Chuyện cũ
← Ch.222 | Ch.224 → |
Edit: Muỗi Vove
Nghĩ đến đây cảm giác bất an trong lòng Tử Dạ càng mãnh liệt, cánh tay ôm Diệp Lạc không tự chủ siết chặt, hắn muốn mở miệng giải thích cái gì nhưng nhìn thoáng qua Sở Hoàng vẫn đang đứng một bên rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Đúng lúc này bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân, Vệ Tử Thanh cùng Diệp Hạo từ bên ngoài đi vào, Diệp Hạo liếc mắt nhìn Tử Dạ, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh hướng Tử Dạ hành lễ sau đó đứng ở một bên.
Vệ Tử Thanh đi vào sân, khi hắn nhìn thấy Diệp Lạc trong vòng tay Tử Dạ, trong lòng không khỏi nao nao nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra điều gì, sau đó hướng Tử Dạ hành lễ nói:
-"Hoàng thượng hết thảy đều đã chuẩn bị xong!"
Tử Dạ khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
-"Được rồi, vậy xin mời Sở Hoàng hồi cung cùng trẫm!"
Sở Hoàng trên mặt biểu tình một mảnh mờ mịt, hắn nhìn Diệp Hạo liếc mắt một cái sau đó lại hướng ánh nhìn về Vệ Tử Thanh, cái gì cũng không nói chỉ là trầm mặc theo Vệ Tử Thanh ra ngoài.
Sau khi Sở Hoàng rời đi, biểu tình trên mặt Diệp Hạo có chút phức tạp, hắn nhìn Tử Dạ muốn nói lại thôi.
Mà Tử Dạ chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái đột nhiên nói:
-"Diệp Hạo, ngươi có lời gì muốn nói với trẫm!"
Diệp Hạo xúc động, hắn lặng yên nhìn Tử Dạ, qua thật lâu sau mới cẩn thận nói:
-"Hoàng thượng, thảo dân chỉ có một thỉnh cầu, đó là thỉnh hoàng thượng không nên thương tổn ông ta, đợi sau khi bình định chiến loạn, có thể thả ông ta về nước được không?"
Tử Dạ cũng không trả lời ngay mà trầm tư một chút, sau mới chậm rãi nói:
-"Diệp Hạo, quan hệ của ngươi với hắn trẫm sớm đã biết! Nể mặt ngươi, nếu lần này thành công bình định nội loạn, trẫm tự nhiên là sẽ đem hắn an toàn đuổi về Sở quốc, nếu như thất bại thì trẫm chính là ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể bảo vệ hắn. Diệp Hạo, ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là hiểu được ý của trẫm!"
Diệp Hạo câu nói của Tử Dạ dọa cho sợ ngây người, hắn phút chốc ngẩng đầu không dám tin nhìn Tử Dạ, run giọng hỏi:
-"Hoàng thượng...... Người nói người đã sớm biết....... ? Sao có thể.... . Nhưng đây là chuyện của hai mươi năm về trước....... Khi đó ngươi........."
Tử Dạ tự nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Hạo, ý tứ của y là hai mươi năm trước hắn vẫn là một đứa trẻ sao có thể rõ ràng việc này? Chỉ là Diệp Hạo quên mất trước khi hắn đăng cơ, thân là thái tử đối vời tình hình các quốc gia láng giềng nắm rõ như lòng bàn tay, đây là tất cả sự chuẩn bị cho nên hắn biết được bí mật mà Sở quốc không muốn cho người ngoài biết, chính là thân là người trong hoàng thất Sở quốc trên cánh tay luôn có một cái bớt hình hỏa diễm.
Mà hắn qua lại với Diệp gia không biết bao nhiều lần, hơn nữa còn là bằng hữu của Diệp Hạo, ngày trước trong lúc vô tình nhìn thấy cái bớt hỏa diễm trên cánh tay Diệp Hạo, cho nên trong lòng hắn mà bắt đầu có điều nghi hoặc, sau này phái người điều tra thân thế của Diệp Hạo thế mới biết Diệp Hạo nguyên lai là hoàng tử Sở quốc!
Bất quá hắn tuy rằng sớm biết thân thế Diệp Hạo, thế nhưng hắn không muốn nói ra, bởi vì hắn và Diệp Hạo tương giao nhiều năm, hắn không muốn thay đổi quan hệ này.
Hiện tại nghe Diệp Hạo hỏi lý do, hắn cũng chỉ biết mỉm cười thản nhiên nói:
-"Bởi vì trên cánh tay ngươi có cái bớt hình hỏa diễm!"
Lời của Tử Dạ khiến Diệp Hạo nháy mắt minh bạch, hắn cúi đầu xuống không thèm nhắc lại. Kỳ thật hắn thật sự rất muốn hỏi Tử Dạ, năm đó y thân là thái tử cao quý sao lại cùng một người bình giân như hắn giao hảo, lúc trước thời điểm y tiếp cận hắn có hay không bởi vì hắn chính là con của Sở hoàng?
Tử Dạ dường như biết được suy nghĩ của Diệp Hạo, hắn thản nhiên nói:
-"Lúc trẫm quen biết ngươi trẫm còn chưa phát hiện ra chuyện này, cùng ngươi giao hảo chỉ bởi vì ngươi là một chứng nhân quân tử, cho nên việc làm bằng hữu với ngươi không phải bởi vì mang tâm tư gì khác!"
Nghe được những lời này của Tử Dạ, trong lòng Diệp Hạo thở dài nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười thoải mái, sau đó đối Tử Dạ nói:
-"Tạ hoàng thượng, nếu hoàng thượng không có chuyện khác, như vậy thảo dân trước hết cáo lui!"
Nói xong Diệp Hạo như có suy nghĩ gì nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái.
Tử Dạ tự nhiên là hiểu ý tứ của Diệp Hạo, hắn mỉm cười gật đầu xem như đồng ý.
Mà Diệp Lạc lại bị ánh mắt ý vị thâm trường của Diệp hạo làm ất tự nhiên, nàng thấy bóng lưng Diệp Hạo dần xa khỏi tầm mắt trong lòng nhất thời lo lắng bật thốt lên:
-"Đại ca....... . Ngô......."
Diệp Lạc lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng bỏng của Tử Dạ che lại, làm trong đầu nàng nháy mắt trở nên trống rỗng.
Nghe được tiếng kêu của Diệp Lạc thân ảnh Diệp Hạo hơi giảm một chút cước bộ nhưng không có dừng lại, hắn đi đến cuối sân thế này mới nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua hai người đang ôm hôn, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót thê lương, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Đi ra khỏi sân Diệp Hạo đột nhiên cảm giác được trong lòng mình một mảnh mờ mịt, hắn không trở về phòng mà theo con đường nho nhỏ hướng đến hoa viên Diệp phủ.
Trong lúc vô tình hắn lại đi đến cái ao sen năm đó Diệp Lạc rơi xuống nước, hiện tại chưa tới mùa sen nở hoa nhưng những bông hoa đã bắt đầu hé nụ, mặt nước xanh biếc khi có cơn gió nhẹ thổi qua gợn lên từng đợt sóng li ti, khung cảnh thật khiến con người ta bình lặng vui vẻ.
*****
Hồ sen xanh biếc như cũ.
Đáng tiếc người con gái kia sớm đã không còn, nàng lớn lên khuynh sắc khuynh thành, nếu bây giờ nàng ở đây, bên cạnh hồ nước này, khung cảnh sẽ thêm phần tươi đẹp?
Mà trong ký ức của hắn bây giờ...không phải mùa sen đang nở rộ...bên bờ hồ sớm đã không còn thân ảnh của giai nhân, chỉ còn lại có hắn cô đơn với những chuyện cũ sớm đã bị xói mòn.
Hắn luôn vì chính mình là ca ca của nàng mà bị tình yêu cấm kị hành hạ đến thương tích đầy mình, hắn vẫn đem tình cảm đối với nàng chôn thật sâu vào trong đáy lòng, thậm chí không dám ở trước mặt mọi người đối với nàng biểu lộ sự quan tâm, hắn rõ ràng biết nàng từng vô số lần bị Diệp Linh hãm hại mà nhận lấy ủy khuất, thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không dám vì nàng nói lên nửa câu câu công đạo, hắn đang sợ hắn sợ hãi người khác biết tâm tư của hắn, hắn sợ hãi tình yêu cấm kị này bị mọi người phát hiện, bị thế gian khinh thường.
Hắn từng nghĩ giãy dụa những quan niệm thế tục cùng nàng bỏ trốn sống ở nơi thâm sơn làm bạn với nhau suốt đời, nhưng là hắn vẫn yếu đuối, hắn vẫn chọn cách rút lui, hắn không bỏ xuống được trách nhiệm, hắn cũng không bỏ xuống được những quan niệm thế tục, hắn bị thế tục lên gông xiềng, tưởng giãy dụa lại không thể nào giãy dụa cũng không dám giãy dụa.
Cho nên hắn đành phải trơ mắt nhìn nàng cách hắn càng ngày càng xa, mãi cho đến khi nàng cùng hắn địa vị cũng đã không thể vượt qua nửa phần, từ nay về sau tình cảm này vĩnh viễn chôn chặt vào trong đáy lòng, không bao giờ còn có cơ hội xuất hiện.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình có một thân thế hiển hách như thế, khi biết được thân thế của mình, một khắc hắn cơ hồ tưởng cất tiếng cười to sau đó thống thống khoái khoái khóc rống một hồi, hắn đã bỏ lỡ cái gì? Hắn bỏ lỡ nàng! Áp lực vẫn luôn giày vò lấy hắn, hắn cho rằng mình bị thế nhân khinh thường, nguyên lai chỉ là tình yêu giữa nam nữ bình thường.
Nếu...nếu không phải vì hắn yếu đuối, liệu hắn và nàng có thể có một tương lai tốt đẹp được hay không? Nhưng là đây hết thảy đều do hắn bỏ lỡ, hắn chịu thua những gông xiềng thế tục.
Hắn là người đầu tiên phát hiện ra con người nàng, sau cùng hắn bỏ lỡ thời gian cho nên hắn mất đi nàng, hắn thất bại hoàn toàn, người khác có lẽ còn có cơ hội, mà hắn ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có, hắn từ lúc sinh ra chỉ là ca ca của nàng, vĩnh viễn là ca ca của nàng! Yêu nàng đã sớm đã được chú định là một bi kịch của hắn.
Nhìn mặt hồ nhẹ giao động, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi theo con ngươi đen nhánh trượt xuống sau đó lặng yên không một tiếng động hòa vào trong biển nước, thậm chí không một chút gợn sóng liền nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, tình yêu còn chưa kịp nảy mầm đã chết từ trong trứng nước.
Diệp Hạo thân ảnh cô đơn không tiếng động nở nụ cười, chỉ là nụ cười này thoạt nhìn có chút chua xót.
Không có bắt đầu làm sao tiếp tục? Đối với nàng hắn vĩnh viễn chỉ là một đại ca, mà hắn trừ bỏ thân phận đại ca của nàng cũng chỉ là một khách nhân qua đường trong đời nàng. Niềm vui nỗi buồn của nàng hết thảy đều cùng hắn không quan hệ.
Trong viện bị Tử Dạ đột nhiên hôn thân thể Diệp Lạc chợt cứng ngắc, nụ hôn của hắn nhiệt liệt mà bá đạo, hắn phảng phất như muốn trừng phạt nàng, nặng nề mà chà đạp đôi môi mềm mại của nàng, hơi thở nóng hổi của hắn phun lên mặt nàng làm nàng quên mất giãy dụa thậm chí quên mất hô hấp.
Sâu trong nội tâm nàng thậm chí có một cảm giác kỳ quái, đó là một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, mơ hồ là vui sướng chờ mong, nhưng cũng có một tia kháng cự cùng mâu thuẫn.
Ngay tại lúc nàng còn chưa kịp hiểu rõ ràng cảm giác của chính mình thì Tử Dạ đã buông nàng ra, hai mắt hắn sáng quắc chiếu thẳng lên người nàng, hắn lại cúi xuống ở trên môi nàng khẽ cắn, từ đôi môi đột nhiên truyền đến đau đớn khiến Diệp Lạc nháy mắt phục hồi tinh thần lại, hai mắt nàng chống lại ánh mắt nóng như lửa của Tử Dạ, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
Nàng theo bản năng cắn cắn môi, đôi mắt vốn bình tĩnh chợt hiện lên từng đợt sóng, nước mắt nhịn không được theo hốc mắt chảy xuống, nàng đẩy mạnh Tử Dạ ra, thanh âm nghẹn ngào nói:
-"Vì sao? Ngươi vì sao còn xuất hiện trước mặt ta?"
Phản ứng đầu tiên của Tử Dạ là kinh ngạc, khi hắn nhìn đến những giọt nước mắt trên khuôn mặt Diệp Lạc, trong mắt lại hiện lên một tia đau lòng, hắn lặng yên nhìn Diệp Lạc cũng không có trả lời mà qua một lúc lâu mới đột nhiên hỏi:
-"Nàng tại sao muốn rời đi? Lạc nhi nàng tại sao muốn rời đi?"
Đối mặt với chất vấn của Tử Dạ Diệp Lạc nhất thời nghẹn lời, nàng không cách nào trả lời? Nàng có thể nói cho hắn biết lý do nàng rời đi là vì nàng tức giận, nàng ghen tị lại bởi vì thân phận hoàng đế của hắn? Hoặc là nàng không chiếm được tình yêu duy nhất của hắn, cho nên lựa chọn rời đi?
Tử Dạ nhìn Diệp Lạc biểu tình mâu thuẫn, trong lòng hắn chậm rãi dâng lên một tia vui sướng, nàng tuy rằng không nói nhưng là hắn đã đoán được nguyên nhân nàng ngày đó rời đi, trên khuôn mặt tuấn tú âm trầm dần lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn Diệp Lạc vô cùng ôn nhu, hắn khẽ thở dài một hơi nói:
-"Lạc nhi, nàng tức giận rời đi là vì Hương Linh công chúa đúng không?"
← Ch. 222 | Ch. 224 → |