Chuyển kiếp
Ch.002 → |
Mở mắt ra, nhắm lại rồi mở ra một lần nữa, trời ạ, đây là đâu? Là bệnh viện sao? Không đúng, nóc phòng bệnh viện không phải là ngói. Y tá không phải là đã thông báo với mình là bệnh tình nguy kịch sao? Nhưng tại sao mình lại không chết. Vừa định quan sát tình huống một chút, nhưng làm thế nào mà cô dùng sức chống đỡ cũng không đứng lên được, Mễ Tiểu Tây rốt cục chịu không nổi hét lên một tiếng thất thanh, tại sao cánh tay lại nhỏ như vậy, nhưng lạ là thanh âm cũng không đúng. Mình - một người trưởng thành, đã hơn hai mươi tuổi rồi thế nào lại phát ra âm thanh của đứa bé.
"Tiểu tổ tông của ta, có như vậy mà không đợi được, thật là một đứa bé tính nóng nảy, này, này, đừng khóc nha, bà vú giúp ngươi ăn cái này."
Mễ Tiểu Tây vẫn đang là hóa đá, người phụ nữ kia tự xưng là bà vú của nàng, tay bưng một ly nước ở trong không biết là thứ gì đặt ở trên ghế ngồi bên mép giường, sau đó ôm lấy nàng, cười híp mắt dụ dỗ, một lát sau Mễ Tiểu Tây rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng đây là sống lại, quan sát bà vú đang ôm mình, đại khái là chừng ba mươi tuổi, quần áo bình thường, trên người cũng không mang đồ trang sức gì, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ, quay đầu quan sát sự bày biện trong phòng, một cái giường, một cái bàn, góc tường thẳng đứng có một cái hộc tủ, phải là nhà của một người nghèo, nhưng nhà nghèo sao lại nuôi bà vú? Ai~ cho dù có như thế nào, ông trời cho nàng cơ hội sống lại, cũng đã là ân huệ lớn nhất, những thứ khác đều là không quan trọng.
Kiếp trước mình mỗi ngày đều là phấn đấu vì công việc, bỏ quên quá nhiều thứ, tài khoản chứa mười mấy vạn, cũng không được hưởng thụ, lại xảy ra tai nạn xe cộ, mình với chị dâu bất hòa, cũng mấy năm không có về nhà thăm ba mẹ, không biết bọn họ hiện tại sống thế nào, may mà mẹ biết mật mã sổ tiết kiệm của mình, nếu không thành quả mạo hiểm nhiều năm như vậy phải đổ sông đổ biển hết. Mười mấy vạn không phải nhiều lắm, nhưng cũng chắc đủ cho ba mẹ dưỡng già rồi, sớm biết mình mệnh ngắn thế này, lễ mừng năm mới nên trở về một chuyến, ai~ hiện tại mọi chuyện đều đã trễ rồi
Nếu kiếp trước còn nhiều đáng tiếc, kiếp này phải sống cho thật tốt để không phải hối tiếc nữa.
Đứa con nít không biết lúc nào thì đã ngủ, ăn no, nên ngủ, bà vú Thẩm bèn kéo góc chăn đắp lên thân thể nho nhỏ, vỗ nhẹ. Hiện tại bắt đầu mùa đông, ngày trở nên lạnh dần, trong nhà đốt một chậu than, rõ ràng cũng là thiên kim tiểu thư, hôm nay lại chỉ có thể cùng bà lão này ở trong căn phòng rách nát, ai~ danh gia vọng tộc, cũng không làm được gì, nếu như có người mẹ được sủng ái thì mới được đối xử giống người, hôm nay Thiếu phu nhân mới vừa ra đi, hài cốt còn không chưa kịp lạnh thì mấy kẻ lòng lang dạ thú đã bắt đầu táy máy tay chân, nếu là con trai, trong tộc có lẽ còn được coi trọng, đáng tiếc lại là một đứa con gái, cho dù chết, bọn họ cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trải qua mấy ngày sống như heo, Mễ Tiểu Tây đã hướng bà vú lầm bầm lầm bầm, hiểu được tình huống của mình, coi như là một đứa cô nhi, cha có tiền, nhưng là không thể quay về, bất quá cũng tốt, cái loại danh gia vọng tộc lòng người rất âm hiểm, không cẩn thận còn bị gặm đến xương cũng không còn, huống chi nàng không có mẹ làm chỗ dựa, đến gần những tranh đấu, thị phi, không phải là cuộc sống nàng mong muốn.
Mỗi ngày bà vú cũng ép nàng uống nước cơm, không có biện pháp, Cô thật là không có biện pháp thuyết phục mình uống sữa của người ta, nói kiểu gì bà vú cũng lớn hơn mình vài tuổi, nhưng là muốn môt người hai mươi đi gặm *** người ta(khục khục...ti ti đó a) thực sự cảm thấy ghê ghê, bà vú bắt đầu thấy cô không chịu uống sữa của mình, cái đó nguy à, cũng may nàng chịu uống nước cơm, bất quá bà vú thấy thật tò mò, lần đầu tiên thấy đứa trẻ không bú sữa mà uống nước cơm, nhưng bà nào biết, không phải là người ta không uống sữa, người ta chẳng qua là không uống sữa của bà thôi, nếu là sữa tươi hay sữa dê linh tinh, Mễ Tiểu Tây sẽ không khách khí với bà đâu.
Bà vú sợ nàng bị đông cứng vì lạnh, nên đã bắt nàng mặc thêm quần áo vào, Cô hết sức phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị túi vải chặn lại, tay chỉ có thể để yên, may mà chân còn có thể đạp hai cái. Nhưng dù sao bà vú đối với cô thật tốt, mặc dù nói cô không có mẹ, nhưng bà vú cũng là mẹ, mỗi tối sợ cô lạnh đều đem cô kéo vào trong lòng, thế gian này làm sao có người như vậy được, không biết có phải vì cô không được thấy mặt mẹ khi còn sống hay không mà bà vú đã chăm sóc cô thật tốt, cô mới có thể tận tâm như vậy.
Mỗi ngày cô đều lập ra kế hoạch xem xem đời này nên sống thế nào, làm võ lâm cao thủ? luyện võ quá mệt mỏi, không đủ kiên trì, hay làm tài nữ? Thôi sợ rằng tư chất không có cao như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui thấy bản thân đối với cái thế giới này hiểu biết quá ít, chưa có chí hướng làm giàu. Trước mắt ngủ là quan trọng nhất, ngáp môt cái, mơ mơ màng màng cô lại chìm vào giấc mộng đẹp. Nếu người ta mà biết đứa con nít hơn một tháng tuổi đang suy tư cuộc sống sau này, không nghĩ cô là yêu quái mới lạ, hiện đại cũng vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch.
Mấy ngày lại trôi qua, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ghé đến nhà, đây là lần đầu tiên trên đời nhìn thấy người thứ hai ngoài bà vú, bà vú gọi hắn tướng gia, thì ra đây chính là ông của mình, thế nào còn trẻ như vậy? Người cổ đại thành hôn sớm, bốn mươi tuổi đã lên chức ông nội? ừ, quả thật không khỏi ly kỳ.
Lớn tuổi như vậy, còn phong độ vô cùng, thời còn trẻ nhất định là đại soái ca (bó tay nàng này luôn). Ông của mình dáng tốt như vậy, vậy có phải hay không này sau này mình cũng sẽ là đại mỹ nhân? Ha ha, kiếm được, kiếm được...(bạn này hơi bị tự kỷ đây...)
"Tướng gia, tiểu thư dù sao cũng là ruột thịt của tướng phủ, tại sao có thể để nàng đi ra bên ngoài?" Bà vú vừa nói vừa gạt lệ, mọi người đều nói danh gia hưởng phúc, nhưng tiểu thư lại là mệnh khổ, hiện tại không trở về, sau này muốn nhận tổ nhận tông cũng hết sức khó khăn.
"Ai~ Mẫu thân mất sớm, bỏ lại đứa nhỏ đáng thương, những di nương kia đều không có tâm, có lẽ không trở về với lại nó thì tốt hơn"
Hàn lão gia nhìn đứa trẻ trên giường mà thở dài, cả đời ông điều tiếc nuối nhất là dạy ra một thằng con bất hiếu, đường đường là trưởng tử của tướng phủ, sao có thể đi lấy một thứ nữ làm chính thê, từ xưa thành thân không phải do nữ nhân làm chủ, nhưng thế nào cũng không hài lòng, nạp thê rồi lại chà đạp như vậy, chỉ đáng thương cho nội tôn của ta mà thôi.
Nói đi nói lại bản thân thật thẹn với mẹ con nàng.
"Ngày mai ta sẽ đến đưa hai người đi Dược cốc, cốc chủ là bạn nhiều năm của ta, ta sẽ nhờ hắn giúp chiếu cố Nguyệt Nguyệt"
Hàn thừa tướng ôm lấy đứa bé trên giường, khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh, đây chính là tôn nữ (cháu gái) của mình
"Nguyệt Nguyệt, gia gia thật lòng xin lỗi cháu. Dược cốc ở trên núi tuyết, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài nếu như ngươi nghĩ nên ở lại, thì ở lại đi, ta sẽ tự an bài cho ngươi."
Nửa câu đầu dĩ nhiên là nói với đứa trẻ bồng trên tay, nửa sau là nói cho bà vú, ông cũng không thể vô duyên vô cớ hại người khác, dù sao đã vào Dược cốc rồi thì cũng khó ra ngoài.
Bà vú vội vàng quỳ một tiếng trên đất:
"Tướng gia, nô tì nguyện ý đi cùng tiểu thư, nô tì ở trên đời này cũng chỉ có một thân một mình, bây giờ tiểu thư là điều duy nhất khiến nô tì phải nhớ thương, nô tì nhất định sẽ không phụ tấm lòng của tướng gia, nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt."
Hàn thừa tướng nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, thở dài rồi than nhẹ:
"Vậy ngươi liền thu thập một ít đồ đạc, ngày mai liền đi, nếu không mấy ngày nữa tuyết che mất con đường sẽ không đi được, hết thảy đều nhờ cậy ngươi."
"Tướng gia, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, nô tì khi còn sống đã mang ơn của thiếu phu nhân, cho dù có vào nước sôi lửa bỏng, nô tì cũng ở đây không tiếc nuối."
Ở trên đời này, bà đã sớm thấy được tình người lạnh lẽo, nếu thật có thể đi đến một nơi khác tốt hơn, bà không cần phải quyến luyến cái nơi âm hiểm này.
Hôm sau trời còn chưa có sáng, đã có một chiếc xe ngựa đến đón hai người, cũng không có gì để chuẩn bị vì tướng gia đã sớm chuẩn bị xong.
Có hai người hộ tống các nàng đi Dược cốc, với không gian rộng rãi trong xe ngựa, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn có một chút thuốc men để dùng và một cái lò sưởi. Hiện tại Mễ Tiểu Tây, à, không đúng, phải là Hàn Nguyệt Nguyệt chứ, mắt to quan sát một cái, sau đó lại ngủ, thỏa mãn vô cùng. Một buổi sáng, khi trời chưa xuất hiện một tia nắng, nàng đã bị đánh thức, thật khó chịu, nhưng cũng may trong xe ngựa bà vú vẫn ôm nàng vào trong ngực, giảm bớt rất nhiều chấn động ảnh hưởng đến nàng.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa vẫn cứ xóc nảy, ai~ Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tính toán, phải trãi qua ít nhiều trở ngại bọn họ mới tới được cái nơi gọi là Dược cốc, núi non ngăn cách, có phải hay không giống như chốn rừng đào mà sách hay nói đến, xen lẫn giữa những mê cung là một cửa động thần bí. Nàng rất mong đợi được đến Dược cốc, không biết có giống như nàng tưởng tượng hay không.
Mùa đông giá rét, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng luồn gió thổi qua vẫn lạnh thấu xương, bà vú liền nói với hai người hộ tống: "Này tiểu huynh đệ, sao ngươi không đi vào tránh rét một chút, sau đó lại đổi đánh xe, dù sao ngoài trời rất lạnh, tránh ngã bệnh."
Hai tên thị vệ mặc dù ngày thường luyện võ, thân thể có thể chịu được, nhưng gió cứ thổi liên tục, thật đúng là có chút không chịu nổi nhưng cứ luôn miệng cự tuyệt:
"Đại tỷ, chúng ta không việc gì, còn chịu được"
"Đoạn đường này còn dài lắm, hai người khó có thể chống đỡ được, đừng nhiều lời, nhanh đi vào tránh đi"
Mặc dù đang ở thời đại này, nam nữ ở chung một buồng xe là không đúng lễ nghi, nhưng với thời tiết bên ngoài như thế này, làm sao còn cố kỵ được nữa.
Hai người thị vệ, mỗi người nửa ngày đánh xe, buổi tối thì đến khách sạn nghỉ ngơi, dọc đường đi cũng không quá vất vả, nhưng mấy ngày nay, càng đi về hướng bắc, trời càng lạnh, người ở đây cũng ngày càng thưa thớt, những ngày sau này sẽ không thư thái như trước nữa. Đến một cái thị trấn nhỏ mua chút thức ăn khô, mấy người lớn còn có thể chịu được, nhưng còn Hàn Nguyệt Nguyệt dù sao vẫn chưa có mọc răng, sao có thể ăn những thứ đó chứ. Thế nên dọc đường để dễ dàng tìm đồ ăn cho nàng, bà vú đã đặt mua một cái nồi nhỏ, khi Hàn Nguyệt Nguyệt đói bụng, thì có thể nấu được ít món.
Bôn ba hơn một tháng, cuối cùng cũng tới dưới chân núi Tuyết sơn, may nhờ có một thị trấn nhỏ, có thể cho bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt. Cách một ngày, ở trên núi cao, ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng thùng thùng:
"Người nào a?"
Ra bên ngoài cửa bà vú đặc biệt cẩn thận, thế gian này loại người nào cũng có, nếu không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm.
"Khách quan, tôi tới đưa nước nóng"
Bà vú nghe được hai thanh âm nho nhỏ, mới mở cửa.
"Khách quan, trời càng ngày càng lạnh, mọi người phải chú ý giữ gìn thân thể, đặc biệt là đứa bé này."
Tiểu nhị xách trên tay thùng nước nóng, miệng còn không ngừng nhắc nhở.
"Cám ơn đã nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý."
Đối với người nhiệt tình, cũng không nên cư xử lạnh nhạt
"Vị tiểu ca, tôi muốn hỏi thăm chuyện Dược cốc."
Nếu muốn hỏi tin tức, tìm tiểu nhị là tốt nhất, ở đây nhiều người qua lại, tin tức cũng nhiều. Mặc dù đã hỏi Tướng gia hướng đi Dược cốc, nhưng trên Tuyết Sơn quá lạnh, lộ trình quá dài, thân thể tiểu thư sợ là không chịu nổi.
"Khách quan là muốn đi Dược cốc cầu y? Không phải tôi nói, Dược cốc đúng là ở trong núi, nhưng là Tuyết Sơn này không chỉ có một tòa, nói nó ở trong ngọn núi này cũng không biết cửa vào ở nơi nào, hàng năm đều có rất nhiều người đến cầu y, nhưng không có ai tìm thấy."
Hắn ở chỗ này làm nhiều năm, người đến cầu y không thể đếm hết, nhưng không nghe ai nói là tìm thấy Dược cốc, chẳng qua là hắn không biết, những người đi tìm Dược cốc này không phải là người bình thường, người bình thường khẳng định không biết.
"À, là như vậy ư, chúng ta cũng chỉ nghe nói Dược cốc có thuốc kéo dài tuổi xuân, cho nên tới thử vận may một chút."
Bà vú nghe lời tiểu nhị nói, trong lòng có chút lo lắng, mặc dù có thư của Tướng gia giới thiệu, nhưng là lỡ như bọn họ không tìm thấy cửa vào Dược cốc, có thư cũng không dùng được nha.
"Như vậy tôi xin chúc khách quan may mắn."
"Ta cũng chúc cậu một ngày tốt lành."
Ch. 002 → |