Vô Tâm
← Ch.068 | Ch.070 → |
"" anh buông em ra đi. ""
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có phần khàn khàn nó nói.
"" uk ""
Buông nó ra Trường Minh không nói thêm gì chỉ có thể đứng đónhìn bóng dáng người em gái đã sống với mình bao năm qua đang bước đi 1 cách u buồn mà lòng đau quặn lại.
Khi bóng dáng nó đã khuất dần trong ánh đèn đường mờ nhạt.
1 tiếng nói vô hồn cất lên.
"" tại sao em không bao giờ cho anh cơ hội để yêu em, Xuân? ""
Những tiếng bước chân vang lên lộp cộp trong bóng đêm.
Những suy nghĩ đau khổ vang lên trong đầu nó.
1 lời nói "" xin lỗi "" muốn gửi tới người mình yêu
Lòng cầu mong 1 tiếng tha thứ được gửi lại từ người mình mong nhớ
Nhưng những thứ đó chỉ còn là ý nghĩ và sự mong đợi mà nó tìm kiếm trong vô thức.
Màn đêm kia bao phủ lấy bóng dáng cao và thanh mảnh của nó.
Từng bước chân rất chậm và dường như không biết là vô tình hay vô ý mà nó lại đi đến nhà hắn.
Tay ấn chuông cửa 1 cách điên cuồng.
Ấn mãi ấn mãi cho đến khi giúp việc ra mở cửa nó vô hồn bước vào trong phòng khách mặc cho đã bị những tiếng nói ngăn cản của người phía sau vào phòng khách rồi nó không thấy hắn thì liền đi nhanh lên cầu thang và vào phòng hắn
RẦM
Ẩn cửa thật mạnh nó nhận ra bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt hướng về phía nó
"" cô muốn gì?""
"" anh ruồng bỏ em cũng vì chuyện đó sao?""
"" cô nói gì mà tôi không hiểu ""
"" tại sao vậy Long? tại sao anh không nói toàn bộ sự thật cho em biết rằng ba em là người phá vỡ hạnh phúc gia đì.... ""
"" cô biết rồi thì làm ơn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi ""
""... ""
"" cô đến đây để mà nói với tôi thì có ích gì cơ chứ, chúng ta... ""
"".... ""
"" chúng ta không thể nào mà quay lại được, cô về đi ""
Ngã phịch xuống sàn nhà
Nước mắt nó lại tiếp tục rơi
Câu nói này của hắn thực sự còn làm cho lòng nó đau gấp bội lần sự thật kia
Cho dù là sự thật đã rõ ra dành dành nhưng nó không thể nào quên đi được hắn.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi mưa rơi như khóc thay cho đôi mắt hắn mưa rơi như gào thét thay cho trái tim hắn mua rơi như lời xin lỗi hắn muốn trao đến nó.
"" nếu có 1 ngày mình nói chia tay thì lúc đó em sẽ chết mất ""
"" tại sao anh có thể vô tâm với em như vậy ""
"" mưa rơi ngoài kia ngày 1 to ""
"" lòng em lúc này như lửa đốt ""
"" dù rất đau nhưng em chẳng thể nói thêm 1 câu nào nữa ""
"" dù vẫn biết mình đã chia xa nhưng người ơi sao em không thể nào quên anh ""
"" liệu anh có nghe thấy được con tim em đang gào thét ""
"" liệu anh có hiểu được trái tim em đã 1 vết cắt làm cho chảy máu ""
"" và tại sao??? ""
"" và tại sao anh lại là người cầm dao rạch 1 vết cắt trong tim em??? ""
"" đau nhiều lắm ""
""nhưng em không thể nào bật khóc dù chỉ là 1 chút ""
"" hãy cho em thêm 1 lần được nói với anh rằng ""
"" EM YÊU ANH ""
← Ch. 068 | Ch. 070 → |