Kết cục (2)
← Ch.49 |
Mặc Âm Trần nhìn lòng bàn tay Mạc Phi Lê, rất lâu không có hoàn hồn.
Giãy giụa cùng rối rắm, còn có phần không cam lòng, đang tranh đấu kịch liệt.
Hắn muốn biết, nguyên nhân chân chính, dù là nguyên nhân kia giống như bản thân suy nghĩ, như vậy......
Như vậy, cái phần không cam lòng, cũng có thể biến mất.
Hoàn toàn triệt để tâm tư, đem ký ức của mình theo nàng hoàn toàn xóa đi.
Mặc Âm Trần nghĩ được vậy, tay hắn ngập ngừng duỗi về phía Mạc Phi Lê......
Mạc Phi Lê nhìn bàn tay đang để vào trong lòng bàn tay mình, vui mừng nở nụ cười.
"Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ta biết ngay, nhường Sùng Hoa là không có sai, không có sai."
Mạc Phi Lê nói xong, trong đôi mắt vàng đỏ hình như thoáng hiện ánh nước.
Hắn đã từng mê mang, cho rằng bản thân đều làm sai.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc có thể yên tâm rồi.
Khoảnh khắc Mặc Âm Trần đặt tay vào trong lòng bàn tay của Mạc Phi Lê, hắn liền cảm thấy thân thể giống như gặp phải điện giật, cả người cũng không chịu nổi run lên.
Nhưng, thời điểm hắn đang sinh ra kháng cự, trong đầu xuất hiện một hình ảnh......
Hình ảnh ấy giống như thật, mà ở bên trong hình ảnh đó, lại có sự tồn tại của mình.
Hắn đang làm cái gì??
Trong tay hắn thứ kia là cái gì? ——
Đừng ——
Trong lòng đột nhiên hô lên như thế.
Nhưng mà, không có ngừng lại như mong muốn, hình ảnh vẫn đang liên tục chuyển đổi.... .
Thần sắc trên mặt Mặc Âm Trần không ngừng biến chuyển, ngay cả nước mắt cũng không biết khi nào từ hốc mắt xông phá, chảy xuôi xuống gò má......
Tay của hắn nắm chặt thành quyền, rồi nhanh chóng buông ra......
Cuối cùng, chỉ còn lại là vô cùng hối hận......
"Tại sao, tại sao đến bây giờ mới nói cho ta biết, tại sao ngươi không sớm chút xuất hiện trước mặt ta, tại sao!! Ngươi không phải là ta sao —— ngươi không phải là ta sao!!"
Mặc Âm Trần không dừng được run rẩy trong lòng, hắn không quan tâm nước mắt điên cuồng làm càn.
Chỉ có một đôi mắt, ôm hận nhìn Mạc Phi Lê.
Hắn rốt cuộc biết tất cả mọi thứ.
"Ta chỉ có thể nói, đây tất cả đều là ngươi nhất định phải gánh vác, về phần cuối cùng phải làm như thế nào, hoàn toàn do ngươi quyết định. Mặc Âm Trần, ngươi có thể có can đảm mang đi Sùng Hoa, cả đời đều phải sống trong cảnh chạy trốn."
Ánh mắt Mạc Phi Lê lẳng lặng nhìn Mặc Âm Trần, hắn không có thúc ép, cũng không có cho hắn bất kỳ áp lực gì.
Chỉ rất là bình tĩnh hỏi, thậm chí còn là nhàn nhạt trình bày.
"Tại sao không thể, tại sao không thể! Nếu như ta sớm biết một chút, sớm biết một chút, ta cũng sẽ không......"
Mặc Âm Trần ngồi thẳng lên, nhìn về phía Mạc Phi Lê, trong mắt hắn là một phần niềm tin kiên định.
Hắn hiện tại thật rất may mắn, bản thân vào lúc cuối cùng, không có lùi bước cùng buông tha.
"Vậy sao......"
Mạc Phi Lê nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, hắn không có theo hỏi, mà bây giờ cũng đã không có cần thiết hỏi tới.
Tất cả đều xem Mặc Âm Trần làm thế nào, hắn như là đã có đáp án.
Như vậy, điều hắn có thể làm, cũng chỉ còn lại có một chuyện thôi.
"Ta muốn đi gặp Sùng Hoa, ta hiện tại liền muốn dẫn nàng đi, bất kể chân trời góc biển, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng!"
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn không còn có gì mê mang, có chình là một phần kiên định.
Hắn đã biết, thật sự đang muốn chính là cái gì!
Âu Dương Sùng Hoa!
Chỉ cần nàng, mặc kệ là ngàn năm trước, hay là ngàn năm sau.
Hắn cũng chỉ là vì nữ nhân này mà sống.
"Cho ta trở về."
Giữa đôi mắt Mặc Âm Trần long lanh sáng, không hề mê mang cùng do dự nữa.
"Tốt."
Mạc Phi Lê vui vẻ đáp ứng, tay hắn chậm rãi vung ở không trung, không gian dường như đang vặn vẹo......
Mặc Âm Trần chưa kịp mở miệng hỏi, đã cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cũng liền mất đi toàn bộ tri giác.
Hơn nữa, hiện tại cũng đã không còn gì sợ hãi.
..........................................................
Màn mưa trùng điệp rơi vào trong mắt, ẩm ướt cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp.
Sấm chớp phía chân trời bỗng kinh động nổi lên, một thanh âm ầm ầm vang lớn, tia chớp xé rách bầu trời dày đặc. Một góc trời như rò rỉ, mưa to tầm tã trút xuống, rả rích rào rào nện ở bờ cửa sổ.
Âu Dương Sùng Hoa ở trong phòng, tiếng sấm tia chớp phía bên ngoài, nàng rõ ràng để vào trong mắt, trong tai.
Làm bạn ở bên cạnh chính là vài ngọn nến chiếu sáng yếu ớt, không tiếng động mà than thở.
Đôi tay túm thật chặt lấy ngực, mỗi một tiếng sấm đánh qua, ở trong đó cũng sẽ phát ra một tiếng đánh nặng nề.
Khí trời thật làm cho người ta tâm phiền ý loạn. (trong lòng buồn phiền bực dọc)
Ẩn ẩn trong lòng, lại càng có một chút bất an đang quấy rối.
Rốt cuộc sẽ có chuyện gì?
Tất cả đều đã không thể tránh được, nàng còn đang lo lắng cái gì?
Không rõ.
Thật sự không rõ ——
"Ai."
Thần kinh căng thẳng, tiếng bước chân ở phía sau hơi yếu, giống như bị một thứ lôi kéo.
Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên xoay người qua, nhưng mà, khi nhìn thấy Mạc Phi Lê từ giữa tấm màn đen đi ra thì đúng là hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi tới làm cái gì. Sự xuất hiện của ngươi đã không cần thiết." Lời nói lạnh lùng từ giữa đôi môi khẽ run bật ra, "Ba ngày sau, ta chính là hoàng hậu Lung Nguyệt rồi."
Mạc Phi Lê cũng không chuyển động, đi tới thẳng trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, trong mắt của hắn không hề có ưu thương, mà chỉ lộ ra nụ cười......
"Ngươi không trở thành hoàng hậu được, Sùng Hoa, số mạng vẫn có thể thay đổi, chỉ cần ngươi nguyện ý bước ra một bước, là có thể thay đổi."
Con ngươi Âu Dương Sùng Hoa chợt co rút một chút, cuối cùng trở lại yên tĩnh, "Cái đó đã không còn cần thiết, Mạc Phi Lê, hiện tại ngươi nói gì cũng đã quá trễ."
"Không, một chút cũng không trễ, chỉ cần ngươi nguyện ý......"
"Không, ta không nguyệt ý, ta thất bại không dậy nổi, ta thật sự thất bại không dậy nổi! Một lần như vậy đủ rồi, ta không có được cái tự tin đó!"
*****
Âu Dương Sùng Hoa quát bảo Mạc Phi Lê đừng nói nữa, lòng của hắn đã đủ bất an rồi.
Vì sao vào lúc này, Mạc Phi Lê lại xuất hiện, còn nói những lời này.
"Nàng có thể, chẳng qua nàng vẫn luôn không tin, số phận của mình bị thay đổi! Lẽ nào nàng vẫn không nhận ra sao? Nàng thật sự không nhận ra sao Sùng Hoa."
Mạc Phi Lê từng bước một tới gần Âu Dương Sùng Hoa, hắn thấy được Sùng Hoa bối rối, dường như, lòng Sùng Hoa luôn tĩnh như nước, không biểu lộ ra ngoài, giờ phút này vô cùng hoảng loạn.
Nàng không đủ tự tin, nàng căn bản một chút cũng không tự tin.
Bởi vì nàng cũng đã nhận ra, số phận từ lâu đã thay đổi.
"Không đúng, không có thay đổi! Không có!"
Âu Dương Sùng Hoa giận dữ nói, nàng vội vàng quay người đi, không để cho Mạc Phi Lê thấy được vẻ mặt của mình.
Tâm như bị nhìn thấu, làm cho nàng bối rối.
"Sùng Hoa, ta sẽ không chết, sẽ không! Tin tưởng ta, cũng tin tưởng tình cảm của chúng ta."
Mạc Phi Lê mạnh dạn tiến lên, nắm bả vai đang run.
"Không thể, không thể như vậy.... Ngươi đi đi, ngươi lập tức biến mất trước mặt của ta."
Âu Dương Sùng Hoa gạt tay Mạc Phi Lê, tiếng sấm bên ngoài làm người ta giật mình.
Thời tiết đã đủ ác liệt và tệ hại rồi, lẽ nào vào lúc này Mạc Phi Lê nhất định phải nói những lời này sao?
"Sùng Hoa, không nên để cho bản thân mình lại bỏ lỡ, nàng cũng đã nói, lần thứ nhất cũng đủ để cho nàng hối hận ngàn năm rồi, vì sao phải lại để cho sự hối hận tiếp tục kéo dài. Nàng sẽ không gạt người, càng không dối mình. Nàng cũng chỉ vì bảo vệ tính mạng của Mặc Âm Trần, mới có thể làm hoàng hậu, khiến cho Mặc Âm Trần hiểu lầm nàng là người tham mộ hư vinh, như vậy mới có thể để cho hắn chết tâm đi đến Ngô Hạo, mà không làm ra việc nguy hại đến tính mạng, đã đủ rồi Sùng Hoa! Không cần phải miễn cưỡng bản thân tiếp nhận việc mình không muốn nữa."
Từng câu từng chữ của Mạc Phi Lê, giống như mũi kim đâm vào trái tim nàng, khiến sự ngụy trang của Âu Dương Sùng Hoa suýt bị sụp đổ, vết rách đã xuất hiện không thể nào cứu vãn được.
Âu Dương Sùng Hoa dùng sức ôm thân thể của mình, nàng cúi người xuống, gầm nhẹ nói: "Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa, cho dù tất cả đều là sự thật thì như thế nào, ta làm như vậy, chỉ vì ôm một hy vọng duy nhất. Ta không muốn nhìn thấy hắn.... Ngươi, chết trước mặt của ta, không muốn, không muốn!"
Nghẹn ngào nức nở, càng không muốn thừa nhận sự thật, mệt mỏi, khiến Âu Dương Sùng Hoa, ngã ngồi trên mặt ghế.
Nàng đã cố gắng làm ình không phải suy nghĩ, không thể dao động.
Kết cục hiện tại, mới là tốt nhất.
Ít nhất hắn còn sống, con của bọn họ còn sống.
Vậy là đủ rồi.
Thật sự đủ rồi.
Nàng như vậy cũng rất tốt!
"Sùng Hoa.... ."
Mạc Phi Lê lại tiến lên lần nữa, nhưng tay của hắn, còn chưa chạm đến Âu Dương Sùng Hoa, cửa phòng đóng chặt, ngay giây phút này, bị người đẩy ra.
Người đứng ở bên ngoài, khiến hai người trong phòng vô cùng khiếp sợ.
Sấm chớp, run rẩy, ngoài run rẩy, còn có một phần sợ hãi.
Dưới tia chớp gương mặt người đó nhăn lại, trở nên vô cùng dữ tợn, cặp mắt đằng đằng sát khí khiến người ta sợ hãi.
Mặc Ngạo Đình nhìn nữ nhân ngồi trên ghế, hắn không nghĩ tới, đêm nay lại mang cho sự "kinh hỉ" lớn như thế.
"Hoàng thượng.... ."
Thần sắc chưa bao giờ xuất hiện, hôm nay đều xuất hiện trên mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Nàng chẳng qua là một nữ nhân bình thường, có thể đối phó được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có thể chịu đựng được bao lâu thì chịu đựng.
Thần sắc sớm đã trở nên tái nhợt.
"Hóa ra là như vậy, hóa ta đều là vì Mặc Âm Trần, nàng mới có thể trở về, mới chịu đáp ứng làm hoàng hậu."
Mặc Ngạo Đình nghiến răng nghiến lợi nói, hắn biết mình vẫn luôn đang bị lợi dụng.
Nhưng, hắn không oán Âu Dương Sùng Hoa, chính là, hiện tại.... .
Hắn lại đè nén không được hận ý trong lòng, tại sao phải trở về, lại không phải là vì hắn mà quay về.
Tại sao phải xuất hiện, tại sao phải đáp ứng làm hoàng hậu của hắn.
Vì sao......
"Hoàng thượng."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn nam nhân đang nổi giận, rốt cuộc nàng nên làm thế nào?
Nàng nhìn bốn phía, Mạc Phi Lê không còn ở đây, khi Mặc Ngạo Đình đến chỉ sợ Mạc Phi Lê đã biến mất.
Mặc Ngạo Đình từng bước một đi về phía Âu Dương Sùng Hoa, sự tức giận tích tụ đã lâu của hắn khó có thể phát tiết.
Một tay giữ vai Âu Dương Sùng Hoa, "Âu Dương Sùng Hoa, trong lòng nàng không có ta, vì sao trở về, vì sao phải trở về hủy đi tất cả!"
Mặc Ngạo Đình gầm thét, hiện tại hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ là gầm thét, gầm thét.
Âu Dương Sùng Hoa nhíu chặt lông mày, cổ tay giống như bị bẻ gãy, Mặc Ngaoh Đình dùng lực rất lớn.
Nàng biết rõ, nàng đã làm thương tổn nam nhân này, Mặc Ngạo Đình tức giận như thế cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà.... .
"Hoàng thượng, tuy lòng của Âu Dương Sùng Hoa không hướng về người, nhưng Sùng Hoa sẽ thực hiện lời hứa, trở thành hoàng hậu của người."
"Hoàng hậu......"
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình trầm xuống, nhìn qua mặt Âu Dương Sùng Hoa, hắn chính vì gương mặt này, đôi mắt này, mới có thể luân lạc tới mức như thế.
Giết nàng, có lẽ hắn sẽ giải thoát được, giết nàng, hắn cũng sẽ không đau lòng.
Mặc Ngạo Đình đột nhiên, giữ cổ Âu Dương Sùng Hoa.... .
Rất mảnh, rất yếu ớt, như mình chỉ nhẹ nhàng mà bóp một cái là vỡ.
Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy hô hấp trong nháy mắt bị mất, ở cổ truyền đến đau đớn, làm ngực nàng cũng thấy đau.
Còn khó chịu hơn....
Nhưng, vì sao nàng lại cảm thấy ánh sáng ngay tại phía trước, có lẽ nàng chết, mới thật sự là chấm dứt.
Ngừng giãy dụa, buông tha cho ý thức được sống.
*****
Hiện tại Âu Dương Sùng Hoa chỉ hy vọng, mình có thể giải thoát, từ nơi gông xiềng này mà được giải thoát.
Sấm chớp ầm ầm, tia chớp chói mắt che mất hết tất cả.
"Cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh của ta, ta sẽ không đem nàng tặng cho bất luận kẻ nào!"
Con mắt màu đen bị sát khí chuyển thành màu đỏ, đưa tay sờ soạng gì đó, đáng tiếc trong lúc này không có gì cả, không có gì cả.
"Nàng, mơ tưởng lại muốn rời khỏi trẫm........."
Cái chết tới gần, trong đầu Âu Dương Sùng Hoa hiện lên từng chuyện trước đây...
Hai tay của nàng bắt đầu giơ lên, tựa hồ cầm lấy cái gì......
Miệng lẩm bẩm, lời nói không rõ ràng... , từ trong miệng, bật ra: "Âm Trần.... ."
Ngàn năm trước, bởi vì hiểu lầm, mà khiến cho Mặc Âm Trần giết chết con của bọn họ, nhưng kết quả là, vẫn không thể nào tránh được cái chết.
Mặc Âm Trần chết, mà nàng cũng chết.
Nhưng linh hồn Mặc Âm Trần cũng không biến mất, hắn muốn thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Nên nàng mới xuyên qua, chính giây phút bọn họ gặp nhau thì mọi chuyện bắt đầu.
Đáng tiếc, bản thân một lần nữa bị cừu hận làm cho đầu óc u mê, khiến bi kịch lần nữa tái diễn.
Âm Trần, không cần phải đi vào vết xe đổ, ta không muốn trải qua chuyện thống khổ đó một lần nữa.
Âm Trần, nếu như....
Không, ta đã không nghĩ nếu như, ít nhất đời này, ta đã tìm về thứ chúng ta mất đi.
Cho chàng biết rõ một chuyện, con của chúng ta rất đáng yêu.
Chàng biết không?
Ta đã đặt tên cho con là...
Mặc Niệm Trần.
Đáng tiếc, chàng không có cơ hội nhìn thấy con, đáng tiếc, ta không cách nào ở bên cạnh con......
"Âm Trần......"
.................................................
"Âm Trần......"
"Phanh" cửa bị mở ra, Mặc Âm Trần như từ trên trời giáng xuống đứng thẳng trước mặt Mặc Ngạo Đình và Âu Dương Sùng Hoa, hắn nhìn nữ nhân bị đặt dưới người Mặc Ngạo Đình, sau đó lại nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, trong mắt nhấp nháy tia lửa giận.
Hoàng đế cao quý cúi đầu, ngơ ngác nhìn người đang nằm dưới người mình.
Nhất thời, tất cả uy nghiêm và kiêu căng trên mặt hắn đều biến mất, trên mặt chỉ còn phảng phất sự đắm say của một thiếu niên, có một chút mê hoặc, còn có, một chút cảm giác thống khổ.
Mặc Âm Trần, nắm chặt nắm tay, môi động nửa ngày mới kêu lên tiếng: "Hoàng thượng."
Mặc Ngạo Đình tựa hồ mới giật mình tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn qua Mặc Âm Trần.
Sắc đỏ thâm trầm trong đôi mắt của Mặc Ngạo Đình có chút kinh sợ, mơ hồ hiện lên.
Mặc Ngạo Đình buông Âu Dương Sùng Hoa, đứng lên, trong khoảnh khắc đó lấy lại sự tôn nghiêm của bậc đế vương, lông mày lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc, cùng Mặc Âm Trần đứng đối mặt.
Nét mặt Mặc Âm Trần đột nhiên thay đổi, giống như cười mà không phải cười nhìn qua nam nhân cao cao tại thượng, "Đệ tới mang nữ nhân của đệ đi."
Âu Dương Sùng Hoa nửa tỉnh, mặt tái nhợt môi giật giật, mơ mơ màng màng kêu một tiếng tên của hắn: "Âm Trần.... ."
Lòng Mặc Âm Trần thoáng cái trở nên rất mềm mại, vẫn đứng vững, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thanh âm phát ra nhẹ nhàng khiến lòng người như tan ra: "Sùng Hoa, ta ở đây, lập tức sẽ mang nàng đi."
Cũng không biết Âu Dương Sùng Hoa có nghe thấy không, nàng nhắm mắt lại, nhưng lông mi nhíu chặt lại chậm rãi lại giãn ra, vẻ hoảng sợ trên mặt đã dần dần biến mất, cả người rõ ràng yên tâm hơn.
Trong phòng hai người nhìn nhau, ngoài phòng một loạt người nào đó đang hành động.
"Tổng quản, như vậy thỏa đáng sao?" một tiểu thái giám hỏi nhỏ Trường An.
"Lo chuyện của ngươi đi, Cửu vương gia và hoàng thượng là huynh đệ, có cái gì mà lo lắng?"
Trường An nói trấn định, nhưng mồ hôi cũng chảy dài trên gò má.
Hắn cũng không biết làm như vậy có được không, chỉ là mình phải làm như vậy.
....................................................... .
Trong phòng
Nắm tay Mặc Âm Trần vừa buông ra rồi, cước bộ tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
Mặc Ngạo Đình, hình dáng cương nghị, gương mặt anh tuấn, cùng Mặc Âm Bụi có bảy phần tương tự.
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình dời đi hướng lên người Âu Dương Sùng Hoa đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt có một loại tình cảm khác thường, giống như là si mê. Lại tựa hồ là thống khổ, chính là dùng ánh mắt như vậy dừng thật lâu trên mặt Âu Dương Sùng Hoa: "Ngươi cũng đã biết, trẫm tìm nàng bao lâu? Ngươi cũng đã biết, những năm này đáy lòng trẫm bị đè nén tình cảm?"
Mặt Mặc Âm Trần không đổi sắc, thần sắc trấn định, "Hoàng thượng, Âu Dương Sùng Hoa chính là tiên đế hạ chỉ gả cho thần đệ, nàng là em dâu của người, nàng không thể trở thành hoàng hậu, nàng chỉ có thể thê tử của Mặc Âm Trần đệ."
"Làm càn!"
Mặc Ngạo Đình biến sắc, một chưởng chưởng lên mặt Mặc Âm Trần.
Mực âm bụi không có tránh né, mà là thẳng tắp tiếp nhận mực ngạo đình một chưởng này, "Hoàng thượng, sùng hoa là ta mực âm bụi thê tử."
"Câm miệng!"
Mặc Âm Trần vẫn không hề dao động, "Nàng là thê tử của Mặc Âm Trần! Hoàng thượng!!"
Thanh âm so với trước vang dội hơn.
"Câm mồm, câm mồm! Cửu đệ, chẳng lẽ trẫm đối với đệ không tốt sao? Đệ bây giờ đã có công chúa Thanh Đức rồi, đệ rất nhanh sẽ đi Ngô Hạo, vì sao bây giờ còn muốn cùng trẫm tranh một nữ nhân?"
Mặc Ngạo Đình giơ tay lên, khoát lên vai Mặc Âm Trần.
*****
"Hoàng thượng, Âu Dương Sùng Hoa sớm đã thê tử cuả thần đệ, nếu không phải năm đó thần đệ lĩnh mệnh đi biên quan, nàng đã cùng đệ thành thân, cuộc đời này của Mặc Âm Trần đệ chỉ nhận định một người là nàng, cũng chỉ nguyện ý lấy nàng làm vợ." Ánh mắt Mặc Âm Trần thay đổi, trong nháy mắt ánh mắt trở nên dịu dàng, "Đệ vẫn nghĩ tất cả những điều mà Sùng Hoa làm, đều là vì quyền lực, nhưng, hiện tại đệ đã biết rõ, thì ra những điều nàng làm, toàn bộ đều là vì đệ, một cô gái như vậy, sao đệ có thể buông tay, hoàng thượng, cầu người thành toàn cho thần đệ a."
Mặc Âm Trần nói, quỳ trên mặt đất, phủ phục dưới chân Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình lặng lẽ nhìn xuống, bình tĩnh thu lại thần sắc thất thố, lạnh lùng đáp: "Mặc Âm Trần, đệ cho rằng chỉ một câu, có thể thay đổi sự thật sao? Đệ hiện tại đã cùng công chúa Thanh Đức có hôn ước, sao có thể lật lọng, đệ đem Lung Nguyệt đặt ở chỗ nào, đệ để trẫm ở nơi nào!"
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, nói: "Hoàng thượng, chỉ cầu ngài thành toàn, công chúa Thanh Đức là người hiểu chuyện, thần đệ tin tưởng.... ."
"Ha ha.... ." hai mắt Mặc Ngạo Đình sáng ngời nhìn về phía Mặc Âm Trần, đột nhiên cất tiếng cười to, nói: "Mặc Âm Trần a Mặc Âm Trần a, ngươi cho rằng hai nước đính hôn, là trò đùa sao? Ngươi cho rằng một câu nói của ngươi, ngươi giải quyết, mọi chuyện có thể không có gìphát sinh? Mặc Âm Trần ngươi khi nào trở nên ngu muội như thế?"
Hai tay Mặc Âm Trần siết thật chặt hai đầu gối, "Xem như cả đời đều mang tiếng xấu, sống cuộc đời không ngẩng đầu lên được, đệ cũng không quan tâm."
Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình kinh ngạc, "Không có khả năng, trẫm tuyệt sẽ không cho ngươi được nguyện ý, ngươi đừng nghĩ gì cả, mau chóng cùng công chúa Thanh Đức đi Ngô Hạo."
"Hoàng thượng!"
Hai mắt Mặc Âm Trần có vẻ thống khổ, hắn không nghĩ tới Tứ ca từ nhỏ yêu thương của mình, sẽ tuyệt tình như thế, đúng là một chút cũng không ình con đường sống.
"Hoàng thượng đã nói như thế, thần.... Mặc Âm Trần ta cũng chỉ có thể tự mình giành lại."
Mặc Âm Trần chậm rãi từ dưới đất đứng lên, lần này hắn trở về, sớm đã không quan tâm đến sinh tử, chỉ muốn dẫn Âu Dương Sùng Hoa đi.
Nếu như không sinh cùng một nơi, thì chết cùng một chỗ.
Ít nhất, hắn sẽ không hối hận!
Hắn cũng đã không cho phép cơ hội mình hối hận.
"Như thế nào, ngươi lại muốn cùng trẫm đấu?"
Mặc Ngạo Đình nhìn qua Mặc Âm Trần, đây chính là Cửu đệ từ nhỏ đã lớn bên cạnh hắn, vì sao bây giờ lại làm trái lời mình?
Mặc Ngạo Đình chuyển mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa bất tỉnh nằm ở trên ghế, trong lòng phần ghen ghét, càng thêm nhiều.
Chính là nữ nhân này, làm cho huynh đệ bọn họ phản bội, chính là nữ nhân này. Làm cho hắn trở nên đáng ghét như thế.
Chính là nữ nhân này.... .
Thì ra nữ nhân là vậy!
Nếu như, nàng không tồn tại, nếu như nàng chết.
Có phải mọi chuyện đều tốt đẹp.
Một sự lạnh lùng và nụ cười tà ác, trên môi Mặc Ngạo Đình nở nụ cười.... .
Ai cũng đừng nghĩ tìm được ngươi, ta mực ngạo đình nói qua, coi như là ngươi chết, cũng nhất định phải chết ở bên cạnh ta.......
Mặc Âm Trần giống như cảm thấy được ý đồ Mặc Ngạo Đình sẽ thương tổn Âu Dương Sùng Hoa, cả người đều căng thẳng, mái tóc dài đen nhánh, trong giây lát biến thành tái nhợt, trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
Tứ ca, Âm Trần thật sự không muốn như vậy, thật sự không muốn làm như vậy.... .
Tứ ca!
Mặc Ngạo Đình ngạc nhiên nhìn Âm Trần mang đầy sát khí từ từ đến gần mình. Tận mắt thấy mái tóc đen của Mặc Âm Trần chuyển thành màu trắng.
Mà quanh quẩn trên người Mặc Âm Trần là ánh sáng màu bạc, càng làm hắn kinh ngạc.
Đây là Cửu đệ mà mình biết?
Đây là Cửu đệ?
Người mà gặp chuyện gì, đều chạy đến khóc lóc kể khổ với hắn – Cửu đệ?
Vì sao, hiện tại xem ra, lại lạ lẫm như thế.
Vì sao người đứng ở trước mặt, tóc đều màu trắng.
Hắn rốt cuộc là người hay quỷ?
"Tứ ca, đây chính là ta, chính là Cửu đệ Mặc Âm Trần mà ngươi quen thuộc!" Mặc Âm Trần nhìn vẻ ngạc nhiên của Mặc Ngạo Đình, lại nói: "Tứ ca, ta chỉ muốn Sùng Hoa, ta không muốn thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi muốn thương tổn Sùng Hoa, thì đừng trách ta vô tình."
"Ngươi!!"
Mặc Ngạo Đình nhìn áp lực đến gần, hai chân của hắn có chút run run.
Là vì Mặc Âm Trần thay đổi, hay là vì hắn không thể bỏ qua?
Nhưng, hắn là hoàng đế, vua của một nước, sao có thể bị người uy hiếp.
Mặc Ngạo Đình không lùi bước, đột nhiên, hắn nhào tới Âu Dương Sùng Hoa....
"Tứ ca.... ."
Mặc Âm Trần không ngờ Mặc Ngạo Đình rõ ràng thật sự muốn động thủ Âu Dương Sùng Hoa, quá sốt ruột, hắn nhịn không nổi tự mình ra tay, ánh sáng trắng từ trên người hắn bắn ra mà đi, đâm thẳng đến Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình biết rõ sau lưng có gì, nhưng hắn cho rằng Mặc Âm Trần ít nhất sẽ không lấy mạng của mình, lại không biết, lực của ánh sáng trắng đó, đủ để lấy mạng.
Hai huynh đệ đều cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là hù dọa, nhưng mà, chỉ có một người biết rõ.
Nếu để cho Mặc Âm Trần thật sự dùng ánh sáng trắng này xuyên qua người Mặc Ngạo Đình, chắc chắn Mặc Ngạo Đình sẽ chết.
Nàng đã cố gắng ngăn cản chuyện như vậy xảy ra, vì sao hay là không cách nào tránh khỏi?
Âu Dương Sùng Hoa tuy mất đi ý thức, nhưng chỉ trong thời gian ngắn.
Kỳ thật, lời nói của Mặc Ngạo Đình và Mặc Âm Trần, nàng nghe được rất rõ ràng.
Đúng là bởi vì rõ ràng, nàng mới không cho phép Mặc Âm Trần thương tổn Mặc Ngạo Đình.
Từ nhỏ Mặc Âm Trần đã kính trọng Tứ ca, nếu để cho Mặc Ngạo Đình chết trong tay Mặc Âm Trần, Âm Trần sẽ hối hận.
Nhất định sẽ hối hận.... .
"Không cần phải......"
Âu Dương Sùng Hoa cũng không biết sức lực có từ đâu, nàng từ trên ghế ngồi dậy, cứ như vậy nhào tới Mặc Ngạo Đình.... .
*****
Mặc Ngạo Đình kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa không muốn sống tới gần.
Nhưng mà, tại thời khắc này Mặc Âm Trần mới nhận ra mình rốt cuộc làm cái gì, nhưng, hiện tại hắn muốn thu hồi sức mạnh của mình, cũng không thể nào thu hồi được......
Âu Dương Sùng Hoa một tay đẩy Mặc Ngạo Đình ra, nhưng bản thân không cách nào tránh khỏi ánh sáng màu trắng đang hướng tới....
Chỉ thấy, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng đâm qua ngực Âu Dương Sùng Hoa, đẩy cơ thể nàng bay khỏi mặt đất mấy mét.
Tuy nhiên Mặc Âm Trần đã liều mạng đuổi theo, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp được Âu Dương Sùng Hoa đang rơi xuống, lại không cách nào ngăn cản ánh sáng do mình phát ra xuyên qua ngực Âu Dương Sùng Hoa.... .
"Vì sao! Vì sao nàng phải làm như vậy!"
Nhìn máu thấm đỏ ngực Âu Dương Sùng Hoa, Mặc Âm Trần đè nén không được hỏi.
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng mở mắt, mỉm cười, nói: "Bởi vì ta yêu chàng.... ."
Giọng vô cùng suy yếu... , nhưng chưa bao giờ chân thật như thế.
Những lời này được chôn giấu sâu trong đáy lòng trong nhiều năm, chưa bao giờ nói ra.
Âu Dương Sùng Hoa tự giễu, nàng thật sự không nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày nói với hắn câu nói đó.
"Ngốc, ngốc, nàng ngốc quá.... ."
Mặc Âm Trần chăm chú ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hắn chờ đợi những lời này đã đã bao nhiêu năm.
Hắn hẳn là vui vẻ, từng có vui vẻ, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng, tan nát cõi lòng.
"Ta biết rõ, ta vẫn luôn biết rõ.... Âm Trần.... ."
Âu Dương Sùng Hoa cố hết sức nâng tay, nàng muốn sờ hắn, để cảm nhận sự ấm áp của hắn.
"Sùng Hoa, không cần phải rời khỏi ta, không cần phải rời khỏi ta......"
Mặc Âm Trần nắm lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, áp sát lên gương mặt mình, hắn rất sợ hãi, sợ hãi mất nàng lần nữa.
"Âm Trần, đáp ứng ta, cho dù ta.... Chàng cũng nhất định sống....... ."
Âu Dương Sùng Hoa cố hết sức nói, nàng biết mình thời gian không còn nhiều, đau đớn trên người biến mất đồng thời ý thức cũng không còn....
"Sùng Hoa, vậy nàng cũng nhất định phải đáp ứng ta, sống sót, vì ta nhất định phải sống sót, mặc kệ có bao nhiêu vất vả, nàng đều phải cố gắng. Nhất định có cách cứu nàng, nhất định có thể!"
Mặc Âm Trần vì trong lòng vội vàng xao động lo lắng, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Âu Dương Sùng Hoa không nói gì chỉ nhìn và mỉm cười.......
Nàng rất hạnh phúc không biết người nam nhân này từ lúc nào yêu mình.
Mặc Âm Trần hoảng hốt ôm cơ thể đang dần dần lạnh của nàng, đột nhiên trong đầu xuất hiện ngàn vạn hình ảnh đều là những hình ảnh của nàng....
Bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt đen của nàng rõ ràng ảm đạm, có thể biến mất trong mắt mình bất cứ lúc nào....
Mặc Âm Trần đột nhiên nở nụ cười, ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng dùng giọng nói nhu hòa chậm rãi nói: "Sùng Hoa, nàng đang nói đùa với ta phải không, làm sao nàng có chuyện gì được, nàng sẽ không có chuyện gì... Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì..."
Hồn phách dường như dần dần rời khỏi người, hô hấp của nàng ngày càng mỏng manh, không còn sức để nói gì nữa, chỉ là ngón tay hơi run run.... .
Trên tay Mặc Âm Trần dính máu sền sệt, hắn biết rõ đó là cái gì......
Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười lưu luyến, tràn đầy tình cảm...
Nàng cố gắng nói... , nói ra nàng tâm nguyện cuối cùng, "Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình chàng mà tỉnh.... Không oán không hối.... ."
Toàn thân đều là máu, người càng lạnh, hô hấp yếu ớt.... .
Nước mắt dâng lên, che ánh mắt, cảm giác mất mát, cả thế giới như sụp đổ.
Mặc Âm Trần mờ mịt nhìn Âu Dương Sùng Hoa trong vòng tay mình, ánh mắt lạnh, không nói câu nào, chỉ ngây ngốc nhìn hắn như vậy, không nói câu gì.
Nhiều việc lại hiện lên một lần nữa chẳng qua chuyện cũ đều như sương khói.
Thế giới trong mắt đột nhiên vỡ vụn!
Hắn ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, lẩm bẩm nói: "Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình nàng mà tỉnh, không oán không hối.... ."
Thân ảnh kéo dài, chậm rãi đi về phía cửa cung.
Mặc Ngạo Đình đột nhiên chặn đường của Mặc Âm Trần, "Âm Trần, ngươi không thể...."
"Hoàng thượng, ta chỉ mang thê tử của ta đi, chỉ mang thê tử của ta đi.... ."
Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt như đang ngủ say, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ, bị Âu Dương Sùng Hoa đẩy ra, ánh sáng trắng đâm vào ngực Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa rõ ràng vì cứu hắn, mà hy sinh chính mình.
Vì sao?....
Vốn không buông tay, nhưng giây phút này, sao không thể không buông.
Sự ghen ghét dâng đầy nhưng nhìn nàng như vậy lại khiến hắn buông tay.
"Âm Trần, ta chỉ nhắc nhở đệ, đệ không thể như vậy đi ra ngoài. Dù sao ba ngày sau Âu Dương Sùng Hoa sẽ trở thành hoàng hậu của trẫm, hơn nữa bộ dạng này của đệ, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ không tốt."
Mặc Âm Trần mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Mặc Ngạo Đình.
"Đệ đi từ cửa hông, đi được càng xa càng tốt, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt trẫm."
Mặc Ngạo Đình nói xong, liền xoay người đi.
Rất kỳ quái, lòng của hắn rõ ràng khi Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt lại đau nhói.
Nhưng lại không ngờ trong lòng hắn nghĩ lại là Cẩm Nguyệt....
Mặc Ngạo Đình nhếch khóe miệng, thần thái và sự tôn nghiêm cao quý lần nữa xuất hiện.
Hắn là hoàng đế, hoàng đế a!
Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng trước mắt, trong lòng đúng là có trăm ngàn loại chua xót.
"Tứ ca, mẫu phi giao cho huynh, hi vọng Tứ ca có thể niệm tình từ nhỏ mẫu phi luôn yêu thương huynh, có thể...."
Mặc Âm Trần nói còn chưa xong, chỉ thấy Mặc Ngạo Đình duỗi tay ra ngăn hắn nói tiếp.
Hắn gật đầu, xem như đã trả lời cho Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần cảm kích cười, cúi đầu, mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn hít sâu một hơi, ôm Âu Dương Sùng Hoa, bước nhanh hướng về cửa hông.... .
Đến khi tiếng bước chân kia biến mất Mặc Ngạo Đình mới xoay người lại, mà người nọ sớm đã biến mất...
Nhìn qua phòng lớn như vậy, chỉ lưu lại không khí lạnh lẽo.
Nhìn ngọn lửa đang thiêu cháy, Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng nhếch môi.
Ngày ấy, phía tây hoàng cung, xảy ra một trận hỏa hoạn......
Không may, Cửu vương gia và người sắp trở thành hoàng hậu Âu Dương Sùng Hoa có mặt trong trận hỏa hoạn đó, họ đã chết.
← Ch. 49 |