Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 40

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 40
Ngoại truyện 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhan Mạt Hàn theo biện viện đi ra, cao hứng nâng bụng mình, đứa nhỏ tất cả đều khoẻ mạnh

Cô nở nụ cười nhìn Nam Cung Ảnh đứng ở dưới lầu, có nên nói cho hắn biết?! Hay để sau hãy nói? Cô do dự, vẫn xoay người rời đi.. Hoặc là một thời gian ngắn nữa sẽ nói cho hắn biết, có thể cho hắn ngạc nhiên

Như vậy sẽ có ba đứa nhỏ, một ngôi nhà thật sự hạnh phúc

Nhìn thời gian, là đến giờ tới trường rước Austin cùng April

Nhan Mạt Hàn khởi động xe, lái xe rời khỏi cao ốc của Nam Cung Ảnh tới trường học cũng là vừa lúc

"Mẹ.." April chạy ra đầu tiên, nhào vào lòng ngực của Nhan MẠt Hàn..

"April, hôm nay ở trường học có tốt không?" Cô vừa mở cửa xe, vừa để cho April vào

Austin nghiêm mặt từ trường học đi ra" Hôm nay là một ngày thật sự buồn bực" Oán giận nhưng cũng vào xe

Nhan Mạt Hàn khoé môi nở nụ cười, một bên lái xe nhìn Austin " chuyện gì làm cho tiểu đại nhân Austin của chúng ta bực mình vậy?"

Austin bĩu môi " Không có gì" Austin cũng không muốn nghĩ tối, bởi vì không cẩn thận nên đã đi nhầm WC nam sang WC nữ khiến cho người khác cười cả ngày

"Được rồi" Nhan Mạt Hàn nhún nhún vai, bắt đầu chuyên chú lái xe...

April che miệng cười trộm nói " Mẹ... hôm nay anh hai đã làm một chuyện tình rất đáng cười nhe"

Austin mặt lập tức tối lại, đưa tay che miệng April nói " Này, April, anh không cho phép em nói"

April trốn một bên " Ha Ha Ha, hôm nay anh hai đi sai WC! khanh khách khanh khách"

Nhan Mạt hàn vừa nghe, " Phốc" một tiếng bật cười" Thật là như vậy?"

Austin không còn cách nào khác đành gật đầu " đúng vậy"

Nhan Mạt Hàn càng nghĩ càng thấy buồn cười " Mẹ trước đây cũng đã từng như vậy, thường xuyên vào WC Nam nha, để cho người khác cười, cười cả mấy ngày đấy"

Austin vừa nghe tựa như có được một chút an ủi, hay tai đang nắm chặt buông lỏng một chút " Thôi.. Không đề cập tới nữa" Nói xong liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

Đã tới thời gian tan ca của Âu Dương Dật, hắn khẩn cấp muốn về nhà

Dạ Như đã tan ca sớm hơn, nên đã về đến nhà.. Vừa về đến nhà, chuông cửa liền vang

" Đến đây.." Cô không buông túi xách liền chạy ra mở cửa, " Dật! Bác gái..." Cô ngẩng ra, vốn tưởng là Âu Dương Dật trở về, kết quả hắn không thấy chỉ thấy mẹ Âu

Mẹ Âu khinh bỉ trừng mắt nhìn cô " Đừng gọi con tôi là Dật! Nghe thật ghê tởm"

Dạ Như hơi cúi đầu " Bác gái đến tìm anh ấy sao? Hiện tại anh ấy vẫn còn đang đi làm chưa về, bác có muốn vào nhà ngồi một chút không?" Cô thật sự cung kính

Mẹ Âu bất mãn nhìn cô một cái " Phòng của cô ở đâu?"

Dạ Như theo sau, khoá cửa " Ở trên lầu, bác muốn con dẫn bác lên xem không?"

Mẹ Âu bĩu môi " Tất nhiên, hừ"

Dạ Như gật gật đầu, đi lên trước, Mẹ Âu nhìn xung quanh vài lần, sau đó khinh bỉ nhìn bộ dạng người trước mặt, lên lầu, Dạ Như đẩy cửa ra " Bác gái, đây là phòng "

Hé ra một cái giường rộng một thước tám, tủ đầu giường là màu lam nhạt, phòng lớn thật sự rất ấm áp

Nhưng quan trọng là còn có thể nghe thấy hương vị " Ân ái?"

Mẹ Âu lập tức nắm cái mũ, ghê tỏm nói " Tôi nói, Dật ở đó?" Âm thanh cao thêm vài lần

Quả nhiên không ngoài dự kiến, Dạ Như đứng tại chỗ " Ở nơi này"

"Vậy còn cô?" Mẹ Âu thật không thể tin được, lại đề cao âm thanh

Dạ Như chỉ vào giường " Dạ, cũng là nơi này".. Cô dừng một chút " Bác gái, con và Dật đã kết hôn, nên ngủ cùng nhau là chuyện bình thường?"

Mẹ Âu lập tức đi ra cửa " Hừ! Thật kinh tỏm! Con tôi cư nhiên lại ngủ cùng một giường với cô? Cô đừng nằm mơ! Tôi sẽ ở lại, chờ nó về rồi dẫn nó đi! Cô là dã nữ nhân lại muốn ăn thịt thiên nga sao? Tôi nói cho cô biết Không- Bao-Giờ-Có-Thể"

Dạ Như hít sâu, nói cho chính mình không tức giận, đúng, không tức giận, cùng người như vậy cãi cọ không đáng, không đáng " Tuỳ bác".. Cô nói xong, liền quay xuống lầu cũng không hướng đến mẹ Âu mà cúi đầu

Mẹ Âu vừa nghe lập tức phát hoả " Tôi nói cái dã nữ nhân này có cái độ gì?"

Dạ Như không quay đầu " Con cùng Dật kết hôn không phải là cùng bác, bác đối tốt hay xấu không có vấn đề gì" Nói xong, liền đi xuống lầu, đến phòng bếp

Âu Dương Dật chuẩn bị tan ca, thu thập một số đồ, trong lòng cảm giác không yên

Tổng cảm thấy có chuyện gì xảy ra, cũng không biết Dạ Như về đến nhà chưa?

Tâm" Thình thịch" khiêu, hắn dùng tay đè lại " Sẽ không xảy ra chuyện gì" Lầu bầu lầm bầm, thu thập đồ nhanh hơn

Rất nhanh sau đó khoá cửa văn phòng, đến gara lấy xe... Bằng tốc độ nhanh nhhất xe chạy đến nhà, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, ngoài cửa nhà có chiếc xe màu trắng

"Trời ạ, mẹ lại tới nữa?" Âu Dương Dật nâng đỡ mi tâm, chạy nhanh chuyển xe đến gara sau đó nắm công văn xuống nghe

Nghe được âm thanh của động cơ, Dạ Như và mẹ Âu đều biết Âu Dương Dật đã trở lại

Dạ Như đầu tiên đứng dậy tắt TV, Mẹ Âu cũng đã ngồi đây cả buổi chiều..

Mặc kệ bà châm chọc cô như thế nào, cô cũng sẽ không để ý, cũng sẽ không trả lời bà.. Điều này làm cho mẹ Âu có chút buồn bực

Biết là con trai đã trở lại, Mẹ Âu liền làm bộ mặt uỷ khuất đứng trước cửa

Rất nhanh, Âu Dương Dật mở cửa, giật mình " Mẹ! Mẹ đến đây làm gì?" Hắn trấn an một chút, bất đắc dĩ nhìn Dạ Như một cái

Dạ như tiến đến, nắm tay Âu Dương Dật " Dật, tối nay anh muốn ăn gì?" Aâm thanh ngọt ngào của cô là cho Âu Dương Dật có chút ngạc nhiên, nhưng cũng làm cho mẹ Âu càng tức giận

"Dật... Người phụ nữ này khi dễ mẹ, con hãy theo mẹ về nhà đi" Mẹ Âu uỷ khuất, nước mắt chảy ra, nhìn Âu Dương Dật

Âu Dương Dật biết sự tình đã xảy ra.." Mẹ, mẹ muốn con nói bao nhiêu lần? Con sẽ không rời bỏ Dạ Như:" Hắn nắm chặt tay Dạ Như " Thật sự mẹ đừng như vậy nữa, đừng làm rối bời lên nữa, con không có khả năng rời cô ấy di"

Dạ Như đắc ý hướng về phía mẹ Âu cười " Dật, mẹ anh có thể sau này sẽ muốn ở lại đây, nhìn xem phòng nào trống, dọn thôi" Cô không sợ, cô còn trẻ, còn nhiều thời gian cùng lão bà này mà đánh trận

Mẹ Âu tức giận, vẻ mặt thay đổiu, cũng ôm cánh tay Âu Dương Dật " Chỉ cần mẹ chưa chết, sẽ không để hai đứa hạnh phúc" Âm thanh của bà quanh quẩn trong biệt thự

Dạ Như rùng mình, bà ấy có thễ biến hoá thành nữ quỷ khủng bố điện ảnh

"Không có việc gì mẹ Âu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, xem ai sống hơn ai" Cô cười, buông Âu dương Dật ra " Dật, em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì?"

Âu Dương Dật thật cảm thấy đầu phải nổ mạnh, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau khủng bố " Mì sợi đi"

Dạ Như cười gật gật đầu " biết" xoay người vào bếp mẹ Âu liền chạy theo " Tôi sợ cô hạ độc con trai tôi, sau đó sẽ chiếm tài sản của nó"

Được, Dạ Như nhịn " Nếu muốn thì cháu đã đầu độc anh ấy từ rất nhiều ngày trước.. Làm ơn, bác muốn làm Holmes thì cũng cần phải có căn bản một chút" Lúc này cô khinh bỉ nhìn mẹ Âu.. nhanh hơn tiến vào phòng bếp

Mẹ Âu thật sự bị chốc giận điên lên rồi, nữ nhân này thật chính là không biết lớn nhỏ " Dật! Con có nghe không? Con nghe không? Xem thế nào cô ấy đối xử với mẹ! Mẹ khổ.. khổ..." Mẹ Âu khóc, ngồi trên fa, ném túi " Con ta như ta như thế nào lại lấy một người vợ như vậy?.. Tôi thật sự khổ a, o o o o " Tiếp tục khócs sau đó rút khăn tay ra " Bà nội của Dật trên trời có linh thiên, ngàn vạn lần đừng giận con, con thật sự không muốn như vậy... a.."

Âu Dương Dật day day thái dương " Mẹ, đừng náo loạn nữa được không? Ngữ khí của hắn có chút tức giận

Mẹ Âu vừa nghe lại càng khóc to hơn " A! Ô.... Con cư nhiên tức giận mẹ vì cái người phụ nữ kia mà hung hăng với mẹ? Ô ô, số phận thật khổ, thật khổ" Vừa khóc vừa vỗ vào đùi, một bộ dạng chết đi sống lại

Âu Dương Dật thật sự không chịu nỗi, đau đầu muốn chết " Mẹ! Phải nhất định như vậy sao?" Hắn ngồi xuống, cầm tay mẹ Âu " Mẹ, đừng làm loạn nữa, con yêu cô ấy, con sẽ không rời bỏ cô ấy"

Mẹ Âu bỏ tay hắn ra, không cảm kích nói " yêu cô ấy? Yêu cái gì yêu? Con cho đây là tình yêu sao? Con có biết cái dã nữ nhân kia, đoán được chính là mê tiền đó"

Âu Dương Dật lắc đầu, không muốn giải thích nữa. Hắn mệt mỏi

"Thật sự là người đàn bà phiền toái" Trong bếp làm đồ ăn, nâng đỡ trán, Dạ Như kì thật cũng không muốn tranh cãi cùng mẹ Âu, chính là bà thật sự rất phiền toái và đáng ghét

Trong phòng khác truyền đến âm thanh của người phụ nữ hét chói tai, nếu không là âm thanh mắng mỏ, Dạ Như nghiêm mặt làm cơm xong, bưng ra ngoài " Dật, ăn cơm đi" Cô không nhìn mẹ Âu, đem đồ ăn để lên bàn

Mẹ Âu lé mắt " Hừ, loại đồ này cũng có thể ăn?" Bà khinh bỉ nhìn thoáng qua

Dạ Như nâng đỡ trán, cô thật không tin là người mẹ như vậy lại có thể sinh ra đứa con vĩ đại như vậy.. Bất đắc dĩ

Lấy ra hai cái bát cùng hai đôi đũa mang lên bàn" Dật, ăn cơm đi"

Âu Dương Dật nhìn thoáng qua mẹ " Mẹ, cùng nhau ăn cơm không?"

Mẹ Âu cầm túi hừ lạnh một tiếng " Tôi không phải là người tuỳ tiện, đồ gì cũng có thể ăn" Ngẩng đầu, mang giày cao gót bước từng bước ra khỏi phòng khác, sau đó nghe thấy " Cạch" một tiếng, cửa nhà bị mẹ Âu đóng sầm lại

Dạ Như cũng mệt mõi, không muốn tranh cãi. Chỉ lẳng lặng ngồi xuống, cầm đũa gấp mấy miếng đồ ăn

Âu Dương Dật nghĩ nghĩ, sau đó đuổi theo

"Mẹ! Mẹ" hắn gọi

Không biết vì sao bỗng nhiên Dạ Như có cảm giác mất đi hắn.. Dù sao cũng là mẹ hắn, lựa chọn bà cũng là điều đương nhiên

Tự một lo cơm nước xong, Âu Dương Dật vẫn chưa trở về.. Chẵng lẽ hắn rời đi rồi?

đồ ăn trên bàn đã lạnh hết, cô đứng dậy lên lầu đứng trước cửa sổ, thấy Âu Dương Dật cùng mẹ đang nói cái gì đó.. Không nhìn rõ thần khí của hắn, chỉ nhìn thấy bóng dáng..

Có lẽ vài năm trước lựa chọn rời hắn đi vẫn là tốt, tất cả mọi chuyện này đáng ra không nên bắt đầu

Cô tự giễu cười " Lâm Dạ NHư, kiên cường nào Lâm Dạ NHư" Lẩm bẩm, tiến vào trong chăn, kéo chăn qua khỏi đầu, đem chính mình cách ly cùng khỏi thế giới này

Thở dài, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Nhan Mạt Hàn

Rất nhanh điện thoại có người bắt máy " Này? Dạ Như à?" Bên kia là âm thanh Nhan Mạt Hàn, thỉnh thoảng trong điện thoại còn truyền đến tiếng cười, hình như là Nam Cung Ảnh, Austin và April... cũng nghe mạt hàn cười theo

Không biết vì sao, nước mắt rớt xuống " MẠt Hàn.. Quả thật là tốt không?" Cô cực lực khống chế chính mình

Nhan MẠt Hàn ngẩng người, cảm thấy giọng nói Dạ Như có gì đó không đúng " Làm sao vậy? Tốt lắm, Dạ Như không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Dạ NHư cầm điện thoại chui vào chăn, lắc đầu " Không có nha, ha ha, tất cả đều tốt" Nước mắt tràn mi, nhưng cô lựa chọn che dấu

Có lẽ cùng Âu Dương Dật ở chung là một sai lầm?

"Kìa, nghe âm thanh của cậu như thế nào?" Nhan Mạt Hàn dừng lại

"Không có, chỉ là có chút hơi lạnh" Dạ Như cố ý hít mũi " Austin và April đều tốt chứ?" Khoé môi cô nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà ngây ngô cười. Nước mắt lại theo khoé mắt chảy ra, nhịn xuống! Lâm Dạ Như, phải nhịn xuống! Cô tự yêu cầu chính mình

Nhan Mạt Hàn cười cười " Đương nhiên tốt, hiện tại đang cùng Ảnh chơi đùa, còn cậu? Cùng Dật khẵng định rất hạnh phúc?" Âm thanh của Nhan Mạt Hàn mang theo vẻ rất hâm mộ

Dạ Như che miệng lại, nghĩ chỉ muốn đem cảm xúc che giấu

Nghe Dạ Như không nói lời này, Nhan Mạt Hàn không xác định hỏi " Dạ Như? Cậu thật sự không sao chứ? Như thế nào lại không lên tiếng?"

Dạ Như hít sau một hơi " Không có việc gì... Mạt Hàn" Cuối cùng không nhịn được vẫn khóc ra " Chỉ có cậu mới hiểu tớ"

"Dạ Như, làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Âm Thanh của Mạt Hàn lập tức nóng nảy

"Tớ... Mẹ Âu tìm đến nhà..." Dạ Như nức nở, một lần nũi dúi đầu vào chăn

Âu Dương Dật lúc này mới mở cửa trở về, cuối cùng cũng đuổi mẹ đi được

Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cùng một chén cơm.. Hắn biết, Dạ Như chắc chắn rất thương tâm.. Cố ăn cơm hay chạy lên lầu?

"Mạt Hàn, tớ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, cùng Dật kết hôn nhưng không được chúc phúc! Chịu đựng không được chúc phúc, mình là dã nữ nhân, mình không cho Dật hạnh phúc được " Dạ Như càng lúc càng thương tâm

Âu Dương Dật cước bộ, đứng tại cửa.. Trong lúc nhất thời, hắn đau lòng. Người phụ nữ hắn yêu bị đau, thương tâm.. Cô khóc như vậy chắc chắn rất đau, làm cho Âu Dương Dật thở không thông

"Mạt Hàn... Mình không hạnh phúc... không hạnh phúc.. không có không có" Dạ NHư khóc rất loớn, không thể khống chế chỉ gào to lên

Nhan MẠt Hàn trấn an " TRước hết, cậu đừng như vậy, bình tĩnh một chút, Dật yêu cậu như vậy, lại đợi nhiều năm "

"Chính là bọn mình ỡ cùng nhau sẽ không hạnh..." Lời nói chưa dứt liền truyền đến một âm thanh rống giận " Cái gì không hạnh phúc? Em cùng anh ở một chỗ chính là hạnh phúc của anh" Rất nhanh truyền đến âm thanh " Tút tútt.."

Nhan Mạt Hàn biết là Âu Dương Dật vào

Cô bật cười, buông điên thoại

Dạ Như lau nước mắt " Anh vào làm gì?"

Âu Dương Dật tức giận, ném điện thoại lên đầu giường " Vì sao lại nói như vậy? Vì sao?"

Dạ Như không nói gì, cúi đầu

"Chúng ta hạnh phúc như vậy, chỉ vì một chút đả kích đã không chịu được sao?" Âu Dương Dật kiềm trụ hai vai của cô, cưỡng chế làm cho cô nhìn thẳng vào mình

Dạ Như trốn tránh hắn, nhưng không thể trốn tránh được ánh mắt của hắn

"Em chỉ cảm thấy được, mẹ anh thường xuyên đến đây, chúng ta nhất định sẽ rất mệt mõi" Cô khóc đến đỏ mắt, nhìn hắn

TRing lúc nhất thời, ở bên trong hắn một lần nữa vỡ nát ra

Lúc này hắn không mắng nữa, mà đau lòng ôm lấy cô " Dạ Như, em đã nói là sẽ không buông tay" Âm thanh của hắn ngập tràn thương tiếc

Dạ Như gật đầu " Đúng.. nhưng em mệt mỏi"

Âu dương Dật ôm cô càng chặt " Mệt mỏi cũng không buông tay" hắn nói như ra lệnh

"Ha Hả, em cũng không biết như thế nào mà anh lại coi trọng con vịt xấu xí như em vậy" Dạ Như nhún vai, khoé mắt một lần nữa rơi ệ " Em bất quá chỉ là một đứa nhỏ không thuần mà thôi"

"Anh xem trọng em.. là vì tâm của em.... Người của em... tất cả của em" Âu Dương Dật ngập tràn từ tốn, lại một lần nữa cho Dạ Như ăn thuốc an thần...

"Nêu1 có thể, một lần nữa, em nhất định sẽ không lựa chọn yêu anh" Dạ Như cười khổ nói

Âu Dương Dật sửng sốt, thuận thế ôm cô " Đáng tiếc không còn cơ hội hối hận"

"Ừ" Dạ Như ừ một tiếng, tựa vào vai hắn

SÁng sớm hôm sau, Âu Dương Dật đi làm, Dạ Như đến cửa hàng bánh ngọt

Cả ngày đều thuận lợi... Hai người cũng không ai biết có phải Mẹ Ân lại đứng trước cửa để chờ...

Gần tối, Âu Dương Dật tới đón Dạ Như tan ca hai người gặp trước là nở nụ cười, nhưng trong lòng hai người đều nghĩ giống nhau

Trong lòng Dạ Như, có phãi Mẫu Dạ Xoa đã đang đứng chờ trước cửa?

Trong lòng Âu Dương Dật, có phải mẹ lại đang đứng chờ trước cửa không?

Về đến nhà, nhìn cửa rỗng tuếch, không có chiếc xe, hai người tâm coi như là nhẹ nhõm

"Haha, mẹ anh không đến"

"Ha Ha, mẹ không tới"

Hai người đồng thời nói, sau đó lập tức nở nụ cười

Âu Dương Dật cầm tay Dạ Như " Yên tâm đi, chò dù mẹ đến anh cũng sẽ không buông tay em"Ánh mắt hắn kiên định, làm cho Dạ Như hoàn toàn an tâm

"Ừ" Dạ Như gật đầu mạnh, hai người xuống xe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)