Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 04

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 04
Trung tướng Âu Dương
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Sùng Hoa Sùng Hoa"

Âu Dương Sùng Hoa không biết ai đang gọi mình, chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như bị muôn ngàn tảng đá đè lên người.

Đau đớn tựa hồ đang biến mất, muốn tỉnh lại nhưng không cách nào nhúc nhích được.

"Âu Dương, ngươi làm sao rồi? Âu Dương!"

Mở mắt ra, các hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng, nhưng mà trước mắt lại hiện ra một khuôn mặt làm Âu Dương Sùng Hoa trong nháy mắt phải ngạc nhiên, đây là?

Giáo sư Hà Điền thấy Âu Dương Sùng Hoa mở mắt ra, thiếu chút nữa thì bật khóc, hắn nâng Âu Dương Sùng Hoa dậy, nói: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, Âu Dương."

Âu Dương Sùng Hoa được Giáo sư Hà Điền đỡ ngồi dậy, nhìn bốn phía sau đó nhìn về thân thể mình.

Đập vào trong mắt là áo màu trắng, tay chân đều bị băng bó. Điều này cho thấy đây chính là hỉnh ảnh thân xác thật của mình.

"Đây là?" Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?

Nàng không phải là đã xuyên không đến Hoài Nguyệt vương triều, đã trở thành Tam tiểu thư Âu Dương Sùng Hoa của Âu Dương gia, một kẻ ngốc sao?

"A, ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ sao? Giáo sư Hà Điền nhìn mặt Âu Dương Sùng Hoa có vẻ mê mang, đây là lần đầu trên mặt của nàng, thấy thần sắc mờ mịt.

"Ta chỉ nhớ rõ có một tiếng nổ mạnh" Âu Dương Sùng Hoa lau trán, cố gắng nhớ lại.

"Đúng vậy, trận nổ mạnh kia đem cả người đánh bay đi, ngươi đã hôn mê hai giờ, ta còn thật sự sợ là ngươi sẽ không tỉnh lại." Giáo sư Hà Điền lúc này mới nặng nề mà thở ra một hơi, Âu Dương Sùng Hoa tỉnh lại, rốt cục làm cho hắn yên tâm phần nào.

"Đánh bay? Hôn mê hai giờ?" Âu Dương Sùng Hoa nghe Giáo sư Hà Điền nói chuyện... , chậm rãi đứng lên, đánh giá bốn phía một lần nữa."Nơi này là?"

"A, thiếu chút nữa đã quên rồi, ngươi hay là lần đầu tiên tới đến nơi đây." Giáo sư Hà Điền căng cứng nửa ngày trên mặt, cuối cùng hòa hoãn xuống, hắn đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ mở ra, nhìn về phía bên ngoài, nói ra: "Nơi này chính là căn cứ chúng ta lần này ẩn thân."

"Chúng ta đã đến chỗ sao?" Âu Dương Sùng Hoa từ trên giường đứng người lên, thân thể còn có chút vô lực, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể đứng thẳng.

"Đúng vậy, nhờ có ngươi trì hoãn thời gian, Minh Diệu bọn họ mới có thể kịp thời đuổi tới. Ngươi mới tỉnh lại, trước hết phải nghỉ ngơi." Giáo sư Hà Điền nhắc nhở Âu Dương Sùng Hoa, xem thân thể lảo đảo của nàng, rõ ràng người vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Không được giáo sư. cụ xác ướp cổ thế nào?" Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền đáy mắt vui vẻ nổi lên, nói ra: "Ngươi đây, thật đúng là người cuồng công việc. Bất quá cũng thiệt thòi ngươi, xác ướp cổ mới có thể bảo toàn xuống tới. Thân thể của ngươi thật sự không có vấn đề?"

"Không có vấn đề." Âu Dương Sùng Hoa gật đầu.

"Như vậy tùy ngươi, ta hiện tại dẫn ngươi đi nhìn cụ xác ướp ngàn năm mà ngươi bảo vệ đến nay, vậy cũng thật sự là một cụ xác ướp từ trước tới nay bảo tồn hoàn hảo nhất, hơn nữa, Âu Dương, ngươi tuyệt đối đoán không được, cụ xác ướp cổ là đến từ cái nào triều đại." Giáo sư Hà Điền chỉ cần vừa nhắc tới xác ướp cổ, sẽ hoàn toàn lâm vào tại vui sướng chính giữa.

"Từ triều đại nào?" Âu Dương Sùng Hoa chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy lồng ngực của mình có chút đau đớn truyền đến.

"Ha ha triều đại, lại nói tiếp thật đúng là từ nơi không nghe thấy." Giáo sư Hà Điền đúng là thần bí cười sau, mới mở miệng nói tiếp: "Lung Nguyệt vương triều."

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trong đầu bởi vì Giáo sư Hà Điền mở miệng bốn chữ này, mà rung động mãnh liệt.

Lại là —— Hoài Nguyệt vương triều!

*****

Lung Nguyệt vương triều bốn chữ này cơ hồ cướp lấy Âu Dương Sùng Hoa tất cả suy nghĩ, thế cho nên đằng sau Giáo sư Hà Điền còn nói cái gì, nàng cũng không có nghe lọt vào trong tai.

Trong đầu hiển hiện thượng chính một màn kia màn chân thật hình ảnh, nàng đã trở thành kẻ ngốc Sùng Hoa, nàng đúng là người kia kêu là ở Hoài Nguyệt vương triều cổ đại, sinh sống gần nửa tháng.

Chỉ, vì cái gì mình lại trở về, hay là nói bất quá là tạm thời?

Âu Dương Sùng Hoa đồng thời nghi hoặc, đối với cụ xác ướp cổ thì càng lưu tâm cùng tò mò.

Phải chăng toàn bộ đều có liên quan với nhau, nếu không mình tại sao lại không hiểu xuyên việt đến Lung Nguyệt vương triều, mà hôm nay lại lần nữa trở về.

Suy nghĩ, Giáo sư Hà Điền đã dẫn Âu Dương Sùng Hoa vào hầm lạnh chứa xác ướp cổ.

"Sùng Hoa, xác ướp cổ này để ở bên trong, trước khi đi vào chúng ta phải chuẩn bị một chút." Thanh âm giáo sư Hà Điền truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa đang suy nghĩ mơ hồ chợt tỉnh lại, nhẹ gật đầu, "Hết thảy đều do giáo sư người an bài."

"Ừ." Giáo sư Hà Điền đáp lời, hắn gọi trợ thủ của mình là Tiểu Man, giúp đỡ Âu Dương Sùng Hoa mặc quần áo chuyên dụng chống độc vào.

Sau một hồi bận rộn, Âu Dương Sùng Hoa trang bị đầy đủ theo Giáo sư Hà Điền tiến vào hầm băng.

Bởi vì có chuẩn bị kĩ lưỡng cho nên tiến vào hầm băng dưới năm mươi độ, cũng không đặc biệt cảm thấy lạnh.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt nhìn theo hướng ngón tay của Giáo sư Hà Điền, chỉ cảm thấy trước mắt có một chùm ánh sáng lóe ra, trong nháy mắt có luồng âm hàn khí phả vào mặt, người lập tức run rẩy một chút.

Giáo sư Hà Điền thấy Âu Dương Sùng Hoa phản ứng có chút kinh ngạc, cười nói: "Này Âu Dương, ngươi cũng sợ hãi quỷ thần sao?"

Âu Dương Sùng Hoa mở to hai mắt, có chút khó hiểu những gì Giáo sư Hà Điền vừa nói... , nhưng thật ra là nàng chẳng để ý những gì mà giáo sư Hà Điền vừa nói.

Giáo sư Hà Điền khoát khoát tay gọi Âu Dương Sùng Hoa đi về hướng phía trước, và nói: "Chờ ngươi thấy hắn, nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc."

Đây là phản ứng bình thường.

Âu Dương Sùng Hoa thầm nghĩ. Nàng thấy ở giữa trung tâm hầm băng là một cỗ quan tài.

"Ngươi trốn không thoát đâu, ngươi vẫn phải tới."

Bỗng trong đầu Âu Dương Sùng Hoa quanh quẩn nổi lên một tiếng nói giống như trêu tức.

Âu Dương Sùng Hoa nặng nề lắc lắc đầu, là ảo giác, hay là "Âu Dương, đấy chính là hắn." Giáo sư Hà Điền hưng phấn nói

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, chỉ thấy trong quan gỗ là một nam tử chỉ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Hắn đầu đội châu quan, mặc ngũ long hắc bào, bên cạnh chồng chất theo bao nhiêu châu ngọc, trông như còn đang sống, không giống ngàn năm trước xác ướp cổ, ngược lại giống như vừa mới chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa vừa chạm đến nam tử thấy trên đầu có một ít tóc trắng, bỗng tim như bị ai bóp chặt, đau nhức đau nhức.

Đau đớn tới dồn dập mà kịch liệt, làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi một tay nắm chặt ngực, một tay bám vào quan tài.

"Sùng Hoa ngươi là trốn không thoát đâu, trốn không thoát đâu"

"Ưhm" trong đầu vụt sáng qua hình ảnh, cùng tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa cơ hồ không cách nào đứng vững được.

"Âu Dương, làm sao vậy?" Giáo sư Hà Điền phát hiện Âu Dương Sùng Hoa không bình thường chạy lại hỏi.

Tay Âu Dương Sùng Hoa bỗng dưng buông ra khỏi quan tài, cảm giác kia cũng trong khoảnh khắc biến mất.

Âu Dương Sùng Hoa vuốt lồng ngực của mình, đã không đau, hơn nữa thanh âm kia cũng đã biến mất.

Như không có chuyện gì xảy ra.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía vẻ mặt ân cần của Giáo sư Hà Điền, lắc đầu, "Ta không sao."

"Nếu không thoải mái, chúng ta đi ra ngoài đi." Giáo sư Hà Điền lo lắng đề nghị.

Âu Dương Sùng Hoa mắt nhìn người nằm ở trong quan tài lần nữa, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, nhẹ gật đầu, cùng Giáo sư Hà Điền ra hầm băng......

*****

Âu Dương Sùng Hoa ngồi cuộn mình, một tay cầm một ly cà phê đã làm lạnh, một bên nhìn xem tài liệu trong tay.

Lần này Giáo sư Hà Điền vừa đưa tới quy trình khai quật cái xác ướp cổ ngàn năm này.

Đem tư liệu sơ bộ nhìn một chút, Âu Dương Sùng Hoa buông tư liệu, người chậm rãi dựa vào sô pha, ánh mắt nhìn hướng xa xa.

Tư liệu trên ghi lại, xác ướp cổ phát hiện tại địa điểm phú Trữ vùng ngoại thành.

Xác ướp cổ bị nhập liệm tại ba tầng quan tài chính giữa.

Tầng thứ nhất gỗ đàn, tầng thứ hai lúc xanh cương mộc, tầng thứ ba hoàng kim.

Hơn nữa khi mở trong quan không khó phát hiện, huyệt này bảo tồn đầy đủ, không có dấu hiệu bị kẻ trộm mộ mở ra.

Quan tài dưới sự bảo vệ của ba lớp, Xác ướp cổ đại ngàn năm mới có thể diện mạo đầy đủ như vậy.

Giáo sư Hà Điền đoán trúng, kỳ thật bọn họ còn phát hiện bên cạnh cỗ quan tài cổ này còn có cỗ quan tài khác, cùng là dùng ba tầng bảo vệ, chẳng qua là khi mở quan tài sau, lại phát hiện bên trong là trống không chỉ lưu lại vẻn vẹn đúng là một đoạn ghi Hoài Nguyệt vương triều trích yếu.

Giáo sư Hà Điền cũng từ bản trích yếu chính giữa mới biết được, xác ướp cổ này là sinh ra ở triều đại nào.

Cái làm Âu Dương Sùng Hoa để ý chính là mình đã hôn mê hai giờ, có hay không thật sự đi đến Hoài Nguyệt vương triều, đã trở thành Âu Dương gia Tam tiểu thư.

Còn có hiện trong đầu mình những âm thanh đó.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nằm ngã vào trên ghế sa lon, ánh mắt suy tư nhìn thẳng xa xăm thấy như một chữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) mông lung.

"Sùng Hoa, nàng trốn không thoát đâu"

"Ai?" Âu Dương Sùng Hoa từ trên ghế salon ngồi dậy, ánh mắt rất nhanh nhìn về bốn phía, bốn phía vắng vẻ, ngoại trừ tiếng gió động cửa ngoài ra không có gì cả.

Âu Dương Sùng Hoa dùng sức gạt sợi tóc, cầm lấy chén cà phê uống một ngụm, không khỏi nhíu nhíu mày.

Trong lúc bất tri bất giác, cà phê lạnh, hương vị trong nháy mắt tràn đầy trong miệng, sau đó đến trống ngực đau đớn.

Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?

"Tất —— ô ——"

Chuông báo động phát lên một hồi dài, Âu Dương Sùng Hoa mau lẹ từ trên ghế salon nhảy nhanh xuống, nắm lấy áo khoác, bước nhanh chạy ra khỏi gian phòng.

"Âu Dương Âu Dương" Giáo sư Hà Điền vẻ mặt bối rối chạy tới.

"Giáo sư lại là bọn họ." Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua bốn phía lúc sáng lúc tối, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là những người cố gắng cướp đoạt xác ướp cổ đã phát hiện chỗ ẩn thân của bọn họ.

"Đúng vậy, thật không nghĩ tới bọn họ đến nhanh như vậy." Giáo sư Hà Điền vừa lau mồ hôi, vừa nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Ông dẫn người chuẩn bị dời công việc đi, còn lại giao cho tôi." Âu Dương Sùng Hoa nói, người đã đi về phía trước.

Giáo sư Hà Điền nhìn qua bóng lưng Âu Dương Sùng Hoa, đột nhiên có một thứ gì như muốn bắt lấy sự vô vọng của nàng, sau đó rất nhanh ông quên đi ý nghĩ này.

Âu Dương không việc gì, nàng đã vượt qua huấn luyện chuyên nghiệp 732 tốt nhất, bằng không thượng cấp cũng sẽ không phái Âu Dương Sùng Hoa tới, chấp hành công việc nguy hiểm như thế.

Giáo sư Hà Điền xoay người chạy về phía hầm băng.

Nhất định phải bảo vệ tốt xác ướp cổ, đây chính là việc mà bây giờ ông cần phải làm.

*****

Giáo sư Hà Điền chạy trở lại hầm băng, trên đường đi thấy tất cả mọi người bị bắn chết.

Không phải là kẻ thù đã đi tới hầm băng chứ, Âu Dương

Giáo sư Hà Điền nhìn bốn phía, tỏ ra hoảng sợ, cứ thế đi về hầm băng.

"Ầm!" Cùng lúc đó, một tiếng thét to.

"Âu Dương" Giáo sư Hà Điền thấy Âu Dương Sùng Hoa trong tích tắc, giống như thấy được cứu thế.

Khi ánh mắt của hắn chạm đến cánh tay trái đang chảy máu của Âu Dương Sùng Hoa không khỏi thấp giọng hô: "Âu Dương, cô bị thương."

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn cánh tay trái mình bị bắn, trong đầu lại không ngừng tính toán cái gì.

"Còn có hai phát."

"Cái gì?" Giáo sư Hà Điền hoàn toàn không rõ Âu Dương Sùng Hoa nói gì.

"Còn có hai phát đạn, chỉ cần tiêu hao hết hai phát viên đạn, thì ta có biện pháp mang ông đến hầm băng." Âu Dương Sùng Hoa tựa ở trên vách tường, dùng sức thở dốc một hơi, trên cánh tay máu tươi vẫn chảy xuôi xuống.

Nàng kéo góc áo xuống, dùng sức quấn lên cánh tay bị thương của mình, đơn giản làm một ít biện pháp sau đó nhìn về phía Giáo sư Hà Điền, giảm thấp thanh âm xuống, nói: "Ta đếm đến mười thì ông lao ra."

"Âu Dương, việc này quá nguy hiểm, còn có bao nhiêu tên nữa?" Giáo sư Hà Điền thân mình run rẩy, dùng sức thở hổn hển. Hắn cơ hồ không cách nào đứng lên, đừng nói là chạy.

"Không biết." Âu Dương Sùng Hoa con ngươi sáng lóe lên, người mau lẹ nhảy chạy ra ngoài.

"Không biết?" Giáo sư Hà Điền quả thực không thể tin được, Âu Dương Sùng Hoa trả lời ngay thẳng như thế.

Giáo sư Hà Điền nghĩ ngợi."Tránh ra"

"Rầm rầm rầm!"

Trái tim của hắn tại đây liên tiếp như trong cuộc đấu súng, tưởng như nhảy ra khỏi lồng ngực, trời ạ!

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, căn bản không thấy được người, có thể viên đạn lại chuẩn xác bắn về phía hắn, nếu không có Âu Dương yểm hộ, hiện tại bộ não hắn nhất định nở hoa rồi.

"Chia ra." Âu Dương Sùng Hoa tiếng quát khẽ, từ phía trước truyền đến.

Giáo sư Hà Điền tránh ở phía sau, hai tay nắm chặt, trong miệng không ngừng mà niệm: Phật tổ phù hộ.

Âu Dương Sùng Hoa nấp kín tại một chỗ khác, nàng dùng sức hít một hơi, tầm bắn đối phương hẳn là cách nàng khoảng 1500m gì đó.

Chỉ có điều, vũ khí trên tay người kia lực sát thương rất lớn Wilk trọng hình súng bắn tỉa, toàn bộ thương trường 1350MM, nòng súng trường 880MM, súng rỗng trọng thương khẩu sơ tốc mỗi giây 890 mét, tầm sát thương 1800 mét, hộp đạn dung lượng 7 phát.

*****

Vừa rồi thêm một phát, còn thừa lại vài viên đạn.

Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh quan sát bốn phía, khi nàng nhìn thấy một cái bình chất lỏng đang lăn thì không đáy mắt không khỏi sáng ngời.

"Giáo sư, ta nhanh lên." Âu Dương Sùng Hoa nói đồng thời người bò lên trên cầm lấy bình chất lỏng, dùng sức bắt đầu ném lên không trung, thoáng cái liền từ trên mặt đất đứng lên hướng giữa không trung mở bình chất lỏng, "Chạy! Chạy ——"

"Âu Dương." Giáo sư Hà Điền khom người, cố lấy dũng khí chạy, đầy trời khói tumg mù mịt.

Âu Dương Sùng Hoa giơ súng, không ngừng mà bắn về phía chỗ có tọa độ mình đã tính đến, chỉ cần lại gần, chỉ cần lại gần!

Giáo sư Hà Điền được Âu Dương Sùng Hoa che chở, thuận lợi chạy qua thông đạo, hướng về hầm băng chạy đến.

Khi khói dần dần biến mất, Âu Dương Sùng Hoa chạy về phía hầm băng.

"Giáo sư."

"Thoát được là tốt rồi." Giáo sư Hà Điền thanh âm có chút thở hổn hển, hắn bộ đi chầm chậm ra hầm chứa đá.

Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, nhìn Giáo sư Hà Điền.

"Ông có thể?" Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, nhìn qua giáo sư Hà Điền đang cõng xác ướp cổ.

"Đương nhiên." Giáo sư Hà Điền cười cười, "Cũng chỉ có thể như vậy."

"Ừ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, hướng về Giáo sư Hà Điền phát ra một cái tín hiệu, cùng một thời gian, nàng rất nhanh cởi áo gió trắng trên người ra, ném ra ngoài.

"Rầm rầm rầm "

Vô số viên đạn cứ vậy chen chúc như thủy triều mà đến, Giáo sư Hà Điền nhìn cái áo trên không trung bay múa, cái này vô số vết đạn, , nếu vừa rồi là hắn cứ như vậy đi ra ngoài có lẽ hiện tại đã biến thành tổ ong vò vẽ.

"Đi." Âu Dương Sùng Hoa tơi chỗ áo gió rơi xuống ở bên trong, phát ra thét ra lệnh.

Giáo sư Hà Điền không dám dừng lại, bước nhanh đi theo sau lưng Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa tay cầm hai khẩu súng, dùng phán đoán tinh vi, theo áo gió bắn phá lên xuống ở bên trong,

Giáo sư Hà Điền an toàn thông qua sau, nàng lăn người một cái, cũng tới chỗ Giáo sư Hà Điền.

Tay chưa phát giác ra đã đụng chạm lấy xác ướp cổ rủ xuống, cảm giác lạnh trong nháy mắt xuyên thấu da thịt, lập tức đến ngực Âu Dương Sùng Hoa.

Trái tim như bị công kích một chút, mạch co rúm một chút.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy trong đầu chợt lóe lên gì đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)