Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 23

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 23
Hắn một đời lừng lẫy
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thứ tư ở thành phố S

"ơ, Mark" Dịch Điều Vi mang giày cao gót, trang điểm đậm, đeo cập mắt kiếng to chính là muốn che giấu đi nét mặt chán ghét của mình... Cô nhìn Mark cười cười

RẤt nhanh, nam nhân liền ở trên giường...

"Lấy lòng tôi.." Mark hạ thấp giọng

"Ừ... A~" DỊch Điệu Vi để cho mình rên rĩ càng lớn, ưỡn người hợp tác cùng Mark, không lâu sao hai người đạt đến cao trào

Sau đó, Mark châm một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi..

Dịch Điều Vi đứng dậy, mặt quần áo vào, khinh bỉ nhìn Mark" Tuần sau, tôi hi vọng nhìn thấy hắn"

Nói xong, lưu loát xoay người dọn dẹp đồ đạt, cầm chi phiếu trên tủ đầu giường rời đi. Đây chính là cách bọn họ giao dịch..

"Hừ, Dịch Điều Vi" Mark bĩu môi, hừ lạnh một tiếng đem điếu thuốc dập tắt.

Một tuần lễ sau đó, Ajo đúng hẹn, đến gõ cửa nhà của Dịch Điều Vi

"Dịch tỷ" hắn không cười chỉ cúi người xuống..

" Vào đi" Dịch điều Vi mở cửa ra cho Ajo vào, sau đó liền trực tiếp đưa máy tính cầm tay cho hắn

" Công việc của ngươi, tôi không muốn giải thích thêm"

Ajo nội tâm minh bạch rõ ràng, người Dịch Điều Vi yêu bốn năm trước là Nam Cung Ảnh, bốn năm sau vẫn là hắn chẵng qua là bốn năm trước vì ham mê danh lợi mà Dịch Điều vi đã rời bỏ hắn đi, trèo lên giường cùng Mark nên ở pháp cuối cùng cũng có chút tên tuổi, những người khác đều không biết chuyện này, ai cũng nghĩ Dịch Điều Vi tự dựa vào sức mình mà đi lên..

Không ai biết là cô nói dối bao nhiêu lời, cũng không ai biết cô đã dễ dàng bước lên đài T

Ajo gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa

Tiểu Dương gõ cửa một cái, mở cửa phòng làm việc tổng giám đốc đi vào..

"tổng giám đốc, ngày 25 tháng sau là sinh nhật của thiếu phu nhân"

Nam Cung Ảnh sửng sốt, ngày 25 tháng sau? Lễ Giáng sinh? Cô đã 20 tuổi rồi sao?

"tốt lắm, tôi biết rồi" Nam Cung Ảnh không ngẩng đầu, cầm điện thoại lên...

"Shit! Cái tên chết tiệt này, loàn loạn đồ của tôi" Nam Cung Ảnh có chút nổi giận, Tiểu Dương biết được liền lui ra ngoài

Điện thoại bên kia, Doãn Thiệu Hàn miễn cưỡng nói "Tôi và Dật chẵng qua chỉ là kím việc cho đỡ nhàm chán thôi, nên mở ngăn kéo bàn của cậu ra. Ôi cha, thật xấu hổ nha, ngay cả tờ báo cũng cắt ra, Ha Ha Ha"

"Tôi Kao... Tên chết tiệt đừng để tôi thấy cậu, nếu tôi thấy cậu liền đem" tiểu huynh đệ" phía dưới của cậu mà cắt bỏ đó" Nam Cung Ảnh rống lên, bên ngoài Tiểu Dương có thể nghe thấy, kết quả một giây kế tiếp thiếu chút nữa đã hoá đá ngã xuống đất, đây là tổng giám đốc sao? Những lời như vậy cũng có thể nói ra?

"Không nghĩ là cậu phản ứng chậm như vậy, từ thành phố A quay về đây đã gần một tuần, bây giờ mới phát hiện Hahaha" Doãn thiệu hàn cười, làm cho sắc mặt của Nam Cung Ảnh ngày càng đen..

Nhìn hộp vuông mà Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn dán gì đó, hắn chỉ muốn lập tức đem hai người họ đè cho bẹp dí

Hắn từ thành phố A trở về không có thời gian dàn xếp thì làm sao để ý đến việc sửa sang lại ngăn kéo?

"Đại tổng giám đốc, tôi rất vội nha, vì chuyện này liền gọi cho tôi sao? Ơ cha, thôi gọi cho Dật đi, tôi đây còn có vài hợp đồng phải giải quyết"

Doãn Thiệu Hàn nói xong, dem điện thoải mở chế độ loa ngoài, bắt đầu lật lật giấy tờ trên bàn

"Tên chết tiện, tôi sẽ cho trợ thủ cầm dao đến.." Nói xong, Nam Cung ảnh cúp máy, nhìn hộp vuông trên bàn, mặt ngày càng đen, phía trên có vẽ vẽ gì đó, thiếu nhi không nên gì đó.. Nếu để cho nhân viên công ty hay Tiểu Dương thấy được, một đời lừng danh của hắn sẽ bị phá huỷ

*****

"Ba" Một cái tát, tay của nữ nhân rơi vào bên cạnh mặt của Nhan Nhậm, khóc nói" Ông là đồ vô dụng! Hiện tại nhà chúng ta gần phá sản rồi! Nên nghĩ ra biện pháp gì đi"

"Ba mẹ, các người đừng cãi nhau nữa, phiền chết rồi" con gái riêng của Nhan Nhậm, Nhan Cầm nói hiện tại cô đã 17 tuổi

Nhan Nhậm một phen bóp cổ của cô, hai tròng mắt đỏ ngầu " Cái con tiện nhân này, suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền.."

"Cha, buông mẹ ra" Nhan Cầm chạy lên, dùng sức kéo hai tay của Nhan Nhậm xuống

"Người đàn ông điên khùng" Người phụ nữ bị ném trên mặt đấu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái " Đi tìm con gái của ông đi, không chừng nó đã sinh ra cháu cho Nam Cung Gia rồi, nó không phải cùng Nam Cung Ảnh kết hôn được 10 tháng rồi sao?"

Nhan Nhậm trong mắt thoáng qua một tia độc ác, siết chặt hai tay thành quả đấm. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả nhà bọn họ sẽ phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, điều này là do người phụ nữa này suốt ngày chỉ biết tiêu tiền

--

Cũng không lâu sau, thành phố M có tuyết rơi

Nhan Mạt Hàn thò đầu ra, đưa một tay đến ban công, tiếp sau đó những hạt tuyết nhỏ bé rơi xuống.. Tuyết tuyết, cô cười cười..

"Anh muốn đi làm, có đi theo không?" Sau lưng Nam Cung Ảnh nắm chặt càvạt, cầm cập công văn

"A.. A, được" Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái, chạy vào trong cầm khăn choàng cổ và túi đeo lưng theo Nam Cung Ảnh xuống lầu

"Phu nhân, thiếu gia, đây là văn kiện từ nhà cũ chuyển đến"

Nam Cung Ảnh gật đầu một cái, nhận lấy văn kiện mở ra bên trong là giấy thoả thuận ly hôn

Hắn dừng lại một chút, sau đó giao cho Nhan Mạt Hàn

Không nghĩ đến, ông nội vẫn khăng khăng muốn cho bọn họ ly hôn? Nghiên đầu nhìn Nhan Mạt Hàn phía sau, sắc mặt của cô có chút khó coi, cô thế nào? Không phải muốn rời đi sao?

Rất nhanh sau đó Nhan Mạt Hàn cười cười " Anh xem còn nói không muốn ly hôn, bây giờ ông nội cũng đã gửi đến rồi nè" Cô quơ quơ tờ giấy thoả thuận ly hôn trong tay

" Tôi xem hợp đồng của chúng ta cũng xé toang nha"Nhan Mạt hàn nói, nhìn tờ giấy thoả thuận ly hôn trong tay một chút

"Lên xe" Nam Cung Ảnh xanh mặt, đẩy Nhan Mạt Hàn vào xe, một bên khác cũng mở cửa xe ngồi vào tay lái

"Tôi vẫn chưa chơi đùa đủ"

"này, hôn nhân là vui đùa à?" Nhan Mạt Hàn liếc hắn một cái

"dù sao anh cũng sẽ không ký tên" "pằng" Nam Cung Ảnh đoạt lấy giấy thoả thuận ly hôn vứt xuống đằng sau xe

"Thôi đi, người như tôi ở bên cạnh anh thì có lợi gì đâu" Nhan Mạt Hàn bĩu môi, Nam Cung Ảnh nhếch miệng, không nói gì

Cô ở bên cạnh hắn để có thể cho hắn một giấc ngủ ngon, đây là điều tối thiểu sao?

Cô ở bên cạnh hắn, có thể để cho hắn mỗi ngày làm việc xong đều muốn về nhà? Hoặc đến cửa hàng bánh ngọt? Hoặc cùng cô ăn một bữa cơm?

Cô ở bên cạnh hắn có thể..."Linh.." tin nhắn điện thoại Nam Cung Ảnh vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn

Chở Nhan Mạt Hàn đến cửa hàng bánh ngọt, sau đó mở điện thoại ra " Ảnh, bạn trai của em ở Pháp đến"

Đọc xong tin nhắn trong lòng Nam Cung Ảnh cảm thấy nhẹ nhỏm, cuối cùng hắn cũng "thoát ra khỏi" trái tim của Dịch Điều Vi, không còn mắc nợ gì nữa, cô có bạn trái mới rõ ràng cô cũng đã buông tay hắn ra

"Ừ, có thời gian thì gặp mặt"Trả lời tin nhắn, Nam Cung Ảnh huýt sao khởi động xe, lái về công ty

Buổi chiều, sau khi tan học Dạ Như quay lại cửa hàng bánh ngọt, không nghĩ là người đầu tiên bước vào là Dịch Điều Vi

Nhan Mạt hàn liếc nhìn đôi giày của cô, bỗng nhiên trong lòng thấy chán ghét, dịch Điều Vi thật biết đóng kịch

"cappuccino" Dịch Điều Vi tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống, vỗ tay phát ra tiếng tiếp đó lại nói" không thêm đường"

"Này, Mạt hàn, cô ấy là ai.." Dạ Như ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói..

Nhan Mạt Hàn le lưỡi " chính là kẻ tiểu tam xấu xa"

Lời nói vửa ra khỏi miệng, Hạ Doãn Hi cùng Dạ Như nhất thời hiểu được, hai người chưa cam tâm tình nguyện liền bắt tay vào làm việc

*****

Dạ Như liền nghĩ đến điều gì đó, ngồi xổm xuống..

"Mạt Hàn, người này hình như tớ đã gặp qua"

"A?!?"

"Cô ấy, từ từ, suy nghĩ xem"

"..."

"A, chính là cô ta, người ở đối diện vơi mình, cô ấy ở chung một khu, ở đối diện đối diện

Dạ Như kích động tay chân hạ thủ, Nhan Mạt Hàn một phen ngăn chặn cô lại

"Đã biết đã biết" MẠt Hàn đã sớm phát hiện ra chuyện này "Mau phục vụ cappuccino cho cô ấy, cẩn thận tránh cô ấy làm phiền chúng ta" Nhan Mạt hàn đẩy đẩy Dạ Như

Hạ Doãn Hi đem cà phê đưa cho Dạ Như, Dạ như quyẹt quyẹt miệng như không tình nguyện bưng lên

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông xa lạ tiến vào ngồi đối diện Dịch điều Vi

"Ajo, người kia chính là Nhan Mạt Hàn" Điều Vi nháy nháy mắt, Ajo nhìn thoáng qua gật gật đầu

"Muốn uống gì?" Đưa cho AJO thực đơn,

"Không cần Dịch Tỷ, cám ơn" AJO cực tuyệt, bắt đầu truy đuổi thông tin của Mạt Hàn

"Hôm nay chủ yếu cho ngươi đến xem diện mạo, về sao có thể hành động tốt hơn" Dịch Điềi Vi cười cười, nhấp một ngụm cappuccino

--

Nhan Nhậm mang mặt nạ bảo hộ trên mặt, trong tay cầm cái bao dính đầy máu

Hai tay run rẩy hắ nói, giết người! Tôi đã giết người. Ở vùng ngoại thành có một thi thể của phụ nữ nằm ở trên bãi cỏ khô héo

Tháng sau chính là sinh nhật Mạt Hàn, hắn nhất định phải tìm được cô, sau đó tốn tiền

Không ngờ là hắn đã ra tay giết chết vợ thứ hai của mình. Vậy Nhan Cầm phải làm sao bây giờ?

Bất quá hắn cười phá lên! Người phụ nữ này chính là gánh nặng của hắn! TRừ muốn tiền từ hắn, còn những thứ khác đều không biết làm gì, suốt ngày chỉ biết chửi rủa, nói hắn là người vô dụng! Rốt cuộc hôm nay nhịn không nổi nữa nên đã ra tay

"HaHaHA" Nhan Nhậm ném hung khí xuống vách núi, đem thi thể nhét vào bao tải to, một cước đá thẳng xuống vách núi

Hắn cười một cách điên cuồng, âm thanh quanh quẩn trên đỉnh núi rất rùng rợn

(JJ: ôi mẹ ơi type cái này lúc 3g sáng không ngừng nổi da gà... amen~)

Ở thành phố M, một bên mắt của Mạt hàn đột nhiên giựt giựt, thân thể nơi nào có co chút đau

Vì sao lại cảm giác bất an như thế?

Trời gần tối, Nhan Mạt hàn dọn dẹp đồ đạt, chuẩn bị rời khỏi cửa hàng bánh ngọt

Cô chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế, vừa thấy Nam Cung Ảnh liền chạy đến

"Làm Sao vậy?" Nam Cung Ảnh nheo nheo mắt lại, thuận tay vuốt vuốt cô, đối với cô, hắn không thể hạ quyết tâm

"Chính là cảm thấy bất an" Nhan Mạt Hàn lắc đầu, không nói thêm gì

"A.. Đêm nay em đi ngủ sớm một chút"

Sau khi ăn cơm tối, Nhan Mạt Hàn ngâm mình trong bồn tắm, đem chính mình co rút lại thành một đống, cho đến khi nước nóng có chút nguội

" Em xong hơi xong chưa vậy?"Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Nam Cung Ảnh đang thúc giục

"À, xong rồi" Nhan Mạt Hàn đứng dậy, lau khô sau đó mặc quần áo ngủ vào, mở cửa đi ra

Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi

"Tuyết lại rơi" Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nở nụ cười có chút thê lương

*****

Chương 92: Muốn đánh gậy trượt tuyết

Ban đêm có chút lạnh mặc dù đã mở lò sưởi trong phòng

"Thành phố M càng ngày càng lạnh" Nhan Mạt Hàn nắm chặt cái chăn, xoay người đối mặt với Nam Cung Ảnh

Nam Cung Ảnh tựa đầu vào giường, cầm sách trong tay, ngọn đèn mỏng manh rọi chiếu vào gương mặt của hắn.. Thật sự khuôn mặt này rất hoàn mỹ

Hắn gật gật đầu, chăm sóc rất kĩ cho Mạt hàn lấy cái chăn kéo qua người của cô

"Xem kìa, sao anh còn không ngủ?

"Còn chưa xong, xong rồi sẽ ngủ"

"vậy tôi ngủ trước " Nhan Mạt Hàn xoay người, nhắm mắt lại.. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, rơi không ngừng

Nam cung ảnh quay đầu, nhìn bóng dáng của Nhan Mạt hàn cười cười, xem ra càng ngày càng lệ thuộc vào cuộc sống này, hắn - Nam Cung Ảnh từ khi nào lại ỷ lại vào người khác như vậy?

Hôm sau, bên ngoài cửa sổ bị tuyết phủ trắng xoá

Tối hôm qua tuyết rơi rất nhiều, hiện tại cũng không ngừng. Đứng ở sát cửa sổ, Nhan Mạt Hàn cả người bò tới phía trước, nhìn thấy hoa viên chồng chất tuyết.. Suy nghĩ, đúng muốn chơi trò ném tuyết nha

"Này, em nghĩ gì thế?" Nam Cung Ảnh mặc quần áo, nhìn đồng hồ vẫn còn chút thời gian

"Không có chính là muốn đánh gậy tuyết "

"Như vậy sao" Bất quá sáng nay không có thời gian rồi

"em đi thay quần áo đi" Nam Cung Ảnh lấy quần áo đưa cho Mạt Hàn

" Khi nào thì anh tốt như vậy" Nhan Mạt hàn châm chọc nói, chọt chọt vào mặt của Nam Cung Ảnh sau đó quay người vào toilet

Tay của hắn nâng gương mặt lên, sờ vào vùng bị chọt, vui mừng nở nụ cười" Chọt tôi? Muốn chết à" Hắn lẩm bẩm nói

--

"Nhan Cầm, tự lo cho mình đi" Nhan Nhậm mang bộ dạng dữ tợn, thu nhập đồ đạt chuẩn bị ra đi

"Ba, rốt cuộc muốn đi đâu, không thể bỏ lại con một mình như vậy, con chỉ mới 17 tuổi"

Nhan Cầm té trên mặt đất ôm lấy đùi của Nhan Nhậm

Nhan Nhậm một cước đá cô văng ra, ném cho cô một cái phong thư " Hãy tự đi tìm địa chỉ này đi"

Nói xong, không chút day dưa hắn xoay người, trong nhà có gì đáng giá hắn mang theo hết, chỉ để lại một một trăm tiền mặt cho Nhan Cầm

"Tôi hận ông! Tôi hận ông" Nhan Cầm xé rách tóc, mẹ thì không thấy đâu! Ba cũng bỏ cô ở lại mà đi. Căn bản cô không biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, chính là hôm qua sau khi rời khỏi đây đã không trở về nữa, Nhan Nhậm nói, mẹ xuống thành thị với một người bạn cho nên bây giờ hắn muốn đi tìm

Cầm phong thư, Nhan Cầm lảo đảo trởi lại phòng

Thành phố M, buổi sáng trên đường ai cũng mặt áo bông dày cợm, da giày hoặc là giày vải bông

Hạ Doãn Hi đến cửa hàng bánh ngọt, lổ tai đông lạnh đến đỏ bừng..

"Ha ha, Doãn Hi xem cái tai của cậu kìa" Nhan Mạt hàn cười cười nắm lấy lổ tai của Hạ Doãn Hi

Hạ doãn hi liếc cô một cái " Sống mũi của bạn củng không tốt hơn đâu nha, giống như chú hề vậy"

Trên xe buýt, Nhan Nhậm biểu hiện cực kì bình tĩnh, hắn đã sớm không cần người thân! Hắn cần tiền, cần tiền! Ngày hôm qua giết người phụ nữ xong hôm nay liền đến thành phố M tìm Mạt Hàn

Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc

Nam Cung Ảnh ngồi trong phòng, di động vang lên

"Này" Nam Cung ẢNh bắt máy

Bên kia đầu dây là giọng nói của Dịch Điều Vi truyền đến " Ảnh, trưa hôm nay có thời gian ăn cơm không? Muốn cho anh gặp bạn trai của em"

Nam Cung Ảnh xém chút nữa đã quên việc này " Được, Anh sẽ gọi cho Mạt Hàn"

Vừa nghe đến Nhan Mạt Hàn, Dịch Điều Vi trau trau mày " Ảnh, đây là chuyện trong nhà của chúng ta" Tất nhiên Dịch Điều Vi không mong Nhan MẠt Hàn đến

" Cô ấy và chúng ta là người một nhà"

"Ặc, Ảnh quên đi, được rồi, một hồi gặp nhau ở quán càfê dưới lầu" Nói xong cúp máy có chút khó chịu"AJO! Ăn mặc cho tử tế mọt chút" Dịch Điều Vi tức giận liếc hắn một cái

"Được" Ngắn gọn nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó AJo đi ra, ăn mặt khéo, tựa như sinh viên vừa tốt nghiệp.. Tuyệt đối không nhận ra hắn là gián điệp

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)