Chương 61
← Ch.070 | Ch.072 → |
Editor: Kẻ nhàm chán
Thư Lan mệt mỏi, mí mắt đều không mở ra nổi, bị thanh âm sột soạt đánh thức.
Cô trở mình, muốn tiếp tục ngủ, nâng chân đè lên trên chăn, nhưng lại đặt lên chân kia, so với chân cô nóng hơn chút, cô mở mắt ra, thấy Lệ Bắc Đình đang mặc áo sơ mi.
“Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ hơn, em cứ ngủ tiếp đi, anh đi công ty xử lý chút việc. ” Lệ Bắc Đình kéo chăn đắp lên chân cho cô, tự mình xuống giường.
“Sớm như vậy. ” Mới ngủ bao lâu, lại một lần nữa kiên định ý nghĩ trong lòng Thư Lan, Lệ Bắc Đình thật sự là yêu quái, đều không mệt.
“Ừm, có việc gấp, em ngủ, anh bảo chị Lâm đừng gọi em. ” Lệ Bắc Đình vỗ vỗ vai cô dỗ.
“Ừm. ” Thư Lan nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn.
Lệ Bắc Đình cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng sang chế độ ngủ, ban ngày nhiệt độ trong phòng thường lạnh hơn ban đêm.
Nhẹ tay nhẹ chân đi qua kéo rèm cửa lại, không để lọt một tia sáng, rồi đi ra.
Trở về phòng mình rửa mặt thay quần áo xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
“Chị Lâm, vợ em còn đang ngủ, đừng gọi cô ấy. ”
“Vâng, vậy tôi bảo đầu bếp đợi cô ấy tỉnh dậy rồi làm bữa sáng. ”
“Ừm, chị tìm mấy người, dọn dẹp phòng lớn nhất ở tầng hai, đợi cô ấy tỉnh dậy để cô bố trí, đồ dùng đều chuẩn bị hai phần. ”
“Vâng, được. ” Chị Lâm ngẩn người, lấy lại tinh thần, hai người này muốn ở chung một phòng?
Như vậy tốt quá.
***
Thư Lan ngủ một giấc đến tận chiều, mơ mơ màng màng sờ điện thoại nhìn một cái, ba giờ mười lăm phút, cơn buồn ngủ của cô lập tức bị dọa bay, cô vậy mà ngủ gần mười hai tiếng.
Ném điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn, gối bên cạnh đã sớm lạnh, nhớ tới sáng sớm anh đã đi công ty.
Thư Lan đứng dậy, trước ngực chợt lạnh, cúi đầu kinh ngạc kêu lên, đập vào mắt là những dấu vết lớn nhỏ, hôm qua anh lưu luyến trên xương quai xanh của cô, người không biết còn tưởng là đang gặm xương đùi vịt, muốn nuốt cô vào bụng, cho nên bây giờ toàn là vết đỏ.
Thở dài.
Tối qua trước khi ngủ cũng không mặc đồ ngủ, cô quỳ dậy, muốn đi vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ.
“Rắc…khục…” Thư Lan hít mạnh một hơi khí lạnh, toàn thân cô vang lên những tiếng rắc rắc như thể xương cốt đang lắp ráp lại, giống như một bộ giáp máy đang tái cấu trúc vậy.
“Lệ Bắc Đình cái tên chết tiệt này, thật nhẫn tâm. ” Hôm qua còn cảm thấy anh ta tốt biết bao, bây giờ nghĩ lại, đều là anh ta làm ra chuyện tốt, cô cả người này, đến khi nào mới có thể khôi phục lại.
Nhẫn nhịn đau nhức, vén chăn lên, trên cánh tay và bắp đùi, không có chỗ nào lành lặn, người này là chó sao, hôn cô khắp người, còn dùng sức mạnh như vậy, lưu lại vết đỏ, không biết bao nhiêu ngày mới có thể biến mất.
Lúc thay váy ngủ, Thư Lan ôm bụng, đói quá, bụng đều kêu ùng ục.
Cô thay quần áo xong, từ phòng thay đồ đi ra, vừa lúc thấy Lệ Bắc Đình đi vào.
“Tỉnh rồi? Bữa sáng mang lên cho em rồi, rửa mặt một chút rồi ăn cơm đi, ngủ lâu như vậy, trước tiên ăn chút bữa sáng thanh đạm. ” Lệ Bắc Đình vốn cũng định gọi cô dậy, anh từ công ty trở về chị Lâm nói cô còn chưa tỉnh, nghĩ cô cũng không ăn được cơm, liền bảo đầu bếp làm bữa sáng.
Thư Lan bĩu môi, không đáp lại anh, chui vào phòng vệ sinh.
Lệ Bắc Đình đặt bữa sáng xuống, giơ tay xoa xoa trán, sao lại cảm thấy cô không được vui lắm.
Anh đi kéo rèm cửa, dọn dẹp giường đơn giản một chút.
Thư Lan từ phòng vệ sinh đi ra, vẫn lạnh mặt.
Lệ Bắc Đình tự kiểm điểm lại mình, hẳn là không có chỗ nào làm không tốt chứ?
“Sao lại không vui thế?”
“Mệt quá. ” Thư Lan liếc anh một cái, ngồi xuống ăn sáng, có bánh bao sữa trứng cô thích, trứng ốp la lòng đào, cháo thịt bò rau củ, đều là cô thích.
“Còn đau không?” Tay Lệ Bắc Đình đặt lên vai cô, xoa bóp vai cho cô.
“Ừm, trên người không có chỗ nào lành lặn, đều bị anh gặm hết rồi, anh là chó sao?” Thư Lan cắn bánh bao sữa trứng trừng mắt nhìn anh, giọng điệu vô cùng bức xúc.
“Hửm?” Lệ Bắc Đình nhíu mày, có chút nghi hoặc, anh hiển nhiên không ý thức được những chỗ hôn tối qua sẽ bị cô gọi là gặm.
“Anh tự mình xem đi. ” Thư Lan tức giận, kéo tuột dây áo xuống, để lộ một vùng da trắng mịn, trên đó lấm tấm vết đỏ, thậm chí có chỗ còn bầm tím.
Làn da Thư Lan trắng nõn, một chút vết xước cũng có thể biến thành xanh tím, huống chi anh lại m út như vậy.
Lệ Bắc Đình tối hôm qua lúc tắm cho cô đã nhìn thấy, nhưng không nghĩ tới ngủ một đêm, so với tối hôm qua còn đáng sợ hơn.
“Xin lỗi, là anh quá lỗ m ãng. ” Lúc cô kêu đau, Lệ Bắc Đình không dám động, nhưng d*c vọng của mình cũng sắp bùng nổ, liền nghĩ từ chỗ khác tìm lại, ai ngờ sau khi m út lại thành ra như vậy, Lệ Bắc Đình vô cùng hối hận.
Thư Lan vốn chỉ muốn làm nũng, không nghĩ tới Lệ Bắc Đình lại nghiêm túc như vậy, thấy thần sắc áy náy của anh, Thư Lan lại thấy hơi ngại, kéo dây áo lên: “Được rồi, em cũng không có muốn tính sổ với anh. ”
“Anh đi xem có thuốc không, bôi chút thuốc sẽ nhanh khỏi, sau này sẽ không như vậy nữa. ”
Thư Lan kéo anh lại: “Không sao, ngày mai sẽ hết, anh sau này chú ý một chút là được, anh như vậy, người ta không thể mặc váy hở vai rồi. ” Bây giờ thời tiết nóng như vậy, còn phải mặc kín mít, rất khó chịu.
“Được, lần sau anh sẽ sửa. ” Lệ Bắc Đình ngồi xuống: “em mau ăn đi, anh bảo chị Lâm dọn dẹp phòng ngủ chính ở tầng hai rồi, em muốn bố trí như thế nào, nói với chị Lâm là được. ”
“Đơn giản một chút là được. ” Dù sao Thư Lan cũng đã có phòng riêng của mình.
“Ừm, hợp đồng này anh sửa rồi, em ký tên đi. ” Lệ Bắc Đình lấy văn kiện sau lưng ra, đặt sang một bên.
“Anh nghĩ kỹ rồi, cho em nhiều tiền như vậy, sau này em chính là tiểu phú bà rồi. ” Thư Lan nghĩ đến sau này mình mỗi năm thu nhập mấy trăm triệu, bỗng nhiên cảm thấy phấn khích.
“Ừm, tiểu phú bà, đừng bao nuôi tiểu thịt tươi là được. ”
“Vậy cũng chưa chắc, tiểu thịt tươi thơm biết bao nhiêu. ” Thư Lan hơi đắc ý.
“Tiểu thịt tươi có thơm bằng anh không? Tối hôm qua anh hầu hạ em chưa tốt sao?” Lệ Bắc Đình ghé sát lại, lời này nói ra, thật mờ ám.
“Khụ khụ khụ… anh muốn làm em nghẹn chết sao?” Thư Lan trừng mắt nhìn anh, người này, cứ nói những lời như vậy.
“Được rồi, không nói nữa, ngày mai Kiều Việt về nước, tối mai ở Thập Lý Trường Đình đặt một phòng, mọi người cùng nhau tụ tập, còn có Chu Tự Bạch, em đi không?”
“Có ai vậy?”
“Chỉ là vài người bạn quen biết, có thể sẽ gọi thêm mấy cậu ấm ở Vân Thành đến, đều là người trong cùng một giới cả, em quen biết thêm cũng chẳng thiệt gì. Sau này trang sức em thiết kế, có thể nhờ họ ủng hộ, ai nấy đều không thiếu tiền. ”
“Em thiết kế đều là trang sức nữ. ”
“Bọn họ đối với phụ nữ bên cạnh càng hào phóng, không cần lo. ”
Còn chưa gặp mặt, Lệ Bắc Đình đã nghĩ kỹ cách moi tiền mấy huynh đệ như thế nào rồi.
Ăn cơm xong Thư Lan xuống lầu hoạt động một chút bộ xương già này, suýt nữa bị Lệ Bắc Đình tháo rời.
Lệ Bắc Đình ở thư phòng xử lý công việc, cô và chị Lâm bố trí phòng ngủ chính, một hai ngày này khẳng định dọn dẹp không xong, vẫn phải ngủ ở phòng cô trước.
Thư Lan hỏi có thể ai về phòng nấy, ai tìm giường nấy không.
Lệ Bắc Đình nói không được, hỏi anh tại sao, anh nói phòng Thư Lan thơm hơn, ngủ ngon hơn.
Vậy sao, thì ra anh trước giờ đều chưa ngủ được sao?
Dù sao bất kể Thư Lan nói thế nào, tối hôm đó vẫn cứ bám ở phòng Thư Lan không chịu đi, đuổi cũng không đuổi được, chỉ có thể để anh ở lại.
Ngày hôm sau Lệ Bắc Đình đi công ty, Thư Lan cũng trở về công ty đi làm, nghỉ ngơi lâu như vậy, xương đều mềm nhũn rồi.
Nhưng bởi vì vết hôn trên cổ vẫn chưa tan, Thư Lan chỉ có thể mặc một chiếc váy hai dây khoác ngoài lớp voan mỏng, ít ra cũng che được phần nào.
Chị Tư vừa thấy cô liền ngẩn người, luôn cảm thấy Thư Lan dường như đã thay đổi, khí sắc tươi tắn hơn hẳn, đôi má hồng hào, như đóa anh đào giữa mùa xuân.
“Chị Tư, em đến làm việc rồi, nghỉ ngơi lâu như vậy, tay đều sắp cứng lại rồi. ”
“Tốt lắm, vừa đúng lúc gần đây công ty bận rộn. ” Tuy rằng bây giờ là mùa thấp điểm của trang sức, nhưng qua hè chính là tết Trung Thu, ngay sau đó là Quốc Khánh, hai ngày lễ này đều là mùa cao điểm, phải chuẩn bị trước.
“Đây đều là đơn hàng gần đây, em xem có cái nào thích không?” Chị Tư lấy ra một chồng đơn hàng.
“Chị Tư, chị sắp xếp cho em đi, cái nào khó, không dễ xử lý, chị cứ sắp xếp cho em, em muốn thử thách một chút. ” Trước đây Thư Lan đều chọn cái mình thích làm, nhưng trải qua lần này, cô cảm thấy trên đời không thể mọi chuyện đều như ý mình, không nên tùy hứng như vậy.
Cô muốn noi gương Lệ Bắc Đình.
Chị Tư nhất thời thật sự không phản ứng kịp, cười cười: “Thư Lan, em làm sao vậy? Kỳ thật không sao cả, sau này công ty đều là của em, em vất vả như vậy làm gì. ”
Phải nói, Thư Lan vốn gia cảnh đã tốt, lại gả cho một người chồng giàu có như vậy, cứ ở nhà mỗi ngày ăn uống hưởng thụ cho thoải mái.
“Em muốn cầu tiến nha, đúng rồi chị Tư, gần đây có cuộc thi thiết kế trang sức nào không, lần trước cuộc thi thiết kế trang sức Vân Thành đó, em vừa lúc gặp tai nạn xe, không đăng ký kịp. ”
Thư Lan bây giờ cứ cắm đầu thiết kế như vậy, cũng không biết mình có tiến bộ hay không, có lẽ tham gia nhiều cuộc thi thiết kế, học tập người khác, còn có thể nâng cao bản thân.
Chị Tư nhìn Thư Lan một lúc lâu, mới xác định cô thật sự muốn học, có chút an ủi, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy văn kiện: “Cuộc thi trang sức, mỗi tháng đều có, lúc thì tỉnh này đơn vị này, lúc thì quận thành phố kia đơn vị kia, có cái chỉ là mánh lới quảng cáo, không đáng để đi, nếu em thật sự muốn đi, cái này không tồi. ”
Thư Lan tiếp nhận nhìn một cái: “Triển lãm thiết kế trang sức tỉnh S”.
“Đây là một cuộc thi thiết kế do tỉnh S tổ chức, trước tiên là tuyển chọn bản thảo, sau đó vào top hai mươi cần dùng vật thật tham gia, lại một lần nữa chọn ra top mười, sau đó sẽ tổ chức triển lãm thiết kế, tối hôm đó sẽ có dạ tiệc từ thiện, lấy hình thức đấu giá để bán những trang sức này, số tiền đấu giá được sẽ quyên góp cho trường tiểu học vùng núi. ”
Chị Tư giải thích: “Chị thấy cái này khá thích hợp với em, nếu có cơ hội vào top mười, đấu giá được giá tốt, có thể mở rộng danh tiếng của em. ”
“Vậy được, chính là nó. ”
← Ch. 070 | Ch. 072 → |