Sống Thiếu Anh …liệu Đó Có Phải Cuộc Sống Giành Cho Em???
← Ch.069 | Ch.071 → |
Cơn mưa rơi trong màn đêm đên u buồn, bước đi trong làn mưa rơi trắng muốt trời đất.
Cảm giác như muốn ngã khuỵu xuống.
Từng bước đi trở nên thật nặng nề nó đặt tay lên chiếc vòng cổ với những kỉ niệm tình yêu ngày nào nó từng trải qua.
nó quay lại, nhìn căn nhà mờ ảo bởi nước mauw kia mà lòng đau như cắt.
Lòng thầm hận người nào đó tại sao không chịu đuổi theo nó và nói 1 câu "" tha thứ "" đứng chờ nhưng vẫn chẳng nhận được gì nó quay bước đi ra khỏi cánh cổng đang rang rộng chào mừng sự ra về của nó.
Vừa đi nó vừa nghĩ nghĩ những gì đã xảy ra trong bao lâu qua nhưng không thể nào còn tâm trí để có thể nhớ nỏi cái cảm giác mà hắn đã ruồng bỏ nó không thể nào tưởng tượng được cái cảm giác khi không có đến 1 vòng tay yêu thương của 1 người mẹ nó chưa từng cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ những lời nói ngọt ngào, dịu dàng mà đầy sự yêu thương của tình mẫu tử thiêng liêng.
Nó đi lang thang đến 1 căn biệt thự rồi sau đó mọi thứ dần dần biến mất trong bóng đêm.
Không còn gì cả
Bỗng nhiên lúc đó nó tỉnh dậy trước mắt nó 1 cánh rừng đen u ám đến rợn người
Tiếng chim vang lên như 1 thứ tiếng kêu chết chóc
Cảm giác sợ hãi ập đến bên nó
Lúc này giá như có ai đó đến và đưa nó đi, đi ra khỏi nơi này
Bỗng có 1 ánh sáng lóe lên trước mặt nó
1 người con trai mang 1 vẻ đẹp tuy không ấm áp nhưng tận sâu trong đáy mắt người đó như đang có 1 tiếng gọi vang lên.
tiếng gọi đó mách bảo nó rằng hãy chạy về phía trước
Nghe theo lời mách bảo ấy n ó chạy đi chạy thật nhanh chạy đến nỗi nó đã mệt đến đứt hơi
Bây giờ nó đã không còn sức mà chạy nữa
Nhìn lên thì nó không còn thấy bóng dáng ánh hào quang hồi nãy ôm mặt gục xuống mặt đất mà khóc, nước mắt trào dâng
1 bàn tay nhẹ đặt lên người nó, nó ngẩng mặt lên... 2 đôi mắt chạm vào nhau.
Nó nhận ra đây là người con trai mà tim nó đang mong đợi cuộc đời nó đang tìm kiếm...
"" LONG "" hét to nó ôm chầm lấy người đó nước mắt nhạt nhòa bờ vai rộng của hắn vuốt nhẹ máu tóc lòa xòa của nó hắn hôn lên trán nó
"" sống hạnh phúc nhé! người anh yêu ""
Trong vô thức hắn biến mất để lại cho nó 1 sự cô đơn lanh lẽo hét to lên và gọi tên hắn nhưng hắn đã đi.. đi thật rồi
"" LONG, ĐỪNG BỎ EM LẠI ""
Nằm trên giường nó bật dậy, mồ hôi tưa tứa trên trán
"" chuyện gì vậy ""
Cầm bát cháo trên tay Trường Minh lo lắng ẩn cửa đi vào.
Nhìn Trường minh với ánh mắt thắc mắc nó không nói.
"" hồi nãy em bị ngất ở trước cửa nên anh đưa em vào, chẳng nhẽ anh trai mà không có quyền để chăm sóc cho em gái sao? ""
Búng đầu nó 1 cái nhè nhẹ Trường Minh nở nụ cườ ấm áp
"" anh đừng hòng quyến rũ được em bằng nụ cười đó ""
"" haizzz!!! không có em thì vẫn còn người khác mà ""
Cười mỉm 1 cái khá nhạt nó lại đưa tay sờ vào cổ
Bỗng nhiên mắt trợn to nó nhìn xuống cổ thì đã không còn thấy chiếc vòng cổ đâu nữa
← Ch. 069 | Ch. 071 → |