Yến Tiệc (4)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Vừa nghe thấy điều đó thì tim nó thót lại, gây ra chuyện gì, ba nó đã làm gì với gia đình hắn. nó không hiểu gì cả, không hiểu gì hết.
Đôi mắt vô hồn nó tiến về phía trước.
"" 2 người đang nói chuyện gì vậy? ""
Giật mình quay ra cùng câu hỏi của nó, chủ tịch Trường dường như chỉ đành câm nín.
Lòng oán hận sao mọi việc lại xảy ra 1 cách lộ liễu như thế này.
Trái tim thầm hối tiếc về quá khứ của mình.
"" chuyện gì à?cô muốn biết chứ Xuân?""
Ánh mắt nhìn ba rồi lại nhìn sang người mẹ hắn.
Nó không thể nào tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
""Cô biết vì sao con trai tôi bỏ cô không. Cô không xứng đáng với nó vì chính người ba này của cô đã là người phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi. ông ta từng thề sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi khi tôi bỏ gia đình và ông ta cũng sẽ ruồng bỏ mẹ cô. Nhưng cuối cùng thì sao chứ, tôi cũng chỉ là 1 con cờ trong tay ông ta, sau khi ông ta lấy được thứ mà ông ta muốn từ tôi thì ông ta hất bỏ tôi... ""
"" CÔ IM ĐI "" _ba nó
"" ĐỦ RỒI, TẤT CẢ LÀM ƠN IM ĐI ""
Nước mắt tuôn trào, nó ngồi gục xuống đất chân đã mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực nào.
Khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt nó ngước lên nhìn ba, tiếng nói có phần bị ngắt bởi những cơn nấc lên.
"" tại sao.. hức.. hức... vì sao ông lại có thể làm vậy với mẹ tôi?... hức hức... huhuhu... tại sao ông có thể làm như vậy được chứ.... huhu??? ""
"" ba xin lỗi ""
"" ÔNG ĐỪNG CÓ XIN LỖI TÔI BẰNG NHỮNG CÁCH ĐÓ, TÔI KHÔNG CẦN, TÔI KHÔNG CẦN SỰ THƯƠNG HẠI CỦA ÔNG ""
Đứng dậy và chạy nhanh ra ngoài. Đúng lúc đó nó chạy ngang qua chỗ Trường Minh.
Dù là đang bận tiếp khách nhưng vì nhìn thì thấy chẳng còn nhiều nên anh cũng chạy theo nó luôn.
Ra đến ngã tư đường thì anh mới gọi to.
"" XUÂN "" dừng bước chân ở giữa con đường nó chỉ biết đứng yên đó không giám quay lại cố ngăn cho những giọt nước mắt không rơi nó hét to.
"" ANH ĐỨNG YÊN ĐÓ, ĐỪNG ĐẾN GẦN EM "" không muốn anh trai nhìn thấy mình rơi nước mắt vì có lẽ từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nó rơi nước mắt khi có mặt Trường Minh ở đây.
Nở 1 nụ cười ấm áp, anh nhẹ nhàng đi đến bên nó.
Ôm nó từ phía sau vòng tay ấm áp kia ần lan tỏa ra con người nó.
1 giọt nước mắt rới nhẹ vào tay anh.
"" khóc đi, em cứ khóc đi nếu em muốn ""
"" huhuhuhu... hức.. huhu.. hứ... huhuhu ""
Trong 1 góc tối nào đó, 1 ánh mắt sắc lạnh quét qua 2 người
Trong đôi mắt ấy có sự điên cuồng và đau khổ.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |