Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 27

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 27
Giả bộ cái gì thần bí đây
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bị Nam Cung ảnh hôn đến " trời đất quay cuồng", Nhan Mạt Hàn ôm lấy cổ của hắn, giờ phút này cô nguyện ý trao tất cả cho hắn

Cuối cùng, hắn lưu luyến buông người cô ra " Cho em ăn bánh kem"

"Ừ" Nhan Mạt hàn gật đầu, chiếc bánh kem được cấm một ngọn nến nhỏ " Em phải cầu nguyện"

"Được, chỉ có một điều ước thôi"

"Ừh" Nhan Mạt hàn chấp tay hình chữ thập, nhấm hai mắt bắt đầu cầu nguyện.. Nhìn thấy miệng cô giật giật nhưng không phát ra âm thanh, Nam Cung Ảnh khoé miệng cong lên..

Rất nhanh, cô mở mắt thổi tắt ngọn nến

"nói cho anh biết em cầu nguyện gì " Nam Cung Ảnh ngồi ở bàn đối diện, ngón tay quẹt qua kem trên bánh sau đó trét lên mũi của cô

"Này, anh trét kem lên mặt em, em sẽ không nói cho anh biết đâu"

"Hắc hắc, không nói thì thôi, một hồi anh sẽ giúp em "Sạch sành sanh" Hắn lau kem trên mặt của cô

Mạt Hàn bĩu môi, " Em đã cầu nguyện rồi, ây, không thể nói với anh được"

"Nói"

"Em ngại.."

"Nói"

"Được rồi, em cầu nguyện từ nay về sau sẽ cùng với Nam Cung Ảnh mãi mãi bên nhau" Cô nhún nhún vai, dù sao cũng đã tỏ tình nói lại lần nữa cũng khôg sao

Thực ra, cô chưa bao giờ nghe hắn nói là " Anh yêu em"... Ba chữ này, cô luôn mong đợi sẽ được nghe

Đây là nguyện vọng thứ hai của cô, chính là cô không bao giờ nghĩ Nam Cung Ảnh sẽ nói ra ba chữ này

"Nhan Mạt Hàn, tiểu ngu ngốc, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em" Hắn cười cười, hai tròng mắt híp lại thành nguyệt nha " Đây là vân tẩu tặng cho em" Nam Cung Ảnh lấy một chiếc hộp ra, mở ra là một chiecế vòng ngọc tử rất đẹp

Ánh mắt nhìn thấu là rất đẹp, làm cho người ta có một cảm giác mát mẽ" Vân tẩu nhờ anh đem về?" Cô đeo chiếc vòng vào tay, liếc mắt nhìn người đối diện

"Ừ" Nam Cung Ảnh không lòng vòng, trực tiếp gật đầu

"Đáng ghét! ngày mai sẽ cám ơn cô ấy"

Nam Cung Ảnh cắt bánh ra, đưa cho cô một miếng

Nhét một miếng to vào miện " Ngon quá" Đã lâu không ai tặng quà sinh nhật cho cô, Ngôn Lạc Thần vẫn đang rất bận, cùng lắm chỉ có thể gọi điện chúc mừng

Đây là cái sinh nhật đúng nghĩa đầu tiên lại còn trải qua cùng Nam Cung Ảnh " Này, cám ơn anh đã mua bánh cho em, nhưng còn quà thì sao"

"Quà tặng? Anh còn chưa cho em xem đâu " Nam Cung Ảnh tà mị liếc nhìn cô, ngón tay ngoắc ngoắc, bảo cô đi ra, nhan mạt hàn trau trau đôi mi thanh thú, đứng dậy rời khỏi bàn ăn

"Giả vờ thần bí cái gì đây?"

"Cái lổ tai lại đây"

"Được rồi" Cô kề sát lổ tai vào đôi môi Nam Cung Ảnh, kết quả một giây kế tiếp, cô liền giật mình

Cảm giác tê tê dại dại bao phủ lấy cơ thể, đôi môi nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô, tiếp đó liền đứng dậy kéo cô vào trong lòng ngực.. Bá đạo hôn trụ đôi môi của cô, giữ lấy không buông... Một lúc sau, đầu lưỡi bắt đầu chuyển động liếm một chút kem còn dính trên mặt cô

Nhan MẠt hàn quả thật giật mình, đại não trống rỗng... Đây là lần đầu tiên sao? Xem như chân chính yêu nhau sau cái lần đầu tiên kia?

Hai tay, luồng qua lưng của Nam Cung Ảnh

Hắn xoay người, đem cô ngồi xuống ôm lấy, nhịn đã lâu, thật lâu rồi chưa "đụng chạm " với cô! Hôm nay, không thể tiếp tục nhịn nữa... nếu típ tục sẽ" bệnh " mất

Một cước liền đá rầm cánh cửa lại, đem Mạt hàn nhẹ nhàng đến giường, nôn nóng cởi bỏ những thứ còn vướng víu, cúi người tiến lên, đem cô đặt ở bên dưới...

"đợi đã nào" Nhan Mạt Hàn mở miệng, lấy tay chống đỡ lồng ngực của hắn

Gương mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, lúc này tại sao cô có thể ngừng lại?!

*****

"Vì sao lại ngừng lại?" Hắn mang theo âm thanh nhỏ nhẹ, ép xuống nhất có thể

Nhan Mạt Hàn nâng hai tròn mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn vào gương mặt Nam Cung Ảnh " Này, đây là lần thứ mấy của chúng ta?"

"Lần đầu tiên" Hắn nói xong, hôn lên cổ trắng nõn của cô

" Anh yêu là yêu thân thể của em sao?" Nhan MẠt Hàn thất vọng, giọng nói mang theo vài phần thương cảm, không có tình yêu thì cô sẽ không cần

"Anh yêu em, chính là yêu trái tim của em, yêu con người của em" Cúi đầu, hôn trụ đôi môi không cho cô phản bác

Hắn lẩm bẩm nói" Tiểu Hàn, quà sinh nhật của anh cho em... chính là cùng em tạo một đứa nhỏ"

(JJ: á, bịt mắt, biến thái biến thái qá =))

"Oanh" Một âm thanh khiến cho đại não cô trống rỗng, đứa nhỏ đứa nhỏ đứa nhỏ....

Cô cùng Nam Cung Ảnh có con? Cô sẽ là người mẹ tốt sao? Cô thế thể chăm sóc đứa con này sao.. ?

"Ảnh... Em sợ, em chưa chuẩn bị tinh thần" Không đợi cô nói hết, hắn dùng môi ngăn chặn những lời cô đang định nói

Bàn tay hoạt động, di chuyển khắp thân cô, đốt lửa lên cơ thể cô...

Nhan Mạt Hàn cắn môi dưới, không dám thốt ra tiếng..

"Mạt Hàn, hãy thốt ra đi.. anh muốn nghe giọng của em" Đầu lưỡi hôn trụ hai quả anh đào của cô, đùa đỡn ngậm lấy

Nhan Mạt Hàn đỏ mặt, chính là nghe tới lời nói của hắn tựa như nghe được ma chú, cô liền mở miệng ra...

Hắn tách hai chân của cô ra, mạnh mẽ tiến vào.. Rốt cuộc nhịn không được cô rên rĩ " Ưmmm...." một âm thanh yêu kiều thốt ra

(JJ: H nhẹ nhưng xịt máu mũi, gặp ta lại là một sắc nữ, ối............ haha)

Hai chân quắp lên hông hắn, ôm cổ, thử đáp trả lại..

"Han Mạt Hàn, em hãy nghe cho kĩ những gì anh nói.. ANh Yêu Em"

"Ừ.... Ưmmmm" Cô mơ màng, gật gật đầu, không nói gì, nguyện vọng thứ 2 đã được thực hiện cứ như vậy, triền miên một đêm, cho đến khi trời gần sáng, cô mới được ngủ...

Gần đến chiều, Nam Cung Ảnh muốn xoay người liền phát hiện cánh tay như có vật gì đè nặng.. Chậm rãi mở to mắt, lúc này mới phát hiện ra là Mạt Hàn đang nằm trên cánh tay của hắn...

Trên gò má của cô còn mang theo vị ân ái ngày hôm qua nên có chút ửng hồng, khoé miệng hơi nâng lên, nằm trong lòng ngực hắn, cảm giác vô cùng bình yên

Từ nay về sau, mỗi buổi tối họ đều có thể ôm nhau ngủ.. Ngày hôm sau có thể chở cô đến cửa hàng bánh ngọt.. Trừ những ngày kinh nguyệt thì những ngày khác hắn đều có thể "ăn sạch sành sanh" cô

Mùa đông chưa đi qua nhưng tuyết đã rơi ít hơn

Trong phòng ăn điểm tâm, hệ thống sưởi ấm làm cho ba người cảm thấy ấm áp

Lúc này, một người tiến vào làm cho Dạ Như sửng sốt, rất nhanh cúi đầu xuống tiếp tục làm việc

"Dật" Nhan Mạt hàn cười cười, chạy tiến đến, nháy mắt bảo hắn hãy đến nói chuyện với Dạ Như

Sau đó chạy về quầy " Dạ Như, tiếp khách kìa"

"Sao cậu không đi?" Từ đêm hôm đó, hai người không có liên lạc với nhau, cũng đã một tháng nhưng cô nhìn hắn thì vẫn có chút xấu hổ

"Không ai tiếp đãi khách sao?" Âu Dương Dật nhíu mày tìm kím, hắn đặt biệt bớt chút thì giờ làm việc mà đến đây.. Khoé miệng cười cừoi, thoáng nhìn Dạ Như

"Có" Giọng nói Dạ Như nhỏ xíu tựa như con muỗi, cô vẫn cam tâm, đem thực đơn chạy đến " Tiên sinh, xin hỏi ngài dùng gì?" Cô giả vờ nở nụ cười

Hạ Doãn Hi đã sớm biết tình trạng của họ, không nói gì chỉ cùng đứng sau quầy với Mạt Hàn chuẩn bị "Xem kịch hay"

"Muốn em...." Hai chữ, hắn cười, ánh mắt tà mị nhìn cô

Chỉ thấy gương mặt của Dạ Như liền đỏ "Anh.. ! Thật là xấu hổ, không nên nói như vậy"

Nói xong, xoay người chạy đến quầy.. Người này rõ ràng đến đây để làm cho cô khó xử..

*****

"Thái độ phục vụ kiểu gì, đối với người cứu mạng mình như vậy không hề tốt nha" Âu Dương Dật cười cười, trong cửa hàng hiện tại ngoài hắn là khách thì không còn ai khác, không khí trở nên lúng túng...

"Ặch, Doãn Hi, trong đây có chút nóng, chút ta ra ngoài hít thở đi" Nói xong, Mạt Hàn cười ha hả kéo Hạ Doãn Hi ra ngoài

Dạ Như nóng nảy" Neè, tôi cũng muốn đi" Nói xong để lại bảng hiệu trong tay

"Không được, cậu phải ở lại đây, tớ và Hạ Doãn Hi phải chờ một ngày! Tớ là chủ nha, Dạ Như của " bà chủ" hãy ở đây xem quán đi" Nhan Mạt Hàn cùng Hạ Doãn Hi mở to mắt chớp chớp nhìn Dạ Như

Khoé miệng giật giật, run rẩy " Thôi, quên đi. Đi đi, đi nhanh rồi mau về" Phất phất tay, trở mình xem thường hai người

"Tốt như vậy đi, một ly Flat White"

" Mẹ kiếp, lại nói tiếng anh" Dạ Như hung hăng nói tục, làm bộ nghĩ đến việc tiến lên đánh hắn, quá bất ngờ, cô đang làm cái gì? Không phải lúc trước hai người đến quán cafe, hắn chỉ toàn kêu Flat White nếu không thì là Latte, khẩu vị vẫn như vậy! Tiếp đó Dạ NHư liếc hắn một cái" Nghe không hiểu, không làm"

"Một ly Úc Đại Lợi Ô-xtrây-li-a đặc sản, cà phê sữa! phải chính tông mà nói nha" Hắn cười, tháo mắt kính râm để lên bàn, hai chân tao nhã vắt chéo

Dạ Như bĩu môi, bắt đầu công việc..

Nhìn thấy cô ở quầy bận rộn, tựa như cuộc sống rất vất vả, cô ở thành phố này một mình, không có ở cùng ba mẹ, gia đình điều kiện cũng không tốt lắm, ba mẹ cô vất vả đi làm để cho cô tiền đóng học phí, cho cô tiền thuê nhà, chính là muốn tự mình kiếm tiền, một người như vậy sao có thể sống phóng túng?

"Ngài - cà phê" Tức giận đem cafe để trên bàn liền xoay người chạy đi

Bỗng nhiên, hắn đứng dậy một phen cầm tay Dạ Như

"Này, anh làm gì vậy? Muốn vô lễ sao?" Cô cười cười " Tôi không thích hợp với ngài, xin ngài hãy tôn trọng tôi một chút"

Nói xong, mạnh mẽ hất tay nhưng thế nào cũng không thể hất ra được

Ở góc ngoài cửa sổ " Ây, bọn họ không phải đã đến lúc đánh nhau chứ?" Hạ Doãn Hi có chút lo lắng khi nhìn thấy tình hình bên trong

"Yên tâm, tỷ tỷ là người từng trải" Nhan Mạt Hàn tự tin vỗ ngực, tiếp theo chuyện xãy ra làm cho hai người há hốc mồm..

Trời ạ, bọn họ cư nhiên trong quán... Lưỡi lưỡi / hôn

"Mẹ kiếp, Âu Dương Dật này vô lại" Hạ Doãn Hi mắng, định chạy vào, nhưng bị Mạt Hàn một phen giữ lại

"Này, bình tĩnh bình tĩnh! Cậu xem bọn họ như vậy giống Âu Dương Dật vô lễ với Dạ Như sao? Như thế nào có thể, Dạ Như cũng tình nguyện "

Trong phòng, Dạ Như mở to hai mắt.. Lần thứ ba? Bọn họ đã hôn nhau lần thứ ba, đây là tình huống gì?

Cô hung hăng đẩy hắn ra, Âu Dương Dật một chút lảo đảo xém tí ngã xuống.. Dạ Như vươn tay muốn níu hắn lại, nhưng tay ở không trung cô liền rút lại

"Không cần như vậy, chúng ta không có vấn đề gì, tôi không hi vọng người khác hiểu lầm" Dạ Như ngẩng đầu, cực lực cắn môi, nước mắt chảy ra. Người đàn ông yêu nghiệt này, đã sớm rãi đau thương lên người cô, cô đã sớm mệt mỏi rồi

"Chính là anh--- linh" Tiếng điện thoại vang lên, Âu Đương Dật đảo qua trực tiếp nhấn nút tắt sau đó ném điện thoại sang một bên

"Anh phải biết sự thật! Chỉ cần sự thật, nói cho anh biết được không, van cầu em" Sự cao ngạo thường ngày của Âu Dương Dật đã biến mất, ở trước mặt người con gái này, hắn không bao giờ có thể ngẩng cao đầu mà đối diện, nắm trụ hai vai cô, hắn để cho hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn thẵng vào nhau..

*****

"Sự thật là tôi không hề yêu anh" Cô hét lên, ngay sau đó nước mắt tràn mi, cô xoay người, không muốn nhìn lại.. Âu Dương Dật liếc mắt, thản nhiên nói " Em đi đi, thật xin lỗi"

Âu Dương Dật nhắm chặt hai mắt, giờ khắc này những gì hắn nghe được đã làm tan nát cõi lòng hắn.. Hít sâu một hơ " Nói cho anh biết, đây không phải là sự thật, em có nguyên nhân của em đúng không?" Hắn không tin cô

"không có, anh đi đi" Dạ Như chỉ ra cửa, hạ lệnh trục xuất hắn

"Tôi sẽ không buông tha em, em nhớ kỹ đó" Nói xong cầm lấy mắt kính cùng áo khoác và điện thoại liền rời đi

Ngoài cửa sổ Nhan MẠt Hàn thấy tình hình như vậy " Này, Dật, anh đi đâu?"

"Về công ty" Nói xong, xe nghênh ngang rời đi..

Dạ Như ngồi xổm xuống, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối của chính mình, đầu vùi vùi vào chân..

"Ha ha, đâu có gì đừng khóc, không được khóc" Âm Thanh của cô có phần run rẫy, Hạ Doãn Hi Cùng Mạt Hàn chạy nhanh vào " Dạ Như, làm sao vậy? Đừng khóc" Nhìn thấy cô hai vai cô kịch liệt nhấp nhô, hai người thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Như

Gần tối, sau khi dọn dẹp xong, Hạ Doãn Hi tạm biệt ra về, cả bủi chiều Dạ Như đều xụ mặt, ánh mắt trống rỗng đứng ở quày, như là không có lối về..

Nhan Mạt Hàn đứng ở một góc chờ Nam Cung Ảnh, chỉ một chut sau một chiếc xe màu bạc xuất hiện trước mặt cô

Cô vui mừng nở nụ cười tiến đến " Ảnh", sau đó ngồi vào ghế

Bữa tối, điện thoại Nam Cung Ảnh vang lên

"Này, Ảnh, mau cứu Dật, hắn điên rồi" Một bên âm thanh cầu cứu của Doãn Thiệu Hàn

Nam Cung Ảnh biết, Âu Dương Dật đang ở - tươi đẹp-

"Được, chờ tôi" Nói xong, cúp máy " Mạt Hàn, anh đến tươi đẹp một chút, đến xem tình hình của Âu Dương Dật"

"Được, em chờ anh về ăn cơm" Nói xong, hắn lái xe rất nhanh. Về đến nhà Mạt Hàn kêu vân tẩu đem đồ ăn ra trước, cô chờ hắn chút nữa về cùng ăn, Nam Cung Ảnh cười cười, lời nói của cô tạo độ ấm làm cho tâm tình của hắn rất tốt

Huýt sáo, cầm lấy chìa khoá xe chạy đến -tươiđẹp-, đi vào bên trong âm nhạc hỗn loạn, không khỏi trau trau chân mày

Giống như trước, bước vào phòng Vip liền thấy Âu Dương Dật đang cầm bình rượu, Doãn Thiệu Hàn nhìn Nam Cung Ảnh, nhún nhún vai, biểu thị không có cách nào giúp hắn

Vừa đến đã nghe nồng nặc mùi rượu, trong lòng Nam Cung Ảnh bốc hoả! Ban sáng còn bình thường, sau khi gặp Dạ Như thì hắn liền biến thành loại người lề mề.. ! Tức chết được

Không khống chế được, cất bước đi đến nắm cổ áo của Âu Dương Dật, bình rượu " Choảng" một tiếng liền giáp với mặt đất, tan nát thành những mãnh vụng.. Âu Dương Dật híp mắt cười cười " Ảnh, ha hả, tới rồi sao?"

"Âu dương Dật, có biết cậu đang làm gì không?" Hai mắt Nam Cung Ảnh bốc hoả, gắt gao, nắm cổ áo hắn

"Ha Hả, tôi à? Rất đang nhàm chán, ha hả hà ha" Hai gò má của Âu Dương DẬt đỏ bừng tiếp một giây sao, Nam Cung Ảnh không nhịn được " Bốp " Một cú vào mặt Âu Dương Dật

"Ảnh, làm gì vậy" Doãn Thiệu Hàn vừa thấy liền chạy nhanh giữ chặt Nam Cung Ảnh

Một bên Âu Dương Dật ngã xuống, bụm mặt, máu theo miệng chảy ra, tự giễu cười " Đánh đi, đánh cho tôi tỉnh đi, xem ra còn dễ chịu hơn"

Nam Cung Ảnh lại nắm cổ áo hắn " Cậu không phải là đàn ông", bạo tiếng hét lớn, cả gian phòng Vip tựa như cũng lung lay

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)