Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 02

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 02
Xác chết vùng dậy
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Lazada


Chỉ là khi một tiếng bén nhọn đồng thời truyền đến, Chevrolet lại bị đạn từ sau bắn đến bắn trúng bình xăng.

Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh nổ súng bắn phá kính chắn gió

"Leo ra đi."Quay sang nói với Giáo sư Hà Điền, còn mình thì là nhảy lên mui xe, bắt đầu hướng về cỗ xe đuổi theo phía sau bắn.

"Âu Dương, Âu Dương, ngươi mau xuống đây." Giáo sư Hà Điền trong xe leo ra, lảo đảo phóng tới bên cạnh, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Chỉ là, tiếng kêu của hắn còn chưa tới kịp truyền đạt cho Âu Dương Sùng Hoa thì chiếc Chevrolet trong mắt của hắn, nổ tung............

"Sùng Hoa, Sùng Hoa đứa bé mang mệnh khổ của ta"

Tiếng khóc bi thương từ phía trước truyền đến, mơ mang không rõ. Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu có chút hôn mê, trí nhớ một mảnh mơ hồ.

"Phu nhân, ngươi để cho Tam tiểu thư an tâm đi đi, để cho nàng thanh thản ra đi."

"Không, Sùng Hoa của ta sao có thể cứ như vậy mà đi."

Tiếng khóc truyền đến, mãnh liệt vang lên giống như có vật gì đánh mạnh vào tai nàng.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu giống như chấn động, rất đau rất đau.

"Sùng Hoa, nương đang gọi ngươi đấy."

"Nhị phu nhân, ngươi bộ dạng này, chúng ta cũng nên cho Tam tiểu thư ra đi."

"Còn không mau đem Nhị phu nhân kéo ra, qua thời gian này có thể xui xẻo."

"Không được, các ngươi không được kéo ta, để cho ta chết cùng Sùng Hoa đi, không được"

"Phu nhân đừng như vậy, để cho bọn họ an táng Tam tiểu thư đi."

Âu Dương Sùng Hoa - ý thức ở đằng kia trận bang bang tiếng vang ở bên trong, dần dần rõ ràng.

Chỉ là toàn thân đau đớn làm nàng có chút không cách nào mở mắt.

Có thể những âm thanh bên ngoài truyền đến giống như là thúc giục nàng nhanh tỉnh lại.

"Sùng Hoa a, Sùng Hoa ——"

Âu Dương Sùng Hoa còn chưa từng nghe đã có ai gọi tên mình thê lương như vậy, đột nhiên nàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một giọng.

Bỗng nhiên, con mắt nhắm chặt rốt cuộc không cách nào nhắm lại, cứ như vậy mở ra.

Tuy nhiên trong lúc nhất thời không thể lý giải được rốt cục mình đang ở nơi nào, nhưng khi chứng kiến cái nắp sẽ khép lại, theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa duỗi ngón tay, ngăn trở sức mạnh từ bên ngoài.

"Chuyện gì xảy ra, như thế nào cái nắp không khép lại được, các ngươi xem bên kia có phải là bị vật gì đó mắc kẹt rồi?"

"Không có, a —— tay tay"

Đột ngột vang lên tiếng thét chói tai, làm không khí vốn ầm ĩ bốn phía bắt đầu lâm vào không khí giống như chết lặng.

"Thôi rồi, không tốt, xác chết vùng dậy."

Không biết là ai hô lên một tiếng này, vốn là không gian yên lặng, lại bắt đầu hoảng loạn lên.

Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.

*****

Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.

"Nương! Thật là xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi! Mọi người chạy mau."

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong quan tài, nhìn những người xung quanh nàng đang chạy thục mạng, những người này ăn mặc thập phần quái dị.

Chẳng lẽ là được người ngoại tộc cứu, người Vân Nam, ngược lại cũng không có để ý cái gì.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, xung quanh là một đống bừa bộn. Định leo ra khỏi quan tài, chẳng qua là khi nàng nhìn xuống tay của mình thì hai mắt không khỏi nhíu lại.

Cái tay của nàng bị buộc lại, nhìn về phía thân thể của mình.

Trên người mặc toàn những thứ cồng kềnh. Còn truyền đến âm thanh của những trang sức vang vào nhau đinh đinh đang đang.

Nhưng những thứ này đều không hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Sùng Hoa. Ngược lại nhìn thân thể có chút nghiêm trọng làm nàng có nửa giây ngạc nhiên.

"Sùng Hoa Sùng Hoa "

Âu Dương Sùng Hoa mở to mắt, đã bị người ôm cổ, gắt gao tựa vào trong lồng ngực ấm áp mà mềm mại.

Bộ ngực phập phồng, còn có hương thơm nhàn nhạt từ trên người nọ truyền đến, không hiểu sao lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.

"Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa của ta, quả nhiên không có chết"Tiếng khóc mang theo thanh âm vui sướng từ chính miệng nữ tử đang ôm Âu Dương Sùng Hoa truyền ra.

"Nhị phu nhân, tam tiểu thư là xác chết vùng dậy đất, người chạy nhanh đi."

"Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Sùng Hoa của ta căn bản là không có chết!"Nữ tử lớn tiếng quát lớn những người kia."Ta biết rõ, các ngươi cả đám đều ước gì Sùng Hoa của ta chết, lòng của các ngươi làm sao lại đen như vậy."

"Nhị phu nhân điên rồi, nhanh chóng đi thông báo lão gia."

"Sùng Hoa đừng sợ, có nương ở đây, nương nhất định sẽ bảo vệ con."Nữ tử chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa có chút mờ mịt, nhưng trong thời gian này, nàng tựa hồ đã hiểu ra cái gì.

Xem ra trong lúc nổ tung thật sự chết, mà bây giờ rất có thể là linh hồn bị lầm lỡ xuyên vào trong thân thể người khác.

Chỉ có điều, đây là trùng hợp sao?

Thân thể này rõ ràng cũng gọi là Sùng Hoa.

Nữ nhân đang ôm nàng, hẳn là nương của thân thể này.

"Lão gia, ngươi nhanh đến xem một chút đi, Nhị phu nhân không cho chúng ta đóng quan tài, tam tiểu thư xác chết vùng dậy."

Từ phía sau truyền đến thanh âm gào to, mà đến chính là một đội hùng hậu tiếng vang: "Vội cái gì, đi tìm Vương đại phu đến."

"Dạ dạ, nô tài đi ngay."

Nữ tử khóc đỏ hai mắt, nhìn về phía nam tử xuất hiện ở cửa linh đường, nức nở nói:

"Lão gia, Sùng Hoa nàng không chết, thiếp nói, Sùng Hoa không chết, đây không phải xác chết vùng dậy, lão gia!"

"Ngươi tránh ra."Âu Dương Bằng bước vào, đi đến trước người nữ tử:"Có phải là xác chết vùng dậy hay không, chờ Vương đại phu đến xem xét thì biết."

"Lão gia"Nữ tử mắt đầy nước mắt, mang theo ánh mắt khẩn cầu Âu Dương Bằng.

Chỉ tiếc, Âu Dương Bằng không cho nàng tiếp tục đứng ở bên người Âu Dương Sùng Hoa, sai người đem nàng đưa đi.

*****

Nữ tử bị người kéo cách xa Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt nhìn, ánh mắt nhìn thẳng đến nam tử vừa đến thăm nàng. Người nam nhân này chừng năm mươi tuổi, gọi là lão gia. Vậy đây chắc là phụ thân của thân thể này.

Âu Dương Bằng cặp mắt sáng như mắt hổ nhìn đến tiểu nữ nhi của mình vừa sống lại. Trong mắt có nghi hoặc nổi lên, nhưng rất nhanh cũng bởi vì một người khác xuất hiện ở trong linh đường mà dời tầm mắt đi chỗ khác.

"Âu Dương đại nhân." Vương Nhất Sơn khom người đến trước người Âu Dương Bằng.

"Ngươi xem hộ ta xem người này rốt cuộc là chết hay sống."Âu Dương Bằng quơ quơ ống tay áo, làm cho Vương Nhất Sơn đi xem Âu Dương Sùng Hoa.

Vương Nhất Sơn sắc mặt tái mét, có chút khiếp đảm nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi trong quan tài. Người này đã chết được mấy ngày, lúc này còn có thể sống lại?

Âu Dương đại nhân muốn chính hắn khám nghiệm tử thi sao. Thật khiến hắn hoảng sợ nhường nào.

"Đi." Âu Dương Bằng quát một tiếng chói tai.

Vương Nhất Sơn sợ tới mức cho dù không dám đi cũng chỉ có thể đi.

Nơm nớp lo sợ, run rẩy đi đến trước quan tài, Vương Nhất Sơn nhún nhảy môi, nói ra: "Tam tiểu thư, ngài có thể ngàn vạn không cần phải dọa người, người đã chết thì nên nhanh lên đường đi, đầu thai mới có thể sống lại làm ngừơi, ngươi như vậy chỉ có làm cho cha mẹ ngươi sợ."

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy Vương Nhất Sơn nói, bỗng dưng duỗi cánh tay, một tay đã bắt Vương Nhất Sơn bắt mạch.

"A a a —— quỷ bắt ta" Vương Nhất Sơn sợ tới mức kêu to lên, cả người cong vẹo tựa vào quan tài.

Âu Dương Sùng Hoa cầm tay Vương Nhất Sơn đặt ở trên cổ tay của mình, vẫn duy trì sự trầm mặc.

Vương Nhất Sơn nói giọng khiển trách, lại cảm nhận được mạch đập của Âu Dương Sùng Hoa nhất thời ngừng lại.

Hắn thậm chí có chút ít xoay người không dám tin nhìn Âu Dương Sùng Hoa, chưa từ bỏ ý định lại nhìn qua mạch đập trên tay của mình.

Hết hy vọng tại sao có mạch đập?

Kia là mạch đang đập.

"Đây là"Vương Nhất Sơn con mắt trừng lớn như không dám tin. Từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá Âu Dương Sùng Hoa, " Tiểu thư còn sống!"

Vương Nhất Sơn vừa nói ra khỏi miệng, làm tất cả mọi người ở đây, cũng không dám tin đem ánh mắt đặt nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đang đi ra từ quan tài.

Tam tiểu thư của Âu Dương gia chết đã được 5 ngày. Đến khi chuẩn bị đóng nắp quan tài tự nhiên sống lại. Đây chính quỷ dị sự kiện chưa bao giờ nghe thấy.

Mà ngay cả nửa đời hành nghề y của người được mệnh danh là Hoa Đà tái thế tên Vương Nhất Sơn cũng không giải thích được.

Vì sao người đã chết được 5 ngày đột nhiên sống lại......

"Nương, một người ngốc nghếch như thế sao mạng lại lớn như vậy. Nhị nương đã có thể vui vẻ vì nữ nhi ngốc của mình đã sống lại." Mười bốn tuổi Âu Dương Cẩm Nguyệt đã được coi là khuynh thành tuyệt sắc, giờ phút này đang ngồi trước cây đàn, gảy đàn của mình.

"Gia môn bất hạnh! Âu Dương gia không biết đã gây nên nghiệp chướng gì, kẻ ngu đến chết cũng không được." Đại nương Tô Tú Thanh phất tay, nhìn về phía nữ nhi Âu Dương Cẩm Nguyệt của mình, mặt nhăn nghiêm mặt nói: " Tiểu ngốc không chết thì nhất định là sát tinh chuyển thế, bằng không làm sao lại không chết được chứ?"......


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-50)