Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 17

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 17
Không thấy Nhan Mạt Hàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


" Tiểu thư, bên kia có người tìm cô, nói cô ra đằng sau một chút" Một người phục vụ tiến đến, lễ phép nói với Nhan Mạt Hàn

Có người tìm cô? Nhan Mạt Hàn nghi ngờ vài giây sau đáp lại " Là ai?" Nhìn gương mặt Chu Tổng đằng kia, làm cho cô không hiểu vấn đề cũng đã tỉnh vài phần

" À, là một người phụ nữ tìm cô " Người phục vụ cười cười, liền lui xuống

" Mạt Hàn, anh đưa em đi" Ngôn Lạc Thần buông ly rượu trong tay, có chút lo lắng

" Không cần! Cũng chỉ là phụ nữ! Có thể làm gì em, ha ha, anh chờ em là được rồi, em sẽ mau quay lại" Nói xong, Mạt Hàn bước nhanh rời khỏi đại sảnh, tới phía sau.. Hiện tại là giữ tháng 11, khí trời rất lạnh

Trong hậu trường phía sau, ban đêm gió thổi làm cho Nhan Mạt Hàn mấy phần sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau. Đột nhiên, một cái tay bịt mũi và miệng của cô lại

" Ai.. Là Ai?" Vị cay cay chui vào mũi cô, cô còn chưa có thời gian suy nghĩ, đã cảm thấy đầu mình đau nhức, trước mắt là một màu đen, ngất đi. Trong giấc mộng, mơ mơ màng màng cô cảm giác được có người nhét cái gì đó vào miệng của mình ép nuốt xuống, chân tay không khống chế được từ từ nóng lên

Mạt Hàn thế nào vẫn chưa quay lại? Ở lầu dưới, Ngôn Lạc Thần có chút nóng nảy, đi khắp nơi hỏi thăm vẫn không có tin tức. Cuối cùng phải tìm đến Nam Cung Ảnh

" Này, anh có thấy Mạt Hàn đâu không" Lạc Thần đè nén giọng

Nam Cung Ảnh ngẩn người

" Không thấy Nhan Mạt Hàn?" Nội tâm bắt đầu nóng lên, không nhìn thấy Nhan Mạt Hàn? Ngộ nhỡ rơi vào tay của Chu Tổng....

" Ừ, vừa rồi có người tìm cô ấy, cô ấy liền đi ra phía sau, rất nhanh sẽ trở lại. Bây giờ hơn nửa tiếng rồi, không thấy cô ấy quay lại, tôi ra đằng sau cũng không thấy ai" MẶc dù không muốn nói chuyện cùng Nam Cung Ảnh, nhưng tình thế cấp bách phải đến tìm hắn hỏi thăm

" Shit" Nam Cung Ảnh mắng " Xin lỗi, không thể tiếp chuyện, có việc gấp" Nam Cung Ảnh liền xoay người bị Dịch Điều Vi kéo lại, để ly rượu xuống bàn

" Ảnh, anh muốn đi đâu?" Dịch Điếu Vi biết bây giờ không chừng Nhan MẠt Hàn đã ở cùng với Chu Tổng, cô làm sao có thể nói ra để Nam Cung Ảnh và Lạc Thần phá hư?!

" không nhìn thấy Mạt Hàn, anh phải đi tìm" Nói xong, Nam Cung Ảnh kéo tay Dịch Điều Vi ra, nhưng Dịch Điều Vi nắm chặt không buông

" Ảnh, có thể cô ấy đi vệ sinh thôi! Anh làm gì mà hốt hoảng vậy? Một yến hội như vậy, anh muốn bỏ em lại một mình sao?" Dịch Điều Vi tỏ ra tủi thân, hốc mắt liền đỏ, tiếp theo là những giọt nước mắt rơi xuống

" Điều Vi, yên tam, em sẽ an toàn" Nam Cung Ảnh thật sự rất sốt ruột, Cánh tay của Dịch Điều Vi nắm chặt không buông

" Không phải là vì cái này.. Anh như vậy, cũng thật mất mặt nha" Dịch Điều Vi oan ức nói, đôi tay nắm chặt cánh tay của Nam Cung Ảnh không buông, cô nhất định phải để cho hắn ở lại

" Dịch Điều Vi, vợ của Nam Cung Ảnh có thể xảy ra chuyện, cái người ngoài như cô không nên xen vào chứ?" Ngôn Lạc Thần cũng gấp gáp, nhưng cánh tay của Dịch Điều Vi vẫn không buông, nên Ngôn Lạc Thần rất tức giận

(JJ: A cái con Dịch Điều Vi này, sao mà mày lì như trâu vậy?T_T)

" Người ngoài? Anh là ai? Anh không phải là anh trai của cô ấy sao? Ngay cả ruột cũng không phải, cẩn thận đến lúc đó người ta lại nghĩ hai người loạn luân " DỊch Điều Vi tức giận, răng rắc nói một hơi

" Dịch Điều Vi, cô đủ rồi" Nam Cung Ảnh tức giận hét lớn, làm cho Dịch Điều Vi giật mình, có chút sợ hãi hai tay run nhẹ

(JJ: tùy trường hợp, mình sẽ đổi cách xưng hô nha)

Nam Cung Ảnh không nói thêm lời nào, rút cánh tay của mình về, nhìn thoáng qua Dịch Điều Vi xoay người rời đi. Trong lòng cũng cảm thấy ấy náy, có lẽ không nên tức giận với Điều Vi như vậy, nhưng Dịch Điều Vi mắng Nhan Mạt Hàn. Hắn không cho phép bất kì ai làm như vậy! Đôi tay thành nắm đấm, đi rất nhanh

Khách sạn ở trên lầu, trong phòng truyền đến tiếng nước chảy. Chu Tổng ngâm nga một ca khúc nhỏ, đứng ở dưới vòi sen nghĩ đến mỹ nhân đang ở bên ngoài

" A.." Bên trong phòng, Nhan Mạt Hàn nằm trên giường, cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, tay không ngừng nắm cổ áo mở ra

*****

Nóng.." Nhan Mạt Hàn có chút khó thở, lúc này Chu Tổng cũng đã tắm xong, khoác một cái khăn từ phòng tắm đi ra. Nhìn thấy mỹ nhân nằm trên giường, dược đã thấm vào, trong lòng rất vội rồi lại không. Nghĩ đến cứ từ từ chầm chậm mà hương thụ

"Ơ, mỹ nhân, có muốn hay không?" Cánh tay của Chu Tổng sờ gò má của Nhan Mạt Hàn một cách tỏm lợm. Nhan Mạt hàn hé mở cặp mắt, vẫn còn ý thức được, thấy gương mặt của Chu Tổng, sau một hồi liền thức tỉnh, cô đã bị hạ dược rồi

" A... Đừng! Bỏ tôi ra" Nhan Mạt Hàn khó chịu uốn éo người, không có khả năng khống chế, cảm thấy cái tay của Chu Tổng trong lòng nổi lên từng trận ghê tỏm

" Hà.. đừng giả vờ nữa" Chu Tổng nói xong, liền vươn tay muốn cởi bỏ y phục của Mạt Hàn

" Ghê tỏm... Ngươi... ngươi.. Dừng lại, đừng đụng vào tôi" Nhan Mạt Hàn cắn môi dưới, nổ lực để bản thân tự mình ý thức

Chu Tổng nở nụ cười ghê rợn, Nhan Mạt Hàn giơ chân lên, dùng hết ý thức và sức lực cuối để đá vào người Chu Tổng

Nhưng chân vừa giơ lên, đã bị Chu Tổng bắt lại

" Ha Ha, cũng biết được em sẽ phản khán! Xem tôi như thế nào mà thu thập em" Chu Tổng hứng thú, lấy một sợi dây dưới sàn ra

" Khốn nạn, đồ cầm thu, chết cả nhà của ngươi, cả nhà" Nhan Mạt Hàn gào thét, tứ chi vô lực mặc cho Chu TỔng đem lấy hai tay hai chân của cô cột vào bốn góc giường

" Xoẹt Xoẹt Xoẹt..." Mấy tiếng ngắn ngủn, y phục đã trở thành những mảnh vụng, người Nhan Mạt Hàn lỏa lồ làm cho Chu Tổng không ngừng nuốt nước miếng không kịp chờ đợi liền nhào đến

" A... khốn nạn, đồ khốn nạn, khốn nạn" Nhan Mạt Hàn hung hăng cắn môi dưới, đến khi môi đã chảy máu cô cũng không chịu nhã ra. Cô khóc, nhưng trong nháy máy cô lại gọi tên Nam Cung Ảnh

" Ảnh.. Cung Ảnh... Nam Cung Ảnh... cứu em.." Trên gương mặt cô, những giọt nước mắt không ngừng chảy làm cho lớp trang điểm lem hết. Giờ phút này cô tự như một kẻ tiểu nhân, mặc cho người khác định đoạt... Y phục trên người, không còn lại bao nhiêu, chân tay lại không thể nhúc nhích, Lúc này cánh tay ghê tỏm của chu tổng đang ở trên hai quả đào của cô, chuẩn bị cởi áo ngực của cô ra, liền ở cửa có tiếng " rắc" truyền đến

Chu Tổng không phát hiện, một giây kế tiếp, liền bị một người nhéo lên

" Phanh" Một giây kế tiếp, Nam Cung Ảnh đấm vào mặt Chu Tổng, Chu Tổng liền ngã xuống..

" Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh đến trước giường, cởi bỏ sợi dây đang trói tay chân của cô, nhìn gương mặt ửng hồng của cô và đôi môi đã bị cô cắn nát, hắn hiểu được cô bị hạ dược, thật bị hạ dược rồi! Nam Cung Ảnh cởi áo khoác, khoác lên người Nhan Mạt Hàn

" Để cho tôi tới " Ngôn LẠc Thần đánh thêm mấy quyền vào người Chu Tổng, đứng lên muốn ôm lấy Nhan Mạt Hàn

" Không nên đụng vào cô ấy, cô ấy bị hạ dược rồi! Nhớ, anh là anh trai của cô ấy, hai người không thể ở chung một chổ!" Lúc nào thì Nam Cung Ảnh đã biến thành người hẹp hòi như vậy? Chính hắn cũng không biết, nhanh chóng lấy cái chăn bao lấy Nhan Mạt Hàn, bồng cô lên...

" Nam Cung Ảnh... thật... có phải là anh không?" Nhan Mạt Hàn lạnh lùng gào khóc, đưa tay run rẩy sờ lên gò má của Nam Cung ảnh.. Người đàn ông này lại khẩn cấp cứu cô.. Lần trước quỳ gối ở phòng khách, hắn không cần cổ phần liền bế cô dậy, nhờ Vân Tẩu hơn nữa đêm xoa xoa đầu gối cho cô

Một bên, Ngôn LẠc Thần quay đầu đi, trong tâm rất đau.. Hắn quyết định, nhanh chóng mà trở lại thành phố A thôi

" Đối với cô ấy, tốt hơn một chút, đừng làm khổ cô ấy hiểu không?" Nam Cung Ảnh ôm lấy Nhan MẠt Hàn, chuẩn bị rời đi, Ngôn Lạc Thần nhặt những mảnh vụng của bộ y phục. Ngoài miệng chúc phúc họ nhưng trong lòng rất đau.. Bất quá vẫn vậy, hắn không cho phép ai làm tổn thương cô... hắn muốn là người che chở cho cô, dù là lúc nào đều muốn như vậy

" Ừ, không cần anh nói tôi cũng đã biết" Nam Cung Ảnh nhìn Ngôn Lạc Thần dừng lại một chút sau đó ôm Nhan Mạt Hàn rời khỏi lầu năm

Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn đến một căn phòng khác, đặt cô ở trên giường mới đột ngột cảm thấy, thật khó giải quyết

*****

Trong căn phòng to lớn của khách sạn, không khí một lần nữa trở nên yếu dần. trong nháy mắt Nam Cung Ảnh cảm giác được sự khó thở, hắn nhìn gương mặt ửng hồng của Nhan Mạt Hàn đang nằm trên giường, quay đầu đi có chút phiền não, chuyện như vậy mà cũng xảy ra? Rốt cuộc phải làm sao?

" Tôi... Tôi thật khó chịu.." Nhan Mạt Hàn uốn éo người, đôi tay cào loạn xạ. Mắt thấy, sẽ phải bỏ cái chăn dầy kia ra

Nam Cung Ảnh vội chạy đến, có chút bận tâm nắm lấy tay của cô, không thể làm loạn

Cái đêm đó đã đi qua, Nam Cung Ảnh như thế nào lại tôn trọng một người con gái như vậy? Người như Nhan MẠt Hàn, hắn không muốn tổn thương cô một lần nào nữa...

" Nóng.." Nhan Mạt Hàn nắm cánh tay của Nam Cung ảnh, giống như chộp được người cứu mạng, khi thân thể tiếp xúc, cô thư thái một chút

Nam Cung Ảnh ngẩn người, Nhan MẠt Hàn choàng tay qua cổ của hắn.. mà đôi môi hồng hồng tựa như cánh hoa, không nghĩ gì hôn lên môi của Nam Cung Ảnh

Ông Trời! Nhất thời Nam Cung Ảnh thấy đầu óc trống không, sau đó như một con sư tử đói bụng, đem Nhan Mạt Hàn đè ở phía dưới

Lần đầu tiên, Nhan Mạt Hàn ở thế chủ động. Bên trong, hormone kích thích thần kinh của cô

" Đừng.." nhẹ nhàng âm thanh, lần nữa lại kích thích Nam Cung Ảnh. Đôi tay không yên phận, đụng đến hai bầu ngực căn tròn của cô mà đùa giỡn, cởi tất cả những gì còn vướng víu lại, hắn muốn người phụ nữ này, muốn người phụ nữ này

" Nhan Mạt Hàn... tối nay, em biết em đang làm gì không?" Nam Cung Ảnh ghé vào tai của cô, nhẹ nhàng hỏi

Bên trong gian phòng, chỉ có ánh đèn ngủ...

Không khí thật mập mờ..

Cô thở hổn hển, nói với hắn " Nam Cung Ảnh... tôi thật khó chịu... Anh giúp tôi một chút..."

Nhan Mạt Hàn không còn biết cô đang nói gì, khó chịu cô thật là khó chịu gần như phát điên, trong cơ thể từng cơn hỏa cứ ào ạt thiêu đốt cơ thể của tôi

Cô Chủ động hôn Nam Cung ảnh, cố gắng nhớ đến lúc Nam Cung Ảnh hôn cô, bắt đầu nhanh chóng nhào đến quấn lấy đầu lưỡi của Nam Cung Ảnh

Sau đó, hắn lại đáp lại

Đầu ngón tay, khẽ trượt lên từng tấc da thịt trắng nõn của cô, cảm thấy cô đã sẵn sàng, không chờ thêm nữa, hắn mạnh mẽ tiến vào

" Ư.." Loại cảm giác này, Nhan Mạt Hàn cảm thấy thần kinh đạt ở mức độ cao nhất

Nam Cung Ảnh bên hông cũng bắt đầu dịch chuyển, mỗi một lần, lại đi đến điểm sâu nhất của cô

Loại cảm giác này, giống như đang phiêu du trên chín tần mây, chưa bao giờ thoải mái như thế, động tác của Nam Cung Ảnh bắt đầu tăng nhanh hơn

Trong nháy mắt, lòng của Nhan Mạt Hàn bị một cảm giác sung sướng lấp đầy, cái đó cùng hắn dáng chặt cùng một chỗ. Không muốn thoát khỏi cảm giác này, ngay chính bản thân cô cũng cho rằng đó là tình yêu, thật buồn cười

Kích tình qua đi, Nam Cung Ảnh thở nhẹ, những giọt mồ hôi trên người cô, hắn nhìn thành quả của mình thật cảm thấy hài lòng

Nhan Mạt Hàn mệt mõi không còn sức lực mà giãy dụa

Hôn lên đôi gò má ửng hồng của cô. Nam Cung ảnh đem cái chăn, dũi ra, Kéo Nhan Mạt Hàn vào trong lòng ngực. Thật cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng nhấm hai mặt lại. Đêm nay, có khả năng ngủ rất ngon

Ban Đêm, ở trong phòng của khách sạn tràn đầy hơi thở, như vậy thật ấm áp, ở trong lòng ngực hắn, Nhan Mạt Hàn chậm rãi đi vào giấc mộng

*****

Hôm sau, bên trong phòng khách sạn, giống như đêm hôm qua

Nam Cung Ảnh chậm rãi mở mắt, cho là trời vẫn còn tối, nhưng những ánh sáng chui khẽ qua rèm cửa nhắc nhở hắn trời đã sáng rồi

Tiện tay lấy điện thoại trên đầu giường, vì tối hôm qua đã chỉnh chế độ yên lặng, nhìn vào màn hình là mấy chục cuộc gọi nhỡ

Tất cả các cuộc gọi đều là của Dịch Điều Vi, ngoài ra còn có hai cuộc là ở nhà chắc chắn là Vân Tẩu gọi đến. Tối hôm qua không trở về, cũng không báo cho Vân Tẩu, chắc chắn sẽ lo lắng

Cẩn thận mặc quần áo, xuống giường đến đại sảnh, cầm điện thoại gọi trở về

Điện thoại có người bắt, truyền đến là âm thanh lo lắng của Vân Tẩu

"Thiếu Gia! Tối hôm qua ngài đi đâu, sao không cùng thiếu phu nhân trở về?"

" À, chuyện đó, tôi và cô ấy ở lại khách sạn, hôm qua mệt quá nên ngủ quên" Nam Cung Ảnh day day hai bên thái dương

" À, thì ra là vậy! Hôm qua ông nội và phu nhân có nói hơn một tháng rồi không thấy hai người, muốn mời hai người về nhà cũ một chuyến, nói khi nào hai người có thời gian hãy báo liền cho họ bbiết, phu nhân còn nói về cái áo màu tím, tóm lại có thời gian cùng với thiếu phu nhân về nhà cũ một chuyến" Vân Tẩu nói

Nam Cung Ảnh nghĩ nghĩ, cái váy màu tím?...

" Tôi biết rồi" Nói xong, cúp máy lại nhắn tin cho Dịch Điều Vi " Ngày hôm qua tìm được Mạt Hàn rồi, cô ấy không sao, chỉ là bị hạ dược, nhưng mọi thứ đã ổn rồi, thật xin lỗi... Tối hôm qua không nói một tiếng cùng em vì mọi chuyện quá đột ngột... Thật ngại Dịch Điều Vi"

" Trễ rồi trễ rồi" Nhan Mạt Hàn ngồi dậy, nắm tóc, vén chăn lên nhìn. Shit! Quần áo... y phục... ! Ngay sau đó nhìn quanh bốn phía, này.. giống như nhà của Nam Cung Ảnh a...

" Dậy rồi sao?" Phía trước truyền đến âm thanh, Nhan Mạt Hàn liền quay đầu lại

Một giây kế tiếp, cô bị người đàn ông trước mặt này dọa sợ đến mức chui ngược vào trong chăn

" A... ! Anh anh, tại sao lại ở đây, lại còn không mặc quần áo?" Lập tức kéo chăn lên, thân thể trốn vào trong, chỉ hé đầu ra

" Tối hôm qua không biết là ai, cầu xin tôi giúp đỡ? Ừ?" Nam Cung Ảnh khoanh tay lại để trước ngực, nhìn Nhan Mạt Hàn từ trên xuống dưới

Trong lúc nhất thời, Nhan Mạt Hàn không thể nhớ được hôm qua đã xảy ra chuyện gì... Đợi một chút... Cô bị Chu Tổng hạ dược.. sau đó sau đó và sau đó....

A! Trời ạ... Lại lại bị ăn sạch sẽ rồi... Cô biến thành bạn trên giường với hắn rồi sao?

" Được rồi" Cô tỉnh táo trả lời khiến Nam Cung Ảnh có chút ngoài dự đoán. Nhan Mạt Hàn lạnh lùng lộ vẻ ngoài đầy thương cảm... Có một số việc cô nên biết rõ, cùng người đàn ông này kí kết rồi, biến thành bạn trên giường với hắn... Sau khi hợp đồng kết thúc có lẽ sẽ được một khoảng tiền! Đúng không, như vậy so với tổng giám đốc cái gì cũng không tốt hơn. Nhan Mạt Hàn cười trừ, xuống giường nhặt quần áo lên

" Anh.. có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn thay quần áo" Nhan Mạt Hàn cầm lấy quần áo, đứng trên thảm

" Chà, tối hôm qua cái gì cần thấy đã thấy hết rồi" Nam Cung Ảnh có chút khiêu khích tiến gần lại cô

"Không đùa giỡn với anh, anh không đi tôi đi" Nói xong, giữ khoảng cách một chút, cô kéo chăn nhấc chân vào toilet

Nam Cung Ãnh cũng sắp muộn giờ, đồng hồ lúc này đã là 9g30

" Tôi đi trước sắp trễ rồi.. Cái đó, anh có thể chở tôi một đoạn đường được không?" Nhan Mạt Hàn khó xử nhìn đồng hồ trên tường

" A? Nhưng tôi cũng trễ rồi" Nam Cung Ảnh chỉ chỉ lên đồng hồ

" Nhưng anh là Tổng giám đốc, đi trễ cũng không sao! Nhanh lên một chút! Làm ơn làm ơn" Nói xong, Nhan Mạt Hàn kéo tay nam Cung Ảnh ra khỏi khách sạn

" Hôn tôi một cái, tôi liền chở em đi" Được voi đòi tiên, Nam Cung Ảnh da mặt thật dày, khiến Nhan Mạt Hàn mất kiên nhẫn

Gương mặt thoáng đỏ, người đàn ông này thật quá đáng

" Nói cho anh biết! Anh đừng quá mức! Vậy... A, tôi trễ rồi! Hôn một cái liền một cái" Nói xong, nhanh chân nhón lên, đặt ở gò má của Nam Cung Ảnh một nụ hôn

Bên trong bãi đổ xe, Dịch Điều Vi ngồi cả đêm, nóng giận cầm điện thoại. Nhận được điện thoại, cô khẽ ngẫng đầu

Rồi sau đó nhìn qua kính, thấy hai hình dáng quen thuộc... Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh.. bọn họ...

" Tại sao... Tại sao?" Cô lẩm bẩm nói... Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống. Cô đợi cả đêm, đợi lâu như vậy, không ngủ ngồi chờ hắn... Nhưng cuối cùng kết quả là như vậy? Tại sao lại là như thế này? Tại sao?

" Nhan Mạt Hàn! Tôi hận cô, tôi hận cô, hận cô " Cô thét chói tai, xe cách âm tốt nên ở một bên khác, Nam cung Ảnh và Mạt Hàn vào ngồi trong xe, không ai nghe được tiếng hét của Dịch Điều Vi

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)