Chương 71
← Ch.080 | Ch.082 → |
Editor: Yến + Beta: iên
“Ủa? Không phải vừa rồi bác dâu nói muốn để Thư Hạo giúp ba con sao? Sao bây giờ lại muốn anh ta tới công ty Bắc Đình làm rồi?”
Thế nào? Người này vẫn còn muốn ăn sạch cả hai bên à?
“À, bác sợ Tiểu Hạo không có kinh nghiệm làm việc, tùy tiện đi giúp chú nó ngược lại khiến chú nó bận hơn. Công ty Bắc Đình lớn như thế, nhất định có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, nếu Bắc Đình sẵn lòng dạy Tiểu Hạo một chút, vậy thì càng tốt. ”
Phương Mỹ Tú này thật sự không ngốc, biết con trai mình chưa có khả năng thâu tóm Minh Châu Châu Báu. Nên muốn làm ở tập đoàn Lệ thị lấy kinh nghiệm, còn muốn đích thân Lệ Bắc Đình dạy, dạy cho cậu ta chiếm đoạt công ty của Thư Chí Minh sao?
Mơ đẹp quá nhỉ.
“Anh ấy bận, không rảnh. ” Thư Lan ăn xong một cái cánh gà, lại gặm tiếp cái thứ hai: “Bắc Đình ở công ty bận đến mức tụi con còn không có thời gian ra ngoài hẹn hò, làm gì có thời gian nữa. ’’
“Có rảnh hay không, cũng phải để Bắc Đình nói mới phải, đúng không Bắc Đình. ” Phương Mỹ Tú thật sự không muốn đôi co với Thư Lan, nha đầu chết tiệt này, ngày càng ăn cây táo rào cây sung, cũng không quan tâm người nhà.
Lệ Bắc Đình để đũa xuống, khuôn mặt bình tĩnh, mang theo vài phần không giận mà uy.
“Bác dâu, vốn dĩ người lớn yêu cầu, con không nên từ chối, nhưng bác cũng biết, không lâu trước đây công ty gặp biến lớn. Hiện tại con rất bận, nói tự mình dạy anh ta thực sự không có thời gian. ” Lệ Bắc Đình đương nhiên theo phe Thư Lan, chỉ có nhà này không rõ, chẳng lẽ Lệ Bắc Đình không theo Thư Lan lại theo bọn họ sao?
“Cái này bác biết, nhưng Tiểu Hạo vẫn chưa về đây nhanh như vậy, nếu con không có thời gian dạy nó, bác cũng không nói gì. Vậy sắp xếp cho Tiểu Hạo một vị trí trong công ty được không?” Vào tập đoàn Lệ thị, Thư Hạo có quan hệ với Lệ Bắc Đình, ai mà không nể mặt một chút, sau này lên làm giám đốc gì đó, cũng làm rạng danh gia tộc.
Thư Lan chọc giày Lệ Bắc Đình dưới bàn, không thể đồng ý được, nếu đáp đồng ý tức là chui vào hang không đáy.
“Như thế cũng được. ” Điều làm Thư Lan không ngờ là Lệ Bắc Đình lại đồng ý.
Thư Lan liếc mắt nhìn anh, ánh mắt ra hiệu anh đừng quản, anh không thể nói cẩu thả như vậy.
Nhưng Lệ Bắc Đình vẫn không có phản ứng, không cách nào, Thư Lan chỉ có thể đạp Lệ Bắc Đình một cái ở dưới bàn, người này sao vậy, đã nói là không mặc kệ rồi.
Phương Mỹ Tú nghe xong vui không ngừng, lại không đợi nói thêm gì, Lệ Bắc Đình tiếp tục nói: “Lát nữa con đưa phương thức liên lạc của bộ phận nhân sự công ty cho bác, đợi Tiểu Hạo trở về, liên lạc phỏng vấn với bộ phận nhân sự là được rồi. ”
“Hả? Còn phải phỏng vấn à?” Nụ cười của Phương Mỹ Tú cứng đờ.
Bà ta còn tưởng vậy là vào thẳng được tập đoàn Lệ thị, dù sao công ty của Thư Chí Minh sau này chắc chắn thuộc về Thư Hạo, Thư Chí Minh không có con trai, không thể nào giao công ty cho nha đầu chết tiệt Thư Lan kia, nên cả nhà đều cảm thấy, tạm thời cho Thư Hạo qua tập đoàn Lệ thị rèn luyện một phen. Sau đó trở về tiếp quản công ty của Thư Chí Minh.
Nhưng nếu phải phỏng vấn, sợ là Thư Hạo không vào được tập đoàn Lệ thị, Thư Hạo học tập ở nước ngoài không có danh tiếng gì, tốn tiền mãi mới học được, với lại học hành bấp bênh, suýt chút nữa không thể tốt nghiệp, nếu phỏng vấn, không phải sẽ lộ hết sao?
“Điều này là tất nhiên, ai vào công ty cũng phải phỏng vấn, lúc đầu con cũng phải phỏng vấn, từ nhân viên nhỏ đi lên. ” Lệ Bắc Đình hạ tay xuống, vỗ vỗ chân Thư Lan: “Bác dâu chắc cũng nghe nói qua. Thời gian trước, vì đứa em trai kia của con không qua phỏng vấn mà vào công ty, đã làm lớn chuyện như vậy. Bây giờ bộ phận nhân sự cho ba con trực tiếp quản lý, nghiêm ngặt hơn trước nhiều, nếu Thư Hạo có thể đậu phỏng vấn, bác yên tâm, con nhất định sẽ sắp xếp cho anh ta vào bộ phận tốt. ”
Nghe thì Lệ Bắc Đình nói nhiều thật, nhưng chẳng có ý gì.
Giống như hứa, mà lại như không hứa.
Thư Lan vui vẻ ăn cánh gà, xem ra không hẳn là đồng ý, chồng giỏi quá, học được sự tinh ranh từ cô.
Anh nói điều kiện tiên quyết để sắp xếp công việc là đậu phỏng vấn, nhưng không nói trước là Thư Hạo có thể đậu phỏng vấn, chỉ cần Lệ Bắc Đình không cho anh ta đậu, thì anh ta chẳng đậu được.
“Ha ha, cái đó, Bắc Đình à, không phải con là chủ tịch công ty sao? Sao lại không sắp xếp được công việc cho người trong nhà?” Đây là hù dọa thôi, Phương Mỹ Tú cũng không tin.
“Được rồi, Bắc Đình đã nói không được, thì thôi, để Tiểu Hạo vào công ty Chí Minh làm cũng được. ” Ông nội thế nào không nhìn ra Lệ Bắc Đình đang từ chối, nếu thật sự muốn giúp, cũng không lấy nhiều cớ đến vậy, đúng là phiền, không thể giúp nhà họ Thư, nhà họ Lệ có giàu cỡ đó cũng làm được gì.
“Ông nội, bác dâu, thật sự không phải không muốn giúp, công ty này có chế độ quy tắc, con cũng không thể sửa đổi, chỉ cần Thư Hạo có thể đậu phỏng vấn, nhất định con sẽ sắp xếp vị trí tốt cho anh ta. ”
“Haizzz, ông nội, anh ta không thể tự đi tìm việc sao? Công ty của ba cũng không thiếu người. ” Thư Lan thật sự không muốn nhét cả nhà này vào công ty, coi Minh Châu Châu Báu là chỗ thu ve chai à?
Ở đó lâu, đến lúc đó họ thật sự cho rằng Minh Châu là của họ mất.
“Thư Lan, hôm nay con làm sao đấy, không có chút quy củ nào. Ông nội đang nói chuyện, có chỗ cho con nói sao?” Thư Chí Khang vỗ bàn, hôm nay ông ta nhẫn nhịn Thư Lan rất lâu, mới vừa rồi còn muốn ông ta xin lỗi, vì để Thư Hạo có thể vào tập đoàn Lệ thị, ông ta xin lỗi rồi. Nhưng kết quả lại không cho Thư Hạo vào, vậy ông ta còn khách khí làm gì?
Bàn ăn rung động một chút, sắc mặt Thư Lan thay đổi, thả cánh gà xuống, chậm rãi lấy khăn giấy lau tay.
Ông cụ cũng vô cùng không vui, ông là chủ nhà này, mọi người trong nhà này đều phải nghe ông. Bây giờ một đứa cháu gái đã gả đi là Thư Lan, có tư cách gì mà quản chuyện nhà họ Thư.
“Thư Lan, về sau vẫn nên học chút quy củ, người lớn nói chuyện, không có chỗ cho con xen vào, lại nói ba con còn chưa lên tiếng, con có tư cách gì mà nói chuyện. Công ty cũng không phải của con, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, bớt can thiệp vào chuyện trong nhà. ” Ông cụ tự nhận mình là người uy nghiêm nhất trong nhà, Thư Chí Minh chắc chắn phải nghe ông, vừa nãy đã cho Thư Lan mặt mũi rồi, mà Thư Lan không biết tốt xấu, vậy giữ thể diện cho cô làm gì?
Thư Lan đã lớn như vậy, từ trước đến giờ vẫn chưa từng bị dạy dỗ như vậy, sắc mặt đen kịt, còn chưa có ai nói với cô “con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài” như vậy.
Lệ Bắc Đình nghe được cũng nhíu mày, lời ông cụ nói rất khó nghe, vừa nãy lúc còn muốn cầu cạnh Thư Lan, thì ôn hòa hiền lạnh. Bây giờ nghe được không thể vào tập đoàn Lệ thị, mặt mũi lật cũng quá nhanh.
Anh muốn lên tiếng, Thư Lan lại kéo anh một cái, mặt lạnh nói: “Được, con không quản được, vậy ông hỏi ba con đi. ”
Mọi người nhìn Thư Chí Minh, nhưng Thư Chí Minh lại nhìn Thư Lan. Thấy sắc mặt cô như vậy, ông biết cô đang giận. Con gái mình, mình thương, hôm nay ông đã nói hai người lớn trong nhà nhớ Thư Lan nên mới mời cô về ăn cơm. Nhưng thế này, đâu phải nhớ Thư Lan, rõ ràng là muốn dọn đường cho Thư Hạo thì có.
Thư Chí Minh cũng không ngốc, trước kia ông không muốn nghĩ người nhà mình xấu xa như vậy, đều là người thân, có đánh gãy xương vẫn còn liền gân, có thể giúp đỡ sẽ giúp.
Nhưng không có nghĩa là Thư Chí Minh cho phép mọi người bắt nạt Lan Lan.
Thư Lan là bảo vật trong tim Thư Chí Minh, là động lực duy nhất sau khi Hạ Châu qua đời, cho dù là hai ông bà cụ, cũng không có tư cách nói Lan Lan.
Mọi người nói Thư Lan như vậy, còn nói trước mặt Lệ Bắc Đình, thế này là muốn Lệ Bắc Đình nghĩ thế nào? Người không biết còn nghĩ nhà họ Thư hoàn toàn không quan tâm Thư Lan, thế này nếu gặp phải thứ cặn bã, cảm thấy Lan Lan không có chỗ dựa, lại không ra sức bắt nạt Lan Lan sao.
“Ba, anh trai, lúc đầu Tiểu Hạo muốn vào công ty làm, không phải chuyện lớn gì, nhưng mọi người nói chuyện có phần khó nghe, phép tắc của Lan Lan là con dạy, mọi người là muốn nói con không có phép tắc đúng không? Nhưng phép tắc của con là do mọi người dạy, phép tắc của mọi người lại ở đâu?”
“Còn nữa, ai nói Lan Lan gả đi là bát nước hắt ra ngoài, Lan Lan vĩnh viễn là hòn ngọc quý trên tay con, ba và anh trai nếu có thái độ như vậy với Lan Lan. Vậy sau này chúng con không cần đến nữa. ”
“Hôm nay là ba mẹ bảo con gọi Lan Lan đến nhà ăn cơm. Bây giờ lại ồn ào không vui như vậy, trở thành đại hội chửi mắng Lan Lan, vậy gọi Lan Lan đến còn có ý nghĩa gì nữa. ”
“Còn Tiểu Hạo muốn vào công ty, cũng phải qua sự đồng ý của Lan Lan. Về sau con giao công ty vào tay Lan Lan, nhất định phải được con bé đồng ý mới được. ”
Thư Chí Minh lần đầu bày nét mặt nghiêm túc như vậy nói chuyện với Thư Chí Khang và ông cụ. Trước giờ ông đều hiếu thuận, có chuyện gì tốt cũng nghĩ tới họ, nhưng ông tốt như vậy, bây giờ hai người lại cùng nhau bắt nạt Lan Lan, Thư Chí Minh nhịn thế nào?
Ông bà cụ và nhà bác cả cứ cho là Thư Chí Minh dễ nói chuyện, đó là vì không chạm đến ranh giới cuối cùng của ông, ranh giới đó chính là Thư Lan.
“Chí Minh, con đây là có ý gì?” Mặt ông cụ bao trùm sự khó tin nhìn Thư Chí Minh, đứa con trai út trước giờ luôn nghe lời ông cũng muốn ngỗ ngược với ông sao?
“Ý của con nói cả rồi, Lan Lan, đi thôi, bác cả và ông nội đã không thích con như vậy, chúng ta đi thôi. ” Thư Chí Minh cũng không sống dựa vào nhà này, mà cả nhà này phải dựa vào ông.
Nói cái gì cũng được, Thư Chí Minh chịu chút uất ức cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể để Thư Lan tủi thân.
Lệ Bắc Đình đứng lên, nắm tay Thư Lan muốn rời đi, cái gia đình này, một chút cũng không thoải mái bằng nhà họ Lệ, tốt xấu gì ông bà nội anh cũng tạm được, thỉnh thoảng đổi tính, nhưng cũng không như ông bà nội Thư Lan trái tim hướng ra ngoài như vậy.
“Này, Chí Minh, Chí Minh, con đi gì chứ, cơm còn chưa ăn nữa. ” Bà cụ đuổi theo, lôi kéo tay Thư Chí Minh.
Thư Chí Minh là hũ tiền của bọn họ. Nếu ông tức giận, không muốn nuôi dưỡng bọn họ thì phải làm sao bây giờ.
“Mẹ, bữa cơm này con không ăn được, ba mẹ thiên vị Thư Dung và Thư Hạo con không nói gì, nhưng vừa nãy ba và anh trai nói những lời gì? Người một nhà cùng nhau ăn cơm, Lan Lan đến lời cũng không thể nói, nói hai câu thì bị trách không quy củ? Vậy mọi người gọi Lan Lan đến nhà ăn cơm là vì cái gì?”
Thư Chí Minh trước giờ chưa từng nghĩ, thì ra trong lòng bọn họ, Lan Lan như vậy, đã cảm thấy con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, vậy tại sao vẫn luôn muốn Lan Lan về nhà ăn cơm, sợ là vì Bắc Đình mới đúng.
“Không phải ý này, anh trai con miệng nói vậy nhưng không có ý gì, con đừng để trong lòng, chúng ta đều rất thích Lan Lan. ”
“Con không nhìn ra được đó. ”
← Ch. 080 | Ch. 082 → |