Truyện:Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh - Chương 115

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Trọn bộ 116 chương
Chương 115
Câu trả lời
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ăn cơm chiều xong, An Hồng đang cùng Từ Mạt Mạt tản bộ, thì nhận được điện thoại của Lộ Vân Phàm.

Anh nói cho cô biết, đại khái là nguyên nhân do thứ sáu trùng với kỳ nghỉ hè, nên vé máy bay từ thành phố J đến Hạ Môn đã không có. Cho nên, anh sẽ đi tàu hỏa đến Phúc Châu. Đến 9 giờ rưỡi, sau đến ga anh sẽ bắt xe taxi chạy đến Hạ Môn.

An Hồng nói vẻ oán giận: "Như vậy đến Hạ Môn không phải là đã sắp nửa đêm rồi sao! Anh vội vã như vậy để làm gì chứ, đợi đến buổi sáng ngày mai ngồi máy bay cũng tới kịp mà."

Lộ Vân Phàm cười: "Sáng mai đi máy bay, đi qua đi lại đến chỗ em thì cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, anh không muốn lãng phí thời gian."

An Hồng mím môi cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Có thể chênh lệch bao nhiêu thời gian chứ."

"Một phút đồng hồ anh cũng không muốn trì hoãn. An An, anh nhớ em lắm, thầm nghĩ nhanh được nhìn thấy em một chút."

Anh nói với một bộ dáng rất nghiêm trang, An Hồng nói: "Đêm nay em sẽ đến thành phố Hạ Môn đặt một căn phòng, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lên đảo."

"Tốt lắm."

Hai người lại hàn huyên với nhau vài câu, mới chịu cúp điện thoại vẻ lưu luyến không rời.

Từ Mạt Mạt ở một bên thở dài: "Thật sự là một ngày không thấy, như cách nhau ba thu mà."

An Hồng không để ý tới lời nói đầy vẻ giễu cợt của Từ Mạt Mạt. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Tiểu Bạch, một lát nữa tớ sẽ vào trong thành phố, Lộ Vân Phàm chắc khoảng phải nửa đêm mới đến. Vì đêm đã khuya rồi nên chúng tớ sẽ không trở lại đảo."

"Tùy cậu thôi!." Từ Mạt Mạt nghĩ nghĩ, nói, "Cậu có muốn dùng xe hay không? Xe của tớ vẫn còn để ở bãi đỗ xe bến tàu đó, cậu lấy mà đi! Đi đón cậu ta, nói gì thì cũng phải phương tiện một chút."

"Tốt quá, cám ơn cậu nhé." An Hồng tâm tình thật khoái trá. Cô trở lại tiểu lữ quán đơn giản thu thập một ít quần áo đã giặt giũ thay đổi, rồi cáo biệt với Từ Mạt Mạt, lên tàu thuỷ rời khỏi đảo.

Cô tìm được xe của Từ Mạt Mạt đỗ ở bãi đỗ xe. Cũng dựa theo đề nghị của Từ Mạt Mạt, cô tìm một khách sạn năm sao đặt một căn phòng rộng lớn cao cấp xa hoa.

An Hồng nghĩ Lộ Vân Phàm đến có lẽ đã đói bụng, liền mua chút điểm tâm, đồ uống, hoa quả đến phòng. Rồi sau đó, cô không có ý định ra khỏi cửa nữa, thầm nghĩ tắm rửa một cái, thanh thản ổn định ở trong phòng chờ anh.

An Hồng chuẩn bị một cái váy liền áo dài màu tím nhạt, một đôi giày cao gót màu tím. Cô một bên thổi tóc, một bên soi vào gương nhìn lại bản thân.

Trong khoảng thời gian này khí sắc của cô đã tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đã không còn vẻ u ám như trước. An Hồng mang túi đến toilet lấy đồ trang điểm ra. Cô suy nghĩ ước lượng giờ Lộ Vân Phàm đến Phúc Châu, sau đó liền trang điểm nhẹ nhàng, làm cho mình xinh xắn đẹp đẽ để đi đón anh.

Chuẩn bị tốt hết thảy, An Hồng mở ra chiếc lap top mà khách sạn đã trang bị trong phòng, tùy ý để xuống trên đất lên mạng. Cô mở Weibo, gửi đi một tin nhắn chỉ có hai chữ: Chờ đợi.

Sau khi nhìn tin được gửi đi, An Hồng châm lên một điếu thuốc lá. Ở bên trong màn sương khói lượn lờ, cô lại nghĩ tới một chút việc trước kia, không tự chủ được mà ngây ngốc cười rộ lên. Hút hết điếu thuốc, cô đứng dậy đi nấu nước pha cà phê. Đang ở trong toilet rửa cái cốc, thì điện thoại di động vang lên ở trong phòng. Trong lòng An Hồng cảm thấy hoảng hốt, liền trượt tay một cái, chiếc cốc không cẩn thận bị rơi xuống nền gạch men sứ trên đất, biến thành những mảnh nhỏ trên đất.

An Hồng có chút sững sờ, di động vẫn còn đang vang lên bám riết không tha. An Hồng cũng không quan tâm đến cái cốc nữa, chạy đi bắt máy điện thoại.

Là điện thoại do Lộ Vân Phàm đánh tới, giọng nói của anh nghe không tốt lắm.

"Có chuyện gì vậy?" An Hồng lo lắng hỏi.

"Không có gì, chỉ là... Trời đang đổ mưa rồi, chân anh hơi bị đau một chút."

An Hồng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hiện tại cũng là mưa rào có sấm chớp, chạy qua một khu vực khác thì mưa liền ngừng thôi. Xe chạy cũng rất nhanh, một lát nữa em sẽ giúp anh điều tra thêm thời tiết của Phúc Châu."

"Ừ, hiện tại anh mới đến Ôn Châu, hơi bị muộn một chút rồi." Giọng nói của Lộ Vân Phàm nghe rất nhẹ, "Vừa rồi anh ngủ thiếp đi một lát, kết quả chân càng ngày càng không thoải mái, tỉnh lại mới biết được là trời đổ mưa rồi."

"Anh chịu đựng một chút đi, buổi tối em sẽ mát xa cho anh." An Hồng thật đau lòng, "Anh đừng uống nhiều thuốc giảm đau nữa, dừng uống lại thuốc giảm đau đi. Thuốc này uống nhiều sẽ dễ bị ỷ lại nó đấy!"

"Biết rồi, anh sẽ không uống nữa." Lộ Vân Phàm cười rộ lên, "An An, em nói xem sao lại kỳ quái thế này. Anh gọi điện thoại nói chuyện với em, cái chân của anh dường như liền hết đau, chẳng lẽ em lại là linh đan diệu dược (viên thuốc thần kỳ) sao?"

"Anh bớt mồm miệng đi!" An Hồng cũng cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, "Em đã ở trong khách sạn ở Hạ Môn rồi. Mạt Mạt còn cho em mượn xe để dii lại, khi nào anh sắp đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho em, em tới đón anh."

"Em hãy nói địa chỉ khách sạn cho anh đi, tự bản thân anh đi đến là được. Sợ đến trễ, em đi ngủ trước đi."

"Anh còn chưa có tới nơi, em không sao ngủ được đâu." An Hồng chu cái miệng lên, "Một lát nữa em đợi điện thoại của anh đó!"

Lộ Vân Phàm cũng không cự tuyệt nữa: "Được rồi, anh sẽ gọi điện thoại cho em. Anh cúp điện thoại nhé, hẹn buổi tối gặp lại."

"Buổi tối gặp lại."

Cúp điện thoại xong, không biết thế nào, An Hồng cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô đột nhiên nhớ tới cái cốc bị vỡ ở trong toilet, liền đi dọn dẹp một chút.

Nhặt những mảnh nhỏ, cô không cẩn thận một cái, ngón tay cô liền bị mảnh sứ cứa vào đầu ngón tay, chảy máu, An Hồng tự trách mình tay chân vụng về, lập tức xả nước, tìm băng keo cá nhân để băng cầm máu lại.

Cà phê uống bất thành, cô dứt khoát lại ngồi xuống lên mạng. Nói đến kỳ quái, cô cảm giác, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, trái tim cô đập thật sự loạn xạ, ngồi trong chốc lát, cô lại đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng mấy vòng. Cô cầm lấy điện thoại di động đến ngẩn người, nghĩ mình có nên gọi một cuộc điện thoại cho Lộ Vân Phàm nữa không, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn bỏ ý niệm này đi.

Lộ Vân Phàm ngồi không được ổn định, Tiểu Cao liền giúp anh mua một vé xe lửa, chính là một toa xe có buồng riêng có 2 cấp nằm. Lúc này giường nằm trong khoang xe lửa đã được dựng lên thành ghế ngồi cứng, sáu người ngồi trong một buồng xe. Anh lên tàu, trong các buồng của toa xe đã đầy người ngồi. Đến buồng xe của anh, anh ngồi cùng với một nhà ba người nữa.

Lộ Vân Phàm tựa lưng vào ghế lô để nghỉ ngơi. Xe chạy rất nhanh. trời đã tối rồi, căn bản thấy không còn nhìn thấy rõ cảnh sắc ngoài cửa sổ nữa. Nhưng mà khi từng luồng tia chớp từ trên không trung đánh xuống, vẫn đột ngột chiếu vào trên cửa sổ xe bằng thủy tinh, soi rõ bên ngoài đúng là mưa gió sấm chớp đan xen với nhau.

Trong ghế lô, người cha trẻ tuổi đã ngủ gật, người mẹ đang đọc tạp chí, Lộ Vân Phàm có thể nghe được ở bên ghế lô cách vách truyền đến tiếng người tán gẫu với nhau. Cuối cùng không làm sao ngủ được, anh dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi điện tử cắt hoa quả. Anh chơi chơi một lát cảm thấy bên người dường như có người đang xem. Vừa nghiêng đầu, anh liền nhìn thấy cậu bé con khoảng 5, 6 tuổi kia đang đứng ở bên cạnh anh, đang đưa cổ đang nhìn anh chơi trò chơi.

Lộ Vân Phàm nhìn cậu bé con cười một tiếng. Cậu bé con cũng cười rộ lên, vẻ ngượng ngùng, Lộ Vân Phàm hỏi cậu nhóc: "Cháu cũng muốn chơi sao?"

"Muốn ạ!" Cậu bé con cũng không sợ sệt, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay anh.

Lộ Vân Phàm đưa điện thoại di động cho cậu bé, dạy cậu phải chơi như thế nào. Cậu bé con thật thông minh, chỉ thoáng chốc liền học xong, cứ thế ngồi ở bên người Lộ Vân Phàm chơi trò chơi say sưa ngon lành.

Lộ Vân Phàm và cậu bé con cùng nhau cúi đầu xem màn hình điện thoại di động, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Mẹ của cậu bé ở bên cạnh, vừa lật giở tờ tạp chí, vừa ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn hai người cười với bọn họ. Nhân viên phục vụ trên tàu mặc bộ váy đẩy xe bán hàng đi qua bên cạnh bọn họ, tỉ mỉ hỏi từng nhóm lữ khách có cần cà phê, bắp rang bơ hay không...

*****

Hết thảy đều thật bình thản, nhưng không có một ai biết rằng, đứng trong chỗ điều khiển ở đầu tàu hỏa, Người lái xe lửa Phan Nhất Hằng đang phải trải qua một khảo nghiệm sinh tử.

Ngày hôm ấy là ngày 23 tháng 7 năm 2011, giờ khắc này là vào buổi tối, lúc 20 giờ 29 phút 32 giây.

Lái xe lửa Phan Nhất Hằng tiếp nhận được điện thoại của điều phối viên tàu ở ga Ôn Châu Nam kế tiếp gọi đến: "Tàu số 301, anh chú ý vận hành, trong khu vực lúc này đang có một đoàn tàu khác, trong khu vực lúc này đang có thêm đoàn tàu số 3115. Hiện tại anh cần chú ý vận hành, có được không? Hiện tại thiết bị đang..."

Tín hiệu bị chặt đứt.

20 giờ 30 phút 05 giây.

Sấm sét vang dội, mưa to tầm tã.

Tàu hỏa số D 301 tốc độ tối đa chạy đến 99 km/h, tốc độ tối thiểu cũng phải đến 16 km/h. Tốc độ tàu hỏa số D3115 đi trước chạy tốc độ chậm hơn, nên đã xảy ra vụ va chạm tông vào đuôi xe mãnh liệt.

Tiếng va chạm vĩ đại truyền đến, cả toa xe rộng lớn liền bị đung đưa, Lộ Vân Phàm còn chưa kịp phản ứng, thì phụt một cái, toàn bộ đèn trong toa xe đã bị tắt ngấm.

Anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng trong nháy mắt, anh chỉ biết một phát ôm luôn cậu bé ở bên cạnh vào trong ngực. Tiếp theo đó chính là một trận quay cuồng mãnh liệt. Lộ Vân Phàm cảm thấy toàn bộ trời đất thiên địa đều bị đảo lộn. Vài người khác ở trong toa xe bị va chạm lăn qua lăn lại, bọn họ sớm ngồi không yên, lại cũng không biết mình ở vị trí như thế nào, chỉ cảm thấy càng ngày càng không ngừng có vật thể đập vào đến trên thân, trên mặt. Lộ Vân Phàm không có thời gian để nghĩ ngợi, chính là chặt chẽ ôm lấy cậu bé kia ở trong lòng. Anh với tay lên trên không định nắm bắt lấy bất kỳ vật gì đó. Thế nhưng ở trong một cái phòng nhỏ của toa tàu như vậy, thì cũng không có cái gì để anh có thể nắm lấy được.

Lại có một trận va chạm kịch liệt nữa. Lộ Vân Phàm chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều bị chấn động đến mức như sắp tan tác hết. Sau mấy tiếng động nặng nề, lộn qua lộn lại mấy vòng, hết thảy rốt cục đã trở lại bình yên.

Ởbên trong một mảnh tối đen, Lộ Vân Phàm mở to mắt, thở hổn hển mấy hơi thở, lúc này anh mới ý thức được, tàu hỏa bị gặp sự cố rồi.

Bốn phía vang lên tiếng khóc, tiếng thét chói tai. Tiếng kêu la rên rỉ của nam phụ lão ấu (*) thi nhau vang lên. Có người thì kêu cứu mạng, có người thì kêu rên đau đớn, có người đã đứng lên đi lại được thì tìm đường ra.

(*) Nam, phụ, lão, ấu: Nam giới, phụ nữ, người già, trẻ em.

Lộ Vân Phàm hơi giật giật thân mình một chút. Anh cảm giác được cậu bé ở trong lòng mình cũng bắt đầu động đậy, liền vội vàng hỏi: "Cháu có bị làm sao không?"

"Hu hu hu hu..." Cậu bé đã bị sợ hãi đến choáng váng, đã không thể nói nên lời được nữa, mở miệng một cái chính là khóc.

Lộ Vân Phàm phát hiện là mình đang nằm ôm cậu bé. Về phần kết quả nằm ở một vị trí thế nào, anh hoàn toàn không thể biết được. Toa xe lúc này cũng đã thay đổi hình dạng, hành lý vốn đặt ở trên giá đều bị rớt xuống, đè ở trên người bọn họ.

Lộ Vân Phàm lớn tiếng kêu gọi đôi vợ chồng kia: "Hai người như thế nào rồi? Con trai của hai người không bị việc gì, đang ở trong lòng tôi đây!"

Một giọng phụ nữ yếu ớt từ trong bóng tối truyền đến: "Con trai... Tây Tây..."

"Mẹ! Mẹ!" Cậu bé kia nghe thấy tiếng của mẹ liền khóc lớn tiếng hơn.

Lộ Vân Phàm lớn tiếng kêu gọi đối với người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia cũng lên tiếng gọi chồng của mình. Từ các phương hướng khác cũng truyền đến từng trận kêu la gọi nhau. Lộ Vân Phàm muốn ngồi dậy, nhưng lại cũng không thể động đậy được một chút. Hai cái đùi của anh giống như bị mắc kẹt vào cái gì đó. Anh đưa tay qua để sờ soạng, lúc này mới phát hiện ra, anh bị một đống hành lý và một thân người đè lên.

"Chồng của cô cũng ở trong này!" Lộ Vân Phàm kêu lên, sau đó kéo người đàn ông kia, nhưng lại phát hiện ra, anh ta cũng không có một chút phản ứng nào, hiển nhiên đã bị ngất đi rồi.

Lộ Vân Phàm há mồm to thở phì phò. Anh biết, lúc này không thể lộn xộn, rất nhanh liền sẽ có người tới cứu bọn họ thôi.

Vài người cứ như vậy bị kẹt ở trong phòng bao riêng. Thật lâu thật lâu, tiếng kêu gào trong toa xe càng ngày càng ít đi. Có người đã đi được ra bên ngoài, có người cầm tảng đá đến đập vào cửa sổ xe. Lộ Vân Phàm lặng yên cùng chờ đợi. Anh tự nói với mình, cần phải bình tĩnh! Anh vẫn còn sống! Chân trái của anh rất đau, bất quá lúc này, có cảm giác đau ngược lại, lại chính là chuyện tốt. Anh biết mình cũng không có trở ngại gì.

Anh muốn báo mình vẫn bình an cho An Hồng biết. Thế nhưng mà điện thoại di động sớm đã cũng không biết bị rơi đi đâu mất rồi. Anh chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng "Cứu mạng".

Bên phía cửa sổ thủy tinh phòng bao của bọn anh, rốt cục đã bị người đập vỡ ra. Có người kêu gọi hướng về phía bọn họ, người phụ nữ kia chính là sợ tới mức hô to "Cứu mạng". Người chồng của cô thì vẫn bị hôn mê như trước. Cậu bé trai cũng khóc lớn không ngừng, Lộ Vân Phàm bình tĩnh trả lời: "Ghế lô của chúng tôi tổng cộng có 4 người, 3 người lớn, 1 một trẻ em. Người nam giới đã bị hôn mê, còn những người khác đều không có việc gì."

Ánh sáng đèn pin rốt cục soi vào bên trong. Lộ Vân Phàm nheo mắt lại. Người phụ nữ ở gần cửa sổ xe nhất, nên được kéo ra ngoài trước tiên. Vừa được người kéo ra ngoài, cô một bên đi còn một bên kêu lớn: "Anh à! Tây Tây! Chồng của tôi còn ở bên trong! Còn có con trai Tây Tây của tôi nữa!"

Ngọn đèn soi sáng trên mặt Lộ Vân Phàm, anh hô to: "Đứa nhỏ đang ở trong lòng tôi đây! Trước hãy cứu thằng bé ra ngoài đã!"

Nhân viên cứu hộ nghĩ muốn tiến vào bên trong, nhưng mà trong ghế lô đầy chặt một đống hành lý. Trên đùi Lộ Vân Phàm còn có một người đè nặng lên, anh không thể nào di chuyển nổi, nói: "Người nam thanh niên kia, tự anh có thể đứng lên hay không?"

Đùi phải của Lộ Vân Phàm là chân giả, lúc này căn bản là không thể động đậy được. Anh biết như vậy là không được, đứa nhỏ không ra được là chuyện nhỏ, người đàn ông bị hôn mê kia càng bị kéo dài thời gian lâu, thì lại càng nguy hiểm, đây mới chính là điều quan trọng nhất.

Anh nghĩ nghĩ, duỗi thẳng tay ra nói: "Đùi của tôi bị kẹt ở trong, cho tôi một chiếc kéo hoặc con dao găm!"

Nhân viên cứu hộ liền phát hoảng: "Anh muốn làm gì vậy?"

Lộ Vân Phàm bình tĩnh trả lời: "Chân phải của tôi là chân giả, bị đè nặng nên không thể cử động được, tôi muốn cắt nó ra."

Người nọ liền chiếu ngọn đèn vào trên người Lộ Vân Phàm, ném vào trong đó một con dao găm quân đội của Thụy Sĩ. Lộ Vân Phàm một tay đón được.

Anh liền rọc mở ống quần bên phải của mình ra, tay nắm lấy chiếc chân giả kéo ra, rút phần còn lại của đùi phải đã bị cụt từ trong ống thoát ra ngoài.

Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền cảm thấy đã hành động dễ dàng hơn rất nhiều. Tay anh chống vào chỗ mặt bằng ở dưới thân, chân trái dùng sức đạp một cái, lui về phía sau một ít, rốt cục người liền ngồi dậy được.

Anh động đậy thân thể, nhấc cậu bé con vẫn luôn luôn ôm trong lòng ra, trao cho nhân viên cứu hộ. Sau đó lại cùng người nọ di dời từng cái từng cái hành lý trên mặt đất đi. Cuối cùng người nhân viên cứu hộ cũng mang được người đàn ông đang bị hôn mê kiai đi ra ngoài.

Lúc này Lộ Vân Phàm mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Người nọ đưa tay ra cho anh, anh đồng loạt bắt được, rốt cục leo ra bên ngoài cửa sổ xe.

Mưa đã tạnh.

Lộ Vân Phàm đứng một chân ở bên ngoài toa tàu. Anh ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc phát hiện ra, cả đoàn tàu của anh đi đã từ trên cầu cao mấy chục mét rơi xuống đến trên mặt đất, lúc này gần như đã bị phá vỡ thành mảnh nhỏ, có nhiều chỗ còn có lửa cháy sáng. Hiện trường thật tàn khốc và hỗn loạn. Khủng bố nhất chính là, giữa không trung còn treo lơ lửng một khoang tàu hỏa. Người ở bên trong chưa thể đến cứu được, chỉ nghe thấy tiếng kêu "Cứu mạng" từ bên trong truyền đến không ngừng nghỉ.

*****

Người chung quanh đều đang lo lắng chạy tới chạy lui, còn có một người phụ nữ quỳ xuống trên mặt đất lớn tiếng khóc rống. Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt. Anh cúi đầu nhìn chiếc đùi bản thân mình. Anh đã phải xẻ ống quần bên phải rất dài, lúc này vẫn có thể che khuất phần còn lại của chân phải đã bị cụt, nhưng mà bộ dạng đứng thẳng bằng một chân như vậy vẫn là thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Có người đi đến bên cạnh hỏi thăm anh: "Anh có làm sao không?"

"Tôi không sao." Trên mặt Lộ Vân Phàm có bị trầy da, áo sơ mi sớm đã bị rách. Trên cánh tay, chỗ xương sườn đều rướm máu, chân trái phỏng chừng do bị hành lý chèn ép cho nên cũng có chút vấn đề. Anh đứng một lúc như vậy có thể cảm thấy bị đau.

"Trước anh đi đến bên cạnh chờ một chút đi, một lát nữa sẽ có xe đưa mọi người đi bệnh viện." Người nọ rất nhiệt tâm, nâng đỡ cho Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn ôm lấy cổ của người nọ, chân trái nhảy theo anh đi đến địa phương an toàn.

Anh đứng không vững, trực tiếp ngồi xuống trên đất, nhìn không đếm được người từ bốn phương tám hướng được đưa tới đây. Xung quanh trên mặt đất có mấy khoang xe lửa đang triển khai cứu viện.

Đã có di thể của người gặp nạn được mang ra. Lộ Vân Phàm từ xa xa nhìn lại, thấy có người ở bên cạnh bọn họ khóc lóc, có người còn cởi áo ra phủ ở trên mặt bọn họ.

Anh lẳng lặng nhìn, đột nhiên nghĩ đến, sáu năm trước, lúc anh bị mắc kẹt ở trong xe mất đi ý thức, An Hồng chỉ có một mình, cô đã đối mặt với hết thảy những cảnh này như thế nào?

Cảnh tượng ngày hôm ấy, có phải không phải cũng như ngày hôm nay hay không? Cũng chìm trong hỗn loạn, tuyệt vọng, thê lương.

An Hồng biết được tin tức này, đã là 9 giờ rưỡi buổi tối. Cô luôn luôn không nhận được điện thoại của Lộ Vân Phàm. Cô gọi lại thì chỉ thấy tắt máy.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác. Sau đó cô nghĩ lên mạng để tra một chút thời gian biểu của tàu chạy, mới nhìn thấy tin tức QQ bắn ra tin tức tức thời.

Nhìn đến tin tức này, trong nháy mắt, tim An Hồng trực tiếp rơi vào trong hầm băng.

Cô căn bản không hề nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thay đổi quần áo, cầm cái túi lên, cầm điện thoại di động, chìa khóa xe liền chạy ra khỏi cửa.

An Hồng biết số hiệu đoàn tàu mà Lộ Vân Phàm đã ngồi, nhưng mà cô không biết số buồng xe của anh ngồi là bao nhiêu. Nhưng mà anh đã tắt điện thoại! An Hồng lập tức liền quyết định, sẽ đi Ôn Châu để tìm anh.

Cô lái xe chạy như bão táp ở trên đường cao tốc, không có thời gian để gọi điện thoại cho anh nữa. Cô biết nếu như Lộ Vân Phàm không có việc gì, nhất định anh sẽ gọi điện thoại cho cô.

Đoạn đường từ Hạ Môn đến Ôn Châu dài hơn 560 km, lái xe cần hơn 6 giờ đồng hồ. An Hồng hết sức chăm chú, cho xe chạy ở đoạn khúc quanh ngọn núi.

Ở trên đường cao tốc, xe chạy đến 120 mã lực, 130 mã lực. Cái gì mà siêu tốc, cái gì mà vi phạm luật lệ, cũng để cho nó đi gặp quỷ đi thôi!

Cô hận không thể mọc thêm cánh dài ra, bỗng chốc liền bay tới đó, đi tìm đến người đàn ông của mình.

Cô thì thầm ở trong lòng: Lộ Vân Phàm, anh nhất định không được xảy ra việc gì, nhất định không được xảy ra việc gì, nhất định không được xảy ra việc gì!

Mọi chuyện đều tốt đẹp lên như vậy! Anh làm sao có thể xảy ra việc gì chứ!

Nhưng mà, nếu anh không xảy ra việc gì, vì sao lại không gọi điện thoại cho cô! Vì sao chứ!

Điện thoại di động đột nhiên vang lên. Trong lòng An Hồng dội lên một trận kinh hoàng. Tay trái của cô nắm lấy tay lái, tay phải bắt máy điện thoại: "Lộ Vân Phàm!"

Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của một người khác: "Là tôi, Hứa Lạc Phong."

Trái tim An Hồng rơi thẳng xuống dưới. Cô thoáng nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông của mình...

Giọng nói của Hứa Lạc Phong cũng rất sốt ruột: "An Hồng, cô không ở cùng với Lộ Vân Phàm sao?"

"Không có, tôi đã xem tin tức! Anh ấy đang ngồi trên tàu số D301!"

"Ừ! Tiểu Cao vừa nhìn tin tức, gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết được. Bây giờ cô đang ở nơi nào?"

"Tôi đang lái xe đi Ôn Châu."

"Hiện tại tôi cũng đang xuất phát đi cùng với Tiểu Cao, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi đó nhé."

"Được!"

"Cha của Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa biết chuyện này..." Hứa Lạc Phong có chút thất lạc một chút, "Hi vọng cậu ta sẽ không có việc gì."

An Hồng hét to lên: "Anh ấy nhất định sẽ không có việc gì!"

"Giữ liên lạc nhé." Hứa Lạc Phong vừa định gác điện thoại, đột nhiên lại nói, "An Hồng!"

"Hả?"

Ngữ khí của anh thật thành khẩn: "Nhớ lái xe cẩn thận đấy! Cô ngàn vạn không được gặp chuyện không may."

"Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại xong, An Hồng hung hăng vỗ vỗ lên mặt mình, phát động tinh thần lên đến 120%, chuyên chú nhìn về phía trước.

Cô chạy vượt qua hết chiếc xe này lại đến chiếc xe khác. Cô biết mình đang ở cách anh càng ngày càng gần.

An Hồng chỉ dùng năm giờ đã chạy đến Ôn Châu. Lúc này cũng đã gần đến ba giờ sáng. Cô gọi điện thoại đến số 110, nói mình là người nhà của hành khách ngồi trên đoàn tàu số D301, hỏi người bị thương của đoàn tàu được đưa đến bệnh viện nào.

Thành phố J cách Ôn Châu tương đối gần. Hứa Lạc Phong và Tiểu Cao cũng đã đuổi tới nơi. An Hồng gọi điện thoại cho bọn họ. Ba người quyết định chia ra ba đường đi đến ba bệnh viện đã nhận điều trị cho người bị thương để tìm kiếm Lộ Vân Phàm.

An Hồng đi đến bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố Ôn Châu. Cô hỏi đường đi đến đó. Khi còn cách bệnh viện chừng 3 km, thì xe của cô bị hết xăng.

Cô phát ngây người ra, một giây sau, cô rút chìa khóa xe ra, cầm túi lên đi xuống xe.

Mặc kệ cho xe đứng ở trên đường cái lớn, An Hồng một đường chạy như điên, mới chạy 3, 4 trăm mét, chân của cô liền khuỵu một cái, cả người cũng ngã nhào xuống trên mặt đất. Mắt cá chân phải của An Hồng đau nhức, váy cũng bị mài rách, nhưng cô không chút lưỡng lự, cởi luôn đôi giày cao gót trên chân ném vào ven đường, để chân trần trụi cứ thế chạy.

Đêm nay ở thành phố Ôn Châu, thật đặc biệt. Gần như tất cả mọi người đều đã biết sự cố hai đoàn tàu hỏa bị va chạm kia. Tuy đã là rạng sáng, nhưng xe cộ đi lại ở trên đường lại cực kỳ nhiều, người đi trên đường cũng không ít.

Càng đến gần với bệnh viện số 3 của thành phố, càng có rất nhiều người nhìn vào một cô gái trên thân mặc áo đầm màu tím với tóc dài, chạy trên đường đến mồ hôi đầy đầu. Cô gái chạy chân trần, chiếc túi cầm trong tay, giống như một vận động viên hai cánh tay đánh liên tục, sải bước chân dài liên tiếp, chạy nhanh như bay trên đường...

Rạng sáng. Nơi bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều xe ngừng đỗ lại, còn có thật nhiều người đến làm nhiệm vụ hỗ trợ. Phóng viên tin tức truyền thông cũng tới đây không ít, dừng xe đứng phỏng vấn ở ngay cửa bệnh viện. Có phóng viên cầm microphone đang phỏng vấn. An Hồng hoàn toàn không nhìn vào bọn họ. Cô chính là giống như một trận lốc xoáy vậy, cứ xông ào vào cửa chính của bệnh viện, chạy thẳng đến đại sảnh cấp cứu đang lóe đèn đỏ.

Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trong góc nghỉ ngơi. Chỗ trầy da của anh đã được xử lý đơn giản, những nơi có chút sướt da đã được quấn quấn băng vải. Anh rất mệt, muốn gọi điện thoại cho An Hồng, nhưng mà trong bệnh viện cảnh tượng rất vội vàng. Gần như tất cả bác sĩ y tá đều tới để tăng ca, cấp cứu điều trị liên tục không ngừng cho người bị thương được đưa tới. Lộ Vân Phàm biết mình lúc này không thể làm phiền thêm cho bọn họ.

Chiếc chân giả của anh đã để lại ở trong buồng tàu hỏa, lúc này anh chỉ còn chân trái, có đi lại cũng không tiện. Anh đã nghĩ ngợi ngồi đây chờ đến khi hừng đông rồi sẽ tiếp tục tính toán.

Anh hi vọng An Hồng vẫn còn chưa biết chuyện này. Anh không muốn làm cho cô phải lo lắng.

*****

Sau khi An Hồng vọt vào trong đại sảnh cấp cứu, cô quay đầu xung quanh tìm người loạn xạ giống như một con ruổi không đầu. Cô túm lấy một người mặc áo blu dài màu trắng liền hỏi: "Nơi này có một người nào có tên gọi là Lộ Vân Phàm bị thương hay không? Tôi là người nhà của hành khách Lộ Vân Phàm đi trên tàu hỏa số D301. Anh ấy có nằm ở nơi này hay không? Có hay không?"

Người y tá kia nêu lên ý kiến, cô đi đến bàn phục vụ đăng ký, tên của tất cả những người bị thương trong bệnh viện này đều có ở trong đó. Cô có thể lưu lại tên của bản thân cùng tên của hành khách đó, đợi người ghi nhận một chút rồi sau đó sẽ phát lên thông báo cho từng trường hợp.

Cô y tá khuyên giải an ủi An Hồng: "Cô không phải lo lắng đâu. Tất cả những người bị thương đều được chúng tôi cấp cứu điều trị. Ở các bệnh viện khác cũng như vậy, nhất thời có khả năng không tìm thấy người. Chờ đến khi trời đã sáng từ danh sách những người bị thương đã được cấp cứu điều trị của từng bệnh viện có thể tra ra được! Lại nói, bây giờ vẫn còn có rất nhiều người bị thương vẫn đang bị vây hãm ở trong các toa tàu, chưa được đưa tới đây đâu."

Nghe thấy y ta nói như vậy, trong đầu An Hồng liền như bị nổ tung "ầm" lên một tiếng.

Cô nới tay buông áo người y tá kia ra, đi luẩn quẩn lòng vòng ở trong đại sảnh cấp cứu. Đột nhiên, bên cạnh vang lên một hồi gào thét thê lương. Hóa ra là bác sĩ thông báo với một người thanh niên tuổi còn trẻ rằng, người vợ của anh ta do thương thế quá nặng, hiện đã qua đời.

An Hồng ngơ ngác nhìn người thanh niên kia. Người thanh niên kia bỗng chốc liền khuỵu xuống đến trên mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng. Nhìn sống lưng của anh ta run run không thôi, An Hồng vã mồ hôi trán, thân mình lay động, dường như bầu trời đã sắp sụp xuống vậy.

Lúc này, trong đám người nhốn nha nhốn nháo, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: "An An..."

Giọng nói kia rất nhẹ, chung quanh thật ầm ĩ, có vô số người đang qua lại như con thoi bên người An Hồng, nhưng mà thoáng cái cô vẫn liền nhận ra được giọng nói kia.

Cô mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ở một góc cách đó khoảng hai, ba mươi thước, có bóng dáng đứng thẳng cao ngất của một người đàn ông.

Lướt qua vô số người, lướt qua vô số âm thanh, lướt qua thời gian vừa giống như dài dằng dặc lại vừa tựa như chỉ trong nháy mắt kia, An Hồng chạy nhanh về phía anh.

Thoáng cái cô liền nhào vào trong lòng anh. Lộ Vân Phàm đứng một chân, thiếu chút nữa thì không đứng vững nổi. Tay phải của anh phải chống đỡ ở trên tường một phen, thì thân thể của anh mới đứng vững được.

An Hồng dùng hết cả sức lực của mình để ôm lấy Lộ Vân Phàm.

Cô không sao ngừng khóc được, quát lên: "Lộ Vân Phàm! Anh đi nơi nào vậy? Vì sao anh không gọi điện thoại cho em! Anh có biết là em đã lo lắng cho anh biết bao hay không! Anh có biết hay không, thiếu chút nữa là em đã bị anh hù chết rồi đó! Rốt cuộc thì anh đã đi nơi nào vậy?"

Lộ Vân Phàm cũng ôm chặt lấy An Hồng, để đầu của cô dựa vào ở trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì rồi! Điện thoại di động của anh đã bị rơi mất rồi, không thấy đâu nữa. Thực xin lỗi, đã để cho em phải lo lắng rồi! Anh thật sự không có việc gì, An An, đừng khóc..."

An Hồng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, run rẩy đưa tay sờ lên tóc của anh, sờ lên mặt anh, sờ lên cổ của anh, lại nắm tay anh lên xem đi xem lại: "Anh có bị thương nơi nào hay không? Có hay không?"

"Không có mà! Em xem, chỉ là trầy da một chút, đã băng bó rồi."

Ở trong lòng An Hồng hò hét: Thật thần kỳ! Cảm tạ trời xanh! Anh ấy đã không có việc gì! Anh ấy còn sống!

Cô cúi đầu nhìn đến đùi phải không trọn vẹn của Lộ Vân Phàm, chỉ thấy ống quần buông lơi, cả kinh nói: "Chân của anh đâu?"

"Bị mắc kẹt ở trong toa xe rồi! Anh không sao mà, thật sự không có việc gì đâu, hãy tin tưởng anh."

Trán của anh và gò má đều có bị trầy da, lúc này cũng đã được thoa một chút cồn i ốt, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Trên cằm của anh cũng có chút bầm tím, giống như là bị cái gì đó nện vào vậy. Chỉ là ánh mắt của anh lại rất sáng, rất sáng, thật dịu dàng thật mềm mại. Anh lau đi nước mắt của An Hồng, nói, "Thế nào, sao lại khóc thành cái dạng này, em không nhìn thấy sao, anh vẫn tốt mà."

An Hồng hãy còn nức nở không thôi. Có trời mới biết mới vừa rồi cô đã có bao nhiêu tuyệt vọng, có trời mới biết lúc này nhìn thấy anh còn sống, trong lòng cô có tư vị như thế nào.

Đường dài lái xe mệt nhọc, mắt cá chân bị trật thương, lo lắng đến mức trong lòng giống như đã phát điên lên rồi. Tất cả lúc này đều đã tan thành mây khói rồi. Cô dựa dẫm vào ở trong lòng anh, An Hồng đã thực sự xác định quyết định như vậy rồi. Người đàn ông này, người đàn ông đã làm bạn với cô từ nhỏ đến khi cô lớn lên, đối với cô mà nói, rốt cuộc có ý vị như thế nào.

"Lộ Vân Phàm..." An Hồng ngẩng đầu lên nhìn anh. Quần áo Lộ Vân Phàm bị rách, trên người bị thương, nhìn rất là chật vật. Nhưng chính cô cũng không khá hơn chút nào, tóc tai bù xù, đầy người mồ hôi, váy áo rách nát, ánh mắt khóc sưng đỏ đến mức giống như hai quả đào, chóp mũi đỏ bừng, môi cũng đã khô khốc lại.

Đến lúc này Lộ Vân Phàm mới phát hiện ra chân An Hồng để trần trụi, anh nhăn mày lại, hỏi: "An An, giày của em đâu?"

"Lộ Vân Phàm..."

"Giày của em đâu? Chân của em cũng đã bị cắt vỡ rồi! Đang chảy máu kia kìa!" Lộ Vân Phàm có chút sợ hãi, "Mau gọi người tới băng bó lại cho em."

"Lộ Vân Phàm!"

Lộ Vân Phàm rốt cục nhìn vào ánh mắt của cô.

An Hồng khịt khịt mũi, nghiêm túc nói: "Em yêu anh!"

"..."

Lộ Vân Phàm choáng váng.

"Em yêu anh! Lộ Vân Phàm, em luôn luôn chỉ có yêu một mình anh thôi! Những lời này, em từ rất sớm đã nghĩ muốn nói với anh rồi, từ sáu năm trước... Không! Còn sớm hơn nữa kia, từ rất sớm, ngày trước em đã yêu anh. Mới vừa rồi thật sự em rất sợ, em sợ bản thân rốt cuộc không còn có cơ hội nào để nói ra với anh những lời này nữa! Em thật sự rất sợ, rất sợ..."

Cô níu chặt lấy cổ áo của Lộ Vân Phàm, lại bắt đầu nỉ non. Lộ Vân Phàm ngây dại ra một lát, sau đó liền mạnh mẽ ôm An Hồng vào trong ngực mình. Lúc này đây, vòng tay ôm ấp của anh, nếu so với ngày trước còn nóng bỏng gấp trăm ngàn lần. Rồi sau đó, anh cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Một nụ hôn thật dài thật lâu, lại vô cùng dịu dàng, một nụ hôn thay ngàn lời anh muốn nói.

Thật lâu về sau, Lộ Vân Phàm mới nới môi ra khỏi môi An Hồng. Hốc mắt anh ẩm ướt, ngực anh cũng phập phồng kịch liệt bởi vì kích động. Anh nói: "An An, anh cũng vậy, anh cũng muốn nói với em một câu này."

"Câu gì vậy?" An Hồng mặt đỏ hồng nhìn anh.

"Bây giờ, gả..."

Lộ Vân Phàm vừa nói, một bên đưa tay vào sờ bên trong túi quần bên phải, trong nháy mắt, mặt anh cứng ngắc lại rồi.

Sắc mặt hồng đổi thành xanh, xanh biến trắng, trắng lại thành hồng.

An Hồng nhìn anh chờ mong, chờ anh nói hết lời.

Lộ Vân Phàm cúi đầu xuốngg, lộn ngược túi quần ra ngoài. An Hồng nhìn anh vẻ khó hiểu.

Ngữ khí của anh sa sút, vẻ mặt buồn bực: "Anh chuẩn bị nhẫn rồi, bất quá hình như... đã bị rơi mất ở trong toa xe rồi."

An Hồng cười, kiễng chân lên, lại hôn lên đôi môi của anh, cô nói: "Em đồng ý với anh!"

"Hả?"

"Chúng ta kết hôn! Trở về liền kết hôn! Lộ Vân Phàm, em muốn được gả làm vợ của anh!"

Ánh mắt của Lộ Vân Phàm lóe sáng. Anh nhẹ nhàng mềm mại đáp lại nụ hôn của cô.

Lúc này anh chỉ cảm thấy, tất cả sự hoang mang bối rối, sự bất an, nghi vấn, những rối rắm trong lòng trước kia, toàn bộ đều đã biến mất.

Anh nói: "An An, anh yêu em!"

Anh biết, cái vấn đề đã quấy nhiễu anh suốt sáu năm, giờ đây đã không cần phải hỏi ra miệng nữa rồi.

Bởi vì, anh đã có được câu trả lời của cô rồi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-116)