Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 12 (cuối)

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 12 (cuối)
Kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nương tử, nàng gả cho ta đã bao lâu rồi?"

"Đã hai mươi năm rồi, phu quân."

"Hai mươi năm a, cũng thật là lâu, nàng nhất định là chờ thật sự không kiên nhẫn nỗi nữa rồi phải không?"

"Không, nếu như cần thiết, em còn có thể đợi tiếp hai mươi năm nữa."

"Lại hai mươi năm nữa sao? Nói giỡn đi, nàng có thể chờ, nhưng ta thì chờ không nổi nữa!"

Trong Nhạc Dương lâu, trên bàn bày mấy món ăn sáng, một bình trà Long Tỉnh, hai vợ chồng nhàn nhã ngồi bên cửa sổ nhìn ra xa, xem ngoài kia trời nước một màu, mặt nước mênh mông của hồ Động Đình, khung cảnh rộng lớn mạnh mẽ, lại thật yên lặng, bức tranh to lớn này, đẹp không gì sánh kịp.

"Chàng thật không có tính nhẫn nại, phu quân." Hương Trụy Nhi cười nói.

"Ở trên chiến trường chém giết gần hai mươi năm, ta đã đủ có tính nhẫn nại rồi!" Phương Anh lẩm bẩm, cầm lấy bàn tay của vợ, vụng trộm sỗ sàng."Nương tử, cám ơn nàng, đã kiên nhẫn đợi ta hai mươi năm."

Khuôn mặt thẹn thùng, Hương Trụy Nhi nhìn lại bàn tay đang nắm chặt của hai người."Lại lâu nữa em đều có thể chờ."

Phương Anh nhìn nàng một cái "Ta cũng đã nói rồi, nàng có thể chờ, nhưng ta thì không có nhiều tính nhẫn nại như vậy đâu, hai mươi năm, đã đủ lâu rồi!" Hắn dùng lực cầm chặt bàn tay của nàng."Dựa theo lời hứa của ta với nàng, chúng ta hãy đến Thiên Sơn ở đi, sau này ta đều thuộc về nàng, muốn làm ruộng, muốn làm buôn bán nhỏ, nàng nói cái gì thì chính là cái đó!"

"Em muốn..." Bên dưới hàng lông mi dài, đôi mắt yên lặng mà nhìn chăm chú vào hắn."Có lẽ chúng ta không cần phải vội vã như vậy mà trở về Thiên sơn đâu."

"Ách?" Phương Anh nhướn mày lên."Hay là nàng muốn trước hết đi tới chỗ nào sao?"

"Tô Hàng, em muốn đến nhìn xem Tô Hàng, còn có Nam Kinh..." Ngừng lại một chút."Nếu có thể, thì em có rất nhiều chỗ muốn đi xem, chờ em xem mệt mỏi rồi, lúc đó chúng ta lại đi đến Thiên sơn được không?"

Phương Anh giật mình nhìn chăm chăm vào vợ một hồi lâu, rồi sau đó thở dài.

"Nương tử, nàng thật sự là nữ nhân tốt nhất trên đời này!"

Không, không phải là nàng muốn xem, mà là hắn muốn xem, nàng còn nhớ rõ nguyện vọng năm đó của hắn, hy vọng có thể được đi xem khắp nơi, chờ hắn xem mệt mỏi, bọn họ lại yên ổn mà sống những ngày bình yên.

Nàng kiên nhẫn đợi hắn hai mươi năm, hiện tại lại tính kiên nhẫn chờ thêm bao nhiêu thời gian nữa để cho hắn xem mệt mỏi đây?

"Một năm là đủ rồi, nương tử, chúng ta sẽ đi khắp nơi nhìn xem một chút thôi, chỉ cần thời gian một năm, như vậy là đủ rồi."

"Được." Hương Trụy Nhi gật đầu, không có ý kiến gì, vốn là vì hắn, nên hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

"Sau đó chúng ta sẽ trở về Thiên Sơn, cùng nhau qua những ngày an bình yên tĩnh." Phương Anh càng ra sức cầm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng."Nắm tay nhau, bên nhau đến già, ta nguyện cùng nàng lại ở chung với nhau thêm hai mươi năm hay bốn mươi năm nữa, cho đến khi tóc của chúng ta bạc trắng, lưng cong lại, thì chúng ta cũng muốn tiếp tục nắm tay nhau đi qua hết đoạn đường cuối cùng đó, nàng nói có được không?"

"Được..." Hương Trụy Nhi nghẹn ngào, lũ lụt đã lâu chưa từng xuất hiện bây giờ lại bắt đầu tràn ra."Phu quân nói cái gì cũng được hết!"

"Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc!" Không nhìn đến ánh mắt tò mò của những người khách khác trong lâu, Phương Anh dịu dàng mà ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi "lũ lụt hàng năm do sông hoàng hà tràn ra đã muốn đủ thảm rồi, nương tử, nàng nên vì sinh linh trong thiên hạ mà suy nghĩ nha, nàng cũng đừng chế tạo thêm đại hồng thủy nữa!"

"Chán ghét!" Nhẹ nhàng đánh hắn một cái, Hương Trụy Nhi đôi mắt vẫn còn mang lệ lại nở nụ cười.

Phương Anh nhanh chóng thân nàng một cái, lại giống như không có việc gì nhìn về phía hồ Động Đình, hai má vô cùng thân thiết mà cọ cọ trán của vợ.

"Kỳ thật chúng ta có thể ở lại chỗ này nghỉ ngơi thêm mười ngày nửa tháng nữa."

"Ân, nơi này đẹp quá nha!"

Hai người lẳng lặng hưởng thụ bầu không khí an tường này, một hồi lâu cũng không có người nào phát ra tiếng.

"Nương tử, nàng lại đang lo lắng cái gì vậy?"

"Ách, là Nghị nhi..."

"Nghị nhi? Không nói đến hai đứa con đang ở Thiên Sơn, thì ở Quý Châu chúng ta còn có bốn đứa con nữa, vì sao nàng chỉ lo lắng cho một mình Nghị nhi vậy?"

"Bở vì nó là con trai trưởng nha, cho nên..."

"Cho nên nó cần phải thừa tự tước vị cùng quân chức của ta, cố tình nó lại giống y như ta, không thích những cái này, chỉ thích tự do không chịu gò bó."

Hương Trụy Nhi vẻ mặt đáng thương mà nhìn hắn."Chàng nói xem nó có thể gặp phải phiền toái gì hay không?"

Phương Anh nở nụ cười."Có lẽ sẽ có, có lẽ sẽ không, lúc chúng ta còn chưa rời khỏi nhà, ta liền chú ý tới hình như nó đang muốn nói chuyện gì đó với mẹ, còn chưa kịp hỏi nó, thì mẹ đã tự mình tới nói với ta, Nghị nhi muốn mẹ hợp tác với nó, nghĩ biện pháp làm cho Hoàng Thượng đem tước vị chuyển cho Phương Thụy."

"Nó muốn làm như thế nào?" Hương Trụy Nhi nơm nớp lo sợ hỏi.

Phương Anh suy nghĩ một chút, lắc đầu."Ta nghĩ nàng tốt nhất là đừng nên biết."

"Nhưng là..." Hương Trụy Nhi chần chờ một chút."Thật sự sẽ có tác dụng sao?"

"Hữu dụng thì nhất định là hữu dụng rồi, nhưng cũng muốn xem là dùng ở đâu." Phương Anh vừa nói vừa cười, giống như rất vui vẻ."Một là có thể làm cho Hoàng Thượng đoạt lại tước vị của hắn, hai là có thể thật sự đem tước vị chuyển tới cho Phương Thụy, ba là có thể làm cho em trai của Nghị nhi thừa tự tước vị, nhưng là cũng có thể có một khả năng mà nó có lẽ sẽ không vui vẻ lắm đâu."

"Khả năng gì mà làm cho Nghị nhi sẽ không vui vậy?"

Phương Anh càng nghĩ càng vui vẻ, cười mở miệng."Hoàng Thượng sẽ đoạt tước vị của nó, sau đó kêu nó mau mau cưới vợ, mau mau sinh con trai đến thừa tự, như vậy, ta đoán nó sẽ trước hết giết chính mình đi!"

Lộng xảo thành chuyên, lại càng không được tự do!

Nhưng đó đã không còn liên quan đến hắn nữa, con cháu đều có phúc của con cháu, hắn sẽ không cưỡng bức con trai nhất định phải đi lên con đường mà hắn đã đi, nhưng hắn cũng sẽ không giúp con trai hắn giải quyết phiền toái này, con trai của hắn muốn cái gì thì phải tự mình nghĩ biện pháp đi tranh thủ, nếu đi lầm đường, thì quay đầu lại đi con đường khác cũng được.

Sau này, hắn muốn sống cuộc sống của chính mình, không bao giờ nữa cần sống vì bất kỳ người nào, hay có bất cứ chuyện gì quấy nhiễu hắn nữa.

"Nương tử."

"Ân?"

"Nàng có chú ý tới hay không, chúng ta sinh sáu đứa con, lại không có một đứa nào, là tự mình nuôi lớn lên."

"Thời gian của chúng ta cơ hồ đều là trôi qua trên chiến trường rồi!"

"Nhưng là ta muốn nếm thử cảm giác tự nuôi lớn con của mình nha!"

"Nương tử, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa được không?"

"..."

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-12)