Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 25

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 25
Làm quân nhân thật tốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đúng như tôi dự đoán, năm giờ đúng, khi mấy cán bộ và huấn luyện viên chúng tôi đang ngồi họp thì nhận được lời mời đến dự bữa tiệc đón tiếp, nói là cán bộ lãnh đạo quan trọng của huyện Z cùng tham gia, hi vọng chúng tôi ít nhất cũng cử một đại biểu đến. Vì đội trưởng Triệu vẫn còn việc phải làm nên tôi đành dày mặt đồng ý tham gia.

Năm giờ ba mươi, tôi có mặt ở đó.

Nói thật, tôi không e ngại gặp gỡ lãnh đạo cấp cao, nhưng tôi không biết nên xử sự thế nào trong những trường hợp như vậy, tôi hơi lo lắng.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần với nụ cười thường trực trên môi, mặc bộ quần áo nửa nghiêm chỉnh nửa thể thao bước vào. Tôi giật mình tỉnh giấc, hóa ra nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là anh ấy.

"Tổng giám đốc Nghê, anh đến thật đúng giờ, rất có tác phong nhà binh."

Nghe mấy người nói vậy tôi không nhịn được cười. Rõ ràng là người đến sau cùng, lại muộn những ba phút thì làm sao có thể gọi là đúng giờ được?

Sống trên đời, con người ta có thể đừng giả dối như vậy được không?

Nghê Lạc Trần nhìn tôi rồi mới mỉm cười nhìn mọi người. Anh được bố trí ngồi bên cạnh Chủ tịch huyện, vừa hay lại đối diện với tôi, còn Từ Dĩnh ngồi ngay bên cạnh. Tôi im lặng nhìn anh ấy và những người xung quanh, nhận thấy anh không phải vì mình ít tuổi mà tỏ ra khiêm tốn. Anh thể hiện mình là một người cực kì ung dung và từng trải, điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc này tôi mới thực sự nhận thấy, vai diễn trong cuộc sống của Nghê Lạc Trần không chỉ là nhà thiết kế thời trang và một người chồng, anh còn là một thương gia rất thành công và là nhân vật thượng lưu trong xã hội.

Bữa tiệc đã bắt đầu khoảng hơn hai mươi phút, Nghê Lạc Trần có lẽ do mệt mỏi nên không có tinh thần mấy, rất ít khi nói chuyện. Mọi người muốn để anh vui hơn nên thay nhau đến chúc rượu. Mỗi lần anh đưa rượu lên miệng đều bất giác nhìn về phía tôi, sau đó nhấp miệng một cách lịch sự, cũng để biểu thị mình tôn trọng đối phương. Cũng có thể bởi nụ cười mỉm của anh dường như có chút khoảng cách nên mọi người đến chúc rượu cũng không dám miễn cưỡng anh, tôi vì vậy cũng yên tâm hơn đôi chút.

Suốt cả buổi tiệc, lãnh đạo cấp trên thì có lãnh đạo huyện, phía dưới thì có cán bộ tiểu đoàn đóng tại địa phương, đặc biệt là có vị khách quý mà mọi người kính trọng – Tổng giám đốc Nghê, do vậy cấp đại đội như tôi không hề được coi trọng. Khoảng nửa tiếng sau, tôi kiếm cớ vội vã rời khỏi bữa tiệc.

Ra đến bên ngoài, tôi thở phào một cái.

Hoàng hôn hôm nay thật đặc biệt, mặt trời màu đỏ phớt ánh hồng như được nạm lên tầng mây màu xám, tròn vành vạnh, không hề phát ra ánh sáng chói lọi. Thật khó nhận xét rằng nó đẹp hay xấu, tôi chỉ có cảm giác rất kì lạ. Tôi tự nhiên muốn giơ tay sờ vào nó, xem xem nó có thực hay không.

"Lạc Tuyết, cô ăn xong rồi à?"

Không biết Từ Dĩnh từ khi nào đã xuất hiện sau lưng tôi. Tôi quay người lại cười nói: "Sao lại theo tôi ra ngoài thế, cô vất vả cả ngày rồi, quay vào ăn gì đi chứ."

"Tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Tổng giám đốc Nghê bình thường rất ít khi phải tiếp khách, do vậy anh ấy cũng giống như cô, không thích hợp với hoàn cảnh này..." Từ Dĩnh nói nửa chừng rồi dừng lại, cô ấy cuối cùng cũng có thể hiểu được ý tôi, cô nhìn tôi cười và nói: "Cô yên tâm đi, tửu lượng của Tổng giám đốc Nghê vẫn có thể đối phó được, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Tôi cười gật đầu, không nói gì cả. Hai chúng tôi người trước kẻ sau đi giữa thao trường trong doanh trại.

Một làn gió thổi nhẹ mái tóc dài của Từ Dĩnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời phía chân trời, nói nhè nhẹ: "Tôi và Tổng giám đốc Nghê cùng đi Pháp du học, hai gia đình rất thân, vì thế chúng tôi cũng khá hiểu nhau..."

Tôi không hiểu tại sao Từ Dĩnh lại đột nhiên nói với tôi những điều đó. Tôi chỉ cảm thấy âm thanh của cô giống như mái tóc dài kia, có chút mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện. Tôi cười gật đầu. Xem ra những việc của Tổng giám đốc Nghê, tôi không tránh khỏi phải biết qua lời của người khác, chỉ là tôi có đôi chút hiếu kì, tại sao một người xuất sắc như Từ Dĩnh đến bây giờ vẫn chưa yêu đương và kết hôn.

"Cô đừng nhìn vào tài năng và khả năng xã giao của anh ấy. Thực ra anh ấy là một người rất trầm tư. Chỉ là sau khi kết hôn với cô anh ấy mới thay đổi. Tôi phát hiện khi cùng mọi người hành quân, Tổng giám đốc Nghê đã cười, một nụ cười ngây thơ mà chưa bao giờ tôi nhìn thấy... Tôi nghĩ, chỉ có cô mới có thể mang đến niềm vui đích thực cho anh ấy."

"..."

Khi Từ Dĩnh quay vào tôi cứ nhìn theo mãi bóng cô ấy. Tôi cứ có cảm giác cô ấy vẫn có điều gì muốn nói với tôi, là những điều liên quan đến Nghê Lạc Trần, hoặc cũng có thể cô ấy chưa biết có nên nói ra hay không.

Về phòng làm việc, viết xong bài tổng kết đợt hành quân dã chiến và cho điểm học viên xong thì cũng đã hơn chín giờ tối.

Tôi đến nhà ăn học viên, nghe ngóng một chút về bữa tối của học viên, nghe nói là "cực kì thịnh soạn". Khi đó tôi mới hiểu, Nghê Lạc Trần tại sao đã đồng ý với tôi không đến dự bữa tiệc đón tiếp nhưng cuối cùng lại nói một đằng làm một nẻo. Anh hiểu tôi là con người chính trực, lại lần đầu tiên gánh trách nhiệm lãnh đạo, không biết điều hòa những mối quan hệ xã hội thế nào nên âm thầm giúp đỡ tôi. Chỉ là để ứng phó với một chiến sĩ tự nguyện là tôi, hà cớ gì anh phải đi một quãng đường vòng như vậy, thật là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Tôi cười và đi qua kí túc xá học viên. Lúc đó hiệu lệnh tắt đèn vừa mới vang lên, đã là mười giờ tối, cả doanh trại chìm vào yên tĩnh.

Ở phía xa kia là ánh đèn của thành phố, đúng là hai thế giới đối lập, một bên tối tăm, một bên rực sáng.

Đột nhiên đội trưởng Triệu chạy vội qua tôi, tôi liền gọi giật giọng: "Anh đi đâu thế?"

"Tiêu bản người mà giờ thực hành ngày mai dùng vừa mới chuyển đến, tôi đi dỡ hàng."

"Sao lại chuyển đến vào lúc này, nửa đêm nửa hôm..."

"Nghe nói xe hỏng dọc đường."

"Vậy tôi đi cùng anh."

"Cô... có được không vậy?" Đội trưởng do dự nhìn tôi.

"Sao không được, anh đừng coi tôi như người phụ nữ bình thường khác nhé." Tôi cười và trả lời. Trong quân đội lưu hành câu nói: Khi vào việc, coi phụ nữ như nam giới, coi nam giới như siêu nhân.

Đi qua con đường dài, nhỏ và yên tĩnh, chúng tôi mới nhìn thấy một ngôi nhà mái ngói cũ của phòng thực nghiệm. Căn phòng cũ kĩ, bốn bề đen kịt, chỉ có ánh đèn của chiếc xe tải chiếu vào. Mấy người công nhân đang đứng dựa vào xe hút thuốc, những đốm lửa lập lòe càng làm cho màn đêm yên tĩnh thêm phần kì dị.

Đội trưởng Triệu mở cánh cửa phòng thí nghiệm và bật đèn. Khi đó tôi mới phát hiện ra nguồn sáng trong phòng thí nghiệm là bóng đèn bốn mươi oát, một ánh sáng lờ mờ tỏa trong căn phòng trống.

"Nào, giúp một tay với."

Nghe lời mấy công nhân tôi liền giơ tay, khi đó tôi mới phát hiện thứ mà tôi vừa đỡ là một thi thể người còn nguyên vẹn, cơ bắp màu hồng sẫm và khuôn mặt vẫn rất rõ ràng, mùi foocmon nồng nặc xộc vào cánh mũi tôi. Vào khoảng khắc đó tôi chỉ buồn nôn...

"Có được không vậy?"

Có thể là nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt nên đội trưởng Triệu lo lắng hỏi. Tôi lắc đầu, cắn răng chịu đựng. Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác tủi thân, tôi chỉ muốn tìm một chỗ ấm áp để dựa vào mà khóc.

Khoảng hơn mười phút sau, bốn tiêu bản người được đặt lên bàn trong phòng thí nghiệm. Sau đó khi vận chuyển tứ chi và bộ xương được tách rời ra thì tôi không đến giúp mà chỉ im lặng đứng một bên chờ đợi. Đột nhiên tôi nghĩ về buổi tối hành quân, khi Nghê Lạc Trần ở trong lều hỏi tôi là có thấy vất vả khi là một quân nhân không, tôi chỉ cười và lắc đầu. Nếu như bây giờ anh lại hỏi, nhất định tôi sẽ lao vào lòng anh và khóc ngon lành.

"Lạc Tuyết, đi thôi..."

Đội trưởng Triệu gọi khẽ. Khi đó tôi mới biết mấy người công nhân đã lên xe, đội trưởng Triệu đóng cửa và chúng tôi ra về, đi được một đoạn rồi thì mới nhớ ra chưa tắt đèn phòng thí nghiệm.

Khi chúng tôi quay trở lại thì bóng đèn phòng thí nghiệm giống như là bị ma làm, đột nhiên vụt tắt...

Tôi bất giác run người, đội trưởng Triệu liền nói: "Có thể đèn hỏng rồi." Nhưng giọng nói rõ ràng là mang một cảm giác vô cùng hoảng sợ.

Hai chúng tôi không ai nói một câu nào nữa, vội vàng cùng nhau về doanh trại. Ánh trăng dịu nhẹ soi trên đường mòn mà chúng tôi đi, phủ lên những tán cây hai bên, tại thành bóng dáng huyền bí.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh về doanh trại, sau đó vội vàng chào đội trưởng Triệu rồi đi nhanh về tầng hai tòa nhà khách.

Phòng của Nghê Lạc Trần vẫn còn sáng đèn. Tôi đẩy nhẹ một cái là cửa đã mở ra. Anh mặc một bộ quần áo trễ nải ngồi trước máy vi tính làm việc, nhìn thấy tôi đi vào liền nở một nụ cười nghênh đón. Tôi lao vào lòng anh và khóc ngon lành.

"Sao vậy? Mau nói cho anh biết."

"Nghê Lạc Trần, em muốn về nhà."

Tôi chỉ cảm thấy tay anh nhẹ nhàng vuốt lên sống lưng tôi, bờ ngực rộng rãi che chở làm cho tôi cảm thấy an ủi và ấm áp vô cùng. Tôi khóc bao lâu thì anh ôm tôi, an ủi tôi bấy lâu, cho đến tận khi tôi khóc chán rồi thì mới đem câu chuyện ở phòng thí nghiệm kể cho anh nghe. Anh cười và trách tôi tại sao không điện thoại cho anh, không gọi anh đi. Sau đó còn nói, nhất định là đúng lúc đó bóng đèn bị hỏng.

Nụ cười của anh luôn mang đến cho tôi sự an ủi vô hình, giúp tôi lấy được lòng tin ngay sau đó. Anh cười tôi, nói tôi lại là một nữ quân nhân kiên cường rồi đấy. Tôi tắm rửa ở phòng anh, không ngờ anh đã chuẩn bị sẵn quần áo ngủ cho tôi, cũng không biết anh lấy ở đâu ra thuốc ngâm chân cho tôi, nói là có tác dụng hoạt huyết và giảm sưng tấy.

Sau đó vì quá mệt mỏi tôi nằm lên giường anh, còn anh ngồi bên cạnh giường mát xa cho tôi. Mỗi khi anh ấn xuống thì cơ thể tôi lại đau buốt một hồi, tiếp theo là cảm giác tê tê nhưng vô cùng dễ chịu, thoải mái.

Tôi mơ mơ màng màng hỏi anh: "Anh chàng đẹp trai như anh, mỗi lần mát xa thì bao nhiêu tiền vậy?"

"Miễn phí."

Tôi vốn sắp chìm vào giấc ngủ mà cũng phải bật cười trước câu trả lời thành thật của anh, đây có lẽ là sự hài hước chỉ thuộc về Nghê Lạc Trần...

Tôi buồn ngủ quá nên thiếp đi, chỉ nhớ trước khi ngủ tôi có nói với anh, là quân nhân cũng khá tốt, ít nhất là không kẻ nào dám đến phá hoại hôn nhân của người lính cả.

Anh nói đó là logic gì vậy, hôn nhân không thể đảm bảo bằng cái đó được.

Nhưng tôi đã ngủ say như chết rồi nên đâu còn có thể tranh luận với anh được nữa.

Khi tiếng còi báo thức vang lên tôi mới vội vàng đi về phòng ngủ của mình, thay một bộ quân phục mới.

Kể từ hôm khai giảng, hôm nay là buổi sáng luyện tập đầu tiên, sáng sớm tinh mơ mây mù ươn ướt, ở phía sân trường vang lên tiếng khẩu lệnh đi đều bước một hai ba. Tôi luôn cho rằng đây là âm thanh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, làm cho tinh thần mọi người hăng hái lên gấp bội.

Ở phía xa xa tôi nhìn thấy bóng của Nghê Lạc Trần. Anh ấy dường như không thích chạy, chỉ đi bộ đằng sau cùng mấy học viên nữ, dáng vẻ thư nhàn. Tôi nghĩ nếu như anh biết họ vì hiện tượng sinh lí mới đi bộ luyện tập thì nhất định sẽ rất ngượng ngùng. Nghĩ đến đây tôi cười không chạy được, đi chầm chậm lại để đợi anh. Anh cười và tới gần tôi, việc đầu tiên mà anh nói là anh đã tìm người đi kiểm tra cái bóng đèn ở trong phòng thí nghiệm, đích thực là chúng bị hỏng rồi. Tôi cười không nói gì, thực ra sự việc đêm qua tôi đã quên từ lâu rồi.

Sau mười mấy ngày, Nghê Lạc Trần đột nhiên nhận được thông báo tham gia kì thi thiết kế thời trang thế giới. Anh không thể không ra ngoài mua vật liệu được. Một tuần sau khi anh đi, tôi trống vắng rất nhiều, tuy nhiên tôi vẫn giữ thói quen mỗi khi đi luyện tập buổi sáng nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm hình bóng anh, mỗi khi đi qua nhà khách thì bất giác lại ngước đầu lên nhìn vào cửa sổ phòng anh.

Trái tim tôi dường như bị mất cân bằng, rất lâu sau đó mới điều chỉnh lại được.

Hôm nay khi ăn xong bữa trưa, tôi định chuẩn bị về phòng nghỉ thì đội trưởng Triệu đột nhiên chạy vào.

"Lạc Tuyết, mau tổ chức học viên tập hợp ở hội trường, quân khu cử người đến làm báo cáo."

"Sao lại đột ngột như vậy?"

Tim tôi đột nhiên thót một cái, cái tên Giang Triều lại vạch lên một vạch dài trong lòng tôi.

"Có thể là kiểm tra đột xuất."

Tôi đang suy nghĩ kiếm cớ để từ chối thì nhìn thấy mấy chiếc xe quân sự lạ hoắc đang đậu ở bãi đỗ xe. Ở đó đứng lố nhố một đám người với cấp bậc khác nhau, tuy nhiên cái bóng lâu ngày không gặp kia thì tôi thoáng nhìn đã nhận ra ngay.

Ánh mặt trời ban chiều chiếu vào cơ thể anh một thứ ánh sáng rất mông lung, bóng dáng anh vẫn thẳng tắp, kiên nghị như đã từng bao lần thu hút ánh mắt tôi. Hình như anh đen đi, cũng gầy đi rất nhiều, dường như còn gầy hơn cả Nghê Lạc Trần.

Tôi đứng lặng đó thẫn thờ nhìn theo, bất giác những giọt nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)