Dưới Dược cốc
← Ch.003 | Ch.005 → |
"Tiểu thư, đây là bộ áo ta mới làm xong, người mặc thử xem có thích hay không?"
Trầm nương cầm một bộ váy áo màu vàng đưa cho Nguyệt Nguyệt, bà cả đời không có con cái, Nguyệt Nguyệt là tất cả những gì mà bà có.
"Trầm nương, quần áo người làm hết thảy đều đẹp, con làm sao sẽ không thích"
Đối với Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói, bà vú tựa như mẹ của nàng trên đời này, từ khi nàng đến nơi này cho đến bây giờ, đều là bà vú ở bên cạnh nàng.
"Nhanh thử, thân thể con tại thời điểm này nhanh lớn, quần áo mặc mau chật, hai ngày nữa ta lại làm cho con bộ mới".
Trầm nương đem bộ áo cho Nguyệt Nguyệt ướm thử, nhìn bóng lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng Trầm nương có chút vui mừng, không ngờ tiểu thư đã lớn đến như vậy, qua tháng tám tới tiểu thư cũng tròn mười tuổi rồi.
Thời gian trôi qua thật mau, năm nào vẫn còn là đứa bé nằm trong ngực bà, hôm nay đã trổ mã đến như vậy. Giống hệt tướng mạo của thiếu phu nhân, vô cùng xinh đẹp, hi vọng tương lai nàng có thể gặp một người thật lòng yêu nàng, không giống như thiếu phu nhân, ai~ hết thảy đều do số mạng.
Hàn Nguyệt Nguyệt thay xong quần áo đi ra ngoài, thấy Trầm nương đang tựa cạnh bàn, sắc mặt không tốt chút nào, chắc lại đang suy nghĩ tới quá khứ rồi.
"Trầm nương, người có chỗ nào không thoải mái sao? Ngã bệnh sao? Con giúp người xem một chút?"
Vừa nói, liền đem tay Trầm nương lên để xem mạch.
"Không sao, mấy hôm nay ta ngủ hơi muộn"
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng Trầm nương thấy thật ấm áp, tiểu thư được cốc chủ coi trọng, lại dạy y thuật cho, trừ Dược cốc, trong thiên hạ ai có thể hơn được, bà cũng không uổng công Hàn gia dặn dò.
"Trầm nương, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe, thân thể khỏe mạnh thì việc gì cũng sẽ làm được"
Trầm nương đưa tay giúp Hàn Nguyệt Nguyệt bới lại tóc, vỗ vỗ đầu nàng:
"Trầm nương biết, không phải có Nguyệt Nguyệt ở đây sao? Trầm nương còn có thể sinh bệnh gì?"
Trước gương khuôn mặt này giống hệt thiếu phu nhân, bây giờ còn chưa phát triển hết, hai ba năm nữa vừa nhìn thì trông như thiếu phu nhân, Hàn gia nhìn thấy nhất định biết, như vậy Nguyệt Nguyệt muốn nhận họ hàng dễ hơn nhiều.
"Trầm nương, con nói nghiêm chỉnh đấy, thân thể mình phải quan tâm thật tốt, người còn phải giúp Nguyệt Nguyệt chăm con đấy"
Trầm nương cười cười, trong cốc không có ai, cũng không biết học ai, nói chuyện to gan muốn chết, cái gì cũng dám nói.
"Cô nương gia lại nói chuyện như vậy, không sợ người ta cười à".
"Bây giờ không phải chỉ có một mình Trầm nương sao? người nào sẽ cười con?"
Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong ngực Trầm nương làm nũng, bà vú đối với nàng có công nuôi dưỡng, nguyện ý buông tha cuộc sống bên ngoài đưa nàng đi tới đây, chỉ với điều này, nàng sẽ khắc tâm đời đời.
"Hàn Nguyệt Nguyệt, muội lại hái hoa của ta phải không? Lần này ta sẽ không tha cho muội đâu"
Đang nằm trong ngực Trầm nương, Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm ấy mà sợ hết hồn, vội vàng núp ở sau lưng Trầm nương.
"Không phải chỉ hái có một đóa hoa của tỷ sao? Có cần thiết phải hét lớn như vậy không?"
Thế nào lại bị phát hiện nhanh như vậy, không có sư phụ bên cạnh thật bất lợi, không phải chỉ là một đóa hoa sao, quỷ hẹp hòi, hậu viện nàng nhiều như vậy cơ mà.
"Cái gì? Một đóa hoa? Muội có biết đó là hoa gì không? Ta mất bao nhiêu công sức mới trồng được, trên núi nhiều như vậy sao không đi hái, hết lần này tới khác tới hái của ta, ta với muội chưa xong đâu"
Còn chưa nói hết, Hàn Nguyệt Nguyệt liền từ trong nhà bay ra ngoài cửa sổ, nếu không phải là trên núi không có hoa Mẫu đơn đẹp như trong viện của sư tỷ, thì nàng đã không đi hái rồi.
"Muội còn dám chạy"
Nói xong, Y Huyên cũng từ cửa sổ đuổi theo, Trầm nương thấy bóng dáng hai người chạy mất, lắc đầu một cái, tuồng vui này cứ cách mấy ngày lại trình diễn một lần, thấy nhưng không thể trách.
"Sư tỷ, tỷ đừng đuổi nữa, ta sai rồi được chưa?"
Hàn Nguyệt Nguyệt hôm nay luyện khinh công đã đến tầng thứ tám, nhưng so với Y Huyên tầng thứ mười, mỗi lần vẫn là bị bắt lại.
"Muội lần trước không phải cũng nói thế sao, cuối cùng vẫn không nhớ, lần này ta nhất định phải bắt được muội."
Trong viện những thứ hoa khác, đều bị Nguyệt Nguyệt hái đi, nàng cũng nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng là hoa Mẫu đơn này nàng mất rất nhiều công sức hoa mới chớm nở liền bị nha đầu này hái đi, nàng có thể nhẫn nhịn sao?
"Sư tỷ, ta thật biết sai lầm rồi, ai~ ta không chạy nữa, tỷ tính thế nào liền làm đi, mệt chết ta"
Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào thân cây thở hổn hển, biết rõ là sẽ bị bắt, hay là muốn chạy một cái, vạn nhất vận khí tốt còn trốn được một kiếp, nếu là chạy không thoát liền chấp nhận, cùng lắm là giúp nàng ấy làm việc nặng một tháng. Đưa tay lấy chùm hoa trên đầu xuống
"Trả lại cho tỷ này, quỷ hẹp hòi"
Y Huyên nhận lấy đóa hoa đã mất công đuổi theo Nguyệt Nguyệt để đòi lại.
"Phi nhanh như vậy làm gì, cánh hoa cũng rơi một nửa".
Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Y Huyên liếc mắt, đó không phải là do tỷ đuổi theo quá nhanh sao? Nếu không thì nàng sao phải khổ thế.
"Ta nói thật nha sư tỷ, không phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Vì tỷ đuổi theo nên mới rơi nửa đóa, ta tự nguyện nhổ cỏ giúp tỷ ba ngày nhé?"
Hàn Nguyệt Nguyệt lôi kéo ống tay áo Y Huyên lắc lắc, với mỹ nữ xinh đẹp, nóng giận là rất đáng sợ. Y Huyên nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một chút
"Muội đã tự nguyện như vậy, ta liền đáp ứng, nếu không thì ta đây lại là một sư tỷ không có nhân tính nha"
Rút tay ra khỏi ống tay áo của Y Huyên, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, đây chính là hiệu quả của công phu mọc cánh thành tiên, nửa đêm có thể giả thần giả quỷ. Nàng chẳng qua là thấy hoa đẹp như vậy để ngắm hơi phí nên ngắt đi đội trên đầu chẳng phải là dễ nhìn hơn sao.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dưới tán cây, ngắm bầu trời đêm, tối nay rất ít sao. Không ngờ nàng đến thế giới này đã mười năm, nhớ tới kiếp trước, tựa như mới ngày hôm qua, không biết ba mẹ hiện tại như thế nào.
Đột nhiên phát hiện mình rất thất bại, y thuật không bằng sư tỷ, độc thuật không bằng sư huynh, chẳng lẽ do lòng mình quá tham lam? Nếu như ban đầu chịu khó học một loại, đến hôm nay cũng có thành tựu, không giống như hiện tại.
Bất quá sư huynh đã nói, thiên hạ này trừ sư phụ, sư tỷ cùng hắn ra, thì y thuật cùng độc thuật của nàng là đệ nhất thiên hạ. Coi như không phải là đệ nhất thiên hạ, nàng cũng là thứ tư thiên hạ, cũng không kém.. ha...ha...
Nàng tính toán chừng hai năm nữa phải đi ra ngoài xem một chút, xông pha một lần, bà vú nói ở trong cốc rất an toàn, người trong cốc là những người nàng nhớ thương duy nhất trên đời này.
"Sư phụ"
Sáng sớm liền bị kêu tới đây, Y Phẩm Đường cũng không để ý, tiếp tục chuyện trong tay:
"Con tới đây làm trợ thủ cho ta".
Mấy ngày trước, có một người tự xưng Thế gia cầm lệnh bài đến cầu y, độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, có lệnh bài sao không tới sớm một chút, thần y cũng không phải là thần tiên, sao cứ cho là có thể cải tử hoàn sinh.
"Sư phụ, độc này đã ngấm vào nội tạng, giống như ghim cây, căn bản là ép không ra"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ngân châm trong tay, rất buồn bực, cũng đã đến trình độ này, coi như bảo vệ tâm mạch, cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
"Hắn bị trúng độc này quá lâu, ta cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của hắn."
Hàn Nguyệt Nguyệt thi châm, lau mồ hôi trên trán, con trai hắn thật là hiếu thuận, vì hắn quì một đêm ở ngoài.
"Sư phụ, đây là cái gì mà thối như vậy?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Y Phẩm Đường trên tay cầm cái gì đó đen thùi lùi, phát ra một mùi hôi rất tanh.
"Ngửi thấy, con ngửi thấy?"
Y Phẩm đường đem thuốc đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đây là hắn mới nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể làm chậm thời gian phát độc.
"Ừ, thế nào lại nhiều vị thuốc như vậy? bất quá lại là đồ tốt, sư phụ cho con hai viên đi"
Bất kể là đồ tốt Hàn Nguyệt Nguyệt đều không bỏ qua, có thể cướp là cướp. Y Phẩm Đường đoạt lấy bình thuốc trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt:
"Muốn có thì tự mình làm, muốn lấy thành quả của người khác sao?"
Thuốc này phải dùng đến khá nhiều thuốc dẫn, hơn nữa trong quá trình làm còn phát ra mùi tanh ghê tởm, ông mấy ngày nay cũng sắp bị hôn mê rồi, mới làm ra mấy viên, đưa cho nàng? Chớ hòng mơ tưởng.
"Sư phụ, dù sao bây giờ người cũng ở đây? Thuận tiện làm thêm mấy viên không được sao?"
Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp Y Phẩm Đường không chú ý, len lét đổ ra hai viên thuốc.
"Sư phụ, con đi về trước nha? Ngày mai lại tới nữa"
Thừa dịp chưa bị phát hiện nhanh đi, không bắt được tại trận, ngày sau không nhận là được.
"Được vậy con về trước đi, ngày mai nhớ tới sớm một chút"
Y Phẩm Đường không có phát hiện bảo bối của mình bị trộm đi.
"Đã hiểu"
Trở lại gian phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc ăn trộm được mấy năm nay phân loại riêng từng lọ, ngày sau xông xáo giang hồ cần phải dùng, lỡ như đụng phải thuốc dẫn không đồng đều, những thuốc này có thể cứu nguy. Những thứ này đều là gia sản của nàng, suy nghĩ một chút, bảo vệ tính mạng mình so với cứu người là quan trọng nhất, xem ra phải lấy một chút độc dược phòng thân.
Đem đồ vật cất xong, thời gian còn sớm, nắm chắc thời gian tập ám khí. Mấy năm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt đều là canh thời gian mọi người ngủ chạy ra sau núi tập võ công cùng ám khí, nàng lần tìm trong sách dược nhưng bĩu môi vì không tìm được bí kíp võ công, cho nên không thể làm gì khác là căn cứ vào quyền đạo lúc còn ở hiện đại luyện tập một chút để phòng thân, ngừa vạn nhất.
Ám khí đương nhiên càng nhỏ càng tốt, như vậy mới có thể an toàn, không bị đối thủ phát hiện, cho nên nàng toàn lấy châm lông trâu, cái này so với kim may còn nhỏ hơn chút, tựa như lông trâu, cho nên liền kêu châm lông trâu.
Châm này nhỏ, toàn thân trên dưới có thể giấu hơn hai ngàn cây, mỗi lần phi năm cây, như vậy, đang thời điểm đánh đấm nàng có hơn bốn trăm cơ hội để phi châm, cũng có thể đào thoát. Hơn nữa mỗi cây nàng đều đặc chế bôi vào thuốc tê, một cây có thể tê dại cả đầu con voi, coi như võ công của ngươi lợi hại thế nào, trúng cái lông trâu châm này cũng không thể nào nhúc nhích được, hơn nữa loại thuốc tê này chỉ cần cắm vào cơ thể, sẽ nhanh chóng thông qua máu làm tê dại toàn thân, càng dùng nội công bức ra thì càng tê dại, cho đến khi bất tỉnh nhân sự, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Dược tính có thể duy trì một canh giờ, khoảng hai tiếng, sẽ tự nhiên biến mất, vì để ngừa mình trúng chiêu, Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị môt loại đan dược, nghe thấy được và có thể cảm nhận được thuốc tê kia.
Bất quá châm này quá nhỏ, mới đầu luyện tập rất khó khống chế số lượng, không thể tùy tiện phát châm, nếu tính toán không đúng sẽ nguy hiểm đến bản thân mình.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |