Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 114

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 114
Còn có ai có thể dạy em yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


An Hồng trầm mặc một hồi ở trong điện thoại. Lộ Vân Phàm cũng nhắm hai mắt lại.

Sau vài giây, An Hồng nói: "Em đã ước nguyện xong rồi, còn anh thế nào?"

Lộ Vân Phàm cười: "Anh cũng đã ước nguyện xong rồi!"

An Hồng cũng không hỏi xem Lộ Vân Phàm đã ước nguyện cái gì, tựa như ngày trước, cô cũng không hề hỏi anh đã ước nguyện điều gì vậy.

Cô cũng không hỏi anh chuyện làm ăn ra sao. Không phải là cô không quan tâm, mà chính là cô không muốn làm gia tăng sự phiền não cho anh.

Cô nói chuyện phiếm cùng anh: "Hôm nay Mạt Mạt đã hỏi em về anh, đã lâu rồi không được gặp anh. Cô ấy hỏi chừng nào thì anh đến Hạ Môn để du ngoạn đấy."

Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ một lát, nói: "Em ở lại nơi đó với cô ấy thêm vài ngày nữa đi, mấy ngày nữa anh đến đó tìm em."

"Không không, anh không cần phải gấp như vậy đâu." An Hồng vội vàng nói, "Về sau còn có rất nhiều cơ hội, gần đây anh đang bận rộn như vậy."

Lộ Vân Phàm cười: "Kỳ thực, thật sự là anh cũng muốn đi đến đảo Cổ Lãng một chút, mấy năm nay có đi Hạ Môn, nhưng anh cũng không lên đảo."

Nghe anh giọng nói trầm thấp chậm rãi của anh, An Hồng trong lòng sáng tỏ, nói: "Vậy em chờ anh đến đây."

"Ừ!"

"Anh có biết không? Con gái của Mạt Mạt đã được 4 tuổi rồi đấy! Bộ dạng của con bé nhìn thật đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, một nửa giống Tiểu Cốc, một nửa giống Mạt Mạt."

Lộ Vân Phàm cười đến mức ánh mắt đều cong lên: "Thế nào, em hâm mộ lắm phải không, hả?"

An Hồng sẵng giọng: "Nào có chuyện ấy chứ!"

Lộ Vân Phàm nghe cô nói càng ngày càng có tinh thần, không muốn tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của cô nữa. Anh biết, từ trước đến nay giấc ngủ của An Hồng vốn không tốt, sau khi bừng tỉnh cô không dễ dàng ngủ lại được, liền nghĩ muốn gác điện thoại: "Thôi anh không nói chuyện với em nữa đâu, anh phải về nhà rồi, em đi ngủ sớm một chút nhé!"

"Vâng!" An Hồng ôm di động ở trên giường lăn người lại, "Lộ Vân Phàm, cố lên."

"Anh sẽ cố gắng."

"Chúc anh ngủ ngon."

"Chúc em ngủ ngon, mộng đẹp." Lộ Vân Phàm lưu lại một cái hôn qua điện thoại di động. Trong căn phòng an tĩnh, vang lên một tiếng 'chút' rất nhỏ,  nhưng truyền đến rành mạch trong lỗ tai của An Hồng, làm trong lòng cô thấy ấm áp, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.

Lộ Vân Phàm cúp điện thoại, anh đứng lên, nhìn quảng trường Vương Miện trống vắng trong bóng đêm. Trái tim của anh vốn đang đập bình tĩnh, bỗng đập càng lúc càng nhanh.

Tại các trung tâm thương mại, ánh đèn nê ông vẫn sáng rực rỡ lấp lánh như trước. Một vài tòa nhà văn phòng ở gần đó, một số tầng lầu cũng vẫn còn sáng đèn. Cách đó không xa, mấy chiếc xe gào thét chạy qua trên đường cái, ánh đèn tạo thành mấy hàng dài cái màu vàng. Hai tay của Lộ Vân Phàm nhét ở trong túi quần, anh hơi ngẩng đầu lên, đối mặt với hết thảy tất cả trước mắt.

Cái thành phố này biến chuyển phát triển từng ngày. Có vô số nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên, cầu vượt giăng khắp nơi, giao thông công cộng phát triển cực nhanh, tàu điện ngầm lần lượt được mở mang, bản đồ thành phố càng được mở rộng lớn hơn. Nhà xưởng mới xây xuất hiện như măng mọc sau mưa vậy. Sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tài chính tám năm, trải qua một thời gian ngắn lắng đọng lại, cái thành phố này đã hấp dẫn tinh anh từ khắp các miền trong nước đến đây, cùng thi triển quyền cước ở các lĩnh vực, góp một phần sức lực của mình để xây dựng phát triển thành phố này.

Lộ Vân Phàm chính là một người trong số đó.

Đối mặt với thành phố với tinh thần tràn đầy phồn thịnh, phấn chấn, anh chợt sinh lòng cảm khái.

Đây là địa phương mà anh và cô đã sinh ra và trưởng thành. Nơi này mỗi một đường phố, mỗi một nhà kiến trúc, thậm chí là mỗi một thân cây, đều tràn ngập tất cả những năm tháng thanh xuân của hai người bọn họ, cũng gửi gắm những khát khao vô hạn của bọn họ đối với tương lai.

Vì người đã đi xa, vì người vẫn luôn luôn quan tâm đến bọn họ và cũng vì chính bọn họ, anh và cô, đều phải tiếp tục phấn đấu.

Anh muốn xây dựng một nơi ở có chất lượng cao, khiến cho trong lòng của mỗi người đều thấy yêu quý ngôi nhà của mình.

Anh muốn xây dựng nên những tòa nhà văn phòng có chất lượng cao, khiến cho mỗi người đều có thể ôm ấp những ý tưởng, giấc mộng lớn để có thể phát triển tương lai rộng lớn.

Anh muốn xây dựng lên những nhà xưởng với những thiết bị tối tân nhất, khiến cho những nam nữ mới tới cái thành phố này để làm công, trong lòng đều sinh ra một phần hi vọng.

Trong lòng Lộ Vân Phàm tràn đầy ý chí mạnh mẽ. Tuy rằng rất nhiều người đều đã từng nói với anh rằng, hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên, nhưng mà cho đến giờ này khắc này, anh mới chính thức tin tưởng.

Cơn ác mộng đã qua, cuộc sống của anh rốt cục giống một đoàn xe lửa, quẹo vào theo một quỹ đạo bình thường. Kéo dài quỹ tích từ thời niên thiếu, không lo âu phiền muộn, đầy vui vẻ, tự tin gấp trăm lần tiến thẳng về phía tiền phương, chạy thẳng đến ga cuối cùng có tên gọi là hạnh phúc kia.

Hơn nữa, trên đường đi này, bên người anh đều sẽ có cô làm bạn.

Lộ Vân Phàm tin tưởng, anh và An Hồng, sẽ không bao giờ buông tay của nhau ra nữa.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lộ Vân Phàm, An Hồng thật sự không sao ngủ được.

Cô rời giường rút một điếu thuốc lá ra, đứng ngẩn người ở bên cạnh cửa sổ phát ngốc ra, cuối cùng, cô dứt khoát đi xuống lầu.

Trong khu sân vườn nhỏ của tiểu lữ quán rất náo nhiệt. Có một nhóm học sinh được nghỉ hè, đến đảo Cổ Lãng chơi đã kết bạn với nhau. Lúc này thì bọn họ một bên đang nướng đồ ăn, một bên chơi trò chơi sát thủ. Từ Mạt Mạt đang bận rộn, An Hồng bước đi đến bên cạnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xem bọn trẻ chơi đùa.

Có một cô gái nhỏ, mái tóc uốn lượn sóng ngẫu nhiên lấy được một lá bài sát thủ. Trong lúc mọi người nhắm mắt, cô gái mờ mịt luống cuống mở to mắt, xem đồng bọn sát thủ của mình. Đó là một nam thiếu niên người gầy, đầu húi cua. Cô gái nhỏ hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, chính là xem nam thiếu niên chỉ huy trò chơi, tiếp theo liền nhắm nghiền mắt lại.

Sau khi cảnh sát làm việc xong, mọi người trợn mắt, từ người bị giết bắt đầu lên tiếng. An Hồng xem cảm thấy thật nhiều hứng thú. Đến phiên cô gái nhỏ kia, sắc mặt của cô trở nên đỏ hồng, chỉ nói được một từ "Qua" liền ngậm miệng lại. Đến phiên cậu bé nam sát thủ kia, khuôn mặt của cậu ta bình thản, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bắt được lỗ hổng của người phát ngôn phía trước, chỉ dẫn mọi người đi bỏ phiếu. An Hồng nhìn thấy một ít những người bình dân đều khẽ gật đầu, hiển nhiên đã bị cậu ta thuyết phục.

Đáng tiếc chính là, sau khi có cảnh sát nói, cậu ta là sát thủ đã bị nghiệm minh (kiểm nghiệm rõ ràng), sắc mặt của cậu ta cũng không có gì là quá biến đổi, ánh mắt không chút ngó ngàng gì đến người đồng bọn của mình. Thế nhưng mà cô bé kia lại thiếu kiên nhẫn rồi, trên mặt rõ ràng có chút sốt ruột.

Đến lúc bỏ phiếu, thì cậu bé trai đầu tiên chỉ điểm nghi ngờ một bình dân. Cô gái nhỏ tóc uốn làn sóng nhìn chằm chằm chặt chẽ vào nam thiếu niên kia, thấy tay cậu ta vừa động đậy, cô liền" soạt" một cái đã giơ tay lên.

Cả nhà cười vang.

Cậu bé sát thủ thở dài, lấy tay che ở mặt mình.

Cô gái nhỏ kia mờ mịt nhìn mọi người, ngượng ngùng thu tay lại, cúi thấp đầu, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

Thật sự là một cô bé đơn thuần, An Hồng cười đến đau hết cả bụng.

Từ Mạt Mạt đi đến bên người cô ngồi xuống, hỏi: "

Cười gì vậy?"

An Hồng chỉ chỉ vào đám nam nữ thiếu niên đáng yêu trong sân vườn, nói: "Tuổi trẻ thật là tuyệt!"

Từ Mạt Mạt đẩy vào cánh tay của cô một phen: "Nói làm như là bản thân mình đã già cả lắm rồi ấy!"

An Hồng tiếp tục cười, Từ Mạt Mạt lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa cho An Hồng một điếu: "Cậu không phải là đã đi ngủ rồi hay sao? Thức dậy làm gì?"

An Hồng châm điếu thuốc lá lên, híp mắt lại, hít một hơi, nói: "Vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với Lộ Vân Phàm xong, không ngủ được nữa."

"Có cần phải ngấy như vậy hay không hả?" Từ Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn biểu tình của An Hồng: "Xem cậu cười kìa, nếp nhăn đều lộ rõ ra rồi đấy!"

"Chán ghét!"

An Hồng hít một hơi thuốc lá, tiếp tục nhìn những người trẻ tuổi kia làm ầm ĩ. Từ Mạt Mạt đánh giá cô, nói: "Cậu và Lộ Vân Phàm, lúc này đây, thật sự không có việc gì nữa chứ?"

"Ừ!" An Hồng gật đầu, "Mới vừa rồi anh ấy đã nói với tớ, độ mấy ngày nữa sẽ đến chỗ này đấy."

*****

Vài năm nay An Hồng đã tới Hạ Môn vài lần. Từ Mạt Mạt tuy không liên tục liên lạc với nhau, nhưng cũng đã biết chuyện phát sinh vào năm đó.  Cô đau lòng cho An Hồng, nhưng lại cũng không có cách nào. Mấy tháng trước biết An Hồng đã gặp lại Lộ Vân Phàm, cô đã từng nói điện thoại với An Hồng, đã nghe qua những oán giận của cô. Sau này An Hồng và Lộ Vân Phàm lại đến với nhau một lần nữa, trong lòng Từ Mạt Mạt vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ. Quả nhiên, sau liền đã xảy ra chuyện mà cô không muốn nhìn đến nữa.

Lúc này đây, An Hồng đột nhiên đến Hạ Môn, Từ Mạt Mạt vốn đang thật lo lắng, nhưng mà An Hồng thoạt nhìn thật giống như đã trút bỏ đi được một ánh nặng vậy, nhìn cô có vẻ thực nhẹ nhàng. An Hồng nói với Từ Mạt Mạt, cô và Lộ Vân Phàm đã không xảy ra chuyện gì nữa rồi.

Rồi sau đó, An Hồng kể lại tỉ mỉ cho Từ Mạt Mạt nghe những chuyện đã phát sinh ra trong một tháng này.

Từ Mạt Mạt hồi tưởng hết thảy đến đây, liền nói với An Hồng: "Không có việc gì là tốt rồi. Cậu xem, Tiểu Lỵ nhà tớ cũng đã đi nhà trẻ rồi, cậu cũng thật sự phải nắm chặt đấy."

An Hồng cười cười, không trả lời.

Từ Mạt Mạt nói tiếp: "Lại nói tiếp, thật sự cũng phải cám ơn bác sĩ Trần, nếu như anh ấy nói lại hết thảy mọi chuyện cho Lộ Vân Phàm nghe, hai người các cậu lại thật sự bỏ lỡ nhau."

An Hồng quay đầu lại nhìn Từ Mạt Mạt, nói: "Kỳ thực, Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa biết đến một chuyện này."

"Là chuyện gì vậy?"

"Bí mật." Tầm mắt của An Hồng lại di chuyển vào trên người những người tuổi trẻ kia trong sân nhỏ. Ánh mắt cô lóe sáng, khóe miệng cong cong: "Chờ anh ấy đi đến đây, tớ muốn chính miệng mình nói cho anh ấy biết."

An Hồng ở lại chơi trên đảo Cổ Lãng, mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại. Cô lội sóng bên bờ biển, hoặc là tùy ý đi dạo lung tung ở trên ngã tư đường náo nhiệt nhất của đảo. Từ Mạt Mạt phải trông nom tiểu lữ quán, An Hồng liền xung phong nhận việc, dẫn theo Tiểu Lỵ đi dạo chơi trên bờ biển.

Tiểu Lỵ ngồi nghịch đất cát, nhặt vỏ ốc ở trên bờ cát. An Hồng ôm đầu gối ngồi cách không xa chỗ đó, lấy tai nghe đút vào trong lỗ tai, một bên nghe ca nhạc, một bên trông nom Tiểu Lỵ.

Cô đội chiếc mũ cói rộng vành, mặc chiếc váy dài màu lam. Làn váy mềm mại nhẹ nhàng xòa xuống ở trên bờ cát, bị gió biển thổi vào nhẹ nhàng lay động.

Xa xa có hai người đi tới. An Hồng từ xa xa nhìn lại, phát hiện ra đó chính là hai nam nữ thiếu niên đêm hôm trước đã chơi trò chơi sát thủ ở trong sân vườn của tiểu lữ quán.

Hai cô cậu bé kia một trước một sau chậm rãi đi dạo ở trên bờ cát. Cô gái nhỏ đi ở phía sau. Cô bé đi chân trần, trong tay xách theo một đôi giày, thân mình lúc lắc lúc lắc, có vẻ rất vui vẻ.

Đi được trong chốc lát, thì đột nhiên cô gái nhỏ chạy lên trước vài bước, lôi kéo vạt áo sơmi của chàng trai trẻ kia.

Cậu bé trai quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ đi đến trước mặt cậu bé trai, cúi đầu, tựa như nói chuyện gì đó với cậu bé trai.

An Hồng nhìn không thấyvẻ mặt của cô bé, chỉ thấy cậu bé kia đỏ mặt lên, có chút không biết làm sao.

Cô gái nhỏ luôn luôn cúi đầu, hai bàn chân cứ cọ tới cọ lui ở trên bờ cát, một lát sau, rốt cục cậu bé trai khôi phục lại sắc mặt, cũng nói lại chút gì đó.

Cô gái nhỏ kia bỗng chốc liền ngẩng mặt lên. An Hồng nhìn đến cậu bé trai kia sờ sờ lên cái ót, tiện đà toét ra một nụ cười. Rồi sau đó, cậu bé ôm lấy cô bé kia. Cô bé kia buông thỏng cánh tay, giống như đã bị choáng váng.

Cậu bé trai ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, vừa nói chuyện ở bên tai của cô gái nhỏ kia. Nhưng cô gái nhỏ vẫn là không hề có phản ứng. Cậu bé trai dứt khoát một phát bế bổng cô bé kia lên, xoay chuyển mấy vòng tại chỗ.

An Hồng rốt cục nhìn thấy được mặt của cô bé kia. Cô đã khóc.

Cô gái nhỏ ném đôi giày trong tay xuống, ôm lấy cổ của bé trai, rốt cục nín khóc mỉm cười. Tiếng cười sang sảng của hai người trẻ tuổi được gió biển đưa vào trong tai An Hồng.

Nhìn theo bóng dáng hai nam nữ thiếu niên nắm tay nhau khoan khoái chạy xa, bên khóe môi An Hồng cũng hiện lên ý cười.

Cô dường như có thể cảm nhận được hạnh phúc của hai người bọn họ, bởi vì niềm hạnh phúc này, chính cô cũng đã từng đã trải qua.

Trong tai nghe của cô hợp thời vang lên một bài hát. Tiếng ca của nữ ca sĩ thật trong sáng, là một bài hát mà An Hồng chưa từng nghe bao giờ.

Cô nhìn thoáng qua Tiểu Lỵ, cô bé chính là có khả năng mạnh mẽ, đang dùng những hạt cát để tạo ra tòa lâu đài. quay đầu lại, nhìn ra biển ở trước mặt. Trên đỉnh đầu cô là bầu trời xanh thẳm. An Hồng nhắm mắt lại, lặng yên lắng nghe ca khúc.

"Lại đi tới bến cảng nơi này, không có nguyên nhân để giữ lại

Trái tim của em ngồi trên thuyền nhẹ man mác, tìm kiếm những hạt cát bị thất lạc.

Tùy thời đúng lúc sóng biển phiêu lưu, em dùng sức mở rộng hai tay

Ôm ấp nhiều như vậy lên lên xuống xuống, tưởng niệm, vẫn là anh nhìn vào trong sóng mắt của em

Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là, khi một mình em nhìn biển

Quay đầu mới phát hiện anh không ở đây, chỉ lưu lại cho em nỗi bồi hồi quanh co

Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là khi này lại nhớ lại những hồi ức ngày xưa

Trừ anh ra, ở ngoài đều trống rỗng, còn có ai có thể tới dạy em yêu

Lại về tới nơi tận cùng này, em cũng nghĩ muốn càng đi về phía trước

Chính là khi càng nhìn thấy trời cao biển rộng, lại càng tiếc nuối, không có anh cùng chia xẻ nỗi xúc động của em

Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là, khi một mình em nhìn biển

Bóng dáng mỏi mệt không chỉ có em, không nghĩ anh sẽ gặp lại em đây

Em không chắc chắn là anh sẽ quay trở về, chẳng qua là khi một mình em đi vào giữa biển người

Trừ anh ở ngoài ỷ lại, còn có ai có thể dạy em biết dũng cảm

Trừ anh ra, ở ngoài trống rỗng, còn có ai có thể tới dạy em yêu..."

...

Hiệu suất làm việc của Thạch Nghị rất cao. Anh nói chuyện kỹ càng cùng với Lộ Vân Phàm hai ngày, sau đó rất nhanh hãy tiến vào giai đoạn định ra hợp đồng.

Thạch Nghị bắt đầu chuẩn bị chuyện ngân hàng cho vay tiền. Lộ Vân Phàm gần như thức liên tục suốt hai ngày đêm liền, đến lúc này mới rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tập đoàn Đông Hải cũng không đến để can thiệp. Lộ Kiến Vũ đã biết hết thảy chuyện này, tảng đá trong lòng cũng thoáng cái liền rơi xuống đất. Lộ Vân Phàm cũng vẫn không dám xem thường, thời khắc đều chú ý đến hướng đi của tập đoàn Đông Hải. Anh lo lắng cho Thạch Nghị sẽ phải chịu ảnh hưởng khi cho anh vay tiền. Thạch Nghị cũng không đủ nắm chắc, nhưng mà số tiền lớn như vậy, tài liệu cho vay cũng cần phải chuẩn bị thật phức tạp. Thời hạn vay cũng không ngắn, lúc này thì bọn họ chỉ có thể giữ thái độ chờ đợi monh ngóng.

Còn có thật nhiều rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà Lộ Vân Phàm thấy hơi có hơi rảnh một chút, liền giao bản nháp hợp đồng kia cho luật sư của Vũ Hoa. Sau đó anh quyết định đi gặp An Hồng. Anh rất nhớ cô, giờ này khắc này, anh thầm nghĩ muốn thả lỏng tâm tình, có cô bồi ở bên mình.

Trước khi xuất phát, Lộ Vân Phàm đi đến trung tâm thương mại, cẩn thận chọn lựa một chiếc nhẫn kim cương.

Nhìn chiếc nhẫn trong hộp tỏa ra những vòng tròn sáng lấp lánh, anh rốt cục nở nụ cười.

Anh gọi điện thoại cho An Hồng, nói: "An An, hiện tại anh sẽ đi đến đó để gặp em đây!"

Nghe giọng điệu của anh, An Hồng chỉ biết, mọi chuyện đều đã được giải quyết không sai biệt lắm, cô nói: "Tốt lắm, em chờ anh!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)