Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 19

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 19
Bể bình hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nam Cung Ảnh sải bước, nhìn nhìn xung quanh cửa tiệm, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mạt Hàn " Này hôm nay mọi thứ đều thuận lợi chứ?"

Giọng nói vẫn lạnh lùng, người đàn ông này, rõ ràng muốn hỏi mà lại sĩ diện chết tiệt như vậy

Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu, quay lại nở một nụ cười " Không tốt đâu, không biết có ai đó muốn hỏi thăm nhưng rồi lại sĩ diện chết tiệt như thế" Nhan Mạt Hàn cố ý đưa tay nghịch ngợm gương mặt của Nam Cung Ảnh

Lần đầu tiên như vậy có người sờ mặt hắn! Trong lòng, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng không có cảm giác chán ghét, nhìn một chút khuôn mặt dí dỏm của cô cảm thấy thật hạnh phúc

Doãn Thiệu Hàn ở một bên dựa vào quầy, ho khụ khụ khụ không ngừng...

Nhan Mạt Hàn liếc Doãn Thiệu Hàn một cái" Này, anh bị suyễn à? Có muốn vào bệnh viện không?

Doãn Thiệu Hàn lập tức đứng thẳng người " Em mới là bị suyễn đó, thân thể anh rất tốt, chỉ là hai người cứ diễn cảnh không nên cho nhi đồng xem thấy, làm cho một trận gió không ngừng ma nổi dậy trong lòng của anh"

" Này, nói rõ nha, cái gì mà nhi đồng không nên? Anh mới là nhi đồng không nên. Mặt của anh chính là nhi đồng không nên a a a a" Nhan Màn Hàn khởi quả đấm hướng đến Doãn Thiệu Hàn mà đập tới, nhất thời không khí bên trong cửa tiệm bánh ngọt cao trào

Nam Cung Ảnh lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười. Tối nay ăn cơm lổ tai lại không được bình yên rồi

Bên Trong phòng vệ sinh

Dạ Như có chút hơi co rút đau dưới bụng, "mẹ cả" đã đến thăm

" A, sao lại đến vào lúc này?" Nhìn vào gương, Dạ Như chỉ chỉ bụng quở trách nói

Lúc này nhìn thấy có một bình hoa thuỷ tình bên cạnh bồn rửa tay, cảm thấy nước bên trong đã cần thay đổi, đem ra ngoài đổ nước thêm phấn dinh dưỡng cho tươi tốt

Dạ như trên tay cầm túi, thận trọng ôm lấy bình hoa, đi từ từ trong phòng rửa tay ra..

" Mạt Hàn, hoa này cần đổi cái mới rồi"

Đột nhiên Âu Dương Dật sửng sốt, hắn đưa lưng về cửa phòng vệ sinh, không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng âm thanh này nhẹ nhàng như một thiên sứ, cho dù là một trăm năm sau hắn vẫn có thể nhận ra

Nhan Mạt Hàn nghe được Dạ Như gọi cô, ngừng lại, đẩy Doãn Thiệu Hàn một cái, chạy liền đến bên cạnh Dạ Như, ngồi chồm hổm xuống nhìn nước trong bình ha

" Ây, hình như nước rất bẩn nha"

Không ai phát hiện ra vẻ khác lạ của Âu dương Dật, cũng chưa ai từng thấy qua tình nhân bí mật của Âu Dương Dật

Bọn họ quen biết lâu như vậy, nhưng yêu thì chỉ trong một thời gian ngắn, dù là thế nhưng không ai có thể quên đối phương mà mình đã từng yêu

Âu Dương Dật khẽ nghiêng đầu, không có nhìn Dạ Như, quay đầu sang hướng cửa sổ chậm rãi mở miệng" Đã lâu không gặp"

Bốn chữ, Dạ Như ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương.. Nhất thời..

Người đàn ông này, cũng giống như hai năm trước, vẫn chói sáng trong mắt của cô.. Lúc đó, hắn chỉ 21 tuổi, còn hắn vây giờ... Dường như, trong lòng của cô thật sự đau nhói.. Thâm tâm tự nhiên co rút lại..

Một tay định chìa ra... Chợt

" Xoảng.." một tiếng chói tai, bình hoa rơi xuống bể tan nát, những mảnh vụn văng tung toé ở xung quanh, Nhan Mạt Hàn sợ hết hồn, hét lên một tiếng, nước cũng văng lên làm ướt người của cô

Nam Cung Ảnh và Doãn Thiệu Hàn vội chạy đến

Có chút lo lắng nhìn Dạ Như, lại chuyển hướng sang Nhan Mạt Hàn

" Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Nam Cung Ảnh xoa xoa cánh tay của Nhan Mạt Hàn, lật qua lật lại kiểm tra, Nhan Mạt Hàn bỗng chốc ngẩn người.. Cảm giác này thật ấm áp

Mạt Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại Dạ Như... Bốn chữ này tại sao lại hù doạ cô đến vậy?

"Dạ Như, cậu bị sao vậy?" Nhan Mạt Hàn không hiểu nhìn sang Âu Dương Dật rồi lại quay về nhìn phhía Dạ Như

Trong nháy mắt, Nam Cung Ảnh cùng Doãn Thiệu Hàn dường như đã hiểu ra cái gì đó.. Hai người liếc nhìn nhau, đi tới bên cạnh Âu Dương Dật bàn luận

" Đây chính là hai năm trước.. ?" Doãn Thiệu Hàn chếch mắt sửng sống nhìn Dạ Như

Âu Dương Dật nghiêng đầu, đôi tay nhét vào túi.. Gật đầu một cái

Nha đầu kia thật nhìn khộng tệ, Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Âu Dương Dật.. Hơn nữa, cô ấy còn là bằng hữu rất tốt của Nhan MẠt Hàn

*****

Nhan Mạt Hàn nhìn ba người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

"Dạ Như làm sao vậy?"

Dạ Như cuống quít ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh vụn lên, tay có chút run rẩy

Nhan Mạt Hàn thấy thế cũng ngồi xuống, nhưng có chút mất hứng...

" Dạ Như, rốt cuộc là bị gì vậy? Chúng ta là bạn tốt, cậu không phải là nên nói cho tớ biết sao?"

" Mạt Hàn, tối nay tớ sẽ gọi cho cậu, bây giờ tớ thu dọn những mảnh vụng sau đó phải đi trước"

Nói xong, Dạ Như xoay người chạy vào, lấy cây chổi quét những mảnh vụn..

Nam Cung Ảnh cùng Doãn Thiệu Hàn đều không nhúc nhích, Âu Dương Dật lại ở ngoài cửa sổ.. Không nghĩ là hai năm sau, sẽ gặp lại nhau, cô còn là bằng hữu tốt của vợ của bạn hắn. Khoé miệng nở một nụ cười chua xót..

" Này, nói đúng lắm, hôm nay không say không về" Âu Dương Dật cầm ly rượu trên tay, ở trong phòng của khách sạn, một hơi cạn sạch

" Dật, uống ít thôi" Doãn Thiệu Hàn có chút lo lắng đứng lên, đoạt lấy ly rượu trong tay Âu Dương Dật

Âu Dương Dật trừng mắt liếc một cái, đẩy tay của Thiệu Hàn ra, rồi tự rót cho mình một ly đầy

Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn nhìn nhau một giây, Nhan Mạt Hàn tiến đến bên tai của Nam Cung Ảnh " Âu Dương Dật, anh ấy bị gì vậy? Dạ Như cũng thế, là lạ"

" Tối nay về nhà sẽ giải thích cho em hiểu" Nam Cung Ảnh không nói nhiều, lấy ra một điếu thuốc đốt rồi hít vài hơi

Nói thật, Nhan Mạt Hàn ghét mùi thuốc lá, mùi thuốc nồng nặc làm cho cô bị ho... Nam Cung Ảnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, đôi mi thanh tú ở cùng một chỗ, có chút khó chịu ho khan.. Hắn không nghĩ ngợi liền dập tắt điếu thuốc

" Nhưng tối nay Dạ Như nói sẽ gọi cho tôi" Nhan Mạt Hàn đợi khói thuốc tắt hết, có mấy phần vui mừng, nhưng rất nhanh mở mắt nhìn

" Doãn, trông chừng Dật, đừng để hắn uống quá nhiều, tôi cùng Nhan Mạt Hàn ra ngoài đi dạo, thuận tiện kể mọi chuyện cho cô ấy biết" Nam Cung Ảnh nnói xong, cầm áo khoác tây phục vắt trên ghế, kéo Nhan Mạt Hàn ra ngoài

Thật không nghĩ là hai năm sau sẽ gặp lại nhau!

Dạ Như núp ở trên ghế salon, mắt có chút hơi trướng

Thế nào? Còn không quên được sao? Khoé miệng cô nâng lên một tia cười nhạo..

Ban đêm ở thành phố M, vẫn rất náo nhiệt, đèn đường sáng rực. Nam cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn chọn công viên gần khách sạn nhất, dọc theo tảng đá trải thành lối đi, từ từ tản bộ

"Bên trong... Tay" Nhan Mạt Hàn có chút xấu hộ vặn vẹo uốn éo bàn tay bị Nam Cung Ảnh nắm chặt

" Thế nào?" Nam CUng Ảnh làm như không biết, khoé miệng nâng lên nụ cười

Nhan Mạt Hàn lắc đầu một cái.. Dù sao chuyện cũng như vậyrồi, cũng chỉ là con cờ, sau khi hợp đồng kết thúc cô sẽ có được một khoản tiền.. Nhan Mạt Hàn bình tĩnh đi, bản thân chỉ là con cờ thôi

Nhìn cô không nói gì, Nam Cung Ảnh kéo cô đến một cây đại thụ

" Em, hình như gần đây đặc biệt bình tĩnh?"

Thành phố M bây giờ là mùa đông, những y phục đơn bạc mà Mạt Hàn mặc có thể bị gió đông làm lạnh rét, không khỏi rùn mình vì lạnh..

Nam Cung Ảnh không nói gì, cởi áo khoác xuống, khoác lên vai Mạt Hàn

Nhan Mạt Hàn sửng sốt " không cần đâu, không cần.. Tôi không lạnh" Ngay cả lúc nói, hàm răng cũng có chút đánh nhau

" Vậy mà còn nói là không lạnh? Hàm răng đang đánh nhau đó" Nhìn Nhan Mạt Hàn, có chút buồn khoé miệng cong lên

Được rồi, Nhan Mạt Hàn không nói gì, chỉ nắm thật chặt áo khoác, giống như không hề lạnh..

" Chỉ có thể nói tôi đã thông suốt rồi, nên mới bình tĩnh như vậy"

Nhan Mạt Hàn cười cười, nhìn về phía xa

" Nghĩ thông suốt cái gì?" Nam Cung Ảnh dứt khoát ngồi trên cỏ, Nhan Mạt Hàn ngẩn người nhưng cũng ngồi xuống theo

" Không ngờ là Nam Cung đại tổng giám đốc mà cũng ngồi trên bãi cỏ" Nói xong, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, đèn đường sáng rực, bầu trời khó coi rõ ràng cũng rất nhiều sao sáng

" Có nhiều chuyện đã xảy ra, vừa bắt đầu tôi không có cách nào tiếp nhận, nhưng sau lại... tôi nghĩ tôi nên thay đổi gốc độ mà nhìn nhận vấn đề.. Mất thân, tôi có thể nói gì? Ban đầu không có trường học, lại bị anh uy hiếp.. Tôi nghĩ, có lẽ ông trời sớm cho tôi có một chút mơ mộng thôi" Nhan Mạt Hàn thở dài, mặc dù có chút tiếc hận.. Hơn nữa hiện tại, người hộ mệnh duy nhất của cô, Ngôn Lạc Thần cũng đã trở về thành phố A

Nam Cung Ảnh nhìn chút trên đôi gò má bị thương của cô, trong lòng khẽ run..

" Ngôn Lạc Thần đi rồi?" Quả nhiên, chuyện gì hắn củng biết, không có gì có thể dấu được Nam cung Ảnh

" Ừ" Nhan Mạt hàn khẽ gật đầu

*****

Nam Cung Ảnh sải bước vào phòng, tới bên giường ngồi xuống..

Bàn tay sờ vào trán của Dịch Điều Vi, có hơi nóng..

" Ảnh.." Dịch Điều VI lẩm bẩm nói, nhìn ra được đôi môi của cô rất khô..

Nam Cung Ảnh cau mày " Em bị sốt?"

" Em thật khó chịu.." Dịch Điều Vi không trả lời trực tiếp nhưng từ biểu hiện có thể thấy cô đang bị sốt

" anh rót nước cho em" Nam CUng Ảnh đứng dậy rời khỏi phòng, đến phòng bếp rót nước rồi nhẹ nhàng ôm Dịch Điều Vi đút nước cho cô uống

Dịch Điều Vi cười " Cám ơn"

Nụ cười của cô vô cùng yếu ớt. Sáng sớm hôm nay ỡ bãi đậu xe thấy Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh cùng nhau xuất hiện, tâm tình không tốt, cuối cùng, tắm nước lạnhvề sau không chú ý nên bị sốt

Được Nam Cung Ảnh chăm sóc, dịch Điều Vi có chút đắc ý, cô muốn, đứng bên cạnh hắn

Đem nước uống hết, cô tựa vào trong lòng ngực hắn

" Ảnh.. Em thật khó chịu.." Một giọt nước mắt của cô chảy ra, tiếp đó lại nói" Em ở đây, lúc nào cũng sợ Mark tìm đến, em bây giờ là người mẫu của nước Pháp, lại ẩn cư ở đây, một mình tự chăm sóc, em không dám quấy rầy anh cùng Mạt Hàn, em thật sự rất sợ..." Nói xong, Dịch Điều Vi bắt đầu nức nở, hai vai run rẩy

Lòng của Nam Cung Ảnh hơi đau, nhiều năm như vậy, cô đã chịu bao nhiêu là cực khổ

Có chút xót xa ôm lấy cô " Thật xin lỗi"

"Ảnh" Dịch Điều Vi cuối cùng đã bớt khóc, đôi tay vòng qua eo của Nam cUng Ảnh, cứ như vậy lẵng lặng nằm trong lòng ngực của hắn nhưng trong lòng cô hiểu rồi sẽ có một ngày cô sẽ lấy lại tất cả những gì mình đã mất từ thân thể lẫn cả trái tim của Nam Cung Ảnh

--

Đêm khuya, Nhan Mạt Hàn đứng ở ban công, nhàm chán nhìn lên bầu trời đầy sao..

Hôm nay, Âu Dương Dật uống say không còn biết gì, xém tí đã ói đầy ra xe của Doãn thiệu Hàn

Trong tay cầm điện thoại, rốt cuộc vang lên, là Dạ Như

" Này, Dạ Như" Nhan Mạt Hàn bắt điện thoại, có chút lo lắng hỏi

Dạ Như nghẹn ngào" Hai năm trướcc mình và Âu Dương Dật đã từng yêu nhau..." Một câu nói, làm cho Nhan Mạt Hàn sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng

" Nhưng về sau, vì gia thế của hai gia đình quá khác biệt, nên cuối cùng không thể ở cùng nhau mà phải chia tay" Thật ra thì, tình yêu như vậy Nhan Mạt Hàn hiểu rất rõ, cũng giống cô và Ngôn Lạc Thần suốt đời không bao giờ có thể ở cùng nhau... Dạ Như và Âu Dương Dật cũng là vậy

" Người nhà của Âu Dương Dật cho rằng tớ không xứng với anh ấy, không cho phép hai người quen nhau. Cho nên đi đến đâu, giữa bọn mình cũng phải giữ khoảng cách... Tình yêu như vậy, quá mệt mỏi" Dạ Như nói xong, bắt đầu thút thít..

Nhan Mạt Hàn có chút gấp gáp " Dạ Như, bằng không tối nay tớ qua ngủ với cậu, đợi tớ" Nói xong, Nhan Mạt Hàn cúp điện thoại, không cho Dạ Như có cơ hội phản bác. Mặc quần áo, mang giày chạy xuống lầu

Bên trong phòng khách Vân tẩu thấy thế..

" Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?" Nhìn đồng hồ đã là 10g30 tối, trễ như vậy còn ra ngoài?

" Tôi đi gặp bạn, nói Ảnh không cần đợi tôi. À, Vân tẩu, cô có thể gọi tôi là MẠt Hàn á" Nói xong, Nhan Mạt hàn lộ hàm răng trắng tinh, cười cười, xoay người chạy ra ngoài cửa

" Thiếu phu nhân.. MẠt Hàn! Tôi gọi tài xế chở cô đi" Lời còn chưa nói hết, Mạt Hàn đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu

Đồng hồ điểm báo 12g, Nam Cung Ảnh có chút mệt mõi quay về biệt thự

Bên trong biệt thự, không có một ánh đèn, hắn nghĩ là cô đã ngủ..

Nhưng vừa mở cửa phòng ra, phát hiện trong phòng ngủ không có lấy một hơi thở.. Nam Cung Ảnh kịp phản ứng, cô ấy không có ở đây

Nội tâm tự nhiên dâng lên một tia lo lắng và tức giận.. Chuyện hiểu lầm của lần trước đã được giải quyết, trừ ngày hôm qua thì đã lâu rồi Nam Cung Ảnh không có ôm cô ngủ.. Cô như thế nào mà hiện tại lại không ở đây?

*****

Nhan Mạt Hàn đi đâu, Nam Cung Ảnh liền lấy chìa khoá quay lại vào trong xe

Ở nhà Dạ Như, Nhan Mạt Hàn cùng ngồi trên ghế salon với Dạ Như

Dạ Như hiện tại tâm tình không tốt, trong lòng vẫn không quên được Âu Dương Dật, thật không nghĩ trên thế giới lại có một chuyện tình như thế này...

Từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp kem và hai cái muỗng

" Tốt lắm, Dạ Như không thương tâm, chúng ta ăn kem thôi" Nhan Mạt Hàn cười cười, đưa cái muỗng cho Dạ Như

Dạ Như miễng cưỡng tươi cười, bắt đầu ăn kem chưa đến năm phút sau thì tiếng chuông cửa vang lên..

" Tớ đi mở cửa" Dạ Như để cái muỗng xuống, nhìn Nhan Mạt Hàn cười rồi đi mở cửa

Một lát sau, Dạ Như nghiêng đầu.. Sắc mặt ngớ ngẩn

"Tiểu Hàn, nhất định là tìm cậu"

Dạ Như cười cười, mở cửa ra liền thấy Nam Cung Ảnh sắc mặt tối xầm vào nhà trọ

Lúc này Nam Cung Ảnh mới phát hiện ra, khu này không phải là cùng khu với Dịch Điều Vi sao? Vừa rồi vì lo lắng sắp phát điên nên bây giờ mới phát hiện ra

Nhan Mạt Hàn đang ăn được một nửa muỗng ken, thấy Nam Cung Ảnh tiến vào, cô cũng rất hoảng sợ

"Bà cô sao lại đến nơi này?" Nhan Mạt Hàn vội vàng để kem xuống, vọt một cái liền đứng lên, trong miệng nói gì cũng không biết..

" Kêu ai là bà cô? Phải gọi tôi là chồng" Nam Cun Ảnh sắc mặt tối xầm thêm mấy phần liền kéo tay Nhan Mạt Hàn đi

" Này, đợi chút. Tôi còn chưa nói chuyện rõ ràng cùng Dạ Như! Anh" Nhan Mạt Hàn có chút gấp gáp, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về hướng Dạ Như, Dạ Như nhún nhún vai, cười cười, dùng động tác tay chào chào tạm biệt

Cứ như vậy, Nhan Mạt Hàn bị vào miệng cọp rồi. Thật không nghĩ bạn tốt của mình lại có thể " Thấy chết mà không cứu"

--

" Đi chuẩn bị nước để tắm" Nam Cung Ảnh ra lệnh, cởi mấy nút áo, lộ ra bộ ngực rắn chắc

"" Chính anh sẽ không tha nha" Nhan Mạt Hàn liếc nhìn, nhưng vẫn tỉnh táo chạy vào phòng tắm, tiếng nước rào rào nói ho hắn biết, cô bắt đầu mở nước rồi

Chợt, Nhan Mạt Hàn cảm thấy bên hông căng thẵng, cô quay đầu lại chính là Nam Cung Ảnh..

" Nè, định hù chết tôi sao?" Nhan Mạt Hàn nâng đỡ một bên, cái chính là cô xém bị Nam Cung Ảnh hù đến rớt tim ra ngoài, trừng mắt liếc hắn một cái

" Vợ à, em có phát hiện hay không tối hôm qua chúng ta... Không có khoác gì bên ngoài hết nha" Nam Cung Ảnh cười cười, mập mờ nói khẽ bên tai của cô

"A" Nhan Mạt Hàn sợ hãi thốt ra một tiếng, hết thảy mọi việc đều đã muộn! Hắn không có mang.. Vậy..

Tính toán tính toán tính toán

Nhan Mạt Hàn bắt đầu tỉ mỉ đếm từng ngón tay, đếm một hồi sau cô nở một nụ cười đắc thắng " Thật tốt, hôm qua là ngày an toàn"

Điều này đối với cô thì không có gì tốt hơn, là một tin tốt...

Nhưng sắc mặt của Nam Cung Ảnh thì đã tối xầm...

Cô gái này như vậy không muốn mang thai con của hắn?!

" Nước tắm chuẩn bị xong rồi xin mời tiên xin vào"Nhan Mạt Hàn dùng tay làm dấu mời mời, một tay còn lại chống đỡ lồng ngực của NAm Cung Ảnh cho hắn cách xa mình một chút

Hừ! Cái người phụ nữ này ghét hắn vậy sao?!? Vậy thì được, cô sẽ phải chịu trừng phạt

Nam Cung Ảnh không cho Nhan Mạt Hàn bất cừ cơ hội nào, lôi cô cùng nhau chui vào bồn tắm

" Này! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra! Đừng.." Nhưng tất cả lời nói đều bị chôn giấu dưới đôi môi của Nam Cung Ảnh

-Tại Thành phố A-

Ngôn Lạc Thần vẫn như cũ dạo bước bên trong phòng, hắn về thành phố A chưa được 24 tiếng liền muốn quay trở lại thành phố M

Hiện tại, Lạc Thần có hai lựa chọn, một là sang NewYork, hai là quay trở lại thành phố M, sang tổng công ty ở NewYork hoặc là quay về công ty con ở thành phố M..

Dù thế nào đi nữa hắn vẫn là tổng giám đốc nên có quyền quyết định.. Nhưng.. hiện tại.."Nhan Mạt Hàn! Anh Thật sự nhớ em"

Đứng ở trên ban công của biệt thự, nhìn ánh đèn đang chíu rọi ở phương xa, nội tâm dâng lên một cảm xúc nhớ nhung không nguôi

Mạt Hàn, bây giờ em đang làm gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)