Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 26

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 26
Quay về cuộc sống công tử nhà giàu đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bên trong phòng bệnh, không khí trở nên ngộp ngạt

Dạ Như đứng dậy đắp chăn cho Mạt Hàn

Trên sofa, Âu Dương Dật dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô, chưa từng rời khỏi

Dạ Như cảm thấy có chút không thoải mái " Này, đừng nhìn "

Âu Dương Dật nghiêng đầu, không biết có thể nói gì, hắn Âu Dương Dật thật sự không có thế hùng

Chợt, Âu Dương Dật đứng dậy

"Này, anh làm gì vậy?"

" Nói cho tôi biết, lý do rời đi của em hai năm về trước?"

Âu Dương Dật rất là nóng giận, hai mắt lạnh như băng nhìn Dạ Như, trực tiếp kiềm trụ hai vai của cô đặt sát tường

"Không có lí do gì! Chỉ là nhìn anh không vừa mắt"

Âu Dương Dật không nói thêm lời nào, trực tiếp hôn lên môi của Dạ Như

"Này.. Đừng.." Dạ Như giãy dụa tứ chi, ánh mắt nhìn hắn có chút bối rối

"Bốp" Một âm thanh phát ra quanh quẩn ở bên trong phòng bệnh

Âu Dương Dật tóc dài có chút che khuất dấu ấn của năm ngón tay kia, đầu nghiêng qua một bên

"ha ha" âu Dương dật khẽ cười, buông Dạ Như ra, lùi về phía sau hai bước

"Âu Dương Dật... Tôi.." Dạ Như không thể tin là đã giáng cho hắn một cái tát, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hắn, trong tâm tự nhiên cảm giác chua xót, giống như hai năm về trước vì bất đắt dĩ mà cô phải rời đi

"Tôi chỉ muốn biết sự thật"

"Thực xin lỗi.. không thể giúp gì cho anh..." Dạ Như cuối đầu xoay người rời đi

Cổ tay bị Âu Dương Dật bắt lấy, gắt gao không chịu buông

Hốc mắt cảm thấy trướng trướng, không biết tại sao lại như thế này, hai năm qua cô đã muốn quên hắn, đã lâu không khóc nhưng hắn vừa xuất hiện thì.. tất cả giống như mây trôi lơ lửng

"Đủ rồi, thật sự đủ rồi! Công Tử nhà giàu, anh hãy quay về cuộc sống giày sang của anh đi có được không? Hãy buông tôi ra đi, tôi chỉ đem đến nhiều phiền toái, bất hạnh cho anh thôi, thả tôi ra đi"

Dạ Như lắc lắc đầu, nước mắt tràn mi...

" Em muốn tôi buông em ra như thế nào" Âu Dương Dật có chút nóng nẩy, duỗi cánh tay dài ra, đem Dạ Như gắt gao ôm vào trong lòng ngực

"Chính là tôi mệt mỏi, anh hiểu không? Tôi mệt mỏi" Dạ Như đẩy hắn ra, khóc nức nở mở cửa phòng bệnh chạy ra ngoài

"Dạ Như! LÂm Dạ Như mau quay lại" Âu Dương Dật khởi chân chạy ra ngoài, nhưng chợt nhớ tới là không có ai chăm sóc cho Mạt Hàn

"Shit! nhóm tiểu tử chết tiệt này, tôi sẽ giết chết các người" Nói xong, Âu Dương Dật cầm điện thoại " Này, Nam Cung Ảnh hãy quay lại bệnh viện đi, tôi muốn đi kím Dạ NHư" Nói xong, liền cúp máy chạy ra ngoài

--

Chỉ có thể nói, thời gian trôi qua rất nhanh, thành phố M đã gần 11 giờ, cả ngày đều giày vò tiến đến

"Lâm Dạ Như" Âu Dương Dật chạy ra ngoài bệnh viện, không thấy Dạ Như đâu, mới chưa đầy hai phút, cô không có khả năng chạy nhanh như vậy

"Lâm Dạ Như, em ra đây mau, tôi có chuyện cần nói với em"

Âu Dương Dật có chút sốt ruột, nhìn người người đi trên đường nhưng gọi tên cô mãi mà không thấy ai trả lời

Dạ Như núp ở gốc tường, che miệng để mình không thốt ra tiếng, nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Dật, ngay cả áo khoác ngoài cũng chưa mặc, ban đêm lạnh như vậy chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh ra đường, hẳn một chút là đã nhìn thấu hết? Hôn nay buổi sáng còn tuyết, chẵng lẽ hắn hiện tại không lạnh?

Lệ, một vài giọt liền chảy xuống, cô nhanh chóng lau nó đi, phát hiện nước mắt trên mặt đã nhanh kết thành băng

"Âu Dương Dật... tha lỗi cho em.."

Cô khóc, xoay người cứ chạy về phía trước, trời lạnh như băng, cho dù gió có thổi rất nhiều nhưng cô cũng không quan tâm chỉ đâm đầu chạy về phía trước

*****

trong một con hẻm nhỏ, Dạ Như thở hổn hển..

"Tiểu muội muội " Bỗng nhiên, phía sau có âm thanh truyền tới, âm thanh nghe rất kinh tỏm, Dạ Như theo bản năng xoay người, thấy một khuôn mặt tỏm lợm hé ra

"Ngươi là ai?" Dạ Như lùi về phía sau, tiếp theo định chạy nhưng cổ tay đã bị giữ chặt lại

Trong lòng cả kinh, chẵng lẽ chính mình lại gặp sắc lang trong truyền thuyết?

Kao, như vậy không hay ho đâu phải không?

"Buông ra, đồ chết tiệt" Dạ Như ngọ nguậy cổ tay

"ôi, tiểu muội muội bình tĩnh nào, anh đây đã cô đơn rất lâu rồi, ngoan đến đây với anh" Nói xong, người đàn ông hung hăng đẫy Dạ Như té xuống đất, kéo cô vào đằng sau cái thùng nên bên ngoài nhìn vào không thể thấy được. Ngõ này thật là tốt, cô nên làm gì bây giờ?

Người đàn ông làm bộ rờ rờ vào người Dạ NHư " Ôi, tiểu muội muội, làn da của em thật là đẹp nha" Hắn dùng cánh tay ghê tỏm lướt qua gò má của Dạ Như, hai tay đè cô trên mặt đất lạnh giá..

" Ghê tỏm, đừng đụng vào tôi" Dạ Như giãy dụa, chỉ nghe " Xoạt " một cái, một bên áo của cô đã bị xé ra, lộ ra làn da trắng noãn.. định giãy dụa chạy đi nhưng cái chính là người đàn ông gắt gao đè cô xuống không cho cô nhúc nhích, cô cảm giác thật buồn nôn, nghĩ muốn phun ra ngoài

"Tiểu muội muội ~ ân a.. ~ hãy thoả mãn anh đi"

Nói xong, hai tay của hắn cởi dây quần

"Shit! Con mẹ nó, mày không muốn sống nữa rồi"

Âu Dươnng Dật vừa chạy qua ngõ nhỏ, nhìn tình hình bên trong thấy quần áo bị xé nằm trên mặt đất, hắn biết đó là Dạ Như

Hắn tiến đến, trực tiếp đấm vào mặt của người đàn ông

" Được, dám đánh bố mày à" Người đàn ông đứng lên định đánh trả, lúc này Âu Dương Dật như một con sư tử hung ác, liền tiến đến đánh bầm dập mặt mũi cuaả người đàn ông, đánh cho đến khi hắn bất tĩnh

Dạ Như núp ở một góc, cả người run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm " Không cần, đừng đụng tôi, đừng đụng vào người tôi"

Âu Dương Dật ngồi xổm xuống, nhìn thấy áo của cô bị xé rách, có chút đau lòng, vội vàng cỡ áo ra khoát lên người của Dạ Như

"A, Ngươi không cần, không cần đừng đụng vào tôi" Dạ Như lui lui thân mình, cho đến khi đụng vào cái thùng

"Dạ Như, là anh, là Âu Dương Dật, em nhìn đi" hắn đau lòng một phen liền tiến đến ôm cô vào lòng, mặc cô cho không ngừng giãy dụa " Ôi, đại khốn khiếp này, sao anh không đến sớm hơn?"

"Thật xin lỗi, xin lỗi"

"ô.. Ô... Anh có biết thiếu chút nữa thì..." Lời nói còn chưa dứt, Âu Dương Dật liền cúi đầu, hôn lên môi của Dạ Như, sau đó lẩm bẩm nói " Sẽ không... sẽ không... vĩnh viễn sẽ không..."

Hắn gắt gao ôm cô vào lòng, giờ phút này tựa như hai năm về trước

Ở trên đường, trời đã khuya

" Hôm nay, cám ơn anh" Dạ Như ngẩng đầu nhìn sang Âu Dương Dật

"Không có gì"

"Em về đến nhà rồi, anh cũng trở về đi" Dạ NHư cởi áo khoác, nhẹ nhàng đem trả lại cho Âu Dương Dật

Âu Dương Dật không nói gì, tiếp nhận lại áo khoác

Dạ NHư cảm thấy xấu hổ, đêm hôm nay mà hắn đã hôn cô đến hai lần! Thật rất xấu hổ! Hiện tại quan hệ của bọn họ là cái gì?

Nhìn theo bóng dáng Dạ Như lên lầu, từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng đó, nhưng không phát hiện ra Dạ Như đang đứng ở trước cửa sổ trên lầu, cô không có mở đèn, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ở dưới, trng đầu lại đấu tranh..

"Âu Dương Dật, thật xin lỗi, hãy cho thứ cho em vì còn yêu anh nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được" Dạ Như thì thào nói, trong lòng đau xót, cô quay đầu đi cẩn thận kéo rèm cửa sổ lại

*****

Anh lagrave;đồ ngu ngốc

...

Củng biết là tên tiểu thử thúi Âu Dương Dật sẽ không chờ lâu, nên sau khi bắt điện thoại mười phút sau Nam Cung Ảnh liền chạy đến bệnh viện

Nhìn đồng hồ " Mạt Han, tại sao em lại phải làm như vậy?" Nam Cung Ảnh trong lòng đau xót, ngồi ở trên giường, sờ vào gương mặt tái nhợt của cô, trong lòng rỉ máu, đáng ra giờ này người nằm trên giường phải là hắn, là hắn chứ không phải là nữ nhân ngu ngốc này

Nam Cung Ảnh cầm điện thoại " Vân tẩu, ngày mang nhớ nhanh theo canh hầm"

Cúp điện thoại, dụi dụi con mắt, xem ra Âu Dương Dật sẽ không trở lại. Gây sức ép cả ngày, cũng hiểu được là rất mệt mõi. Kia còn nguyên một triệu tiền mặt, không nghĩ là không chút sứt mẻ nhưng lại giải quyết được tất cả

Sáng sớm, Nhan Mạt Hàn xanh xao, mí mắt có chút cử động, cảm thấy được chính mình đang vận động.. Có lẽ là vửa từ địa ngục trởvề, hoặc là cùng Diêm Vương đánh một trận mới đem được mạng sống nhỏ nhoi này trở lại

Ánh mặt trời chíu rọi vào phòng bệnh, cô giật giật ngón tay, cảm giác được có một chút thân nhiệt bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu là Nam Cung Ảnh

Hắn chính là đang ở bên cạnh cô, lông mày gắt gao trau rtau lại, tựa như có cái gì đó không vui hoặc là đang rất lo lắng

NHưng khuôn mặt vẫn rất tuấn tú, không hề mất khí phách... Hắn nằm đó ngủ như một đứa trẻ

Nhan Mạt Hàn khẽ nâng cánh tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Nam Cung Ảnh rồi rời xuống lông mi, ngón tay khẽ dừng lại ở sống mũi cao của hắn

Ôi!Tiểu tử này thật là rất đẹp trai nha...

Đảo qua đôi môi mềm mại, hắn nở một nụ cười mở to mắt" Như thế nào? Sáng sớm vừa dậy đã lễ phép"chào hỏi" chồng của em sao?"

Nhan Mạt Hàn ngẩn ra rồi bật cười " Em khát, anh có thể lấy nước cho em không?"

Nam Cung Ảnh nhìn thấy cô có thể đã nói được liền vui vẻ" Được, đợi anh " Hắn đứng dậy, cử động có chút khó khăn, hai chân thì run lại còn đau khắp cổ, đi lấy nước cho mạt hàn

Nam Cung Ảnh có thật nhiều điều khẩn trương muốn nói cùng cô, chính là không biết có nên nói ra không, trong khi cô còn yếu như vậy

Lấy ly nước khẽ nâng đầu cô ôm vào trong ngực " Nếu em đã chết thì anh biết phải làm sao..."

"buồn bã, cô đơn chứ sao" Nhan Mạt Hàn cười cười, cầm ly nước uống hết

Nam Cung Ảnh đổ mồ hôi" em vì cái gì lại đỡ giùm anh?"

"Bởi vì em thà chính mình bị thương cũng không đành nhìn người em yêu bị thương. Như vậy, rõ ràng chưa?"

Cô nâng hai tròng mắt long lanh, chống lại cặp mắt tà mị của Nam Cung Ảnh

Hắn đã hiểu, trong lúc nhất thời rất hạnh phúc, dường như tất cả có thể đâm vỡ lòng ngực hắn " Em yêu Anh sao?"

"Được rồi, anh đúng là ngu ngốc" Cô không nói gì, đã trả lời rõ ràng như vậy mà còn hỏi sao? thật là xấu hổ

"Em mới là..." Nam Cung Ảnh mắng yêu, vuốt sống mũi của Mạt hàn cười vui vẻ

"Này, những gì em nói anh thật không hiểu sao?" Sợ hắn không hiểu, Nhan Mạt Hàn muốn xác định lại một chút

Nhưng hắn không nói gì liền hôn lên môi cô, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi của cô, quyến luyến chung thuỷ giữ lấy. Nụ hôn này, tựa như đã nói cho cô biết hắn đã là của cô

Nhan Mạt Hàn cười cười, cô không phải sớm đã là của hắn sao? Chính cái đêm uống rượu, cô đã thuộc về hắn rồi...

--

"AJo, xem ra kế hoạch gây tai nạn kia phải lùi lại rồi" Dịch điều Vi khó chịu cầm ly sữa uống

"Tại sao?"

"Nhan Mạt hàn bị trúng đạn rồi! Cụ thể thì ngươi hãy tự tìm hiểu đi" Dịch Điều Vi lười phải giải thích

"Được, Dịch tỷ yên tâm, chỉ cần cô ra lệnh, tôi sẽ hành động ngay" AJo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dịch điều Vi, xem ra Dịch Điều Vi đã thật sự thay đổi, thay đổi một cách đột ngột khiến hắn không còn có thể nhận ra... Cô trước kia, làm sao có thể tự tay phá tan hạnh phúc của người khác?!

"Một hồi tôi sẽ đến xem xét tình hình của Mạt Hàn"

Dịch Điều Vi cảnh giác một chút " Ngươi hãy xuống lầu mua một chút trái cây"

"Ừ, tôi biết"

---

*****

Dịch Điều Vi trong tay cầm hoa quả, đi đến phòng bệnh. Vừa đến liền nhìn thấy Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn ngồi trên giường vừa nói vừa cười

Dịch Điều Vi cắn cắn môi dưới " Mạt Hàn, cô khoẻ hơn chưa??" Ra vẻ nịnh bợ liền đem hoa quả đặt ở đầu giường

"Tốt hơn nhiều" Nhan Mạt Hàn liếc Dịch Điều Vi, quay đầu tiếp tục đùa giỡn với Nam Cung Ảnh

"Điều Vi, tới rồi à. Đến đây đi, muốn hay không cùng chúng tôi nghe chuyện cười" Nam Cung Ảnh cười nói

Nhìn thấy hai người tiếp tục cười nói, trong lòng Dịch Điều Vi không khỏi ghen tị, móng tay nhấn chặt vào da thhịt, nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười "HaHa, được, nghe một chút rồi sẽ đi, Ajo đang đợi phía dưới"

--

Một hồi về đến nhà, Dịch Điều Vi tức giận lỗ mãng hét " Ajo, tôi cần cậu chuẩn bị cho tôi một món đồ"

"Cái gì?" ajo theo phòng đi tới

" Thuốc kích thích tình dục"

"Dịch tỷ, cái đó dùng để làm gì?"

"tôi sẽ sử dụng, đi chuẩn bị đi, nhớ phải là liều cực mạnh" Nói xong, liền trở về phòng

Trong lòng Ajo bắt đầu khó chịu nguyên nhân là Dịch tỷ vẫn đâm đầu yêu người đàn ông kia? Mặc dù người đó không hề đáp trả lại tốc độ của ajo rất nhanh, nội trong một tuần liền đem tới rất nhiều. Dịch Điều Vi cầm lấy đem giấu đi

Vết thương trên người của Mạt Hàn cũng đã từ từ lành, từ ngày biết được cô bị thương, mỗi ngày Lạc Thần đều đến bệnh viện

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện

"Này, em đã khoẻ rồi không chết đâu, anh không cần bế em" Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn vào trong lòng ngực, trực tiếp bế cô lên xe, cô cảm thấy hạnh phúc ở trong lòng ngực của hắn nở một nụ cười

"Cái gì cái gì sẽ không chết, hừ hừ hừ" Hắn quát rồi vuốt vuốt sống mũi của cô

Đem đồ đạt quăng vào trong xe, ngồi trước tay lái, lái xe chở Nhan Mạt hàn về biệt thự

"A, thiếu phu nhân, cô đã về" Vừa vào cửa, Vân tẩu liền chạy đến giữ chặt cánh tay của Mạt Hàn, một tháng nay đã không thấy cô rồi

"ừ, vân tẩu, tôi cũng nhớ cô"

--

Thời tiết rất lạnh, tuyết lại rơi thêm nhiều... Thời gian trôi qua thật nhanh, hôm nay ngày cô xuất viện cũng chính là sinh nhật tròn 20 tuổi của cô

Cuối đầu, rũ con mắt xuống, cô đã ở biệt thự cùng Nam Cung Ảnh đã 3 tháng, trải qua nhiều ngày như vậy nhưng thật ra chỉ có 3 tháng mà thôi, không nghĩ cô cũng có lúc như vậy, hôm nay là sinh nhật của cô chẵng lẽ hắn không nhớ? Không thể như vậy.. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Mạt Hàn

"Này, thần"

"Sinh nhật vui vẻ tiểu nha đầu! Hôm nay cũng là ngày em xuất viện" Ngôn Lạc Thần ở đầu dây bên kia cũng vui vẻ cười

"Ừ, em biết rồi vẫn là anh tốt nhất, là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cho em" Nói đến người đầu tiên chúc mừng, cô thêm vài phần thương cảm, cô nghĩ là hôm nay sinh nhật Nam Cung Ảnh sẽ xuất hiện sau đó ôm cô và nói " Sinh nhật vui vẻ" nhưng đáng tiếc điều này không xảy ra... không xảy ra

Gần tối, Nhan Mạt hàn dụi mắt đi xuống lầu

"Vân tẩu, vân tẩu?" Cô gọi nhưng không thấy ai trả lời " Kì lạ" nói thầm, dưới phòng khách cũng không có mở đèn

Bỗng nhiên, trên bàn có một luồng ánh sáng nhỏ thu hút tầm mắt của cô

Đứng tại chỗ, người cô cứng đơ, ngay sau đó cô bị kéo vào một cái ôm ấm áp, ở bên tai truyền đến một âm thanh " Vân Tẩu hôm nay không có nhà, cô ấy chỉ để lại "đồ vật" này cho em"

"Hôm nay, là sinh nhật của em" Nam Cung Ảnh cúi đầu, không chút do dự hôn trụ lên đôi môi của cô

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)