Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 002

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 002
Trên Dược cốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Shopee


Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng, bà vú liền đem Hàn Nguyệt Nguyệt bọc lại như cái bánh chưng, rồi lên xe, ở dưới chân núi xe ngựa còn có thể đi được, nhưng vào Tuyết Sơn rồi, xe liền không đi được, bánh xe vướng vào trong tuyết, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi bộ, thật may là tướng gia nói cứ đi thẳng, thấy có một tảng đá dựng lên có chữ Vô tự bi, đem lệnh bài cắm vào chỗ lõm, thì có thể thấy được cửa động, đến lúc đó tự nhiên có người đến đón bọn họ.

Nhưng là đi nửa ngày, chẳng thấy cái tấm bia đá đâu, tất cả là một mảnh trắng xóa, bà là người lớn cũng cảm thấy lạnh thấu xương huống chi tiểu thư nhỏ như vậy làm sao mà chịu được, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ôm chặt trong ngực, nhưng khi đi bọn họ không hề phát hiện rằng càng đi vào trong, mặt tuyết càng cứng, không giống như khi mới bắt đầu vào Tuyết Sơn vậy, đi từng bước tuyết lấp từng bước. Dù sao hàng năm tuyết đọng, phía dưới cũng ngưng tụ thành vực tuyết.

Dù sao cũng là thị vệ thân tín của tướng gia, công phu quyền cước tự nhiên không tệ, thi triển khinh công cũng nhanh hơn nhiều, nhưng vì mang theo đứa bé cùng phụ nhân (người phụ nữ), nên phải mất rất nhiều thời gian, mới tìm được dòng chữ Vô tự bi đó.

"Chúng ta chỉ có thể hộ tống tiểu thư đến nơi này, tướng gia đã dặn sẽ có người tới đón hai người."

Nhiệm vụ của bọn họ chính là đưa tiểu thư đến nơi có chữ Vô tự bi, cuối cùng cũng đã hoàn thành.

"Tuyết Sơn lớn như vậy, lỡ như không có ai đến thì phải làm sao bây giờ? Ta dù sao cũng chỉ là một phụ nhân, làm thế nào mới có thể đem tiểu thư ra khỏi Tuyết Sơn."

Trăm dặm xung quanh đều là tuyết, nếu không ai tới đón, hai người sẽ phải hy sinh ở nơi này.

"Đại tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi, tướng gia làm việc luôn có cân nhắc, nếu tướng gia nói có người tới nhất định sẽ có người tới, yên tâm đi."

Bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao tướng gia không an bài đưa hai người đến tận Dược cốc, mà là đưa đến nơi này, nơi này căn bản không có vết tích người sống, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ cần phục tùng là được.

Tướng gia còn dặn dò, đưa đến địa điểm lập tức quay về, mà không cần đợi người đến tiếp đón, cho nên bọn họ không thể ở lại.

"Đại tỷ à, chúng ta phải đi về, hai người cứ ở lại đi, sẽ có người đến đón thôi."

Nói xong, đem bọc quần áo đưa cho bà vú.

Dược cốc luôn không thích người lạ quấy rầy nên tung tích luôn được giữ bí mật, hai gã thị vệ không biết trên tay bà vú có lệnh bài, cũng không biết thế nào vào được Dược cốc, Dược cốc càng ít người biết càng tốt, cho nên mới dặn dò bọn họ, đưa đến nơi lập tức quay về.

Nhìn không thấy bóng dáng hai người, bà vú mới lấy lệnh bài ra, nhớ lại lời tướng gia đã dặn dò, không được để cho người thứ ba biết, cho nên bà cũng chỉ biết làm theo.

Vòng quanh tấm bia đá tìm một hồi, mới tìm được cơ quan, cầm lệnh bài trên tay bỏ vào chỗ lõm trong động, sau tấm bia đá liên xuất hiện cửa động, bên trong đen như mực.

Hàn Nguyệt Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn chung quanh, trời ạ, người cổ đại thật thông minh, cửa vào bí ẩn như vậy cũng nghĩ ra được, khó trách nhiều người như vậy tìm hoài mà không được, nếu không có lệnh bài, ở trên Tuyết Sơn lạnh như băng này mọi người sẽ nghĩ nó ở dưới lòng đất.

Bà vú lấy hộp quẹt ra, bên trong có bậc thang bằng đá, mới vừa đi tới khu vực bằng phẳng, cửa kia liền đóng lại, mặt đất lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, chỉ có mọi người không thấy mà thôi. Bên trong rất tối, căn bản là không nhìn thấy đường đi trước mắt, bà vú vốn là phụ nữ, với tình huống như thế, trong lòng chắc là sợ muốn chết, nếu phía trước không có đường đi, phía sau cửa lại đóng, bọn họ chỉ có thể chôn xác ở nơi này.

Khu vực đất bằng phẳng rất ngắn, đi hai bước lại xuống một bậc thang, mà lần này bậc thang vẫn là đi xuống, không ít hơn nửa canh giờ, đường trước mặt bị cửa đá chặn lại, Hàn gia nói qua, ở bên phải cửa đá có một sợi dây, kéo hai cái sẽ có người đến mở cửa, đoạn đường đi xuống, hai người không biết đã dùng hết mấy hộp quẹt, hơn nữa không gian có hạn, ở tầm mắt của Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn thấy một mảng đen như mực, bởi vì bà vú đem nàng ôm vào ngực, chỉ có lúc nghỉ ngơi, mới có thể nhìn xung quanh.

Bà vú vuốt tảng đá tìm một cái, quả nhiên có sợi dây rũ xuống, cầm dây kéo hai cái, cũng không có gì khác, cũng không có âm thanh gì, yên tĩnh chỉ có thể nghe tiếng đập của tim mình.

Đợi thêm một lát, cửa đá cũng không mở, bà vú lại cầm sợi dây giật giật liền mấy cái, sau đó ôm nàng ngồi trên thềm đá, nếu vẫn không có người ra, bọn họ chết chắc.

"Vân thúc, Vân thúc, mau tới đây, trong thạch đạo có người".

Y Huyên nhìn phụ nhân trong tay ôm một đứa bé, thật lâu đã không có người xa lạ tới cốc, cho nên rất kích động.

"Tốt lắm, tốt lắm, chớ có kéo, ta đây gãy xương mất."

Vội vàng chạy theo, nếu không có việc gì thì sẽ không tìm đến đây, mà người tới thì nhất định không đơn giản, nhưng là ngoài phán đoán của Vân thúc, nhìn phụ nhân rất bình thường, trong tay ôm một tiểu hài tử đã hôn mê bất tỉnh.

"Con gọi Tiểu Tứ tới giúp một tay nào, nhanh lên."

Hàn Nguyệt Nguyệt hoàn toàn bị đói bất tỉnh, mở mắt, không phải là không gian đen tuyền lúc nãy, bọn họ có phải đang ở trong thạch thất? Nếu như nàng đoán không sai, nàng đang nằm trên giường, còn bà vú đâu? Dùng sức lật người, nhưng lại không nhúc nhích được, thân thể quá nhỏ không thể lật.

"A ~ A~? Nha? Nha?"

Không nhúc nhích được thôi thì dùng miệng đi, nàng cũng không tin là không có ai tới.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."

Nếu đoán không lầm, thì đây chính xác là thanh âm của một đứa trẻ, sự thật chứng minh, nàng đoán không sai, một khuôn mặt của đứa bé tám tuổi hiện ra trước mặt nàng.

"Huyên nhi, xuống mau, chớ đè lên nàng"

Sau đó lại xuất hiện một ông lão hơn năm mươi tuổi.

Đây là Dược cốc sao? Cao nhân không phải là tóc dài râu bạc sao? Thế nào lại không phải nhỉ, mà cô gái trước mắt đây thật là xinh đẹp nha, khi trưởng thành chắc chắn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

"Tới rồi, tới rồi, Vân thúc cho ngươi ăn."

Hàn Nguyệt Nguyệt chép chép miêng, rút cuộc cũng có cái để ăn. Nhưng sao lại không thấy bà vú? Bị bắt sao? Nhưng nhìn bọn họ không phải là người xấu nha.

"Tiểu thư, tiểu thư, làm ta sợ muốn chết."

Bà vú hoảng hốt chạy vào, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt được ông lão cho ăn cái gì đấy, trong một khắc lo lắng mới hạ xuống, thật là hại chết bà, vừa tỉnh lại đã phát hiện tiểu thư không có bên cạnh, còn tưởng rằng bị người ta ôm đi mất, nếu là thật, bà thực sự đã đắc tội lớn.

"Đứa bé đói bụng, ta cho nó ăn chút nước cơm."

Vân thúc nhìn phụ nhân khẩn trương lo cho cô bé như vậy, vội vàng giải thích.

"Cám ơn."

Rồi bà đưa tay ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt, nếu đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì bất trắc, bà làm sao đối mặt với Tướng gia. Một lát sau, kiểm tra thân thể Nguyệt Nguyệt xong, mới nghĩ tới mục đích khi đến đây. Chắc nơi đây chính là Dược cốc.

"Xin hỏi, nơi này là Dược cốc? Chẳng lẽ vị này chính là Cốc chủ?"

"Phu nhân, nơi này chính xác là Dược cốc, nhưng hai người vào đây bằng cách nào?"

Người có thể tới được Dược cốc rất ít, phụ nhân này lại mang theo đứa bé, nhất định không phải là người bình thường.

"Có người chỉ cho chúng ta tới nơi này, cầu xin Cốc chủ có thể chứa chấp chúng ta".

"Phu nhân, xin ngươi đứng lên đi, có chuyện gì từ từ nói, ta chỉ là người làm trong cốc, ngươi ăn ít đồ trước đi, sau đó ta liền mang hai người đi tìm Cốc chủ."

Vân thúc vội vàng đỡ bà vú đứng lên, chuyện này ông không giải quyết được, người tới muốn ở lại thì phải xem ý Cốc chủ, một người như ông làm sao dám chứa chấp.

Tới Dược cốc cầu y có hàng vạn người, Cốc chủ cứu người là nhờ cái duyên, cũng không nhìn tới quyền lợi hay gia thế, Ông ở Dược cốc nhiều năm như vậy, y thuật cũng biết một phần, phụ nhân và đứa trẻ này chỉ là bị nhiễm lạnh, thân thể có chút không tốt thôi, cũng không phải là bệnh không trị được, không cầu thầy thuốc chắc là cầu học y thuật, Cốc chủ là người không dễ dàng thu đệ tử, xem ra hết thảy là xem vận mệnh đứa nhỏ này.

Nếu có duyên tự Cốc chủ sẽ thu vào cửa.

"Vân thúc, chúng ta cầu xin sư phụ lưu bọn họ lại được không? Huyên nhi thật lâu rồi không có ai chơi cùng, cảm thấy buồn chết được, người xem nàng thật nhỏ, còn có thể yêu thương nha"

Y Huyên dùng sức lôi kéo tay áo Vân thúc, thật vất vả mới có người tới, nếu bị sư phụ đuổi ra ngoài thì thật đáng tiếc.

"Huyên nhi, không được lộn xộn, cốc chủ tự có an bài, nếu có duyên, bọn họ sẽ tự lưu lại, vô duyên cầu cũng không được."

Nói xong, liền xoay người đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn cho bà vú.

"Vân thúc"

Y Huyên thật không tình nguyện ở phía sau kêu to.

"Các người không cần lo lắng, ta sẽ đi xin sư phụ lưu các người lại"

Y Huyên trước mặt bà vú điệu bộ nghiêm túc nói

"Cám ơn tiểu cô nương"

"Không cần khách khí, các ngươi gọi ta là Huyên nhi được rồi, trong cốc mọi người đều gọi ta như vậy".

Đứa bé này thật đáng yêu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-106)