← Ch.271 | Ch.273 → |
Trên mặt cô ta nói “Không sao”, nhưng lúc thu sợi dây đỏ về lại nhịn không được dùng tay sờ sờ cái chuông trên cổ tay mình.
Tới tận lúc này cô ta mới nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn cái chuông đồng trên tay, nhíu mày nghi ngờ.
… Từ khi tới đây, cái chuông đồng này có reo lên lần nào không nhỉ?
Đồng Nhược Thiến nhớ lại nhưng không xác định được, cũng không có ấn tượng.
Lúc này, Tô Tái Tái lại lần nữa đứng dậy, quay qua nhìn nhân viên phụ trách, vừa cười vừa đưa tay ra nói: “Tôi có thể sử dụng bộ đàm để nói với chú hai Bách hai ba câu không?”
“Hả? Được, có thể. ” Nhân viên phụ trách gật đầu, đưa bộ đàm cho Tô Tái Tái.
“Chú hai Bách. ”
“Cháu nói đi, chú nghe đây. ” Bách Trúc vẫn đang đứng trước màn hình, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Đồ lần trước cháu cho chú, chú có mang theo bên người không?”
Cô cho anh ấy thứ gì cơ?
Bách Trúc nghi ngờ, anh ấy đang muốn hỏi ra miệng thì đột nhiên nhớ tới lá bùa trắng, sau khi giật mình hoàn hồn, anh ấy lập tức liên tưởng tới chuyện gì đó, nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tái, ý của cháu là…?”
“Vâng!” Tô Tái Tái đáp lời, cô nhìn trường học bị bỏ hoang ở đằng xa kia, dừng lại một chút, rồi nói với Bách Trúc trong bộ đàm: “Tổ chương trình của chú toàn là nhân tài. ”
“Chọn được chỗ tốt thế này!”
???
Cô có ý gì thế?
Cô hai ơi, cô thế này anh ấy rất sợ hãi đó!
Bách Trúc che lại lá bùa trắng của mình, vô cùng nghi ngờ.
Tô Tái Tái chẳng thèm quan tâm Bách Trúc ở đầu dây bên kia có dáng vẻ thế nào, sau khi cô trả bộ đàm lại cho nhân viên phụ trách và nói cảm ơn, thì nhảy xuống tảng đá, đi về phía Đại Khôn Hào.
Người quay phim vừa định đuổi theo đã bị ai đó vỗ vỗ bả vai từ sau lưng, ông ấy quay đầu lại, nhìn thấy đó là A Quần thì kinh ngạc một chút rồi gọi: “Anh Quần?”
A Quần giơ ngón tay cái lên chỉ về hướng xe của đạo diễn rồi nói: “Lúc nãy tôi mới nói chuyện với đạo diễn Bách, tôi với anh trao đổi, tôi tới quay cô Tô. ”
“Hả?” Người quay phim hơi ngơ ra nhưng rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Anh ấy nhát gan, vốn dĩ cũng đang sợ, chỉ là kiên trì cố gắng mà thôi.
Bây giờ A Quần chịu ra thay thế mình, anh ấy cứ thế đơn giản được qua chuyện.
“Anh Quần, cảm ơn anh. Lần sau tôi mời anh ăn cơm. ” Người quay phim nhìn A Quần đầy cảm kích.
A Quần?
A Quần lắc đầu, cũng nói một câu đầy ẩn ý: “Có khi… Ngược lại là tôi mời anh ăn cơm mới đúng. ”
Người quay phim “Hả?” một tiếng, nhưng A Quần không trả lời anh ấy mà cầm lấy máy quay, đuổi theo hướng của Tô Tái Tái.
Những lời vừa rồi cô và đạo diễn Bách nói anh ta nghe không hiểu lắm, nhưng cũng nhận ra sự nguy hiểm trong đó.
A Quần nhớ lại lần trước mình bị đứa bé 🍳u*ỷ đuổi theo, anh ta không chút do dự, quả quyết chạy về hướng của Tô Tái Tái.
Nói đùa sao!
Những lúc thế này thì phải ở gần siêu đỉnh càng gần càng tốt mới đúng!
Có chung suy nghĩ này với A Quần còn có Bách Trúc.
“… Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút. ” Một lúc sau, Bách Trúc bỏ bộ đàm xuống, quay qua nhìn người quay phim đang quay mình, cùng với đám người chị Hà ở sau ống kính, vừa chăm chú vừa nghiêm túc.
“Tôi nên tự mình tham gia quay phim mới đúng, như thế mới có thể giúp tỉ lệ người xem chương trình tăng lên. ”
“???” Tổ chương trình.
[???] Bão bình luận.
Tin được anh ấy 𝐜ⓗế·✞ liền! Chẳng lẽ anh ấy cho rằng bọn họ là heo sao!
Lúc Bách Trúc không thèm mặt mũi, muốn đi tới chỗ Tô Tái Tái thì các thí sinh đã chuẩn bị kỹ càng.
Các thí sinh dẫn theo người chơi bình thường từ chỗ nhân viên phụ trách, đi về các điểm xuất phát khác nhau, sau đó mới tiến vào trường học bỏ hoang.
Trong tay mỗi đội đều có một phần bản đồ khác với các đội khác, bọn họ chỉ cần dựa vào tuyến đường, thuận lợi lấy được “kho báu”, đồng thời sử dụng bản đồ ở trong kho báu để chạy tới điểm được chỉ định thì xem như thành công.
“Này!” Đại Khôn Hào dời tầm mắt, không chút khách khí gọi Tô Tái Tái đang đi ở đằng trước: “Cô chuẩn bị đồ vật gì thế?”
Thí sinh của ba đội khác đều chuẩn bị đủ các món đồ “bảo vệ”, sao Tô Tái Tái lại không có cái gì cả.
“Cái gì?” Tô Tái Tái quay đầu, cũng đồng thời nhìn theo hướng mà Đại Khôn Hào đang nhìn, vừa đúng lúc cô nhìn thấy người chơi hệ dây đỏ Đồng Nhược Thiến, cô giật mình “À ~” một tiếng, sau đó vứt cho cậu ta một cái bánh bao ngọt.
“Này, ăn đi. ”
“… Cái qυ●ỷ gì đây?” Đại Khôn Hào trừng mắt nhìn bánh bao ngọt trên tay, rồi lại ngẩng đầu nói với Tô Tái Tái: “Đừng nói cô cầm cả túi bánh bao ngọt đi vào trong nhé? Cô tính làm gì? Nếu gặp phải 🍳ц.ỷ thì dùng bánh bao ngọt đập 𝖈·♓ế·✞ bọn nó à?”
“Ồ… Ý kiến hay đấy!” Tô Tái Tái cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu.
Cô khiến Đại Khôn Hào tức gần 𝐜.ⓗế.t, cũng khiến cư dân mạng cười [Phì phì] thành tiếng, cảm thấy cậu ấm nhà giàu này gặp phải đối thủ rồi.
“Đi thôi. Cậu cứ đi theo tôi là được. ” Tô Tái Tái nói: “Tóm lại, tôi sẽ khiến cho cậu cảm thấy kí. ch thích. ”
“Còn về việc chuẩn bị…”
Tô Tái Tái dừng lại một chút, quay qua nhìn Đại Khôn Hào, dò xét cậu ta từ trên xuống dưới, nhìn từ không trung nhìn qua người cậu ta, nhang զυ.ỷ mơ hồ phát tán, cô còn cười tủm tỉm nói: “Có cậu là đủ rồi. ”
“…” Con mẹ nó, không biết tại sao, đột nhiên cậu ta muốn quay người bỏ đi.
Cậu ta vừa mới có suy nghĩ này thôi mà Tô Tái Tái giống như thể biết được ngay lập tức, không hề quay đầu lại mà hỏi: “Khách mời này không phải sợ rồi chứ? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy ~”
Cô vừa nói xong là Đại Khôn Hào lập tức bác bỏ: “Ai mà sợ! Ông Đại đây từ nhỏ tới lớn chưa từng biết sợ là gì!”
Nói xong cậu ta kiên trì, nhanh chóng đuổi theo Tô Tái Tái.
Từ đó về sau, chữ mà Đại Khôn Hào viết rành nhất chính là chữ “sợ”.
Cuộc sống mà… Tất cả đều xuất phát từ tấm lòng thôi… _(:з" ∠)_
Trong khoảng thời gian này, Trác Mai vừa mới quay quảng cáo xong, quay lại phòng trang điểm, chuẩn bị tháo trang sức xuống.
Lúc chị ấy đi ngang qua mọi người, nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc thì lập tức dừng lại, quay qua nhìn bọn họ: “Mọi người đang xem gì thế?”
“Chị Trác!” Mấy cô gái đã làm xong việc của mình, đang ngồi một bên nghỉ ngơi thì giật nảy cả mình, suýt chút nữa thì làm rớt luôn cả điện thoại trên bàn.
Bọn họ hơi bối rối nhìn Trác Mai, sợ chị ấy cho rằng bọn họ lười biếng.
Bây giờ Trác Mai chỉ quan tâm tới giọng nói mà chị ấy vừa nghe được, tùy tiện xua xua tay, rồi nhìn về phía màn hình điện thoại.
Màn hình lúc này vừa lúc dừng lại ở đoạn Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía Đại Khôn Hào, khiến Trác Mai giật cả mình.
Là cô!
Là ân nhân đã từng giúp đỡ chị ấy!
“Này, không phải cô nói sẽ cho tôi cảm giác k. ích thích sao?”
Đại Khôn Hào ném cái bánh bao ngọt trên tay lên xuống, đi ở đằng sau Tô Tái Tái: “Kíc. h thích ở chỗ nào vậy hả?”
Vừa nói vừa nhướng mày, giọng điệu ngả ngớn.
Cậu ta vừa nói xong thì A Quần đi theo để quay phim cùng với đám cư dân mạng đang xem trực tiếp đều hiểu được ý của cậu ta là gì.
Điều đó đã làm dấy lên sự phẫn nộ của rất nhiều cư dân mạng.
[Đừng nói là ý của cậu ta là như tôi đang nghĩ đấy nhé?]
[Chắc vậy đó. ]
[Tên này đáng ghét thật đó, ước gì cậu ta gặp chuyện. ]
Nhưng mà ở nơi có nhiều người thì đương nhiên cũng sẽ có nhiều ý kiến khác nhau, bởi vậy cũng có rất nhiều người bình luận: [Tôi thấy mọi người hơi nhạy cảm rồi đó. Có khi người ta chỉ hỏi một chút thôi chứ không có nghĩ nhiều đến thế. ]
[Đúng đó, toàn mấy anh hùng bàn phím không à. ]
[Thôi, thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Tôi thấy cái cậu ấm con nhà giàu này chẳng thể làm người ta thích nổi. ]
Đừng nói là mọi người đang cãi nhau ở trên mạng vì mấy lời nói của Đại Khôn Hào, ngay cả Bách Trúc đang ở trên xe đạo diễn cũng tức giận mà ném tai nghe xuống đất, chỉ tay vào màn hình rồi nhìn sang phó đạo diễn La quát lớn: “Thằng này là cái thá gì vậy hả? Mau bảo nó cút đi cho tôi. ”
“Đạo diễn Bách, chúng ta đang phát sóng trực tiếp mà. ” Phó đạo diễn La cười gượng khuyên nhủ.
← Ch. 271 | Ch. 273 → |