Truyện:Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh - Chương 082

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Trọn bộ 102 chương
Chương 082
Chương 72
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Editor: Yến + Beta: iên


“Đều là một nhà, con đừng có tính toán như vậy. Lan Lan, lại đây, khuyên nhủ cha con đi. Bắc Đình còn ở đây đấy, sao lại gây ra chuyện như thế này?” Bà cụ kéo Thư Chí Minh bảo Thư Lan lên tiếng.

“Bà cũng biết đều là một nhà, đừng tính toán như vậy. Con vừa mới nói mấy câu thôi, mà lại bị nói là không có quy củ. Không có quy củ thì cũng họ Thư. Bữa cơm này con ăn không nổi nữa, tạm biệt. ”

Thư Lan cầm túi xách định đi.

Lúc này, Phương Mỹ Tú đẩy Thư Dung, ra hiệu bảo cô ta đi kéo Thư Lan lại. Nếu mà đi rồi thì sau này làm sao còn có thể mở miệng mời họ đến nhà, tối thiểu thì đừng nói đến chuyện Thư Hạo, dù sao Thư Hạo cũng chưa về nước.

Thư Dung không muốn đi, nhưng bị Phương Mỹ Tú đẩy mạnh một cái, đẩy cô ta ra trước mặt mọi người.

Cô ta chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười: “Lan Lan, hay là ăn xong rồi đi nhé. Giờ này về nhà còn phải phiền gia đình nấu cơm nữa. ”

“Không cần đâu, dù sao ở nhà cũng có đầu bếp. Ba, chúng ta đi thôi. ” Thư Lan kéo Lệ Bắc Đình đi ra ngoài. Hôm nay cô chỉ thử dò xét một chút, đã nhìn ra bộ mặt thật của bọn họ. Nếu sau này ba cô đưa Minh Châu cho cô, thì cả gia đình này chẳng phải sẽ nuốt chửng cô sao.

“Chí Minh, Lan Lan còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con cũng không hiểu sao? Ba mẹ con đều ở đây, con đi đâu vậy?” Bà cụ kéo Thư Chí Minh lại, không chịu để ông đi, cố gắng đánh vào lòng thương hại.

“Chúng ta nuôi con lớn, giờ ba con chỉ nói mấy câu với Lan Lan thôi, có cần phải tức giận thế không? Chúng ta nuôi con lớn cũng chẳng dễ dàng gì. ”

Bà cụ cũng là người biết diễn, mắt đã đỏ lên: “Bình thường hiếm khi gặp con, toàn là anh cả và chị dâu chăm sóc. Chỉ muốn con sắp xếp công việc cho Tiểu Hạo, sao lại khó khăn thế? Tiểu Hạo còn gọi con là chú út đấy. ”

“Mẹ, công ty con bận, con thật sự ít tới. Nhưng đừng quên, tiền nuôi dưỡng của mẹ và ba con, con chưa từng thiếu chút nào. Tiểu Hạo là cháu trai con, nhưng Lan Lan là con gái con. Các người thiên vị Thư Dung và Thư Hạo thì thôi, còn ngay trước mặt con đối xử như thế với Lan Lan. Con không đồng ý, không ăn nữa. ”

Bà cụ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này ông cụ cầm bát ném xuống đất, khiến mọi người hoảng hốt: “Để bọn chúng đi, đi rồi thì đừng quay lại. Nuôi mày lớn như vậy có ích gì, hiện giờ còn dám nhăn mặt với ông à? Cút hết cho tao!”

Quyền lực của ông cụ bị xâm phạm, làm sao có thể nhịn được. Sau khi ném bát, ông cụ quay người đi vào phòng.

Thấy vậy, bà cụ cũng không dám ngăn cản nữa.

Mọi người ban đầu nghĩ rằng Thư Chí Minh sẽ nhân cơ hội ở lại, vì dù sao ông cụ cũng đã giận rồi.

Tuy nhiên, điều mọi người không ngờ là khi bà cụ vừa buông tay ra, Thư Chí Minh thật sự rời đi. Thư Lan và Lệ Bắc Đình cũng đi theo, chẳng mấy chốc căn phòng trở nên im ắng.

Phương Mỹ Tú lo lắng không thôi, đẩy Thư Chí Khang: “Ông làm sao thế, không thể nhịn một chút à? Nếu Tiểu Hạo không thể vào công ty, ông bảo nó làm gì đây?”

“Bà im miệng, trong nhà này không có chuyện của bà!” Thư Chí Khang cũng tức giận lắm. Thư Chí Minh và Thư Lan trước giờ chưa bao giờ dám đối xử với ông ta như vậy, sao ông ta có thể chịu đựng được?

“Được, ông có bản lĩnh. Tôi không quan tâm nữa. ” Phương Mỹ Tú cũng bắt đầu nổi giận: “Ông có bản lĩnh sao không mở công ty đi? Còn bắt tôi phải nịnh nọt con nhỏ Thư Lan chết tiệt kia, giúp Tiểu Hạo có một tương lai tốt. Tôi không quan tâm nữa, dù sao thì con trai cũng không mang họ tôi. ”

Nói xong, Phương Mỹ Tú cũng đi lên tầng.

Bà cụ thở dài, bữa cơm này ăn xong cũng đau lòng, rồi rời đi.

Thư Dung nhìn Thư Chí Khang một cái, không dám mở miệng. Cô ta luôn sợ Thư Chí Khang.

Phản ứng của Thư Lan lúc nãy đã rất rõ ràng. Đối với gia đình này, Thư Lan chẳng còn lưu luyến gì nữa. Hiện giờ Thư Lan đã dựa vào nhà họ Lệ, còn nhớ gì đến tổ tiên của mình. Sau này gia đình này e là sẽ có nhiều tranh cãi.

Cô ta vẫn muốn tìm cách sớm lấy chồng, tránh sau này còn phải lo lót đường cho đứa cháu trai bảo bối của bà cụ, Thư Hạo.

Trong nhà chướng khi mù mịt. Ngoài trời, Thư Lan và Thư Chí Minh đứng bên cạnh chiếc xe nói chuyện.

Thư Chí Minh cảm thấy áy náy: “Lan Lan, xin lỗi con. Cha cũng không biết lại rối ren thế này, còn khiến các con quay về. ”

Ông cũng cảm thấy bất lực. Tối qua nói chuyện vui vẻ thế, còn bảo nhớ Lan Lan, cả nhà cùng ăn một bữa cơm. Nhưng cơm chưa ăn xong, lại xảy ra chuyện này chuyện kia, ai nhìn vào cũng thấy họ muốn làm gì.

“Ba, chuyện này không phải lỗi của ba. Nhưng ba thật sự không cảm thấy ông bà nội đối với chúng ta và gia đình bác cả khác biệt sao?” Thư Lan cắn môi. Có vẻ như trong mắt họ, Thư Chí Minh là con út, nên có thể bị ông bà và bác cả áp chế, có thể bị sai khiến tùy tiện, kể cả cô và Lệ Bắc Đình cũng bị như vậy.

“Ba cũng không ngốc. Chỉ là ông bà nội con được bác cả chăm sóc, ba không hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc, nên không muốn nói nhiều. ” Thực ra cũng là chuyện bình thường, sống cùng ai thì thân với người đó thôi.

“Nhưng mỗi tháng ba đưa nhiều tiền cho ông bà nội như vậy, họ có tiêu hết không? Còn suốt ngày nói không có tiền. Hai người già thôi mà, có thể tiêu được bao nhiêu. Số tiền đó chẳng phải đều tiêu vào gia đình bác cả sao. Cái vòng tay mấy vạn đồng bảo mua cho Thư Dung thì mua luôn, nhưng chưa bao giờ thấy ông bà nội mua gì cho con. ”

Cô không phải tham lam những thứ này, mà là làm người không thể thiên vị quá mức. Nếu đó là tiền của ông bà nội, dùng để hỗ trợ gia đình bác cả, cô cũng không có gì để nói. Nhưng lại dùng tiền của Thư Chí Minh để hỗ trợ gia đình bác cả, lại còn đối xử với cô như vậy, thì cô không thể chịu được.

Đây là dùng tiền để chuốc lấy rắc rối sao?

Thư Chí Minh thở dài: “Haiz, Lan Lan, là ba không làm tốt. Có phải là tiền tiêu vặt của con không đủ không? Ba cho con. ”

Làm sao ông lại không biết tiền cho ba mẹ ông phần lớn đã đưa cho gia đình anh cả chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là gia đình, hơn nữa ba mẹ hỏi ông tiền thì ông cũng không thể không cho. Suốt bao nhiêu năm qua, số tiền này cộng lại, ít nhất cũng hơn mười triệu.

“Ba, con có tiền để tiêu, chỉ là cảm thấy tủi thân thôi. Tại sao ông bà nội lại tiêu chuẩn kép như vậy. Rõ ràng là ba nuôi dưỡng ông bà mà sao lại thiên vị gia đình bác cả. ”

Theo lý mà nói, vì Thư Chí Minh nuôi dưỡng họ, lại tiêu tiền hào phóng, lẽ ra phải thiên vị Thư Lan mới phải chứ?

“Lan Lan, ba hiểu ý con, nhưng có một số việc thật sự khó nói. Nói thiên vị, là do bản năng thôi. ” Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cũng thiên vị anh cả hơn, chỉ là Thư Chí Minh không nói ra thôi.

“Ba, con thấy ân nghĩa sinh thành phải báo đáp. Ba nuôi dưỡng ông bà cũng không sao, nhưng ba đừng cho họ nhiều tiền như vậy, toàn bộ đều cho gia đình bác cả. Bây giờ họ lại muốn công ty, chắc chắn họ sẽ không đồng ý ba giao công ty cho con. Họ còn trực tiếp nói con không liên quan gì đến nhà họ Thư. ”

“Sao có rheer? Công ty của ba chắc chắn sẽ để lại cho con. Đây là công ty ba và mẹ con cùng nhau khởi nghiệp, đương nhiên là để lại cho con rồi. Họ muốn cũng không thể có. ”

Chính vì nghĩ rằng công ty phải để lại cho Thư Lan, nên Thư Chí Minh mới yêu cầu Thư Lan kết hôn với Lệ Bắc Đình. Bởi vì kết hôn với Lệ Bắc Đình, công ty nhất định sẽ được điều hành tốt, hơn nữa nhà họ Lệ cũng sẽ không tham lam một công ty nhỏ như vậy.

Thư Lan hít một hơi thật sâu, nắm tay Thư Chí Minh: “Ba, ba đừng để Thư Hạo đi làm ở Minh Châu. Nếu việc này xảy ra, bọn họ nhất định sẽ để t@m đến công ty, sau này nếu con không giành được với bọn họ thì làm sao. ”

Thư Chí Minh thấy Thư Lan tỏ ra đáng thương như vậy, làm sao có thể không đồng ý. Ông xoa đầu cô: “Được rồi, ba biết rồi. Ba sẽ suy nghĩ kỹ. ”

Thư Chí Minh nhìn Lệ Bắc Đình đang đợi không xa, lại an ủi thêm vài câu: “Con lên xe trước đi, ba muốn nói vài câu với Bắc Đình. ”

“Dạ được. ” Thư Lan thở dài trong lòng, từ lâu đã biết bữa tối này sẽ không vui vẻ gì.

Thư Chí Minh đi về phía Lệ Bắc Đình, có hơi ngại ngùng: “Bắc Đình, xin lỗi con. Không ngờ hôm nay lại gây ra không vui như vậy, khiến con chê cười rồi. ”

Lệ Bắc Đình nào dám nhận lời xin lỗi từ ba vợ: “Ba, ba đừng nói vậy. Con và Lan Lan kết hôn. Ba cứ coi con như con trai là được. ”

“Haiz, trước đây trong nhà cũng còn hòa thuận. Không biết gần đây sao lại thế này. ”

“Ba, hôm nay Lan Lan có hơi ngang bướng, nhưng những gì cô ấy nói cũng không sai, cái hố không đáy thì không thể lấp đầy. Tài sản phải dựa vào đôi tay mà làm ra, chứ không phải dựa vào sự trợ cấp, ba nghĩ xem, hiện tại ba đang nuôi cả gia đình bác cả. Vậy sau này Lan Lan có phải tiếp tục nuôi gia đình đó không? Nếu Lan Lan không nuôi, người khác sẽ nói gì về cô ấy? Ba nhẫn tâm để Lan Lan bị người khác chỉ trỏ, mắng nhiếc không?”

Lệ Bắc Đình biết rằng, Thư Chí Minh và anh có một mục tiêu chung, đó là che chở Thư Lan.

Thư Chí Minh sẽ không để ai làm tổn thương Thư Lan.

Quả nhiên, sau khi nghe Lệ Bắc Đình nói một hồi, Thư Chí Minh im lặng. Ông không nghĩ xa, chỉ nghĩ rằng nếu có thể giúp được thì giúp. Nhưng nếu họ dựa dẫm vào mình, sau này Thư Lan có phải cũng sẽ giúp họ không?

Đây không phải là trách nhiệm của Thư Lan, ông không thể ép trách nhiệm này lên Thư Lan.

“Bắc Đình, ba hiểu rồi, các con về trước đi. Bữa cơm này không ngon, hôm khác các con lại đến nhà ba, ba sẽ vào bếp nấu cho các con ăn. ”

“Được ạ, vậy chúng con về trước, lúc về ba nhớ cẩn thận nhé. ”

Lệ Bắc Đình lên xe, Thư Lan và Thư Chí Minh tạm biệt nhau, chiếc xe khởi động.

Thư Chí Minh nhìn hai chiếc xe biến mất trong đêm tối, mới nặng nề thở dài một hơi. Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

“Anh nói gì với ba vậy?” Thư Lan khoác tay Lệ Bắc Đình, dựa vào anh, cô thấy hơi mệt.

“Nói lý lẽ, mệt rồi à?”

“Ừm, thực ra em chẳng vui chút nào. Mặc dù không để họ đạt được mục đích, nhưng em cũng chẳng vui nổi. ”

Nếu không phải là bất đắc dĩ, ai lại muốn tranh cãi với họ hàng chứ, đều là người thân cùng huyết thống.

“Anh hiểu mà. ” Cũng như Lệ Bắc Đình. Khi tính toán với Lệ Nam Hi, mặc cả với ông nội, anh cảm thấy mình thật thất bại, khiến ông nội người nuôi mình lớn phải khó chịu.

“Lệ Bắc Đình, làm người thật khó. Sao nhà người ta lại hòa thuận như vậy?”

“Nhà ai? Nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói. Em nghĩ có bao nhiêu nhà hòa thuận như vậy? Chỗ nào có người, chỗ đó có tranh chấp, nhà nào chẳng giống nhau. ”

Tiền, quyền, danh, lợi… luôn có thể tìm ra một điểm để tranh cãi.

Chương (1-102)