Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 225

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 225
Chấp nhận chờ đợi
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng đến nỗi ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có, Diệp Lạc vẫn lặng yên nằm trong lòng Tử Dạ, hai người ôm nhau, dường như có thể nghe thấy hô hấp của nhau.

Nội tâm Diệp Lạc, đang run rẩy, đối mặt với cử chỉ ôn nhu và nỗi áy náy của hắn, nàng không biết mình nên tha thứ cho hắn, hay tiếp tục hận hắn! Có lẽ, nàng vẫn đang do dự, đây vốn không phải tính cách của nàng, thế nhưng, nàng bây giờ, cảm thấy khó xử vô cùng, trong lòng nàng yêu hắn, nhưng nàng không nguyện ý tha thứ cho hắn, nếu nàng tha thứ hắn, nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình!

Nhìn nam nhân cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì nổi hèn mọn cầu xin nàng lạnh, lòng của nàng không hiểu sao đau nhức vô cùng, nếu có thể, nàng tình nguyện hắn vĩnh viễn lãnh khốc vô tình như quá khứ, như vậy, nàng sẽ không khó xử như hiện tại, có thể tiếp tục hận hắn, cũng có thể có lý do rời đi.

Nhưng là, đối mặt với hắn như vậy, lòng của nàng thật sự quá chua chát, nàng nên tha thứ cho hắn sao?

Diệp Lạc chầm chậm ngẩng đầu, chống lại cặp mắt tràn đầy ôn nhu của Tử Dạ, trong mắt hắn có cầu xin, có áy náy, còn có nồng đậm yêu cùng một tia lo lắng không thể thấy. Hắn đang lo lắng cái gì? Lo lắng nàng sẽ không tha thứ cho hắn? Hay là lo lắng nàng sẽ mang con của hắn đi?

Diệp Lạc nhẹ nhàng đẩy Tử Dạ ra, trên mặt biểu tình đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng thản nhiên nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói:

"Tử Dạ, ngươi đi đi!"

Nhìn Diệp Lạc biểu tình lạnh nhạt, tim của Tử Dạ co rút đau đớn, hắn có chút khẩn trương hỏi:

-"Lạc nhi, nàng không theo ta hồi cung sao?"

Trên mặt Diệp Lạc lúc này xẹt qua một chút thê lương, nàng mỉm cười, thản nhiên nhìn Tử Dạ, bình tĩnh nói:

-"Tử Dạ, tha thứ cho ta không thể cùng ngươi tiến cung, bởi vì, ta không thể tha thứ cho những thương tổn mà ngươi gây ra cho ta, không thể tha thứ! Nhưng là, ta cũng sẽ không hận ngươi, sau này, Tử nhi trưởng thành, ta sẽ không ngăn cản nó đi tìm ngươi, càng sẽ không giấu diếm nó sự thật về ngươi! Tử Dạ, từ nay về sau, tất cả ân oán giữa chúng ta, chấm dứt tại đây thôi!"

Diệp Lạc ngữ khí vẫn bình tĩnh, lại mang theo một tia kiên quyết, đây, cũng chính là quyết định của nàng, nàng không thể quên hết thảy thương tổn, cho nên, nàng hiện tại không thể tha thứ cho hắn!

Tử Dạ lặng yên đứng tại chỗ, hắn đăm đăm nhìn Diệp Lạc, lòng của hắn đau nhức, một nỗi đau tê tâm liệt phế, vẻ mặt của hắn vô cùng đau đớn, nhưng là, hắn lại không nói ra nửa câu yêu cầu nàng ở lại, bởi vì, hắn đã không có lý do lưu lại nàng bên người rồi, hắn từng có cơ hội, nhưng hắn không biết quý trọng, còn thật sâu đả thương thấu lòng nàng, nàng thật sự không cần hắn nữa rồi!

Trong không khí tràn ngập một nỗi niềm ưu thương, Tử Dạ cứ như vậy lặng yên nhìn Diệp Lạc đang đứng trước mặt mình, nàng lúc này, ở gần hắn như vậy, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi hương từ trên người nàng truyền đến, một mùi thơm quen thuộc, nhưng là, hắn lại cảm thấy, nàng cách hắn thật xa, thật xa, xa đến nỗi hắn thậm chí không chạm đến lòng của nàng.

Hắn thật sự rất muốn đem nàng gắt gao ôm vào ngực, đem nàng vĩnh viễn nhốt tại bên người, nhưng là, hắn lại không thể làm như vậy, nếu hắn làm như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn, mà hắn, cũng sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Cho nên, hắn cái gì cũng không làm, hắn thậm chí không thử giữ lại nàng, hắn chỉ là lặng yên tư bên hông tháo xuống một ngọc bội tinh xảo, chậm rãi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ nhàng đem ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nàng, thanh âm khàn khàn nói:

-"Lạc nhi, ta biết, ta hiện tại không có tư cách yêu cầu nàng ở lại, ta không dám hy vọng xa vời nàng có thể tha thứ cho ta, nhưng là, ta sẽ đợi..., đợi cho tới một ngày nàng tha thứ cho ta!"

Diệp Lạc nắm chặt ngọc bội, cảm thụ cái mát lạnh được truyền đến, mà nội tâm của nàng cũng đang từng điểm từng điểm ấm áp trở lại, nàng lần đầu tiên, không có suy nghĩ gì đối mặt với Tử Dạ, nụ cười như trút được gánh nặng, giờ phút này, nụ cười trên gương mặt nàng xinh đẹp như thế, vô cùng thanh khiết hồn nhiên.

Trong một khắc này, Tử Dạ như lại nhìn thấy, ngày đó ở thọ yến của Diệp lão thái gia, nụ cười lạnh nhạt của nàng, tuy rằng dung mạo không thể so sánh được với nhiều người, nhưng là, nụ cười lạnh nhạt thanh thuần của nàng, vĩnh viễn luôn hiện lên trong đầu hắn, mà hắn, hiện tại rốt cuộc biết được, hắn tại sao yêu nàng, đó là bởi vì nụ cười của nàng, có lẽ, từ lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã vì nàng mà trầm luân, đáng tiếc, hắn không phát hiện ra tình cảm của mình, đến bây giờ, hắn rốt cuộc hiểu rõ, hắn lúc trước tại sao lại không hề kháng cự tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn của phụ hoàng, bởi vì, khi đó tim hắn đã vì tình cảm của chính mình mà chọn lựa.

Diệp Lạc thản nhiên cười, nhẹ xoay người, thân ảnh màu trắng mảnh khảnh, rất nhanh bay vút lên, đảo mắt biến mất sau bức tường cao cao của Diệp phủ, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng, quấn quýt thật lâu ở trong sân, không hề tản đi.

Tử Dạ nhìn phương hướng nàng biến mất, trong lòng hắn đau đớn không chịu được, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười thoải mái, nụ cười này, dưới ánh mắt trời, càng thêm sáng chói bất phàm, tất cả u buồn, giống như nháy mắt bị nụ cười sáng lạn này xua tan.

Bên ngoài viện truyền đến một trận ầm ỹ, một thanh âm quen thuộc kêu khóc, mà Tử Dạ vẫn không để ý, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó mỉm cười xoay người, cất bước rời đi.

Trên trời không một gợn mây, ánh nắng chan hòa chiếu rọi trên một thân hoàng bào của hắn, làm hắn thoạt nhìn giống như đắm chìm trong thế giới tươi sáng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-303)