Bắt đầu mới
← Ch.47 | Ch.49 → |
Nghiêng ngả chao đảo, Âu Dương Sùng Hoa loạng choạng bước đi, mờ mịt không mục đích di chuyển về phía trước......
Sắc trời đã dần dần chuyển sáng, nhưng trên con đường này vẫn cứ vắng vẻ thê lương.
Tuy rằng ngẫu nhiên có vài người qua đường đi lại, cảnh tượng xem ra cũng là vội vã, cũng không có ai chú ý tới bóng dáng lay động chán nản kia.
Thì ra bầu trời thật sự có thể cảm nhận được tâm tình của người ta, nếu không thì mới vừa rồi phía Đông vẫn là mặt trời đỏ rực, vào lúc này tại sao đột nhiên lại trở nên âm trầm......
Từ không trung, đang có từng giọt nước mưa rơi xuống.
Mưa kèm với gió, tầng lớp sắc trời bị bao phủ, trời đất ẩm ướt.
Trước mắt tất cả đều là nước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thân thể lung lay, cuối cùng không chịu đựng được phần mỏi mệt, té ngã trên mặt đất......
Âu Dương Sùng Hoa lại không mảy may để ý chút nào, nàng chỉ giãy giụa bò đứng lên, nước và bùn lầy trên người chảy xuống, rất dơ rất dơ.
Bất tri bất giác đi tới một nơi rất quen thuộc, đến cuối con đường, nàng sững sờ dừng bước.
Nơi này ——
Dường như chỉ có thời tiết nơi này, là sáng ngời nhất.
Làm cho tầm mắt nàng không nhịn được cũng rõ ràng hẳn lên.
Bờ Lạc Hà, Âu Dương Sùng Hoa tìm được một khối đá lớn, người vô lực ngã ngồi xuống, nửa thân người gần như trượt xuống trên mặt đất, người nghiêng ngả leo lên tảng đá, cứ như vậy nhìn hồ nước đen ngòm.
Hồ nước vốn nên phải náo nhiệt, hiện nay cũng còn một mảnh yên tĩnh, màu sắc đẹp đẽ không thấy nữa, âm thanh náo động cũng đã biến mất, không khí còn lại chỉ có phần yên tĩnh đến đáng sợ.
Làm một cái hô hấp thật sâu, phát hiện phần bụng đang đau buốt suy yếu, có lẽ đây chẳng qua là bị tê mà thôi. Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra, lành lạnh ẩm ướt, vậy là cái gì?
Vì sao ở trong trí nhớ của nàng, lưu lại chỉ có mưa rơi, thế nào cũng không dừng lại được, tựa hồ nước mưa năm nay đặc biệt nhiều.
Vậy mà, trong mắt của nàng lại luôn luôn khô khốc, phần ẩm ướt kia chỉ là bởi vì mưa......
Máu trong lòng bàn tay đang được nước mưa cẩn thận cọ rửa, từng chút một biến mất, đến cuối cùng trắng muốt.
"Kết thúc...... Tất cả thật sự kết thúc......" Cúi đầu thầm nói, mỗi một tiếng nói ra lại xen lẫn tiếng cười, thân thể run run làm sao cũng không ngừng được."Âm Trần...... Âm Trần......"
"Tại sao vậy......"
Thanh âm thê lương của gió, thanh âm tiêu điều của mưa, bao phủ hết thảy, tiếng động gì cũng không nghe thấy.
Âu Dương Sùng Hoa run rẩy đi tới hướng bờ Hồ, nàng muốn nhìn xem bản thân, trước khi chết nàng sẽ là cái dạng gì đây?......
Hóa ra nàng vẫn chính là nàng sao?
Gương mặt này, thân thể này vốn có được trong trí nhớ, rốt cuộc có phải chân chính thuộc về nàng hay không?
Vì sao, vào giờ khắc này, nàng lại phát ra chất vấn?
Hình như trí nhớ vào lúc này trở nên lộn xộn, thậm chí nàng phân biệt không rõ ràng lắm thiệt giả.
Rốt cuộc, mọi thứ này phải chăng chỉ có bản thân là thật sự biết rõ?
Bò đến bờ sông......
Đáng tiếc, nàng vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy, kỳ quái trên mặt hồ đúng là soi không rõ bộ dáng của nàng.
Đem thân thể tiếp cận đến gần hơn, nàng không tin không thấy rõ.
Nhưng mà chưa tới, chỉ cần ở gần một chút là có thể......
Bùn đất xốp, khiến Âu Dương Sùng Hoa rất thuận lợi trượt về phía giữa sông......
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay Âu Dương Sùng Hoa bị người từ sau giữ chặt, đem nàng từ cạnh bờ sông kéo trở lại.
Âu Dương Sùng Hoa hoảng hốt quay người lại, đập vào mắt là đầu tóc trắng, còn có khuôn mặt quen thuộc, nàng rốt cuộc đè nén không được phần bi thương trong lòng nữa, mặc cho nước mắt lăn xuống.
"Tại sao ngươi không bảo vệ hài tử của chúng ta, tại sao không mang theo ta đi, Mạc Phi Lê —— không, Mặc Âm Trần, ngươi thật tàn nhẫn, lòng dạ thật độc ác!"
Môi đang phát run, Âu Dương Sùng Hoa gắt gao níu chặt lấy vạt áo người trước mặt.
Nàng chất vấn, nàng phát tiết đánh đấm ngực của hắn.
Mạc Phi Lê chỉ để mặc cho Âu Dương Sùng Hoa phát tiết hết lửa giận......
Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc kéo dài như vậy bao lâu, chỉ cảm thấy đau đớn trong tim lại bắt đầu lan tràn.
Rất đau rất đau.
Giống như bị người cấu xé ra nhiều lần.
"Mệt không, ta trước dẫn ngươi đi."
Người trong ngực dần dần bình tĩnh lại, Mạc Phi Lê có thể rõ ràng cảm thấy, Âu Dương Sùng Hoa rất mệt mỏi, nếu không nàng hiện tại sao lại tựa vào trong ngực hắn.
Tay Âu Dương Sùng Hoa vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo Mạc Phi Lê, "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào, làm sao ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta, ta bây giờ cái gì cũng đã không có. Mặc Âm Trần, ngươi hiện tại hài lòng rồi chứ? Hài lòng ngươi một tay đạo diễn nên tất cả. Buồn cười, buồn cười!!"
Một chút cũng không có thay đổi, cần gì tốn công tốn sức lớn như vậy làm cho nàng thức tỉnh, làm cho nàng trở lại.
Hắn cần gì phải chịu đựng ngàn năm cô độc!
"Sùng Hoa, ngươi cái gì cũng không có mất đi, ngươi chỉ có thể có được nhiều hơn. Ta tin tưởng, trả giá của ta và ngươi bỏ ra, tuyệt sẽ không trở nên vô ích. Cầu xin ngươi tin ta một lần nữa, tin ta một lần cuối cùng này......"
Mạc Phi Lê ôm lấy thân thể đang mềm nhũn, Âu Dương Sùng Hoa thật sự rất mệt mỏi.
Nàng tuy rằng đang nỗ lực mạnh mẽ chống đỡ, nhưng khí thế trong lời nói vẻ mặt suy yếu, đã sớm cho thấy mệt mỏi của nàng.
Giờ phút này, bầu trời đang đổ mưa, còn có tâm tình kích động của nàng.
Đối với thân thể gầy yếu này của nàng, sẽ là một đả kích rất lớn.
"Tin ngươi có thể bù đắp lại mọi thứ sao? Ngươi còn muốn lừa mình dối người đến khi nào, để cho ta trở về, cho dù chết, ta cũng không muốn chết ở chỗ này. Một lần cũng đủ làm cho ta hối hận ngàn năm!"
Âu Dương Sùng Hoa nặng nề nói xong, nàng bây giờ đã không có hơi sức dư thừa, suy nghĩ gì khác.
"Tại sao ngươi còn không có phát hiện ra. Ngươi cũng không có mất đi, thứ gì đó ngươi rất muốn có được, vẫn còn giữ ở trong tay ngươi thật chặt, Sùng Hoa...... Vướng mắc giữa ngươi và ta, sẽ mãi không cắt đứt, sẽ không cắt đứt a......"
Tay Mặc Âm Trần nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Âu Dương Sùng Hoa, thần thái hai mắt vốn nên phấn khởi đã khép chặt.
*****
"Sùng Hoa, ta chỉ sợ không có nhiều thời gian, ở lại bên cạnh ngươi nữa......"
Thân thể người trong mưa gió lung lay, thoáng một cái trong tay trống không, ngẫu nhiên thấy nước mưa tựa như xuyên thấu thân thể, mờ mờ ảo ảo.
Tay nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy, dịu dàng như là không thể nào chạm đến được.
Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt ê a một tiếng, loáng thoáng trong mây đen có ánh mặt trời lộ ra, lẳng lặng chiếu xuống trên mặt của nàng, khiến cho hai đường chân mày thanh tú nhíu lại......
Mang theo chính là một chút u buồn, là một chút cô đơn.
Mạc Phi Lê nhìn Âu Dương Sùng Hoa, tay lại run lên, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, thở dài, đó là thống khổ bị đè nén mà không đè nén được.
Hắn chợt ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa thật chặt, cánh tay rắn chắc vòng qua bả vai nàng, eo của nàng, đem nàng cả người đều ôm hết vào trong ngực......
Lồng ngực đã nguội lạnh, nhưng lại tựa như có đốm lửa đỏ thiêu đốt ở trong đó, sôi trào, ngay cả nước mưa gặp phải một hồi lửa nóng, chậm rãi bốc hơi lên, thành sương, biến mất cùng trong trời đất này.
Âu Dương Sùng Hoa trong thoáng chốc, tựa như cảm nhận được cái gì.
Nhưng hơn nữa là một phần vô lực, cùng kháng cự.
Giữa mười ngón tay, quấn lấy nhau thật chặt, dùng sức dùng sức mà hòa lẫn vào nhau, dường như ngay cả ngón tay cũng muốn đứt đoạn.
Âu Dương Sùng Hoa hô hấp dồn dập, hơi thở trong ngực tuôn trào, làm nàng thấy đau.
"Mang ta trở về...... Trở về......" Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ kêu, giống như mê sảng, "Trở về...... Trở về......"
Sức lực trong tay Mạc Phi Lê đột nhiên buông lỏng, hai tay nắm chặt, trong khoảnh khắc tách rời.
Nhưng lại ở trong giây lát, hắn hốt hoảng lo lắng bắt được tay đang rủ xuống giữa nước bùn, nắm thật chặt ở trong tay, chỉ sợ mất đi lần nữa......
Ngón tay lướt qua gò má dần dần lạnh lẽo ở trong gió của mình, thốt lên, "Sùng Hoa, ta phải làm thế nào, mới có thể được ngươi tha thứ......"
"............"
Trong không khí yên tĩnh, chỉ có âm thanh lẩm bẩm tự hỏi.
Không có trả lời, ngay cả tiếng mưa rơi và tiếng thở hổn hển, cũng không biết biến mất khi nào.
Ngơ ngẩn như nằm mê......
.............................................................
Âu Dương Sùng Hoa lần nữa biến mất ở trước mắt mọi người, đi về phía không rõ.
Ngày mai, chính là ngày Mặc Âm Trần và Đức Thanh công chúa trở về Ngô Hạo, bất kể là hoàng cung, Cửu vương phủ, hay là trạm dịch, đều đang vì chuyện lớn này mà giăng đèn kết hoa.
Đây chính là cửa ải để Ngô Hạo cùng Lung Nguyệt hòa thuận.
Coi như hôm nay là Ngô Hạo Quốc đầu hàng Lung Nguyệt Quốc, nhưng kỳ thực năng lực vẫn là không thể khinh thường.
Nếu có thể lấy kết thân, chân chính mượn sức Ngô Hạo Quốc, tin tưởng có thể làm cho Lung Nguyệt củng cố thực lực của mình, hơn nữa khai thác nhiều lãnh thổ hơn.
Như thế trôi qua nửa năm......
Giữa ban ngày vẫn là trời quang trong sáng, sau khi đến hoàng hôn bầu trời chợt trở nên âm u không rõ nguyên nhân.
Trên Kim Ngọc Đường chỉ nghe thấy nhạc cụ đàn sáo vui mừng, tiếng ly rượu lần lượt va chạm, không ai dòm ngó đến sắc trời.
Vào ban đêm, mưa nổi lên, Phong Mãn Lâu.
Bàn tay trắng nõn khảy dây cung, tiếng đàn vội vàng tha thiết, như đội quân tinh nhuệ hiên ngang ra trận, đạp phá Trường Thiên.
Cành liễu xanh um mềm mại hợp với tiết tấu mà nhảy múa, bất định đong đưa trong gió, mây đen càng dày đặc, áp sát trên mái hiên đỏ thẳm ở tường thành cung điện, một mảnh đen kịt.
Trong hành làng gấp khúc, đèn lồng lung lay tối sáng, tia chớp trắng xám bức xé đêm dài đen tối, chiếu rọi thấy một góc mái nhà như vẽ lên một bức họa, đột ngột đưa về phía bầu trời.
Đến sau nửa đêm, mưa to tầm tả mãnh liệt, tiệc rượu cũng thế, khách cũng giải tán, Mặc Ngạo Đình ngà ngà say, mông lung được thái giam nâng đỡ trực tiếp đi về hướng Tân Uyển......
Ngay góc rẽ hành lang dài, một tiếng sấm đánh xuống, Trường An cả kinh run rẩy một chút, vậy mà Mặc Ngạo Đình lại tựa như nhìn thấy gì, mà bên tai vừa tựa như có thanh âm gì truyền đến.
"Đây là tiếng động gì?"
Mặc Ngạo Đình lắc lắc đầu, hỏi.
Trường An nhấc tới đèn lồng soi rọi dẫn đầu đi phía trước, một mảnh đen ngòm, không có gì cả, mà tiếng nức nở vẫn đang lay động truyền đến, thân thể lập tức run run, nói: "Hoàng thượng, này, này nhất định là tiếng gió."
"Nói bậy! Rõ ràng là tiếng người khóc."
Mặc Ngạo Đình quát khẽ, hất tay Trường An ra, đoạt lấy đèn lồng, tự mình đi về hướng âm thanh truyền đến.
Mặc Ngạo Đình nhìn căn phòng ở phía trước, quay đầu lại nhìn Trường An bên cạnh: "Đó là nơi nào?"
"Này...... Hoàng thượng, đó là một tòa viện bỏ hoang."
Trường An tiến lên trả lời.
"Thắp đèn."
Mặc Ngạo Đình đẩy ra thái giám, mùi rượu xông đỏ hai mắt của hắn, nhìn chằm chằm về phía trước.
Căn phòng này sao mà nhìn quen mắt, giống như đã từng đi tới, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra......
Ngay tại lời nói của Mặc Ngạo Đình giữa men say, bốn phía đen ngòm trong chớp mắt đèn đuốc sáng trưng, ......
Hắn chợt nhớ lại nơi này, trên mặt mừng rỡ như điên, đẩy ra Trường An, sải bước dài đi lên.
Trong miệng lẩm bẩm: "Sùng Hoa...... Sùng Hoa, là ngươi trở về sao? Là ngươi đã trở lại, nhất định là ngươi đã trở lại......"
"Hoàng thượng......"
Trường An thấy Mặc Ngạo Đình bộ dáng khác thường, định tiến lên khuyên can, còn ra lệnh cho những tiểu thái giám tùy thân ở bên cạnh đỡ lấy Mặc Ngạo Đình.
"Cút ngay!" Mặc Ngạo Đình mạnh mẽ đi lên, đẩy ra thái giám, nâng chân dốc sức hung hăng đạp cửa phòng......
"Cạch" Đá văng ra cánh cửa đàn hương đỏ thẳm.
Bước vào trong phòng, bên trong đốt mười mấy ngọn đèn sáng rực, chói sáng đến người hoa mắt.
Mặc Ngạo Đình híp mắt nhìn trong phòng, hắn không buông tha từng cái góc......
Bỗng nhiên, hai mắt của hắn trợn lớn, nhìn bóng dáng ngồi ở trước gương đồng.
*****
Trong mắt càng nổi lên vui sướng không che giấu được.
Hắn lung lay thoáng động đi tới, ngồi xổm người xuống, duỗi tay về phía người nọ: "Trẫm biết ngay là ngươi trở lại, là ngươi đã trở lại......"
Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng xoay người, một gương mặt khuynh thành tuyệt lệ, có nụ cười vô cùng rực rỡ.
"Đúng vậy a, ta đã trở về......"
Hai tay Mặc Ngạo Đình run run, trong nháy mắt hắn đúng là không cách nào bước lên trước một bước.
Hắn đang sợ, sợ đây chỉ là hư ảo, là bản thân say rượu mà sinh ra ảo giác.
"Hoàng thượng, này...... Người?"
Trường An theo sát đi vào, khi hắn nhìn thấy người chân thành đứng lên từ trước gương đồng thì đôi con ngươi thiếu chút nữa không khéo từ trong hốc mắt vọt ra.
"Trường An công công, khỏe a."
Được chu sa tô điểm, khi cười nhiễm lên màu sắc ửng đỏ dụ dỗ mê hoặc.
Cho đến giờ phút này, Mặc Ngạo Đình cuối cùng đã tin tưởng, hóa ra...... Hóa ra là bản thân cũng không phải là đang say rượu, không phải là ảo giác của mình.
Sùng Hoa là thật đã trở lại.
Đã trở lại ——
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lẫm liệt, muốn khóc lại vừa vui mừng, hai con ngươi vây quanh ở giữa, hắn há có thể quên, chính là chỗ này đã làm cho hắn trọn đời không quên, luôn luôn tưởng nhớ đến nàng.
Chưa bao giờ một ngày nào quên được, Mặc Ngạo Đình run run vươn tay về phía trước: "Sùng Hoa, Sùng Hoa...... Thật sự là ngươi a!"
Say hay không say, hiển nhiên là người mà bản thân ngày đêm tưởng nhớ, Mặc Ngạo Đình bất chấp tất cả ôm lấy nàng.
"Sùng Hoa! Ngươi rốt cuộc đi nơi nào, đi nơi nào, để trẫm phải tìm, phải tìm ngươi......"
Ánh mắt nhu hòa, so với băng còn lạnh hơn.
Ý cười tuy rằng hiện lên ở trên mặt, nhưng lại không cảm giác được một chút chân thật.
"Hoàng thượng, Sùng Hoa đến thực hiện cam kết mình đã hứa."
"Đúng vậy a, chuyện ngươi nói trẫm làm, trẫm cũng đã làm xong. Hiện tại Âm Trần đã sắp đi Ngô Hạo rồi, trẫm không có làm khó hắn, thậm chí cho hắn tốt nhất. Tất cả đều là vì ngươi." Mặc Ngạo Đình ôm người nọ nói xong, ý loạn tình mê thực khó khống chế, rốt cuộc thăm dò đi qua, muốn hôn lên môi nàng.
"Hoàng thượng, còn có một chuyện, ngươi vẫn chưa làm."
Tay chống đỡ ở trước ngực Mặc Ngạo Đình, ánh mắt nhàn nhạt không dấu vết xẹt qua trên khuôn mặt vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
"Chuyện gì? Chỉ cần ngươi chịu trở lại bên người trẫm, cái gì trẫm cũng đáp ứng ngươi. Trẫm tìm ngươi nửa năm, nửa năm qua này, ngươi một chút tin tức cũng không có. Đều nói ngươi chết, nhưng trẫm không tin."
"Hoàng thượng không phải cho ta làm hoàng hậu sao?"
Ý cười quanh quẩn trong mắt, hiện ra chính là nụ cười dần dần giương cao của nam nhân.
Mặc Ngạo Đình nhìn nàng cười, "Ngươi rốt cuộc bằng lòng đáp ứng trẫm sao? Ngươi rốt cuộc chịu làm hoàng hậu của trẫm sao?"
"Phải, ta muốn làm hoàng hậu, muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất Lung Nguyệt."
"Được, được, được!"
Mặc Ngạo Đình vui vẻ thân thể run rẩy đứng lên, hắn lần nữa nghiêng về phía trước.
Lại bị ngăn cảm.
"Hoàng thượng cần gì gấp gáp trong nhất thời, đợi ta trở thành hoàng hậu của ngươi, dĩ nhiên sẽ là của ngươi, đến lúc đó......"
Lời nói mập mờ không rõ, ở dưới màn đêm này, lại càng lộ ra hấp dẫn khiến người mê muội.
Mặc Ngạo Đình đáp ứng, hắn hiện tại chỉ muốn nàng.
............................................................
Cửu trọng cung khuyết, vinh hoa phú quý cũng chỉ là một hồi mộng mị có hoa không quả. (Cửu trọng cung khuyết câu này mình chưa tìm đc nghĩa, tìm đc sẽ bổ sung sau hoặc bạn nào bít xin chỉ giúp, mình vô vàn cảm ơn)
Đợi đến mộng tỉnh, mấy người cười thì có mấy người khóc.
Vui buồn hợp tan, ở chỗ này là nơi chân thật nhất để hình dung.
Mặc Ngạo Đình được Trường An hầu hạ thay xuống long bào......
Một bóng dáng đúng lúc này chậm rãi bước vào, nàng một bước lại một bước, thong thả mà rườm rà......
Tựa như trên hai chân trói chặt tảng đá nặng ngàn cân, mỗi một bước đi cũng sẽ làm hai đường mi thanh tú của nàng nhíu chặt lại.
Mặc Ngạo Đình xoay người, nhìn người tới, không khỏi nhíu nhíu mày, hắn hướng Trường An phất phất tay, nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
Trường An đáp lời, từ từ lui ra, khóe mắt nhưng không khỏi cùng người tới liếc nhau một cái.
Trong lòng âm thầm thở dài, rồi lại bất lực chỉ có thể rời khỏi cung điện, mà còn khép lại cửa cung.
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh nhạt, "Ngươi tới làm cái gì."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình, giơ tay lên lướt nhẹ trên sợi tóc của hắn, trong mắt không che giấu chút nào chính là một phần ái mộ, nói: "Hoàng thượng, có phải rất mệt hay không."
Mặc Ngạo Đình run run ánh mắt, sắc mặt có mấy phần ấm lại, "Cẩm Nguyệt, những năm gần đây, trẫm biết nợ ngươi rất nhiều, mặc dù ngươi không thể trở thành hoàng hậu của trẫm, nhưng trẫm có thể cam đoan, sẽ không bao giờ bạc đãi ngươi."
Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt trắng bệch, mí mắt như muốn khép lại, chợt nhẹ lóe lên một cái, nói: "Nô tì biết, nô tì có thể có những lời này của hoàng thượng, là đủ rồi. Sau này nô tì không thể hầu hạ bên cạnh hoàng thượng nữa, vẫn xin hoàng thượng hãy bảo trọng long thể, người là hoàng đế của Lung Nguyệt."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa tay, kéo kéo cổ áo có chút nếp nhăn của Mặc Ngạo Đình, vuốt vạt áo bằng lại cho hắn.
Sóng mắt chân thành dừng lại ở trên khuôn mặt anh tuấn, khiến cho nàng tới bây giờ vẫn động lòng run sợ.
"Chỗ ở của ngươi, trẫm đã phân phó Trường An an bài cho ngươi."
Đầu ngón tay Mặc Ngạo Đình có chút lạnh lẽo, muốn đưa tay nhưng cuối cùng lại nhấc không lên.
"Dạ, nô tì đã biết." Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, rồi nói: "Hoàng thượng, trong những năm nay, người có một chút nào động lòng với nô tì không?"
Mặc Ngạo Đình nhìn gương mặt cùng Âu Dương Sùng Hoa giống hệt như nhau, nhất thời hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết, "Không có."
Bờ môi Âu Dương Cẩm Nguyệt run rẩy, nước mắt trôi nổi nơi khóe mắt khi nghe được câu nói này, trong khoảnh khắc chảy xuống......
← Ch. 47 | Ch. 49 → |