Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 16

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 16
Tâm khóa (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không quá nhiều ngày, chuyện Cửu vương gia vì Liễu phi nương nương mà tổ chức hội hoa mẫu đơn, liền truyền khắp cả phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Những người kia chỉ cần hơi có thân phận, đều xếp hàng muốn dính hơi vào hào hoa phú quý của Liễu phi nương nương, liều mạng muốn xâm nhập vào trong danh sách mời.

Trong tự nhiên sẽ không thiếu rồi, nhị tiểu thư Âu Dương thế gia cả ngày chỉ muốn dựa dẫm vào quyền thế

"Mẹ, chuyện này ngừơi phải vì nữ nhân mà làm rồi, lần này chính là tốt cơ hội. Nghe nói ngoài Liễu phi nương nương ra, thậm chí hoàng hậu cùng với các chư vị nương nương đều tiến đến, nữ nhi cũng không thể ở đằng sau con ngốc kia."

Âu Dương Cẩm Nguyệt ôm cánh tay của mẹ ruột Tô Thanh Tú, làm nũng.

Tô Thanh Tú vỗ vỗ cánh tay của Âu Dương Cẩm Nguyệt, sắc mặt hình như có ấm áp chưa tan: "Con bây giờ đã lớn rồi, làm sao còn quan tâm đến mẹ."

"Mẹ, nữ nhi biết sai rồi, biết không nên gạt người đi cầu phụ thân đem con gả cho Cửu vương gia."

Âu Dương Cẩm Nguyệt khẽ đẩy cánh tay của Tô Thanh Tú, lại nói: "Mẹ, con đây không phải giận nhưng, dựa vào cái gì con ngốc kia, lại có thể gả cho Cửu vương gia, nhưng, hiện tại nữ nhi biết rằng mẫu thân có tính toán, không bao giờ ngỗ nghịch với mẫu thân nữa."

"Đứa nhỏ này, mẫu thân sao lại có thể khoan dung để mẹ con kia leo lên trên đầu của chúng ta. Bạch Tố Nương ngốc kia là nữ nhân mạng tốt, Bạch Tố Nương và Liễu phi nương nương là kim lan tỷ muội, lại là đính hôn từ nhỏ."

"Không thể như vậy, con ngốc kia rõ ràng có thể gả cho Cửu vương gia."

Âu Dương Cẩm Nguyệt cắn răng, tức giận bất bình nói.

"Cho nên mẫu thân đã sớm bắt đầu cho con liên kết với người trong nội cung, để Hoàng hậu nương nương yêu thích, và thái tử điện hạ yêu thích. Thái tử điện hạ này chính là hoàng đế tương lai, nếu mà con có thể làm cho Hoàng hậu nương nương vui vẻ, với cái tướng mạo này của con, nhất định có thể làm cho thái tử điện hạ động tâm, đến lúc đó Thái Tử Phi này còn không là của con sao."

Tức giận trên mặt Tô Thanh Tú dần dần biến mất, bà vỗ mu bàn tay của Âu Dương Cẩm Nguyệt, "Cẩm Nguyệt, mẹ có một đứa con gái bảo bối như con, ca ca con không có tiền đồ, mẹ đã sớm tâm cũng rét lạnh rồi, chỉ trông cậy vào con có thể để cho trên mặt mẹ có ánh sáng. Không cần lại nhìn sắc mặt của mẹ con kia, người ta có Liễu phi nương nương và Cửu vương gia làm chỗ dựa, chúng ta còn không vì chính mình tìm chút chỗ dựa sao?"

"Lời của mẹ, nữ nhi đều nhớ kỹ, nhưng nghĩ tới để cho con ngốc kia gả cho Cửu vương gia, trong lòng nữ nhi không thoải mái."

Trên mặt của Âu Dương Cẩm Nguyệt, đúng là bởi vì phần ghen ghét, mà có chút méo mó.

"Nhớ kỹ, tạm thời không cần phải động đến con ngốc đó, cũng đừng nhắc lại chuyện muốn gả cho Cửu vương gia."

Sắc mặt của Tô Thanh Tú hơi trầm xuống, cảnh cáo Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Nữ nhi biết rồi, mẫu thân."

Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút không cam lòng nhẹ gật đầu.

Tô Thanh Tú nhìn qua Âu Dương Cẩm Nguyệt vẫn không tình nguyện, sắc mặt hòa hoãn một chút, cười nói: "Mẹ đã sớm chuẩn bị cho con xong rồi, con hãy luyện tập cầm kỹ thật tốt, nghe nói đương kim hoàng hậu yêu thích nhất chính nghe đàn. Chỉ cần con có thể trở thành Thái Tử Phi, còn sợ không thể làm cho con ngốc kia cực khổ chết sao?"

"Điểm ấy nữ nhi tự nhiên biết rõ, chính là trong lòng không thoải mái, nghĩ Cửu vương gia tuấn tú như thế, sánh duyên với con ngốc kia, thật sự là"

"Vậy con cũng biết đương kim thái tử điện hạ, tướng mạo cũng tuấn lãng, huống chi, Cửu vương gia chỉ là Vương gia, hơn nữa còn là không học vấn không nghề nghiệp, Vương gia đều không có chí lớn. Sao có thể so với thái tử điện hạ, Cẩm Nguyệt, nửa đời sau của mẹ, đều trông cậy vào con."

"Mẹ, nữ nhi khi nào làm mất mặt ngài, danh hiệu Thái Tử Phi này, nữ nhi đã định rồi, nhưng để cho con ngốc kia trở thành Cửu vương phi, nữ nhi nói cái gì đều nuốt không trôi cơn tức này."

Âu Dương Cẩm Nguyệt cúi người xuống, ôm đầu vai Tô Thanh Tú, "Mẹ, mẹ xem có thể làm cho con ngốc kia không thành Cửu vương phi hay không?"

Tô Thanh Tú giương mắt, nhìn nữ nhi bảo bối của mình, đột nhiên nở nụ cười: "Con đứa nhỏ này"

"Mẹ, nữ nhi biết ngài có biện pháp, trong lòng của nữ nhi thoải mái rồi, dĩ nhiên là có thể chuyên tâm đặt vào chuyện nịnh nọt Hoàng hậu nương nương, mẫu thân hãy đợi hưởng giàu có của nữ nhi đi."

"Ai, được rồi, vì nữ nhi bảo bối của mẹ, mẹ sẽ bằng bất cứ giá nào một lần." Tô Thanh Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Âu Dương Cẩm Nguyệt vừa nghe, lập tức trên mặt tức giận cái gì đều tiêu tan, ôm Tô Thanh Tú lại làm nũng một lúc.

"Chỉ biết mẫu thân là người hiểu rõ nữ nhi nhất."

Tô Thanh Tú vẫy vẫy tay.

Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa tai ghé vào miệng Tô Thanh Tú

Khi nàng nghe được kế hoạch của Tô Thanh Tú, trên mặt thoạt nhìn vừa mừng vừa sợ, khi nghe xong, Âu Dương Cẩm Nguyệt quả thực không thể tin mà nhìn Tô Thanh Tú, "Mẹ à mẹ, nếu mẹ không phải là mẹ của Cẩm Nguyệt, Cẩm Nguyệt thật đúng là sợ hãi người."

"Con gái ngốc, mẹ làm những thứ này đều vì con." Tô Thanh Tú nhíu mày thở dài.

"Nữ nhi biết rõ, cám ơn mẫu thân."

Âu Dương Cẩm Nguyệt cười híp hai mắt, đem gò má gối lên đầu vai Tô Thanh Tú

Lần này xem ai còn có thể muốn con ngốc kia, hừ!

"Đinh linh ——"

Bạc tinh tế thật dài đựơc làm mảnh trói thật chặt ở trên bụng trên bắp chân trắng nõn xíu xiu, con Tiểu Linh Đang từ bạc mảnh thắt ở chỗ mắt cá chân, nhẹ giơ lên chính là đinh đương vang dội, rất là dễ nghe

"Sùng Hoa, nàng múa thực là càng ngày càng tốt đó, khá tốt nàng không phải người trên Lạc Hà này, bằng không Thanh Lưu ta vũ khôi này, rất không phải dâng hai tay rồi sao?"

Lạc Thanh Lưu nửa tháng trước xuất hiện ở trên thuyền hoa lớn nhất Lạc Hà, lan quế phường, dùng kỹ thuật nhảy tinh xảo, cùng khuôn mặt thoạt nhìn dịu dàng, vừa mới có nhiều danh hiệu vũ khôi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua chuông bạc trên chân, nhẹ nhàng lúc lắc một cái, thanh âm đinh linh dễ nghe, lại một lần nữa quanh quẩn ở trong thuyền hoa

"Thật không nghĩ tới, nửa tháng trước nàng, và hôm nay nửa tháng sau nàng, quả thực tưởng như hai người. Ta hiện tại cũng đã không còn gì có thể dạy cho nàng."

Lạc Thanh Lưu hai tay ôm trong ngực trước ngực, dựa ở trên song cửa sổ, nghiêng nhìn Âu Dương Sùng Hoa ở trong phòng.

Đến nay, hình ảnh lần đầu gặp Âu Dương Sùng Hoa, vẫn là rõ mồn một trước mắt

*****

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua chuông bạc trên chân, nhẹ nhàng lắc lư một cái, thanh âm đinh linh dễ nghe, lần nữa quanh quẩn ở trong thuyền hoa

Lạc Thanh Lưu nhìn qua cùng Âu Dương Sùng Hoa nửa tháng trước tưởng như hai người, trên mặt xinh đẹp giống như hoa nguyệt, nở nụ cừơi, "Sùng Hoa, ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ đến cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa chuyển mắt, tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi lên trên mặt Lạc Thanh Lưu, "Biết càng ít đối với nàng mới có lợi, Lạc Thanh Lưu, đây là một ngàn lượng bạc."

Nói xong, tấm ngân phiếu từ trong tay áo Âu Dương Sùng Hoa, giống như là vũ khí sắc bén phóng về phía Lạc Thanh Lưu.

Thân thể Lạc Thanh Lưu như yến nhẹ nhàng nhảy qua bên cạnh, tay chính xác không lầm mà nắm lấy ngân phiếu, giương mắt, mị nhãn như tơ, vui vẻ sâu kín lay động ở trong đó, "Cám ơn."

"Không cần, đây là nàng nên cầm." Âu Dương Sùng Hoa cúi người xuống, thu hồi chuông bạc trên chân, "Từ nay về sau, ta và nàng hai người đều không quen biết."

"Được, nàng nói cái gì chính là cái đó." Lạc Thanh Lưu cất kỹ ngân phiếu, cười híp hai mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã chỉnh trang xong.

Âu Dương Sùng Hoa đều sửa sang hết thảy lại cho thỏa đáng, không hề ở lâu mà rời khỏi lan quế phường

Lạc Thanh Lưu lại lần nữa chậm rãi dựa lên trên song cửa sổ, nhìn qua bóng dáng đã đi xa, trong mắt hiện ra vui vẻ, "Hiện tại ta biết còn chưa đủ cỡ nào?"......

Bầu trời tháng sáu, cũng không phải là nóng nhất, chợt có gió mát nghịch qua, mang lên cảm giác mát

Ngân Tụ vịn Âu Dương Sùng Hoa đi ở ven hồ nước, nàng nhìn qua hồ nước một chút, trong miệng luôn không che dấu được phần hưng phấn, líu ríu nói không ngừng.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ yên tĩnh theo ở bên cạnh, yên tĩnh quá mức, đổi lấy chính là âm thanh của Ngân Tụ càng ầm ĩ hơn.

"Tiểu thư, Cửu vương gia mở hội ngắm hoa gì đó cho Liễu phi nương nương, đến lúc đó người nhất định sẽ đi chứ?"

Ngân Tụ nghĩ tới tin tức nghe không lâu, mấy ngày nay nhị tiểu thư Âu Dương Cẩm Nguyệt, cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, nghe nói đang chăm chỉ luyện tập cầm kỹ.

"Ngân Tụ muốn đi sao?" Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi mà ngồi vào chỗ của mình ở bên hồ nước.

Ngân Tụ ngồi xuống theo Âu Dương Sùng Hoa, nàng vừa khuấy động cỏ dại trên mặt đất, vừa nói ra: "Ngân Tụ muốn đi, đây chính là cơ hội khó gặp gỡ, nghe nói, đương kim Hoàng hậu nương nương cùng thái tử gia đều đến."

Nói đến chỗ này, hai má của Ngân Tụ vốn là trắng nõn, thậm chí nổi lên hai vòng đỏ ửng

"Ngân Tụ gặp qua thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa nghiêng đầu, ghé mắt nhìn về phía Ngân Tụ.

Trên mặt Ngân Tụ đỏ ửng, nàng vội vàng lắc đầu, nói ra: "Không có, Ngân Tụ là thân phận gì, sao có khả năng gặp qua thái tử gia. Tiểu thư, em nói, người có thể ngàn vạn đừng chê cười em à."

"Ngươi nghĩ cái gì nói cái đó."

Âu Dương Sùng Hoa hơi cúi xuống mắt, nhìn qua cá nhỏ trong hồ nước vui đùa ầm ĩ

"Kỳ thật em có bức họa của thái tử gia."

Ngân Tụ nói, đột nhiên cúi đầu, mà ngay cả cái cổ cũng bởi vì lời này mà đỏ cả lên.

"Bức họa của Thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa ở bên cạnh nâng mặt, nhìn về phía Ngân Tụ.

"Tiểu thư!!" Ngân Tụ bởi vì Âu Dương Sùng Hoa hỏi thăm, mà gấp đến độ che miệng của nàng."Ngừơi muốn hại chết Ngân Tụ sao?"

"Làm sao ngươi lại có bức họa của thái tử gia?"

Âu Dương Sùng Hoa để ý thực sự không phải là phần ngượng ngùng của Ngân Tụ, mà là Ngân Tụ làm thế nào lại có được bức họa của Mặc Ngạo Đình.

"Kỳ thật, trong tay những nha hoàn như chúng em, ai không có mấy bức họa của hoàng tử hoàng tôn, chỉ có điều các chủ tử đều không biết thôi." Ngân Tụ nói với vẻ mặt đương nhiên, "Tiểu thư, em đã nói với người, trong những hoàng tử này, danh vọng cùng nhân khí của thái tử gia là cao nhất. Cửu vương gia cũng khá tốt, dù sao Cửu vương gia đã có hôn ước, nhưng mà thái tử gia không có. Cái này ai không nghĩ trèo cành cây cao. Mà ngay cả nhị tiểu thư hiện tại cũng đặt mục tiêu lên trên người thái tử gia."

Ngân Tụ vừa nhắc tới cái này, rõ ràng mang lên phẫn nộ, "Nhị tiểu thư kia thật sự là không biết xấu hổ, ban đầu còn chết sống muốn thay thế tiểu thư gả cho Cửu vương gia, hiện tại thì tốt rồi, lại muốn câu dẫn thái tử "

"Câu dẫn thái tử?" Ngân Tụ nói không che đậy miệng, Âu Dương Sùng Hoa lại không có bỏ qua mỗi chữ mỗi câu.

"A nha, tiểu thư những lời này ngừơi nghe một chút rồi quên đi, ngàn vạn đừng nói là em nói a."

Ngân Tụ nói quanh co từ kia, nàng cũng biết mình không nên nói.

Cái này nếu để cho nhị tiểu thư cùng đại phu nhân biết rõ, còn không đánh chết nàng a?

"Chúng ta trở về đi." Âu Dương Sùng Hoa nói, rồi đứng lên.

Ngân Tụ vội vàng gật đầu đáp lời, nàng vừa muốn tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa

Nhưng không ngờ, Âu Dương Sùng Hoa cả người đảo qua bên cạnh một cái, cả người rõ ràng cứ như vậy trượt vào trong hồ nước

Chỉ nghe được một tiếng "bùm", Âu Dương Sùng Hoa rơi xuống, lập tức bọt nước tung toé

Ngân Tụ cả kinh sau đó ngây người nửa ngày, chẳng qua là khi chứng kiến bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất, mới giựt mình tỉnh lại, bối rối và hô: "Cứu mạng a —— có ai không ——"

Âu Dương Sùng Hoa mặc cho nước ao đắp lên mình, để cho thân thể mình chìm nổi ở đáy nước

"Tiểu thư —— tiểu thư —— cứu mạng a ——"

Ngân Tụ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nàng chỉ hận tại sao mình không cẩn thận như vậy, tại sao mình không biết bơi lặn

Đáng hận, ngày thường Bắc Uyển này ít có người xuất hiện, lúc này, căn bản là không thấy bóng dáng ngừơi nào.

"Tiểu thư, người cố chống đỡ, Ngân Tụ đi gọi người gíup đỡ ngừơi a"

Ngân Tụ vừa chạy vừa hướng về phía trong ao gọi Âu Dương Sùng Hoa

Nhưng, lúc Ngân Tụ xoay người hết sức thì một bóng dáng đột nhiên vụt qua mắt của nàng.

Còn chưa chờ Ngân Tụ lên tiếng, chỉ thấy người nọ đã rất nhanh chạy về phía bên hồ nước, cứ như vậy nhảy xuống

"Đại thiếu gia"

Ngân Tụ chợt bịt miệng, nhìn Âu Dương Tề Duyệt nhảy đi xuống

*****

Người đột nhiên xuất hiện lại là đại thiếu gia, đại thiếu gia a ——

Trong đầu vừa mừng vừa sợ, Ngân Tụ nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt đã hiện ra ôm Âu Dương Sùng Hoa hôn mê lên bên cạnh hồ.

Âu Dương Tề Duyệt ôm Âu Dương Sùng Hoa đặt ở trên bãi cỏ.

Ngân Tụ vội nhào qua và hô: "Tiểu thư, người làm sao rồi, đừng dọa Ngân Tụ nha tiểu thư"

"Ngươi đừng che ở chỗ này."

Âu Dương Tề Duyệt đẩy Ngân Tụ một cái, tự mình thì đưa tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ gò má Âu Dương Sùng Hoa.

"Sùng Hoa, tỉnh lại, ta là đại ca, Sùng Hoa"

Ngân Tụ kinh ngạc nhìn qua Âu Dương Tề Duyệt, sau nửa ngày hoảng hốt, nàng không phải nhìn lầm rồi chứ?

Đại thiếu gia Tề Duyệt này rõ ràng lại toát ra bộ dáng lo lắng như vậy?

Ngân Tụ cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà trước mắt Âu Dương Sùng Hoa còn không có một chút động tĩnh, làm cho nàng căn bản không có thời gian lo lắng cái khác.

Trong lòng bối rối, làm cho nàng nhịn không được nước mắt rơi xuống, vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào hỏi: "Đại thiếu gia, tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ, nếu tiểu thư làm sao thì Ngân Tụ cũng không muốn sống ô ô"

Âu Dương Tề Duyệt vốn là tâm thần bất định, mà Ngân Tụ này lại khóc lên, làm cho tâm phiền càng nóng nảy hơn, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Ngân Tụ rống: "Ồn ào cái gì, không thấy ta đang cứu Sùng Hoa sao?"

Ngân Tụ bị Âu Dương Tề Duyệt rống, lập tức kinh như gà gỗ, che miệng của mình, thân thể run rẩy, không dám lên tiếng nữa

Âu Dương Tề Duyệt xoay người, cúi đầu, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, lần nữa kêu: "Sùng Hoa mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng có lại ngủ Sùng Hoa"

Nhẹ nhàng mà vỗ vào liên tục, không bao lâu Âu Dương Sùng Hoa nhắm chặc hai mắt rốt cục có động tĩnh, cùng với ho khan ra một ngụm, một ngụm nước ao.

"Sùng Hoa"

Âu Dương Tề Duyệt thấy Âu Dương Sùng Hoa ho khan, không khỏi ra sức mạnh hơn vỗ gò má của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa ho khan một hồi, nước trong phổi tựa hồ đều đã phun ra, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt nhắm chặc ra

Mờ mịt đập vào mắt, làm nàng nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt thì nhào tới thật mạnh

Âu Dương Tề Duyệt kinh ngạc mà mặc cho Âu Dương Sùng Hoa ôm lấy, chỉ cảm thụ được thân thể đang tại trong lòng ngực của hắn không ngừng run rẩy

"Ca"

Thấp giọng lẩm bẩm kêu, làm cho Âu Dương Tề Duyệt vốn là tâm thần kinh sợ đều thu lại, hắn một tay vịn đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, trong thần sắc mang theo mừng rỡ như điên, hỏi: "Sùng Hoa, ngươi vừa rồi gọi ta cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt mấy cái, có chút ngốc trệ, có chút nghi hoặc

Âu Dương Tề Duyệt nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa một lúc lâu, vốn mừng rỡ dần dần luân lạc vì thất vọng

Hắn nắm đầu vai của Âu Dương Sùng Hoa, không ngừng mà tăng thêm

Âu Dương Sùng Hoa nhịn không được nhíu mày, sợ hãi rụt thân thể lại, cầu Ngân Tụ giúp đỡ: "Ngân Tụ ta sợ đau"

Ngân Tụ ở trong giọng nói của Âu Dương Sùng Hoa, mới có một chút không gian, nàng tiến lên, quỳ ngừơi xuống, "Đại thiếu gia, ngừơi làm đau tiểu thư." Nói xong, Ngân Tụ kéo Âu Dương Sùng Hoa qua, đem nàng bảo vệ trong ngực.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa run rẩy, đem gò má vùi vào trong ngực Ngân Tụ, "Ta sợ Ngân Tụ"

Ngân Tụ vừa trấn an Âu Dương Sùng Hoa, vừa nhìn về phía Âu Dương Tề Duyệt, "Đại thiếu gia, Ngân Tụ mang tiểu thư đi trở về trước, một thân này ẩm ướt hết rồi, cũng phải thay đổi."

"Vậy ngươi mau dẫn nàng trở về đi."

Âu Dương Tề Duyệt đứng người lên, hắn cũng một thân ẩm ướt, nhìn qua Ngân Tụ mang Âu Dương Sùng Hoa trở về, trong mắt Âu Dương Tề Duyệt, sâu kín nổi qua một tia phiền muộn

Âu Dương Sùng Hoa được Ngân Tụ đến đỡ, đi đến phía đằng trước, nàng đột nhiên xoay người, nhìn về phía Âu Dương Tề Duyệt vẫn là đứng ở tại chỗ.

"Ca"

Thấp giọng lẩm bẩm khẽ gọi tử trong miệng của nàng giơ lên, cùng lúc đó, ở trên mặt của nàng nổi lên nụ cười phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cừơi giống như rực rỡ mà nhu hòa, đâm thật sâu vào trong đầu Âu Dương Tề Duyệt.

Đôi chân kia của Âu Dương Tề Duyệt cứng rắn mà vượt qua phía trước một bước, nhưng mà, khi hắn muốn tiến lên nữa thì Âu Dương Sùng Hoa lui về phía sau một bước, xoay người, kéo Ngân Tụ bước nhanh hơn rời đi

Âu Dương Tề Duyệt bỗng nhiên nở nụ cười, cười mình ngu xuẩn

Sùng Hoa làm sao có thể còn như trước kia, nàng căn bản là không nhớ rõ chính mình.

Không, có lẽ nàng nhớ rõ, nhưng mà, rốt cuộc đã không cách nào trở lại như trước kia

Cô bé kia luôn đi theo phía sau mình, gọi hắn là ca ca, sớm ở năm trước, cũng đã vùi thân vào trong một hồ nước

Ngân Tụ bị Âu Dương Sùng Hoa kéo, trở về viện.

Vừa tiến vào sân, Âu Dương Sùng Hoa liền thả tay của Ngân Tụ, phân phó nói: "Ngân Tụ, vào nhà, ta có lời nói với em."

Ngân Tụ gãi gãi đầu, nàng không hiểu nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã đi vào trong phòng

"Tiểu thư, người thật sự không có chuyện gì sao?" Ngân Tụ vừa đóng cửa vịên, vừa hỏi.

"Không có việc gì, em đóng cửa rồi lại đây." Âu Dương Sùng Hoa đã tiến vào gian phòng

Ngân Tụ không dám chậm trễ, vội vàng đóng cửa vịên, vội vã bước vào gian phòng, hơn nữa sau khi đóng cửa phòng, mới đi tìm Âu Dương Sùng Hoa

Âu Dương Sùng Hoa đang ở sau tấm bình phong, cởi quần áo ẩm ướt

Ngân Tụ bước lên phía trước, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Âu Dương Sùng Hoa, nàng nhịn không được hiếu kỳ, hỏi: "Tiểu thư, ngừơi có cảm giác được hôm nay đại thiếu gia có chút kỳ quái hay không?"

*****

"Tiểu thư, người có cảm giác hôm nay đại thiếu gia có chút kỳ quái hay không?"

Ngân Tụ tiếp nhận quần áo ướt sũng mà Âu Dương Sùng Hoa đưa tới, tò mò hỏi.

"Nếu mà hắn không cứu, không phải càng làm cho người kỳ quái?"

Âu Dương Sùng Hoa vừa kéo quần áo mới thay, vừa từ đi ra sau tấm bình phong

"Không phải, Ngân Tụ nói không phải là cái này, mà là bộ dạng đại thiếu gia nhìn tiểu thư, có chút kỳ quái."

Ngân Tụ vẫn cảm thấy rất kỳ quái, thần sắc khi đó của đại thiếu gia, thật sự rất lo lắng mà.

"Thật không?" Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nhìn lướt qua Ngân Tụ, đi về phía giường.

"Tiểu thư, người đây là?" Ngân Tụ nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa nằm trên giường, nhíu mày, lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải là người khó chịu hay không"

"Ngươi đi tìm đại phu tới, nói ta rơi xuống nước rồi, người hôn mê bất tỉnh."

Âu Dương Sùng Hoa kéo chăn mền lên, phân phó Ngân Tụ.

"Tiểu thư?"

Ngân Tụ mở to hai mắt, không hiểu nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa.

"Không nên hỏi nhiều."

Âu Dương Sùng Hoa khẽ nhíu mặt, thúc giục Ngân Tụ.

Ngân Tụ không hiểu ra sao, nhưng Âu Dương Sùng Hoa nhướng lông mày lên, thì nhịn không được run rẩy thân thể một chút.

"Dạ, Ngân Tụ đi ngay."

Ngân Tụ nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, thở dài rồi sau đó vội xoay người, rời đi

Âu Dương Sùng Hoa nghe tiếng bước chân Ngân Tụ dần dần đi xa, tia sáng trong con mắt đen dần dần hịên lên một tầng lạnh lẽo......

Tin tức Âu Dương Sùng Hoa rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, sau khi được Ngân Tụ truyền đi

Lập tức khiến cho bọn người Tô Thanh Tú tiến đến nhìn, cả đám đều giống như xem diễn, mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại vui vẻ.

"Ngân Tụ, ngươi cũng thật sự là không cẩn thận, một người đang yên đang lành, làm sao lại rơi vào trong hồ chứ."

Tô Thanh Tú thò người ra, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.

Ngân Tụ sớm đã quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Bạch Tố Nương lau nước mắt, bà đã khóc một lúc lâu rồi, Âu Dương Sùng Hoa hôn mê, làm cho bà thiếu chút nữa không chống đỡ được.

"Ai, cái này tại sao có thể là tốt, mấy ngày nữa chính là hội ngắm hoa, nữ nhi bảo bối của ngươi ngược lại tốt rồi, hiện tại lại hôn mê."

Lời nói của Tô Thanh Tú lành lạnh, trong mắt mang cười qua người lại, đi đến cái ghế bên cạnh.

Bạch Tố Nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng bây giờ lại có thể oán ai, Sùng Hoa đứa nhỏ này không phải đã tốt rồi sao?

Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

"Lão gia, Vương đại phu nói như thế nào, Sùng Hoa khi nào thì có thể tỉnh lại?"

Bạch Tố Nương nhìn về phía Âu Dương Bằng từ bên ngoài đi vào.

Âu Dương Bằng bước nhanh đến phía trước, đi đến trước giường, cúi mắt, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa trên giường

Thật lâu không có dời đi ánh mắt

"Lão gia, rốt cuộc thế nào, Sùng Hoa đứa nhỏ này"

"Bà cũng đừng lo lắng, tánh mạng không lo, chính là thân thể đứa nhỏ quá yếu, cho nên mới không có tỉnh lại."

Âu Dương Bằng xoay người, nhìn về phía Bạch Tố Nương, vỗ nhẹ lên đầu vai của bà, nhìn về phía Tô Thanh Tú, nói ra: "Làm sao bà còn ở nơi này."

"Lão gia, chẳng lẽ ta không thể ở trong này?" Vẻ mặt Tô Thanh Tú uất ức, đi đến bên cạnh ngừơi Âu Dương Bằng, "Lão gia, ta đây không phải đang quan tâm Sùng Hoa sao, sang đây xem thế nào."

"Được rồi, không có việc gì, bà đi lo việc của mình đi."

Âu Dương Bằng vịn cánh tay của Tô Thanh Tú, đơn giản chỉ muốn kéo bà ta ra khỏi cửa.

Tô Thanh Tú không tình nguyện, nhưng có thể do Âu Dương Bằng nhìn soi mói, nên chỉ có thể hậm hực rời đi.

Sau khi Tô Thanh Tú rời đi, Âu Dương Bằng liền gọi Bạch Tố Nương đến bên ngoài

Bạch Tố Nương nhìn qua Âu Dương Bằng đứng ở trong nội viện, hỏi: "Lão gia, có phải là Sùng Hoa có chuyện gì?"

"Tố Nương, bà thành thật nói cho ta biết, gần đây có phải là Sùng Hoa có cái gì không ổn không?"

Sắc mặt của Âu Dương Bằng có chút tối tăm, nhìn về phía mắt của Bạch Tố Nương, mang theo chất vấn không thèm che dấu.

"Làm sao vậy? Sùng Hoa rốt cuộc có vấn đề gì?"

Trong lòng Bạch Tố Nương giật mình, về chuyện Âu Dương Sùng Hoa khôi phục bình thường, đến nay cũng còn là bí mật.

Âu Dương Sùng Hoa dặn đi dặn lại không được để cho bất luận kẻ nào biết rõ.

Toàn bộ câu chuyện trong đó, Bạch Tố Nương tự nhiên cũng hiểu được, bởi vậy mà ngay cả Âu Dương Bằng cũng lén gạt đi.

Chẳng lẽ là, Vương đại phu nhìn thấy manh mối gì?

Bạch Tố Nương hơi có vẻ chần chờ thì quản gia Lưu Minh Phú từ ngoài viện vội vàng chạy tới.

"Lão gia."

"Chuyện gì?"

Âu Dương Bằng nhìn thấy Lưu Minh Phú, thì quay lưng đi và hỏi.

"Lão gia, Tấn vương gia đến đây."

"Tấn vương gia đến đây?"

Âu Dương Bằng chợt thu lại ánh mắt, vội vàng đi về phía ngoài viện.

"Lão gia"

Bạch Tố Nương nhìn Âu Dương Bằng vội vàng rời đi, thì tiến lên vài bước, nhưng rất nhanh liền ngừng lại tiến độ.

Bà nhìn đến lúc không thấy bóng dáng Âu Dương Bằng, lúc này mới ra lệnh Ngân Tụ đóng cửa sân, còn mình đi vào trong phòng

Lúc Bạch Tố Nương đi vào trong phòng lần nữa thì nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi dậy, nhìn về phía bà

" Sùng Hoa, con đã tỉnh."

Bạch Tố Nương vui mừng mà ứa nứơc mắt, bước nhanh đến, ngồi ở trên mép giường, cầm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa.

"Mẹ, kỳ thật con cũng không có hôn mê, đây hết thảy đều là làm cho đại nương xem."

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía Bạch Tố Nương rưng rưng hai mắt, nói ra.

"Vì sao Sùng Hoa?"

Bạch Tố Nương chợt ngẩng đầu, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa.

"Mẹ, người cảm thấy con đi tham gia cái hội ngắm hoa kia được không?"

Âu Dương Sùng Hoa nhấc chăn mền lên, từ trên giường ngồi dậy.

"Cái này dù nói thế nào, con cũng là Cửu vương phi tương lai, hơn nữa hội ngắm hoa lần này là Cửu vương gia tổ chức cho Liễu phi nương nương, sao con có thể không đi?"

Trong lòng Bạch Tố Nương hơi cả kinh, Âu Dương Sùng Hoa hỏi thật đúng là làm cho bà không biết trả lời như thế nào.

"Sùng Hoa chỉ không muốn chọc phiền toái không cần thiết, trước khi chưa có xuất giá, chuyện con khôi phục bình thường, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, bằng không nữ nhi sợ sẽ có nguy hiểm tánh mạng, mẹ cũng không hi vọng Sùng Hoa có việc chứ?"

Âu Dương Sùng Hoa nhướng lông mày lên, nhìn qua Bạch Tố Nương, nói ra tai hoạ ngầm trong lòng.

"Nguy hiểm tánh mạng?"

Bạch Tố Nương ở trong lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)