Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 41

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 41
Ngoại truyện 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Qua vài ngày, torng nhà như trước rất yên tĩnh

Dạ NHư Cùng Âu Dương Dật tận hưởng những ngày yên tĩnh

Nhan Mạt Hàn sờ bụng cũng thấy nó bắt đầu lớn lên một chút, những lúc Nam CUng Ảnh hỏi, chỉ nói do cô phì thêm, Nam Cung Ảnh thật đúng là tin nên không hỏi thêm gì

Nhưng Nhan Mạt Hàn biết, cũng không giấu được bao lâu, bụng càng ngày càng lớn thì sẽ không giấu được nữa.. Rõ ràng cô mang thai, Nam Cung Tịch và Nam Cung MẠc đều biết, nhưng chính là gạt Nam Cung Ảnh vì muốn cho hắn bất ngờ

Âu Dương Dật tan tầm, lái xe đến Cửa hàng bánh ngọt đón Dạ NHư

"Em nói hôm nay mẹ có đến không? " Âu Dương Dật tuỳ tiện tìm đề tài

Dạ Như cười cười " Sợ cái gì?" cô nghiêng đầu nhìn Âu Dương Dật

Âu Dương Dật nhún nhún vai " không sợ, chỉ là muốn hỏi một chút"

Dạ Như nghĩ nghĩ " Em cảm thấy, hẳn là không thể nào? Nhiều ngày như vậy không tới?"

Âu Dương Dật gật đầu, cầm tay Dạ Như, hai người vui vẻ lái xe về nhà.. Xe còn chưa tới nhà, liền loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe trước cửa sắt...

"A.. Mẹ anh lại đến.." Dạ Như chỉ chỉ vào xe

Âu Dương Dật gật đầu, hắn cũng thấy " Ừ, mẹ đến" Ngữ khí của hắn, lại bình tĩnh" Chúng ta không có gì phải sợ, anh yêu em là chuyện hiển nhiên rồi"

"Ừ" Dạ Như gật đầu, nắm chặt tay Âu Dương Dật

Rất nhanh, xe chạu đến cửa, thấy mẹ Âu và ba Âu đứng trước cửa

Đem xe vào gara, Mẹ Âu cùng ba Âu cũng theo cửa sắt

"Ôi? Mới tan ca?" Mẹ Âu khinh bỉ nhìn Dạ NHư

Ba Âu lôi kéo " Bớt một chút" Sắc mặt nhục nhã

Mẹ Âu Quay đầu " Thế nào? Không được?" bà trừng lớn hai mắt hung hăng nhìn chồng mình. Một bộ dạng dựa vào cái gì ông dám can thiệp vào

Dạ Như nhanh nắm tay Âu Dương Dật " Xin chào bác trai bác gái", Vẫn như cũ cô lễ phép chào hỏi, nhưng tựa hồ đã biết mẹ Âu đến là vì cái gì. Ngoại trừ can thiệp vào cuộc sống của họ, còn lý do nào nữa. ??

"Hừ" Mẹ Âu liếc một cái, đứng bên cạnh chồng " Chúng ta vào"

Ba Âu nghiêm mặt, nhưng vẫn bị vợ túm đến trước cửa..

"Ba, mẹ, hôm nay đến đây có chuyện gì?" Hắn giả vờ không biết gì, lôi Dạ Như cầm chìa khoá mở cửa

Ba Âu nở nụ cười hiền lành" Nhìn xem các con, cuộc sống vợ chồng son thật hạnh phúc nha"

Mẹ Âu trực tiếp " Con trai của tôi cùng loại phụ nữ này kết hôn làm sao có thể hạnh phúc?" Rất nhanh mồm miệng..

Dạ Như trực tiếp xem nhẹ nói " Bác trai, chúng con rất tốt" trên mặt lộ vẻ tươi cười

Âu Dương Dật nhìn cô một cái, cũng gật đầu " Ba mẹ vào đi" Mở cửa ra, cho ba mẹ vào

Hai người bước vào trong, mẹ Âu ngồi trên sofa, nhìn nhìn xung quanh " Thật là không biết người phụ nữ kia có cái gì tốt?"

Dạ NHư nghe được, nghiêm mặt lên lầu, cô cũng không nghĩ là sẽ quay xuống

"Mẹ, đừng nói nữa" Âu Dương Dật nhíu mày " có ở lại cùng ăn cơm không?Ba?"

Ba Âu cười " Được"

Âu Dương Dật gật gật, vào phòng bếp

Mới vừa tiến đến phòng bếp mẹ Âu đã hét " A! Con trai tôi như thế nào lạii vào bếp? Người phụ nữ kia đâu? Như thế nào lại không xuống nấu cơm?" Âm thanh bà rất lớn, trên lầu Dạ NHư cũng có thể nghe thấy

Chẵng qua cô muốn lên thay quần áo, sau đó sẽ xuống nấu cơm. Cô Thật sự muốn hạ độc trong cơm của baà, nhưng không cần làm vậy. Phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Dạ Như căm giận mặc quần áo, sau đó bước xuống

"A, còn biết xuống sao?" Mẹ Âu nhìn Dạ Như, tiếp theo xoay tay

Nhịn! Dạ Như nhất định phải nhịn! Cô cười " Ba Âu hôm nay sẽ ở lại cùng chúng con ăn cơm chứ?"

Ba Âu gật đầu, cười " Được, ha ha"

Dạ Như " Dạ" một tiếng, vào trong bếp

Tiến vào phòng cô liền khởi đại đao

"Em làm gì" Âu Dương Dật thấy thế liền một phen đoạt lại, " Bà là mẹ anh..." hắn lo lắng, có chút sợ..

Dạ Như ngẩn ra, sau đó cười khổ " Em thái rau thôi, thật xin lỗi" Cô cúi đầu, hít một hơi, đem đồ ăn ra cắt

Âu Dương Dật ở một bên, nhẹ nhàng không thu hồi " Dạ Như... Anh..."

"Tối lắm không cần nói, nấu cơm đi" Cô đánh gẩy lời hắn

Âu Dương Dật thở dài " Thật xin lỗi... không nên tức giận với em"

Dạ Như oán hận ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ " Em nói không cần nói, có thể chuyên tâm nấu cơm kkhông?" Âm thanh đề cao vài lần, hiện tại cô mệt chết đi! cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nói

Âu Dương Dật bị cô mắng, ngây cả người.. Nhìn đôi mắt có chút ửng đỏ, hung hăng đứng lên

Phòng khách, nghe thấy bên trong có chút khắc khẩu, Mẹ Âu nâng khoé miệng " Tôi đã nói, người phụ nữ này sẽ không cho Dật hạnh phúc"

Ba Âu ngẩn raa " Vợ, đừng nói thế, tôi còn chưa nói tới bà đâu" Ông cũng có chút không kiên nhẫn..

Mẹ Âu lập tức đứng dậy " Ông nói cái gì? Đồ ông chồng chết tiệt"

"Hừ" Ba Âu cười lạnh " Lúc trước bà là người như thế nào? Quên rồi sao?" Mẹ Âu lập tức sửng sốt... Bà lúc trước..." Tôi.." lời nói còn chưa dứt

"Chính là, hiện tại đối xử với Dạ NHư như vậy, có quá không?" Ba Âu tận lực phóng nhỏ âm thanh, nhưng trong giọng nói rất tức giận

"Nhưng tôi cũng vì hạnh phúc của con thôi" Mẹ Âu đứng tại chỗ

Ba Âu bĩu môi" Đúng vậy, tôi là ba cũng là vì hạnh phcú của con"

"Tôi.." Mẹ Âu bị ba Âu làm cho á khẩu, bà còn có thể nói thêm cái gì? Lúc trước bà cũng chỉ là con vit xấu xít, bởi bì ba âu yêu bà, nên ông nội của Âu Dương Dật mới đồng ý cho hai người kết hôn.. Thậm chí, Dạ Như và bà cũng giống nhau thôi..

" Chính là bà hãy tự nghĩ lại" Ba Âu liếc một cái, bất đắt dĩ cúi đầu

Nghe lời nói của ba Âu, tựa hồi cảm thấy được chính mình có điểm quá " Tôi.." Bà nghẹn ngào không nói nên lời

Bên Trong phòng bếp, hai người không nói gì nữa, Dạ NHư cúi đầu cắt rau

Âu Dương Dật đi qua đi lại, thật sự không biết nên làm gì " Dạ Như... Anh..." Hắn vừa mở miệng, liền im lặng, đem lời nói nuốt vào trong

Cơm làm xong, Dạ Như đem chén đĩa ra.. toàn bộ quá trình đều chuẩn bị kĩ, thật không biết nước mắt có rơi vào cơm?

Cô hung hăng cắn môi dưới, hừ! Dạ Như không thể khóc..

Cuối cùng, Âu Dương Dật mở cửa ra ngoài, Dạ Như hít sâu một chút, giả vờ mỉm cười, bưng đồ ăn lên " Đến đây, ăn cơm thôi" Cô đem đồ ăn đặt trên bàn

Hồi lâu, mẹ Âu và ba Âu đều không lên tiếng, Âu Dương Dật ngồi trước bàn cơm " Ba Mẹ, ăn cơm thôi"

Dạ Như vuốt trán, Mẹ Âu đổi tính à? Không còn nghĩ cô muốn hạ độc con trai yêu quý của bà sao?

Lúc này, mẹ Âu đứng dậy " Tôi không ăn, có chút việc" Nói xong liền đi ra ngoài cửa. Đi phía trước còn mang theo ánh mắt có lỗi với Dạ Như

Dạ Như như hoá thạch tại chỗ, trời ạ? Mặt trời mọc hướng tây sao?

Ba Âu cười " Ừ, đúng, lần sau lại tới" Tiếp theo cũng đi ra cửa

Hai người rời đi, phòng khác cực đại chỉ còn lại Dạ NHư và Âu Dương Dật

Không khí xấu hổ làm cho Dạ Như không tự nhiên, ngồi xuống cầm đũa, gấp tuỳ mấy miếng, ăn mau còn ra xem TV, cảm giác này thật kì quái

Hơn 10p sau, Dạ NHư buông chiếc đũa, cúi đầu cầm chén quay lại bếp

Au Dương Dật ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi cô " Dạ Như... Em"

"Em ổn, lên lầu xem TV" Cô nói xong cười cười, liền xoay người lên lầu

Nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất ở cầu thang, Âu Dương Dật hung hăng lỗ mãng buông đũa "Ba" một tiếng

Hắn ảo não nắm tóc " Trời ạ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Hắn cũng mệt mỏi, phiền chán cảnh này, mỗi ngày về nhà đều không yên ổn, bị chính mẹ mình châm chọc

Buổi tối, Dạ Như tắm rửa rồi chui vào trong chăn..

Cô nên làm cái gì bây giờ? Mặc kệ cô cố gắng như thế nào, đều không làm tốt được... Nghĩ nghĩ, nước mắt lại chảy xuống.. Cuộc sống như thế này có thể tiếp tục được bao lâu? Dật có thể tiếp tục được bao lâu? Chính cô có khả năng chịu được thêm bao lâu?

không biết qua bao nhiêu lâu, mới cảm thấy loáng thoáng có người trên giường lẩm bẩm nói " Dạ Như... Anh yêu em.. Thật xin lỗi.."

Tiếp theo cả người cô liền tiến vào cái ôm rắn chắc, cánh tay dùng sức ôm thắt lưng của cô.. Loại cảm giác ấm áp an tâm này, làm cho cô nhất thời không nhịn được khóc lên " Dật... Không bao giờ buông tay nữa được không?" Cô khóc ôm thắt lưng hắn

Một tháng trôi qua, Cuộc sống của Âu Dương Dật và Dạ Như tựa hồ đã tốt hơn..

Mẹ Âu không đến, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm

Dạ Như cảm thấy như là kì tích, mẹ Âu tại sao lại thay đổi như thế? Nhưng cô không hỏi gì thêm

Bụng của Nhan Mạt Hàn ngày càng lớn, rốt cục cũng không giấu được.. Mấy ngày qua cô mặc quần áo rộng thùng thình, tận lực che bụng của mình

Nam Cung Ảnh sau khi tan ca, ăn cơm đã lên lầu ngủ trước

Nhan MẠt Hàn dọn dẹp chén đĩa, cho Austin cùng April xem TV, sau đó lên lầu tắm rửa

"A... Còn có thể giấu bao lâu?" Cô nhìn cái bụng một lúc càng to của mình, lúc này nên gọi đứa nhỏ là gì? Cô cười, mở nước sau đó đi vào...

Ngâm trong nước ấm, thoã mãn nở nụ cười, cảm thán" Thật thoải mái.." Lúc này trên mặt nước, cô lấy một chút sữa tắm thoa lên người, mùi thơm ngát vây quanh...

Rốt cục sau đó mới rời bồn tắm, cô cẩn thật từng bước trên mặt đất lát đá cẩm thạch rất trơn..

Bỗng nhiên, cửa bị mở ra

"a" Nhan Mạt Hàn theo bản năng xoay người " Anh đi ra ngoài"

Nam Cung Ảnh đứng ở cửa, mái tóc rối tung cùng cặp mắt buồn ngủ không biết chuyện gì đã xảy ra, ngay sau đó hắn mới sửng sờ" A? Mạt Hàn, em thế nào lại ở WC, mau phủ thêm khăn tắm " Hắn không nhìn Mạt Hàn, thét chói tai, đem khăn tắm đưa cho cô

"Anh ra ngoài đi! Em tự biết " Nhan MẠt Hàn thôi đẩy hắn, mặt ửng đỏ

"Làm gì, đều là vợ chồng đã có hai đứa con, em còn sợ gì? Làm như anh chưa từng thấy qua vậy.." Nam Cung Ảnh bộ dáng bình thản làm cho cô càng thêm xấu hổ

Hắn theo thói quen dùng khăn phủ lên người cô " A, bụng của em làm sao lại lớn thế..." Hắn ngốc nghếch nói ra một câu làm cho gương mặt Nhan MẠt Hàn ửng đỏ... Giờ khắc này, bàn tay to của hắn xoa xoa bụng cô, bỗng nhiên dừng lại... Bên trong bụng tựa hồ có cái gì...

Ngay sau đó, hắn thét chói tai " Trời ạ, em lại..."

Lời nói còn chưa dứt đã bị Mạt hàn lấy tay che lại " Đúng" cô gật đầu, "của anh" Cô nở nụ cười vui vẻ

Giờ khắc này, Nam Cung Ảnh cảm thấy hạnh phúc tựa hồ muốn phá nát lòng ngực hắn " Mạt Hàn! Thật tốt quá" Hắn cười giống một đứa trẻ, ôm Mạt Hàn xoay một vòng

"Ha Ha, được rồi" Nhan Mạt Hàn bị xoay đến choáng váng đầu..

Nhưng sau đó Nam Cung Ảnh thay đổi sắc mặt " Sao em lại không nói cho anh biết?"

Nhan Mạt Hàn bĩu môi, phủ khăn tắm tới gần hắn " Em chỉ muốn cho anh bất ngờ" Tiếp theo trừng mắt nhìn hắn

Nam Cung Ảnh thấy căng thẳng, sau đó ôm cô " Đã lớn rồi còn chơi trò này"

"Em nào có" Nhan Mạt Hàn cảm thấy chính mình vào miệng sói " Anh buông ra! Sẽ tổn thương đứa nhhỏ"

Nam Cung Ảnh cười " Anh cẩn thận một chút, nhẹ nhàng thì tốt rồi"

"Không được! Này! Buông em ra" Tiếp theo trong nháy máy tất cả lời nói của cô bị Nam Cung Ảnh nuốt vào trong...

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)