Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 17

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 17
Tâm khóa (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hai mẹ con ở trong phòng mật đàm hồi lâu, thần sắc Bạch Tố Nương không yên rời đi

Sau khi Bạch Tố Nương rời đi, thì Ngân Tụ trở về trong phòng, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa nằm lại trên giường

"Tiểu thư, người không sao chớ?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía Ngân Tụ, con mắt thoáng nhìn nhàn nhạt, rồi khép mắt lại

Ngân Tụ nhìn qua giống như Âu Dương Sùng Hoa đang ngủ, nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi bởi vì rảnh rỗi nhàm chán mà buồn ngủ đánh úp lại.

Nàng duỗi lưng một cái, dựa ở đầu giường, ngủ gật

"Không đàn nữa, không đàn nữa, mỗi ngày đàn tới đàn lui, cũng chỉ có chỗ này, nhàm chán cũng nhàm chán chết rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy đàn cổ ra, vẻ mặt không kiên nhẫn đứng thẳng người lên, ở trong phòng giận dữ.

"Tiểu thư, tiểu thư ——"

Thanh âm của Ngân Nguyệt từ bên ngoài truyền đến, nàng vội vàng chạy vào trong phòng.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn về phía Ngân Nguyệt, "Ngân Nguyệt, thế nào?"

Ngân Nguyệt nhìn nha hoàn quỳ gối trong phòng, thu lại ánh mắt, đi đến trước người Âu Dương Cẩm Nguyệt, đưa lỗ tai nói: "Tiểu thư, con ngốc kia xem ra thật sự là hôn mê bất tỉnh rồi, nghe nói Vương đại phu cũng không có biện pháp."

"Nếu mà thật sự không tỉnh thì mới tốt."

Âu Dương Cẩm Nguyệt ở trong lời nói của Ngân Nguyệt, tâm tình hơi thoải mái, nàng ngồi trở lại trước cầm án, nhẹ nhàng mà gẩy dây cầm một chút

"Tới đây."

Ngân Nguyệt ở trong lời nói Âu Dương Cẩm Nguyệt, vội vàng bước tới

"Tiểu thư."

"Ta đã nói với ngươi, ngươi cứ làm như vậy "

Âu Dương Cẩm Nguyệt kề ở bên tai Ngân Nguyệt, thì thầm đem kế hoạch trong lòng nói ra

Ngân Nguyệt vừa gật đầu vừa đáp lời.

"Nếu hiểu rõ, đi chuẩn bị nhanh đi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt phất phất tay, hiện tại tâm tình tốt, một lần nữa bắt đầu vỗ về xoa lên dây cầm của nàng

"Cẩm Nguyệt." Tô Thanh Tú được nha hoàn đến đỡ, tiến vào trong phòng.

Nhìn thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn đánh đàn, không khỏi cười híp hai mắt, nói ra: "Nữ nhi ngoan, đàn này đàn như thế nào?"

"Mẹ, đàn này đàn tới đàn lui còn không phải như vậy, mỗi ngày con đều nhốt ở trong phòng, cũng sắp buồn chết rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng thẳng người lên, nghênh đón Tô Thanh Tú, kéo tay của bà.

"Con đứa nhỏ này, cái này cũng không phải là vì có thể làm cho con lên làm Thái Tử Phi sao?" Tô Thanh Tú vỗ vỗ mu bàn tay của Âu Dương Cẩm Nguyệt, bà xoay người, nhìn nha hoàn chung quanh một vòng, nói ra: "Tất cả lui ra đi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt vịn Tô Thanh Tú đến ngồi lên ghế, hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ nhắn nhủ con đã cho Ngân Nguyệt đi làm rồi, nhưng con ngốc đó thật sự hôn mê bất tỉnh? Không phải là giả bộ sao?"

"Chuyện này, mje tự nhiên sẽ làm cho con thỏa đáng."

Tô Thanh Tú vỗ vỗ mu bàn tay của Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngẩng đầu hỏi: "Ngược lại kỹ đàn này của con, mẹ nghe không có tiến bộ chút nào, cái dạng này, làm sao có thể làm hoàng hậu vui được?"

"Mẹ" Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy cánh tay của Tô Thanh Tú, "Mẹ, mẹ nhất định phải giúp đỡ nữ nhi a."

"Được rồi, lần này nương dẫn theo một người cho con." Tô Thanh Tú thở dài, nhìn qua Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói ra ý lần này đến.

"Người? Người nào?" Âu Dương Cẩm Nguyệt lặng lẽ mở mắt.

"Vũ khôi trên Lạc Hà, Lạc Thanh Lưu." Tô Thanh Tú nói, rồi vỗ tay lên.

Cửa phòng đóng chặc chậm rãi mở ra, từ bên ngoài chậm rãi đi vào một nữ tử

"Tiểu nữ Lạc Thanh Lưu, ra mắt Âu Dương tiểu thư, Âu Dương phu nhân." Trên mặt Lạc Thanh Lưu lộ ra loại dịu dàng như ánh trăng Phù Dung, lộ nụ cười thanh nhã, hướng về Âu Dương Cẩm Nguyệt và Tô Thanh Tú chắp tay thi lễ hạ thấp người.

"Thanh Lưu, mau dậy đi."

Tô Thanh Tú tiến lên, thân thiện đỡ Lạc Thanh Lưu dậy.

"Phu nhân, có chuyện gì, cứ việc phân phó Thanh Lưu."

Lạc Thanh Lưu mỉm cười với Tô Thanh Tú

"Mẹ, nàng ta chính là vũ khôi, Lạc Thanh Lưu?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt tinh tế nhìn qua Lạc Thanh Lưu, thật đúng là một nữ tử quyến rũ động lòng người

"Cẩm Nguyệt, lần này mẹ mời Thanh Lưu cô nương tới, chính là vì cho ngươi học tập vũ kỹ, còn có cầm kỹ với nàng ta."

Tô Thanh Tú nhìn qua Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói sắp xếp của mình.

"Mẹ, mẹ thật sự muốn để cho nữ nhi này học vũ từ nữ tử trăng hoa sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt hiển nhiên đối với thân phận của Lạc Thanh Lưu, có chút khinh thường.

"Con biết cái gì, tiểu hài tử không được nói lung tung."

Tô Thanh Tú trầm mặt, quát khẽ Âu Dương Cẩm Nguyệt là không hiểu chuyện.

Lạc Thanh Lưu lại nhẹ nhàng mà cười: "Âu Dương tiểu thư thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, xác thực Thanh Lưu chỉ là nữ tử hồng trần, đảm đương không nổi cái trách nhiệm dạy bảo tiểu thư này, phu nhân, xem ra người vẫn là thỉnh inh khác đi."

"Thanh Lưu à, ngươi có thể ngàn vạn đừng nóng giận, Cẩm Nguyệt nhà của ta đây không phải là tiểu hài tử không hiểu chuyện sao."

Tô Thanh Tú trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, vội đứng dậy, ngăn cản lạc Thanh Lưu rời đi.

Lạc Thanh Lưu nhìn qua Tô Thanh Tú, lại nhìn xem Âu Dương Cẩm Nguyệt ở bên cạnh cúi đầu, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia cười lạnh

Nàng thu hồi bước chân nhìn về phía Tô Thanh Tú, nói ra: "Phu nhân coi trọng Thanh Lưu như thế, nếu Thanh Lưu khước từ, chính là Thanh Lưu không biết điều rồi."

"Thanh Lưu xem ngươi nói gì vậy." Tô Thanh Tú cầm tay của Lạc Thanh Lưu, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt, "Cẩm Nguyệt còn không qua đây, hướng Thanh Lưu bồi tội."

"Mẹ!" Âu Dương Cẩm Nguyệt lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thanh Tú, quả thực không thể tin được lời nói của Tô Thanh Tú.

Lạc Thanh Lưu ngồi xuống ở bên cạnh Tô Thanh Tú, nàng nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nửa ngày không có động tĩnh

"Mẹ"

Âu Dương Cẩm Nguyệt giẫm chân, nhưng mà với ý bảo của Tô Thanh Tú, chỉ có thể ngậm miệng, chậm rãi đi về phía Lạc Thanh Lưu

Lạc Thanh Lưu ở lúc Âu Dương Cẩm Nguyệt đến gần thì rốt cục có động tĩnh, nói ra: "Ai nha, tiểu thư làm gì khách khí như vậy, Thanh Lưu cũng đảm đương không nổi, đã phu nhân để mắt Thanh Lưu như vậy, Thanh Lưu tự nhiên sẽ dốc hết khả năng."

*****

Khi Lạc Thanh Lưu thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt gần người rốt cuộc thăm dò, nói ra: "Kìa, tiểu thư làm gì khách khí như vậy, Thanh Lưu cũng gánh không nổi, phu nhân đã coi trọng Thanh Lưu như vậy thì Thanh Lưu đương nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình."

"Tốt lắm tốt lắm, Thanh Lưu cô cũng không cần khiếm tốn như vậy."

Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại cười nói.

"Phu nhân, người bảo Thanh Lưu dạy tiểu thư vũ kỹ đây là không có vấn đề gì, chỉ sợ Thanh Lưu bất lực."

Ở Lạc Thanh Lưu hơi hơi giương mắt nhìn về phía Tô Thanh Tú, nói ra.

" Nhưng ta nghe nói Thanh Lưu cô là cầm vũ song tuyệt, làm gì khiêm tốn như thế."

Tô Thanh Tú nhấc ống tay áo, giương mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu che miệng cười, "Phu nhân thật sự là coi trọng Thanh Lưu, được rồi, Thanh Lưu việc đáng làm thì phải làm."

"Như vậy đi, ta sẽ giao Cẩm Nguyệt cho cô." Tô Thanh Tú nói xong đứng lên, nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt, "Cẩm Nguyệt cùng Thanh Lưu học tập cho tốt vào nhé."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thập phần không tình nguyện nhẹ gật đầu, "Cẩm Nguyệt rõ, xin nương yên tâm."

"Đây mới là nữ nhi ngoan của nương, nương còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy con cùng Thanh Lưu học tập."

Tô Thanh Tú nói chuyển ánh nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại nói: "Thanh Lưu, cô dạy bảo nàng cho tốt nha."

"Dạ, phu nhân." Lạc Thanh Lưu hạ thấp người với Tô Thanh Tú thở dài.

Tô Thanh Tú lại lần nữa vỗ vỗ lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, lúc này mới mỉm cười rời đi.

Âu Dương Cẩm Nguyệt đưa mắt nhìn Tô Thanh Tú rời đi, thẳng đến nhìn như không thấy Tô Thanh Tú, lúc này mới quay người lại Lạc Thanh Lưu lẳng lặng yên đứng ở tại chỗ, giương mắt, chống lại tầm mắt của Âu Dương Cẩm Nguyệt quăng tới, mỉm cười: "Âu Dương tiểu thư, chúng ta là không phải có thể bắt đầu rồi sao, Thanh Lưu"

"Hừ, Lạc Thanh Lưu, bổn tiểu thư nếu không nể mặt mẫu thân, sao lại há có thể cho cô trong này."

Âu Dương Cẩm Nguyệt trái ngược lúc trước thuận theo, lại trở lại kia kiêu căng cùng ngạo mạn, khinh thường nhìn Lạc Thanh Lưu.

Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu chợt tắt, lập tức liền giương cười nói: " Lời của Âu Dương tiểu thư... , Thanh Lưu ghi nhớ trong lòng."

"Xem như cô thức thời, được rồi, vậy thì bắt đầu đi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt gặp Lạc Thanh Lưu khúm núm như thế, thật cũng không làm khó nữa thì thu lại vẻ kiêu ngạo kia.

Lạc Thanh Lưu chầm chầm đi về cổ cầm phía trước, ngồi xuống ở dưới cái nhìn soi mói của Âu Dương Cẩm Nguyệt và bắt đầu sờ chút dây đàn......

Trăng non như lưỡi câu ở giữa đèn hoa rực rỡ vừa lên. Một đạo bóng dáng lén lút đi về phía Bắc Uyển, đôi mắt đảo bốn phía, mượn ánh trăng đi tới Bắc Uyển.

"Thùng thùng."

Hai tiếng gõ cửa qua đi, từ trong truyền đến tiếng hỏi của Ngân Tụ, "Ai vậy?"

"Ngân Tụ, là ta."

Ở trong viện Ngân Tụ nghe được thanh âm từ ngoài cửa, trong nội tâm cả kinh, dựa lưng vào cửa, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa ở ngoài cửa

Chỉ thấy Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu với Ngân Tụ.

Lúc này Ngân Tụ mới quay người lại, mặt dán vào ván cửa, nhỏ giọng đáp lại: "Cửu vương gia, ngài làm sao đến đây?"

"Ngân Tụ, mở cửa, ta nghe nói Sùng Hoa bị bệnh, ta lo lắng, muốn đến nhìn nàng?"

Mặc Âm Trần dựa vào ván cửa hướng về Ngân Tụ trong cửa nói ra.

Ngân Tụ quay đầu lại, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, tiếp nhận cái lắc đầu của Âu Dương Sùng Hoa.

Ngân Tụ âm thầm thở dài, lại lần nữa quay sang, trả lời: "Cửu vương gia, giờ đã trễ rồi, hay là ngài trở về đi."

"Ngân Tụ, ngươi mở cửa ra trước đi, để cho ta đi vào, ta chỉ muốn nhìn Sùng Hoa, nàng không có việc gì, ta sẽ lập tức rời đi."

Bên ngoài Mặc Âm Trần trong đầu chỉ tưởng nhớ Âu Dương Sùng Hoa, từ lúc biết được Âu Dương Sùng Hoa không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó hôn mê bất tỉnh thì chàng cảm thấy đứng ngồi không yên.

Mặc cho gió về đêm lớn đi đến Âu Dương Thế Gia chỉ để nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Cửu vương gia, bây giờ thật sự đã quá muộn, hay là ngài trở về đi, hơn nữa lão gia phân phó, không có sự cho phép của lão gì thì bất luận là ai cũng không thể bước vào cửa sân nửa bước."

"Ngân Tụ, ta chỉ muốn nhìn xem Sùng Hoa, chỉ cần xác định nàng không có việc gì, ta liền lập tức đi."

Mặc Âm Trần nói cái gì cũng không nguyện ý rời đi.

Ngân Tụ bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, xẹt qua bóng đêm, thẳng tắp dò xét hướng cửa ra vào.

"Ngân Tụ?"

Lần nữa Mặc Âm Trần lại gõ lên trên ván cửa.

"Ôi, ta không thể, Cửu vương gia, hay là ngài trở về đi, Ngân Tụ thật không làm được, trừ phi ngài được sự cho phép của lão gia cho ngài đến đây."

Ngân Tụ nói xong liền chạy khỏi cửa sân.

Bây giờ nàng bị kẹp giữa Mặc Âm Trần cùng Âu Dương Sùng Hoa, hai người này ai cũng không đắc tội được.

Hơn nữa nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy, hoàn toàn không có ý cho Cửu vương gia vào.

"Ngân Tụ?"

Mặc Âm Trần vỗ ván cửa lần nữa, đáng tiếc, thanh âm của Ngân Tụ không còn truyền đến.

Ngân Tụ chạy ra đến cửa phòng, ngẩng đầu, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, thật sự như vậy tốt sao?Chính là Cửu vương rất khó đối phó "

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng thoáng nhìn, Ngân Tụ lập tức không dám lên tiếng nữa, nàng cúi đầu, lui xuống

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn cửa ra vào. Mặc Âm Trần vẫn không có rời đi, chàng vẫn gọi Ngân Tụ.

"Ngân Tụ, mở cửa nhanh đi, mở cửa ra nhanh"

Thanh âm của Mặc Âm Trần càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.

"Tiểu thư, tiếp tục như vậy, cho dù Bắc Uyển chúng ta vắng vẻ như thế, có lẽ là sẽ?"

Dường như Âu Dương Sùng Hoa một chút cũng không lo lắng về điều ấy

"Cửu vương gia?"

Ngay lúc Mặc Âm Trần lại lần nữa muốn gõ cửa thì truyền đến tiếng kinh hô của Bạch Tố Nương tiếng kinh ô.

Ngân Tụ âm thầm hạ ánh mắt, nguyên lai là có chuyện như vậy, tiểu thư đoán chắc phu nhân sẽ đi qua, cho nên mới không biết sợ như thế.

*****

Ngân Tụ âm thầm hạ ánh mắt, nguyên lai là có chuyện như vậy, tiểu thư đoán chắc là phu nhân sẽ tới, cho nên mới không phải sợ hãi như thế.

"Vào đi thôi"

Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, xoay người lại, nói với Ngân Tụ.

Ngân Tụ khẽ lên tiếng, nhìn về phía cửa, có chút đồng tình lắc đầu thở dài một tiếng, vội vàng đi theo Âu Dương Sùng Hoa vào trong phòng.

Ở ngoài viện, Mặc Âm Trần đi về phía Bạch Tố Nương nói:

"Di nương, người tới vừa đúng lúc, người mau gọi Ngân Tụ mở cửa cho ta, ta muốn vào xem Sùng Hoa một chút."

Mặc Âm Trần kéo cánh tay Bạch Tố Nương năn nỉ nói.

Bạch Tố Nương làm cái ám hiệu cho nha hoàn cận thân Ngân Tập của mình, Ngân Tập khom người, canh giữ ở ngoài mười bước.

Bạch Tố Nương lôi kéo cánh tay Mặc Âm Trần, đi về dưới tàng cây bên cạnh, giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần, nhỏ giọng nói: "Cửu vương gia, ngươi cũng thật sự là quá không hiểu chuyện rồi, bây giờ sao có thể lén lén lút lút đi vào như vậy, nếu việc này để người có lòng bắt gặp, còn không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì."

"Di nương, ta chỉ muốn nhìn thấy Sùng Hoa, hiện tại nàng rốt cuộc như thế nào? Nói là hôn mê bất tỉnh? Chẳng lẽ lại giống lần trước?"

Vẻ mặt Mặc Âm Trần lo lắng nhìn Bạch Tố Nương.

"Sùng Hoa thể chất yếu, tỉnh thì có tỉnh lại, có điều lúc này vẫn không hết sốt, cho nên mới chưa có tỉnh dậy thôi."

Bạch Tố Nương nắm chặt tay Mặc Âm Trần, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mặc Âm Trần nói: "Cửu vương gia, ngươi hãy đi về trước đi"

"Di nương, vậy người nói cho ta biết, Sùng Hoa có phải thật không có việc gì hay không?"

Mặc Âm Trần nhìn Bạch Tố Nương hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là ngày hội Thưởng Hoa, Sùng Hoa chỉ sợ là không đi được rồi."

"..."

Mặc Âm Trần trầm mặc lại, ngón tay của hắn bất giác sờ sờ chiếc nhẫn đang đeo

"Cửu vương gia?"

Bạch Tố Nương nhìn về phía Mặc Âm Trần, hỏi.

Mặc Âm Trần thu hồi tay vuốt chiếc nhẫn, ngẩng đầu, nét mặt biểu lộ tươi cười, "Nếu Sùng Hoa không có việc gì, vậy ta cũng yên tâm, Di nương hãy giúp ta chăm sóc Sùng Hoa thật tốt."

"Cửu vương gia, về chuyện hội Thưởng Hoa?"

"Di nương xin yên tâm, chăm sóc thân thể Sùng Hoa cho thật tốt, mọi việc đều giao cho ta đi xử lý."

Tay Mặc Âm Trần nắm chặt tay Bạch Tố Nương.

"Cửu vương gia, đứa nhỏ Sùng Hoa này có thể có người hôn phu tương lai quan tâm như vậy, tâm ý này của Di nương cũng có thể buông xuống rồi."

Bạch Tố Nương cầm ngược lại tay Mặc Âm Trần nói: "Ngươi đi nhanh đi, nếu Sùng Hoa có chuyện gì, Di nương sẽ phái người đi thông báo cho ngươi."

"Vậy thì tất cả trông nhờ di nương." Mặc Âm Trần gật đầu, xoay người lại, liếc nhìn cửa ngoài khép chặt lần nữa, lúc này mới lưu luyến không rời buông ra tay Bạch Tố Nương, rời đi.

Bạch Tố Nương đưa mắt nhìn Mặc Âm Trần biến mất trong đêm tối mịt mờ, thở dài yếu ớt.

Ngân Tập tiến lên, đỡ lấy Bạch Tố Nương, hỏi: "Phu nhân, Cửu vương gia tới làm cái gì?"

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì, còn không mau đi gõ cửa."

Ánh mắt Bạch Tố Nương mãnh liệt, thúc giục.

Ngân Tập bỗng dưng rụt mình một cái, vội cúi đầu, đi gõ cửa....

Đêm khuya, vạn vật đều đã ngủ

Trong phòng Âu Dương Sùng Hoa, đột nhiên lại tới một người.

Trong phòng mờ mờ, Âu Dương Sùng Hoa ngồi vào trên giường của mình, giương mắt nhìn Lạc Thanh Lưu xuất hiện ở trong phòng.

"Không nghĩ tới, người này đường đường Âu Dương Thế Gia Tam tiểu thư, Cửu Vương Phi tương lai, gian phòng cư nhiên đơn giản như vậy, so với người trong hồng trần, còn không bằng."

Bóng dáng Lạc Thanh Lưu lượn lờ, chân thành đi về hướng Âu Dương Sùng Hoa.

"Lạc Thanh Lưu, ta nói rồi, ta và ngươi đã thanh toán xong, không hề có quen biết."

Âu Dương Sùng Hoa bỗng dưng từ trên giường đứng dậy, bóng dáng như quỷ mỵ lướt tới trước người của Lạc Thanh Lưu.

Sắc mặt Lạc Thanh Lưu không sợ nhìn tay đã giữ yết hầu của nàng, "Sùng Hoa, ta tới cũng chỉ là muốn giúp ngươi."

"Giúp ta? Lạc Thanh Lưu, ngươi biết cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu, lực đạo trong tay không khỏi tăng thêm ba phần.

Sắc mặt Lạc Thanh Lưu có chút trắng bệch, "Sùng Hoa, mặc dù ta không biết tại sao ngươi muốn che giấu chính mình, nhưng, ta có thể cảm thấy trong lòng ngươi ẩn giấu phần hận ý, hận ý của ngươi khiến ta không cách nào mặc kệ mà không lo cho ngươi."

"Lạc Thanh Lưu, ta với ngươi cũng chỉ là giao dịch tiền bạc" Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng nhìn Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu cười, "Lạc Thanh Lưu ta làm việc, chỉ bằng yêu thích, ta thích ngươi, đây chính là nguyên nhân vì sao ta sẽ giúp cho ngươi."

"Thật là không biết sống chết."

Lực đạo trong tay Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên tăng thêm, nhưng tình thế lại rất nhanh biến đổi.

Lạc Thanh Lưu thở hổn hển, xoa cổ của mình, có một hồi lâu yên lặng.

Âu Dương Sùng Hoa đi tới trước bàn, đốt ngọn đèn dầu trên bàn, ngồi xuống.

Lạc Thanh Lưu ngồi xuống ở bên người Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Sùng Hoa, ta chỉ muốn giúp ngươi."

"Lạc Thanh Lưu, ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi?" Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ngọn đèn dầu chiếu xuống trên gương mặt trắng nõn, giống như bao trùm lên một tầng ánh hồng nhạt.

"Bằng ta có thể giai được hận ý của ngươi, thù có thể báo."

Lạc Thanh Lưu nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Xoay mình hoàn hồn, gần ngay trước mắt chính là gương mặt dịu dàng, nụ cười kia thậm chí có thể làm lòng người phát lạnh

Chóp mũi Lạc Thanh Lưu gần như để gần chóp mũi Âu Dương Sùng Hoa nói: "Sùng Hoa, nếu như mà ta nói cho ngươi biết, nguyên nhân ta giúp ngươi chỉ là muốn cho Âu Dương Cẩm Nguyệt chết, ngươi tin không?"

Âu Dương Sùng Hoa từ từ đứng dậy, tầm mắt của nàng từ trên người của Lạc Thanh Lưu dời đi chỗ khác.

Lạc Thanh Lưu chỉ mỉm cười nhìn Âu Dương Sùng Hoa, không sợ hãi không loạn, chỉ là nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

*****

Lạc Thanh Lưu chỉ mỉm cười nhìn Âu Dương Sùng Hoa, không sợ hãi không loạn chỉ là nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa lần nữa ngồi trở lại, nàng cầm ly trà trên bàn, đặt ở hai đầu bàn.

Lạc Thanh Lưu nhìn tới cử động lần này không khỏi mỉm cười, từ chỗ khác bước qua nâng lên chung trà nói: "Sùng Hoa, Lạc Thanh Lưu ta tuy không phải là người tốt lành gì, nhưng uống xong ly trà này, ta với ngươi đã cùng nhau ở chung một chiếc thuyền, ngươi chìm ta cũng chìm, ngươi phú quý, ta cũng phú quý."

Âu Dương Sùng Hoa nâng chung trà lên, nàng thu lại sắc mặt, mắt chậm rãi ngước lên, đối diện tầm mắt của Lạc Thanh Lưu.

"Nếu như trong hai người ta và ngươi có một người bội ước..." dứt lời Âu Dương Sùng Hoa uống cạn ly trà, vung ly trà, chỉ vào ly trà vỡ vụn trên đất, nói: "Giống như ly này, chết không có chỗ chôn."

Lạc Thanh Lưu nhìn ly trà vỡ vụn trên đất, lại cười nói, "Được, giống như ly này, chết không có chỗ chôn!"

Hai người nhìn vào mắt nhau thật lâu, Lạc Thanh Lưu bỗng nhiên đến sát trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, nghe nói ngày mai Thái Tử sẽ đi Nam Lâm săn thú, đến lúc đó..."

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua gương mặt của Lạc Thanh Lưu, "Lạc Thanh Lưu, ngươi khiến ta vừa vui vừa sợ, có vui mừng có sợ hãi."

Thật ra thì từ lần đầu tiên gặp gỡ Lạc Thanh Lưu, Âu Dương Sùng Hoa có thể cảm giác được, khí từ trên người Lạc Thanh Lưu tỏa ra là không bình thường.

Nàng tuyệt sẽ không là một vũ cơ bình thường!

"Ta tuyệt sẽ không tổn thương ngươi" Lạc Thanh Lưu nâng cằm Âu Dương Sùng Hoa lên, ánh mắt tinh tế dừng ở trên mặt của nàng.

Âu Dương Sùng Hoa giữ ngược lại cổ tay của Lạc Thanh Lưu, "Phản bội ta, ta liền cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."

"Đó là đương nhiên." Sắc mặt Lạc Thanh Lưu có chút tái nhợt, thu tay trở về.

Lực đạo vừa rồi của Âu Dương Sùng Hoa lại nặng thêm một phần, cổ tay của nàng như sắp bị gãy.

Lạc Thanh Lưu ngồi ở đối diện Âu Dương Sùng Hoa, không có chờ Âu Dương Sùng Hoa lên tiếng, nàng liền muốn đem những gì mình biết nói hết ra với nàng.

Nàng tỉ mỉ đánh giá Âu Dương Sùng Hoa, nhưng không có nhìn ra được gì.

Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa nhìn ra không có chút nào thay đổi, giống như mọi việc đều không thể cảm động được đến lòng của nàng.

Thật là càng ngày càng làm cho nàng cảm thấy thú vị, càng ngày càng làm cho nàng cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa nhất định có ẩn giấu bí mật kinh thiên

Trời xanh mây trắng, chim Tước bay cao, chợt có mấy con xoay quanh thật lâu không thấy rời đi.

Gió lớn xẹt qua, hấp hối hạ nhàn nhạt cỏ xanh vị, cung khảm sừng dây cung tranh, móng ngựa thanh thanh

Kinh chim bay, khiến mây bay.

Xuyên trời thấy sáng, xuyên qua mây mù, điểu bi ai rớt xuống, phịch hai cái, liền vắng lặng

Tiểu Lục Tử xách con mồi tới trước ngựa, hướng chủ tử mừng rỡ lấy lòng.

Mà, túm tụm ở bên, một đám con nhà giàu ở trước ngựa đua tranh cầm trước.

"Tài bắn cung của Cửu Vương Gia càng ngày càng tinh xảo."

Ánh mắt Mặc Âm Trần cẩn thận lướt qua mọi người, mọi người liền từ bên cạnh giá ngựa rời đi.

Những người liên can, thấy Cửu vương gia tựa hồ tâm tình không tốt, cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.

Chỉ có một người, đi theo, dừng lại ở bên người Mặc Âm Trần, thu lạii ánh mắt nói: "Cửu đệ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Mặc Âm Trần xoay người lại, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình thì tối tăm trên mặt có hơi mất đi, hắn phất tay một cái, nói: "Không có, chẳng qua mấy ngày nay bận rộn chuyện hội Thưởng Hoa nên có chút mệt mỏi."

Mặc Ngạo Đình đi tới, vỗ vỗ đầu vai Mặc Âm Trần: "Cửu đệ, lúc này ngươi một chút cũng không nghĩ cùng Tứ ca ta thi đấu một trận, như thế nào?"

Nói xong, Mặc Ngạo Đình chỉ vào con mồi xẹt qua phía trước, "Vừa vặn lúc này có thể tự mình so cao thấp, Cửu đệ ngàn vạn lần không được từ chối."

Mặc Âm Trần vốn định phải rời khỏi, nghe trong lời nói của Mặc Ngạo Đình, cười nói: "Nếu Tứ ca có hứng thú, đệ đệ ta không thể tự nhiên làm mất nhã hứng của ca ca. Được, đệ đệ liền cùng Tứ ca thi đấu một trận. Sau nửa canh giờ, chúng ta trở về chỗ cũ, nhìn xem con mồi ai nhiều hơn."

"Được."

Mặc Ngạo Đình đáp lời, giơ roi điều khiển ngựa chạy đi.

Mặc Âm Trần đưa mắt, nhìn bóng dáng phía trước đi xa, con ngươi vốn u tối kín đáo chuyển sáng, điều khiển ngựa mau chóng đuổi theo chạy về một con đường khác bên cạnh không hề dừng lại.

"Thái tử, lần này thu hoạch thật phong phú, nhất định Cửu Vương Gia đã bị lạc ở phía sau rồi."

Tiểu thái giám Trường An, mang theo chiến lợi phẩm của Mặc Ngạo Đình, đi ở phía sau.

"Ngươi ngàn vạn lần không được xem thường Cửu Vương gia."

Mặc Ngạo Đình lắc lắc đầu một cái, hắn cũng không cảm giác mình chiến lợi điểm này là có thể thắng nổi Cửu đệ của mình.

"Thái tử, đằng trước sẽ đi Nam Lâm, chúng ta có phải hay không cần trở về?"

"Ta nhớ rõ đằng trước là đi Lạc Hà."

"Đúng vậy à, đi tới chính là Lạc Hà."

Trường An đáp lời.

Đang lúc Mặc Ngạo Đình tính quay đầu ngựa lại, đúng lúc từ không trung, xa xôi bay tới tiếng đàn.

"Đây là"

Tiếng đàn êm tai dễ nghe, giống như đang tưởng niệm loại tình cảm.

Bất giác Mặc Ngạo Đình hẳn là bị tiếng đàn làm cho say mê, dừng ngựa, xoay người xuống ngựa, hắn đem dây cương giao cho Trường An, nói: "Ngươi ở chỗ này chờ."

"Thái tử, nô tài..."

"Ngươi ở chỗ này chờ."

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình mãnh liệt, Trường An cả kinh nhất thời thu hồi lại bước chân trở về, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.

Mặc Ngạo Đình một thân một mình, men theo tiếng đàn mà đi.

Chẳng biết tại sao, nghe tiếng đàn, sẽ làm cho hắn nhớ tới mấy ngày trước gặp thiếu nữ kia ở Lạc Hà.

Cẩm Nguyệt, Cẩm Nguyệt

Con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng, đón lấy ánh mặt trơi chiếu xuống trên mặt sông, từ từ nâng

Chỉ thấy, xa xôi một chiếc thuyền hoa tiến vào trong mắt của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)