Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 25

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 25
Được nếu chết chúng ta cùng chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhan Mạt Hàn không hề biết, bây giờ trong thế giới của cô chỉ còn tồn tại lại tiếng đập của trái tim

"Mạt Hàn, em không cần sợ" Nam Cung Ảnh từng bước tiến đến,

Nhan Nhậm lúc này như kiến bò trên chảo nóng "Mày, mày còn bước đế tao sẽ nổ súng.."

Nam Cung Ảnh dừng bước, nhún nhún vai, hắn hiểu được tuy rằng đã có mười mấy điểm đỏ chỉa sau lưng Nhan Nhậm nhưng nếu Nhan Nhậm nổ súng, tâm điểm sẽ là đầu của vợ hắn! Chỉ cần bóp còi, Nhan Mạt Hàn liền chết

"Ông không phải là muốn tiền sao? Tiền đã để trong cóp xe, tốt nhất ông hãy cầm lấy và thả cô ấy ra" Nam Cung Ảnh tựa như không sợ chết, từng bước một là tiến tới phía trước

Lúc này, Nhan Nhậm có chút run run " Mày, mày còn tiến đến nữa tao sẽ nổ súng lập tức giết chết hai đứa tụi bây" Nhan Nhậm gào thét, cầm súng chỉa thẵng vào Nam Cung Ảnh

"Nhan Nhậm! Ông buông xuống, cầm tiền đi đi, chúng tôi sẽ không báo cho cảnh sát chỉ cần ông đừng làm điều gì tồi tệ là được" Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu, mang theo sự khủng hoảng khi nhìn thấy Nhan Nhậm đang chỉa súng vào Nam Cung Ảnh

" Ha ha ha ha ha ha ha, thả người?! ha ha ha, mày thật là vui tính, tao muốn hai tụi bây cùng nhau chết" Nói xong, hắn bang bang nhanh chóng hướng tới Nam Cung Ảnh nổ súng nhưng tất cả viên đạn bị lệch hướng, chỉ còn viên duy nhất bị xẹt qua đầu, bắn tới đối diện, lúc này trong lòng Nam Cung Ảnh liền " nổi dậy"

"Được, chết chúng ta cùng chết, tôi có vào lời muốn nói với Mạt Hàn, ông ra ngoài đi lấy tiền đi" Nam Cung Ảnh chỉ chỉ, quơ quơ tay, thuận tiện che dấu " mười mấy điểm đỏ"" kia, nếu không sẽ bị phát hiện

Nam Cung Ảnh chỉ chỉ ra cửa, Nhan Nhậm nhìn xung quanh kho hàng nhưng không phát hiện ra cửa sổ đằng sau lưng của Mạt Hàn

"Được, thừa dịp còn chút thời gian tụi mày hãy nói với nhau đi" Nhan Nhậm quyết tâm, gật đầu nữa thân xoay người về phía cửa kho hàng

"Cạch" một tiếng cửa kho hàng bị khoá lại

Nam Cung Ảnh lập tức ngồi xổm xuống, kéo kéo dây thần trên người Mạt Hàn

" Này, anh thật ngu ngốc tới đây cứu tôi làm gì?" Nhan Mạt Hàn vặn vẹo cơ thể có chút tê dại

" Tiểu nha đầu ngốc, không cứu thì cứu ai?" Nam Cung Ảnh cốc vào đầu cô một cái, không nghĩ Nhan Nhậm ngu vãi X, kêu hắn ra ngoài hắn liền ra

Rất nhanh, dây thừng trên người Mạt Hàn đã được tháo bỏ, Nam Cung Ảnh nhìn bốn phía, không có lối nào để thoát ra, bất quá chỉ có cánh sửa sổ nhỏ có thể cho Mạt Hàn chui ra. Bỗng nhiên " Cạch" một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra

"Được, cái con tiện nhận này, tao sẽ giết mày, cho tao một triệu, tìm cớ để tao đi ra rồi tính trốn thoát à?"

Nhan Nhậm nổi điên gầm rú, lấy súng chỉa ngay vào Nhan Mạt Hàn

Trong lòng Nam Cung Ảnh lập tức kêu réo, xong rồi, Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn bọn họ hành động thiếu suy nghĩ rồi

Nam Cung Ảnh liền kéo người Nhan MẠt Hàn về phía sau lưng, từng bước chậm rãi lui về sau

Chợt Nhan Mạt Hàn thấy điểm đỏ ngay mi tâm, cô hiểu được, súng đang nhắm ngay hắn

Mười năm không gặp ba? Ông ấy lại muốn cô chết trước mặt ông ấy?

Nhan Mạt Hàn muốn hỏi ông trời vì cớ gì mà đối xử với cô như vậy

"Tao sẽ giết tụi mày... A..." Nhan Nhậm hung tợn tiến lên, nhấn còi súng..

"Đùng.." một tiếng nổ, Nhan Mạt Hàn không hề suy nghĩ cùng thời điểm " Không cần" Cô lập tức lao ra xoay qua ôm người Nam Cung Ảnh, cổ tay đang còn bị Nam Cung Ảnh nắm chặt

Một giây sau, tương dương với thời gian đó

"Nổ súng, nổ súng" Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật bên ngoài gào thét, hai tròng mắt đỏ đậm, cái người đàn ông chết tiệt kia đã nổ súng bắn bọn họ

Máu, tựa như hoa anh túc, ở trên trán Nhan Nhậm " nở rộ".. Hai mắt nhìn thân thể ở phía xa, "Phịch" rồi ngã xuống..

"Mạt Hàn, Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh không thể tin được, trong tay của mình đã dính đầy máu tươi...

*****

Bàn tay run rẩy, Nam Cung Ảnh gương mặt tái nhợt

"Ảnh... Anh có biết... Em phải nói điều này... nếu không sau này sợ không còn cơ hội nói cho anh biết..." Nhìn Thấy Nam Cung Ảnh trong ánh mắt đã hiện lên màu đỏ rực, trong lòng thật rất đau

"Đứa ngốc, đứa ngốc! Em thật là ngu ngốc nhất! Da của anh rất dày, em vì sao lại đỡ cho anh?" Nam Cung Ảnh ngồi xỏm trên mặt đấu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vì sợ cô sẽ đau, hắn gào thét " Người đâu, người đâu, cứu cô ấy" Ngồi một chỗ ôm lấy Mạt Hàn, Nam Cung Ảnh tựa như con sư tử hoang dại, gào thét từ trong kho hàng thét ra.. Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn cùng những người cảnh sát liền chạy vào.

"Shit! Ảnh không có trúng đạn?" Doãn Thiệu Hàn chạy vào, thấy Nam Cung Ảnh đang ôm Nhan Mạt Hàn trong tay, mà máu đã chảy rất nhiều, đứng ở phía xa cũng có thể thấy

"Nam Cung Ảnh... cho em một cái... cái cơ hội... nói cho anh biết..." Nhan Mạt Hàn cố gắng nở nụ cười, đôi môi tái nhợt trở nên vô lực

Cô chỉ thấy mí mắt thật nặng " Em muốn ngủ, ngủ xong.. sẽ liền nói cho anh biết..."

"Đứa ngốc này, em không cần phải lãng phú sức lực để nói chuyện! Em không được ngủ, hiểu không? Dùng sức mà thở, hãy nhìn anh! Chúng ta sẽ không ly hôn! Anh cảm thấy chưa vui đùa đủ với hôn nhân này, em không thể đi, em biết hay không?!" Hắn ôm Mạt Hàn vào chỗ ngồi đằng sau rồi lái xe rời đi, Nhan MẠt Hàn vô lực nắm tay của Nam Cung Ảnh

"Đừng đi.. ôm em một cái, có được khôg. Coi như là yêu cầu cuối cùng của em" Cô đã quá mệt mỏi không còn chút sức lực nhưng trong lòng lại có quá nhiều quá nhiều lời muốn nói ra, ở bên cạnh người đàn ông này ba ngày cũng không cảm thấy đủ nhưng vấn đề bây giờ cô còn lại được bao nhiêu thời gian?! Cô thật sự không biết. Lúc này, Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật theo sát lên xe, Nam Cung Ảnh thấy vậy, để đầu của Mạt Hàn nằm trên đùi của mình " Dật, lái xe, lái xe"

Dù đã chảy rất nhiều máu nhưng từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi Nam Cung Ảnh, không thể rời khỏi gương mặt tuấn tú của hắn

Chợt, một giọt nước ấm rơi trên má Nhan Mạt Hàn, hắn khóc?

Nhan Màn Hạt kinh ngạc, nhưng không có sức để nói chuyện, Nam Cung Ảnh cuối đầu lau đi giọt nước mắt, kề tai vào sát miệng của Nhan Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh, là đàn ông, anh không được khóc.. Thật ra thì... có nhiều lời... ha ha ha, chưa có cơ hội nói ra cùng với anh... không nghĩ đến là em sẽ đi trước... em chỉ sợ em sẽ tiếc nuối... Anh biết không? Em đã biết rõ ràng trong lòng là yêu anh nhưng vẫn muốn ly hôn... có lẽ em yêu anh rồi..."

Nhan Mat Hàn tựa như đứa nhỏ đang ngủ say, vừa dứt lời đôi mắt liền nhắm lại, trước mắt là khoảng đen vắng lặng..

"Mạt Hàn, Mạt Hàn, em vừa nói gì? Yêu... ?" Nam Cung Ảnh vừa khóc, vì sao những lời này không nói sớ, hắn hẵn là sớm một chút nói cho cô nghe, sớm một chút hắn nên thừa nhận nguyên nhân thật sự là hắn sợ mất đi người con gái này? Thời gian ngắn ngủn của cô vừa trôi qua...

Miệng của Mạt Hàn trào ra một dòng đỏ tươi

"Lái nhanh lên, nhanh lên" Nam Cung Ảnh hận hiện tại không thể liền đến bệnh viện, Doãn Thiệu Hàn cầm lấy dây an toàn, hai tròn mắt đỏ đậm, ghế sau xe đã nhuộm màu đỏ tươi của máu.. Doãn Thiệu Hàn nhắm mắt lại, trau trau mày, chuyện này mà nói thật sự là lần đầu Doãn Thiệu Hàn trải qua

*****

"Người bệnh mất máu quá nhiều" Vài người y tá từ phòng cấp cứu chạy ra, mang theo khẩu trang hướng tới Mạt Hàn...

Nam Cung Ảnh tựa vào tường, nhìn hai bàn tay của mình dính đầy máu

Doãn Thiệu Hàn cũng đi qua đi lại, đứng kế bên Nam Cung Ảnh " Ảnh sẽ không sao đâu"

"Đúng vậy! Ảnh, hãy nghĩ ngơi chút đi, chờ tin tức " Âu Dương Dật ngồi ở ghế hai tay nắm chặt lại cùng nhau

"Nam Cung Tổng Tài, chúng tôi cần ngài kí cái này.." Một người bác sĩ đi tới, đưa một tờ giấy cho Nam Cung Ảnh

"Đây là cái gì?!" Nam Cung Ảnh nhìn chăm chú " Đơn thông báo tình trạng nguy hiểm" (JJ" cái này dịch đại khái thôi nha, có lẽ không sát nghĩa đâu"

"Ba.. Panh" Bàn tay to lớn vung lên, giấy kí kết bị xé làm hai, Nam Cung Ảnh tức giận nắm chặt hai vai của bác sĩ, hai tròng mắt đỏ ngầu" Ông phải cứu cô ấy! Cứu cô ấy! Hiện lại mau nhanh chóng quay trở lại để cứu cô ấy, mau vào đi, con mẹ nó"

Nam Cung Ảnh gào thét, tiếng thét vang vọng xung quanh hành lang

Trái tim của Nam Cung Ảnh bây giờ vô cùng đau đớn, giống như hàng vạn cây kim ghim vào

Doãn Thiệu Hàn, không chịu được nhìn sang đèn đỏ bên phòng cấp cứu, không biết còn phải đợi bao lâu

"Tôi đi ra ngoài một chút" Doãn Thiệu Hàn đứng dậy vừa đi ra cửa thì thấy Hạ Doãn Hi cùng Dạ Như chạy tới

Sau đó hai người dừng lại, lùi lại hai bước nhìn đến sau cóp xe của Nam Cung Ảnh

"Kao, quên mất " Doãn Thiệu Hàn lúc này mới nhớ đến, sau cóp xe có rất nhiều tiền, tất cả đều là tiền mặt, Nam Cung Ảnh không đi xe của hắn, dùng xe riêng đi làm, nên nhìn qua cửa kiếng sẽ thấy hết tất cả mọi thứ

Dạ Như cùng Hạ Doãn Hi hai ánh mắt muốn rới ra rồi, dường như hai người đều có suy nghĩ giống nhau rồi lại hướng đến cửa bệnh viện mà chạy tới, gặp được Doãn Thiệu Hàn mới dừng lại

"Cô ấy sao rồi? Mạt Hàn thế nào rồi?" Dạ Như sốt ruột hai khoé mắt đỏ lên, khẩn trương lay lay hai vai của Doãn Thiệu Hàn

Doãn Thiệu Hàn thở dài, cúi đầu, chỉ chỉ vào bên bệnh viện...

" Đi mau" Hạ Doãn Hi kéo Dạ Như, hai người chạy vào phòng cấp cứu

"Mạt Hàn! Mạt Hàn" Dạ Như đi vào, giọng liền gọi khắp nơi, cô mặc kệ ánh mắt của người khác đang nhìn mình, hốc mắt đỏ bừng, mũi càng ngày càng xót..

Hạ Doãn Hi ánh mắt liền nhìn về phía Nam Cung Ảnh đang đứng dựa vào tường" Ở đó, ở đó " Cô chỉ chỉ về hướng Dạ Như

Khi Dạ Như chạy tới, thấy một túi plastic bên cạnh ghế Âu Dương Dật, hắn chỉ bình thản ngước lên sau đó rất nhanh nghiêng đầu về hướng khác.. Cô tự giễu cười, Lâm Dạ Như, mày còn mong đợi cái gì nữa?

"Nam Cung Ảnh! Mạt Hàn thế nào rồi? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Anh không phải nói là sẽ cứu cô ấy bảo vệ cô ấy sao?" Dạ Như quay đầu đi, nước mắt không ngừng rơi, nhìn đèn đỏ vẫn còn sáng ở phòng cấp cứu, cô cắn môi dưới của mình..

Nam Cung Ảnh dò đầu, hai tay nắm chặt

"Ô! Anh nói, anh nói phải bảo vệ cô ấy" Dạ Như khóc nất lên, Hạ Doãn Hi bên cạnh mắt cũng rưng rưng, Dạ Như đi lại ghế ngồi xuống

Kì lạ đối diện với Âu Dương Dật trong lòng khẽ run lên, hắn không thích nhìn Dạ Như khóc, nhìn thật yếu ớt, giống như búp bê tuỳ thời điểm mà có thể bể nát ra

Trải qua ba tiếng phấn đấu, rốt cuộc cũng lấy viên đạn ra được

Bác sĩ đổ đầy mồ hôi, ở bên cạnh có một người y tá cứ lau lau cho

Tháo khẩu trang xuống, đi ra ngoài hành lang " Nam Cung Tổng Tài, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều

*****

"Ông nói cái gì?" Nam Cung Ảnh hung mãnh tiến đến, kiềm trụ vai bác sĩ, Dạ Như cùng Hạ Doãn Hi khóc nức lên

Âu Dương Dật trong nháy máy có chút xúc động, muốn đem Dạ Như ôm vào trong lòng ngực của mình, giống như lần đầu tiên ôm cô cách đây hai năm về trước

" Nam Cung Ảnh! Anh đã nói sẽ bảo vệ cô ấy tại sao lại để cho mọi chuyện trở nên như thế này.. Anh nói đi, nói đi " Dạ Như gào thét, cô gần như phát điên tiến đến đánh vào vai của Nam Cung Ảnh, Hạ Doãn Hi một bên cắn ngón tay của mình

Bác sĩ có chút đau đau ở thái dương " Khoan đã, các người hãy nghe tôi nói. Cô ấy không có chết"

"Không chết?!" Mọi người trừng mắt nhìn ông bác sĩ

"Đúng vậy, các người thật là nôn nóng tôi còn chưa nói hết câu mà, còn anh bộ dạng của anh giống như muốn giết người vậy" Bác sĩ liếc nhìn Nam Cung Ảnh, lúc này y tá đẩy Nhan MẠt Hàn từ trong phòng cấp cứu đi ra, bốn người bọn họ đều tiến đến

Bác sĩ vui mừng cười cười, ông đã cứu mạng được một người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, đây là phẩm đức của thầy thuốc, mạng người là trên hết

"Bệnh nhân cần nghĩ ngơi, mọi người hãy mua cái gì đó cho cô ấy tẩm bổ đi"

Nói xong, bác sĩ nhét khẩu trang vào trong túi áo xoay người rời đi

" Không có chuyện gì là tốt rồi" Dạ Như và Hạ Doãn Hi kích động ôm nhau, lúc này Doãn Thiệu Hàn trở lại

"Ôi đại tẩu của ta! Sao có thể ra đi như vậy" Doãn Thiệu Hàn chạy đến, bổ nhào ôm Mạt Hàn khóc rống

(JJ thật sự có nghi ngờ về giới tính của anh nha Hàn ca =))))))))))))) ]

Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Bốp " một tiếng đánh trên đầu Doãn Thiệu Hàn, sau đó lạnh lùng nói " Cô ấy vẫn chưa có chết"

Doãn Thiệu Hàn vừa nghe, sửng sốt " Không chết? Thật là tốt quá"

Trở lại nhặt cái bao dưới đất, lấy đồ uống cho mọi người... Một ly đồ uống thôi, trải qua việc này làm cho mọi người thấy quan hệ của bọn họ thân mật hơn

Trên giường bệnh, Nhan MẠt Hàn vẫn nằm im, đôi môi tái nhạt, Nam Cung Ảnh khoá chặt chân mày, nhìn cô không rời mắt

Dạ Như cùng Doãn Hi ngồi trên sofa, không biết nói thầm cái gì, chỉ biết là Mạt Hàn không xảy ra việc gì nên bọn họ rất vui... Nhưng vô tình, Dạ Như cùng Âu Dương Dật bốn mắt đối diện với nhau giống như có luồng điện xẹt nhanh qua hai người...

" Thiệu Hàn, Dật, hai người về nghỉ ngơi một chút đi. Hạ Doãn Hi và Dạ Như, tụi em cũng vậy"

Nam Cung Ảnh đứng lên nhìn đồng hồ trên tường, cầm di động gọi điện cho Vân Tẩu báo là tốt nay sẽ không về, có gì thì đợi trở về sẽ nói sau

"Tôi ở lại" Dạ Như nói xong, giả vờ bày ra một tư thế không muốn đi. Ngày mai là cuối tuần, nên cô cũng có thời gian

Doãn Thiệu Hàn lôi kéo Nam Cung Ảnh, ý là để co Âu Dương Dật ở lại, , tuy rằng Nam Cung Ảnh không nở rời khỏi Nhan Mạt hàn nhưng vì hạnh phúc của đồng bọn phải hi sinh " Đêm nay tôi về nhà, kêu Vân Tẩu làm mấy món tẩm bổ cho Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh nhìn đồng hồ

"Dạ Như, bạn trai tôi đang đợi, tôi phải đi trước" Hạ Doãn Hi cười cười đi ra khỏi bệnh viện

"Tôi cũng phải đi đây"

Nói xong, Âu Dương Dật chuẩn bị rời đi

Doãn Thiệu Hàn thấy vậy liền nói " Ơ, từ từ, đi đâu vậy, ngươi chẵng lẽ để Dạ Như ở đây một mình? Có còn lương tâm không vậy"

"Này, vậy sao cậu không ở lại?"

"Làm ơn, muốn thấy ngày mai mặt mũi tôi bầm dập bước ra khỏi nhà sao?"

"Cậu.." Âu Dương Dật không còn lời nào để nói, đặt mông ngồi lại trên sofa, hai chân vắt chéo

"Mèo nheo cái gì, Ảnh chúng ta đi trước, tôi cũng phải về xem có cái gì bổ để đem đến cho Nhan Mạt Hàn" Nói xong, không đợi Nam Cung Ảnh trả lời liền kéo hắn ra khỏi phòng bệnh

Nam Cung Ảnh nghiêm mặt " Này! Tôi còn chưa nói lời tạm biệt với Mạt Hàn, cậu kéo tôi đi làm gì"

"Trong lòng nói, trong lòng nói rất giống nhau"

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)