Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 15

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 15
Tâm khóa (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trời tháng sáu mưa phùn liên miên, ướt một phố mẫu đơn, nhưng lại trong cả một hồ bích ba, yên ẵng gợn sóng.

Trong lúc mơ hồ, Tế Vũ Trung lại mang theo điệu hát du dương ngân nga, dây đàn lưu sắc xuân kéo dài, ở trong tiếng mưa rời chậm rãi truyền lay động.

Người ngồi ở hành lang, ngón tay trắng nhỏ lướt qua dây đàn, bỗng chốc nhanh, bỗng chốc chậm, sâu xa mang theo vài phần lười biếng.

"Tứ ca. Tứ ca"

Ở Mặc Âm Trần vẻ mặt cười vui bước nhanh vào điện Đông Cung của thái tử, xa xa nhìn về phía hành lang tứ ca Mặc Ngạo Đình đang đánh đàn.

Mặc Ngạo Đình đưa mắt, hai đầu lông mày kiêu căng, chậm rãi hòa hoãn xuống.

"Âm Trần, hôm nay là cơn gió nào đem đệ thổi đến Tứ ca này đây?"

Mặc Ngạo Đình dừng lại trong tay vỗ về chơi đùa, cầm lấy quạt lưu ly đặt trên bàn, nhẹ nhàng mà mở ra, lắc lư trước người.

"Tứ ca, huynh có tâm sự?"

Mặc Âm Trần ngồi xuống đối diện Mặc Ngạo Đình, thỉnh thoảng tay lại gảy đàn của Mặc Ngạo Đình.

" Tiểu tử kia, trước mặt đệ nói gì đó?"

Mặc Ngạo Đình nghiêng dựa vào trên ghế đệm, ghé mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần.

"Tứ ca, rốt cuộc là nữ tử nào, có thể làm cho của ta Tứ ca ca cũng động tâm?"

Mặc Âm Trần cười híp hai mắt nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.

Thiên hạ thế gian này có nữ tử làm cho vị thái tử lạnh lùng này động tâm, thật đúng là làm cho hắn hiếu kỳ.

Việc này nghe được từ Lưu Phỉ Hạ, khiến cho hắn nhịn không được chạy tới gặp Tứ ca.

"Có cơ hội." Mặc Ngạo Đình hơi hơi nhíu mày, giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: " Đệ có hôn ước chính là tam tiểu thư Âu Dương gia?"

"Đúng vậy, chính là Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần chỉ cần nhắc tới Âu Dương Sùng Hoa, ý cười trên miệng không khỏi toét ra càng lớn càng sáng lạn.

"Tứ ca, làm sao huynh đột nhiên quan tâm chuyện chung thân của đệ?"

Mặc Âm Trần nhíu mày, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, tứ ca này chính là chưa bao giờ hỏi thăm hắn những chuyện này.

Phải nói, trong suy nghĩ của tứ ca Mặc Ngạo Đình, ngoại trừ quốc gia đại sự, việc khác đều không đặt ở trong lòng của hắn.

Cho dù có quan hệ rất tốt với hắn.

"Không có gì chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Mặc Ngạo Đình thân mình ngay ngắn nhìn về phía Mặc Âm Trần.

"Nói đi, rốt cuộc đệ đến đây có việc gì?"

"Ha ha, quả nhiên Tứ ca hiểu rõ đệ nhất."

Mặc Âm Trần sờ sờ chóp mũi của mình, lại nói: "Tứ ca, mấy ngày nữa có thể hay không cho đệ mượn biệt viện ở thành Bắc của huynh một chút?"

Giữa trán Mặc Ngạo Đình hơi nhíu lại: "Như thế nào, tiểu tử này lại đang chơi cái gì?"

"Đâu có chơi cái gì, bất quá là tại mấy ngày nữa chính thời điểm hoa mẫu đơn nở đẹp nhất. Tứ ca biệt viện của huynh chính lại là chỗ thưở hoa mẫu đơn tốt nhất kinh thành. Cho nên, đệ muốn ở nhờ vài ngày thưởng hoa mà thôi."

Mặc Âm Trần sờ sờ cái mũi, hắn nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, cười nói: "Tứ ca sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"

Mặc Ngạo Đình nghe nói chuyện đó, không khỏi giương cười nói: "Huynh lại thiếu chút nữa đã quên rồi, thuở bình sinh Liễu phi nương nương yêu nhất hoa chính là mẫu đơn."

"Không hổ là Tứ ca của đệ, cái này còn khiến cho huynh đoán được."

Mặc Âm Trần cười ha ha.

"Có phải là đệ lại làm cái gì, khiến cho Liễu phi nương nương tức giận?"

Không cần hỏi, kỳ thật cũng đã có thể đoán được.

Mặc Âm Trần vẻ mặt cười đùa nói: "Không có, chỉ có điều gần đây tâm trạng mẫu phi không tốt lắm, cho nên, đệ muốn cho người vui vẻ trở lại."

Mặc Ngạo Đình trầm tư một chút, lần nữa đưa mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần, nói ra: " Sao không mở một cái hội hoa mẫu đơn, cái này người thưởng hoa nhiều, không phải càng thêm vui sao?"

"Tứ ca, đề nghị của huynh quá hay, đệ cũng đang định làm như vậy."

Trong mắt Mặc Âm Trần hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che dấu qua.

"Tứ ca, huynh xem như vậy được không, chúng ta sẽ lấy mẫu phi của ta Liễu phi nương nương, tổ chức ngắm hoa, đương nhiên mời người trong kinh thành quan lại quyền quý trong nhà là phu nhân, thiên kim cùng tham dự."

Mặc Âm Trần cố ý kéo dài thanh âm, tăng thêm câu nói kế tiếp.

"Ừ, xin người làm chủ."

Mặc Ngạo Đình phất tay, chàng ta một lần nữa đưa tay đặt lên cầm trên bàn, chầm chậm gãy.

Mặc Âm Trần chống cằm nhìn Mặc Ngạo Đình, nói ra: "Tứ ca, xem ra huynh thật sự rất yêu mến vị cô nương tên ' Cẩm Nguyệt '."

Mặc Ngạo Đình cũng vì thế mà thay đổi, Mặc Âm Trần như là đã có chỗ nghe thấy, biết rõ tên Cẩm Nguyệt như thế, thì không có gì kì quái.

"Tứ ca, có muốn hay không đệ liệt kê danh sách cho huynh xem qua một chút?"

Mặc Âm Trần tính tình gấp gáp, rèn sắt muốn nhân lúc còn nóng, cho nên bây giờ chàng gấp rút vạch ra danh sách khách mời.

Mặc Ngạo Đình lại vẫn trầm mặc.

Mặc Âm Trần lại là con trai độc nhất, đáng tiếc Mặc Ngạo Đình không có một lần nữa cho chàng một chữ nửa câu.

Trong lúc nhất thời cái gì hào hứng đều suy yếu xuống.

Mặc Âm Trần giương mắt nhìn Mặc Ngạo Đình, không thú vị lắc đầu.

Huống chi, bây giờ chàng muốn đem tin này, đi nói cho người chàng yêu là Sùng Hoa biết

Bèn đứng người lên, nhìn về phía Mạc Ngạo Đình, nói ra: " Tứ ca giờ đệ đi an bài nha."

Mặc Ngạo Đìnhvẫn là không có lên tiếng, chỉ gật đầu một cái, xem như ngầm đồng ý lời Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần tìm được đáp án, vội vàng cất bước rời Đông cung đi đến Âu Dương phủ.

Mặc Ngạo Đình nhìn Mặc Âm Trần rời đi, hắn tayvỗ về chơi đùa dây cầm, cũng không có dừng lại.

Trong đầu hiển lên cảnh tượng ngày ấy tại bờ sông Lạc Hà gặp Cẩm Nguyệt, nàng ta có phải hay không chính là Âu Dương Cẩm Nguyệt của Âu Dương thế gia?

Lạc Hà Tam cười, sớm đã khắc thật sau Mặc Ngạo Đình trong đầu.

Biệt viện thành Bắc thật đúng đã lâu không có đi qua.

Chưa phát giác ra trong điệu hát trở nên vui sướng, chính là Mặc Ngạo Đình chờ mong hội hoa xuân không lâu nữa.

Nếu như nàng chính là Âu Dương Cẩm Nguyệt, như vậy thì hội hoa xuân ngày ấynhất định sẽ xuất hiện!

*****

Nhớ tới những năm tháng lúc mới vào Âu Dương phủ, nàng vẫn ở tại nơi xa xôi nhất Bắc Uyển, tứ sau ngày Mặc Âm Trần đến, toàn bộ đều trở về lúc bắt đầu, nàng vẫn là tam tiểu thư ngu dại của Âu Dương Gia, ở Bắc Uyển này ngoại trừ Ngân Tụ cùng Bạch Tố Nương thì ít có người đến hỏi thăm.

Trở về đã hơn nửa tháng, trời luôn mưa dầm liên tục giống như tâm tình người nào đó.

Bắc Uyển ngăn cách, ở trong này, nàng có thể thả lỏng mình, hoàn toàn đắm chìm trong không gian yên tĩnh ở đây.

Ngân Tụ đứng ở cửa, lắng nghe điệu hát êm tai kia, tiểu thư chơi đàn đúng là đột nhiên vượt bậc, từ lúc tiểu thư khôi phục bình thường, cả ngày đem nhốt mình ở trong phòng, học gì cũng chợt tiến bộ lên rất nhiều.

Tiểu thư giống như là đứa bé mới sinh, đối với mọi thứ đều cảm thấy rất hứng thú.

Hơn nữa, trừ mình cùng phu nhân ra, đến nay còn không ai biết tiểu thư khôi phục bình thường.

Nửa tháng trong nháy mắt qua đi, từ ngày cùng Cửu vương gia gặp mặt, Ngân Tụ cảm thấy tiểu thư giống như lại có biến hóa lại có chút ít thần bí, đặc biệt lần kia, nàng cư nhiên phát hiện tiểu thư nửa đêm khuya đứng ở cửa phòng vẻ mặt có chút lạnh lẽo đáng sợ. Còn nguyên nhân thực sự, có lẽ cũng chỉ có tiểu thư mới biết được.

Ngân Tụ tâm có chút run sợ, mơ hồ chưa phát giác ra có người đến gần, đợi khi quay người lại, đột nhiên kinh hãi.

Đây

Đây là Cửu vương gia, tại sao lại đến đây?

Công khai xuất hiện như thế, thật đúng là làm cho người ta hoài nghi, rốt cuộc hộ vệ Âu Dương gia đang làm cái gì?

Mặc Âm Trần nháy mắt với vẻ mặt ngu ngơ của Ngân Tụ, ý bảo Ngân Tụ không cần phải lên tiếng.

Ngân Tụ ánh mắt thu lại, tuy nói hắn là Cửu vương gia, lại là cô gia tương lai.

Chính là tiểu thư mình vẫn còn chưa có xuất gia, Cửu vương gia này có phải là có hơi gấp gáp không?

Mặc Âm Trần dùng tay ra hiệu với Ngân Tụ, chính mình thì tùy tiện đi về phía cửa.

Ngân Tụ nhanh chóng bước đến.

Mặc Âm Trần chặn Ngân Tụ, thấp giọng xuống, nói ra: "Chuyện gì?"

"Ngài cứ như vậy tiến vào?"

"Bằng không?" Mặc Âm Trần nhìn sang chính mình, vẻ mặt khó hiểu.

"Cửu vương gia, việc này không hợp quy củ."Ngân Tụ có chút lo lắng nói.

"Ta là vị hôn phu tương lai tiểu thư nhà ngươi, Ngân Tụ, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại ý của bổn vương?"Mặc Âm Trần dùng dáng điệu vương gia, uy hiếp Ngân Tụ.

Lúc Ngân Tụ còn muốn nói cái gì thì Mặc Âm Trần đã đẩy cửa phòng ra, tiến vào, nàng cũng chỉ có thể giẫm chân ở bên ngoài, trông coi không thể để cho người khác thấy trong phòng tiểu thư có đàn ông.

Cho dù người kia là Cửu vương gia, tam cô gia tương lai!

Mặc Âm Trần nhẹ bước tiến vào trong phòng

Trong phòng, tiếng đàn không ngừng, chỉ chậm, nhẹ nhàng, giống như chim oanh mới sinh kêu, làm rung động lòng người.

Mặc Âm Trần đứng ở cửa phòng chốc lát, lặng lẽ tiến lên, cúi người, từ phía sau lưng ôm eo Âu Dương Sùng Hoa, hôn nhẹ lên má nàng.

Tiếng đàn hơi loạn.

Hai tay Mặc Âm Trần ôm chặt hơn nữa, nghiêng đầu, sợi tóc rơi xuống phất qua cái cổ trắng nõn của nàng, trêu chọc nàng run rẩy một hồi.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa run lên, tiếng đàn cuối cùng dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, giống như giận mà không phải giận liếc Mặc Âm Trần: "Là ai chọc tới Cửu vương gia của chúng ta rồi?"

Sắc mặt của Mặc Âm Trần không đổi, chỉ có chút nhíu mày: "Ta đâu chỉ là không vui, quả thực là sắp giận sôi lên rồi, Sùng Hoa gặp ta rõ ràng một chút cũng không vui."

Âu Dương Sùng Hoa cười nhạt một tiếng, giọng điệu nhưng lại nói không nên lời ôn nhu: "Như thế nào không vui? Chỉ là chàng luôn xuất hiện quá đột ngột, để cho ta có chút phản ứng không kịp."

Mặc Âm Trần mày nhíu lại càng sâu, lại ở lúc ngoái đầu nhìn lại ở giữa giãn ra.

Bỗng dưng, chàng đem Âu Dương Sùng Hoa đặt ở thân dưới, vẻ mặt kiêu căng mang theo một tia cười yếu ớt: "Nguyên lai Sùng Hoa của ta cũng biết đánh đàn."

Ngón tay nghịch qua môi của nàng, gò má gần sát. Âu Dương Sùng Hoa thuận thế đẩy, "Chàng làm cái gì vậy?"

Mặc Âm Trần bị cự tuyệt, khuôn mặt thoáng cái tối xầm, chàng cong miệng lên, oán giận nói: "Sùng Hoa quả nhiên không muốn gặp ta."

Có thể đang nhìn đến Âu Dương Sùng Hoa ngưng trọng tầm mắt, khóe miệng lại giơ lên, nở nụ cười: "Bất quá thấy Sùng Hoa cũng có phần nghĩ đến ta, ta liền tha thứ cho nàng."Nói xong lại tiếp cận hơn "Sùng Hoa, khúc nhạc này của nàng có phải là đang nói lên tưởng niệm ta không?"

Môi kề gần trên môi của Âu Dương Sùng Hoa, lúc này đây Âu Dương Sùng Hoa không có đẩy ra hắn. Không nói tiếng nào, chỉ có hai đôi mắt chân thành nhìn nhau.

Trong lúc này không có tôn quý, không có rụt rè, Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hôn nàng, tinh tế ôn nhu, hôn lên bên môi

Âu Dương Sùng Hoa có chút thở dài như phảng phất sống ở dưới mái hiên, nói khẽ:

"Chàng cứ nói đi?".

Đột nhiên Mặc Âm Trần người ngồi dậy, mặt hướng ngoài hành lang, nghiêng tai lắng nghe tiếng nước mưa chảy xuống.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi thẳng người lên, ngồi vào chỗ của mình, mắt nhìn ra bên ngoài.

Ngoài phòng mưa phùn tí tách, mai cây đứng lặng trong mưa, trên thân cành tinh tế bám đầy những giọt nước nhỏ, cơn gió nhỏ cùng một chỗ thổi lên làm cho những giọt nước nhỏ trong chảy rơi xuống mặt đất.

Khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười nhu hòa

Trong thoáng chốc, giống như thấy được bạch mai nở rộ trong ngày mùa đông.

Tuyết dấu không cho nó rơi ngông nghênh, gió trời thổi kiêu ngạo.

*****

Mặc Âm Trần thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ, hắn nghiêng người, lần nữa ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong lòng

Âu Dương Sùng Hoa chỉ là nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của hắn, cặp mắt trong suốt kia nhìn phương xa.

Tay của nàng thỉnh thoảng sẽ với lên, quơ múa ở không trung, đem tia sáng kia chiếu xuống, bị quấy rồi thành từng tia sáng trắng, rơi xuống ở trên mặt của nàng, phủ lên cái trán làm lộ ra dấu vết máu màu hồng nhạt.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, nhẹ nhàng mà nghịch qua cái trán có vết máu, Âu Dương Sùng Hoa nghiêng người, ngẩng đầu lên, con mắt nhìn chăm chú vào mặt Mặc Âm Trần, và hỏi: "Xinh đẹp không?"

Mặc Âm Trần nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Âu Dương Sùng Hoa, một lúc lâu

"Xinh đẹp."

"Âm Trần"

Âu Dương Sùng Hoa đem gò má đỏ chậm rãi tựa lên đầu vai Mặc Âm Trần, lời nói dịu dàng tinh tế, từ trong miệng của nàng, chảy ra

"Sùng Hoa"

Mặc Âm Trần cầm chặt tay Âu Dương Sùng Hoa, nàng giống như bảo bối của hắn, loại này giống như khiến hắn ngậm trong miệng sợ tan, ôm vào trong ngực sợ bị thương, nhưng mà không biết phải làm như thế nào, mới có thể để cho Âu Dương Sùng Hoa được hạnh phúc.

"Bây giờ thật sự muốn đem nàng trở về, như vậy nàng cũng chỉ có là bảo bối của một mình ta ".

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên mở to hai mắt, nàng ngồi thẳng người, ngón tay chưa phát giác ra là đang nắm chặt đầu vai của Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần nhíu mày, đau đớn từ đầu vai truyền đến, làm cho hắn có chút uất ức, và nói ra: "Sùng Hoa, nàng làm ta đau, là ta nói sai cái gì sao?"

Cả người Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên mềm nhũn, lại một lần nữa tựa vào ngực Mặc Âm Trần, thấp giọng lẩm bẩm: "Âm Trần, chàng có thể cưng chìu ta như vậy bao lâu?"

Mặc Âm Trần chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một chút đau đớn

Âu Dương Sùng Hoa giống như trăng lạnh ở trên bầu trời, luôn làm cho hắn có cảm giác lo được lo mất.

Đây cũng là nguyên nhân, hắn vội vã muốn lấy nàng như thế.

Có lẽ là vì trái tim của mình quá yếu ớt, sợ hãi, sợ ngày nào đó mất nàng

"Cả đời"

Không cho bất kỳ đáp án nào, chỉ ôm nàng đi tới giường hẹp mà dài.

Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười nhẹ và từ từ leo lên đuôi lông mày của nàng, nàng duỗi tay lên, nhẹ vỗ về khuôn mặt của Mặc Âm Trần

"Thời gian cả đời quá ngắn"

Phần đó chiếm giữ hận ý ở dưới đáy lòng, sao cả đời có thể hóa giải.

Năm tháng dằng dặc, mặc dù quá khứ ngàn năm, nhưng phần hận ý kia vẫn trói chặt, không biết trái tim kia có chết đi hay không

Âm Trần, vì sao kết cục của chúng ta, lại bi thảm như vậy?

Vì sao?

Ta hận chàng

Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong ngực

Âu Dương Sùng Hoa chỉ lầm bầm nói gì đó

Mặc Âm Trần nghiêng người lên trước, tay đang phát ra run rẩy, môi dựa vào gần bên tai của nàng, tiếng nói trầm thấp chặt chẽ với nhau."Nàng là của ta"

Một ma chú, vây khốn đâu chỉ tim một người

Lời nói rõ ràng bay vào trong tai.

Chỉ tiếc, bây giờ Âu Dương Sùng Hoa cũng không còn là cô gái ngu dại ngây thơ đó nữa

Người tổn thương bản thân nàng, từ trên người nàng cướp đi quá một thứ đồ, đều phải vì lần này bỏ ra giá tương đối cao

Hiện tại, chỉ mới bắt đầu!

Mặc Âm Trần, chàng không nên đánh thức ta đang ngủ say, thật sự không nên

"Sùng Hoa, mấy ngày nữa chính là tết Mẫu Đan rồi, mẫu phi muốn ở biệt viện thành Bắc, tổ chức hội thưởng hoa một lần, đến lúc đó sẽ mời tất cả gia quyến quan thương phú hào trong kinh."

"Ừ." Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng lắng nghe.

"Ta hi vọng đến lúc đó nàng cũng có thể đến, ta muốn giới thiệu nàng với mọi người, nàng là của ta."

Mặc Âm Trần bá đạo mà siết chặt vòng eo của Âu Dương Sùng Hoa, "Một ngày ta cũng chờ không được "

"Ta sẽ đi" động tác dịu dàng cùng với nhẹ nhàng, vuốt lên đuôi lông mày đang nhăn lại của hắn: "Ta nhất định sẽ đi"

"Thật chứ?"

Mặc Âm Trần nâng lông mi lên, hắn mừng rỡ như điên nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Sùng Hoa, nàng không có gạt ta?"

"Chàng đoán xem?"

Con mắt của Âu Dương Sùng Hoa lóe lên tia sáng lành lạnh, nàng ngồi dậy, đẩy Mặc Âm Trần ra, chậm rãi từ dưới đất đứng dậy.

Mặc Âm Trần vội đứng dậy, theo sát sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, đừng có nghịch ngợm được không?"

Âu Dương Sùng Hoa dựa ở cửa ra vào, ngẩng đầu lên, và nhàn nhạt cười: "Trở về đi."

"Sùng Hoa" Mặc Âm Trần tiến lên, đau đớn đáng thương mà nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Nàng lại đuổi ta đi"

"Về đi không còn sớm, mẹ sắp tới đây rồi, để cho bà gặp chàng ở đây thì không tốt."

Âu Dương Sùng Hoa khoát hai tay lên đầu vai của Mặc Âm Trần, kiễng mũi chân, ghé vào tai Mặc Âm Trần.

Nhỏ giọng êm ái, làm cho trên mặt Mặc Âm Trần vốn là ủ dột, đột nhiên giương lên nụ cừơi lóe sáng, hắn mở to hai mắt, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, thất kinh hỏi: "Thật chứ?"

"Tin hay không tùy chàng, mệt rồi."

Âu Dương Sùng Hoa buông tay, lui về phía sau một bước.

Mặc Âm Trần lưu luyến nhìn Âu Dương Sùng Hoa lui ra phía sau, hắn muốn tiến lên một bước, lại đột ngột đứng tại chỗ.

"Ta chờ nàng. Sùng Hoa, không đựơc gạt ta, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng đứng ở đằng kia nhìn Mặc Âm Trần, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu

Mặc Âm Trần tìm được trả lời của Âu Dương Sùng Hoa, vui vẻ giống như chỉ thiếu chút nữa là hoa chân múa tay.

Nhìn Âu Dương Sùng Hoa một lần nữa, hắn rốt cục cũng phải bước ra cửa phòng, rời đi

*****

Mưa chưa bao giờ dừng lại, tí tích tí tách mà lạnh lùng rơi xuống đầy sân, rêu xanh ở dưới bậc lại xanh biếc

Mặc Âm Trần dựa vào gần cửa sổ, đôi mắt trong suốt chiếu đến mưa, đón gió, nhìn qua ngoài cửa sổ, đêm càng khuya

Bóng dáng chậm rãi từ bên ngoài đi vào, nhìn thiếu niên ngồi gần cửa sổ, trên mặt giương một nụ cười: "Trần Nhi."

Mặc Âm Trần nhìn thấy người tới, nhảy mạnh xuống cửa sổ, kích động mà chạy về phía người tới, "Vương thúc"

"Trần Nhi, đêm khuya vậy mà sao cũng không sai người cầm đèn, hại Vương thúc thiếu chút nữa trở về rồi."

Người tới chính là bào đệ của đương kim hoàng đế lung nguyệt, Tấn vương gia đứng hàng thứ lão thất, Mặc Tô Hòa.

Mặc Âm Trần ở trong lời nói của Mặc Tô Hoài, liếc nhìn âm u bốn phía, lúc này mới nhớ tới hắn không cho người cầm đèn

Lúc Mặc Âm Trần định tiến lên, thì đột nhiên một bóng đen, thẳng tắp từ sau lưng Mặc Tô Hòa nhảy lên, đánh về phía Mặc Âm Trần.

Đáy mắt của Mặc Âm Trần đen lại, lúc bóng đen nhảy về phía mình thì trong chốc lát màu đỏ hiện lên

"Thầm thì ——"

Tiếng kêu hơi non nớt, từ đầu vai Mặc Âm Trần truyền đến, định thần nhìn lại, hẳn là một con chồn nước toàn thân ngăm đen, rơi xuống đầu vai của hắn.

"A nha, lại là ngươi cái đứa nhỏ tinh nghịch này."

Mặc Âm Trần đưa tay trêu chọc cổ con chồn đen nhỏ Tiểu ô nhi

Tiểu ô nhi lúc này kêu dài một tiếng, dùng cái đầu nhỏ của mình cà cà ngón tay của Mặc Âm Trần, thân mật vươn đầu lưỡi liếm láp tay của hắn.

Mặc Tô Hoài nhìn thấy tiểu ô nhi thân mật với Mặc Âm Trần, thì nói ra: "Tiểu ô nhi thật đúng là thích cháu, biết rõ đêm nay ta sẽ tới nơi này, liền muốn cùng đi theo."

"Vương thúc, tiểu ô nhi đã yêu thích cháu như vậy, vậy sao thúc không đưa nó cho cháu?"

Mặc Âm Trần giương mắt, cười nhìn qua Mặc Tô Hòa.

"A? Chẳng lẽ mục đích lần này của cháu, chính là cái này?"

Mặc Tô Hoài thu lại ánh mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần vừa đùa tiểu ô nhi, vừa nở nụ cười, "Sao có thể, cháu nhớ Vương thúc mà, cho nên mới cho người đi mời ngài tới, Vương thúc thời gian này hình như đặc biệt bận rộn, sau khi từ quan ngoại trở về, vẫn không được nhàn rỗi."

"Được rồi, tiểu tử cháu đã miệng nói, thì nói đi, rốt cuộc lại có chuyện gì?"

Lúc hai thúc cháu nói chuyện phiếm ở bên trong, ngọn đèn dầu trong phòng đã sai người thắp sáng, hơn nữa còn đưa lên vài món thức ăn tinh xảo ngon miệng, một bình Trúc Diệp Thanh thượng hạng.

"Vương thúc, xin mời ngồi." Mặc Âm Trần ôm tiểu ô nhi, hướng về phía Mặc Tô Hoài mời.

Mặc Tô Hoài cùng nhập tọa, nhìn Mặc Âm Trần ở phía đối diện, "Trần Nhi, khi nào thì cháu đã bắt đầu khách sáo với Vương thúc như thế rồi?"

Mặc Âm Trần chỉ là ngây ngô cười, tự mình cầm bầu rượu tới, rót rượu cho Mặc Tô Hoài, và nói: "Vương thúc, khi nào thì cháu khách khí với ngài chứ, đừng là nhớ Vương thúc, nên mới cho người mời thúc tới."

"Ừ." Mặc Tô Hoài cùng bưng rượu lên, thưởng thức một ngụm: "Trong nhiều hoàng tử của Vương thúc, cũng chỉ coi trọng một mình Trần Nhi cháu, đáng tiếc bộ dạng tiểu tử cháu cà lơ phất phơ này, làm cho Vương thúc cho dù có tâm"

"Vương thúc, chúng ta uống rượu, không nói chuyện luận khác." Mặc Âm Trần ngồi trở lại, bưng ly rượu lên, kính Mặc Tô Hòa.

Mặc Tô Hoài ha ha cười, hắn cũng không tiếp tục nữa.

Trong nhiều vị hoàng tử như vậy, làm cho hắn vui đúng là chỉ có Tiểu Cửu này, chỉ tiếc Mặc Âm Trần này không có chí hướng gì lớn, trừ ăn uống vui đùa ra, tựa hồ không có gì khác có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

Cho dù Mặc Tô Hoài hắn coi trọng như thế nào, cũng chỉ than thở Mặc Âm Trần không có tài làm hoàng đế.

"Vương thúc, mấy ngày nữa chính là tết Mẫu Đan."

"Ừ, Liễu phi nương nương yêu nhất là hoa mẫu đơn"

Mặc Tô Hoài giống như ở trong lời nói của Mặc Âm Trần, nhớ ra cái gì đó, đúng là có chút ngẩn người.

"Vương thúc, cháu muốn thúc ượn tiểu ô nhi này một ngày."

Mặc Âm Trần ôm tiểu ô nhi, nhìn về phía Mặc Tô Hòa.

"Chỉ biết tiểu tử cháu không có lòng tốt gì mà." Mặc Tô Hoài cũng giương mắt, liếc Mặc Âm Trần, nhìn qua tiểu ô nhi trong ngực Mặc Âm Trần, "Trần Nhi nên biết, tiểu ô nhi không bao giờ rời xa ta."

"Điểm ấy Trần Nhi tự nhiên là biết rõ, Trần Nhi chỉ muốn mượn dùng một ngày." Mặc Âm Trần bưng bầu rượu lên, ân cần rót rượu cho Mặc Tô Hoài.

"Nói lý do, để cho Vương thúc ta cân nhắc một chút."

Mặc Tô Hoài nhìn Mặc Âm Trần, tiểu ô nhi làm linh thú ở bên cạnh ông từ nhỏ, hơn ba mươi năm qua, có thể một bước cũng không rời

Nếu là có, đại khái là ở Mặc Âm Trần.

Nói cũng kỳ quái, con này gặp lần thứ nhất, là tự động tự phát chạy về phía Mặc Âm Trần.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Mặc Tô Hoài luôn đặc biệt yêu mến Mặc Âm Trần.

"Còn không phải là vì nịnh nọt mẫu phi, tiểu ô nhi là linh khí, nhất định có thể làm cho Mẫu Đan Vương xúc động, Trần Nhi đã hướng thái tử mượn biệt viện thành Bắc, chỉ tiếc, gần đây nghe lời nói của quản sự đầu kia, nói là Mẫu Đan vương đã gần hai năm đều không có nở. Nghĩ đến, nhất định là thiếu phần linh khí, cho nên muốn mượn tiểu ô nhi của Vương thúc một ngày, làm cho Mẫu Đan vương dính một chút linh khí của tiểu ô nhi, ở tết Mẫu Đan ngày đó, cũng có thể phóng ra hào quang."

Mặc Âm Trần vừa nói, vừa quan sát thần sắc của Mặc Tô Hoài.

"Thì ra có chuyện như vậy, thiệt thòi cháu có phần hiếu tâm này, kỳ thật Vương thúc cũng nghe thấy, cháu đang tổ chức hội mẫu đơn cho Liễu phi nương nương."

"Thì ra Vương thúc đã biết, sớm biết như vậy Trần Nhi cũng không cần khổ tâm lớn như vậy." Mặc Âm Trần cười hắc hắc, "Vương thúc, lý do này có thể đủ để ngài đem tiểu ô nhi cho cháu mượn một ngày không?"

"Được rồi, vậy cháu khi nào cần, thì tới Tấn vương phủ đi."

Mặc Tô Hoài gật đầu.

Mặc Âm Trần nhìn Mạc Tô Hoà cuối cùng cũng gật đầu, lúc này mới âm thầm thở ra.

Bước đầu tiên này xem như thành công.

Nhưng về chuyện Mẫu Đan vương, Âu Dương Sùng Hoa làm thế nào biết được?

Kỳ thật chuyện này, đúng là từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa biết được, nếu không có mặt bằng không, hắn nhất định sẽ xấu mặt ở hội ngắm hoa.

Nghĩ đến đây, Mặc Âm Trần chưa phát giác ra đã nở nụ cười

Thế nhân chỉ nói nhị tiểu thư Âu Dương gia khuynh quốc khuynh thành, Tam tiểu thư đần độn ngu dốt, lại không biết, Sùng Hoa là huệ chất lan tâm, cùng võ công thâm tàng bất lộ, không ai bằng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)