Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 03

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 03
Sùng Hoa ngốc nghếch
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Lazada


"Lão gia, ta sẽ không để cho Sùng Hoa rời ta đi nữa."Nhị phu nhân Âu Dương -Bạch Tố Nương trên mặt có một phần kiên quyết:"Bởi vì không có xem trọng Sùng Hoa, mới có thể phát sinh chuyện này."

"Ngươi cũng đừng quá đa nghi, đứa nhỏ này không phải không có việc gì sao." Âu Dương Bằng tiếp nhận cốc trà từ Ngân Tụ rồi ngồi xuống, nói.

"Là ta đa nghi sao?" Bạch Tố Nương ngồi đối diện Âu Dương Bằng rơi lệ, "Có phải là ta đa nghi hay không hẳn trong lòng mọi người đều biết rõ."

"Tốt lắm, ngươi còn muốn làm loạn cái gì." Bàn tay Âu Dương Bằng đập xuống bàn, quát lên: "Chuyện này từ nay trở đi không nhắc lại nữa."

Bạch Tố Nương thân thể run run, không dám nhìn Âu Dương Bằng, chỉ che mặt khóc.

Âu Dương Bằng lắc ống tay áo, nhanh rời đi.

Bạch Tố Nương đợi đến Âu Dương Bằng đi khỏi, lúc này mới lên tiếng khóc lớn.

Ngân Tụ đứng bên không biết nên hay không nên đưa hoa quả lên, cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ......

Âu Dương Sùng Hoa ở bên trong phòng, bên ngoài Bạch Tố Nương và Âu Dương Bằng nói chuyện, nàng nghe rõ từng câu từng chữ.

Ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, gian phòng bài trí rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng có vẻ có chút vắng vẻ.

Đây là gian phòng của nàng —— gian phòng của Âu Dương Sùng Hoa

Thật bất ngờ, nguyên bản chủ nhân thân thể này, chẳng những cùng tên nàng mà ngay cả họ cũng giống nhau.

Khác biệt duy nhất chính là nàng là cô nhi không cha không mẹ, mà ở đây Âu Dương Sùng Hoa có cha mẹ.

Chỉ là rất rõ ràng, trong nhà này Âu Dương Sùng Hoa chỉ sợ cũng chỉ có mẫu thân Bạch Tố Nương coi nàng là người.

Một kẻ ngốc, tuy nhiên đã mười hai tuổi rồi nhưng trí tuệ chỉ như đứa bé ba tuổi.

Hơn nữa theo Bạch Tố Nương nói, không khó nhìn ra, Âu Dương Sùng Hoa thực sự không phải là ngoài ý muốn mà chết mà là có người có ý định mưu sát.

Rốt cuộc là ai, muốn tính mạng kẻ ngốc này?

"Sùng Hoa." thanh âm Bạch Tố Nương vang lên trong phòng.

Âu Dương Sùng Hoa theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt Bạch Tố Nương hiện ra tơ máu, vẻ mặt tiều tụy.

"Sùng Hoa, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ..."Bạch Tố Nương đi đến bên người Âu Dương Sùng Hoa, đem ôm nàng vào trong ngực của mình."Mặc kệ người khác nói gì ngươi, ngươi vẫn là bảo bối mà mẫu thân hoài thai mười tháng mới sinh ra."

Âu Dương Sùng Hoa dựa vào ngực Bạch Tố Nương, tâm trạng cực bình tĩnh, đối với lời nói của Bạch Tố Nương, nàng không có bất kỳ đáp lại.

Kẻ ngốc Âu Dương Sùng Hoa đối với nàng bây giờ mà nói là điều che giấu tốt nhất.

*****

Âu Dương Sùng Hoa chết đi sống lại làm cho không ít người ngạc nhiên. Thỉnh thoảng trong căn phòng lớn mấy này lại chật ních người.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy những người này nhìn mình như quái vật, lúc này nhân sinh muôn màu tựa hồ đều hiện ra.

"Ôi, ta nói Tố Nương này, nữ nhi của người lần này không chết mà sống lại thì tâm trí cũng có vấn đề. Nó đã mười hai tuổi rồi, mấy năm nữa là đến tuổi trưởng thành, ai dám thành thân với nàng đây."

Một phu nhân tướng mạo xấu xí không có một chút ý tốt nào liếc mắt nhìn về phía Bạch Tố Nương.

"Sùng Hoa sớm đã có hứa hôn rồi, điều này không phiền Từ phu nhân quan tâm." Bạch Tố Nương hiển nhiên cũng không thấy hảo cảm với bà chủ Từ, mà còn son phấn lòe loẹt.

Từ phu nhân sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng sau đó lại lấy khăn gấm thêu hoa lan che miệng, cười nói:

"Đúng đúng đúng, người nào mà không biết sự việc này, nhưng việc hôn sự của Sùng Hoa được định ra từ trước khi sinh ra nhưng Cửu gia là thân phận gì, có thể lấy nữ nhân ngốc nghếch này sao?"

"Từ Tuệ Lan, ngươi đi ra ngoài cho ta."Bạch Tố Nương bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào cửa ra vào, quát to.

Từ Tuệ Lan hứ một tiếng, xếp vạt áo, thở hổn hển nói:"Ngươi có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải Âu Dương lão gia niệm tình."

"Cút!"Bạch Tố Nương chỉ vào cửa ra vào, kêu to.

Từ Tuệ Lan tức giận nhanh rời đi, thỉnh thoảng trong miệng còn mắng.

Bạch Tố Nương tức giận đến ngã xuống ngồi trên ghế, nhìn về Âu Dương Sùng Hoa trên giường, một cỗ lòng chua xót từ cổ bốc lên, thoáng chốc đã phát khóc.

Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa không biểu tình, tiếng khóc của Bạch Tố Nương dần dần chuyển thành nức nở.

Cửu gia là ai?

Kẻ ngốc này cũng có hôn phu sao?

Tin này đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói đã tác động không nhỏ đến tâm trí nàng. Còn tưởng rằng cái này thân phận này cũng có thể đủ để che dấu sự hiện hữu của nàng. Có thể nếu như vậy, mình có nên hay không tiếp tục lưu lại Âu Dương gia......

"Tiểu thư, người ngoan ngoãn nghe lời, Ngân Tụ đi lấy áo choàng tới cho người. Người phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ ta." Ngân Tụ lo lắng nhắc nhở Âu Dương Sùng Hoa, chỉ sợ tiểu thư của mình nghe không hiểu lời của nàng nên không ngừng lập lại nhiều lần.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu liên tiếp mấy lần, Ngân Tụ mới yên tâm rời đi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua cái tứ hợp viện này to như vậy, mình ở trong phòng đã nhẫn nhịn vài ngày rồi, thật vất vả Ngân Tụ mới mang theo nàng đi ra khỏi nhỏ không gian hẹp kia.

Rất may là lúc này gió lớn, Ngân Tụ thấy Sùng Hoa mặc ít áo nên mới có một màn kia.

Ngân Tụ rời đi, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói như là đỡ một kẻ theo đuôi.

Toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh rất nhiều.

*****

Mặt trời treo cao, hồ nước lăn tăn vài gợn sóng, trong lúc này không có sự xôn xao của ban ngày, chỉ như đêm tối yên tĩnh.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đi đến một con đường nhỏ lát đá cuội. Trong đầu suy nghĩ đến những điều mà mấy ngày hôm nay nghe thấy.

Cũng từ đó gom góp lời nói ở bên trong, đại khái cũng hiểu được một số.

Trước mắt nàng, triều đại này tên là Lung Nguyệt vương triều, ngoại trừ cảm thấy có chút lạ lẫm, kỳ thật đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói đều như nhau.

Không cha không mẹ, nàng một thân một mình lớn lên cũng không có cái gì lo lắng.

Trở về Lung Nguyệt vương triều thực sự không phải là điều nàng mong muốn, nhưng nó cũng đã trở thành sự thật, nàng cũng sẽ không oán trời trách đất.

Vốn, sống một ngày là một ngày, chính nàng đều phải cố gắng sống.

Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều không phải là thoát chết giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Trong lòng có duy nhất một tia tiếc nuối là mình thủy chung không có thể cùng xác ướp ngàn năm gặp mặt một lần.

Một hồi gió mát thổi qua làm Âu Dương Sùng Hoa rùng mình nên tâm thần hơi bị chấn động.

Đồng thời cũng đem suy nghĩ của nàng kéo lại.

Đi đến bên hồ nước, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt nhìn lại, mặt hồ to như vậy đúng là nhìn không thấy bờ bên kia.

Âu Dương gia làm quan, bởi vì tổ tiên là công thần khai quốc có công lớn với Lung Nguyệt vương triều nên được thừa kế tước vị. Tại Lung Nguyệt vương triều cùng Thượng Quan gia, Tức Mặc gia, được xưng vi Lung Nguyệt tam đại thế gia.

Có rất nhiều người muốn nịnh bợ, những môn khách vì kính nể mà đến cũng có đến một ngàn người.

Tại tam đại thế gia là nơi có nhiều môn khách nhất trong các gia tộc.

Âu Dương Bằng có một thê một thiếp, chính thê Tô Thanh Tú Vi vì Âu Dương Bằng sinh ra một trai một gái, mà thiếp thất Bạch Tố Nương chỉ sinh hạ được một nữ nhân là Âu Dương Sùng Hoa.

Sở dĩ Âu Dương Sùng Hoa trở thành kẻ ngốc, nghe nói là vì một tuổi bị đột phát lần thứ nhất gây sốt cao nên hỏng đầu, mới có thể biến thành như vậy.

Đối với Bạch Tố Nương mà nói, Âu Dương Sùng Hoa là toàn bộ của nàng.

Nhưng, đối với Âu Dương gia mà nói, nàng Âu Dương Sùng Hoa là một nỗi sỉ nhục, một kẻ vướng víu.

Về phần thân phận của Cửu gia, càng làm Âu Dương Sùng Hoa khiếp sợ, Cửu gia chính con trai thứ chin của đương kim Hoàng Thượng của Lung Nguyệt vương triều, tên là Mặc Âm Trần.

Hôn ước được lập khi Âu Dương Sùng Hoa còn đang trong bụng Bạch Tố Nương.

Bạch Tố Nương cùng mẫu phi của Mặc Âm Trần là Liễu Phi nương nương, vốn là tỷ muội kết nghĩa. Sau khi vào cung, một người gả vào Âu Dương gia, Liễu Phi nương nương vì nhớ tới tình cảm tỷ muội với Bạch Tố Nương nên lập ra hôn sự này.

Coi như giúp Bạch Tố Nương giữ vững vị trí tại Âu Dương gia, sẽ không bởi vì là thiếp mà gặp kỳ thị cùng ngược đãi.

*****

Mãi nghĩ Âu Dương Sùng Hoa đã đi tới bên cạnh hồ nước, ngắm nhìn về nơi xa, càng nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi cạnh hồ nước.

Trên cỏ nam tử mặc trường sam, đầu đội kim linh quan, sợi tóc đen như mực thoáng mất trật tự rơi xuống hai vai. Ngũ quan của hắn tuấn dật nhưng lại mang một vẻ lãnh đạm hiếm có.

Hắn một tay cầm chén lưu ly, một tay khẽ gõ trên mặt bàn. Trong lúc lơ đãng toát ra sự tiêu sái kết hợp với bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng như muôn hấp dẫn hết ánh mắt mọi người.

Nam tử lười biếng cười. Tiếng cười mang theo bao phong tình vạn chủng, làm lòng người say thần mê. Bởi vì trong hồ nước đóa hoa phù dung lộ ra nhưng lại như cây thuốc phiện đẹp đến mê người.

Đó là Âu Dương Tề Duyệt, Âu Dương gia đại công tử, cũng là đại ca của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Âu Dương Sùng Hoa.

Tuy nói là con độc nhất của Âu Dương Bằng lại bởi vì tính cách phóng khoáng nên thường xuyên bị người khác chê làm cho Âu Dương Bằng rất là bất mãn.

Hai cha con cũng thường xuyên khắc khẩu, nhưng dù là thế nào vẫn được yêu quý như trân bảo.

Âu Dương Tề Duyệt cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt vốn là huynh muội cùng một mẹ. Âu Dương Sùng Hoa cũng không có tiếp xúc nhiều nên lần này cũng là lần đầu nàng nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt.

Chỉ có điều, đại danh của hắn ngược lại nghe không ít người đề cập, bởi vậy cũng không lạ lẫm.

Âu Dương Sùng Hoa cũng muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ phía trước người lên tiếng: "A, tiểu muội đã tới."

Âu Dương Sùng Hoa cúi mặt, bộ dạng phục tùng, Âu Dương Tề Duyệt nói thập phần không nghiêm túc, hơn nữa cảm giác được người nọ đã có vài phần men say.

"Làm sao vậy tiểu muội, ngay cả đại ca ngươi cũng sợ sao?"

Âu Dương Tề Duyệt quay người lại, híp dài con ngươi, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa cước bộ có chút chuyển dời, cũng không có tiến lên, nghe Ngân Tụ nói, Sùng Hoa đối vị Âu Dương đại thiếu gia này cũng không thân cận.

Hẳn là không có cơ hội thân cận.

Âu Dương Tề Duyệt nhìn Âu Dương Sùng Hoa không đến, có chút bất mãn, cước bộ lảo đảo, đi đến trước mặt của nàng, cánh tay khoác lên vai Âu Dương Sùng Hoai, giọng của kẻ say nói: "Sùng Hoa, ta là đại ca Âu Dương Tề Duyệt của ngươi, phải hay không?"

Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, bất động thanh sắc.

"Ngươi nhìn ngươi, cũng bởi vì như vậy, mới có thể bị người ta xem thường."

Âu Dương Tề Duyệt nói, người đi phía trước liền ngã xuống, nhìn thấy trên thân thể Âu Dương Sùng Hoa mặc 1 chiếc áo đơn bạc, trong miệng còn thấp lẩm bẩm nói: "Sùng Hoa, đại ca sẽ bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm, sẽ bảo vệ ngươi"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua tay đặt ở trên người mình, thấy Âu Dương Tề Duyệt cũng đã say muốn chết, có chút nhíu mày, nhanh tay nắm cổ tay Âu Dương Tề Duyệt ném hắn qua vai, làm hắn hung hăng té rớt trên mặt đất.

"Ưhm" Âu Dương Tề Duyệt ngã trên mặt đất, kêu rên liên tục, như có chút không hiểu ở đâu lại có cảm giác đau đớn.

Chống con mắt mê mang, nhìn làn váy phiêu đãng trong mắt:"Sùng, Sùng Hoa"

*****

"A —— đại thiếu gia, đại thiếu gia"

Âu Dương Sùng Hoa còn chưa kịp rời đi, chợt nghe được phía sau tiếng thét chói tai truyền đến, bàn tay thu vào.

Chỉ thấy một bóng dáng hấp tấp chạy tới bên người Âu Dương Tề Duyệt, ngồi xổm xuống, nhìn xem thân thể cuộn mình trên mặt đất không ngừng kêu rên.

"Ngươi, Tam tiểu thư, ngươi vừa rồi làm gì đại thiếu gia?"Người tới chính là nô tài sai vặt của Âu Dương Tề Duyệt tên là Tần Mậu. Hắn là vì Âu Dương Tề Duyệt lấy rượu mới có thể rời đi, không nghĩ tới khi trở về, rõ ràng thấy Âu Dương Tề Duyệt bị Âu Dương Sùng Hoa theo đầu vai ngã văng ra ngoài.

Người thoáng như ngây dại, Tần Mậu cứ ngỡ mình hoa mắt. Dù sao Tam tiểu thư mới mười hai tuổi, hơn nữa tay trói gà còn không chặc, làm sao có thể đủ khỏe để đánh ngã đại thiếu gia.

Nhưng đây cũng là chuyện có thật, bởi vì là hắn tận mắt nhìn thấy.

Nhìn đến Âu Dương Tề Duyệt ở bên cạnh, chỉ thấy chủ của mình, khuôn mặt tuấn dật méo xệch, trong miệng kêu rên không ngừng.

Bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.

Hắn bối rối ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, hô:"Ta sẽ đi nói cho đại phu nhân biết, đại thiếu gia chẳng may có bề gì."

Tần Mậu còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt một bóng râm, cổ họng đã bị chế trụ.

Âu Dương Sùng Hoa như bóng râm bao phủ lên, toàn thân tản ra một cỗ sát khí, tay giữ chặt cổ họng.

"Ách ưhm" Tần Mậu chợt cảm thấy hô hấp dừng lại, cả người cũng bởi vì sát khí mà kinh sợ, cũng bởi vì ý sợ hãi từ trong tâm mà nói:"Ngươi, ngươi là ai"

Tuy ngày bình thường ít qua lại với Tam tiểu thư, thế nhưng ít nhất biết rõ Tam tiểu thư không có khả năng có được sát khí như vậy. Ánh mắt lạnh như băng, hơn nữa phần lực đạo này, nghĩ như thế nào cũng không giống với một nữ hài một mười hai tuổi có thể có được.

Huống chi, còn là một kẻ ngốc chết!

"Âu Dương Sùng Hoa, đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là người của CIA mang mã số 732."Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nói ra thân phận của mình, đây cũng là lần đầu nàng lên tiếng từ khi đến Hoài Nguyệt vương triều.

"Ngươi ngươi" Tần Mậu lấy tay không ngừng mà đánh vào Âu Dương Sùng Hoa, đáng tiếc, hắn cái gì đều không thể làm được, cổ họng bị giữ, hô hấp khó khăn, đã làm hắn lâm vào hỗn độn.

Chỉ nghe được thanh âm nhỏ ở bên trong, một tiếng xương cốt bị bẻ gãy "Rắc a" âm vang.

Tần Mậu không ngừng ngã về phía trước. Trong nháy mắt tuột xuống, đầu của hắn cũng nghiêng về một hướng, lại vẫn là không cam lòng mở to hai mắt nhìn, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đứng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc như nước liếc xác chết của Tần Mậu rồi xoay người rời đi

*****

"Tiểu thư, người vừa rồi đi nơi nào, nô tỳ không phải đã dặn người biết đừng loạn đấy sao?" Ngân Tụ ngồi yên cầm áo choàng, vẻ mặt giống như bộ dạng muốn khóc, xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.

Ngân Tụ cầm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, nhìn từ trên xuống dưới nàng, hỏi:

"Không có việc gì chứ tiểu thư?"

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt cười, lắc đầu với Ngân Tụ.

"Vậy là tốt rồi, người thật hù chết nô tỳ. Nhanh phủ thêm áo choàng, chúng ta cũng nên đi trở về, bằng không phu nhân sẽ lo lắng."

Ngân Tụ vuốt tay Âu Dương Sùng Hoa. Kinh ngạc nắm bàn tay lạnh buốt, nàng nhảy dựng:

"Xem này bàn tay nhỏ bé, đều nhanh thành khối băng."

Ngân Tụ đem áo choàng choàng qua vai Âu Dương Sùng Hoa choàng, ôm lấy nàng đi về phía hoa viên......

Một đêm náo động, bởi vì Tần Mậu chết đi, và việc Âu Dương Tề Duyệt bị thương, làm cho cả Âu Dương gia đều lâm vào khủng hoảng.

Đại khái cũng chỉ có Âu Dương Sùng Hoa ngủ ngon lành, bên ngoài đều hỗn loạn tựa hồ cũng bị nàng vứt bỏ bên ngoài.

Sáng sớm, Ngân Tụ bưng nước rửa mặt tới, hầu hạ Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy.

Trong miệng còn bất chợt phàn nàn:" Âu Dương gia có phải là mấy năm đều gặp hạn không? Như thế nào việc này chưa qua việc khác đã tới. May là hôm qua tiểu thư không có việc gì bằng không Ngân Tụ thật đúng là không biết làm sao bây giờ."

Ngân Tụ đợi Âu Dương Sùng Hoa mặc áo xong kéo nàng hướng về ngoại phòng mà đi.

Mới đi tới cửa, thấy Bạch Tố Nương tiến vào, Bạch Tố Nương vẻ mặt thảm đạm đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa. Đầu tiên là đánh giá nữ nhi bảo bối của mình xong, mới hỏi nói:

"Sùng Hoa, con không có bị làm cho sợ chứ?"

Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt to, vẻ mặt không hiểu lắc đầu.

"Không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi, cùng nương đi ăn điểm tâm."

Bạch Tố Nương thấy Âu Dương Sùng Hoa không việc gì, lúc này mới yên tâm, theo Ngân Tụ, lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa đi ra phòng.

Đang lúc bọn họ phải đi đến phòng ăn thì cửa sân truyền đến tiếng ồn ào.

"Bạch Tố Nương, ngươi đem cái kẻ ngốc nghếch đang chết kia ra đây cho ta!"

Đại nương Tô Thanh Tú gắt gỏng, vẻ mặt tức giận xuất hiện ở cửa chính.

Bạch Tố Nương sắc mặt một tiêu điều, đưa mắt nhìn về phía Tô Thanh Tú, hỏi:

"Đại tỷ, Sùng Hoa không phải người ngu!"

"Không thể, người nào không biết nữ nhi của người là người ngu."

Tô Thanh Tú vẻ mặt không kiên nhẫn, giương tầm mắt chuyển hướng về phía Âu Dương Sùng Hoa, người giống như bốc hỏa, người thẳng tắp hướng Âu Dương Sùng Hoa đánh tới.

Bạch Tố Nương sợ tới mức vẻ mặt tái nhợt, căn bản không kịp đi bảo vệ Âu Dương Sùng Hoa, chỉ thấy Tô Thanh Tú đã bắt được tay Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng hung hăng kéo cách xa người Bạch Tố Nương.

"Đại tỷ!! Ngươi mau buông Sùng Hoa ra, nàng bất quá là đứa bé!"

Bạch Tố Nương phục hồi tinh thần muốn đoạt lại Âu Dương Sùng Hoa.

"Bạch Tố Nương, nếu Tề Duyệt Nhi của ta có bề gì, đừng nói là nữ nhân ngu ngốc này mà ngay cả ngươi cũng đừng nghĩ sống yên ổn! Mang đi!" Tô Thanh Tú mặt đen lại, lớn tiếng phân phó hạ nhân mang Âu Dương Sùng Hoa đi.

*****

Bạch Tố Nương bước nhanh tiến lên, muốn ngăn cản người hầu của Tô Thanh Tú đem Âu Dương Sùng Hoa mang đi. Nàng là nữ nhân yếu đuối làm sao chống được những người hầu to khỏe kia nên rất nhanh đã bị người hầu đẩy ngã trên mặt đất.

Bạch Tố Nương chỉ có thể nhìn Âu Dương Sùng Hoa biến mất trước mặt.

"Đại phu nhân, đại phu nhân, cầu ngài thả tiểu thư, nô tỳ cầu ngài, nô tỳ van xin ngài"

Ngân Tụ tiến lên, quỳ gối trước người Tô Thanh Tú, nặng nề mà dập đầu đầu. Khuôn mặt vốn thanh tú nay sớm được thay bằng vẻ bối rối cùng nước mắt.

"Cút ngay." Tô Thanh Tú mặt đen lên, một cước hung hăng đá văng Ngân Tụ.

"Đại phu nhân, tiểu thư nhà ta cái gì cũng đều không hiểu, làm sao mà thương tổn được đại thiếu gia, đại phu nhân"

Ngân Tụ bị đau té trên mặt đất, tay vẫn siết thật chặt làn váy Tô Thanh Tú.

"Phản phản rồi, Bạch Tố Nương đây là hạ nhân ngươi dạy dỗ sao?"

Tô Thanh Tú khuôn mặt thay đổi, cơ hồ muốn thét chói tai, nhìn về phía Bạch Tố Nương té trên mặt đất.

Bạch Tố Nương mặt trắng bệch như tờ giấy, rung động run rẩy bò dậy, hướng về Tô Thanh Tú nói:

"Đại tỷ, đại tỷ cầu ngài thả Sùng Hoa của ta ra. Sùng Hoa của ta cái gì cũng đều không hiểu, đại tỷ"

Âu Dương Sùng Hoa bị người dắt lấy hai tay, bị nắm tóc. Nhiều sợi tóc rơi lên gương mặt của nàng, đồng thời cũng rơi vào đôi mắt lạnh lùng.

Trong khi tại tiểu viện giằng co, ngoài viện truyền đến tiếng kêu gào:

"Nương, nương!"

Thanh âm rơi xuống, xuất hiện ở trong sân lại là kẻ trọng thương Âu Dương Tề Duyệt.

Chỉ thấy hắn bước nhanh đi vào trong nội viện, mắt nhìn xuống tình cảnh trong nội viện, đến đến Tô Thanh Tú nói:"Nương, ngươi đang làm cái gì?"

"A ơ, con của ta, sao con lại tới đây, thương thế còn chưa khỏi, con như thế nào rồi" Tô Thanh Tú nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt, sắc mặt lại là một hồi biến hóa.

Tay cầm lấy tay Âu Dương Tề Duyệt, hai mắt không ngừng đánh giá thân thể Âu Dương Tề Duyệt:

"Làm sao ngươi chạy tới rồi, chuyện nơi đây không cần ngươi quan tâm, ngươi mau trở về nghỉ ngơi."

"Nương, vừa rồi lời của con mới nói một nửa."Âu Dương Tề Duyệt cầm ngược lại cánh tay Tô Thanh Tú.

"Nói cái gì cũng chờ nương xử trí hết rồi nói sau."Tô Thanh Tú vỗ vỗ tay của con trai.

"Nương, chuyện này cùng tiểu muội không quan hệ, hơn nữa, tiểu muội làm sao có thể bị thương ta." Âu Dương Tề Duyệt không buông tay nói.

"Con không phải nói, tối hôm qua trước khi con bị thương, con nhìn thấy nữ nhân ngốc nghếch này ở hồ nước. Sau đó, nên cái gì không nhớ rõ? Buổi tối, ngoại trừ nàng, không ai đi qua hồ nước bên cạnh, con bị thương thế kia không phải nàng làm ra, còn có thể là ai?" Tô Thanh Tú vội vàng quát khẽ chất vấn.

*****

"Nương, người xem bộ dạng tiểu muội như vậy, người nghĩ rằng có thể làm ta bị thương sao?"

Âu Dương Tề Duyệt nói sát vào bên tai Tô Thanh Tú, nhỏ giọng nói: "Nương, người muốn ta chết cũng trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Ta đường đường là Âu Dương đại thiếu gia, bị nữ nhân mười hai tuổi, còn là một kẻ ngốc chết làm bị thương?"

"Cái này"

Tô Thanh Tú nghe Âu Dương Tề Duyệt nói, lập tức cứng lại. Có thể là vạn phần không cam lòng nhìn chằm chằm hướng Âu Dương Sùng Hoa bị chế trụ.

"Nương, đừng có lại náo loạn, theo ta trở về!"

Âu Dương Tề Duyệt lôi kéo Tô Thanh Tú liền rời đi.

Tô Thanh Tú sắc mặt thay đổi rất nhanh, giữ chặt tay Âu Dương Tề Duyệt, nói ra: "Như vậy bỏ qua, mặt mũi mẫu thân ngươi để vào đâu?"

"Nương!" Âu Dương Tề Duyệt bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hàng lông mày nhíu chặt.

"Bạch Tố Nương, đừng nói ta đây kiêu ngạo không coi trọng tình cảm, Tề Duyệt Nhi là trưởng nam của Âu Dương gia, nếu hắn có xảy ra chuyện gì, ta và hai người các ngươi cũng không biết đối mặt thế nào với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia. Hôm nay Tề Duyệt Nhi không có việc gì, ta đành bỏ qua."

Tô Thanh Tú vênh mặt, dùng địa vị gia chủ mẫu trong nhà hướng về Bạch Tố Nương tạo áp lực.

"Đại tỷ, Sùng Hoa không thể nào làm bị thương Tề Duyệt Nhi, Tề Duyệt Nhi vừa rồi đã nói..." Bạch Tố Nương vội vàng nói.

"Được lắm." Tô Thanh Tú hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của Bạch Tố Nương hướng về người hầu nói: "Đánh năm mươi trượng cho ta."

"Nương, năm mươi trượng, người không phải là muốn lấy mạng lệnh muội sao."Âu Dương Tề Duyệt mở miệng nói trước khi Bạch Tố Nương nói.

"Con thì biết cái gì." Tô Thanh Tú đem Âu Dương Tề Duyệt kéo ra phía sau.

"Hai mươi."

Âu Dương Tề Duyệt nói, lôi kéo Tô Thanh Tú hướng phía ngoài viện đi, đồng thời lên tiếng nói:"Đại phu nhân nói rất đúng hai mươi, hai mươi là được rồi."

Tô Thanh Tú tuy bị Âu Dương Tề Duyệt cưỡng chế lôi đi, nhưng vẫn có thể sai người hầu đem Âu Dương Sùng Hoa kéo tới nội viện, dùng côn đánh vào thân thể nho nhỏ của nàng, bắt đầu đánh hai mươi côn mà Tô Thanh Tú vừa ra lệnh.

"Không được, không được đánh Sùng Hoa"

Bạch Tố Nương trước khi người hầu giơ lên gậy gộc đánh Âu Dương Sùng Hoa một khắc đã chạy đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa, đem thân mình che lấy thân thể nho nhỏ của Sùng Hoa.

"Nhị phu nhân, người đừng làm như vậy. Để cho chúng ta chấp hành lệnh của đại phu nhân đi."

Người cầm đầu liếc mắt nhìn những người khác, hai người hầu cưỡng chế kéo Bạch Tố Nương đi.

"Các ngươi muốn đánh thì đánh ta, không nên thương tổn Sùng Hoa của ta"

Bạch Tố Nương bị người kéo đi nhưng trước mắt nàng là hình ảnh côn bổng đánh xuống thân thể nhỏ gầy của Âu Dương Sùng Hoa.

Lực đánh quá mạnh làm Bạch Tố Nương không chịu nổi một trượng làm thần kinh của nàng run rẩy đến ngất đi.

Ngân Tụ thấy Bạch Tố Nương đã bất tỉnh, cũng chẳng quan tâm đến việc gậy gộc đánh xuống người Âu Dương Sùng Hoa, liền vọt tới bên người Bạch Tố Nương, ôm nàng khóc hô lên:

"Các ngươi còn không mau đi mời đại phu, nếu Nhị phu nhân có chuyện gì xảy ra xem các ngươi như thế nào ăn nói với lão gia. Đừng quên, Nhị phu nhân thủy chung vẫn là Nhị phu nhân, chủ của các ngươi!"

Âu Dương Sùng Hoa giờ phút này trên mặt có vẻ tái nhợt. Trên mặt như phủ lên một tầng mỏng sương, đáy mắt hiện lên một tầng ánh sáng lành lạnh, thẳng tắp chằm chằm nhìn đến hình ảnh Ngân Tụ ôm Bạch Tố Nương trong ngực cách đó không xa.

Thân thể nhỏ bé chịu thêm một ít đòn đánh xuống, đến khi chịu không nổi mới ngất đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-50)