Truyện:Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán - Chương 254

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán
Trọn bộ 257 chương
Chương 254
Phiên ngoại: Sở Dao (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-257)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô tên là Sở Dao, sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có, cha và mẹ yêu thương lẫn nhau, lại vô cùng yêu thương cô, ông nội và bà nội cũng thương cô, cô như là một tiểu công chúa, mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc.

Vui vẻ lớn lên.

Cô cho là, trên đời này cô là người con gái vui sướng nhất, nhưng mà, cô sai lầm rồi.

Năm ấy, ngày đó, là ngày cả đời tôi khó quên, cô từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục.

Ngày đó là sinh nhật của cô, vốn là có hẹn cùng các bạn học ra ngoài chơi đùa, nhưng mà nghĩ lại, từ sau khi lớn lên, chưa bao giờ ăn sinh nhật cùng cha mẹ, trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn với mẹ.

Vì vậy, cô không nói lời nào liền mua bánh kem, chạy về nhà, dự định cho cha và mẹ một kinh hỉ, ai biết, mới vừa bước vào biệt thự, liền nghe được từ lầu hai truyền đến từng trận cãi vả kịch liệt cùng tiếng khóc thất thanh của mẹ, trong lòng cô chấn động, cái bánh kem trong tay rơi xuống đất, đạp đạp đạp chạy đến phòng ngủ của cha mẹ, mới vừa muốn mở cửa phòng, cửa phòng liền bị người bên trong mở ra, cả người cha tức giận từ trong phòng đi ra, ông tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ đứng ngoài cửa phòng, sững sờ một cái, sau đó sải bước rời đi.

Trong phòng, tiếng khóc của mẹ càng tăng. Cô lập tức chạy vào phòng ngủ, chỉ thấy mẹ chật vật ngồi trên sàn nhà, tóc dài xốc xếch không chịu nổi, trên mặt còn dấu năm ngón tay rất rõ ràng.

Một khắc kia, cô càng thêm kinh hãi, cha, cư nhiên đánh mẹ?

Cô chạy đến trước người mẹ, hai tay kéo cánh tay của mẹ, đau lòng nhìn mẹ, “Mẹ, chuyện gì xãy ra? Hai người tại sao đánh nhau? Tại sao? Tại sao?”.

Mẹ nhìn thấy cô, một tay kéo cô ôm vào trong ngực khóc càng thêm lớn, “Xa Xa!”.

“Mẹ…” Hai tay cô ôm mẹ không tiếng động an ủi mẹ.

Hồi lâu, mẹ mới dừng khóc lại, cô kéo mẹ từ trên đất đứng lên đỡ tới trên giường, lại rót cho mẹ một ly nước lạnh, “Mẹ, đến tột cùng xãy ra chuyện gì? Tại sao mẹ cùng cha…”

Mẹ dùng sức hít mũi một cái, miễn cưỡng hướng cô nở một nụ cười, một tay bà nhẹ nhàng vuốt tóc dài mềm mại của tôi, “Xa Xa, con trưởng thành có một số việc, cũng nên biết…”

Cô từ trong miệng mẹ biết được, cha ở bên ngoài có người phụ nữ khác, người phụ nữ kia còn sinh cho cha một người con gái!

Cô nhịn không được cười lên một tiếng, “Mẹ, người quá đa tâm, cha yêu mẹ như vậy, con yêu cha như vậy, cha sẽ không ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, nhất định không”. Cô tin tưởng thái độ làm người của cha, cha tuyệt đối sẽ không đối xử như vậy với cô và mẹ.

Mẹ cười khổ một tiếng, “Đứa ngốc, cha con thích nhất người phụ nữ tên Đồng Kỳ không phải mẹ. Ông ta thích nhất đứa con gái tên Đồng Vũ Vi”.

Nụ cười trên mặt cô nhất thời cứng đờ, cô muốn phản bác lại mẹ, nhưng mà, mẹ cư nhiên biết tên họ của đối phương.

Cô đè nén khổ sở trong lòng, an ủi mẹ, “Mẹ, bất kể cha ở bên ngoài thế nào, mẹ vẫn danh chính ngôn thuận là Sở phu nhân, con còn là thiên kim tiểu thư Sở gia”.

Mẹ nghe lời của cô, vui mừng cười một tiếng, ý vị thâm trường nói, “Con gái bảo bối của mẹ trưởng thành thật rồi”.

Cô vẫn bồi ở bên người mẹ, cho đến khi mẹ ngủ, cô trở lại phòng ngủ của mình, lúc cô đi ngủ đã mười một giờ rưỡi khuya, nhưng mà, cha còn chưa có trở lại.

*****

Lòng của cô một lẫn nữa trầm xuống, vốn chuyện của cha làm cô chỉ tin tưởng năm phần, hiện tại cô tin bảy phần.

Đêm, dần dần khuya, cô trong lúc vô tình dần dần ngủ thiếp đi.

Giữa mơ mơ màng màng, cô nghe được tiếng mẹ khóc, liền từ trên giường bò dậy, chân trần chạy đến cửa phòng ngủ của mẹ, xuyên qua khe cửa tôi thấy được mẹ cúi đầu thương tâm khóc thút thít. Tiếng khóc của mẹ rất khẽ.

Lòng của cô không khỏi đau đớn một hồi, lúc này mẹ sợ bị cô thấy được dáng vẻ thương tâm của mẹ, mới có thể thầm khóc thút thít như vậy.

Nếu mẹ không muốn cô nhìn thấy vẻ thương tâm của mình, như vậy cô sẽ làm bộ không biết đi.

Cô lặng lẽ đóng cửa phòng, trở lại phòng ngủ của mình. Đặt mình nằm trên giường, cặp mắt nhìn thẳng về một chỗ ngẩn người.

Sáng sớm, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hai mắt cô, đâm vào mắt làm cô không thể mở hai mắt ra.

Cô mới phát hiện, thì ra tối hôm qua bất tri bất giác cô lại ngủ thiếp đi.

Trong lòng cô lo lắng cho mẹ, lập tức từ trên giường bò dậy, cũng không kịp mang dép, liền chạy tới phòng ngủ của mẹ, nhưng không có thấy bóng dáng mẹ.

Một dự cảm xấu chậm rãi xông lên đầu tôi, mẹ yêu ba nhiều ra sao cô rất rõ ràng, cô sợ mẹ vì ba một đêm không về làm ra chuyện điên rồ.

Cô nghĩ cùng không muốn liền hướng cửa cầu thang chạy tới, vội vả đi xuống lầu, thời điểm chạy tới một nửa, cư nhiên trong phòng bếp truyền tới tiếng cười vui vẻ của mẹ.

Cô nhất thời ngây ngẩn cả người, tại sao có thể như vậy?

Tối hôm qua mẹ còn thương tâm như vậy hôm nay lại cư nhiên vui vẻ như vậ?

Cô rón rén đi tới nhà bếp, chỉ thấy ba ngồi trước bàn ăn thưởng thức bữa ăn sáng, mẹ đang chiên trứng. Trên mặt mẹ mỉm cười vui vẻ, tựa như ngày hôm qua chuyện gì cũng không có phát sinh.

Nhưng là, cô lại thấy trên mặt mẹ nét chua xót, thấy được bất đắc dĩ.

Lòng của cô, lại một lần nữa đau nhói, mẹ là đang miễn cưỡng cười đây!

Mẹ như vậy, làm cô càng thêm đau lòng, trong lòng rất khổ sở, rất đau lòng, lại làm bộ như rất vui vẻ…

Ba rất nhanh ăn xong bữa sáng, liền đi tới công ty.

Cô chạy vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy mẹ, “Mẹ, trong lòng mẹ khổ sở như vậy, tại sao vẻ mặt lại cười vui vẻ? Mẹ sống không mệt mỏi sao?”

Mẹ hướng cô hé miệng cười một tiếng, sờ mái tóc dài của cô, đôi mắt đẹp lộ vẻ chua xót nhàn nhạt, “Đứa nhỏ ngốc, ba con ngày hôm qua tức giận rời đi, nhưng mà ông lại trở lại, ông trở lại mẹ liền rất cao hứng. Ông trở lại, mẹ liền thỏa mãn”.

Ý mẹ là, coi như ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác cũng không sao, chỉ cần ông về nhà là tốt rồi.

Lòng của cô, một khắc đó càng thêm đau đớn, vì thương mẹ mà đau.

Cô ngước đầu nhìn vẻ mặt nhàn nhạt buồn của mẹ, mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ cứ như vậy yêu ba sao? Cho dù ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cho dù ông cùng người phụ nữ kia có con, mẹ như cũ giữ ông không buông tay, trong lòng mẹ không khó chịu sao? Không ủy khuất sao?”

Mẹ lại cười nhạt, “Đứa nhỏ ngốc, con bây giờ còn không biết yêu, chờ thời điểm con chân chính yêu một người, con sẽ cảm thấy hết thảy đều không là gì, chỉ cần người đàn ông kia chịu ở lại bên cạnh con, con liền hài lòng”

Khi đó, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ, nhưng mà nhiều năm sau, cô hiểu.

Ăn xong bữa sáng, tài xế đưa cô đi học.

Dọc theo đường đi, dáng vẻ mẹ trốn một mình thương tâm khóc thút thít, không ngừng lẩn quẩn trong đầu cô, lòng của cô căn bản không cách nào lắng xuống.

Vì vậy, sau khi tái xế trời đi, lần đầu tiên cô trốn học.

Cô đến tiệm văn phòng phẩm, dùng tất cả tiền tiêu vặt của cô mua một túi xách đẹp mắt, rồi sau đó đến đồn cảnh sát báo án, nói mình nhặt được một túi xách đẹp mắt, bên trong viết tên tuổi Đồng Vũ Vi.

Cảnh sát rất nhiệt tình liên lạc với người nhà của Đồng Vũ Vi, nói là có đồ bị mất, muốn cô ấy tới nhận.

*****

Trước khi Đồng Vũ Vi đến, cô lặng lẽ núp vào.

Cô gặp được một người xấp xỉ tuổi tôi, cô gái nhỏ mặt mộc chạy vào đồn cảnh sát, túi xách đẹp mắt nhặt được cô ấy rất thích, chỉ là, lại nói không phải là của mình, từ chối cầm túi xách.

Cô âm thầm cười lạnh, Đồng Vũ Vi, cô ngu vãi cho không cũng không lấy!

Sau khi Đồng Vũ Vi rời đi, cô vẫn đi theo cô ta, cô muốn nhìn mẹ cô ta một chút đến tột cùng trông như thế nào, làm cha cô không để ý cảm thụ của mẹ, mà sai đường

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đàn bà gọi là Đồng Kỳ đó, vóc người trung bình, mặt mũi hiền lành, trong lòng cô lại nghĩ, người đàn bà này cũng chỉ là hồ ly tinh khoác da người thôi, nếu không thì cũng sẽ không đi giựt chồng người khác.

Thời điểm nhìn thấy Đồng Kỳ, cô nghĩ đến dáng vẻ mẹ đau lòng khóc thầm tối ngày hôm qua, cô hận không thể tiến lên, níu lấy tóc của bà ta, hung hăng đánh đầu bà ta vào tường, đánh cho bà ta đến chết mới thôi!

Nhưng mà, cô không làm như vậy, bởi vì cô biết rất rõ, lúc này cô, không phải là đối thủ của hai mẹ con bọn họ.

Cô vẫn đứng ở góc tối nhìn hai mẹ con bà ta, chỉ thấy mặt Đồng Kỳ vui vẻ nhìn Đồng Vũ Vi, mà ở trên mặt Đồng Vũ Vi nở nụ cười rực rỡ, hai mẹ con thoạt nhìn vui vẻ cùng hạnh phúc như vậy.

Nụ cười của họ đâm thật sâu làm hai mắt của cô bị thương, trong nội tâm của cô càng thêm nổi giận, tại sao? Tại sao ngày hôm qua tôi và mẹ đau lòng cùng khổ sở như vậy, mà họ lại vui vẻ cùng hạnh phúc như vậy?

Nụ cười trên mặt họ càng rực rỡ, hận ý trong lòng cô lại càng nồng đậm, phải biết, vui vẻ của họ nhưng là xây dựng ở trên khổ sở của cô và mẹ!

Muốn cô đau khổ phải không?

Cô cũng muốn các người phải đau khổ như vậy!

Bây giờ cô chưa trả thù các người, nhưng nhất định sẽ trả thù các người, chờ đi!

Vì vậy, bắt đầu từ ngày đó, cô liền âm thầm theo dõi cùng giám thị Đồng Vũ Vi, nhưng mà, cô vẫn không tìm được cơ hội trả thù Đồng Vũ Vi.

Sau chuyện lần đó, mẹ và cha vẫn như ngày trước, ân ân ái ái, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra qua.

Nhưng, cô biết rõ, mẹ cũng chỉ gượng cười thôi, bởi vì bên trong nụ cười mẹ thủy chung xen lẫn cay đắng nhàn nhạt.

Mỗi một lần nhìn thấy nụ cười của mẹ trái tim của cô đều rất đau, đồng thời ở trong lòng càng thêm hận Đồng Kỳ và Đồng Vũ Vi. Cô âm thầm ở trong lòng thề, nhất định phải trả thù Đồng Kỳ, nhất định phải để bà ta thưởng thức tư vị bị người mình thương yêu nhất phản bội một lần!

Năm năm sau, rốt cuộc cơ hội cô chờ cũng đến.

Cô nhớ rất rõ ràng, đó là một ngày xuân rực rỡ, Đồng Vũ Vi như một cô gái e lệ, đứng ở trước bến xe buýt, chờ xe.

Nhưng mà, một chiếc xe buýt rồi lại một chiếc chạy qua, nhưng Đồng Vũ Vi vẫn chưa lên xe.

Cô không khỏi có chút tò mò, thường ngày Đồng Vũ Vi đã sớm chạy về nhà bồi mẹ, hôm nay sao lại….

Bỗng dưng, một người cao lớn đẹp trai, một thanh niên tràn đầy ánh mặt trời bước vào bên trong phạm vi tầm mắt của cô, lúc nhìn thấy người con trai đó, cô liền yêu hắn hết thuốc chữa!

Nhưng mà, hắn lại là bạn trai Đồng Vũ Vi!

Một khắc kia tâm tình trong lòng cô cực kỳ phức tạp.

Hâm mộ ghen ghét, cộng thêm tức giận, tại sao? Tại sao Đồng Vũ Vi không có gì cả, lại phải có một người bạn trai xuất sắc như vậy?

Cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem người con trai ấy thành người đàn ông của cô! Nhất định!

Vì vậy, cô bắt đầu hỏi thăm tất cả các cậu con trai,

Cô biết được người con trai đó tên là Lục Hàng, là một sinh viên đại học, học chung trường với Đồng Vũ Vi.

Thời điểm không có Đồng Vũ Vi, cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh người con trai ấy, lúc nào cũng giả vờ như vô tình đụng vào người ấy, nhà sách, cửa hàng tạp hóa, lớp dự thính. Tóm lại chỉ cần bên cạnh anh ấy không có Đồng Vũ Vi, cô sẽ xuất hiện.

*****

Cô cho là, bằng vẻ đẹp của cô, gia thế của cô, tài hoa của cô, Lục Hàng sớm muộn sẽ chú ý đến cô, nhưng cô đã lầm, trong mắt của Lục Hàng căn bản không có cô, trong mắt của hắn ngoài Đồng Vũ Vi ra chính là học hành.

Điều này làm cô cảm thấy rất mất tinh thần, cũng rất đau lòng và khổ sở.

Thời điểm mỗi lần nhìn thấy Đồng Vũ Vi và Lục Hàng vui vẻ đi chung với nhau, khỏi phải nói trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Chỉ là, Lục Hàng coi thường, càng làm cô thêm yêu anh ấy, càng có thêm tự tin kiên định phải cướp anh ấy đến tay mình.

Bởi vì, Lục Hàng là một người đàn ông rất chung tình.

Hiện tại anh ấy chung tình với Đồng Vũ Vi, tương lai cô muốn anh ấy chung tình với cô!

Chỉ là, nghĩ thì dễ làm thì khó, bởi vì Lục Hàng căn bản không biết gì sự tồn tại của cô.

Đoạn thời gian đó trong lòng cô rõ là… cực kỳ chán nản, mỗi ngày đều sống trong đau khổ, rốt cuộc, cơ hội cũng tới!

Lục Hàng lại muốn đi Mỹ!

Ha ha ha!

Lấy điều kiện gia đình Đồng Vũ Vi, chính là đập nồi bán sắt[ (bán hết của cải, cái này trong lúc Sâu search GG thì thấy có ở chương 15 truyện TGĐ, TKB trên web khác *lol*), cô ta cũng không thể đi Mỹ được!

Sau khi có được tin này, cô hưng phấn suốt cả đêm không ngủ, ngày thứ hai liền năn nỉ ba làm hộ chiếu Mỹ cho cô.

Cầm hộ chiếu, trong lòng cô càng thêm vui vẻ không thôi, cực kỳ hưng phấn, giống như thấy Lục Hàng xuyên qua hộ chiếu vẫy tay nhìn cô mỉm cười!

Rất nhanh, đến ngày Lục Hàng đi Mỹ, cô đặc biệt chọn ngày đó đi Mỹ cùng Lục Hàng.

Máy bay hạ cánh, cô chủ động đến gần anh ấy.

Lúc mới bắt đầu, anh ấy rất lạnh lùng với cô, nhưng mà, nghe nói một mình cô tới Mỹ, hơn nữa còn là vừa học vừa làm, thái độ anh ấy đối với cô thay đổi, nhiệt tình kéo giữ vali của cô, còn muốn đưa cô đến xe taxi, khi cô nói với anh, thời điểm nói tên trường đại học, anh xấu hổ cười một tiếng, Chúng ta học chung trường. ”

Bắt đầu từ ngày đó, hai chúng cô dần dần quen thân.

Sau lại, cô dứt khoát chuyển vào chung nhà trọ với anh ấy, một căn hộ chỉ có hai chúng cô.

Cô cho là, dựa vào thân thể hấp dẫn lả lướt của cô, Lục Hàng sẽ rất nhanh bị cô mê hoặc, nhưng mà cô, đã lầm, Lục Hàng ngoài học tập, đi làm, chính là gọi điện thoại đường dài cho Đồng Vũ Vi, mặc dù chúng cô ở cùng một chỗ, cơ hội nói chuyện thật đã ít lại càng ít hơn.

Trong lòng cô không khỏi có chút khó chịu, rốt cuộc cô kém Đồng Vũ Vi chỗ nào?

Có một ngày, cô cuối cùng nhịn không được khóc thút thít, bởi vì quá mức đau lòng, cô phải mượn rượu tiêu sầu.

Một mình cô ở quầy rượu uống thật là nhiều rượu, mơ mơ màng màng từ trong quán rượu mặt đi ra, ai biết lại bị

Ba người đàn ông lạ chặn lại, cô tức giận không thôi, đi đường vòng, ai biết ba người đó lại chặn ở trước người của cô, muốn chơi cô.

Cô cười lạnh, liếc nhìn ba nam nhân, “Chơi cô? Các người đủ khả năng không?” Lạnh lùng nhìn ba người đàn ông đó một cái, cô lướt qua bọn họ tiếp tục đi thẳng, ai biết, một trong đám đàn ông lại níu cánh tay của cô lại, cánh môi hôn hướng tới cô, cô nhất thời tức giận không dứt, giơ tay hung hăng tát mạnh lên mặt đối phương.

Cái tát của cô, chọc giận đối phương, một người đàn ông khác đánh xuống ót cô, trước mắt cô tối sầm, hôn mê.

Khi cô tỉnh lại, phát hiện cả người mình trần truồng nằm trên mặt đất ở một nhà máy bị bỏ hoang, giữa hai chân còn loang lổ vết máu, hạ thân đau đớn không thôi! Một giây kia, cô thực chấn động! Rõ ràng cô, bị người ta cưỡng hiếp!

Đêm đầu tiên quý giá của cô, vốn định sẽ cho Lục Hàng cô yêu nhất, nhưng lại không nghĩ đến, cô bị người ta cưỡng hiếp, thậm chí ngay cả đối phương là người nào, cô cũng không biết!

Thân thể của cô cứng ở tại chỗ, trong đầu trống rỗng, ngẩn người ngây ngốc tại chỗ nhìn vô định về phía trước!

Sao cô lại bị người ta cưỡng hiếp “A!” Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, ngoài điên cuồng hét lớn ra, cô không biết nên làm cái gì nữa.

Cô mặc quần áo tử tế, từ bên trong nhà máy bỏ hoang đi ra, hồn bay phách lạc trở về nhà trọ.

Lúc đi vào phòng, Lục Hàng lại ở đây, cô rất bất ngờ, vào giờ này mỗi ngày, Lục Hàng đã đi làm rồi mới đúng.

Lục Hàng kéo cô vào phòng ngủ, đóng cửa phòng thần bí hề hề nói với cô, “Sở Dao, đợi một chút rồi ra. ”

Crypto.com Exchange

Chương (1-257)