Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 18

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 18
Không có quyền lựa chọn tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi sáng, Nam Cung Ảnh tâm tình cực kì lạ thường..

" Ôi! Nam Cung Tổng Tài, tâm tình lại tốt như vậy? Đẩy cửa vào Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn. Chỉ có hai người này, mới có thể tùy tiện đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc

Nam Cung Ảnh gặp hai cái người bạn tổn hại này, tiện tay một tờ giấy, hướng tới hai người mà phi thẳng

" Cắt.." Nam Cung Ảnh lườm bọn họ, không thể không nói là hai người bọn họ rất hiểu Nam Cung Ảnh, chỉ cần tâm tình tốt cũng có thể nhìn ra

"Ách.. Khẳng định tối hôm qua lại cùng vợ triền miên.." Âu Dương Dật tìm chỗ, nhàn nhã ngồi xuống

" Ha Ha, điều đó là đương nhiên! Nhìn đi từ ngày đại thiếu gia có vợ, ngay chúng ta là huynh đệ thân thiết hắn cũng không màn đến" Doãn Thiệu Hàn mang theo mùi dấm chua, ê ẩm nói

Nam Cung Ảnh buột miệng cười, thả văn kiện trong tay ra..

" Được rồi được rồi, hai người lại đến điều tra tôi rồi! Đột nhiên đến công ty tìm tôi làm gì?" Đi tới quầy bar trong phòng làm việc, rót 3 ly rượu đỏ

" Rượu thượng hạng... Uống uống.." Doãn Thiệu Hàn cầm lấy ly rượu, quơ quơ

"Đi! ít đến, có chuyện gì" Nam Cung Ảnh hít sâu một hơi, ngồi trên sofa, ở lưng có một chút đau

" Người này, khẳng định tối hôm qua mệt đến chết rồi.." Âu Dương DẬt liếc một cái, sau đó cùng Doãn Thiệu Hàn cười rộ lên. Một bên, Nam Cung Ảnh mặt đen xì...

Nam Cung Ảnh làm bộ nhéo nhéo tay, phát sinh ra âm thanh cát cát cát...

" Ha Ha Ha" Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật cười một tràng, một trận tử sau đó mới chịu dừng lại

" Ảnh, nghe nói hôm qua cậu đánh Chu Tổng?" Doãn Thiệu Hàn hỏi, ngữ điệu có chút lo lắng. Bọn họ đều biết đến, chắc chắn khẳng định không thể cùng CHu Tổng hợp tác rồi

Nam Cung Ảnh gật gật, không phát ra tiếng

Trong lòng hắn hiểu được, đánh Chu Tổng thì hợp đồng không thể kí được

Nếu đã ra quyền, sẽ không phải hối hận

" Kìa, vậy hợp đồng làm sao bây giờ?" Âu Dương Dật cắm vào miệng hỏi

" Không kí thì không kí, không còn cách nào khác" Nam Cung Ảnh trả lời, giọng điệu thoải mái, quơ quơ ly rượu trong tay

Vì Nhan Mạt Hàn, mà đại hợp đồng này không kí được, suy nghĩ một chút thật đúng là có ít đáng tiếc.. Tối hôm qua sao lại xúc động như vậy...

" A cha... Nam Cung đại tổng giám đốc của chúng ta từ lúc nào vì nữ nhân mà bỏ lở hợp đồng nha" Âu Dương Dật kỳ dị, làm cho Doãn Thiệu Hàn một bên ôm bụng cười lăn lộn

" Đi... Cút sang một bên.. Đừng ép tôi, cẩn thận tôi sẽ đánh cậu y như vậy đó" NAm Cung Ảnh cầm nắm đấm

" Sĩ diện khổ thân đấy" Âu Dương Dật nói, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ

Nam Cung Ảnh ngớ ngẩn, không muốn nghĩ nhiều, để ly rượu xuống đi đến trước màn hình vi tính, ngón tay nhanh chóng đánh đánh trên bàn phím

" Dật, nghe nói người tình bí mật của cậu củng ở thành phố M?" Nam Cung Ảnh dừng một chút nói, hung hăng đánh trúng vào Âu Dương Dật, trái tim co lại, đau đớn từng đợt

" Cậu nghe lầm rồi, bất kể là ai cũng chưa từng gặp cô ấy. Ảnh, Hàn ngay cả hai người cũng chưa từng thấy cô ấy" Hai năm trước, người tình bí mật chưa ai từng gặp qua, con trai của chủ tịch tập đoàn Âu Thị yêu một nữ nhi bình dân

" Đã là quá khứ" Âu Dương Dật tươi cười nhưng bên trong lại cảm thấy đau

Tất cả đã là quá khứ, Âu Dương Dật đã sớm không còn như hai năm trước. Bây giờ, hắn ở khắp nơi lưu tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đó cũng là cách thức của tổng giám đốc Âu Thị

"không biết, có người nói dứt lời" Nam Cung Ảnh nhún nhún vai, không nghĩ nhắc đến chuyện thương tâm của bạn tốt

Chia tay, cũng bởi vì sự chênh lệch giữa hai gia đình quá lớn, cô đi theo hắn, ở trên đường không thể nắm tay, cùng nhau dạo phố thì phải giữ khoảng cách.. Tình yêu mà như vậy quá mệt mỏi.. cho đến một ngày, cô nói cô muốn rời đi..

Thật mắc cười, tình yêu? Âu Dương Dật cười to hơn, Doãn Thiệu Hàn ngồi ở bên kia thở dài

" Chúng ta giống như vậy, đều không có sự lựa chọn trong tình yêu. Nhưng mà thật ra, Ảnh, cậu và Nhan Mạt Hàn hiện tại như thế nào rồi? Doãn Thiệu Hàn hít sâu một hơi, mặt cũng lộ ra vài phần thất vọng. Có lẽ, bọn họ có rất nhiều tiền tài nhưng không có quyền lựa chọn tình yêu cho chính bản thân

*****

"Đêm nay gặp ở *Tươi đẹp*, có đi không?" Âu Dương Dật đề nghị, mỗi lần, thật mỗi lần chỉ cần chuyện có dính dáng đến cô ấy, hắn không chịu được! Hắn phải quên, hai năm, nhất định phải quên. Sỡ dĩ không ai gặp qua cô, là bởi vì bọn họ không gặp lại, trừ internet, điện thoại bọn họ còn có thể liên lạc bằng cách nào khác? Cùng ở chung một thành phố nhưng không bao giờ gặp mặt! Tình yêu như vậy thật sự mệt mõi, thật sự quá mệt mỏi. Hiện tại, hai năm đã trôi qua đều không có tin tức của cô ấy, không biết bây giờ cô ấy ra sao

" đêm nay đến đó để làm gì? " Doãn Thiệu Hàn vắt chéo chân, lần trước về nhà đã chết khiếp, ngày hôm sau thiếu chút nữa đã bị cấm cửa

" Vui chơi" Âu dương Dật tà mị cười, nếu bây giờ trước mặt có mấy người mỹ nữ, chắc chắn sẽ chết dưới chân hắn

Doãn Thiêu Hàn buột miệng cười " Xem ra Âu Tổng thật sự có vấn đề trong cách thưởng thức nha. Đi tươi đẹp để chơi? Lần trước xém tí đã bị cấm cửa! Thật không biết làm sao lại quen biết các loại bạn này, tôi bắt đầu thay đổi theo chiều hướng xấu rồi"

"Hôm nay? Không được không được, tôi đang mệt chết đây. Sáng sớm, chân tay đã đau nhức, thôi hôm khác đi" Nam Cung Ảnh vội vàng hủy bỏ, lại nện vào bả vai đang nhức mỏi, thật không biết hôm qua như thế nào mà ngủ, hiện tại từ sáng sớm đã mỏi nhừ toàn thân

" Ha Ha Ha, được, Nam Cung Tổng Tài hẹn lần sau nhé, buổi tối đừng dùng sức quá nha" Âu dương Dật kì dị, làm cho Nam Cung Ảnh mất tự nhiên

" Các người thật là nói nhiều, tôi không phải đã nói, tôi và Nhan Mạt Hàn chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi, bởi vì muốn có được cổ phần của ông nội" Nam Cung Ảnh không nhìn bọn họ, ngón tay tiếp tục gõ gõ trên bàn phím

" Này, cái gì? Phải về thành phố A?

Nhan MẠt Hàn nắm điện thoại, trợn to hai mắt, Ngôn Lạc Thần phải quay trở về thành phố A rồi

" Ừ, Mạt Hàn, Lạc ca ca bên kia có chuyện, sau này trở về, một thời gian sau sẽ quay lại NewYork, em nhớ lời nói của mẹ anh bất cứ lúc nào em muốn cũng có thể trở lại đây " Ngôn Lạc Thần mang theo vài phần thương cảm, hắn bây giờ muốn tiếp tục buông tay, sẽ không là tương lai của Nhan Mạt Hàn vậy thì chỉ có thể buông tay cô ấy ra. trong lòng thật đau

"Anh không thể ở đây thêm một thời gian nữa sao? Vậy em tiễn anh đi" Nhan Mạt Hàn nói, nước mắt khẽ rơi, thần mộ mệnh của cô đã rời đi vậy sau này bị Nam Cung Ảnh khi dễ biết làm sao. Gặp khó khăn thì phải giải quyết như thế nào, người duy nhất cô yêu lại muốn rời đi

" Mạt Hàn, không cần, mẹ và anh đã lên xe rồi. Trễ như vậy mới nói cho em biết, thật xin lỗi" Ngôn Lạc Thần nhìnra cửa sổ, từ thành phố M trở về thành phố A mất 3 tiếng lái xe, nhìn ra ngoài cửa sổ nhanh chóng quay ngược lại cảnh sắc, trong lòng lại nhói đau

" Cái gì? Anh, tại sao nhất định phải làm như vậy? Đi mà không lời từ biệt?" Trong cửa hàng bánh ngọt, Nhan Mạt Hàn nâng âm thanh lên gấp tám lần

" Anh không phải đã nói cùng em rồi sao? Tốt, Tiểu Hàn ngoan, giữ liên lạc nha, anh sắp ra ngoài thành phố rồi, sẽ mất tín hiệu, nói đến đây thôi. Tạm biệt em"

Ngôn Lạc Thầm tạm biệt, trong lòng Nhan Mạt Hàn cảm thấy hụt hẫng, trống không rất khó chịu

*****

Nguyên một buổi chiều Nhan Mạt Hàn như cái xác không hồn, làm cho Hạ Doãn Hi cũng lo lắng

" Mạt Hàn, cậu làm sao vậy?" Dạ Như tan học xong tới cửa hàng bánh ngọt, nhìn thấy sắc mặt của Nhan Mạt Hàn không thay đổi, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ

" Lạc Thần đi rồi" Ngắn ngủn bốn chữ nhưng cũng thể hiện được nội tâm của cô thật sự rất đau đớn

Có lẽ một ngày cô cần phải lớn lên, rời bỏ người luôn chăm sóc bảo vệ cô

Dạ Như gật đầu một cái cũng coi như là hiểu

Đối với chuyện này, cô cũng không thể nói thêm gì, cô và Mạt Hàn quen biết nhau đã hai năm... Từ lúc Mạt Hàn dọn đến thành M, hai người rất hiểu ý của nhau tựa như đã là bằng hữu từ kiếp trước, cho nên Dạ Như rất hiểu Mạt Hàn

" A, nhưng không phải còn Nam Cung Ảnh sao?" Hạ Doãn Hi cười cười

"À" Suy nghĩ một chút, Nhan Mạt Hàn không kịp phản ứng

Cũng đúng, không ai biết rằng cô và Nam Cung Ảnh chỉ là vợ chồng trên hợp đồng ngoại trừ Dạ Như

" Ừ nhưng tình cảm giữa mình và Lạc THần không giống như vậy" Nhan Mạt Hàn vội giải thích, lúc này chuông điện thoại của cô vang lên

Trên màn hình hiện tên của Nam Cung Ảnh, cô bắt máy bên kia đầu dây hiện lên một trận cười đùa

" Hắc Hắc - người vợ bé bỏng của Ảnh, thử đoán xem tôi là ai?" Giọng điệu ẻo lả, làm cho cô không chịu được mà cười phì, giọng nói này không phải là của Nam Cung Ảnh, chẵng lẽ là hai người bạn của hắn?

" Là Doãn Thiệu Hàn sao?" Nhan Mạt Hàn cười lạnh

" Không phải" Lại là giọng điệu ẻo lả truyền đến, bên kia cũng có thể nghe âm thanh của Doãn Thiệu Hàn và Nam Cung Ảnh, cứ như bọn họ đang tranh đoạt cái gì mỗi người một câu trả lại cho tôi... Không phải là Doãn Thiệu Hàn và Nam Cung Ảnh. Vậy, chính xác chỉ còn có thể là Âu Dương Dật

" Là đào hoa công tử sao?" Nhan Mạt Hàn không quen gọi tên của hắn, nên gọi là đào hoa công tử

" Đi chết đi, cái gì mà đào hoa công tử? Thật biết làm tổn thương người khác. Đã rất lâu rồi không gặp, tìm một thời gian gặp nhau đi" Âu Dương Dật thay đổi giọng điệu, bật chế độ loa ngoài lớn hết cỡ

Trong điện thoại, nghe bối cảnh âm thanh đùa giỡn càng ngày càng lớn, ba cái người này quả là rãnh rỗi không có chuyện gì làm

" Vậy ý của anh là gặp nhau ăn cơm phải không?" Nhan Mạt Hàn cười lạnh, Dạ Như và Hạ Doãn Hi cứ chòm chòm lên để nghe xem người trong điện thoại nói gì

" đương nhiên rồi, còn phải hỏi, em tương đối cũng hiểu ý anh nha" Âm thanh của Âu Dương Dật từ trong điện thoại truyền ra

Dạ Như đứng tại chổ kinh ngạc, âm thành này rất quen thuộc, chẵng lẽ là của người đó, người cách đây hai năm về trước

Hà!!! Không thể nào, sao lại có thể được? Dù gì mọi chuyện đã qua, vả lại Nhan MẠt Hàn sao có thể biết hắn, cơ bản Dạ Như không hề kể cho Mạt Hàn nghe

Nhất định là cô đã nghe lầm...

" Được, tốt thôi! Lúc nào thì sẽ gặp?" Nhan Mạt Hàn sờ sờ mũi, ăn cơm cũng tốt thôi, dù sao có tận 3 " Đại Phú Ông"

" Mạt Hàn, đừng nghe kẻ chết tiệt đó nói bậy" Bây giờ lại là âm thanh của Nam Cung Ảnh truyền đến

Thân thể bị Doãn Thiệu Hàn lôi kéo, Âu Dương Dật chính là muốn ăn chết hắn..

Cho nên mới nói, Nam Cung Ảnh không quan tâm đến vấn đề này, một chút nữa đi tươi đẹp uống rượu là được rồi nhưng cái chính là sao Âu Dương Dật giành điện thoại của hắn. Bị giam cầm trên sofa, Doãn Thiệu Hàn đã dùng chiêu Chương Ngư để bị miệng của hắn

" Ha Ha Ha... Các anh thả anh ấy ra đi, muốn đi đâu ăn cơm thì nói chứ sao" Nhan Mạt Hàn tiếp tục trả lời điện thoại mà không hề phát hiện ra Dạ NHư đang " hoá đá" bên cạnh

" Vậy thì tối nay đi, 6g30 bọn anh sẽ qua đón em" Âu Dương Dật nói xong, ném điện thoại về phía Nam cung Ảnh, vỗ vỗ tay " Giải quyết xong, lâu rồi không hợp mặt, tối nay ăn mừng lớn nha"

*****

Cúp điện thoại, Nhan Mạt Hàn cười lcười

Nhìn thấy Dạ Như đang lo lắng bất động bên cạnh, khẽ đẩy Dạ Như " Dạ Như sao nào? Tối nay có cùng đi với tớ không? Còn cậu nữa Hạ Doãn Hi, đồng ý không?"

Hạ Doãn Hi cười cười lắc đầu " Không được, tối nay tớ phải về nấu cơm cho bạn trai rồi"

Thật là đỉnh cao của chủ gia đình, người phụ nữ tốt. Nhan Mạt Hàn cảm thán...

Lại chuyển hướng về phía Dạ Như, đẩy vai của cô một cái, lúc này Dạ Như mới có phản ứng " A? Ăn cơm?"

" đúng vậy! Cùng nhau đi chứ?" Nhan Mạt Hàn cười cười, nhiều người đi thì vui chứ sao

Nhan Mạt Hàn tiếp tục dụ dỗ nói " Có Trai đẹp nha! Người lúc nãy gọi điện cho mình cũng là trai đẹp đó nha"

Dạ Như nhìn Mạt Hàn hỏi " Tên của người đó là gì?"

Nhan Mạt Hàn quay đầu đi " Đến rồi sẽ nói cho cậu biết hay cậu cũng có thể tự hỏi hắn" Cố ý dùng chiêu thừa nước đụng thả câu, Mạt Hàn không nói cho Dạ Như biết

" Thôi! Nhàm chán " Dạ Như giơ tay lên, hung hăng quăng cho Mạt Hàn một cây dẻ (JJ: à cái này thật không hiểu lắm)

Nhan Mạt Hàn xoa xoa đầu " Stopp! Đánh cái gì mà đánh! Thích đi hay không đi" Nói xong, Mạt Hàn liền trở mặt xem thường Dạ Như

Nói thật, Dạ Như muốn biết chủ nhân giọng nói vừa rồi trong điện thoại. Trong lòng Dạ Như bắt đầu chạy loạn xạ, âm thanh này thật sự rất quen thuộc, giống như của người hai năm về trước...

Sáu giờ, Hạ Doãn Hi bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng Dạ Như lạ nôn nóng, lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa

Nhan Mạt Hàn cóc đầu cô một cái, cười nói" Này, nhìn gì vậy? Tớ đã nói, cậu chắc chắn muốn đi"

Dạ Như phủi phủi " Không có, chẵng qua chỉ muốn nhìn trai đẹp trong truyền thuyết mà thôi"

"Đẹp trai nhiều nha, tốt lắm " Nhan Mạt Hàn chấp tay trước ngực, dụ hoặc Dạ Như

Hạ Doãn Hi trừng mắt nhìn " Hắc Hắc, bạn trai của tớ là đẹp trai nhất"

Dạ Như cùng MẠt Hàn rối rít cho cô một cái dữ dội xào cây dẻ, ngay sau đó liền nói " Yêu trong mê muội! Mê Trai "

Hạ Doãn Hi ngây ngô cười một tiếng, nhận được điện thoại, liền tạm biệt cùng Dạ Như và Mạt Hàn xong trở về nhà

Nhìn lên đồng hồ treo tường đã là 6g30

" Mình muốn đi WC một chút" đột nhiên Dạ Như cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cầm túi xách, một mạch chạy vào toilet

Không phải là do ăn nhầm đồ chứ? Nhan Mạt Hàn lo lắng nhìn theo. Dạ Như vừa đi thì ba người kia cũng đến

" Ha ha, vợ bé bỏng của Ảnh, chỉ có mình em thôi sao?" Âu Dương Dật có chút cụt hứng nhìn xung quanh cửa tiệm không có ai

"Không có, còn bạn em nữa, nhưng cô ấy vào toilet rồi" Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ vào hướng toilet cười cười

Âu Dương Dật sờ sờ mũi " Là một mỹ nữ phải không?"

Nhan Mạt Hàn đắc ý nói " Tuyệt đối"

Vỗ vỗ tay, Dạ Như cũng đang độc thân, ha ha nhưng từ từ, tuyệt đối không thể đem cô giao cho người đào hoa như vậy, không bị hắn làm tổn thương mới lạ

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)