← Ch.309 | Ch.311 → |
Vẻ mặt Lôi Lệ Phi hết sức rối rắm, sao Lạc Ninh lại không nhận ra ông ấy đang muốn đổi ý. Cô mở miệng nói: "Dượng, dượng có thể giải thích thắc mắc này của tôi không?".
Lôi Lệ Phi không trả lời liền, ông ấy trầm ngâm một lúc.
"Thôi, nếu cô đã nhìn thấu thì tôi cũng không giấu giếm nữa".
Sau khi đón hai người Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm ra khỏi hang rắn, Lôi Lệ Phi đã cho người đi điều tra Lạc Ninh. Ông ấy biết được mối quan hệ giữa Lạc Ninh và Lạc Doanh rất tốt, và lại còn là con gái của Lạc Dực Thừa, cho nên có thể tin tưởng con bé.
"Tôi và cô út của cô cũng có thể nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ nhỏ chúng tôi đã có hôn ước rồi, nhưng sau khi trưởng thành chúng tôi lại không có tình cảm với nhau".
"Lúc chúng tôi tới tuổi có thể lập gia đình, Lạc gia và Lôi gia muốn cho chúng tôi bồi dưỡng tình cảm nên cho phép cả hai rời đảo để đi rèn luyện".
Lôi Lệ Phi nói tiếp: "Sau đó chúng tôi đều gặp được người mà bản thân yêu thích".
"Kể ra cũng trùng hợp lắm, người mà cô út của cô thích lại là anh trai của người mà tôi thích".
"Còn người mà tôi thích cũng là bạn thân của cô út của cô trước đó, rồi mới quen biết tôi thôi".
"Sau đó chúng tôi giấu giếm gia tộc, đi đăng ký kết hôn với người mình yêu".
Lạc Ninh không khỏi kinh ngạc, "Hay nói cách khác, thật ra dượng và cô út của tôi đã có vợ chồng được pháp luật công nhận rồi sao?".
Lôi Lệ Phi gật đầu: "Đúng vậy!".
"Nhưng chuyện của chúng tôi bị người khác phát hiện, sau đó tới tai gia tộc hai bên".
"Vì vậy chúng tôi bị buộc trở về".
Lôi Lệ Phi thở dài, "Lúc đó vốn dĩ chúng tôi muốn bắt chước ba cô, dứt khoát bỏ trốn".
"Nhưng những người đứng đầu của hai bên gia tộc lại dùng vợ tôi và chồng của cô ấy để uy hiếp, họ buộc chúng tôi phải xa nhau, nếu không sẽ giết chết cả hai người họ".
"Chúng tôi không dám liều mạng, đành phải tạm thời chia tay với người mình yêu".
"Tất cả các gia tộc phong thủy cổ trên đảo có một phong tục, đó là người thừa kế hoặc trưởng tộc không được phép lấy cô gái ngoài đảo".
"Nếu gia tộc nào đó phá hỏng phong tục này, họ sẽ bị những gia tộc khác chèn ép gây sự".
"Vốn dĩ Lôi gia của chúng tôi đã có chút xuống dốc rồi, cộng thêm Lạc gia không ngừng tạo sức ép nữa, người lớn trong tộc không còn cách nào, đành phải nhẫn tâm ép tôi kết hôn với cô út của cô".
"Nhưng người lớn ở nhà chúng tôi ít ra cũng còn tiến bộ, nói rằng chỉ cần tôi và cô út của cô kết hôn thì có thể đón vợ con bên ngoài về".
"Họ cũng cho phép tôi và cô út của cô có thể ly hôn sau khi kết hôn, sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì nhau".
"Vì vậy tôi và cô út của cô mới viết ra một thỏa thuận kết hôn giả".
"Vả lại kết hôn trên đảo không giống ở đại lục, không cần đăng ký hôn thú gì cả, chỉ cần mời người của các gia tộc lớn tới uống rượu mừng là được".
"Chúng tôi không có quan hệ thể xác, cũng không có hôn thú thật, cho nên trở về đất liền sẽ không được xem là vợ chồng".
Lạc Ninh đã hiểu chuyện giữa hai người họ, "Lạc Doanh là con gái của cô út và người thương đúng không?".
Lôi Lệ Phi gật đầu: "Đúng vậy, sau khi chúng tôi kết hôn, tôi nói muốn đi hưởng tuần trăng mật nên dẫn cô út của cô ra khỏi đảo chơi".
"Sau đó, chúng tôi tách ra, lúc trở về đảo thì cô ấy có thai rồi".
"Nhưng chuyến đi lần này cũng xảy ra tai nạn đáng tiếc, lúc cô út của cô ra biển lướt sóng thì đột nhiên ngất xỉu và rơi xuống biển".
"Chồng của cô ấy đã chết đuối vì cứu cô ấy".
Lạc Ninh không nghĩ tới mọi chuyện sẽ là như vậy, "Sao cô út của tôi đột nhiên ngất xỉu chứ? Có phải do ai đó động tay động chân không?".
Suy cho cùng cô út của Lạc Ninh cũng là hậu duệ của trưởng tộc Lạc gia, không thể nào không biết gì về phong thủy thuật pháp, sức khỏe cũng không yếu ớt tới mức té xỉu.
Lôi Lệ Phi trả lời: "Tôi cũng đã từng nghi ngờ chuyện này, cô út của cô cẩn thận nhớ lại, nói rằng trước khi ngất xỉu tự nhiên cảm thấy ớn lạnh rùng mình, chắc là có người hạ âm sát hoặc thi triển chú thuật với cô ấy trước đó".
Ông ấy thở dài: "Nhưng đã điều tra nhiều năm nay rồi, chúng tôi vẫn chưa tra ra người đứng sau là ai".
Lạc Ninh ngẫm nghĩ và hỏi: "Vì vậy suốt mấy năm qua mọi người vẫn luôn không nói cho Lạc Doanh biết sự thật là vì muốn tìm ra thủ phạm sao?".
Lôi Lệ Phi gật đầu: "Đúng vậy, sau khi người thương của cô ấy mất, cô ấy không còn ý chí sinh tồn nữa. Nếu không phải đột nhiên phát hiện mang thai, có lẽ cô ấy đã đi theo chồng rồi".
"Cô ấy mang thai, tất nhiên không thể để hai gia tộc biết được cô ấy đang mang đứa bé của người đàn ông khác, nếu không mấy đại gia tộc chắc chắn sẽ chung tay phán cô ấy tội chết".
"Vì vậy sau khi trở về, chúng tôi tuyên bố rằng đứa bé kia là con tôi".
"Bởi vì người mất là anh trai của vợ tôi, cho nên vợ tôi cũng giận lắm, thế là phối hợp diễn kịch với chúng tôi".
"Lúc đó chúng tôi nghi ngờ có người đứng sau tại ra tất cả, e rằng muốn ly gián quan hệ giữa Lạc gia và Lôi gia".
"Cuối cùng tôi phải sắm vai không thích cô út của cô và không hài lòng với đoạn hôn nhân này, đến cả đứa bé cũng không thích nốt".
Thật ra ông ấy cũng oan ức lắm, trong lòng ông ấy vẫn rất yêu thích đứa con gái Lạc Doanh này. Nhưng ông ấy không dám gần gũi, chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt với con bé.
"Vợ tôi ngoài mặt cũng rất lạnh nhạt với cô út của cô và Lạc Doanh, thậm chí còn cố tình làm khó họ, để mọi người đều biết rằng cô út của cô là vợ chính mà phải chịu thiệt".
"Bởi vì lúc đó Lạc Doanh còn nhỏ, nếu đã muốn diễn kịch thì không thể để người khác nhận ra, nên chúng tôi cũng không dám nói ra chân tướng trước mặt con bé".
Lôi Lệ Phi thở dài, "Chúng tôi chờ đến lúc Lạc Doanh có đủ năng lực phân tích mọi chuyện và sẽ không làm lộ bí mật này, dự định nói thật với con bé thì ba cô trở về".
"Ba cô và cô út của cô là anh em song sinh, từ nhỏ quan hệ rất tốt, tất nhiên không vui khi em mình bị ức hiếp, cho nên chạy tới tìm tôi".
Lạc Ninh đã hiểu phần nào, "Vì vậy dượng và ba tôi mới bắt tay với nhau diễn một vở kịch, ba tôi đánh gãy chân của dượng, dẫn cô út và Lạc Doanh về, khiến mối quan hệ giữa Lôi gia và Lạc gia bắt đầu trở nên gay gắt".
Lôi Lệ Phi nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt tán thưởng, "Thông minh!".
Cô hỏi: "Vậy sao không nói cho Lạc Doanh biết?".
Lôi Lệ Phi đáp lại: "Tôi và ba cô đã từng bàn bạc với nhau, chúng tôi nhận thấy đằng sau vẫn luôn có một người thúc đẩy rất nhiều chuyện trong này".
"Chúng tôi nghi ngờ chị dâu của ba cô có chút vấn đề, bởi vì ba cô muốn đưa Lạc Doanh về Lạc gia, nên chúng tôi không dám nói chuyện này với con bé, sợ con bé không cẩn thận sẽ bị sập bẫy người ta".
"Vả lại ngần ấy năm trời chúng tôi có lỗi với con bé nhất, thật sự không muốn kéo con bé vào vũng nước đục này".
"Cứ để con bé không biết gì cả, cảm thấy người cha tệ bạc này không thích mẹ nó, bất bình thay cho mẹ nó, đến Lạc gia biểu hiện ra như vậy, người đứng sau cũng sẽ không nghi ngờ gì".
Lạc Ninh thật sự không ngờ chân tướng lại là thế này, cô nhìn ra được Lôi Lệ Phi không có nói dối.
"Vậy mấy năm qua cũng khó cho dượng rồi", mang danh người cha / người chồng tệ bạc ngần ấy năm trời, đúng là không dễ dàng gì!
Lôi Lệ Phi cười khổ, "Thì đó!".
"Nhưng cũng không còn cách nào, để tóm được kẻ đứng sau gây chuyện, tôi đành phải hy sinh bản thân".
"Thật ra không chỉ có tôi, vợ tôi và cô út của cô đều đã hy sinh rất nhiều suốt mấy năm qua, chỉ có tôi là mang tiếng nhất thôi". Ông ấy nói tiếp: "Nhưng nếu có thể báo thù thì nghe chửi mấy câu cũng chẳng sao đâu".
← Ch. 309 | Ch. 311 → |