Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 113

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 113
Hứa nguyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tháng Bảy ở thành phố J, là thời khắc nóng nhất trong một năm, mà vài ngày nay, lại là vài ngày nóng nhất trong Tháng Bảy.

Lộ Vân Phàm cùng Thạch Nghị đi ra khỏi quán bar, cảm thụ sự oi bức trong không khí đến mức làm người ta hít thở không thông. Không đầy một khắc, trên trán của bọn họ đã thấm ra đầy mồ hôi.

Thạch Nghị lái xe cho xe dừng lại ở cửa quán bar, Lộ Vân Phàm không chút lo lắng, trực tiếp liền lên xe.

Xe lái mười mấy phút đồng hồ đã đến mục đích, Lộ Vân Phàm xuống xe vừa nhìn thấy, mày rậm nhíu lại.

Đây là một khu thể thao ngoài trời, có mấy sân bóng rổ nằm bên cạnh đường, đang sáng đèn.

Đã hơn 10 giờ tối, trên ba sân bóng rổ xếp thẳng thành một hàng, người chơi bóng đã không còn nhiều lắm, hai sân bỏ không, trên sân còn lại cũng chỉ có một nhóm thanh niên đang thu thập lại một ít giày, ba lô của mình.

Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Thạch Nghị, chỉ thấy tay anh ta đang ném một quả bóng rổ xuống, miệng cười hì hì đi tới.

Hai tay Lộ Vân Phàm cắm vào trong túi quần, cũng không nói chuyện. Thạch Nghị đi đến trước mặt anh, cúi người giang rộng ra chân nhanh chóng đập quả bóng xuống đất mấy cái, cuối cùng lại chộp bóng vào trong tay, cổ tay liền xoay chuyển một cái, quả bóng rổ quay vòng vòng ở ngay tại đầu ngón tay của anh ta.

Lộ Vân Phàm vẫn cười nhìn anh ta như trước.

Anh đã uống đến ba ly rượu tây, lúc này hơi rượu bắt đầu mạnh mẽ nổi lên một ít. Gò má anh ửng hồng, ánh mắt cũng đã mê ly một ít.

Thạch Nghị vòng vo quả bóng một lát, hất cằm hướng về phía sân bóng trống, gật gật đầu một chút: "So tài chứ?"

Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua sang bóng, lại nhìn về phía Thạch Nghị. Thạch Nghị cười đến thật xán lạn, tựa hồ hoàn toàn không lo lắng Lộ Vân Phàm liệu có thể đáp ứng hay không, tự bản thân mình đã cầm bóng đi thẳng về phía trước.

Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của anh ta.

Nơi này là sân bóng rổ mở ra miễn phí đối với người bên ngoài, ánh sáng chiếu cũng không được tốt lắm. Thạch Nghị mặc áo T-shirt ngắn tay, quần hưu nhàn chín phần, chân trần đi đôi giầy cứng. Anh thuần thục cầm bóng, mấy cột đèn chiếu vào ở trên người anh, vẽ ra trên nền đất xi măng thành những cái bóng thon dài tỏa ra nhiều phương hướng khác nhau.

Thạch Nghị đã đứng ở dưới cái kệ giỏ bóng. Anh ngẩng đầu nhìn, thân mình hơi ngồi xuống, nhẹ nhàng ném quả bóng đi, tư thế vừa linh hoạt lại vừa đúng tiêu chuẩn. Quả bóng da lượn theo một đường vòng cung duyên dáng trong không trung, sau đó rơi vào trong lưới.

"Yeah!" Anh ta bắt được quả bóng, nhìn trở lại Lộ Vân Phàm, vừa đập quả bóng vừa kêu gào, "Đến đây đi, một chọi một, thật lâu rồi không chơi."

Bộ dạng của Thạch Nghị rất chân thành. Lộ Vân Phàm biết, mình không thể cự tuyệt.

Anh kéo áo vạt áo sơ mi từ trong quần tây ra ngoài, hai tay nắm giữ lấy nhau, xoay vặn cổ tay, từng bước một đi về phía trong sân.

Thạch Nghị càng cười đến vui vẻ hơn rồi.

Anh ta tiếp tục dẫn bóng, khi Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt anh cách ba thước, đột nhiên anh ta ném quả bóng về phía Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm bắt được quả bóng, hơi hơi xoay người thả lỏng, cúi người xuống, thuần thục đập quả bóng.

Đầu của anh không cúi thấp quá, một đôi mắt chặt chẽ nhìn chăm chú vào Thạch Nghị.

Trận bóng rổ trong bóng đêm, giờ này chỉ còn lại hai người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thon dài.

Lộ Vân Phàm một bên dẫn bóng, một bên nhìn chằm chằm vào Thạch Nghị. Khóe miệng Thạch Nghị hơi nhếch lên, bổ nhào tới.

Thi đấu bóng rổ một chọi một, chú ý tốc độ cùng lực lượng, luận về lực trên cánh tay, thì hai người đàn ông này sàn sàn như nhau, nhưng dù sao đùi phải của Lộ Vân Phàm là chân giả, dáng đi của anh bây giờ không phải là quá mức dị thường, dưới loại tình huống đối kháng cao này, vẫn không thể nào di động nhanh nhẹn được. Trong khi Thạch Nghị phòng thủ, động tác của anh rõ ràng trở nên cứng ngắc hơn rất nhiều. Thạch Nghị cũng không phải là phòng thủ rất vững chãi, nhưng Lộ Vân Phàm vẫn rất khó dẫn bóng đột phá.

Mặc kệ anh đi về phía trái hay là phía phải, Thạch Nghị giương đôi tay tựa như một bức tường, dường như chắn ngay ở trước mặt anh.

Trong lòng Lộ Vân Phàm vẫn không vội vàng xao động, chính là để cho trọng tâm thân thể thả lỏng xuống thấp, chuyên chú khống chế trái bóng.

Ít nhất, không thể để cho Thạch Nghị cướp được bóng đi.

Hai người giằng co trong chốc lát, Lộ Vân Phàm thấy rất khó để đột phá tới dưới rổ bóng, đột nhiên làm một động tác giả. Thạch Nghị hơi có chút chần chờ, Lộ Vân Phàm đã lui về phía sau một bước nhỏ, đứng thẳng người, nhìn vòng rổ nheo lại mắt, cổ tay dùng sức, quăng quả bóng tới.

Trong mắt Thạch Nghị lóe lên một tia sáng, anh bật nhảy lên thật cao, dùng một lực chụp thật mạnh, "bộp" một tiếng, liền nhanh chóng đánh rơi quả bóng xuống.

Lộ Vân Phàm đứng tại chỗ chưa di chuyển. Thạch Nghị nhặt lấy quả bóng trở về, mang theo nụ cười có chút vô lại nhìn anh, nói: "Đến lượt tôi rồi."

Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn anh ta, chỉ cảm giác tim mình đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đều ướt mồ hôi, cả người nhiệt huyết sôi trào. Anh bắt đầu tháo cúc áo trên áo sơ mi của bản thân ra, một chiếc lại một chiếc, sau khi tháo hết toàn bộ cúc áo ra, anh một phát vứt chiếc áo sơ mi sang một bên, để lộ ra thân hình trắng nõn cân xứng với cơ bắp khít khao trên người.

Trong khoảng thời gian này áp lực trên người anh rất lớn, giờ phút này đối mặt với Thạch Nghị, thế nhưng anh lại cảm nhận được một loại cảm xúc kích động muốn phóng thích.

Thời tiết rất nóng, lại không ức chế được kỳ phùng địch thủ, khiến tâm tình anh thực kích động.

Lộ Vân Phàm mở rộng hai tay hơi cúi người xuống, di động hai chân, ánh mắt sáng ngời có thần, giống như một người thợ săn đang đợi con mồi của anh.

Nụ cười xao động trên mặt Thạch Nghị. Anh ta cầm bóng đứng tại chỗ, thân hình vừa di động, anh ta tựa như tia chớp xông về hướng trước mặt Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm tập trung tinh thần, dù sao anh cũng là người thân cao tay dài, ở trên phương diện phòng thủ thì vẫn có thể chống đỡ được một trận.

Thạch Nghị cũng rất quang minh lỗi lạc, sẽ không tấn công uy hiếp Lộ Vân Phàm, chỉ đối kháng rất chính thống cùng anh, hoàn toàn chú ý đến lực lượng và kỹ thuật.

*****

Hai người đứng nhìn nhau, Thạch Nghị bỗng nhiên dừng đánh bóng, rồi đột ngột xoay người đánh nghi binh. Lộ Vân Phàm bình tĩnh ứng chiến, không dám xem thường, hai người dần dần giằng co.

Thạch Nghị dẫn bóng tơi thì có chút hơi do dự. Lộ Vân Phàm nắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhô người tạt qua, đường bóng đã bị anh chặt đứt.

Trên mặt Lộ Vân Phàm hiện ra vẻ đắc ý, thế nhưng Thạch Nghị thì lại biến sắc. Nhưng mà anh ta cũng không để cho Lộ Vân Phàm được cao hứng lâu lắm. Dù sao thì Lộ Vân Phàm cũng không thể hành động mau lẹ bằng anh ta. Thạch Nghị bị đã giáo huấn lúc trước, nên rất nhanh đã đoạt lại được bóng đến trong tay.

Lộ Vân Phàm cũng không nổi giận, chính là giữ vững tinh thần chuyển hoá công thủ. Nhưng mà Thạch Nghị thân thủ mạnh mẽ, sau khi cướp lại được bóng rồi, không bao giờ nữa cho Lộ Vân Phàm cơ hội nữa, thân mình hướng về trước người anh, xoay người chen lách một cái, bộ pháp di động cực nhanh, anh đã giữ bóng đi xẹt qua Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm muốn trở lại ngăn đón anh, bất đắc dĩ anh cũng không thể kiểm soát được hành động của đùi phải, ngẩng đầu lên, Thạch Nghị đã chạy ba bước ném bóng một cái, quăng được quả bóng vào vòng rổ.

Lộ Vân Phàm chống nạnh, một bên thở, một bên nhìn anh, một lát sau rốt cục vỗ tay lên.

Thạch Nghị cười ha ha, nhặt lại quả bóng sau đó lại ném đến trong tay Lộ Vân Phàm: "Đổi cho cậu này!"

Thạch Nghị tựa như càng ngày càng hăng say, anh cũng cởi luôn chiếc áo T-shirt vứt qua một bên, cánh tay với cơ bắp kiện mỹ xuất sắc vẫy về Lộ Vân Phàm, cười nói: "Lại đây!"

Lộ Vân Phàm tùy ý cầm bóng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Nghị không chớp. Lúc trước vận động không tính là rất kịch liệt, nhưng chân trái của anh đã bị làm đau lâm râm. Nhất là chỗ đầu gối, dường như luôn không dùng được lực. Tuy trong lòng Lộ Vân Phàm có chút ảo não, nhưng trên mặt lại rất ung dung thản nhiên.

Rất nhiều năm trước, anh vận động vạn năng, yêu thích nhất những trò chơi có tính vận động đối kháng như vậy. Những hoạt động như đá banh, chơi bóng rổ, tất cả đều khỏi phải bàn. Từ sau khi bị cắt chân, loại vận động mà anh làm được nhiều nhất chính là bơi lội và khí giới tập thể hình, tuy rằng thỉnh thoảng anh cũng sẽ luyện tập ném bóng vào rổ, nhưng mà chơi đối kháng cùng với người khác như thế này, thì nhiều năm qua anh cũng là chưa từng chơi rồi.

Giờ khắc này, tựa như lại khiến anh tìm lại cái loại cảm giác ấy.

Lộ Vân Phàm biết Thạch Nghị cũng chưa dùng tới toàn lực, cũng biết, nếu như anh ta mà dùng tới toàn lực, thì bây giờ mình căn bản sẽ không có cách nào chống lại. Nhưng mà anh vẫn tiếp nhận sự khiêu chiến này của Thạch Nghị, bởi vì, anh biết thứ mà Thạch Nghị cần chính là cái gì.

Chính là sự ứng phó toàn lực của bản thân.

Thạch Nghị muốn nhìn thấy quyết tâm của anh, đối với quyết tâm hợp tác tương lai, "phá phủ trầm Chu" (*), tuyệt không buông tay.

(*) Phá Phủ Trầm Chu (hay Phá Phủ Trầm Châu): Thành ngữ. Dịch nghĩa: đập nồi dìm thuyền; ý nói quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ này dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

Tim Lộ Vân Phàm đập thật sự rất mau, hô hấp cũng có chút dồn dập, nhưng mà ánh mắt anh lại càng lúc càng sáng chói, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Mồ hôi lăn theo vầng trán anh rơi xuống, trên thân thể để trần trắng trẻo mồ hôi đã tuôn ra dầy đặc từ lâu.

Trái bóng rổ được đập nảy ở trên mặt đất có tiết tấu.

Lộ Vân Phàm hết sức chăm chú, tìm kiếm cơ hội, nhưng mà Thạch Nghị phòng thủ kín không kẽ hở. Lộ Vân Phàm muốn đột kích vào bên trong, gần như là không thể nào.

Trong lòng anh vừa động một cái, liền mang theo trái bóng chậm rãi di động về hướng bên phải. Trong lúc Thạch Nghị còn chưa phản ứng kịp, anh đã cầm bóng lui về phía sau một ít.

Anh ta cúi đầu nhìn dưới chân, ánh mắt Thạch Nghị chợt lóe lên, đã biết đến ý đồ của anh rồi. Thạch Nghị nhanh chóng lấn người lên trước, nhưng vẫn bị chậm một bước.

Lộ Vân Phàm đứng ở ba phần tuyến ngoại, nhìn chằm chằm vào vòng rổ xa xôi, tay trái cầm trái bóng rổ, cổ tay phải dùng sức, thân mình cao to ở trên trận bóng rổ trống trải, bóng dáng biến ảo thành một tư thế đúng tiêu chuẩn lại duyên dáng.

Hết thảy những thứ này chỉ phát sinh nhanh như tia chớp, Thạch Nghị mạnh mẽ xông qua, thân mình không thu lại được, Lộ Vân Phàm mới để cho bóng rời tay. Cả người anh liền đụng phải trên người Thạch Nghị.

Thân mình Lộ Vân Phàm ngã về sau, nhưng ánh mắt lại vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào khu rổ bóng.

Trái bóng rổ rơi ở trên vòng rổ, phát ra một tiếng trầm đục, chạy vòng vo vài vòng dọc theo vòng rổ, sau đó rốt cục lọt vào trong lưới.

Tảng đá trong lòng Lộ Vân Phàm rơi xuống đất.

"Phịch", "Phịch" hai tiếng động vang lên, hai người đàn ông đã bị té ngã xuống nền sân xi măng.

Lộ Vân Phàm cảm giác thấy chân trái của mình rất đau, nhưng anh không có hơi sức đâu để quản chuyện đó.

Anh mở rộng hai tay sang hai bên, nằm soài trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Những đám mây màu xám chậm rãi bay qua, bầu trời đêm của thành phố mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn thấy lác đác lơ thơ mấy ngôi sao.

Anh lớn tiếng thở phì phò. Đang là trung tuần tháng bảy, thời tiết thật nóng bức, cho dù là buổi tối, bầu không khí bao quanh cũng trở nên nóng hầm hập.

Lộ Vân Phàm dần dần nhắm hai mắt lại. Không biết qua bao lâu, bên người anh truyền tới một tiếng cười giòn giã: "Này, đã chết chưa?"

Anh mở mắt ra, phát hiện Thạch Nghị đã đứng lên, vắt chiếc áo T-shirt ở trên vai, lại ném chiếc áo sơ mi của Lộ Vân Phàm đến trên người anh.

Lộ Vân Phàm tiếp nhận chiếc áo, cong môi cười, thấp giọng nói: "Ba trận thắng hai, tôi thua."

"Không, cậu đã thắng." Thạch Nghị nhìn anh, vươn tay.

Lộ Vân Phàm bắt lấy tay anh ta, bỗng chốc liền ngồi dậy, anh xếp đặt lại vị trí đùi phải, ngẩng đầu lên nói: "Kéo tôi một phen."

Thạch Nghị lôi kéo tay anh, Lộ Vân Phàm chậm rãi đứng lên, anh xoay người sờ sờ đầu gối chân trái, khẽ nhíu mày.

"Không bị sao chứ?" Thạch Nghị hỏi.

"Không có việc gì!" Lộ Vân Phàm đứng thẳng người, cũng vắt chiếc áo lên trên bờ vai, "Còn muốn chơi nữa sao?"

Thạch Nghị theo dõi anh cười rộ lên: "Nghỉ thôi! Chúng ta đi nào!"

*****

Lộ Vân Phàm gật gật đầu, xoay người đi vài bước liền phát hiện có chút không đúng. Nơi chân trái rất đau, đau đến mức anh không thể không đi khập khiễng.

Thạch Nghị nhìn bộ dáng của anh, đi qua kéo tay anh, khoác lên vai của mình: "Tôi làm cây gậy chống cho cậu một chút."

"Cảm ơn anh."

Hai người đàn ông đều mồ hôi đầy đầu, vừa đi về hướng bãi đỗ xe, vừa tán gẫu với nhau.

Lộ Vân Phàm không hề đề cập tới chuyện hợp tác, nhưng Thạch Nghị lại nhắc đến trước.

"Xế chiều ngày mai, tôi sẽ đi tới văn phòng để nói chuyện với cậu."

Lộ Vân Phàm hơi ngẩn người ra, một lát sau, anh cúi đầu nở nụ cười, dần dần liền cười ra tiếng.

Thạch Nghị cũng không giận, anh nhìn xem chung quanh, nói tiếp: "Lộ Vân Phàm, tôi quen biết cậu cũng đã 5 năm, tôi tin tưởng cậu sẽ không lừa tôi."

"Ha ha ha ha..." Lộ Vân Phàm rốt cục cất tiếng cười to. Anh có chút kích động, lớn tiếng nói, "Tôi cũng vậy, rất tin tưởng anh nhất định sẽ hợp tác với tôi. Đi, chúng ta lại đi uống vài chén!"

"Không được!" Thạch Nghị lắc đầu, "Vợ con, bạn bè tôi vẫn còn đang chờ tôi rồi. Tôi hiếm khi về nước cùng cô ấy, ném cố ấy lại một mình không hay."

"Ấy này, tôi nói cái người bạn nhỏ kia của anh, đến tột cùng là người như thế nào vậy? Khi nào thì dẫn đến cho mong gặp mặt đây?"

Thạch Nghị cười đến ánh mắt đều nheo lại: "Không thành vấn đề, tuyệt đối không thể kém hơn bà xã của cậu."

Nghe được cái từ bà xã này, gương của Lộ Vân Phàm tự nhiên thoáng ửng hồng lên một chút. Anh nghĩ nghĩ, nói: "Nửa năm sau tôi sẽ kết hôn, anh nhớ phải mang theo người bạn nhỏ của anh đến uống rượu mừng đấy nhé!"

"Ái chà! Nhanh như vậy sao?" Thạch Nghị liền phát hoảng, còn nói, "Đúng rồi, Hứa Lạc Phong, cái tên hỗn đản kia gần đây như thế nào rồi? Thật lâu rồi không gặp cậu ta, khi nào đó cậu gọi cậu ta ra uống ly rượu nhé."

"Được! Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ gọi cậu ta ra đây."

...

"Ai dà, làm sao cậu lại nặng như vậy hả? Nào nào đi thôi!"

"Chân tôi rất đau đó!"

"Ối dào! Lớn tiếng như vậy để làm gì chứ!"

...

Sau khi chia tay với Thạch Nghị, Lộ Vân Phàm mặc áo, ngồi lên xe Tiểu Cao trở về khu nhà trọ ở Quảng Hòa.

Tâm tình của anh rất tố! Khi đi ngang qua quảng trường Vương Miện, đột nhiên anh nói: "Tiểu Cao, dừng xe!"

Dặn dò Tiểu Cao ở trên xe chờ anh, sau đó Lộ Vân Phàm một mình chậm rãi trèo lên cầu thang quảng trường, đi tới bên cạnh bể phun nước.

Bóng đêm càng sâu, chung quanh quảng trường Vương Miện chỉ có ánh đèn rực rỡ từ các biển quảng cáo lóe lên lấp lánh. Bể phun nước đã đóng, lúc này nước trong bể phẳng lặng, không hề gợn sóng.

Chân trái Lộ Vân Phàm không khoẻ, anh trực tiếp liền ngồi lên bên cạnh thành bể phun nước. Anh đánh giá bốn phía, chỉ có rất ít người đi đường, xa xa một cặp tình nhân nhỏ nắm tay nhau đi qua. Trong tay cô gái nhỏ còn nắm dây một quả bóng bay màu hồng. Hai người dường như là mới từ trong KTV đi ra.

Lộ Vân Phàm không tự chủ được liền nở nụ cười. Anh nhớ tới thời còn học đại học, anh cùng với An Hồng cũng thường tới nơi này hò hẹn. Khi đó nơi này vẫn còn gọi là quảng trường Hồng Thái Dương, là trung tâm của thành phố J, chung quanh có thật nhiều các khu đại siêu thị, các trung tâm thương mại, còn có các khách sạn lớn lớn nhỏ nhỏ. Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đều là những người hay ăn. Hai người thường từ nơi này lựa chọn một nhà hàng nào đó để vào ăn uống. Có đôi khi không thể lựa chọn được sẽ ăn cái gì, thường hay dùng kéo búa bao để quyết định.

Có một lần, sau khi ăn uống no đủ, đi ra khỏi nhà hàng, An Hồng nhìn thấy một người bán hàng rong đang bán bóng bay.

Khi đó là đầu mùa đông, cô đứng ở nơi đó, đối với này một nhóm lớn bóng bay đủ màu đủ dạng kia, ánh mắt cứ thế không sao dời đi được.

Lộ Vân Phàm muốn cho cô mua một quả bóng, cô không đồng ý, nói đây là thứ đồ chơi của trẻ con.

Nắm tay cô rời đi, Lộ Vân Phàm nhìn thấy An Hồng quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt toàn là sự khát vọng.

Mãi cho đến hơn nhiều năm sau, từ mẹ Hàn Lộ Vân Phàm mới được biết rằng,  hồi nhỏ An Hồng gần như không có đồ chơi, đồ ăn vặt. Cô cũng rất ít,  thật ít khi được đi ra ngoài vui chơi. Thời thơ ấu của cô, thật sự đều không giống với đại đa số những trẻ em khác. Rồi sau đó, mẹ Hàn mẹ liền kể lại những chuyện hồi nhỏ của Hàn Hiểu Quân và An Hồng.

Lộ Vân Phàm rốt cuộc đã biết, Hàn Hiểu Quân đã mang đến cho An Hồng một cuộc sống có ý nghĩa như thế nào. Thật sự, tất cả mọi người đều không một ai có thể bằng được.

Cặp tình nhân nhỏ kia đã đi xa, Lộ Vân Phàm thu hồi suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho An Hồng.

Giọng nói của cô mơ mơ màng màng: "A lô..."

"Em ngủ rồi sao?"

"Là anh đó à!" An Hồng ở đầu dây bên kia nở nụ cười, "Vừa ngủ không bao lâu, anh đang làm cái gì ở đó đấy?"

"Vừa mới nói chuyện cùng với người khác một chút xong, bây giờ anh lập tức liền về nhà đây."

"Anh có mệt mỏi không? Về nhà tắm rửa một chút, rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

"Ừ!" Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, nói, "An An, em có biết bây giờ anh đang ở chỗ nào không?"

"Chỗ nào vậy?"

"Anh đang hứa nguyện ở bên cạnh hồ nước ở quảng trường Vương Miện."

"..." An Hồng dường như suy xét trong chốc lát, mới hiểu rõ ràng rằng cái gọi là hồ hứa nguyện kia, đến tột cùng là cái gì. Cô thấp giọng cười, "Buổi tối khuya anh chạy tới chỗ đó để làm cái gì chứ?"

"Để hứa nguyện (Cầu nguyện, ước nguyện)." Lộ Vân Phàm lấy từ trong túi áo ra hai đồng tiền xu Nhất Nguyên (đồng tiền 1 xu), vung tay lên, liền quăng vào trong hồ nước.

Gần như không có âm thanh vang lên, không có nước phun, hai đồng tiền xu đã biến mất không thấy gì nữa.

Lộ Vân Phàm cười đến ấm áp, dịu dàng nói vào trong điện thoại di động: "An An, anh vừa mới vứt vào hồ nước hai đồng tiền xu, chúng ta cùng nhau hứa nguyện đi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)