Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 10

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Muốn đánh trận, thì chủ soái thống lĩnh đại quân là quan trọng nhất, chủ soái không dám đánh, thì binh lính phía dưới cũng không muốn đánh, giống như Mộc Thịnh và Mộc Ngang, chỉ dám trốn tránh ở trong mai rùa, thì bọn lính cũng vui vẻ khi không cần phải đánh giặc mà vẫn được hưởng lương bổng.

Mọi người cùng nhau ngồi không nhàn rổi đi!

Nhưng lần trở lại này của mười lăm vạn đại quân chinh phạt Lộc Xuyên sẽ không giống với trước đây, chủ soái dũng mãnh thiện chiến, còn có một Tổng đốc quân vụ mạnh mẽ, gan dạ và có khả năng là Binh Bộ Thượng Thư Vương Ký, cái này sẽ có trò hay để nhìn, Tư Nhâm không bị đánh cho quỷ khóc thần sầu mới là lạ.

Ngày sáu tháng mười đại quân đến Kim Xỉ, sau thời gian hai tháng, đại quân từ Vân Long đánh tới Đại hầu châu, từ Đại hầu châu đánh tới thượng du Trường Giang, lại từ thượng du Trường Giang đánh tới Mộc sam Lung sơn, Tư Nhâm vừa đánh vừa trốn, rốt cuộc cũng không thể không chạy tới một chỗ cuối cùng mà ông ta còn có thể đi được, cũng là hang ổ của ông ta, căn cứ địa cuối cùng: đại sơn trại Mã An.

Đương nhiên, đại quân cũng đuổi theo đến đây, sau đó, tất cả mọi người đều cùng nhau đóng đô ở đây luôn, không phải là không muốn đánh tiếp, mà là không biết nên đánh như thế nào.

Bên bờ sông, Vương Ký đã đứng ở nơi đó cả buổi mà nhìn chằm chằm vào con sông lớn đối diện với doanh trại của địch để quan sát tình huống.

"Quả nhiên là một anh tài, không nghĩ tới bên trong bọn thổ phỉ mọi rợ mà cũng có một người tinh thông binh pháp như thế."

Doanh trại của quân địch được xây dựng với hai mặt đông và nam đều giáp với sông lớn nước chảy cuồn cuộn, phía tây và phía bắc lại là núi cao vờn quanh, thẳng đứng ngàn trượng, các cạnh lại sắc nhọn như đao, lồi lõm không đều, địa thế cực kỳ hiểm trở, doanh trại được xây dựng rất vững chắc, xung quanh ba mươi lý của trại toàn bộ đều được đào hào sâu, dựng hàng rào gỗ, đúng là đã chiếm hết thiên thời và địa lợi, theo câu nói của người xưa thì đúng là chỉ cần một người đã đủ giữ quan ải, vạn kẻ địch cũng không thể xâm phạm.

"Thật sự là phiền toái, nếu cường công sẽ tổn thất quá lớn, nhưng nếu không cường công, thì có thể làm sao bây giờ đây?"

Đứng cho đến khi chân đã mỏi, nhưng ông ta vẫn chưa thể nghĩ ra được một biện pháp tốt nào hết, đành phải quay về lều của mình tiếp tục suy nghĩ, nghĩ đến đau cả đầu mà vẫn không có kết quả gì, đến nửa đêm, ông ta cứ lăn qua lộn lại không ngủ được, vì thế đứng dậy khoát áo rời khỏi lều trại, muốn đi dạo xung quanh một chút trong lúc ban đêm yên tĩnh này, có lẽ sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt.

Ngoại trừ những thủ vệ đang đứng canh gác và các binh lính đang tuần tra, thì trong doanh trại to như vậy tất cả mọi người đều đang ngủ, đi trong bầu không khí im lặng như thế này, Vương Ký cảm thấy rất vừa lòng, cái này cho thấy kỷ luật quân đội rất nghiêm minh, không có ai thừa dịp ban đêm để lén lút uống rượu hay đánh bạc.

Tuy nhiên, đây đó vẫn có một hoặc hai đống lửa trại được đốt lớn hơn bình thường một chút, đó là chỗ các vệ sở, chỉ huy sứ và các Thiên hộ ngồi cùng nhau để thảo luận tình hình chiến đấu trước mắt, đang cảm thấy hiếu kỳ, nên Vương Ký dừng bước, lặng lẽ đứng tránh ở phía sau một lều trại, muốn nghe thử xem bọn họ có nghĩ ra cách gì tốt hay không.

Muốn nghe những lời nói thật, luôn là phải nghe lén thì mới nghe được.

"Không lẽ chúng ta cứ đóng đô ở chỗ này mãi sao?"

"Bằng không thì làm sao bây giờ? Nếu muốn tiến công thì chỉ có thể cường công, nhưng kết quả không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thương vong thảm trọng, thây chất thành núi, còn chưa chắc có thể đánh thắng được đâu!"

"Chỉ cần có thể trước tiên xé mở được một lỗ hổng trong phòng tuyến của quân địch là được rồi!"

"Đúng đó, đúng đó, như vậy, thì đại quân có thể tiến công qua rồi!"

"Được đó, liền cho hai người các ngươi đi phụ trách xé mở cái lỗ hổng kia đi!"

"Khư, không dám lên tiếng nữa chứ gì! Nói mạnh miệng, chỉ có cái miệng là giỏi thôi, nếu thật sự muốn làm như vậy, thì ai dám là người đi đầu tiên?"

"Nếu có Phương chỉ huy ở đây thì tốt rồi, loại trận này đối với anh ta mà nói thì căn bản không phải là vấn đề!"

Vương Ký nghe được đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tập trung tinh thần chú ý để nghe cho rõ hơn, đó là một âm thanh trong sáng dũng cảm, không giống như những người chỉ biết nói mạnh miệng mà thôi.

"Lại đang kể chuyện thần thoại nữa sao, Liễu Anh!"

"Không phải chuyện thần thoại, các ngươi nếu như cùng anh ta đánh giặc thì sẽ biết, anh ta thật sự rất giỏi a!"

"Nếu thật sự giỏi như vậy, sao lại để cho người ta mạo lĩnh chiến công của mình mà không nói nửa câu hả?"

Mạo lĩnh chiến công?

Vương Ký nheo lại hai mắt.

"Đây cũng là một trong những chỗ rất giỏi của Phương chỉ huy, anh ta đã từng nói, đánh giặc chỉ có hai mục tiêu, một cái là đánh thắng trận, một cái là đem thương vong giảm tới thấp nhất, chỉ cần có thể đạt tới hai mục tiêu này là đã đủ, những cái khác đều không quan trọng, công lao cũng được, danh lợi cũng được, anh ta đều không xem trọng những cái đó, anh ta cũng không phải vì những thứ này mà đánh giặc."

"Nếu quả thật là như thế, vậy thì người này thật sự rất tài giỏi."

"Đương nhiên là thật, tuy rằng ta chỉ mới đi theo anh ta đánh trận hơn một tháng, cũng chỉ dẫn theo ba ngàn nhân mã mà đã đuổi giết Tư Nhâm mặt mày bụi bại, không có đường để trốn, cuối cùng chỉ có thể gửi thư xin hàng, hơn nữa trên đường truy kích chúng ta còn từng chuyển hướng đi tiêu diệt nhiễu loạn ở Uy Xa, sau đó mới quay đầu lại tiếp tục truy kích và tiêu diệt Tư Nhâm, cho đến khi Mộc tướng quân hạ lệnh thu binh, sau khi thu binh trở về tính toán lại quân số, thương vong không đến trăm người, cái này còn chưa đủ lợi hại sao?"

Di? Thì ra chuyện này không phải là công lao của Trương Văn Tuyển sao?

Anh mắt của Vương Ký chuyển thành sắc bén.

"Vậy Mộc tướng quân vì sao phải để cho Trương Văn Tuyển mạo lĩnh chiến công?"

"Bởi vì đó là ý kiến của Trương Văn Tuyển kêu Mộc tướng quân điều Phương chỉ huy đến lãnh binh tác chiến, sau này khi triều đình phái đại quân tới đây, Mộc tướng quân lo lắng sợ bị người ta biết được chuyện mạo lĩnh chiến công, cho nên mới nhanh chóng điều Phương chỉ huy trở về phủ Vân Nam."

"Nghe nói anh ta còn mang theo nữ nhân ra chiến trường, đây lại là chuyện gì vậy?"

Mang nữ nhân ra chiến trường?

Vương Ký kinh ngạc mắt choáng váng.

"Đừng nói nữ nhân này nọ, người đó chính là vợ của Phương chỉ huy, cô ấy... cô ấy... Ta thật sự không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói là Phương chỉ huy mang theo vợ ra chiến trường là có đầy đủ lý do, cũng không phải là bám dính vào nhau đâu!"

"Nhưng là tình huống hiện tại mà chúng ta đối mặt cũng không phải đơn giản như vậy, ngươi xem, doanh trại kia của địch nói là tường đồng vách sắt cũng không đủ, đại quân của chúng ta vừa tới ngày đầu tiên, tướng quân liền phái ba ngàn người đi thử vượt qua sông, kết quả ngay cả giữa sông còn chưa đến được, đã muốn bị chết hết một nữa rồi..."

"Không chỉ là vượt sông, cho dù muốn vào bên trong trại địch, Phương chỉ huy cũng sẽ có biện pháp, trên thực tế, trước mỗi lần khai chiến, anh ta cũng đều lẻn vào trong doanh trại của địch tìm người, muốn bắt được Tư Nhâm, như vậy thì không cần phải đánh đấm gì nữa hết, tất cả mọi người có thể về nhà ôm vợ rồi, nhưng là Tư Nhâm thật sự rất gian xảo, còn chưa bắt đầu khai trận thì ông ta sẽ không hiện thân, cho dù hiện thân cũng đều ở phía sau chỉ huy, nghe nói ông ta còn có thế thân nữa, muốn bắt được ông ta thật sự không dễ dàng."

"Xem ra Tư Nhâm cũng sợ bị người một nhà bán đứng."

"Nhưng nếu có khai chiến, thì cho dù có gặp phải bất kỳ tình huống nào, Phương chỉ huy cũng đều có biện pháp làm cho thương vong giảm đến thấp nhất."

"Thấp bao nhiêu?"

"Để đấu với một vạn người, thì anh ta nhiều nhất chỉ cần một ngàn người là đủ rồi, nói không chừng chỉ cần có vài trăm người thôi!"

Nghe đến đó, Vương Ký rốt cuộc nhịn không được nữa, mấy bước đi nhanh liền hiện thân ra trước ánh lửa.

"Ai?"

Tất cả mọi người đều đồng thời cảnh giác khi phát hiện có người khác đang đi tới, lập tức nhảy dựng lên quát hỏi, lại quan sát chăm chú, thì ra là quân vụ Tổng đốc, nhất thời lại cảm thấy sợ hãi.

Xong rồi, lén lút thảo luận tình hình trong quân đội, kích động lòng quân, giáng chức là chuyện nhỏ, nếu không may còn có thể bị nhốt vào trong ngục đếm bánh bao!

"Đại nhân..."

"Không cần nói nhiều, " Vương Ký xua tay, ý bảo bọn họ tất cả đều im miệng."Ta chỉ muốn biết, các ngươi vừa rồi đang nói tới ai?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi động tác nhất trí đều chuyển hướng nhìn Liễu Anh, Liễu Anh vội vàng khom người trả lời.

"Là Phương Anh, chỉ huy sứ ở phủ Vân Nam."

"Phương Anh?" Vương Ký có chút ngoài ý muốn, lặng lẽ trợn mắt."Con trai của đô đốc Phương Chính?"

"Đúng vậy, chính là anh ta!"

"Hắn thật sự lợi hại như ngươi nói sao?"

Liễu Anh nhếch miệng cười."Đại nhân, chỉ nghe lời nói thôi có lẽ ngài sẽ không tin, nhưng ty chức tin tưởng, chỉ cần có Phương chỉ huy ở đây, thì doanh trại của Tư Nhâm cho dù thật sự là tường đồng vách sắt, muốn không phá đều không được!"

Vương Ký hai tròng mắt mãnh liệt trừng lớn."Thật sao?"

Liễu Anh dùng sức gật đầu."Là thật!"

"Được rồi!" Vương Ký lớn tiếng nói."Ngươi ngay lập tức đi đến phủ Vân Nam báo cho hắn, muốn hắn ra roi thúc ngựa tới đây ngay!"

"Ty chức tuân mệnh, đại nhân!" Liễu Anh hưng phấn đáp ứng."Nhưng mà đại nhân, Phương chỉ huy trước giờ đều mang theo vợ mình cùng đi."

"Cũng là có đầy đủ lý do, liền mang theo đi!"

"Còn có, ty chức lớn mật thỉnh cầu, có thể đem ty chức điều đến dưới trướng của Phương chỉ huy hay không?"

"Cho dù ta muốn phái hắn làm tiên phong?"

Liễu Anh cười ha ha, dũng cảm lại kiên quyết nói."Đại nhân, còn có một việc đại nhân không biết, điều đặc biệt nhất khi đi theo Phương chỉ huy đánh giặc chính là, ngài sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nỗi lòng của ngài sẽ trào dâng mênh mông, sẽ khẩn cấp muốn gia nhập chiến trường, sẽ cảm thấy chết trận sa trường là niềm vinh quang anh hùng lừng lẫy nhất, ở dưới trướng của anh ta, chỉ sợ nhất có một chuyện thôi..."

"Là chuyện gì?"

"Sợ bị phái đi áp tải lương thảo."

"Vì sao?"

"Như vậy thì ngài sẽ không có biện pháp để gia nhập chiến trường nha!"

"Thật tốt quá, bọn họ rốt cuộc cũng đi rồi, đi lâu một chút đi. Chúng ta đi chúc mừng thôi!"

Xe ngựa vừa đi khỏi, Phương Anh xoay người lôi kéo vợ mình bỏ chạy, trực tiếp chui vào trong phòng ngủ đi "chúc mừng", Phương Thụy nhìn xem không biết nên khóc hay cười, nhưng nghĩ đến chuyện có thể có được hai tháng an bình, hắn cũng rất muốn chúc mừng một chút.

Bởi vì ngày giỗ của Phương Chính sắp tới, Phương Anh và Phương Thụy đang ở trong quân ngũ, không thể tự do muốn đi đâu thì đi đó, cho nên chỉ có thể do Phương phu nhân mang theo các con gái và cháu nội về quê tảo mộ cúng viếng, cả đi và về ước chừng mất thời gian khoảng hai tháng, không còn bị mấy người phụ nữ kia quậy cho long trời lỡ đất, chỉ là nghĩ như vậy thôi đã làm cho lòng người vui vẻ thư thái, có tinh thần gấp trăm lần.

Tốt quá, hắn cũng phải đi chúc mừng...

"Nhị thiếu gia, có một vị tên là Liễu Anh từ trong quân đội tới muốn tìm đại thiếu gia."

"Liễu Anh?" Hắn chạy đến chỗ này để làm gì? Không lẽ là..."Mời khách đến đại sảnh ngồi đi!" Phân phó xong, Phương Thụy liền chạy vội hướng về phía phòng ngủ của đại ca.

"Đại ca! Đại ca! Liễu Anh tới tìm anh nè!" Phương Thụy vừa gõ cửa vừa kêu.

"Chờ một chút!" Từ trong phòng truyền tới câu trả lời hỗn loạn còn kèm theo những tiếng thở dốc nghe không rõ.

"Nhưng là, đại ca..."

"Chờ một chút!"

"Đại ca..."

"Đi ra ngoài!"

Phương Thụy yên lặng một chút, sau đó thở dài, đành phải đi trước đến đại sảnh để tiếp đón người ta.

"Thật xin lỗi, đại ca của ta đang... đang... Ách, bận việc, anh ấy nói chờ một chút."

Liễu Anh cũng không phải là người không rành thế sự, vừa thấy biểu tình của Phương Thụy không được tự nhiên, mặt hắn còn hơi hơi đỏ lên, lập tức liền hiểu được Phương Anh đang bận việc gì.

"Không sao đâu, ta..." Hắn cố gắng nhịn cười."Có thể chờ."

Bọn họ ít nhất đã ngồi đây đợi gần nửa canh giờ, Phương Anh mới xuất hiện, vẻ mặt thỏa mãn, tư thái lười biếng, giống như bộ dáng thỏa mãn của một con mèo vừa mới ăn no.

"Trận đánh xong rồi sao? Đã bắt được Tư Nhâm chưa?" Hắn lười biếng hỏi, nghĩ là Liễu Anh đã đánh giặc xong nên đến thăm hắn.

"Còn chưa xong."

Liễu Anh trả lời thật ngắn gọn, rất ngắn gọn, làm hại Phương Anh vụng trộm cao hứng một chút, hắn đã nói mà Tư Nhâm là phải để lại cho hắn.

"Ta biết mà Tư Nhâm không phải sẽ dễ dàng như vậy là có thể bị bắt."

"Không phải, là trận chiến còn chưa có đánh xong."

"Cái gì? Còn chưa có đánh trận xong?" Đáng giận, làm hại hắn cao hứng lãng nhách."Vậy ngươi chạy đến đây làm cái gì?"

"Thượng thư Vương đại nhân bảo ta tới tìm ngài." Liễu Anh chậm rãi trả lời.

"Tìm ta để làm chi?" Phương Anh càng lúc càng nghi hoặc.

"Chúng ta đã đuổi đánh tới sơn trại ở núi Mã An, ta nghĩ đây chắc là trận cuối cùng rồi, nhưng là đánh tiếp trận này, sợ rằng ít nhất sẽ tổn thất mấy vạn binh lính, mà còn không chắc có thể đánh thắng được..."

"Gặp phải tường đồng vách sắt hay sao?"

"Cũng xấp xỉ như vậy."

Phương Anh nhướn mày rậm một chút."Cho nên?"

Liễu Anh nhếch miệng cười."Buổi tối, lúc mấy người chúng ta đang thảo luận tình hình chiến tranh, thì bị Vương đại nhân nghe thấy..."

Phương Anh liếc mắt nhìn hắn."Nhắc tới ta?"

Liễu Anh tiếp tục cười hắc hắc."Có nhắc tới, bởi vậy..."

Phương Anh thở dài."Muốn ta khi nào thì đi qua?"

Liễu Anh nhếch miệng cười lớn hơn nữa."Xin ngài ra roi thúc ngựa lập tức đi ngay!"

Phương Anh nhún nhún vai."Được rồi, đi thì đi!"

"Em cũng muốn đi!"

Phương Anh lười biếng nâng mắt lên nhìn về phía trước, chỉ thấy ở ngay cạnh cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, tóc đen còn hơi có vẻ bị xoã tung.

"Mấy con nhóc kia cũng không đi cùng, không cần nàng bảo vệ, nàng đi làm cái gì?"

"Muốn đi!"

"Nương tử a, đây cũng không phải là ta mang binh nha!"

"Ai ai ai, đừng khóc, nàng..." Phương Anh không biết nên khóc hay cười.

"Ta đã đề cập qua với đại nhân rồi" Liễu Anh vội vàng nói."Đại nhân nói Phương phu nhân cũng có thể đi theo."

Nhiều chuyện!

Phương Anh tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, lại thở dài."Được rồi, được rồi, cùng đi đi, đi thôi!"

Hắn đã biết mà, nàng đánh chết cũng muốn đi theo!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Sắc trời vừa tối xuống, bốn người bọn Phương Anh đã đuổi tới doanh trại ở núi Mã An, không có cưỡi ngựa, bởi vì đối với Phương Anh cùng Hương Trụy Nhi mà nói, hai cái đùi của bọn họ còn nhanh hơn bốn cái chân ngựa.

Nhưng Vương Ký đã đi tuần tra rồi, không có ở trong doanh trại, ông ta nghĩ là Liễu Anh nhanh nhất cũng phải qua ngày hôm sau mới có thể chạy về tới đây.

Vì thế Liễu Anh liền mang Phương Anh đến nơi đóng quân của hắn, để trước hết dàn xếp xong chỗ nghỉ ngơi cho Hương Trụy Nhi, đến khi Vương Ký nghe được tin tới đây nhìn xem thì từ xa liền nghe được một tràng tiếng cười to sang sảng.

"Ta biết ngay các ngươi không có ý tốt chút nào mà, muốn cho vợ của ta đến đây, là muốn cho nàng nấu mấy bữa ăn ngon cho các ngươi đi!"

"Phương chỉ huy, đừng quá nhỏ mọn mà, lần trước sau khi hưởng qua tay nghề của phu nhân, đến bây giờ ta còn chảy nước miếng đây!"

"Đi cho chết đuối vợ của ngươi đi!"

"Ta nào dám, còn không có làm cho cô ấy chết đuối, trước hết ta đã bị độc chết rồi!"

Vừa nhìn thấy bóng lưng cao to kia đang ngồi bên cạnh đống lửa trại, thì Vương Ký liền đoán được đây tất nhiên là Phương Anh không thể nghi ngờ được, bởi vì Phương Anh còn đang mặc quần áo tang, trong khắp cả doanh trại này, cũng chỉ có hắn là một thân trắng thuần từ trên xuống dưới, trên trán còn đang buộc một tấm vải trắng.

Người thứ nhất chú ý tới Vương Ký là Liễu Anh "Đại nhân." Hắn lập tức đứng dậy hành lễ.

Bóng dáng cao to kia cũng lập tức đứng dậy, đi lại đây, ngay sau đó, Vương Ký phát hiện chính mình không biết vì sao mà tự nhiên lại mở miệng ra cười, sau đó mới nghe thấy Liễu Anh chậm trễ cảnh báo.

"Thật xin lỗi, đại nhân, ta đã quên cảnh báo trước cho ngài, Phương chỉ huy cười sẽ lôi kéo người ta."

Tiếp theo lại nghe được một tiếng cười phốc xích nho nhỏ, Vương Ký thế này mới chú ý tới phía sau lưng Phương Anh còn có một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang trốn tránh ở nơi đó, ló đầu ra nhìn ngắm khắp nơi, vừa tò mò vừa khiếp sợ.

"Thật xin lỗi, đại nhân, vợ của ta hơi nhát gan, thất lễ rồi." Phương Anh thay vợ tạ lỗi.

Vương Ký ho khụ hai cái, cứng rắn kéo cái miệng đang cười trở về, bày ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lên."Đừng lo, ngươi chính là Phương Anh?"

Phương Anh cũng thu hồi vẻ mặt tươi cười lại."Dạ, đại nhân."

"Đã xem qua tình thế của trại địch trên núi Mã An chưa?"

"Đã xem qua rồi, đại nhân."

"Như thế nào?"

"Không thành vấn đề, đại nhân."

"Tốt lắm, như vậy, ta cho ngươi hai vạn nhân mã..."

"Không cần, cho ta hai đội quân nhỏ là đủ rồi, một đội chủ công, một đội yểm trợ, số người không cần nhiều lắm."

"Ta phụ trách chủ công!" Liễu Anh hô to, còn hưng phấn hơn so với một đứa trẻ vừa tranh được mứt quả.

"Như vậy còn một đội nữa..." ánh mắt của Vương Ký quét sang hai bên.

Chung quanh hơn phân nửa là thuộc hạ của Liễu Anh, cũng có vài vị Chỉ huy sứ và Thiên hộ nghe tin mà đến xem, nhưng chỉ có một người đứng ra, là bạn tốt của Liễu Anh tên Tô Điền, nghe Liễu Anh kể chuyện nhiều lần, hắn cũng rất tò mò Phương Anh rốt cuộc là lợi hại như thế nào, cho nên muốn tận mắt nhìn xem.

"Ta phụ trách yểm trợ."

"Tốt lắm, ngươi có bao nhiêu người?" Vương Ký hỏi.

"Cũng giống như Liễu Anh, ba ngàn."

"Đủ, đủ!" Phương Anh mặt mày hớn hở."Cám ơn đã cổ động a!"

Không tự chủ được, Vương Ký lại cười ra, may mắn miệng mới kéo ra một nửa thì ông ấy đã có cảm giác, nên lập tức cứng rắn kéo trở về, thiếu chút nữa làm trật luôn khớp hai bên má, ông ta vội xoay người lại rời đi.

"Ba ngày sau chuẩn bị vượt sông phá địch!"

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Ba ngày sau, lúc bình minh, ở phía dưới chân núi, Phương Anh cột chặt cây thương của hắn trên lưng, trong ngực còn ôm một người đang khóc sướt mướt.

"Đừng khóc, aiz, thật là, mỗi lần không phải ta đều bình an vô sự hay sao?"

"Lúc này cũng muốn bình an vô sự đó!"

"Sẽ, ta nhất định sẽ mà!" Sau khi hôn nàng một cái thật mạnh, Phương Anh buông Hương Trụy Nhi ra, ngửa đầu nhìn lên phía trên."Hy vọng lần này có thể tìm ra tên gian xảo kia!"

Hương Trụy Nhi cũng hướng lên trên nhìn theo, xem vách núi đen thật cao kia, bề mặt trơn nhẵn, dốc đứng, không hề có chỗ vịn tay.

"Sẽ, Chàng sẽ tìm được ông ta, như vậy, thù của cha chồng là có thể chấm dứt!"

"Tốt nhất là như vậy!" Phương Anh nói, lại quay mặt qua nhìn nàng."Nàng trở về đi, nhớ kỹ, nhìn thấy tín hiệu mới có thể bắt đầu!"

"Em nhớ kỹ rồi!"

Hương Trụy Nhi lui ra phía sau một bước, nhìn Phương Anh đang hít sâu một cái, thân hình đột nhiên nhảy lên thật cao, sau đó xoay người lại, phốc một tiếng mười ngón tay đâm vào trong vách đá mà cứ như đang đâm vào trong đậu hủ, lại tiếp tục phi thân bay lên trên, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, rồi nhanh chóng leo qua khỏi đỉnh núi...

Bên cạnh bờ sông, Liễu Anh cùng Tô Điền suất lĩnh sáu ngàn binh lính đang lẳng lặng chờ đợi, không có một tiếng động xôn xao nào, không có bất an, mỗi một cặp mắt đều thẳng tắp nhìn về phía trước, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu của bọn họ.

Mà ở phía sau của sáu ngàn binh lính đó, chính là chủ soái Bình man tướng quân cùng với Vương Ký suất lĩnh hai vạn nhân mã, bọn họ cũng đang chờ đợi, chờ quân tiên phong của Phương Anh thay bọn họ mở ra phòng tuyến của Tư Nhâm, sau đó bọn họ mới có thể tiến công quy mô lớn, nhưng là giống như bọn họ đã có chút không kiên nhẫn rồi, bởi vì...

"Vì sao còn không kích trống tiến công? Còn nữa, tướng quân tiên phong của bọn họ đâu?" Bình man tướng quân tức giận hỏi.

"Chắc là đã lẻn vào bên trong trại địch rồi." Vương Ký trả lời, nhớ rõ Liễu Anh hình như đã từng nói như vậy.

"Hắn lẻn đi vào?" Bình man tướng quân căn bản là không tin, hừ hừ."Đây cũng không phải là doanh trại bình thường nha, chỗ này chính là hang ổ cuối cùng của Tư Nhâm, vậy mà hắn lẻn vào được sao? Được rồi, cho dù hắn thật sự lẻn được vào bên trong đi, vậy xin hỏi, nếu hắn đang ở bên trong, thì làm thế nào có thể hạ lệnh vượt sông tiến công đây?"

"... Không biết."

Bình man tướng quân liếc hắn một chút, lập tức ngoắc gọi lính liên lạc."Đi gọi Liễu Anh lại đây."

Chỉ chốc lát sau, Liễu Anh đi vào, chưa kịp mở miệng, Bình man tướng quân liền cướp hỏi trước.

"Tướng quân tiên phong của các ngươi đâu?"

"Đã lẻn vào bên trong trại địch rồi."

"Vậy hắn làm như thế nào để hạ lệnh cho các ngươi tiến công?"

Liễu Anh nhếch miệng nở nụ cười."Tự nhiên sẽ có biện pháp thôi."

Bình man tướng quân nhẫn nại, niết niết cái mũi."Như vậy, các ngươi lại đang chờ cái gì đây?"

"Chờ tín hiệu của Phương chỉ huy a!" Liễu Anh quay đầu lại nhìn xem, hai mắt sáng ngời, lập tức hưng phấn la lên."Chính là cái kia!" Vừa dứt lời, xoay người bỏ chạy.

Bình man tướng quân cùng Vương Ký không hẹn mà cùng nhìn về phía trước, nhất thời đều trợn mắt há hốc mồm.

Một luồng khói đen từ từ bay lên bầu trời, không giống như lửa trại, cũng không giống khói bếp, mà giống như là cái gì đang bị thiêu cháy, thí dụ như phòng ở, hay cỏ tranh... càng làm cho người ta kinh ngạc là, đám khói kia đúng là từ bên trong doanh trại của quân địch bay ra, theo đám khói càng lúc càng lớn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh lửa.

Đại trại bị châm lửa!

Ngay sau đó, bọn họ lại ngây ra như phỗng, chỉ thấy cái cô gái kia, người mà suốt ba ngày qua, đã không ngừng phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, cơ hồ muốn làm cho tất cả binh lính trong doanh trại đều bị ù tai, lá gan còn nhỏ hơn con kiến, thế mà bây giờ lại đang vung hai tay áo lên, rồi chậm rãi bay lên.

Quần áo lụa màu trắng, lượn lờ đón gió tung bay, nàng giống như thuận gió đáp mây bay về phía bờ sông bên kia.

Không phải đáp lên thuyền, cũng không phải bơi lội, nàng giống như một cơn gió nhẹ thổi qua bên kia sông, mũi chân của nàng vừa rơi xuống đất, thì những binh lính ở đầu bên này lập tức bắt đầu hành động, động tác đồng loạt chỉnh tề, nhanh chóng đáp lên thuyền chạy qua sông.

Đại khái là người của trại địch bên này cũng nhất thời nhìn xem đến ngây người, sau một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh gì, cho đến khi chiếc thuyền thứ nhất sắp cập bờ, thì phía sau hàng rào mới phát ra vài tiếng rống giận, hệ thống phòng vệ lúc này mới bắt đầu hành động, trong phút chốc thôi, chỉ thấy từng trận từng trận mưa tên giống như cuồng phong bão táp đang gào thét bắn ra, cơ hồ là che kín khắp bầu trời, nhưng mà, các binh lính vẫn như cũ trấn định bình tĩnh tiếp tục đáp lên thuyền vượt sông.

Áo trắng như tuyết, the mỏng bay bay, mua tên vừa bắn lên không, thì cô gái nhỏ kia liền giơ lên hai cánh tay mảnh khảnh của mình, mỗi cánh tay lại vung ra một dải lụa trắng dài hơn một trượng, linh hoạt như chim nhạn, lại nhanh như gió, lấy hai dải lụa mỏng như cánh ve kia bện thành một tấm lưới bảo hộ, cơ hồ là trong phạm vi bốn, năm trượng xung quanh đều được che chắn cẩn thận, không có nữa mũi tên có thể xuyên qua được.

Sáu ngàn binh lính liền lợi dụng phạm vị an toàn trong bốn, năm trượng này mà nhanh chóng đáp hết thuyền này tới thuyền khác qua sông.

"Đây không phải chỉ là có đầy đủ lý do, mà căn bản là lý do tất yếu!" Vương Ký lẩm bẩm nói, thật sự khó có thể tin vào hai mắt của mình."Ai sẽ nghĩ tới quân đội của chúng ta thế mà lại dựa vào nàng để qua sông!"

Bên này, Bình man tướng quân cũng là hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể trợn tròn mắt mà nhìn.

Bởi vì trước khi qua sông binh lính đều mang theo tấm khiên, vừa qua sông liền dùng tấm khiên này để tạo thành bức tường có thể tránh né mưa tên, bởi vậy các binh lính qua sông đều bình yên vô sự, chính là không thể tùy tiện di động mà thôi.

Cho đến khi tất cả binh lính đều đã qua sông, Phương Thụy lập tức bắn ra một mũi tên báo hiệu.

Rất nhanh, bên trong trại địch lại xuất hiện động tĩnh khác, vang lên âm thanh đánh nhau, giống như có mấy trăm mấy ngàn người đang đánh nhau ở bên trong, hơn nữa lại bắt đầu từ chỗ có khói bốc lên lúc nãy, rồi dần dần di động hướng ra phía cửa trại.

"Chẳng lẽ Phương Anh đã dẫn theo một đội nhân mã ẩn núp đi vào tử đấu hay sao? Điều này làm sao có thể?" Vương Ký lẩm bẩm.

Nhưng chỉ không lâu sau đó, ông ta liền phát hiện ra ông ta đã đoán sai, lẻn đi vào bên trong không phải là một đội nhân mã, mà chỉ là một người.

Âm thanh đánh nhau đã tiến tới gần khu vực cửa trại, bất thình lình, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai cánh cửa trại vốn được làm từ hai mảnh gỗ sam lớn không ngờ lại bị chém thành mảnh nhỏ, một bóng dáng màu trắng phi thân nhảy ra ngoài, đứng thẳng ở ngay phía trước cửa trại.

Trên trán vẫn đang buộc một sợi vải trắng, áo bào trắng bên trong, áo giáp màu bạc bên ngoài, tay cầm trường thương, bộ dáng kia giống như là chiến thần đã tới báo thù.

Bọn thổ dân mọi rợ trong trại lập tức cũng đuổi giết ra, Phương Anh cao giọng cười to, thân hình bắt đầu chuyển động, trường thương xoay tròn dữ dội, tạo thành từng đợt hào quang rung động, lên xuống như gợn sóng, xoay tròn như lốc xoáy, từ từ mở rộng ra, vui vẻ nhảy múa, trong vòng phạm vi một trượng, tất cả kẻ địch đều bi thảm bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, Phương Anh đột nhiên tung người bay lên, nhẹ nhàng giống như một đám mây trắng lại nhanh chóng như bão tố bay về phía hàng rào ở bên phải cửa trại.

Uy hiếp lớn nhất chính là những trận mưa tên kia.

Thân ảnh thon dài nhanh nhẹn như chim ưng bay liệng trên bầu trời, trường thương mạnh mẽ giương lên, hàn quang từ mũi thương mãnh liệt bắn ra bốn phía, giống như phong ba bão táp phóng mạnh về phía những cung thủ đứng sau hàng rào, trong phút chốc, máu phun ra, người ngã xuống, cả một đội cung thủ xếp hàng nghiêm chỉnh bây giờ đã ngổn ngang đầy đất, thậm chí ngay cả cung tiễn cũng bị làm hỏng. Cứ như vậy sau vài lần bắn ra, thì uy hiếp bên phải đã bị tiêu trừ hầu như không còn, sau đó, hắn tiếp tục phóng lên nhanh như chớp, lại đánh về phía hàng rào bên trái.

Trường thương phóng ra tầng tầng lớp lớp mũi nhọn lạnh như băng, sắt như đao, từng đợt lại từng đợt, một vòng lại một vòng, uy lực mạnh mẽ giống như mưa rền gió dữ hướng về phía những cung thủ đứng sau hàng rào, thế là, những tiếng thét chói tai hoảng sợ, hỗn loạn, thê thảm cùng gào lên vang vọng khắp nơi, mạng người cũng một cái rồi một cái mất đi, chỉ qua một lát, uy hiếp từ phía bên trái cũng đã giải trừ.

Sau đó, hắn trở lại phía trước cửa trại, tiếp tục một mình đối mặt với cả trăm ngàn quân địch đang không ngừng tràn ra, bao vây hắn.

Không, đã không chỉ là trăm ngàn người, một khi hệ thống phòng vệ cực mạnh của cung tiễn bị tan rã, thì lập tức từ trong trại trào ra cả ngàn vạn người, đang phẫn nộ chống cự lại kẻ thù xâm nhập vào doanh trại của họ, thề sống chết phải bảo vệ căn cứ địa cuối cùng của bọn họ; nhưng Phương Anh vẫn lấy sức của một người, một mình để đối kháng với ngàn vạn người kia.

Một người, một cây trường thương.

"Phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn..."

Đột nhiên một câu ngâm vịnh vang lên, giọng nói tục tằng mà dũng cảm lúc này lại truyền vào tai của tất cả binh lính đang có mặt ở đây, trong giọng nói đó, trong câu vịnh kia, hàm chứa một không khí vô cùng lừng lẫy mà hào hùng, hoang dã mà gan dạ, cùng với khí phách của người nam tử hán chân chính thấy chết không sờn.

Vừa nghe được tiếng vịnh xướng, thì những binh lính đã sớm nhìn xem mà nhiệt huyết sôi trào, khẩn cấp muốn gia nhập chiến trường, lập tức dưới sự chỉ huy của Liễu Anh cùng Tô Điền bắt đầu di động đội ngũ, dựa theo mệnh lệnh đi đến vị trí của bọn họ, binh lính tiến công xếp thành hàng chuẩn bị tiến công, binh lính yểm trợ thì chuẩn bị trận thế yểm trợ.

"Tráng sĩ vừa đi hề, không còn quay lại..."

Nhẹ nhàng như mây, mạnh mẽ như sấm, nhanh nhẹn múa thương pháp, giống như một con rồng đang bay lượn trên cao ngàn trượng, tự do, phóng khoáng, nhưng cũng đủ sắc bén, tung hoành tám phương, mặc dù thân ở bên trong vòng vây của ngàn vạn quân địch, nhưng Phương Anh lại không hề có một chút biểu tình khốn quẫn nào, vẫn giết được cho quân địch ngã trái ngã phải, thây ngang khắp đồng.

Tư thế chiến đầu kia dũng cảm mà hung hãn, tràn ngập sức mạnh cùng ngoan tuyệt, uy mãnh vừa bất chấp, làm cho người ta phải kinh sợ như thế, lại làm cho người ta nể phục như thế, sáu ngàn binh lính nhìn xem mà nhiệt huyết cả người cuồn cuộn sục sôi, trào dâng mênh mông, nếu không phải Liễu Anh cùng Tô Điền cực lực ngăn chặn bọn họ, bọn họ đã sớm xông ra.

"Nhân sinh tự cổ, thùy vô tử..."

Tín hiệu tiến công đây rồi!

"Lưu thủ lòng son chiếu hoàn thành tác phẩm!" Sáu ngàn binh lính cùng la lên long trời lở đất, đem hết nhiệt huyết của bọn họ mà dùng sức hét lên vang tận mây xanh, khí thế trào dâng hùng tráng cơ hồ muốn đem toàn bộ vùng đất này làm cho chấn động run rẫy.

"Giết!"

Chỉ phút chốc, trong tiếng rống hiệu nổ vang như tiếng sấm, ba ngàn binh lính giống như phong ba sóng biển cùng xông ra, bụi đất tung bay, ánh đao soàn soạt, bọn họ giống như những thiên binh thần tướng đến từ chín tầng mây trên kia, uy phong mạnh mẽ hung hãn mà giết đi qua, lấy tư thế muốn đào non lấp biển dũng cảm phóng về phía kẻ thù, căn bản không cần biết số lượng kẻ địch nhiều hơn bọn họ gấp nhiều lần, chỉ để ý có thể đem nhiệt huyết của bọn họ phát tiết hết ở chỗ này hay không.

"Tướng quân, ngài muốn làm cái gì vậy?" Vương Ký một phen bắt được dây cương của Bình man tướng quân.

Bình man tướng quân giật mình, vội vàng kéo dây cương giữ lấy con ngựa thiếu chút nữa là phóng ra ngoài, vẻ mặt có chút xấu hổ."Ách, ta chỉ là... nhìn xem có chút quá nhập tâm."

"Kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa đi!"

Lấy ba ngàn mà chống lại cả vạn người, nhưng quân Minh lại không hề có thái độ khiếp sợ, đao quang kiếm ảnh, hung hãn không sợ chết, ngược lại giết được làm cho bọn mọi rợ liên tiếp bại lui. Đột nhiên, bên trong trại có một tín hiệu truyền đến, bọn mọi rợ lập tức giống như thủy triều rút lui nhanh chóng trở về trong trại.

Thấy thế, Phương Anh lập tức giương thương rống to "Lui!"

Ngay lập tức, ba ngàn binh lính lại lui về bên bờ sông, một lần nữa sửa lại đội ngũ, còn ở phía trước bọn họ, Phương Anh vẫn một mình đứng thẳng tắp đối mặt với động tĩnh từ bên trong cửa trại, sẵn sàng chờ đón quân địch.

Chỉ chốc lát sau, mặt đất bắt đầu rung lên từng hồi, chấn động dữ dội, tiếng dã thú kêu gào kèm theo từng trận sấm rền vang, giống như hàng trăm hàng ngàn người đang cùng nhau ra sức đánh vào cả trăm ngàn mặt trống, rất nhanh sau đó, ngay tại cửa trại xuất hiện một khối lớn khổng lồ, cái đầu voi đầu tiên, phía sau nó còn theo sát một đàn voi không đếm được là bao nhiêu con.

Đội voi của quân địch đã đến!

Phương Anh cũng không nhúc nhích, cho đến khi đàn voi chạy như điên tới phía trước hắn, tiến vào trong phạm vi của đội yểm trợ, lúc này hắn mới đột nhiên đem cây thương cắm vào trên mặt đất, hai cánh tay giương lên, xoay tròn từ trái sang phải lập đi lập lại càng lúc càng nhanh, sau đó, có một luồng gió xoáy mãnh liệt đột nhiên sôi trào trong không khí, mang theo sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, vang ầm ầm rít gào cuồn cuộn, phát ra những âm thanh làm cho người ta sợ mất mật, vù vù cuốn lấy cát bụi xung quanh, mà phóng thằng tới đám voi kia.

Chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm dữ dội, con voi cầm đầu đã bị hất chổng vó lăn hai vòng, những con voi phía sau có con bị đụng ngã lăn quay, có con chạy hướng bên cạnh né ra, nhất thời hỗn loạn hết cả lên, đúng lúc này...

"Bắn!" Phương Anh rống giận.

Nghe thấy hiệu lệnh, những binh lính yểm trợ lập tức hành động, ngàn mũi tên đồng thời bắn ra, nháy mắt đem đàn voi bắn thành một đàn nhím, những con voi bị đau quay người lại chạy trối chết như điên, ngược lại đã giết chết vô số binh lính của bọn thổ phỉ mọi rợ, lại đụng ngã luôn cả dãy hàng rào.

Cái này không chỉ là xé mở một lỗ hổng mà thôi, căn bản chính là làm suy sụp luôn cả hệ thống phòng thủ của địch.

"Thật khó có thể tin được, chỉ cần một mình hắn suất lĩnh sáu ngàn binh lính là đủ rồi, chúng ta còn tới làm gì?" Vương Ký lẩm bẩm nói.

Bình man tướng quân rốt cuộc nhẫn nại không nổi nữa, lớn tiếng rít gào ra lệnh "Kích trống! Toàn quân vượt sông!"

Nếu không đánh sẽ không được đánh.

Kế tiếp tiến triển nhanh hơn, đại quân thuận lợi vượt sông, quân tiên phong cùng đại quân hội hợp với nhau, các quân đoàn bao vây trại địch lại, vừa lúc gặp phải gió tây nổi lên, vì thế đã đốt thêm vài ngọn lửa, chỉ thấy từ vài đốm lửa nhỏ đã được gió trợ lực mà nhanh chóng lan tràn khắp nơi, cuốn theo chiều gió lao thẳng tới đỉnh núi, quân mọi rợ còn đang cảm thấy may mắn khi quân Minh không truy kích vào bên trong trại, thì lại thấy một đám cháy lớn đang phô thiên cái địa lan tới đây, bởi vì núi Mã An có hai mặt đều là góc chết, nên căn bản là không có đường để trốn, có người đã bị chết cháy, có kẻ đành phải nhảy sông chạy trốn.

Hôm sau gió ngừng thổi, lửa cũng diệt, quân Minh lên núi xem tình hình, chỉ thấy đầy khắp núi đồi đều là những thi thể bị thiêu cháy, trên mặt sông cũng là xác chết trôi vô số, vô cùng thê thảm, kiểm tra và đếm hết số binh lính đã chết của quân địch thì có khoảng mấy vạn người, còn tìm được hổ phù lúc trước triều đình đã ban cho Tư Nhâm, cùng với kim bài khi tuyên an sử, ấn tín và ký hiệu khi tuyên an tư, còn có những ấn tín và ký hiệu của các vệ sở khác mà Tư Nhâm đã cướp đoạt ở các nơi tổng cộng là ba mươi hai cái, một trận xem như đạt được toàn thắng.

Chỉ tiếc là vẫn để cho Tư Nhâm mang theo vợ lớn, vợ nhỏ cùng với con cái chạy thoát.

"Phu quân."

"Ân?"

"Tư Nhâm lại chạy thoát rồi!"

"Ân."

"Nghe nói đại quân cũng muốn khải hoàn về triều."

"Ân."

"Thật tốt, không phải sao?"

"Đúng vậy."

Như vậy, thì bọn họ có thể tự mình đi lùng bắt Tư Nhâm rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)