Vay nóng Tima

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 224

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 224
Áy náy
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc giờ phút này trong lòng trăm vị lẫn lộn, có đau khổ, có ủy khuất, có đau thương, lại còn mơ hồ vui sướng, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Tử Dạ, nàng đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, nàng lạnh lùng quay mặt đi, không muốn lại nhìn thấy hắn, nàng không thể phủ nhận chính mình thương hắn, nhưng là, nàng cũng không muốn tha thứ cho những việc mà hắn từng gây ra cho nàng.

Tử Dạ không biết tâm tư Diệp Lạc, hắn càng không biết, giờ phút này Diệp Lạc đã nhớ lại toàn bộ quá khữ, bao gồm cả những thương tổn mà hắn gây ra cho nàng, nhìn thấy Diệp Lạc lạnh lùng, ánh mắt quật cường, hắn tưởng nàng vẫn đang hiểu lầm quan hệ của hắn và Hương Linh công chúa, cho nên, hắn vươn hai tay, đặt trên bờ vai nhu nhược của nàng, tiếp tục ôn nhu nói:

-"Lạc nhi, nàng đừng tức giận nữa được không, hãy nghe ta giải thích?"

Nhưng mà, Diệp Lạc cũng không trả lời hắn, nàng vẫn giữ trầm mặc, hắn từng tàn nhẫn ép nàng uống nước hoa hồng chuyện này, nàng thủy chung không thể tiêu tan, hắn khư khư cố chấp, cùng tàn nhẫn, làm nàng thương tích đầy mình, cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, thế nhưng, mỗi lần nhớ lại, nàng vẫn cảm thấy áp lực đến không thở được.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại nghĩ tới Vân Lạc Tử, nếu như lúc trước, không phải Du Hàn xuất hiện kịp thời, như vậy Vân Lạc Tử còn có thể thuận lợi sinh ra sao? Hắn với nàng mẫu tử tình thâm, có phải hay không cứ như vậy tan thành mây khói? Nghĩ đến điều này, Diệp Lạc chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người. Nàng thật sự không dám tiếp tục suy nghĩ, nếu hiện tại mất đi đứa nhỏ, nàng sẽ không sống nổi mất.

Tử Dạ không đợi được câu trả lời của Diệp Lạc, nhìn khuôn mặt nàng đột nhiên tái nhợt, trong lòng hắn càng thêm bất an, hắn đột nhiên phát hiện, hắn thật sự sợ phải mất đi nàng, không biết từ khi nào, nàng cùng nhi tử, ở trong lòng hắn, đã trở nên cực kỳ trọng yếu, tuy rằng hắn thân là một hoàng đế cao cao tại thượng, thế nhưng, hắn thật không dám nghĩ, sẽ có một ngày mất đi hai người, nếu thật sự mất đi các nàng, như vậy, hắn làm hết thảy, còn có ý nghĩa gì nữa.

Nghĩ đến đây, hắn đè chặt hai vai Diệp Lạc, không khỏi hơi dùng sức, hắn dùng ngữ khí cực kỳ thành khẩn nói:

-"Lạc nhi, nàng hãy nghe ta nói, ngày đó trong Di Hương cung, ta trúng phải mê huyễn dược của Hương Linh công chúa, ta đem nàng ta trở thành nàng, sau đó, có lẽ là thiên ý, ta nghe được tiếng gọi của nàng, mới từ trong ảo giác thanh tỉnh lại, Lạc nhi, ta không biết nàng lúc ấy đã thấy được những gì, nhưng là, sao nàng không cho ta một cơ hội giải thích, cứ như vậy mang theo đứa nhỏ, rời bỏ ta, Lạc nhi, nàng có biết, khi ta biết được nàng rời đi, lòng của ta, có bao nhiêu đau đớn hay không? Ta cơ hồ không khống chế được muốn phá hủy cả hoàng cung này, quản chi ta là hoàng đế! Nếu như không có nàng, hết thảy với ta mà nói, không còn ý nghĩa?"

Nói tới đây, thân thể Tử Dạ run lên nhè nhẹ, hắn nhớ tới, ngày đó trong cung thời điểm nhìn không thấy Diệp Lạc, nội tâm của hắn tuyệt vọng như vậy, thất kinh như vậy, còn có phong thư mà Tử Ảnh cố ý lưu lại, khiến hắn phẫn nộ không cách nào kiềm chế.

Cảm nhận được trên người hắn truyền tới từng trận run rẩy, trong lòng Diệp Lạc không khỏi có chút cảm động, nàng có điểm không thể tin được nhìn Tử Dạ, nam nhân kiêu ngạo này, hắn bây giờ đang ở trước mặt nàng nhưng lại nhỏ bé như thế, thậm chí còn có một tia bất lực, ánh mắt bá đạo, giờ phút này lại mang theo một tia cầu xin, hắn cầu xin sự tha thứ của nàng, cầu xin nàng đừng rời đi sao?

Nhìn Tử Dạ như vậy, trong lòng Diệp Lạc không hiểu sao cảm thấy chua xót, nàng cố nén ghen tuông, nhìn Tử Dạ, thanh âm run run nói:

-" Ngươi là hoàng thượng, là vua của một nước, cần gì phải xem trọng một nữ tử bình dân như ta? Tử Dạ, ta hận ngươi, ta hận của ngươi vô tình, hận ngươi tàn nhẫn, hận ngươi từng lãnh khốc thương tổn hài tử của ta! Hận ngươi từng đối với ta đủ loại nhục nhã! Nếu có thể, ta tình nguyện chưa bao giờ gặp ngươi, nếu có thể, ta tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ nhận thức ngươi......."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Diệp Lạc đã trở nên nghẹn ngào, nàng rốt cuộc nói không được nữa, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy dài trên gương mặt tái nhợt.

Tử Dạ nhìn Diệp Lạc thương tâm, nàng ở trước mặt hắn, luôn dễ dàng rơi lệ, nàng ở trong mắt hắn, lúc này lại vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến mức làm trong lòng hắn co rút đau đớn, hai tay của hắn hơi dùng sức, đem nàng ôm vào lòng, lấy tay ôn nhu lau đi lệ trên gương mặt nàng, trong lòng dâng lên một cỗ nồng đậm áy náy.

Hắn biết, trí nhớ của nàng, đã hoàn toàn khôi phục, nghĩ đến thời gian trước, hắn đối với nàng tàn nhẫn thương tổn, tim của hắn giống như bị người ta đâm nát, hắn không thể tha thứ cho những sai lầm trong quá khứ, vừa nghĩ tới những tổn thương của nàng, còn suýt chút tự tay giết đứa nhỏ, hắn liền áy náy gần như muốn tự sát.

May mắn, lúc đó hắn đã không nỡ ra tay, mới có thể giữ lại được đứa nhỏ, hắn không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ, nếu lúc ấy hắn thật sự sát hại con của mình, hắn hiện tại sẽ như thế nào? Nếu là như vậy, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn, mà hắn, hắn cũng không tha thứ cho chính mình.

Nghĩ đến đây, trên người Tử Dạ không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn áy náy nhìn Diệp Lạc, ôn nhu nói:

-"Lạc nhi, thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta, là ngày trước, quá mức kiêu ngạo, không hiểu, cũng không nguyện ý thừa nhận chính mình yêu nàng, cho nên mới không chút để ý tổn thương nàng, kỳ thật, kỳ thật, ta khi đó, thật sự rất sợ hãi nàng sẽ rời khỏi ta, khi nàng bị Diệp Linh đâm bị thương, thời điểm nàng toàn thân đầy máu nằm hôn mê trong lòng của ta, trái tim ta cơ hồ rỉ máu máu, nàng biết không? Nếu lúc ấy nàng thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ chính mình!"

Diệp Lạc lặng yên nằm trong lòng Tử Dạ, nghe những lời thì thầm của hắn, sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng vẫn hận hắn tàn nhẫn vô tình, lãnh khốc tự đại, nhưng là, nàng không nghĩ đến, nam nhân kiêu ngạo này, có một ngày lại hạ mình cầu xin nàng tha thứ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)