Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 273

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 273
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Phát sóng trực tiếp? Phát sóng trực tiếp thì sao chứ?

Bách Trúc không thèm quan tâm, lúc phó đạo diễn La đang chuẩn bị bảo đổi hình ảnh sang tổ khác thì giọng của Tô Tái Tái truyền ra.

“Đừng có gấp. Lát nữa sẽ cho cậu bị kí. ch thích tới mức nói không ra hơi luôn. ”

“…” tổ chương trình.

[…] dòng bình luận.

Một lúc sau, một dòng bình luận trồi lên từ trong đám dòng bình luận yên tĩnh chạy qua: [Ờ thì… hình như cô ấy vừa mới nói cái gì đó hơi hơi… ấy nhỉ. ]

À thì…

Cô bé ơi, cô bé đang nói cái gì vậy hả?

Bách Trúc trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái nói ra câu đó mà không hề thấy ngượng ngùng gì cả, anh ấy tức giận đến mức không biết phải nói gì.

Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ đành phải đứng chống nạnh thở phì phò, quay đầu định nói gì đó với phó đạo diễn La thì ánh mắt khẽ lướt qua dòng bình luận trên màn hình, đọc được vài cái bình luận khiến cho anh ta lại tiếp tục tức giận.

[Rõ ràng là chẳng có gì xảy ra cả, nhưng vì sao tim tôi đập nhanh thế nhỉ?]

[Mẹ tôi hỏi vì sao mặt tôi đỏ thế, tôi đã trả lời là con không có biết cái gì hết á. ]

[Tôi đã ngồi thiền rồi mọi người ơi. ]

Mà ở bên kia, Đại Khôn Hào không ngờ Tô Tái Tái lại dám đáp trả lại như thế, cậu ta giật mình một chút, bánh bao ngọt đang ném lên rồi chụp lại cũng quên chụp lấy, khiến cho nó đập lên đầu ngón tay của cậu ta rồi văng xuống đất, lăn long lóc xuống dưới cầu thang.

Nhưng Đại Khôn Hào lúc này cũng không rảnh quan tâm tới cái bánh bao ngọt kia đã lăn đi đâu, cậu ta đang liếc Tô Tái Tái, giọng hơi lắp bắp vài từ mới nói được hết câu: “Cô, cô đang nói gì vậy hả?”

“Hả?” Tô Tái Tái thu lại tầm mắt từ phía cái bánh bao ngọt vừa bị lăn mất, nhìn về phía Đại Khôn Hào một lần nữa, giọng vô cùng đứng đắn: “Nói cái gì là sao?”

Ánh mắt vô cùng đứng đắn, Đại Khôn Hào nhìn chỉ cảm thấy mình phải tự kiểm điểm bản thân.

Cậu ta hơi ngơ một lúc rồi mới dời ánh mắt đi, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Không… không có gì. ”

Tình huống một người hỏi, một người trả lời này khiến cho đám cư dân mạng còn đang cãi nhau ầm ĩ đều giật mình ngơ ngẩn.

Sau khi tỉnh lại, không biết là ai gửi bình luận *****ên: [… Xì!!!], sau đó các dòng bình luận nổi lúc nãy còn đang căng thẳng lập tức biến thành một đống bình luận cười ha ha ha.

[Cười 🌜_𝖍_ế_𝐭 tui, thì ra cậu ấm nhà giàu này chỉ biết nói mồm mà thôi. ]

[Tai cậu ta đỏ luôn rồi kìa. ]

[Anh bạn nhỏ ơi, sao mà anh bạn yếu quá vậy?]

[Cô Tô, tôi nè, tôi nè. ]

Ngay cả Đại Vi vốn đang rất lo lắng, đang ngồi trước màn hình xem cũng không nhịn được mà buồn cười.

… Trông có ngu không cơ chứ.

Cô ấy không muốn nhận đó là em trai cô ấy đâu.

“Ừ, không có gì là được rồi. ” Tô Tái Tái gật đầu, sau đó chỉ về phía cái bánh bao ngọt đang năm ở chỗ bậc thang rồi nói: “Mau đi nhặt đi. ”

“Ờ. ” Đại Khôn Hào đáp lại rồi quay người đi xuống dưới lầu, nhưng vừa mới đi được nửa bước thì cậu ta đột nhiên giật mình.

-- Khoan đã!

Từ khi nào mà mình thành đứa trẻ biết nghe lời vậy hả?

Đại Khôn Hào nghĩ tới đó thì mới quay đầu, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, giọng nói hống hách: “Sao tôi phải nghe lời cô cơ chứ?”

Còn chưa kịp nói xong câu thì đã thấy Tô Tái Tái đang nhìn chằm chằm mình rồi nói: “Vì sự k. ích thích. ”

“…” Đại Khôn Hào nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái, một lần nữa cậu ta bị cô chặn họng không đáp trả được.

Mà các dòng bình luận nổi lại tiếp tục hahaha, không ít người đang nói: [Thật là kí. ch thích, quá kí. ch thích luôn. ]

“… Được thôi. ” Đại Khôn Hào cảm thấy rất tức giận vì nói không lại Tô Tái Tái, đành phải đi xuống dưới lầu nhặt cái bánh bao ngọt mà cô nói có thể mang tới sự kí. ch thích tới cho mình.

Đại Khôn Hào thấy nó đang nằm ở bậc thang cuối cùng.

Cậu ta đi tới gần phía góc cầu thang, vừa cúi người nhặt bánh bao ngọt lên vừa nói với giọng mỉa mai: “Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cái bánh bao ngọt này có thể mang tới sự kí. ch thích gì…”

Xẹt.

Đại Khôn Hào còn chưa nói hết câu thì vốn trên dòng bình luận nổi đang đầy các dòng: [Ha ha ha. ] đột nhiên biến mất.

Cũng ngay đúng lúc đó, đám cư dân mạng cũng vừa thấy được có một cái bàn tay màu đen thò ra từ trong khe hở tối đen lạnh lẽo.

Cái bàn tay kia gầy gò vừa nhăn nheo.

Nhưng không phải cái loại gầy chỉ còn da bọc xương mà là loại ‘gầy’ giống như là bị thiêu đốt chỉ còn lại mỗi khung xương.

Cũng may là nhờ có thiết bị quay phim hiện đại cho nên mới có thể để cho những người đang xem trực tiếp mới có thể thấy được rõ ràng trạng thái của bàn tay kia giống như Đại Khôn Hào bây giờ.

Da thịt tét ra, thậm chí có thể thấy được màu đỏ và màu trắng bên dưới phần thịt bị cháy đen.

Trong lúc mọi người còn đang tưởng phần đỏ trắng đó là máu thịt bên trong thì cái thứ màu trắng đó lại bất ngờ mấp máy.

Mãi đến khi có mấy “hạt” màu trắng rớt lên trên chiếc bánh bao không nhân và ngọ nguậy, mọi người mới phát hiện thì ra đó là những con dòi còn sống!

Đại Khôn Hào đứng 𝒸_𝒽ế_† trân ở đằng kia, trong ánh mắt trợn trừng của cậu ta, một cái sọ người đã bị thiêu cháy đen chỉ còn một ít lấm tấm màu trắng chậm rãi chui ra từ trong khe hở.

Cặp mắt trắng dã với hốc mắt nhỏ như đầu tăm đảo vòng vòng trong hốc mắt một lúc lâu, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt của Đại Khôn Hào.

Lúc ánh mắt của đôi bên chạm vào nhau, con 🍳·ⓤ·ỷ nghiêng đầu sang một bên làm cần cổ phát ra tiếng “rắc” như bị gãy, nó âm u thốt ra tiếng: “Đói…”

[Á á á, má ơi ⓠ.υ.ỷ kìa!]

Bão bình luận lập tức nổ ra, Đại Khôn Hào cũng co giò bỏ chạy, cậu ta cắm đầu cắm cổ chạy lên cầu thang, vừa chạy vừa hét to: “𝐐-ц-ỷ! 🍳𝐮●ỷ! Có զ⛎·ỷ!”

Nhưng vừa lên lầu, cậu ta phát hiện Tô Tái Tái - người đáng lẽ nên đứng tại chỗ chờ cậu ta - đã biến mất không còn tăm hơi.

Hai đầu hành lang trống rỗng, như thể ngay từ đầu vốn không hề có ai vậy.

[Á đù… Vụ này ghê à nha!]

Một bình luận xuất hiện, thể hiện sự sửng sốt của chủ nhân nó.

[Á á á, đáng sợ quá má ơi! Đây là đạo cụ đúng không?! Là đạo cụ thôi đúng không?!]

[Bây nhìn đi, con dòi trên đạo cụ kia là thật đó! Là thật đó! Đậu xanh rau muống chạy lẹ đi!]

Đại Khôn Hào choáng váng vài giây, trong lúc cậu ta cũng đang hoang mang như những cư dân mạng khác thì đột nhiên lại cảm thấy hình như sau lưng có gì đó.

Cậu ta bất ngờ quay đầu lại, lập tức thấy một cơn gió lạnh dán sát mặt đất thổi tới, cuốn theo tro bụi và giấy vụn bay tán loạn.

Tất cả những thứ này đang chứng minh một chuyện… Có thứ gì đó đang âm thầm tiến lại gần!

[Cái gì vậy trời! Tôi chỉ xem chương trình giải trí thôi mà mấy người cũng bắt tôi phải tắt màn hình vì sợ là sao dị hả!]

[Tía má ơi tôi suýt tè mẹ ra quần rồi nè. ]

[Cậu ấm nhà giàu ơi chạy lẹ đi, cậu còn đứng ↪️.𝖍ế.🌴 trân ở đó làm gì! Chạy mau đi ông tướng ơi!]

Đại Khôn Hào cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng mà… Cảm giác âm u ở phía cuối hành lang đã làm cậu ta sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Như thể có thứ gì đó… Đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cậu ta vậy.

Nó giống một con rắn đang theo dõi con mồi, chỉ cần cậu ta dám ngọ nguậy một chút thôi là nó sẽ nhe răng lao tới cắn đứt yết hầu của cậu ta ngay!

Tô Tái Tái… Tô Tái Tái chạy đi đâu rồi?!

Bởi vì quá sợ hãi cho nên hơi thở của Đại Khôn Hào cũng 𝖗●ⓤ●𝐧 𝐫●ẩ●🍸 không ngớt, nhưng cậu ta chỉ dám thở thật nhẹ chứ không dám gây ra tiếng động quá lớn, bởi vì cậu ta sợ sẽ quấy rầy tới thứ gì đó đang núp ở ngã rẽ kia.

Thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm về hướng đó, cư dân mạng cũng bắt đầu sốt ruột theo, thế là cả đám cũng ngừng thở tập trung cao độ về phía ấy.

Giây tiếp theo, khúc cua vốn không có gì hình như bắt đầu xuất hiện một ít biến hóa.

Nhưng bởi vì đã nhìn về phía đó quá lâu cho nên người xem cũng không dám chắc là mình có nhìn lầm hay không.

[Ê ê, mấy bợn thấy chỗ đó có thay đổi gì không vậy?]

Chương (1-301 )