Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 24

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 24
Ông không phải là ba tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nam Cung Ảnh gọi điện thoại cho Mạt Hàn, nói là Dịch Điều Vi hẹn đi ăn cơm để gặp gỡ bạn trai của cô ấy. Mặc dù Nhan Mạt Hàn không ưa Dịch Điều Vi, nhưng hình dáng bạn trai của Điều Vi như thế nào cô vẫn có chút hứng thú muốn biết. Cô muốn biết dạng người như Dịch Điều Vi sẽ yêu người dạng như thế nào

Sau khi gọi điện thoại, mười phút sau, Nam Cung Ảnh đi đón Mạt Hàn

Trong quán cà phê, khúc nhạc du dương...

"Ảnh, bên này" Nhìn thấy Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn đến, trong lòng Dịch Điều Vi có chút không vui nhưng vẫn giả vờ chào hỏi Nam Cung Ảnh tựa như không thấy Nhan Mạt Hàn

Nhan Mạt Hàn bĩu môi, thôi đi, không thích nhìn thấy

"Xin chào" AJo đứng lên, ngượng ngùng cười

" Xin chào, xin chào" Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn nói, ngồi ở vị trí đối diện

Dịch Điều Vi nháy nháy mắt, AJo gật đầu " Tôi tốt nghiệp ở đại học T" Ajo giới thiệu nói

"Đại học T cũng không tệ đâu nha" Nam Cung Ảnh gật gật đầu, xem ra lần này bạn trai của Dịch Điều Vi cũng không đến nỗi nào...

Nói chuyện tán gẫu một lúc, giờ nghỉ trưa của Nam Cung Ảnh cũng đã hết, đến lúc phải đi. Nhan Mạt Hàn theo hắn ra về

Đợi sau khi hai người đi, Dịch Điều Vi nhấp một ngụm cafe" Ajo, sau hai ngày hãy làm ra một vụ tai nạn. Này, tôi không muốn giải thích, tôi tin tưởng tay chân của cậu, rất lanh lợi và nhanh nhẹn, hy vọng không để lại bất kì manh mối nào. Tôi muốn Nhan Mạt Hàn phải chết, sau khi nó chết, hãy liền rời đi, tôi sẽ khóc lóc đến tìm Nam Cung Ảnh an ủi, thời điểm người đàn ông đó yếu lòng, tôi nghĩ cơ hội sẽ dễ dàng hơn"

"Được" Ajo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dịch Điều Vi, lòng có chút xót, theo Dịch Tỷ lâu như vậy, cô cuối cùng vẫn chọn một người đàn ông khác?

Hôm sau

" Mạt Hàn, bên ngoài có người tìm cậu đó" Hạ Doãn Hi đẩy cửa tiến vào

Nhan Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, có một người đàn ông tựa vào cửa, đội nói lưỡi trai hạ thấp mắt kính râm cực lớn che khuất nửa mặt

" Cậu xác định đó là người tốt sao?" Nhan MẠt Hàn nhìn Hạ Doãn Hi, cùng cô đùa giỡn sau đó mặc thêm áo khoác ra khỏi cửa

Trời bên ngoài rất lạnh, nhất thời gió tràn vào trong cổ của Mạt Hàn làm cho cô không khỏi rùng mình

"Tiên Sinh, ông là.. ?"

Nhan Mạt Hàn thu thu quần áo, có chút tò mò nhìn người đàn ông đang cúi mặt này. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu..

"Nhan Mạt Hàn" Ba chữ lạnh lùng từ miệng của người đàn ông đi ra, Nhan Mạt Hàn kinh người, hắn làm sao biết tên của cô?

"Đã lâu không gặp" Người đàn ông tháo kính râm xuống, lộ ra bộ mặt dữ tợn. Gương mặt này rất quen thuộc, hắn là ai?

Nhan MẠt Hàn nghiêng đầu, theo bản năng lùi về sau hai bước

"Ông là.. ?"

"Ha ha, mười năm rồi không gặp.."

Người đàn ông vươn tay, sờ sờ vào má của Mạt Hàn, Nhan Mạt Hàn có chút chán ghét lui về sau cố ý tránh đi

Mười năm không gặp? Là Ai? Nhan Nhậm?

" Ông là? Nhan Nhậm?"

"Ha Ha HA, đúng vậy" Người đàn ông cười một trận, âm thanh nghe rất quỷ dị làm cho Nhan Mạt Hàn cảm thấy lần này hắn tìm đến cô mục đích không hề đơn giản..

Nhan Mạt Hàn lạnh lùng, cảnh giác" Ông cò đến tìm tôi để làm gì?"

Người đàn ông trừng mắt " Ha Ha, ôn chút chuyện cũ thôi, dù sao ba vẫn là ba của con mà"

"HAha" Nhan Mạt Hàn cười nhẹ, âm thanh vang vọng cũng lạnh lùng như tuyết đang rơi ngoài trời kia. Nụ cười thật thê lương, người đàn ông này sau mười năm mới quay trở về, lại còn nói là ba của cô? Chuyện này thật nực cười

"Ông không phải là ba của tôi! Ông không phải, không phải không phải " Nhan Mạt Hàn che lổ tai, cô thét chói tai, tiếp theo định quay lại cửa hàng bánh ngọt, thì cánh tay liền bị người nắm lại

"Hạ Doãn Hi! Hạ DOãn Hi" Nhan Mạt Hàn, gõ cửa kính thuỷ tin, cô chỉ biết lần này Nhan Nhậm tìm cô là chuyện không hề tốt

Bên trong Hạ Doãn Hi đang chuẩn bị bánh ngọt, nghe được tiếng ngoài cửa kiếng truyền vào, lập tức ngẩng đầu nhìn, kết quả cô thấy người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi đã kéo Mạt Hàn đi, đem Mạt hàn kéo vào trong xe

"Thảm rồi" Trước tiên, Hạ Doãn Hi liền cảm giác được là Nhan Mạt Hàn đã bị bắt cóc

*****

"Nhan Nhậm, rốt cuộc ông muốn làm gì?!"

Trong xe, Nhan Nhậm mạnh mẽ trói tay của Nhan Mạt Hàn" Ban ngày ban mặt mà ông dám làm chuyện này, ông không sợ cảnh sát sao?!?"

NGoài xe, ở phía đối diện, Dịch Điều Vi đã nhìn thấy tất cả, cô không tin lấy tay bịt miệng lại, cô không nhìn lầm chứ?! Đó là Nhan Mạt Hàn mà?! Cái người đàn ông xa lạ kia là ai?! Mọi chuyện này đều do Ajo làm sao?

Cô giẫm lên giày thể thao*, cô liền chạy ra * trong bản W thì loại giày này giống như giày converse á*

Nhan Mạt Hàn nhìn thấy xe bên ngoài và người đi điền liền kêu to " Cứu mạng! Cứu mạng"

Chân tay của Mạt Hàn kích động kịch liệt, muốn giãy nhưng lại không được, không ngờ tới chính là Ba ruột của mình hạ độc thủ

Nhan Nhậm bộ mặt dữ tợn, cười lên " Nói cho mày biết, ta o đã sớm chuẩn bị, ở bên ngoài sẽ không thấy được bên trong này"

Nói xong, lấy một miếng vải to nhét vào miệng của Nhan MẠt Hàn

Lệ, một giọt, hai giọt... cứ rơi ra... Trong lòng cảm thấy thật sự tổn thương, Mạt Hàn không ngờ rằng có một ngày Nhan Nhậm sẽ đối xử với cô như vậy..

Bên trong văn phòng " Tổng giám đốc, nghe nói tối hôm qua ở thành phố ZZ vách núi XX tìm được một thi thể là phụ nữa, còn có hung khí nữa" Tiểu Dương đi vào văn phòng, bưng cafe cho Nam Cung Ảnh.. Nam Cung Ảnh gật đầu không nói thêm gì, những việc này hắn rất ít quan tâm đến

"Nghe nói người chết là vợ của Nhan Nhậm" Tiểu Dương từ tốn nói, để văn kiện lên bàn

Nam Cung Ảnh nghe đến tên này, lông mày trau trau lại

"Nhan Nhậm?" Nam Cung Ảnh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Trên tay tiếp tục kí giấy tờ, thỉnh thoảnh lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình vi tính

Tiểu Dương lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại đi vào trên tay cầm theo điện thoại nội bộ..

"Tổng giám đốc, điện thoại là tìm ngài hình như có chuyện gì rất gấp" Tiểu Dương nhỏ giọng nói sau đó đưa điện thoại cho Nam Cung Ảnh

Nam Cung Ảnh nhận điện thoại, nhìn thoáng qua số điện thoại là một số lạ... Ngón tay thon dài nhấn nút để chuyển đến điện thoại riêng của mình sau đó trả lại cho Tiểu Dương

"Này này... Anh có phải là Nam Cung Ảnh không?! Nhan Mạt Hàn bị bắt cóc rồi" Đối phương đầu dây bên kia là giọng của phụ nữ, âm thanh rất là gấp gáp nghe giọng nói có vẻ như đang rất sốt ruột

Nam Cung Ảnh vừa nghe " Cái gì? Mạt Hàn bị bắt cóc?"

"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy có một người đàn ông kéo cô ấy lên xe... Xe vừa mới đi cách đây 10phút" Hạ Doãn Hi như là đang ngồi trên đóng lửa, sợ hãi cô khoá hết tất cả các cửa của tiệm bánh ngọt sau đó núp dưới quậy sợ một hồi sẽ có người lại đến bắt cô...

"Như thế nào bây giờ mới gọi cho tôi?" Nam Cung Ảnh sốt ruột, nhảy vọt lên, Tiểu Dương thấy thế có chút hoảng sợ

"Tôi vừa mới kiếm được số điện thoại của công ty anh thôi, trời à làm sao biết được tổng đài 114 lại chậm chạp như thế, lúc tôi gọi đến thì trợ lí của anh hỏi tôi cả đóng vấn đề nữa chứ" Hạ Doãn Hi hét lên, Nam Cung Ảnh hơi nghiêng đầy, nhìn thấy vẻ mặt uỷ khuất của Tiểu Dương đang đứng ở cửa

" Tôi biết rồi, tôi sẽ đi điều tra hiện tại cô ấy đang ở đâu, còn cô cứ ở yên đó đừng đi đâu hết" Nam Cung Ảnh cúp máy, lấy áo khoác chạy ra khỏi phòng làm việc

Tiểu Dương lập tức đưa chìa khoá xe, điện thoại còn có thêm một cây súng ngắn, và dây thắt lưng để bỏ súng vào..

"Coi như là cậu biết điều" Nam Cung Ảnh biết tình huống hiện tại không ổn, người bắt cóc có lẽ là muốn tống tiền

Lúc này, chuông điện thoại của Nam Cung Ảnh vang lên, màn hình hiển thị là Nhan Mạt Hàn

"Này, Mạt Hàn" Âm thanh của Nam Cung Ảnh mang theo một tia rung rẩy, đầu dây bên kia trả lời nhưng lại là một giọng nói lạ

"Nam Cung Đại Tổng Tài" Một giọng nói của đàn ông làm cho Nam Cung Ảnh ngớ người ra

"Ông là ai?"

"HaHa, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vợ của ngài đang ở trong tay tôi. Có muốn nghe giọng cô ấy một chút không?" Người đàn ông nở nụ cười ma quái, sau đó lấy miếng vải trong miệng Mạt Hàn ra đưa điện thoại đến gần

Mạt Hàn thấy thế hét to lên" Nhan Nhậm! Tôi và anh ấy đã ly hôn! Ông muốn tiền tôi sẽ cho ông, ông đừng liên luỵ đến người khác! Huống chi ông không nên trói tôi bởi vì căn bản tôi và Nam Cung Ảnh không hề có quan hệ"

Nam Cung Ảnh nghe được lời nói của Mạt Hàn, trong lòng khẽ run lên. Không được dù bất cứ giá nào cũng phải cứu được cô ấy

"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền" Giọng nói của Nam Cung Ảnh vô cùng bình tĩnh

*****

Nam Cung Ảnh nghĩ đến Nhan Nhậm, chính là ba của Nhan Mạt Hàn, đã mười năm rồi không thấy

Lại không ngờ rằng, chính là ba ruột lại đi bắt cóc con gái để tống tiền, thật sự chuyện này rất là nực cười

Hắn quơ tay ý bảo Tiểu Dương đi xuống trước

"Nhan Nhậm, ông muốn bao nhiêu tiền?" Giọng điệu của Nam Cung Ảnh vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh. Bên kia, Nhan Nhậm đã sớm chuẩn bị súng lục, khẩu trang, hắn nở một nụ cười

" Một triệu tiền mặt"

"A, khẩu khí ghê gớm thật" Nam Cung Ảnh nhếch miệng cười khẩy " Địa điểm ở đâu?"

"Kho hàng thứ 3 XX, tốt nhất nên đến một mình! Nơi này hẻo lánh, bằng không thì hãy đợi nhận xác của vợ mày đi" Nói xong, Nhan Nhậm ném điện thoại xuống đất, điện thoại bể tan nát, Nhan Mạt Hàn đầy nước mắt, đây là điện thoại của cô

Hai mắt của Mạt Hàn đỏ bừng, nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt, cô khóc? Khóc vì cái gì? Vì ba ruột của cô là loại người như vậy?

Nhan Nhậm lấy xa một con dao nhỏ, chậm rãi tiến về phía Nhan Mạt Hàn

Nhan Nhậm nở nụ cười quỷ dị, lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu tà ác nhìn Mạt Hàn " Biết không, mẹ của mày chính là do tao hạ độc "

"Ầm Ầm" Một âm thanh nổ tung trong đầu của Mạt Hàn.. Cái gì? Hắn Hạ độc?Cô còn tưởng là mẹ cô uống thuốc độc tự sát. Là Hắn! Thật là hắn? Nhìn thấy Nhan Nhậm cầm con dao sắt bén tiến lại, hai giọt nước mắt chảy xuống..

"Ư... Ư.." Cô muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị nhét miếng vải to tròn cô không thể mở miệng...

"Nữ nhân này thật sự là đồ vật tốt, nói cho mày biết, cách đây không lâu tao vừa giết vợ thứ hai của mình, ha ha ha ha ha" Nhan Nhậm ngửa mặt lên trời cười to, rất đắc ý

Nhan Mạt Hàn cảm thấy mình thật sự rất may mắn vì năm mười tuổi cô đã rời đi, rời khỏi tên cầm thú này. Nếu như ở lại có phải cô cũng đã sớm bị ba ruột của mình giết không? Nhan Mạt Hàn thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào hai tay của Nhan Nhậm dính đầy máu... Tay của hắn đã giết hai mạng người, còn có mẹ ruột của cô

"feng-zi! feng-zi" Nhan Mạt Hàn cực lực hét chói tai nên âm thanh có thể từ cổ họng cô thoát ra ngoài một chút. Mười năm, không có phá án cũng không ai biết nguyên nhân mẹ cô chết là gì, thì ra chính là bị tên cầm thú này giết hại. Nhan Nhậm, người đàn ông khốn nạn này, thật là khốn nạn

Nam Cung ẢNh gọi tiểu Dương đến " Tiểu Dương lập tức chuẩn bị một triệu nhân dân tệ, tiền mặt, bỏ vào sau cóp xe cho tôi" Nam Cung Ảnh cầm điện thoại gọi cho Âu Dương Dật, hắn chỉ cảm thấy buồn cười đó là Nhan Nhậm dám ra giá một triệu, haha, một mình hắn có thể cầm được? Còn nói nếu đưa chi phiếu cho Nhan Nhậm đi ra ngân hàng lấy thì việc đó đồng nghĩa là tự đi thú tội? Thật sự ngu cái X (JJ: không lầm thì là cái L", a men~)

"Dật, mau gọi cho Doãn Thiệu Hàn, MẠt Hàn bị bắt cóc rồi. Là ba ruột của cô ấy làm, địa điểm kho hàng thứ 3 XX, hai người mau đến tập hợp ở công ty của tôi! Nhan Nhậm nói chỉ có thể một người đến, hai người lúc đó thì chờ tôi ngoài quốc lộ"

Nam Cung Ảnh cúp điện thoại, khoát áo lạnh vào. Đứng ở thanh máy nhấn nút xuống. Lúc này cửa thanh máy mở ra là Dịch Điều Vi

"Ảnh" Nhìn thấy gò má của Dịch Điều Vi có chút tái nhợt

"Điều Vi?" Nam Cung Ảnh thấy Điều Vi có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn đồnng hồ trên tay, thời gian không còn nhiều

"Ảnh, em đã biết hết, em đã thấy tất cả. Anh không thể đi, em không cho anh đi, người kia bị điên rồi " Dịch Điều Vi nổi điên ôm lấy Nam Cun ảnh, không buông

Nam Cung Ảnh trau trau mày " Em thấy?"

"Là, là Ajo, anh ấy nói cho em biết. Lúc sáng anh ấy đi mua điểm tâm cho em anh ấy nhìn thấy" Dịch Điều Vi nói dối, mặt biến sắc trái tim không nhảy..

"Điều Vi, em buông tay anh ra trước, anh biết em lo cho anh nhưng anh phải đi cứu Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh quyết tâm kiên định, hiện tại hắn rất vội vàng

"Không được! Ảnh, van cầu anh đừng mạo hiểm, van cầu anh! Anh là người thân duy nhất của em" Dịch Điều Vi nhất thời hốc mắt đỏ lên, tiếp theo nước mắt chảy ra không ngừng

Nam CUng Ảnh quay đầu đi, hắn dùng sức gỡ bỏ cánh tay của Dịch Điều Vi ra

"Anh phải đi" Nói xong, không hề để ý gì nữa liền xoay người chạy vào thang máy

"Ảnh" Dịch Điều Vi ngã trên mặt đất, móng tay bấm vào da thịt của mình..

*****

Nhan Nhậm lấy miếng vải trong miệng Mạt hàn ra " Mày còn muốn nói gì thì nói đi, ha ha ha một hồi đợi nó đến đây, tao cho tụi bây cùng nhau xuống địa ngục" Nhan Nhậm lấy súng lục ra, bỏ từng viên đạn vào rồi lên đạn..

" Tôi với anh ấy chỉ là quan hệ trên hợp đồng! Chúng tôi vừa mới kết hôn, anh ấy sẽ không quan tâm đến tôi đâu" Nhan Mạt Hàn gào thét, gân xanh trên cổ toàn bộ đều hiện rõ

Nhan Nhậm lạnh lùng cười "A, được thôi, chúng ta thử xem" Hắn trong lòng độc ác nói" Mày biết không? Tiểu Hàn, tao thích nhất là những người phụ nữ có liên quan đến tao, chết ở trước mặt tao" Hắn cầm con dao lạnh như băng kề vào gò má của Mạt Hàn, nhẹ nhàng di chuyển xuống cổ...

Nhan Mạt Hàn bị doạ đến phát sợ nhưng hau mắt vẫn ngước nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khi dễ

Trên đường, Nam Cung Ảnh như đang thi đua xe, tránh một chiếc hai chiếc trực tiếp vượt qua đèn đỏ, hai tròng mấy ngập đầy sát khí... Mục tiêu bây giờ là kho hàng thứ 3 X

Nam Cung Ảnh nhấn điện thoại gọi cho Âu Dương Dật " Này, Dật nhớ theo sát tôi"

Nam Cung Ảnh ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu đằng sau là chiếc xe màu lam vẫn đang chạt sát xe hắn, kế tiếp lại một cước tăng tốc độ, xe cứ thế mà càng ngày tốc độ càng nhanh

"Á, dựa vào! Con mẹ nó, Nam Cung Ảnh thật sự điện rồi" Doãn Thiều Hàn xoa xoa cái trán mới bị đụng vào kính vì xe tăng tốc độ quá nhanh

Âu Dương Dật đang phiêu liếc hắn một cái, nắm chặt tay lái, bằng bất cứ giá nào cũng phải theo sát kịp Nam CUng Ảnh

Mười phút sau, mồ hôi hột của Mạt Hàn cứ như vậy mà chảy từ trán chảy xuống...

" Như thế nào mà bây giờ còn chưa đến " Nhan Nhậm tức giận nói, nhìn ra hướng cửa kho hàng mà dò xét. Hai gò má của Mạt Hàn ửng đỏ, bởi vì vừa rồi Nhan Nhậm đã một trận kề dao vào...

Bỗng nhiên, tiếng "Két" chói tay, một ch iếc xe

"tức giận xuất hiện" trước cửa kho hàng, bước xuống xe không ai khác đó là Nam Cung Ảnh, hắn đeo mắt kính râm màu rám nắng, tóc bị gió thổi tứ tung nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến những việc đó nữa, hắn nở một nụ cười rất lạnh lùng

Nhan Nhậm lập tức quay trở lại bên cạnh Nhan Mạt hàn, lấy súng ra kề sát sau ót của cô. Nhan Nhậm bây giờ đien rồi, gặp ai cũng đều giết.. Nam Cung Ảnh ngu ngốc này tuyệt nhiên lại còn chui đầu vào..

"Tiền đâu?"

Vừa thấy Nam Cung Ảnh cất bước vào kho hàng, Nhan Nhậm liền nhất thời hết lo lắng một nữa

"Ở đằng sau cóp xe. Không tin, hãy tự ra đó mà nhìn" Nam Cung Ảnh chỉ chỉ ra ngoài kho hàng, Nhan Nhậm vừa rời được vài cm thì liền quay lại bên cạnh Mạt Hàn" Tao không có ngu như vậy"

Xem ra, Nhan Nhậm thật không có kinh nghiệm bắt cóc, khi gây án điều cơ bản chính là " đại não"

Nam Cung Ảnh khoé môi nhếch lên " Tin hay không thì tuỳ, còn hiện tại thì thả cô ấy ra" Hắn cầm hai túi tiền, chưa bao giờ lại bình tĩnh như vậy, Nhan Mạt Hàn lác đầu ý bảo hắn không cần kinh động Nhan Nhậm

"Tụi mày, tụi mày, lắc đầu gật đầu cái gì?" Nhan Nhậm lập tức luống cuống, lấy súng trong tay chỉa vào Nhan Mạt Hàn, sau đó lại chỉa qua Nam Cung Ảnh

Nam Cung Ảnh cười " Can đảm còn không có còn đòi bắt cóc sao? Mở miệng liền ra giá một triệu?"

Một phía khác, Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn đã sớm báo cảnh sát, cảnh sát đã bao quanh kho hàng, chỉ tiếc không nhìn thấy được vị trí của Nhan Nhậm, nhưng rất nhanh sau đó Âu Dương Dật đã phát hiện ra đằng sau lưng của Nhan Mạt hàn có một cửa sổ nhỏ

Liền ngay tức khắc, mười mấy điểm đỏ đã nhắm phía sau lưng của Nhan Nhậm

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)