Trong Dược cốc
← Ch.002 | Ch.004 → |
"Cốc chủ, có một phụ nhân ôm một đứa bé xông vào trong cốc."
Chỉ thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi ngồi trước thư án, nghe thấy lời nói của Vân thúc, dừng một chút, để quyển sách trên tay xuống bàn, phụ nhân? đứa bé? đường vào cốc bên ngoài không phát hiện được, một phụ nhân sao có thể tìm được đường vào nơi này, lại còn mang theo đứa bé nữa.
"Người phương nào? Như thế nào mà tìm được tới đây?"
Chuyện giang hồ ông không còn tham dự nữa, nhưng một chút biến động ông đều biết, nhưng gần đây không nhận được tin tức gì.
"Còn chưa biết, nhưng phụ nhân và đứa trẻ thân thể đều khỏe mạnh, cũng không giống người đi cầu y, tạm thời đã an bài bọn họ ở tạm trong viện nghỉ ngơi, cốc chủ có muốn gặp hay không?"
Y Phẩm Đường tiếp tục cầm quyển sách lên.
"Cũng tốt"
Bất kể thế nào, gặp rồi sẽ biết.
"Vậy ta sẽ đi đưa họ tới đây ngay bây giờ.".
Nhìn thấy Y Phẩm Đường, bà vú vội vàng đem thư Hàn gia đưa tới, cầm lấy thư, Y Phẩm Đường nhìn một lần, sau đó ôm hài tử trong tay bà vú, "Nếu là con cháu của Hàn gia, hai người cũng không cần đa lễ, cứ an tâm ở đây đi." Đứa nhỏ này thật ngoan nhỉ, không khóc cũng không quấy, mở to hai mắt mà nhìn ông, thật là thú vị.
Nhưng ông nào biết, Hàn Nguyệt Nguyệt đang rất buồn bực, trong sách hay phim truyền hình vẫn hay nói dáng vẻ thần y cùng thần tiên rất là giống nhau, mà người trước mắt hoàn toàn không phù hợp với tưởng tượng của nàng.
"Cám ơn Cốc chủ, tiểu thư rất ngoan, không khóc cũng không nháo, thật là làm cho người ta an tâm"
Bà vú cũng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khác những đứa trẻ khác, ban đêm cũng không có quấy, đói bụng cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, ăn no là được.
"Đứa nhỏ này thật thông minh, nhỏ như vậy cũng biết không làm cho người khác bận tâm, Nguyệt Nguyệt? tên hay".
Bà vú vốn tên là Thẩm Thục Kiều, trong cốc mọi người đều gọi bà là Trầm nương, mỗi ngày phụ trách nấu cơm cho mọi người, trước kia đều là Vân thúc làm, hiện tại có người giúp một tay cũng đỡ hơn.
Dược cốc tính cả bọn họ cũng chỉ có sáu người, Y Huyên là đồ đệ của Y Phẩm Đường, nàng được Cốc chủ nhặt được ở ven đường, nhìn đáng thương liền đem về cốc, Y Phẩm Đường còn có một đệ tử lớn, đặt tên hắn là Y Thường Thanh, người này tính tình cổ quái, trừ Y Phẩm Đường ra mọi người đều sợ hắn, tính tình lạnh nhạt, người thích cô độc, chuyên về độc dược.
Dược cốc tuy nói là đệ nhất thiên hạ về y dược, nhưng cũng có ba phần là chuyên về độc, y thuật tự nhiên cũng gắn bó với độc, có lúc bị bệnh thì lấy độc trị đôc mới có hiệu quả. Người có thể hiểu hết được dược tính của độc dược trong thiên hạ, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.
Y Thường Thanh cũng đối với độc dược có hứng thú hơn y thuật nhất là ở thời điểm dụng độc, nhưng để tránh cho người khác vô tội mà gặp họa, nên ở một mình trong một gian phòng tận cùng trong cốc, một tiểu viện đơn độc. Y Phẩm Đường đối với đệ tử đều phương thức truyền dạy là không đồng nhất, ông có thể căn cứ hứng thú của mình để dạy, bất kể là độc hay là y.
Mà Y Huyên dĩ nhiên là muốn dùng năng lực của mình đi cứu người, nên chỉ để tâm đến phương diện y thuật.
"Sư phụ, con đã xem xong"
Kể từ lúc Y Phẩm Đường biết được Hàn Nguyệt Nguyệt hai tuổi đã biết đọc chữ thì đặc biệt để ý, mỗi ngày đều đem nàng nhốt ở trong phòng mình đọc sách y thuật, Hàn Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy trên đời này bảo vệ tính mạng mình là quan trọng nhất, nếu mình có y thuật đệ nhất thiên hạ, thì điều đó có thể đảm bảo cho tính mạng mình được an toàn.
"Ừ, vậy để ta kiểm tra con"
Một lúc sau.
"Con nhớ rất tốt, nhưng y thuật không phải căn bản chỉ dựa vào đọc sách, muốn mình hiểu thì phải vận dụng cho thỏa đáng, ta sẽ thử một chút độc với con."
.... Lại môt lúc sau....
"Ừ, không tệ lắm, nhưng con không thể quá mức nóng lòng, có rảnh rỗi thì đến chỗ sư huynh của con, học hỏi hắn một chút"
Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng buồn bực, ông lão này sao không nhìn xem ai nóng lòng trước, mỗi ngày đều giám sát xem nàng này nọ, nếu có thể giống như sư tỷ và sư huynh, được yên tĩnh học một mình thì thật tốt.
Vào cốc được tám năm, Hàn Nguyệt Nguyệt từ khi biết chữ liền lấy sách thuốc làm bạn, mỗi lần Y Phẩm Đường thấy nàng đang là nghiên cứu đều là cái gì mà thuốc kéo dài tuổi xuân, cái gì mà kéo dài tuổi thọ, cũng chỉ có thể xoa đầu. Làm gì có thuốc kéo dài tuổi xuân hay kéo dài tuổi thọ, hết thảy chẳng qua là do lòng người mà thôi. Nhưng là không đành lòng nhìn nàng phiền muộn, nên cứ tùy ý đi.
"Sư phụ, con đến chỗ sư huynh."
Cuối cùng cũng được giải phóng, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng mừng rỡ.
"Ừ"
Y Phẩm Đường liền không phản ứng, cầm lấy cuốn sách bên cạnh, tiếp tục đọc, Nguyệt Nguyệt học rất tốt, tám tuổi có thể đem hết tất cả sách y dược trong cốc xem xong rồi, còn có thể hiểu thấu, thật không dễ dàng gì.
"Sư huynh, huynh ngày đó luyện thứ thuốc gì vậy, đã xong chưa?"
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa hỏi tay còn là không ngừng táy máy mấy cái bình nhỏ, có thể hay không móc được thứ thuốc gì thật tốt. Không thể trách nàng trộm thành quả lao động của người ta, nhưng Y Thường Thanh không dạy nàng dùng độc, mỗi lần xem cũng chỉ có thể trộm về nghiên cứu thêm.
Y Thường Thanh cũng có thể coi là soái ca, nhưng mà mỗi ngày là đều ở trong cốc, lớn lên cũng không có người thưởng thức, thật đáng tiếc. Hắn so với sư tỷ hơn đến mười tuổi, hắn năm nay hai mươi sáu nhỉ? Thế nào mà lại không đi tìm vợ, ở nơi này đến từng này tuổi, người ta cũng đã con cháu đầy nhà.
"Bên trái kia là bột phấn ngứa, đừng để dính vào",
Y Thường Thanh đối với hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nhưng không trách, dù sao cũng đã quen rồi, mỗi lần không lấy được một ít đồ thì không chịu về, cũng không chịu từ bỏ. Thuốc lần này hắn là mất rất nhiều thời gian mới tìm về, làm sao có thể cho nha đầu này chiếm tiện nghi.
"Thế nào lại đem phấn ngứa để đây, nhỡ ta dính vào thì làm sao?"
Nàng nhớ phấn ngứa của sư huynh có dược tính rất mạnh, hại nàng ngứa gãi hết nửa canh giờ mới hết tác dụng. Nếu như là người bình thường dính vào không bị da lột ra mới lạ.
"Không có gì cho muội lấy đâu, không có chuyện gì thì đi đi, ta đây còn có việc"
Hàn Nguyệt Nguyệt rất tức giận, cái gì cũng không lấy được lại còn bị đuổi ra.
Nếu không chiếm được tiện nghi, vậy thì đi tới chỗ sư tỷ đi.
"Sư tỷ, muội giúp tỷ nhổ cỏ nha"
Trong tiểu viện của sư tỷ có rất nhiều loại thuốc, hơn nữa lại có rất nhiều hoa, rất đẹp, không có gì thì hái đại một đóa mang về cắm trong phòng, bất quá mỗi lần hái đều bị sư tỷ mắng cho một trận.
"Này, không cần, muội đến kia giúp ta đào đất lên, cây thược dược hai ngày nữa sẽ nảy mầm đấy"
Hàn Nguyệt Nguyệt nghiên cứu mấy năm, còn không biết Dược cốc này ở nơi nào trên Tuyết Sơn, bên ngoài đều là quanh năm tuyết rơi, nhưng nơi này lại quanh năm lại ấm áp, chẳng nhìn thấy bông tuyết nào rơi, có lúc ngẩng đầu nghiên cứu bầu trời, cũng là một màu xanh biếc.
Hỏi sư tỷ, sư tỷ cũng không biết. Nhớ tới thời điểm bà vú ôm nàng đi xuống, chẳng lẽ nơi này dưới lòng đất, nhưng lại có ngày có đêm mà, chuyện gì đã xảy ra, hay là ảo ảnh?
"Thôi được"
Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực đem lòng bàn tay lật đi lật lại, mệt chết đi được, cái thân thể nho nhỏ này đúng là khó hoạt động.
"Sư tỷ, tỷ dạy ta khinh công được không?"
Trong Dược cốc đều lấy một chữ trong võ công làm chủ, đó chính là "trốn", không trốn thoát sẽ dùng ám khí, dù sao bọn họ cũng hiểu về độc, khả năng công kích đều không cao, nếu chọn đánh lại người ta, khẳng định là đánh không lại.
Cho nên nàng không thể làm gì khác là liều mạng học khinh công, để tránh sau này xông xáo giang hồ thời điểm gặp nguy có thể chạy trối chết. (he.. he...ta cũng sẽ giống nàng này tẩu vi là thượng sách).
Y Thường Thanh ngộ tính cực cao, khinh công đơn giản là xuất thần nhập hóa, Y Huyên cũng có thể, chẳng qua nàng là một năm trước luyện đến tầng thứ tám, bây giờ cũng không có đột phá, bất quá sư phụ nói, trên giang hồ cũng không ai có thể đuổi tới nàng, bọn họ luyện chính là thứ khinh công trên giang hồ đã thất truyền, được đặt tên là mọc cánh thành tiên, chính là thân thể nhẹ giống như chim vậy, sức nặng giảm bớt, tốc độ dĩ nhiên là không cần phải nói.
Đặc biệt là Y Huyên lúc hứng thú dâng lên, nhảy đến trên bụi hoa múa một khúc, nhìn giống hệt tiên nữ hạ phàm. Cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn lấy đó làm mục tiêu phấn đấu, hi vọng ngày nào đó mình cũng được như thế.
Nhưng hôm nay nàng mới luyện đến tầng thứ ba cũng không lên được, nên mỗi ngày đều là chạy đến chỗ Y Huyên cùng nhau luyện tập, hi vọng nàng có thể chỉ điểm cho mình một chút.
"Tuổi còn nhỏ mà nóng lòng như vậy làm gì, thời điểm ta tám tuổi cũng chưa có luyện đến tầng thứ ba đấy"
Y Huyên đúng là vì Hàn Nguyệt Nguyệt bản tính ham học mà cảm thấy giật mình, nàng mặc dù cũng ham học lắm, nhưng mà so với tiểu sư muội này lại kém một chút, cho nên ở trong lòng nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt chính là một tài năng mới.
Nàng chuyên y, sư huynh chuyên độc, bọn họ chỉ chú tâm vào môn học mình đã chọn nên có thể tiến nhanh như vậy, nhưng là cái tiểu sư muội này cái gì cũng học, học nhiều mặc dù là chuyện tốt, nhưng là sức khỏe bị tổn hao, không dễ để có nhiều đột phá, cho nên mới làm nàng lo lắng, nhưng sư phụ nói tùy Nguyệt Nguyệt cứ dạy nàng đi, nàng cũng là không biết nói thế nào nữa.
"Sư tỷ, tỷ đây là đang ghen tỵ"
Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, mình quả thật nóng lòng, bởi vì nàng phải thật nhanh đem những thứ này học giỏi, như vậy trừ ở Dược cốc, cơ hội sống sẽ càng lớn, nàng không thể nào ở đây cả đời, nàng không thể giống như bọn họ được, nàng muốn đi xem thế giới bên ngoài, như vậy nàng mới không bỏ phí cuộc đời này.
Đã từng trãi qua sinh tử, nàng không xác định mình có thể sống lâu được hay không, nhưng nàng sẽ cố gắng nhìn hết thảy mọi thú vui trần gian này, thấu rồi nàng sẽ trở về, bất quá ý tưởng này nàng không dám nói với ai, người đầu tiên không đáp ứng chính là bà vú.
"Tốt lắm, tốt lắm, ghen tỵ với muội một chút cũng không được nữa, muội lại thông minh như vậy."
Tính ra nàng cũng đã sống trên đời hơn ba mươi năm rồi, cùng một đứa con nít hơn mười tuổi làm nũng, bản thân cũng cảm thấy tự trách ghê gớm.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |