Chương 59
← Ch.068 | Ch.070 → |
Editor: Hihi! + Beta: Miya
Nụ hôn này kéo dài khoảng chừng 3 phút, hôn đến nỗi Thư Lan không thở được, Lệ Bắc Đình mới buông ra.
Ngón tay anh xoa nhẹ môi cô đỏ ửng, ánh mắt sâu thẳm.
Thư Lan thật sự lo anh sẽ “làm gì đó” ngay tại đây, vội đẩy anh về phía đối diện. “Ăn cơm đi. ”
“Không vội, ký cái này trước. ” Lệ Bắc Đình đưa cho cô một tập tài liệu.
“ Cái gì vậy?”Thư Lan nhìn.
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?” Cô ngạc nhiên.
“ Ừm, đây là quà kỷ niệm một năm. ”
Thư Lan mở ra, Lệ Bắc Đình chuyển nhượng 5% cổ phần cho cô.
“Cái này đáng giá bao nhiêu?” Thư Lan không có khái niệm về việc này.
“Mỗi năm khoảng sáu bảy trăm triệu, cũng không nhiều, đây là lúc mẹ anh gả đến nhà họ Lệ, ông nội cho bà, bây giờ anh thay mẹ anh tặng em. ” Lấy lại năm phần trăm cổ phần từ Lệ Kiện, Lệ Bắc Đình liền muốn cho Thư Lan.
Anh và Thư Lan không ký thỏa thuận trước hôn nhân, cho nên tất cả cổ phần của anh, Thư Lan cũng có một phần, nhưng anh cảm thấy việc này không giống nhau, năm phần trăm cổ phần xem như là quà ra mặt mẹ tặng cho Thư Lan.
“Nhiều thế? Em không muốn, không có công không hưởng. ” Thư Lan đẩy về phía anh, quá nhiều, cô chẳng làm gì. Tiền của Lệ Bắc Đình cô đã tiêu, nhận thêm cổ phần từ anh, thì chẳng phải rất kỳ sao?
Một năm vài trăm triệu, còn nhiều hơn những gì ba cô kiếm được, lợi nhuận của trang sức ngọc trai cũng có thể nhiều như vậy, nhưng công ty không chỉ có một mình ba cô, nếu chia ra thì cũng không nhiều.
Nhưng đối với Lệ Bắc Đình, chẳng qua chỉ là năm phần trăm cổ phần thôi.
“Không nhiều, đây là mẹ anh cho em, cũng không phải là anh cho em, mẹ chồng tặng qua ra mắt, em phải nhận. ” Lệ Bắc Đình cầm tay cô: “Lan Lan, mẹ anh mất sớm, sau này chúng ta có con, bà ấy không thể chăm sóc, nên những thứ này xem như là bồi thường cho em. ”
“Cái gì chứ, con của hai chúng ta, tại sao phải để mẹ chăm sóc giúp. Hơn nữa anh vừa mới ổn định công ty, những cổ phần này rất quan trọng với anh. ”
Cổ phần trong tay Lệ Bắc Đình càng nhiều, tiếng nói của anh càng lớn, những chuyện này Thư Lan vẫn hiểu, cho nên cô không thể đòi hỏi, đây chính là chia nhỏ quyền phát biểu của Lệ Bắc Đình.
“Chút cổ phần nhỏ này không có tác dụng gì với anh, em tặng quà cho anh thì anh lập tức nhận. Tại sao anh tặng cho em thì em ba lần bốn lượt từ chối?” Lệ Bắc Đình liếc nhìn cô, sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Anh tặng máy bay tư nhân em cũng nhận mà, nhưng cổ phần thì không giống. ”
Thư Lan không hiểu chuyện công ty, cầm cổ phần cũng vô ích, nhưng máy bay tư nhân thì cô còn có chỗ dùng.
“Hôm nay em rất vui, em không muốn cổ phần. Hơn nữa của anh cũng là của em, dù sao em cũng sẽ tiêu tiền do anh kiếm được mà. ”
Thư Lan cảm thấy Lệ Bắc Đình sớm muộn cũng đánh ngất cô với số tiền mấy trăm triệu anh bỏ ra, chưa bao giờ thấy anh xa hoa không có tính người như vậy.
“Không được, đây là mẹ anh cho em, thôi thế này, nếu em sợ ảnh hưởng đến quyền phát biểu của anh, chúng ta có thể lập một thỏa thuận, anh sẽ đại diện cho tất cả cổ phần của em. Em chỉ việc nhận tiền không cần làm gì, được không?”
Thư Lan suy nghĩ một, cuối cùng gật đầu: “Được. ”
Lấy tiền thì có thể, miễn sao không ảnh hưởng đến Lệ Bắc Đình là được.
Thư Lan nợ Lệ Bắc Đình quá nhiều, cô vẫn cảm thấy tội lỗi khi nhớ về những chuyện trước đây, vì vậy cô phải nghĩ cho anh nhiều hơn.
Mọi chuyện giải quyết xong, hai người để hợp đồng sang một bên, cùng nhau ăn cơm.
Tay nghề đầu bếp rất tốt, không kém cạnh nhà hàng, hai người ăn uống no nê, tâm trạng tốt, khẩu vị cũng ngon miệng.
Ăn uống no nê, chị Lâm mang nước chanh đến để giải rượu, sau đó cùng những người giúp việc khác dọn dẹp bàn ăn, Thư Lan và Lệ Bắc Đình cùng nhau ngồi trên xích đu.
Vì ở nhà một tháng nên Thư Lan đã cải tạo tầng thượng một chút, lắp thêm nhiều thứ, xích đu cũng nằm trong số đó.
“Hôm nay sao trên trời thật đẹp. ” Ở khu đô thị Vân Thành, đây có lẽ là nơi duy nhất cso thể thấy sao rõ đến vậy, những nơi khác đã bị anh sáng của những ngọn đèn che mất không còn thấy rõ.
“Trăng cũng thật đẹp. ” Lệ Bắc Đình khoát tay lên lưng ghế, nhìn như ôm Thư Lan, cảm nhận khoảnh khắc yên bình này.
“Em ăn no quá, không ngủ được. ” Thư Lan xoa bụng, ngày hôm qua và hôm nay cô đã ăn rất nhiều. Muốn giảm cân mà rồi mỗi lần lại ăn nhiều, tự nhủ bản thân ngày may phải giảm cân, nếu không sớm muộn cũng thành một người mậ.
“Lát nữa tập thể dục một chút rồi ngủ là được. ” Lệ bắc Đình vén tóc cô ra sau đầu.
“Cũng được, vậy cùng tập yoga đi. ” Thư Lan còn chưa hiểu được dụng ý của Lệ Bắc Đình.
Lệ Bắc Đình tựa cằm vào bả vai Thư Lan: “Không cần, anh giúp em. ”
Sống lưng Thư Lan cứng đờ, đột nhiên hiểu được dụng ý của Lệ Bắc Đình.
Gò má cô lập tức ửng đỏ, như vừa bị cháy nắng.
Không biết nên nói gì.
Cô nên chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh để cô nói ra thì cô lại không nói được.
Nhưng rõ ràng, hôm nay Lệ Bắc Đình không cho cô sự lựa chọn, lại nói đến chuyện khác.
Lòng Thư Lan lo lắng bất an, không biết cô có nghĩ sai gì không?
Nghỉ ngơi một lúc, Lệ Bắc Đình kêu Thư Lan xuống lầu tắm rửa trước, nghỉ ngơi sớm một chút.
Vào phòng tắm, Thư Lan vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ cô hiểu sai?
Bỗng dưng, Thư Lan thấy hơi hụt hẫng.
Nghĩ đến đây, Thư Lan vỗ má mình một cái, chuyện này muốn đến đâu thì đến, tắm thôi, đừng làm bản thân tỏ ra dục cầu bất mãn.
Thư Lan tẩy trang rồi tắm, lúc tắm Thư Lan cố ý chọn mùi hoa nhài, tắm xong còn lưu lại mùi thơm nhè nhẹ.
Có lẽ trong lòng cô cũng đang mong đợi điều gì đó.
Cô cảm thấy lúc này, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, cô có thể hoàn thành được điều lớn lao nhất trong cuộc đời mình.
Đang vui vẻ lau bong bóng và hát một ca khúc yêu thích, đột nhiên nghe có động tĩnh bên ngoài, cô vểnh tai lên nghe, nhưng không nghe gì cả.
Cô cau mày suy nghĩ một chút, có thể là nghe nhầm, ăn trộm không có khả năng đột nhập vào nhà được.
Tắm xong Thư Lan mới phát hiện bản thân quên lấy áo ngủ, không còn cách nào khác là phải khoát áo tắm ra ngoài.
Vừa từ phòng tắm đẩy cửa ra, Thư Lan hóa đá, Lệ Bắc Đình ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn cô.
Tóc Thư Lan lúc này vẫn ướt và dính vào trán, trên mặt vẫn còn vài giọt nước. Cô mang áo choàng tắm chỉ dài đến ngang đùi, hơn nữa còn đi chân trần, cũng không biết phải dùng biểu cảm gì để đối diện với anh.
“Sao không mang dép? Vào phòng tắm không mang dép, dễ té lắm. ” Lệ Bắc Đình đi tới, bế Thư Lan đặt lên giường.
Chân Thư Lan chạm vào tấm chăn mềm mại: “Chân em vẫn còn ướt. ”
“Không sao, dù sao mai cũng phải đổi ga giường. ”
Thư Lan vẫn chưa phản ứng kịp, không biết tại sao phải đổi ga giường.
“Tóc còn ướt, muốn sấy một lát không?” Lệ Bắc Đình không hề nôn nóng, nên Thư Lan không hề ý thức được “con thú đội lốt người” này đang định làm gì.
“Không cần, chỉ hơi ướt chút thôi, em lau là được. ”
Thư Lan bước xuống giường, có thảm nên không sợ trượt.
Cô dùng khăn lông lau tóc ướt một lát, vừa quay đầu lại liền thấy Lệ Bắc Đình đang dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, trong nháy mắt, Thư Lan cảm nhận như mình là một miếng thịt trên thớt, có thể chặt bỏ vô nồi ngay lập tức.
“Anh, anh định làm gì? Sao không trở về phòng đi. ” Thư Lan khẩn trương đến nói lắp.
“Anh đã nói sẽ giúp em tiêu hóa một chút, đang đợi em cùng vận động. ”
“Không cần, em có thể tập yoga một mình. ” Thư Lan phất tay một cái, cô đi lại tủ quần áo muốn lấy đồ ngủ.
Khi cô đang lựa, Lệ Bắc Đình xuất hiện sau lưng cô, xuất quỷ nhập thần, bước chân cũng không có tiếng, dọa Thư Lan.
“Anh… anh đang làm gì?”
“Không cần thay đồ. ”
“Nhưng mặc áo tắm sao tập yoga được. ” Thư Lan chọn chiếc váy ngủ hình thỏ xanh, đáng yêu, không như cái áo cô mặt trước kia, cô thà chết còn hơn.
“ Lúc nào anh nói giúp em tập yoga?” Giọng Lệ Bắc Đình có chút nguy hiểm, cầm bàn tay đang định lấy đồ ngủ của cô kéo về, đóng tủ lại.
“Anh…” Thư Lan nuốt nước miếng, như hiểu được chuyện gì.
“Áo tắm rất tiện, không cần đổi. ” Nói xong Lệ Bắc Đình ôm cô như ôm đứa con nít, Thư Lan theo bản năng ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt eo anh, nhớ đến mình chỉ mặc một chiếc quần nhỏ bên trong, lại càng xấu hổ, muốn buông chân ra, nhưng lại bị Lệ Bắc Đình giữ lại.
Vài bước đã đến phòng ngủ. Lần đầu tiên, Thư Lan cảm nhận phòng thay đồ có chút nhỏ.
Lệ Bắc Đình thả cô lên chăn: “Có thể không?”
Dù sao vẫn nên lịch sự hỏi một câu. Với Thư Lan, anh mãi mãi không cưỡng ép cô.
“Em nói không thể thì anh sẽ không làm sao?” Thư Lan cắn môi, người này cố ý, rõ ràng biết cô xấu hổ.
“Nếu không thể, vậy anh không thể làm gì ngoài ép buộc rồi. ” Lệ Bắc Đình cúi đầu cười, ngậm lấy môi cô.
Cô đã nói như vậy, là đồng ý.
“Ưm, đèn…” Thư Lan mơ hồi nói, mở đèn thì cô xấu hổ.
“Không tắt đèn. ”
Áo tắm rất tiện lợi, chiếc thắt lưng quanh eo được anh mở trong hai giây, áo choàng màu trắng bung ra hai bên, lộ ra một cơ thể trắng tuyệt đẹp, Thư Lan có chút xấu hổ nên co người lại.
“Tránh cái gì, đẹp lắm. ” Lệ Bắc Đình cúi đầu, hôn lên vành tai cô, nụ hôn dịu dàng như như cơn mưa mùa xuân, làm ướt đẫm và tê dại cả cơ thể Thư Lan.
Đây là lần đầu tiên của Thư Lan, Lệ Bắc Đình cố hết sức làm màn dạo đầu trước, không hề nóng vốn, muốn cho cô một đêm thật đẹp.
Nhưng dù cho chuẩn bị đầy đủ đi nữa, vẫn sẽ đau, Thư Lan hít sâu, vỗ mạnh vào vai anh, đến nỗi tay toàn mồ hôi, điều hòa 26 độ sao lại vẫn nóng như vậy?
Vốn không nóng, nhưng mồ hôi đâu đó chảy vào mắt, khóe mắt cay xè.
Cô không ngờ làm chuyện này lại có cảm giác này. Cả người như chẳng còn thuộc về mình, hồn vía bay lượn khắp nơi, hóa ra “phiêu diêu như tiên” là thế này.
Gió ngoài cửa lùa vào, mang theo chút hơi ấm còn sót lại từ không khí, cùng với điều hòa bên trong làm hơi ấm tan biến, chỉ còn lại chút gió nhẹ, thông bay rèm cửa sổ.
Tấm rèm bay về hướng giường lớn, che đi bóng người của hai người, ngay cả mặt trăng cũng không thể thấy được vẻ đẹp của nó chỉ nghe những âm thanh kiểu diễm của người bên trong truyền đến làm người ta chìm đắm trong nó.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |