Chương 60
← Ch.069 | Ch.071 → |
Editor: MĐ + Beta: Miya
Một trận chiến vừa kết thúc, Thư Lan nằm trên giường nhìn lên chiếc đèn trần mà cảm thấy hoa mắt, cô có cảm giác mình sắp chết rồi.
Những “pháo hoa” nổ tung trong đầu lúc nãy giống như khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng trước khi lìa đời.
Toàn thân mệt mỏi đến mức cô chẳng muốn nhúc nhích cả mí mắt.
Rất đau, nhưng cũng rất sướng, đặc biệt là ở phút cuối, khi cảm nhận được sự hòa hợp giữa cô và Lệ Bắc Đình, đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Chuyện này, có lẽ cũng phải làm với người mình yêu mới cảm nhận được hết ý vị.
Vì vậy, hôn nhân đừng tùy tiện, nếu không những khoảnh khắc tươi đẹp như thế này sẽ chẳng thể nào cảm nhận được.
Lệ Bắc Đình bước ra từ phòng tắm, thấy cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần, liền điều chỉnh ánh đèn sang màu vàng ấm để tránh chói mắt. Anh quỳ một chân lên giường: “Để anh bế em đi tắm. ”
Thư Lan quay đầu nhìn anh, rõ ràng anh là người chủ động, nhưng cô cảm thấy ngoài mồ hôi và những vết xước trên người anh, dường như không thể nhận ra hai người vừa trải qua một cuộc “giao chiến” kịch liệt như vậy.
Cô mệt đến mức không muốn nhúc nhích, còn anh lại càng tràn đầy năng lượng hơn.
“Lệ Bắc Đình, tại sao anh không thấy mệt? Anh có phải là yêu quái hút tinh khí của em không?”
Người đàn ông bật cười, bế cô lên một cách dễ dàng: “Ừm, anh là yêu quái chuyên hút tinh khí của em, em phải cẩn thận đấy. ”
Đặt cô vào bồn tắm, nhiệt độ nước vừa phải, nhưng Thư Lan vẫn giật mình vì đau. Chỗ ấy đau quá.
“Chịu khó một chút, lát nữa anh sẽ bôi thuốc cho em. ” Lệ Bắc Đình hôn lên trán cô, lúc nãy anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng lần đầu tiên khó tránh khỏi va chạm. Nhìn cô khó chịu, anh cũng không vui.
Mặt Thư Lan lại đỏ ửng, đôi mắt đào hoa liếc nhìn anh: “Mua thuốc từ trước rồi, anh đã tính toán em từ lâu phải không?”
“Đúng vậy, tính toán từ lâu rồi. ” Người đàn ông dùng khăn lau người cho cô, rất tự nhiên. Sau những gì vừa xảy ra, nếu nói anh không có ý gì với cô, chính anh cũng không tin.
Lệ Bắc Đình lúc nãy giống như một chàng trai mới lớn lần đầu nếm trải “chuyện ấy”, háo hức khám phá cơ thể người phụ nữ.
Thư Lan cảm nhận từng ngón tay anh lướt qua da thịt mình, dù hơi ngại ngùng nhưng cũng không ngăn cản. Cô thực sự không còn sức lực nữa, để anh tắm cho cũng được. Hơn nữa, nếu không phải vì anh, cô đâu cần tắm lại. Chuyện lớn đã xong rồi, những ngại ngùng vặt vãnh khác cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh đã từng làm chuyện này trước đây chưa? Nhìn anh thành thạo lắm. ” Không kìm được, Thư Lan vẫn cảm thấy hơi ghen, chủ yếu là vì lúc nãy cô hoàn toàn không biết gì, còn Lệ Bắc Đình lại như một vị tướng trên chiến trường, nắm giữ mọi quyền chủ động.
Lệ Bắc Đình liếc nhìn cô, nắm tay cô thoa xà phòng: “Ừm, có làm cùng một cô gái. ”
“Hả… thật sao?” Thư Lan chớp mắt, mấy từ cuối nói rất nhỏ, trong lòng không giấu nổi sự thất vọng.
Đây là lần đầu tiên của cô, cô cũng hy vọng mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Bắc Đình.
Nhưng nghĩ lại, Lệ Bắc Đình đã gần ba mươi, là lần đầu tiên cũng hơi khó.
Thư Lan trượt xuống bồn tắm, mắt cay cay, cô tự chuốc khổ vào thân, lúc vui vẻ như thế này lại nhắc đến chuyện không vui.
“Trượt xuống nữa là uống nước xà phòng đấy. Cô gái đầu tiên của anh, giờ đang phục vụ em đây, nhìn miệng em méo xẹo sắp khóc rồi kìa. ” Lệ Bắc Đình kéo cô lên một chút, cô gái bắt đầu tủi thân.
“Ý anh là sao?” Thư Lan sau một trận chiến, đầu óc chưa kịp phục hồi, không hiểu ý anh.
“Nè, cô gái đầu tiên của anh là cô ấy, “cô gái năm ngón”, em cũng ghen với nó à?”
Lệ Bắc Đình đưa bàn tay trước mặt Thư Lan, những ngón tay thon dài lực lưỡng, lúc nãy còn…
Mặt Thư Lan đỏ bừng, hóa ra cô hiểu lầm, cô là người phụ nữ đầu tiên của anh.
Cô quay mặt đi, tai cũng đỏ lên, trong lòng thầm vui.
Lệ Bắc Đình không nói gì thêm, cô gái này mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Dù anh đã gần ba mươi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên với phụ nữ. Trước đây “cô gái năm ngón” chỉ là vật thay thế. Đàn ông gần ba mươi mà không có nhu cầu, thì chắc là có vấn đề.
Tắm rửa xong cho cô, lau khô người, sau khi ngâm nước nóng, Thư Lan đã đỡ hơn nhiều, cũng có thêm chút sức lực.
Lệ Bắc Đình đặt cô lên giường “Em ngủ trước đi, anh đi tắm. ”
Hầu hạ Thư Lan tắm xong, người anh cũng ướt đẫm.
“Em đợi anh. ” Thư Lan chui vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt chớp chớp, hàng mi như chiếc quạt nhỏ, thổi làn gió vào lòng người đàn ông.
“Được, lát nữa anh bôi thuốc cho em. ”
“Vậy… vậy em ngủ đây, em không cần bôi thuốc. ” Thư Lan vội kéo chăn trùm đầu, cô không muốn bôi thuốc chút nào, trải qua một lần nữa mà còn tỉnh táo, thà chết quách đi.
Lệ Bắc Đình không nói gì, quay người vào phòng tắm. Không bôi không được, nếu không ngày mai cô sẽ khóc mất.
Thư Lan nhắm mắt muốn ngủ ngay, nhưng nghĩ lại, dù cô ngủ, Lệ Bắc Đình cũng sẽ không bôi thuốc sao?
Nhưng nếu cô ngủ, cảm giác xấu hổ sẽ ít hơn.
Nhưng rõ ràng, càng muốn càng khó đạt được. Lúc nãy Thư Lan mệt đến mức mở mắt cũng ngủ được, giờ tắm xong lại tỉnh táo, thậm chí còn hào hứng không ngủ được, không biết mình đang hào hứng cái gì, toàn thân đau nhừ, k1ch thích tê dại.
Đầu óc cũng loạn cả lên, không biết nghĩ gì, chỉ nghĩ lung tung, nghĩ đến chuyện lúc nãy.
Lệ Bắc Đình thực ra rất kiềm chế, cô có thể cảm nhận được, và anh rất quan t@m đến cảm nhận của cô. Cô vừa kêu đau, anh liền chậm lại, một người đàn ông như vậy, giàu có, đẹp trai, thân hình đẹp, trên giường lại biết quan t@m đến bạn tình, đúng là ngàn người có một.
Một số đàn ông, khi l3n đỉnh nào có quan tâm người khác, xong việc là dứt áo ra đi, càng không thể tắm rửa cẩn thận cho phụ nữ sau đó.
Thư Lan nhìn điện thoại, đã 3 giờ sáng, cô chợt nghĩ, không chỉ tốt trên giường, mà còn rất lâu!
Nghĩ vậy, Thư Lan cảm thấy mình nhặt được bảo bối.
Tốt quá đi.
Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, cửa phòng tắm mở ra, Lệ Bắc Đình lau tóc, thấy cô đang lăn lộn trên giường, chăn đã rơi xuống đất.
“Không phải nói là ngủ rồi sao? Sao còn hào hứng thế?”
“Em ngủ rồi. ” Giọng nói từ dưới chăn vang lên, rõ ràng là đang nói dối.
“Ngủ rồi cũng phải bôi thuốc. ” Lệ Bắc Đình bỏ khăn, lấy thuốc trong tủ ra. Từ khi trở về Ngọc Thành, anh đã chuẩn bị sẵn, cũng tìm hiểu rất nhiều kiến thức về tình d*c, chỉ mong Thư Lan có lần đầu tiên vui vẻ.
Theo những bài viết khoa học, nếu lần đầu tiên của phụ nữ không vui, có thể sẽ gây ra phản ứng căng thẳng, sau này bắt đầu chống cự.
Như thế không được, dù là vì niềm vui của Thư Lan hay “phúc lợi” của Lệ Bắc Đình, đều phải chuẩn bị kỹ càng.
“Có thể không bôi thuốc không?” Thư Lan kéo chăn xuống, nhìn anh đáng thương.
“Em tự nói xem có đau không?” Lệ Bắc Đình nhìn cô chằm chằm: “Ngủ một giấc dậy, không bôi thuốc sẽ càng đau hơn. ”
Thư Lan nhăn mặt cảm nhận, chắc chắn là đau rồi, anh quá… dù nhẹ nhàng cũng khó tránh khỏi trầy xước, mà cô lại mềm mại, càng dễ bị thương.
“Chuyện lớn đã xong rồi, còn ngại gì nữa. ” Lệ Bắc Đình quỳ trên giường, hôn lên trán cô dỗ dành.
“Được rồi, anh nhẹ nhàng chút nha. ” Thư Lan trùm chăn kín đầu, như thế sẽ không cảm nhận được nữa, tự lừa dối bản thân.
Sau khi bôi thuốc xong, mặt Thư Lan lại nóng bừng, mắt ướt nhìn Lệ Bắc Đình, khiến bụng dưới anh căng lên.
Anh bật cười, với cô, anh dường như không tồn tại khái niệm tự chủ.
“Ngủ đi, muộn rồi. ”
Lệ Bắc Đình rửa tay xong, lên giường tắt đèn.
Đèn vừa tắt, Thư Lan liền cọ vào người anh, đòi anh ôm ngủ.
Anh cầu còn không được, giang tay ôm cô, môi hôn lên trán cô: “Ngày mai anh sẽ nhờ chị Lâm dọn một phòng lớn. ”
Ý là hai người sẽ ngủ cùng nhau.
“Ngủ phòng em cũng được mà. ” Phòng cô đủ rộng, vốn dĩ có thể làm phòng ngủ chính.
“Không được, phòng em là của em, phải để lại không gian riêng cho em. Nếu sau này anh làm em giận, em có thể về phòng mình ngủ, không cho anh vào. ”
Hai người là những cá thể độc lập, trong điều kiện phòng ốc đủ rộng, phải để lại cho cô một không gian riêng, không có sự đồng ý của cô, không ai được vào.
Thư Lan chớp mắt, mắt cay cay, không thể không cảm động.
Cô hít một hơi: “Chồng ơi, anh đối xử với em tốt như vậy, sẽ làm em hư mất. ”
“Làm hư càng tốt, tốt nhất là rời xa anh, không ai nuôi nổi em, như thế em sẽ không chạy đi đâu nữa. ”
Lệ Bắc Đình muốn dùng tiền bạc và tình cảm song hành, trở thành người đàn ông chiều chuộng cô nhất thế giới, khiến cô sau này không nỡ rời xa anh.
“Anh đang nuông chiều em quá mức, sau này con cái chúng ta không thể để anh dạy, anh sẽ làm hư chúng. ”
“Em và con cái khác nhau, con cái cần dạy dỗ, em thì cần nâng niu. ”
Lệ Bắc Đình nghĩ, trên đời này sẽ không có người thứ hai khiến anh yêu chiều như vậy, kể cả con cái, cũng không thể vượt qua cô.
Lòng Thư Lan ngọt như mật ong, không trách người ta nói phụ nữ thích nghe lời ngọt ngào, quả thật là vậy. Người yêu nhau, chỉ cần nghe những lời ngọt ngào này cũng thấy mãn nguyện.
Hơn nữa cô cũng tin, Lệ Bắc Đình nói được làm được, không phải loại chỉ biết nói suông.
Thư Lan lại cọ vào người Lệ Bắc Đình, như muốn nhập vào cơ thể anh, không bao giờ tách rời.
“Ngủ đi, cọ nữa là “Lệ Tiểu Đình” không chịu nổi đấy. ”
“Không phải vừa làm xong sao? Đồ bi3n thái. ” Thư Lan nắm chặt áo anh.
“Với em, bao nhiêu cũng không đủ, ngủ đi. ”
“Ừm, ngủ ngon. ”
Thư Lan không nói gì thêm, nhắm mắt ngủ ngay.
Lệ Bắc Đình nhìn ra cửa sổ, lúc này trăng đã xế, trong phòng không còn ánh trăng, nhưng có cảnh đẹp hơn cả trăng.
Anh cúi xuống, hôn lên tóc cô: “Ngủ ngon, công chúa nhỏ của anh. ”
← Ch. 069 | Ch. 071 → |