← Ch.308 | Ch.310 → |
Lôi Lệ Phi quay lại phòng khách, ánh mắt u oán nhìn vua rắn quấn quanh cổ tay Lạc Ninh. Vua rắn bị ông ấy nhìn đến khó chịu, phun lưỡi rắn ra cảnh cáo vài câu. Lôi Lệ Phi mới chuyển tầm mắt, nói với Lạc Ninh bằng giọng tiếc rẻ: "Được rồi, cô đưa vua rắn đi đi".
Lạc Ninh nhướng mày, "Cứ để tôi mang đi như thế sao?".
Lôi Lệ Phi tức giận trừng mắt với Lạc Ninh, "Chứ cô còn muốn gì nữa?".
Lạc Ninh nhận ra Lôi Lệ Phi không nỡ, nhưng cũng thật sự đưa vua rắn cho cô. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Lôi Khâu, đến với Lôi gia, sau đó gặp mặt Lôi Lệ Phi, hoàn toàn thay đổi ấn tượng của cô dành cho Lôi gia. Lôi gia hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô, ngoài ra hành động giao vua rắn cho cô cũng khiến cô cảm thấy bất ngờ. Không thể không nói, từ tộc lão cho đến người lớn ở Lôi gia đều có vẻ rất rộng rãi.
Lạc Ninh mỉm cười: "Vậy cảm ơn nha!".
Lôi Lệ Phi không muốn nhìn thấy Lạc Ninh nữa, "Lát nữa tôi cho người tiễn hai cô rời đảo".
Lạc Ninh chớp mắt, "Sao lại gấp gáp như vậy, Lôi Khâu mời chúng tôi tới Lôi gia chơi mà, chúng tôi còn muốn ở chơi hai ngày".
Lôi Lệ Phi trợn tròn đôi mắt, "Vua rắn cũng bị cô kéo đi rồi, cô còn muốn sao nữa? Lôi gia chúng tôi không có đồ gì tốt đâu".
Đừng cho rằng ông ấy không biết, mặc dù trưởng tộc Lâu gia dặn dò không được nói ra, nhưng họ vẫn tìm hiểu được. Lâu Nhiễm Nhiễm "ăn cháo đá bát", bắt tay với Lạc Ninh lừa lấy rất nhiều đồ tốt ở Lâu gia. Hộp chu sa siêu phẩm kia ông ấy cũng muốn, lần trước không đoạt được từ tay trưởng tộc Lâu gia, không ngờ lại bị Lạc Ninh lấy đi. Không được, trái tim lại rỉ máu rồi.
Lạc Ninh trả lời với vẻ vô tội: "Tôi chỉ muốn ở lại Lôi gia chơi thôi, có muốn gì đâu!".
"Vả lại, ông cũng là dượng tôi phải không? Tôi tới thăm người thân đây".
Trên đầu Lôi Lệ Phi xuất hiện mấy vạch đen, "Quả nhiên là con gái của thằng nhóc Lạc Dực Thừa kia, cha con hai người mặt dày như nhau".
Lạc Ninh bật cười, "Cảm ơn dượng đã khen".
Lôi Lệ Phi: "...". Ông ấy xúi quẩy cỡ nào mới gặp phải hai cha con khó chơi này.
"Cô không có chuyện gì khác để làm sao? Hay là trở về Lạc gia xem ba cô thế nào đi?", làm ơn đi nhanh hộ.
Lạc Ninh lắc đầu, "Không đi, Lạc gia chơi không vui đâu. Cho dù có đi đến đó, chắc chắn họ cũng sẽ không cho tôi gặp ba tôi".
Lôi Lệ Phi vội vàng tiếp lời: "Lôi gia cũng đâu có gì vui!".
Lạc Ninh thở dài, hơi hơi đồng tình và nhìn Lôi Lệ Phi. Lôi Lệ Phi bị Lạc Ninh nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng có chút ớn lạnh, "Cô đang tính toán chuyện gì nữa đó?".
"Trước đó tôi có nói với Lôi Khâu một câu, còn hỏi cậu ấy đã chắc chắn chưa, rồi tôi mới tới Lôi gia", Lạc Ninh nói.
Lôi Lệ Phi có linh cảm chẳng lành, "Câu gì?".
"Thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, cậu chắc chắn muốn mời chúng tôi tới Lôi gia chơi sao?". Lạc Ninh ngừng lại, rồi mới nói tiếp: "Cậu ấy thật sự gật đầu, trả lời hết sức quả quyết, đúng vậy, muốn mời".
Lôi Khâu đang đứng bên cạnh làm phông nền, trợn to hai mắt, nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt khó tin. Sao cô gái này có thể lôi cậu ta ra làm lý do biện minh cơ chứ, không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ! Không thấy ba của cậu ta đang muốn đánh chết cậu ta hay sao? Thảo nào người xưa hay nói đàn bà và tiểu nhân lòng dạ khó lường, người xưa không lừa gạt chúng ta.
Lôi Lệ Phi đã nhận ra Lạc Ninh muốn ăn vạ Lôi gia, ông ấy không khỏi trừng mắt nhìn Lôi Khâu đang co rụt cổ. Thằng con mất dạy này suốt ngày chỉ biết gây ra phiền phức cho ông ấy.
"Nói đi, hai người muốn sao mới chịu rời khỏi?", Lôi Lệ Phi hỏi.
Lạc Ninh còn chưa kịp nói, Lâu Nhiễm Nhiễm đã cười khanh khách và trả lời: "Chúng tôi muốn giao lưu học hỏi từ các trưởng lão Lôi gia".
Sau chuyến đi này, chắc chắn họ sẽ bị liệt vào danh sách đen bị Lôi gia từ chối không cho lên đảo, vì vậy lần này vẫn nên càn quét thật nhiều đồ tốt trước khi rời đi.
Lạc Ninh mỉm cười và nói: "Đúng vậy, lần này tôi tới đây làm khách là vì muốn được giao lưu học hỏi nhiều hơn từ các vị trưởng lão, cải thiện bản thân".
Lôi Lệ Phi rất muốn bật cười ha ha, "Cô còn cần cải thiện bản thân nữa sao?".
"Tất nhiên, còn chưa đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất thì giao lưu cọ xát rất có lợi cho tôi", Lạc Ninh gật đầu.
Lạc Ninh cũng đang nói thật. Suy cho cùng, tuy cô đã từng đạt tới "thiên nhân hợp nhất" ở những thế giới kia nhưng dù sao đó không phải là cơ thể của chính cô, sức mạnh ở mỗi thế giới cũng không giống nhau. Bây giờ muốn chạm vào "thiên nhân hợp nhất", ngoại trừ kinh nghiệm, còn phải không ngừng tìm kiếm cảm giác ngộ đạo, luận bàn là một cách hay. Trước đó luận bàn hai ngày ở Lâu gia, cô thực sự có chút tiến bộ..
Lôi Lệ Phi muốn quỳ xuống cho rồi, hai con nhóc này đúng là biết chơi. Luận bàn để cải thiện bản thân, sẵn tiện thu hoạch một vài thứ tốt, nghe xong ông ấy cũng muốn luận bàn...
Suy nghĩ của Lôi Lệ Phi thay đổi, nhưng không nói gì.
Lạc Ninh nói tiếp: "Dượng, thật ra dượng suy nghĩ thử xem, chuyện này không những có lợi cho chúng ta, mà cũng có lợi cho các thế hệ già trẻ Lôi gia nữa đấy".
"Luận bàn trao đổi với nhau, mọi người cùng nhau tiến bộ. Đồng thời để những người vẫn luôn kiêu ngạo thấy được cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn".
Lôi Lệ Phi nhìn vẻ mặt chân thành của Lạc Ninh, ông ấy thầm nghĩ, tin được Lạc Ninh thì heo nái cũng biết leo cây. Nhưng ông ấy không thể không thừa nhận rằng Lạc Ninh nói rất có lý. Hiện tại trong tộc thật sự có rất nhiều người tự cho bản thân là bề trên, cảm thấy xuất thân từ gia tộc phong thủy cổ thì luận về thân phận hay thực lực đều có thể đè bẹp tất cả phong thủy thuật sự bên ngoài, càng ngày càng giống như ếch ngồi đáy giếng. Con nhóc Lạc Ninh này quả nhiên biết cách đánh vào điểm yếu của người khác. Hơn nữa, ông ấy cũng rất tin tưởng vào một số vị trưởng lão trong tộc. Nếu đấu pháp thắng Lạc Ninh, không những có thể thắng được những thứ tốt trong tay con bé, mà còn có mặt mũi nữa. Sau này mỗi lần nhìn thấy trưởng tộc Lâu gia, ông ấy còn có thể chế nhạo và trêu chọc.
"Được rồi, vậy cứ ở chơi thêm hai ngày đi".
Lạc Ninh khẽ cười: "Dạ cảm ơn dượng".
Lôi Lệ Phi ngượng ngùng nói: "Cô đừng gọi tôi là dượng, tôi cảm thấy có mùi nguy hiểm".
Lạc Ninh bật cười và nói: "Dượng không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sợ gì chứ".
"Ha ha, tôi chính là người dượng rác rưởi ức hiếp cô út và em họ của cô, rồi ép họ trở về nhà mẹ mà sống", Lôi Lệ Phi cười một cách chua chát.
Lạc Ninh xoay người nói với Lâu Nhiễm Nhiễm: "Tôi muốn nói chuyện riêng với ông ấy một lúc".
Lâu Nhiễm Nhiễm cũng nghe ra được, người dượng cặn bã này có lẽ có còn có khuất tất gì đó. Cô ấy tinh tế đứng dậy, "Tôi ra ngoài đi dạo".
Lôi Nhiễm Nhiễm cũng không quên kéo theo Lôi Khâu đang tò mò, làm cho Lôi Khâu đỏ mặt tía tai, cô gái này động tay động chân không biết xấu hổ.
Lôi Lệ Phi nhướng mày, "Cô muốn nói gì với tôi?".
Lạc Ninh không vòng vo, cô hỏi thẳng: "Dượng là ba ruột của em họ tôi sao?".
Trong lòng Lôi Lệ Phi hẫng đi một nhịp, hỏi lại: "Nói nhảm, tôi không phải là ba ruột của nó thì ai là ba ruột của nó".
"Nhưng tướng mạo của hai người cho thấy hai người không phải là cha con ruột", đây cũng là lý do mà lúc Lạc Ninh nhìn thấy Lôi Lệ Phi thì có chút ngạc nhiên. Hơn nữa sau khi tiếp xúc, Lôi Lệ Phi không phải là loại cặn bã làm người ta chán ghét. Ngược lại, thật ra người bày không tệ, tính tình còn rất rộng rãi.
Lôi Lệ Phi sửng sốt, "Cô có thể xem được tướng mạo của tôi sao?".
Tướng mạo của ông ấy đã được xử lý đặc biệt, ngay cả những trưởng lão am hiểu xem tướng trong tộc cũng không xem được. Điều này chứng tỏ thực lực của Lạc Ninh đã cao hơn các vị trưởng lão Lôi gia rồi.
Đột nhiên Lôi Lệ Phi cảm thấy hối hận vì đã cho phép Lạc Ninh ở lại luận bàn. Luận bàn cái quỷ gì, lần này không biết bị thiệt hại bao nhiêu nữa đây, mệt mỏi hết sức. Bây giờ đổi ý có còn kịp không?
← Ch. 308 | Ch. 310 → |