Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 11

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau trận chiến ở trên núi Mã An, Phương Anh liền nổi danh.

Một năm trôi qua, ba năm giữ đạo hiếu cho cha của hắn cũng đã hết, hắn lại bị mang đi chinh phạt Duy ma thổ ty, không lâu sau đã được thăng chức thành Đô Chỉ Huy Sứ, cho dù là như vậy, thì hắn vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của Mộc Ngang, mà Mộc Ngang bởi vì chuyện làm cho Trương Văn Tuyển mạo lĩnh chiến công bị trách cứ, cảm thấy không cam lòng, cho nên luôn làm khó dễ hắn, khiến hắn căn bản là không có thời gian để đuổi giết Tư Nhâm, nhưng tất cả những chuyện này hắn đều nhẫn nhịn hết.

Vì kỳ vọng của cha, cái gì hắn cũng có thể nhẫn.

Cũng trong năm này, dưới sự chủ đạo mạnh mẽ của Phương phu nhân, Phương Thúy, Phương Hồng cùng Phương Yến liên tiếp xuất giá, nếu còn không gả sẽ không có người muốn nữa!

Kế tiếp, nên tìm vợ cho Phương Thụy rồi.

"Phương Thụy đâu?"

"Tiểu thúc? Vừa mới đi ra ngoài rồi!"

"Đáng giận, lại để cho tiểu tử đó chạy thoát!" Phương Anh ảo não đi vào trong thư phòng, đặt mông ngồi xuống ghế dựa phía sau bàn làm việc, căm giận mà vỗ bàn một cái."Lần sau nhất định phải trói nó lại mới được!"

Hương Trụy Nhi vừa rót một chén trà nóng cho phu quân, vừa nhìn chăm chú vào sắc mặt của hắn.

"Phu quân, vì sao lại vội vả muốn tìm vợ cho tiểu thúc như vậy?"

"Mẹ đang thúc giục nha!" Phương Anh thở dài."Còn nữa, nếu như nó không nhanh chóng thành thân, tương lai ta như thế nào yên tâm đem cái nhà này giao cho nó đây?"

Trong lòng nhất thời ấm vù vù lên."Phu quân, thì ra chàng vẫn còn nhớ."

"Một khắc cũng không dám quên nha!" Phương Anh vươn cánh tay ra, đem nàng đặt trên đùi của mình."Tuy nàng không phải là Mộc Quế Anh, nhưng nàng lại giống như Mộc Quế Anh đem hết toàn lực ra giúp ta, ở nhà thì hầu hạ chồng, trên chiến trường lại anh dũng giết địch, ngay cả Vương đại nhân cũng nói số mệnh của ta thật tốt, cưới được một người vợ tốt!"

Hương Trụy Nhi vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ tựa đầu vào trước ngực hắn."Đây là những việc em phải làm thôi!"

"Không, những chuyện mà nàng đã làm còn nhiều hơn rất mhiều so với chuyện mà nàng phải làm, Trụy Nhi..." Phương Anh cảm thán nỉ non."Tuy rằng ta chưa từng nói điều này, nhưng ta nghĩ nàng hẳn là biết, nương tử, ta thật sự rất yêu nàng!"

Hương Trụy Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngước mặt lên nhìn hắn."Thật sao, phu quân? Em cũng vậy nha!"

"Ta cũng nghĩ như vậy." Phương Anh đứng đắn gật đầu một cái, rồi bật cười."Không phải mới là lạ, có thể vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ nàng nhất định là rất yêu ta."

"Đúng vậy a!" Hương Trụy Nhi đỏ mặt lên lại dúi đầu vào trong lòng hắn."Yêu rất nhiều rất nhiều nha!"

Phương Anh nghe được trong lòng tràn đầy đắc ý."Nói cho ta biết, nương tử, ta có chỗ nào đáng giá để cho nàng yêu nhiều như vậy?"

Thẹn thùng ngắm hắn một chút, Hương Trụy Nhi lại cúi đầu xuống, dùng ngón tay ở trước ngực hắn vẽ từng vòng tròn nhỏ."Phu quân chắc là biết, em là một người rất nhát gan lại hay khóc, tất cả mọi người trong nhà em đều rất lo lắng cho em khi phải gả xa nhà đến đây bởi vì có khả năng muốn tám năm hay mười năm sau em mới có thể quen được, ngay cả em càng lo lắng hơn, sợ cả đời cũng không quen được, nhưng là...

"Mới không đến ba tháng mà em đã quen thuộc với mọi thứ hết rồi, bởi vì phu quân thật săn sóc, cũng rất quan tâm tới em, không ai có thể so sánh được." Hương Trụy Nhi lại ngẩng mặt lên cười với hắn, lộ ra đôi má lúm đồng tiền đáng yêu."Phu quân biết không? Ở nhà mẹ đẻ thì một ngày em ít nhất cũng khóc tới bảy tám lần, nhưng hiện tại mỗi ngày hầu như em đều không có khóc, bởi vì phu quân luôn rất thích chọc cho em vui vẻ, làm cho em cũng không có cơ hội để khóc nữa!"

Nàng thỏa mãn nhẹ nhàng thở dài."Phu quân nói những chuyện em đã làm còn nhiều hơn so với chuyện phải làm, nhưng mà em lại cảm thấy căn bản là không đủ, phu quân là yêu thương em nhiều như vậy, sủng ái em nhiều như vậy, em làm như thế nào cũng thấy không quá nhiều, làm như thế nào đều thấy không hồi báo được so với phu quân đã đối tốt với em, em luôn nghĩ rằng, em phải làm càng nhiều càng nhiều thêm nữa thì mới có thể đủ được."

"Ta có tốt như vậy sao?" Phương Anh lẩm bẩm nói."Như thế nào mà chính ta cũng không biết vậy?"

Hương Trụy Nhi bật cười."Ngay cả đại ca của em cũng đã nói, sau này sẽ không vừa nhìn thấy mặt thì đã muốn đánh chàng nữa đâu!"

Hắn lại không cướp vợ của anh rễ, làm chi mà vừa thấy mặt đã muốn đánh hắn?

"Ách, vậy thì thật sự là cám ơn nha!" Phương Anh cũng không biết là nên khóc hay cười nữa.

Hương Trụy Nhi lại thiếp trở về trước ngực hắn."Phu quân, còn Tư Nhâm thì sao?"

"Xem như ông ta xui xẻo, mặc dù đã tránh được một kiếp trong trận đại chiến trên núi Mã An, nhưng..." Phương Anh nhún nhún vai."Chó rơi xuống nước ai không đánh, ông ta vừa trốn vào Mạnh lừa gạt, đã bị Tuyên an ủi sử Mộc Bang tập kích, đành phải hốt hoảng chạy trốn tới sông Kim Sa, hiện tại cũng không biết đã trốn đi chỗ nào rồi, nhưng triều đình đã phát lệnh truy nã, nếu ai có thể bắt được Tư Nhâm giao cho triều đình, sẽ đem Lộc Xuyên tặng cho người đó, ta nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có người bắt được ông ta thôi."

"Vậy sẽ không tốt đi?" Như vậy, phu quân sẽ không thể hoàn thành tâm nguyện.

Phương Anh vỗ vỗ lưng nàng để trấn an."Hiện tại đang gặp phiền toái không phải là ông ta, mà là Tư Cơ con trai lớn nhất của ông ta, Tư Cơ đã chạy trốn tới chỗ của người Lam, gặp lúc đại quân đã lui về triều đình, liền lập tức chạy trở về Lộc Xuyên làm loạn, thật ra chỉ cần để cho ta suất lĩnh một ngàn nhân mã đi chinh phạt, thì phiền toái này đã có thể được giải quyết hoàn toàn, nhưng là..."

"Mộc Ngang không cho?" Hương Trụy Nhi thử hỏi.

Phương Anh vuốt cằm, thở dài."Đây là nguyên nhân mà ta không thích tiếp nhận quân chức, nhưng vì cha, ta sẽ cố gắng nhẫn nhịn." Đầy ngập nhiệt huyết luôn bị dội nước lã, ai mà chịu nổi chứ!

"Có lẽ phu quân có thể..." Hương Trụy Nhi đang muốn đề nghị Phương Anh âm thầm xuất binh, trước hết cứ đem vấn đề của Tư Cơ giải quyết xong đã rồi tính tiếp, nhưng có lẽ đề nghị của nàng là một chủ ý không tốt, cho nên ông trời không cho nàng có cơ hội nói xong, vừa mới ngẩng đầu lên, nàng liền nói không được nữa, hốt ha hốt hoảng nhảy xuống khỏi đùi hắn chạy trốn tới một bên.

Phương Anh cười lớn đứng dậy, đi ra phía cửa thư phòng, vừa lúc đón Phương phu nhân cùng Phương Lan đi vào.

"Mẹ, có việc gì sao?"

"Bà mối lại đưa tới hai tờ bát tự nữa đây, con đi tìm người tính xem có hợp với Phương Thụy hay không" nói xong, Phương phu nhân nhìn về hướng Phương Lan gật đầu ra hiệu, muốn Phương Lan đem tờ giấy có viết bát tự của hai cô gái giao cho Phương Anh."Thuận tiện cũng nhìn xem cá tính của hai tiểu thư này có hợp với Phương Thụy nhà chúng ta hay không."

"Cho dù hợp, thì Phương Thụy có muốn hay không cũng là một vấn đề!" Hơn nữa còn là vấn đề lớn.

"Cái đó giao cho mẹ, mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của người lớn, nó không đồng ý cũng phải đồng ý!"

"Vậy được rồi, để con trước hết đi tìm người hợp bát tự đã, nếu là hợp thì con sẽ tự mình đi nhìn xem tiểu thư nhà người ta như thế nào."

"Được rồi, vậy không có việc gì nữa, mẹ đi đây..."

"Xin chờ một chút, mẹ, mẹ không có việc gì, nhưng con có việc đây!"

Thân mình vừa quay được một nữa đã quay trở lại "Chuyện gì?" Phương phu nhân nghi hoặc hỏi, bởi vì giọng điệu của Phương Anh nghe rất kỳ quái, giống như rất đứng đắn, lại có chút buồn cười.

"Một chuyện rất nghiêm trọng!" Phương Anh thận trọng nói, còn gật đầu cường điệu tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Chuyện này a!" Phương Anh lấy tay chỉ về phía Phương phu nhân."Chia cho tụi con một đứa không được sao?"

Phương phu nhân cúi đầu nhìn xem, tay phải đang nắm tay của cháu nội đích tôn hai tuổi, trên cánh tay trái đang ôm là đứa cháu nội thứ hai mới sáu tháng tuổi, nâng mắt lên, lắc đầu.

"Một đứa cũng không cho!"

"Uy, mẹ, cái này cũng hơi quá đáng đi, hai vợ chồng con ngày chiến đêm cũng chiến, cực khổ chiến đấu mới ra được hai đứa nhóc này, không có công lao cũng có khổ lao nha, phân cho tụi con một đứa để chơi một chút đi mà!"

Phương Anh lớn tiếng báo cáo công lao kiêm kháng nghị, lại làm cho vẻ mặt của Hương Trụy Nhi đỏ bừng giống như bị đốt cháy, căng thẳng mà nắm lấy ống tay áo của hắn, thiếu chút nữa đã giật rớt luôn toàn bộ tay áo của hắn, còn ở một bên thì Phương Lan đang cười đến chảy cả nước mắt, hai tỳ nữ đứng phía sau cũng quay lưng lại mà đầu vai cứ rung rung không ngừng.

Còn câu trả lời của Phương phu nhân là: chạy mất tiêu.

"Đến đây nào, tiểu Nghị nhi, bà nội dẫn con đi ăn bánh ngọt nha!"

"Uy uy uy..."

Cho dù có tiếp tục kêu thì người cũng không trở lại nữa, Phương phu nhân tay phải nắm tay cháu nội, tay trái cũng ôm cháu nội, vui rạo rực bước đi mất, Phương Anh vừa bực mình vừa buồn cười.

"Nương tử!"

"Phu quân?"

"Sang năm lại sinh một đứa nữa cho ta đi!"

"Ách..."

"Sinh một bé gái đi, ta muốn để cho mẹ nhìn xem đỏ mắt, không cho mẹ đụng vào!"

"..."

Một năm sau, Hương Trụy Nhi quả nhiên lại sinh ra đứa bé tiếp theo.

Nhưng lần này là một đôi song sinh vừa có nam vừa có nữ, lại là con thứ ba, cho nên sau khi hai vợ chồng thương lượng với nhau, cũng đã hỏi xin sự đồng ý của Phương phu nhân, thì Phương Anh quyết định để cho đôi song sinh này kế thừa hương khói cho nhà họ Hương, chờ các con vừa tròn sáu tuổi sẽ đưa đến Thiên Sơn, giao cho cha mẹ vợ nuôi dạy, cũng thỏa mãn tâm nguyện của mẹ vợ hắn.

Tháng năm năm này, triều đình lại phái đại quân chinh phạt Lộc Xuyên, bởi vì Tư Nhâm chạy trốn tới Mạnh Quảng, thì bị tuyên an sử nơi này bắt được, mà người này lại kiên trì không chịu đem Tư Nhâm giao cho triều đình.

Trận này đã đánh từ mùa đông cho tới tháng hai năm sau, kết quả vẫn là không bắt được Tư Nhâm.

Nhưng thật ra Phương Anh lại bởi vì lập được chiến công mà được thăng chức thành đô đốc thiêm sự, kiêm hữu tham tướng hiệp thủ Vân Nam. Càng trùng hợp là, cùng trong năm này, Mộc Ngang rốt cuộc đã chết, sau đó là con trai của Mộc Thịnh là Mộc Bân kế nhiệm chức tổng binh Vân Nam, nhưng thái độ của Mộc Bân này đối với hắn càng kém cỏi hơn, bởi vì...

"Lúc trước ta cự tuyệt hôn sự với nhà họ Mộc, ông ta nói ta không cho bọn họ mặt mũi."

"Nhưng là, Mộc Nguyệt Cầm không có khả năng cho tới bây giờ vẫn còn không có gả đi?" Hương Trụy Nhi giật mình nói.

"Chính là vì đã gả đi rồi cho nên mới càng không xong" Phương Anh bất đắc dĩ cười khổ."Là Mộc Bân an bài việc hôn nhân cho cô ta, gả cho cháu trai của Định tây bá, nhưng tháng hai năm nay, cả cha chồng và chồng của cô ta đều cùng nhau chết trận."

Hương Trụy Nhi hai mắt mở lớn, bị dọa hoảng sợ.

"Mộc Bân nghĩ rằng, nếu năm đó ta đồng ý thành thân cùng Mộc Nguyệt Cầm, thì hiện tại cô ta sẽ không đến mức làm quả phụ." Phương Anh cười lạnh."Thật sự là buồn cười, ta nếu thật sự cưới cô ta, chắc đã sớm chết trận cùng với cha ta luôn rồi, xem ra số mạng của cô ta thật đúng là cứng rắn, mặc kệ ai cưới cô ta, nhất định là hai cha con đều cùng nhau chết trận."

"Mộc Thịnh chắc hẳn cũng không có khả năng để cho chàng cưới cô ấy đâu!"

Phương Anh vuốt cằm đồng ý."Nói cũng đúng, Mộc Thịnh không có khả năng để cho cháu gái của ông ta gả đến nhà họ Phương đâu."

Hương Trụy Nhi hơi suy nghĩ một chút."Có lẽ hiện tại cô ấy sẽ nguyện ý gả cho Trương Văn Tuyển?"

Phương Anh thở dài."Càng không có khả năng, Trương Văn Tuyển bởi vì chuyện mạo lĩnh quân công đã bị giáng chức trở về chức vụ ban đầu, lại còn bị khiển trách nghiêm khắc, muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, Mộc Nguyệt Cầm làm sao có khả năng sẽ gả cho hắn đây?"

Hương Trụy Nhi há hốc miệng kinh ngạc, rồi cũng thở dài giống như chồng nàng."Vậy thì thật là không có biện pháp."

"Những chuyện như vậy thì chúng ta có thể có biện pháp gì đây. Chỉ là..." Phương Anh bất đắc dĩ lắc đầu."Cho đến bây giờ ta vẫn là không rõ, ta và hắn rốt cuộc là vì sao mà trở mặt với nhau đây?"

Nhìn thấy chồng mình giống như đang ảo não, vì dời đi suy nghĩ của hắn, Hương Trụy Nhi chuyển sang đề tài khác.

"Còn Tư Nhâm thì sao? Chàng có tiếp tục đi tìm ông ta không?"

"Giờ phút này Tư Nhâm đang bị giam ở Mạnh Quảng, còn Mộc Bân thì đang xây lại các doanh trại, công trình khắp nơi ở Lộc Xuyên này, nếu ta mà đi đến bên kia để tìm người, chỉ sợ muốn không bị phát hiện cũng rất khó."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Chờ Mộc Bân hoàn thành xong công việc ở đây rồi nói sau!"

Nhưng không ngờ được là, lại tiếp qua một năm, tuyên an sử Mạnh Quảng lại chủ động đồng ý giao Tư Nhâm ra, Mộc Bân sai Thiên hộ Vương Chính đi áp giải mang về kinh xử lý.

Nhưng là từ đầu tới cuối Tư Nhâm lại bày ra dáng vẻ không chịu hợp tác, kể từ lúc mới bị giao cho Vương Chính, thì ông ta bắt đầu tuyệt thực, Vương Chính vắt hết óc suy nghĩ vẫn là không có biện pháp làm cho ông ta ăn cơm, không còn cách nào khác, ông ta đành phải quyết định chặt đầu của Tư Nhâm trở về để báo cáo kết quả công tác với triều đình.

Vì thế, Vương Chính lập tức phái thuộc hạ chạy về Côn Minh, báo cho Phương Anh mau chóng tới đây một chuyến.

"Chỉ huy sứ Liễu Anh từng đề cập qua nhiều lần, nói đô đốc rất muốn báo thù cho cha, hiện tại..." Vương Chính chỉa chỉa vào Tư Nhâm đang có bộ dạng nửa chết nửa sống."Xem ra, ông ta cũng sắp chết rồi, dù sao ta cũng không có biện pháp đem người sống mang về kinh, như vậy, đô đốc, liền để cho ngài tới xuống tay đi!"

Phương Anh đầu tiên là tạm dừng hô hấp một hồi lâu, sau đó đột nhiên lại hít vào một hơi thật to "Ngươi là nói, ngươi muốn để cho ta giết ông ta sao?" Hắn khống chế không nổi rống to, vừa mừng vừa sợ.

"Dù sao thì ông ta cũng đều phải chết, ai xuống tay không phải đều giống nhau sao?" Vương Chính cười nói.

Lại hít thở không thông một lát sau, Phương Anh mới đột nhiên bắt lấy hai vai của Vương Chính."Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, ta còn tưởng rằng cả đời cũng sẽ không thể đạt được tâm nguyện này, không ngờ... Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, ta thiếu ngươi một lần nhân tình này!"

Vương Chính cười ha ha nói."Chỉ xin đô đốc phu nhân nấu cho một bữa ăn ngon là được rồi!"

"Không thành vấn đề, sau khi ngươi trở lại Vân Nam thì tới nhà của ta đi, muốn ăn mấy bữa đều được!" Phương Anh hào phóng hứa hẹn.

"Vậy thì cảm ơn ngài! Như vậy..." Vương Chính nhìn Tư Nhâm một chút."Ở đây giao lại cho ngài!" Nói xong, ông ta liền rời khỏi phòng giam.

Phương Anh đứng yên trong chốc lát, rồi đột nhiên xoay người lại, cùng với Tư Nhâm đang nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn chứa đầy là thâm trầm phẫn nộ, nghĩ đến một màn cha mình vào sáu năm trước đã chết trận ở ngay trước mắt của mình, tim của hắn lại bắt đầu đau đến rớm máu, đầy ngập sự tức giận lan tràn mênh mông không thể đè ép xuống được.

"Ngươi, Tư Nhâm, vì dã tâm của bản thân, ngươi có từng nghĩ tới ngươi đã hại chết bao nhiêu người không?"

Tư Nhâm đã đói bụng đến mức ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, làm sao có biện pháp trả lời, chỉ có thể dùng một đôi mắt khinh thường nhìn Phương Anh để tỏ vẻ là ông ta khinh thường trả lời hắn.

"Ngươi chỉ biết mang theo thê thiếp cùng con cái của mình chạy trốn, có từng nghĩ đến người nhà của những người lính đã chết trận lại nên làm cái gì bây giờ hay không?"

Khóe miệng của Tư Nhâm khẽ cong lên thành một nụ cười khinh miệt.

"Không, ngươi cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới những thứ này, đối với ngươi mà nói, cái này không hề quan trọng, có đúng không?"

Tư Nhâm nhắm mặt lại, lười nghe hắn nói tiếp, Phương Anh gật đầu.

"Tốt lắm, ít nhất đến cuối cùng, ngươi vẫn biểu hiện giống như là một anh hùng không sợ chết, như vậy ta liền cho ngươi một cái chết nhanh chóng đi!"

Hắn chậm rãi giơ lên cây đại đao của cha hắn, từ sau khi cha hắn chết trận, thì cái chuôi đao này vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

"Hôm nay, ta muốn vì người cha đã chết của ta, cũng vì những binh lính đã chết trận sa trường mà báo thù, Tư Nhâm, xuống địa ngục đi, rồi ngươi hãy giải thích với bọn họ vì sao muốn để cho bọn họ bị chết một cách không đáng như vậy!"

Dứt lời, mũi đao chợt lóe lên, đao phong thẳng tắp hạ xuống...

Sáu năm, suốt sáu năm, hắn rốt cuộc cũng có thể báo thù cho cha hắn, cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện này rồi!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Năm ba mươi lăm tuổi thì Phương Anh lại cùng Vương Ký chinh phạt Lộc Xuyên.

Năm ba mươi bảy tuổi, Phương Anh được thăng chức đô đốc cùng biết, triều đình coi trọng tài năng và mưu lược của hắn, cố ý muốn điều hắn quay về kinh thành, ai ngờ vừa về kinh không được vài ngày, lại bị điều đến Quý Châu chinh phạt giặc Miêu tạo phản.

Năm ba mươi tám tuổi, lấy chiến công lại thăng chức thành hữu đô đốc.

Năm ba mươi chín tuổi, Phương Anh lại thăng quan lên làm Tổng binh trấn thủ Quý Châu, thảo phạt Bạch dốc đá tặc, bắt và giết được hai ngàn năm trăm tên giặc, chiêu hàng bốn trăm sáu mươi trại, lại thăng chức thành tả đô đốc.

Năm bốn mươi mốt tuổi, Phương Anh cùng tuần phủ Tưởng lâm hội xuyên binh tiến quân tiêu diệt Tứ Xuyên thảo đường miêu, tặc thủ giai liền phược, cũng tiêu diệt được các trại: trung triều sơn cập ba trăm than, ngoan tây, cốc loại, ngoan lập chư, giết được hơn bảy ngàn tên giặc, được Hoàng Thượng hạ chiếu chỉ phong làm Nam Hòa bá, cũng triệu hắn quay về kinh đốc lĩnh kinh doanh quân vụ.

Năm bốn mươi hai tuổi, tuần phủ Tưởng lâm thượng tấu lên triều đình nói lúc Phương Anh trấn thủ Quý Châu thì tộc Miêu Man phục tùng, biên cảnh an bình, thỉnh cầu làm cho Phương Anh lại quay trở về trấn thủ Quý Châu, nhưng hoàng đế không thả người. Không lâu, Hồ Quảng miêu lại tạo phản, Phương Anh nhận ý chỉ của Hoàng thượng được phong làm Bình man tướng quân, tiếp nhận ấn soái, dẫn quân đi chinh phạt, cho đến một năm sau, tổng cộng đã tiêu diệt được hai trăm bảy mươi trại.

Năm bốn mươi bốn tuổi, Phương Anh lưu lại trấn thủ Quý Châu, Hồ Quảng, lại tiêu diệt thêm: trống đồng ngẫu động... , tổng cộng một trăm chín mươi lăm trại, lấy chiến công được thăng chức thành Nam Hòa hầu.

Năm bốn mươi lăm tuổi, quý đông miêu đột kích đều quân phủ chư vệ, Phương Anh cùng tuần phủ Bạch khuê liên hợp xuyên, hồ, vân, quý chờ quân chinh phạt chi, tiêu diệt hơn sáu trăm trại...

"Toàn bộ các khu vực ở vùng biên cảnh rốt cuộc cũng đã được bình định hết rồi!" Phương Anh lẩm bẩm nói.

"Mệt mỏi sao?" Hương Trụy Nhi vừa giúp hắn cởi khôi giáp chiến bào ra, vừa lo lắng nhìn sắc mặt của hắn, có chút tái nhợt."Nghỉ ngơi một chút đi!"

Phương Anh niết niết cái mũi."Không biết vì sao, gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi."

"Trong mười năm nay, năm nào cũng đều đánh giặc, khó trách chàng cảm thấy mệt." Hương Trụy Nhi rót chén trà nóng cho hắn."Hiện tại nếu tình hình biên cảnh đã được bình định, có lẽ chúng ta có thể nghỉ ngơi được hai năm."

"Có lẽ vậy." Phương Anh hớp vài ngụm trà nóng, ánh mắt cũng là nhắm lại, nhìn ra được hắn thật sự là mệt chết đi được.

"Cha."

"Tổng binh đại nhân."

Phương Anh nghe tiếng mở mắt ra, trước mắt là con trưởng của hắn Phương Nghị, còn có tả tham tướng Lý Chấn đã theo hắn bảy năm, đại tướng tiên phong đắc lực nhất của hắn.

"Có chuyện gì?" Hắn đặt chén trà xuống, hỏi.

"Bạch đại nhân hỏi, nói là đầu lĩnh của bọn giặc sẽ do hắn phái người đưa về trong kinh, hay là do Tổng binh đại nhân ngài bên này phụ trách?" Lý Chấn chỉ ngón tay ra phía sau nói tiếp "Lính liên lạc đang ở bên ngoài lều chờ trả lời. Còn có... Di?" Tiếng nói đột nhiên gián đoạn, hắn kinh ngạc nhìn thẳng vào trước ngực Phương Anh."Tổng binh đại nhân, cái kia... Cái kia..."

Phương Anh cảm thấy kỳ quái cũng cúi đầu xuống xem, con ngươi nháy mắt trừng lớn.

Trên lồng ngực của hắn, có một cây kim châm đang chậm rãi nhô ra ngoài, hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giật mình, lúc này quay đầu nhìn về phía Hương Trụy Nhi, vấn đề này hẳn là do nàng phụ trách đi?

Hương Trụy Nhi vẻ mặt hoảng sợ đi tới trước mặt của hắn."Chàng..."

Mới nói một chữ, cây kim châm kia liền hưu một tiếng bắn ra ngoài, Hương Trụy Nhi nhanh chóng vươn tay tiếp được, lại tiếp được cây thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, rồi thứ sáu.

"Nghị nhi, đỡ lấy cha con! Lý Chấn, đi mời đại phu đến đây, mau lên!"

Đây là lời nói cuối cùng mà Phương Anh nghe được, sau đó lập tức trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Khi Phương Anh khôi phục lại ý thức thì đã là ba ngày sau.

"Đây là nơi nào?" Hắn hỏi, muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy không có sức lực.

"Phủ Đồng nhân." Hương Trụy Nhi ấn hắn xuống không cho hắn động đậy.

"Như vậy..." Phương Anh ngắm nhìn một cái Phương phu nhân đang ngồi ở bên cạnh giường cùng với Phương Thụy."Đã đến giờ?"

Hương Trụy Nhi gật đầu "Có ba vị đại phu nói chàng bất cứ lúc nào cũng có khả năng tắt thở, có hai vị nói chàng nhiều nhất thì chỉ có thể sống được một hay hai tháng nữa..." bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực của hắn."Em đã đem kim châm đâm trở về hết rồi, hẳn là không có việc gì đâu, nhưng chàng vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng."

Phương Anh gật gật đầu, nhìn sang Phương phu nhân, không nói chuyện.

Phương phu nhân mỉm cười."Đủ rồi, Anh nhi, đã đủ rồi, năm đó cha con cũng đã nói, lấy tài cán của con, muốn phong hầu ban tước đều không phải là việc khó, nay con đã là Nam Hòa hầu rồi, như vậy cũng đã thỏa mãn được kỳ vọng của cha con, dưới cửu tuyền, mẹ nghĩ ông ấy cũng đang cười ha ha rất đắc ý đi!"

Phương Anh cũng cười, lại đem tầm mắt dời về phía Phương Thụy, vẫn như cũ không mở miệng.

"Yên tâm đi, đại ca, nhà họ Phương còn có em ở đây" Phương Thụy trầm ổn nói."Anh an tâm mà đi đi!"

"Như vậy..." Phương Anh tươi cười càng sâu."Con tự do rồi?"

"Đúng vậy, con/anh tự do rồi!" Phương phu nhân cùng Phương Thụy cùng kêu lên nói."Hãy sống những ngày trời cao biển rộng mà con muốn đi!"

Phương Anh lại gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Ta rốt cuộc tự do rồi!"

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Hai tháng sau, tổng binh Quý Châu, Nam Hòa hầu Phương Anh đã mất tại Đồng nhân phủ, năm bốn mươi lăm tuổi.

Cả sự nghiệp của Phương Anh từ trước tới nay đã tiêu diệt gần hai ngàn trại, bắt và giết được hơn bốn vạn tên giặc cướp, bình định giặc Miêu, những chiến công này của hắn không phải người nào cũng có thể so sánh được, Hoàng đế cũng vì tôn vinh cho công lao suốt hai mươi năm qua của hắn, ban thưởng Mật trung tương.

P/S: trong phần này có nhiều từ hán việt và tên riêng mà mình không biết, nên để nguyên theo bản gốc, mọi người thông cảm nha!

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)