Truyện:Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân - Chương 08

Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân
Trọn bộ 21 chương
Chương 08
Nhớ thương vô vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nắng nóng liên tiếp mấy ngày liền, thời tiết oi bức như sắp có hoả hoạn đến nơi. Vào lúc hoàng hôn, Tô Lạp đi vẩy nước trong viện, bấy giờ khí nóng hừng hực mới bắt đầu đua nhau bốc lên. Hơi nước cứ bốc lên hầm hập, tạo nên những đám mây nhiều màu sắc huyền ảo, pha màu từ tím tới vàng kim, sà xuống mài ngói đỏ lưu ly trông như những dải gấm lụa rực rỡ lấp lánh.

Trong cung điện cung Càn Thanh rộng lớn, các cửa sổ đều được buông rèm trúc khiến cả điện âm u tối tăm. Hoạ Châu vừa hầu hạ ngự tiền về, thấy Lâm Lang đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa, nàng nói: "Tối như thế muội đừng cố làm hại mắt nữa."

"Thêu nốt đường chỉ này muội sẽ đi thắp đèn."

Hoạ Châu bảo: "Hai ngày nay nhiều việc, thế mà muội còn rảnh rỗi ở đây thêu thùa."

Lâm Lang vẫn không ngừng tay: "Trước sau cũng không có việc gì, muội thêu thùa qua ngày cũng hay."

"Hôm nay Lương Am Đạt có bảo, nói là cuối năm nay Nghi chủ nhân sẽ sinh, Vạn Tuế Gia muốn phái một người thành thục sang đó hầu hạ chủ nhân."

Lâm Lang "ừ" một tiếng, nàng hỏi: "Tỷ muốn đi?"

Hoạ Châu đáp: "Nghe ý tứ của Lương Am Đạt thì hình như không chọn người hầu hạ ngự tiền, có lẽ là người của lục cung thôi." Lâm Lang nghe Hoạ Châu nói như vậy liền ngừng thêu, than nhẹ: "Cũng lâu lắm không gặp rồi, không biết Vân Sơ tỷ tỷ thế nào..."

"Theo tỷ thấy thì hầu hạ Nghi chủ nhân cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì, tuy Nghi chủ nhân được sủng ái đấy nhưng lại rất ghê gớm."

Lâm Lang chỉ đáp: "Hoạ Châu, tỷ lại quên rồi à, để người khác nghe thấy bây giờ..." Hoạ Châu thè lưỡi: "Dù sao thì tỷ cũng chỉ nói với muội mà thôi, cũng chẳng phải việc xấu gì." Lại nói tiếp: "Tỷ thấy, tuy Nghi chủ nhân được nhiều sủng ái đấy, nhưng hiện tại vẫn chưa so được với Thành chủ nhân. Liên tục mấy ngày nay Vạn Tuế Gia chẳng phải đều lật thẻ tên của người sao. Nghe nói hôm nay cũng thế. Tâm tư của Vạn Tuế Gia thật khiến người ta khó đoán."

"Nên đi thắp đèn thôi, muội đi thắp nến."

Hoạ Châu thuận tay cầm lên chiếc quạt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Vô vàn vì tinh tú lấp lánh trên màn trời tối tăm. Hoạ Châu nói: "Thời tiết nóng quá!"

Ngày tiếp theo vẫn nắng nóng y như cũ. Bởi vì vào ngày Canh Thân có trận động đất lớn ở phía đông kinh thành, gây ảnh hưởng lớn tới cả kinh thành và vùng lân cận.

Tại kinh thành, tường thành, nhà dân, nha môn đều bị sụt lún nghiêm trọng. Số người chết và bị thương rất lớn. Về hướng đông thì lan đến tận Long Hưng, còn hướng tây thì tới huyện Mân, Cam Túc; nam là thành Đồng, An Huy. Trong vòng mấy nghìn dặm chỉ thấy một mảng hổ đốn, chẳng còn gì nguyên vẹn.

Đất sụt núi lở, gạch đá chất thành đống, xác người nằm ngổn ngang. Quan lại dân chúng thiệt mạng đếm không xuể, thậm chí có nhà gặp hoạ diệt môn. Triều đình vội lấy 10 vạn ra cứu tế, xây dựng, tu sửa lại nhà của ruộng đất cho dân. Ở giữa chín thành còn dựng lều cháo cứu tế dân bị nạn. Tấu sớ xin cứu trợ bay tới như tuyết lở. Hoàng đế vô cùng để ý đến việc cứu trợ sau thiên tai, liên tục mấy ngày hắn nghe báo cáo tình hình ở Càn Thanh Môn, triệu tập đại thần trong thư phòng hướng nam. Hôm nay ngự giá quay trở lại cung Càn Thanh cũng đã là giờ ăn tối.

Lâm Lang dâng trà lên cũng là lúc Hoàng đế thay y phục, bắt đầu dùng bữa. Do trời nóng nên hơn mười món đủ loại trên bàn, món nào hắn cũng chỉ gắp vài đũa. Ăn xong uống trà, mở ra thấy là trà cúc trăng trắng liền đặt luôn xuống bàn. Hoàng đế nói: "Đem trà lạnh lên."

Lâm Lang còn chưa đáp lời thì Lương Cửu Công đã bẩm: "Vạn Tuế Gia vừa mới dùng bữa xong, uống lạnh chỉ sợ đau dạ dày." Lại nói thêm: "Lý thái y đang đứng ngoài điện đợi truyền vào, xin Vạn Tuế Gia truyền chỉ."

Hoàng đế hỏi: "Vô duyên vô cớ gọi thái y làm gì?"

Lương Cửu Công thỉnh an: "Là nô tài tự ý truyền thái y tới. Sáng sớm hôm nay Lý thái y nghe nói mấy ngày gần đây Vạn Tuế Gia không khoẻ, thường ho trong đêm nên muốn đến xem mạch cho Vạn Tuế Gia. Vì vậy nô tài mới truyền Lý thái y đến."

"Bảo hắn về đi, Trẫm rất khoẻ, không cần bọn họ vào xem mạch."

Lương Cửu Công cười trừ: "Vạn Tuế Gia, khoé môi người có nổi mụn nước. Ngày mai đến Từ Ninh cung thỉnh an, Thái hoàng thái hậu thấy tất nhiên sẽ truyền ngự y đến."

Hoàng đế vô cùng hiếu thuận với tổ mẫu, nghe Lương Cửu Công nói như vậy liền nghĩ nếu như tổ mẫu thấy nhất định sẽ đau lòng phiền não. Vì vậy hắn nói: "Thế thì cho truyền ngự y."

Lý thái y đã làm việc nhiều năm, hắn tiến vào hành đại lễ một quỳ ba lạy. Hoàng đế đang ngồi trên tràng kỷ, tiểu thái giám đã mang đệm quỳ tới từ lâu, Lý thái y liền quỳ xuống đệm, cẩn thận bắt mạch rồi nói: "Vi thần to gan, xin phép được nhìn Vạn Tuế Gia." Nói xong ngẩng đầu nhìn những mụn nước ở khoé môi Hoàng đế. Hắn dập đầu nói: "Hoàng thượng vạn phúc kim an!" rồi lui về sau kê đơn thuốc.

Lương Cửu Công dẫn Lý thái y đi, tiểu thái giám hầu hạ bút mực. Lý thái y viết xong đơn thuốc liền nói với Lương Cửu Công: "Vạn Tuế Gia chỉ là bị nóng trong người nên mới bị lở loét sinh mụn ở khoé miệng. Cứ theo đơn này, uống hai thang là khỏi."

Triệu Xương đưa Lý thái y tới Ngự Dược Phòng (phòng thuốc cho vua) sắc thuốc. Lương Cửu Công quay lại noãn các, thấy Lâm Lang đang đứng hầu trà ở một bên, Hoàng đế cũng chẳng nhìn nàng lấy một cái, chỉ truyền: "Lui hết đi."

Thái giám cung nữ hầu hạ ngự tiền đều đi ra hết. Lương Cửu Công cứ buồn bực mãi mấy ngày nay, lúc này mới ngẫm nghĩ một chút, hắn nói nhỏ: "Vạn Tuế Gia, có cần bảo Lâm Lang đến phòng ngự trà, nói bọn họ dâng trà thuốc sao khô lên không?"

Vào mùa hè, theo như đơn thuốc mà thái y viện đã kê, phòng ngự trà luôn chuẩn bị sẵn nước trà thuốc giải nhiệt. Hoàng đế vẫn cúi đầu đọc sớ, nói: "Đã uống thuốc thì không cần uống trà thuốc nữa."

Lương Cửu Công lui xuống, lại ngẫm nghĩ một hồi rồi đi về hướng phòng trực để tìm Lâm Lang. Bọn thái giám cung nữ đang ngồi rảnh rỗi trong phòng, Lâm Lang thấy hắn ra hiệu với nàng, nàng đành phải đi ra ngoài. Lương Cửu Công dẫn nàng đến cuối hành lang rồi hỏi: "Vạn Tuế Gia làm sao thế?"Nàng đỏ mặt, xoay mặt nhìn cái nắng gay gắt giữa mùa hè, chiếu xuống mặt đá lấp la lấp lánh, trả lời một cách gượng gạo: "Am Đạt, Vạn Tuế Gia làm sao, chúng nô tài như tiểu nhân làm sao biết được?"

Lương Cửu Công nói: "Ngươi thông minh lanh lợi, chẳng nhẽ còn không hiểu?" Nàng chỉ đáp: "Am Đạt nói nô tì không hiểu."

"Ta mới không hiểu đây này... Vài ngày trước rõ ràng còn rất vui vẻ cơ mà?"

Lâm Lang nghe hắn nói thẳng như vậy cũng không nói lại, cứ nhìn ánh sáng lấp lánh trên ngói đỏ lưu ly kia. Lương Cửu Công bảo: "Lâu nay ta vẫn nghĩ ngươi là người có phúc, sao giờ cái phúc đấy đi đâu mất rồi?"

"Nô tì càng nghe càng không hiểu lời của Am Đạt." Nàng đáp. Nàng vốn mặc một bộ áo lụa màu xanh nhạt, bím tóc đen nhánh sau lưng cũng chỉ thắt một dây lụa xanh, lúc này nàng đang vân vê dải lụa ở bím tóc, trên mặt đỏ bừng lộ vẻ lúng túng. Lương Cửu Công nghe nàng nói như vậy cũng không tiện hỏi vặn nữa, liền thôi cho qua.

Đúng lúc này thì thấy Hoạ Châu đi qua hành lang, Lâm Lang nhân cơ hội đó liền nói với Lương Cửu Công: "Nếu như Am Đạt không còn gì sai bảo nữa, nô tì xin cáo từ." Thấy Lương Cửu Công gật đầu, nàng liền tến tới đi cùng Hoạ Châu, hai người sóng vai đi thẳng về phòng trực. Hoạ Châu xưa nay hay nói, cả một đường nói không ngừng: "Hôm nay tỷ cũng đã thấy Thành chủ nhân rồi. Tỷ vừa đi ra từ Cảnh Hoà Môn thì vừa vặn gặp được. Tỷ thỉnh an chủ nhân, Thành chủ nhân rất khách khí, nói chuyện với tỷ vài câu. Thành chủ nhân đúng là vô cùng xinh đẹp. Tỷ thấy, chủ nhân còn nhã nhặn hơn nhiều so với Nghi chủ nhân."

Nói xong thấy Lâm Lang hơi hơi cau mày, liền bắt chước giọng của Lâm Lang: "Sao tỷ lại bàn luận chuyện chủ nhân sau lưng?" rồi thè lưỡi trêu nàng.

Lâm Lang buồn cười không nhịn được: "Rõ ràng tỷ biết quy củ mà còn cứ ăn nói lung tung. Người khác biết là không tốt đâu."

Hoạ Châu đáp: "Muội đâu phải người khác chứ."

"Tỷ nói nhiều mãi thành thói quen rồi, có người hay không cũng đều thuận miệng nói ra, như vậy chẳng phải là đại hoạ sao?" Hoạ Châu cười cười: "Muội ấy à, giống hệt Gia Cát Lượng cả đời cẩn thận."

Lâm Lang a một tiếng hỏi: "Câu văn vẻ như thế này tỷ học ở đâu đấy?" Hoạ Châu nói: "Muội quên rồi sao? Không phải là hôm trước Vạn Tuế Gia nói à?" Lâm Lang không kìm được mà nhìn về phía cung điện, mành trúc nặng trĩu rủ xuống, bên trên là mép rèm màu vàng, thấp thoáng bóng thái giám đang trực tại ngự tiền, dường như hắn đứng im như tượng không nhúc nhích.

Vì hậu quả thiên tai vô cùng nghiêm trọng nên tết Trung thu trong cung chỉ tổ chức qua loa sơ sài. Theo lệ cũ, Hoàng đế mở yên tiệc mời văn võ bá quan. Trong cung Càn Thanh chỉ còn lại cung nữ thái giám, yên lặng vắng vẻ. Ở phòng bếp, vì là Tết nên ngoài hoa quả điểm tâm ra, còn chuẩn bị cả bánh Trung thu.

Hoạ Châu ham chơi, ăn xong điểm tâm liền kéo theo Lâm Lang vào trong đình ngắm trăng. Hoạ Châu nói: "Bình thường muội thích ngắm trăng ngắm tuyết còn gì, hôm nay có trăng đẹp sao lại ở trong phòng không ra ngắm chứ?"

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn, trên trời là một mảnh trăng tròn vành vạnh, nổi lên trên nền mây mỏng. Trăng sáng lạnh lẽo, chiếu xuống mặt đất như một màn nước mỏng manh, nhẹ nhàng dao động. Dưới ánh trăng, ngói đỏ lưu ly của cung Càn Thanh lung linh như thuỷ ngân. Trước hành lang đều là cây hoa quế mới được tiến cống, trồng trong chậu to. Hoa quế đang lúc đơm hoa, hương thơm thoang thoảng. Bóng cây cỏ đu đưa trong đêm như phác hoạ một bức tranh tươi đẹp. Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua khiến người ta run rẩy. Tình này cảnh này dường như đã từng thấy đâu đó trong mơ.

Bóng trúc lay động ngoài cửa sổ, hương hoa quế bay vào bên trong, nàng đung đưa chiếc bút lông, quay đầu nhìn thấy nụ cười của người đang đứng dưới bậc thềm... Đêm Trung thu... Lúc đó có ánh trăng sáng, cả mây ngũ sắc vờn quanh.

Đang lúc ngẩn ngơ chợt nghe tiếng bước chân vội vã ngoài đình. Quay đầu nhận ra là một tiểu cung nữ đang thở hổn hển. Hoạ Châu bảo: "Thuý Tuyển, xem bộ dạng vội vội vàng vàng của muội kìa, sau lưng có ma đuổi chắc?"

Trên mặt Thuý Tuyển nét cười tràn đầy, nàng thở nặng nhọc: "Hai vị tỷ tỷ, có đại hỷ rồi!"

Hoạ Châu cười bảo: "Chẳng lẽ là bề trên ban thưởng? muội ấy à, vàng bạc gì đều thấy qua cả rồi, còn kinh ngạc thế làm gì?"

Thuý Tuyển nói: "Ban thưởng thì không phải. Hoa Tử tỷ tỷ ở cung Thái hậu nói, bảo là đã có ý chỉ, chỉ hôn Vân Sơ cô nương cho con cả của Minh Châu đại nhân. Vân Sơ cô nương đúng là có phúc lớn mới được hôn sự tốt đến thế, một vị nhị đẳng. Hai vị tỷ tỷ đều thân thiết với Vân Sơ cô nương, sau này xin các tỷ tỷ chiếu cô cho chúng nô tì nhiều hơn............"

Lâm Lang đang định ngắt cành hoa quế kia, không hiểu sao bông hoa quế lại rơi xuống nền đá xanh. Hoạ Châu nói: "Cuối cùng thì cũng do thể diện của phụ mẫu tỷ ấy lớn, tuy chưa thật sự nhậm chức nhưng vẫn có tước vị, Vinh chủ nhân cũng giúp một tay nữa. Vạn Tuế Gia tứ hôn, đúng là nở mặt nở mày. Tuy Minh Châu đại nhân là đại thần trong triều nhưng tỷ ấy gả vào, chắc cũng không dám ức hiếp vị con dâu được chỉ hôn gả đến này. Lâm Lang, lần này muội và Vân Sơ tỷ tỷ trở thành người một nhà rồi."

Hoạ Châu nói hết câu này đến câu khác, Lâm Lang chỉ thấy tiếng nói của mình dường như đang ở nơi nào đó rất xa, đang phất phơ trôi nổi, đột nhiên trôi tới thật gần, gần đến mức như đang la hét ầm ĩ trong tai.

Bầu trời càng ngày càng cao, ánh trăng lạnh lẽo giống lưỡi dao nhọn hoắt, đâm đâm cắt cắt người ta ra từng phần một. Nàng hoàn toàn không nghe thấy Hoạ Châu đang nói gì nữa, chỉ nhìn thấy môi Hoạ Châu không ngừng mấp máy, nói cười vui vẻ. Xung quanh đều là gió, lạnh lùng quét qua thân thể, vạt áo nàng tung bay, cả người run rẩy từng trận dưới làn gió.

Hoạ Châu cứ nói chuyện ầm ĩ một hồi lâu mới để ý đến sắc mặt bất thường của nàng, vội nắm tay, kêu lên một cách lo lắng: "Muội sao thế này, sao lạnh thế?" Lặp đi lặp lại hai lần, lúc này Lâm lang mới quay người, môi khẽ run: "Gió lạnh quá."

"Muội phải mặc thêm nhiều áo vào mới được, gió đêm lạnh, chúng ta quay về thôi."

Quay về tới phòng, Lâm Lang mặc thêm một bộ áo dài màu đỏ, rồi lại đi dọn dẹp gọn gàng, mơ hồ nghe thấy tiếng vỗ tay ở bên ngoài, là ám hiệu ngự giá về cung Càn Thanh. Hai người đều đang trong giờ trực, vội vã đi về hướng điện.

*****

Thái giám theo hầu hạ tiến vào sau Hoàng đế. Ngoài những người hầu hạ thân cận thì những người khác đều lui ra ngoài điện. Lương Cửu Công nhìn thấy Lâm Lang liền nói với nàng: "Hôm nay Vạn Tuế Gia uống rượu, đi mang trà giải rượu đến."

Lâm Lang đáp vâng, một lát sau trở lại, Hoàng đế đang thay y phục, nhìn thấy không phải là loại trà thường ngày, mà là một chén trà nhỏ hồng phấn có vẽ hoa văn trúc màu trắng, đựng đầy trà Phong Lộ. Trà Phong Lộ được làm từ nước lá phong. Đầu tiên lấy lá phong non, hãm trong nồi đất, chưng lấy hơi nước đọng phía trên đầy một chén, thành trà Phong Lộ. Hoàng đế liếc nàng một cái rồi hỏi: "Sao hôm nay lại dâng chén này lên?"

Lâm Lang hoảng hốt đáp: "Nô tì chỉ nghĩ rót trà giải rượu vào chén nhỏ này thì đẹp mắt, nhất thời sơ sẩy, quên mất kiêng kị, xin Vạn Tuế Gia trách phạt."

Chén trà này vốn có một đôi, chiếc còn lại là chiếc mà nàng đã đánh vỡ lần trước, theo quy củ, chiếc chén thừa lại không được phép dùng nữa. Hoàng đế nhớ lại lần đổ trà nọ, nàng cũng hoảng sợ y như thế này. Bây giờ nàng đang cầm khay trà, do lại phạm lỗi nên ánh mắt chỉ có hoảng sợ cùng khổ sở, tay áo xanh khẽ run, viết bỏng hình lưỡi liềm cũ trên cổ tay trắng mịn càng hiện rõ dưới ánh đèn.

Hoàng đế cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bảo: "Trà này phải ba bốn chén mới có hiệu quả. Đi đổi trà Cam Hoà đến." Lâm Lang vâng mệnh, lui ra ngoài noãn các. Hoàng đế cảm thấy hơi hơi say nên gọi Lương Cửu Công: "Đem một chiếc khăn nhúng nước ấm đến đây."

Lương Cửu Công vẫn chưa kịp lui xuống thì chợt nghe một tiếng xoảng, thái giám theo sau khẽ hô một tiếng, Hoàng đế hỏi: "Chuyện gì thế?"

Tiểu thái giám ở bên ngoài đáp: "Bẩm Vạn Tuế Gia, không biết Lâm Lang bị làm sao mà tự dưng ngất đi, ngã xuống nền đất."

Hoàng đế đứng dậy đi ra, Lương Cửu Công lập tức chạy lên vén mành cửa. Bên ngoài, thái giám cung nữ đang vây tròn chung quanh. Phương Cảnh đang đỡ vai Lâm Lang, gọi khẽ tên nàng. Sắc mặt nàng trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã mất hết tri giác.

Hoàng đế ra lệnh: "Đừng xúm lại nữa, mau tản ra để Lâm Lang hít thở." Mọi người vốn đã loạn cả lên, nay lại nghe Hoàng đế sai bảo, ai ai cũng vội lùi ra vài bước. Hoàng đế nói với Phương Cảnh: "Cởi hai khuy trên cổ áo Lâm Lang ra."

Hoàng đế vốn tinh thông y thuật, lúc này hắn duỗi tay bắt mạch cho Lâm Lang, xong xuôi mới sai Lương Cửu Công: "Mang chật bột phương tây mà vị giáo sĩ kia mới cống lên đây."

Lương Cửu Công sai người đi lấy. Đó là một chiếc bình thuỷ tinh màu xanh ngọc nho nhỏ xinh xắn, Hoàng đế mở cái nắp bằng ngọc ra rồi đưa đến trước mũi nàng lắc lắc. Tất cả mọi người trong điện đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, bốn bề yên tĩnh hẳn, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông gió trước hiên điện, đinh đa đinh đang.

Chuông gió phát ra âm thanh lộn xộn. Có trận gió thổi qua, dường như đem đến hương thơm của hoa quế phảng phất. Lâu nay vẫn dùng nến thắp sáng thư phòng, còn bên ngoài thì có đặt chiếc lồng đèn sáng rực. Ánh sáng mãnh liệt toả ra từ chiếc đèn đó làm lu mờ cả vẻ đẹp của vầng trăng trên cao.

Nạp Lan ngồi lặng lẽ trước án thư hoa lệ. Đại a hoàn Ký Nhi dâng trà lên, cười cười hỏi hắn: "Hôm nay thiếu gia có đại hỷ, việc vui như vậy ắt sẽ làm bài thơ, nô tì giúp thiếu gia mài mực nhé?"

18 thỏi mực tàu tặng bởi tuần phủ An Huy, đựng đầy trong một chiếc hộp màu vàng. Mười ngón tay thon thả nhón lấy một thỏi mực, nhẹ nhàng nhấc lên, rồi lại đi lấy nghiên mực. Là mực mới lại được mài không đúng cách nên phát ra tiếng ma sát sàn sạt vào nghiên mực. Ánh mắt hắn nhìn mải miết vào nghiên mực kia, chẳng nói một lời. Bản thân như biến thành thỏi mực, từng tấc từng phân bị mài mòn. Mực nước đen nhánh dần lan ra khắp nghiên.

Cuối cùng hắn cũng cầm bút lên, cổ tay khẽ run rẩy, từng giọt mực đen lấp lánh rơi xuống nền giấy trắng, đen trắng khác biệt là sự thật không thể thay đổi. Hắn giơ tay cất chiếc bút lên giá xong chợt nắm tờ giấy kia lên. Sau vài tiếng xoạt xoạt, tờ giấy đã bị xé thành vô số mảnh nhỏ. Kỳ Nhi sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ thấy vị thiếu gia kia từ từ thả xuống, từng mảnh rơi liên tiếp xuống nền đất.

Hắn lại chậm rãi trải một tờ giấy khác ra, vung cây bút viết lên đôi câu. Kỳ Nhi mới vào phủ chưa lâu, nàng vốn là a hoàn theo hầu hạ Nạp Lan phu nhân. Vì nàng có biết sơ sơ vài chữ nên Nạp Lan phu nhân mới đặc biệt sai nàng đến hầu hạ mài mực cho Dung Nhược. Lúc này chỉ dám nín thở chờ đợi.

Nạp Lan viết xong liền quăng luôn chiếc bút.

Kỳ Nhi nhìn lên trên mặt giấy, thấy là một đoạn "Đông phong tề trứ lực":

Điện cấp lưu quang, thiên sinh bạc mệnh, hữu lệ như triều.

Miễn vi hoan hước, đáo để tổng vô liêu.

Dục phổ tần niên li hận, ngôn dĩ tẫn, hận vị tằng tiêu.

Bằng thùy bả, nhất thiên sầu tự, án xuất quỳnh tiêu.

Vãng sự thủy điều điều, song tiền nguyệt, kỉ phiên không chiếu hồn tiêu.

Cựu hoan tân mộng, nhạn xỉ tiểu hồng kiều.

Tối thị thiêu đăng thì hậu, nghi xuân kế, tửu noãn bồ đào.

Thê lương sát, ngũ chi thanh ngọc, phong vũ phiêu phiêu.

(Bài thơ này có thể nói là tác giả viết bằng máu và nước mắt, sự đau khổ trong tình yêu này khiến người ta đau đớn vô cùng. Ba câu mở đầu biểu thị chỉ sự thương đau lạnh lẽo. Dù cố giải sầu bằng cách nào vẫn cảm thấy chán nản. Nỗi hận xa cách ngày càng lớn, không cách nào hoá giải được. Ba câu cuối đoạn một tả cảnh. Có tiếng tiêu thê lương bi ai khiến cả một ngày ảm đạm.

Đoạn tiếp theo nói về những niềm vui trước đây, là hồi ức quá khứ, là cảnh trong mộng của tác giả mơ về ngày xưa cũ, càng biểu đạt ý đau thương thấu xương. Đồng thời cũng là tiền đề cho câu cuối "kết cuộc thê lương hiện tại".

Nàng không biết rất nhiều chữ, mấy chữ nàng biết hiện lên lộn xộn trước mắt: Bạc mệnh....... . lệ rơi......... nỗi u sầu....... . chuyện đã qua...... ánh trăng trước cửa sổ......... thê lương lạnh lẽo.......... .

Tâm trạng đầy bất an khiếp sợ, nàng luôn nghĩ thiếu gia tôn quý như vậy, hôm nay còn được vinh dự lớn như thế... Phủ Nội Vụ truyền ý chỉ tới, Hoàng đế đã truyền lệnh tứ hôn. Cả phủ trên dưới ai ai cũng mừng rỡ, đón tết Trung thu, giăng đèn kết hoa, mở tiệc rượu lớn cùng thân thích.

Đến lão gia thường ngày vốn nghiêm nghị thận trọng cũng cười vui vẻ, gật gù vuốt râu nói: "Thánh ân mênh mông, đúng là thánh ân mênh mông."

Nàng chẳng dám nói bừa, chỉ hỏi: "Thiếu gia, có viết nữa không?"

Nạp Lan đáp hờ hững: "Không viết nữa, ngươi bảo bọn họ thắp đèn đi, ta đi về phòng ngủ."

A hoàn cầm đèn lồng đi trước soi đường, lúc đó ánh trăng sáng vằng vặc. Trong đình cây cối tươi tốt, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ mồn một. Hắn vốn dĩ muốn bảo a hoàn thổi tắt đèn đi để ngắm cảnh trăng sáng giữa trời đất, thế nhưng hắn chán nản đến mức chẳng buồn mở miệng. Đi qua cổng tròn, bất chợt ngẩng đầu thấy mái vòm bao phủ bởi cành trúc sum xuê xanh biêng biếc, gió thổi vào khiến nó phát ra tiếng xào xạc liên tục như mưa rào.

Mơ hồ nghe thấy tiếng sáo trúc trong viện, du dương trầm bổng. A hoàn nói: "Là tam lão gia mở tiệc mời các tướng công uống rượu trong thư phòng, nghe nói bây giờ đang cùng làm thơ nữa."

Hắn yên lặng ngửa mặt nhìn, trời cao trăng sáng, mặt trăng trong suốt như gương, chiếu xuống người hắn tạo thành một bóng người cô đơn lẻ loi, thê lương vô cùng. Lâm Lang đã ốm hơn chục ngày vẫn chưa hết sốt. Theo lệ, cung nữ bị bệnh chỉ có thể tới phòng phát thuốc lấy thuốc về uống, đơn thuốc được kê cho đó, uống mãi cũng chẳng khá hơn. Hoạ Châu đi làm việc rồi, còn mỗi mình nàng ngủ mê man ở trong phòng, trở mình hết bên này đến bên kia. Cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Gió thổi vào cửa sổ, cánh cửa phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Như trở lại lúc nàng còn bé nhỏ, vẫn còn ở nhà. Nhũ mẫu bế nàng lên tràng kỉ chơi, mẫu thân đang ngồi ở một đầu tràng kỉ may vá thêu thùa, bất chợt nhìn nàng rồi cười ấm áp mà gọi nhũ danh* của nàng: "Lâm Lang, sao lại chọc tay vào giấy dán cửa sổ nữa rồi?"

*Nhũ danh: tên đặt khi mới sinh, tên huý

Giấy dán là giấy làm từ bông vải, vừa dày vừa kín, dán lên cửa sổ kín bưng chẳng lọt vào chút gió nào. Đầu ngón tay nàng chọc chọc vào có cảm giác êm êm mềm mại, vì vậy nàng mới thích sờ sờ như thế, mới không để ý đã chọc thủng mất, ánh mắt đen láy nhìn qua lỗ nhỏ ra ngoài...

Ngày hôm đó nàng cứ nhìn mãi ra ngoài từ chỗ rách đó... Cả nhà hỗn loạn như một nồi cháo, cũng chẳng ai để ý đến nàng. Trong viện đều là binh sĩ cầm gươm cầm thương, cứ ba năm bước lại có một người. Nàng mở to mắt nhìn gia gia (ông nội) và phụ thân bị gông rồi xô đi. Nàng đang định há mồm kêu lên thì nhũ mẫu chợt bịt miệng nàng từ đằng sau, bế nàng xuống tràng kỉ.

Nhũ mẫu cứ ôm nàng đi mãi tới một gian phòng phía sau, mẫu thân nhìn thấy nàng, từ phía xa đã vươn tay ra ôm lấy, nước mắt không ngừng rơi xuống tóc nàng...

Những bông tuyết rơi xuống vừa nhanh vừa dày......... chiếc kiệu lắc lư lảo đảo....... . Nàng buồn ngủ quá, chẳng mở mắt nổi, cứ thầm nghĩ sao mà xa thế, mãi vẫn chưa tới.........

Cuối cùng thì kiệu cũng dừng lại, nàng nhớ rõ lời của phụ thân, không được làm sai bất kì một việc nhỏ nào khiến người ta cười nhạo. Vừa nhìn thấy ngoại tổ mẫu (bà ngoại) tóc bạc hết cả thì đã được bà ôm vào lòng, xúc động rơi lệ: "Thật đáng thương cho đứa nhỏ..."

Mấy vị bá mẫu đứng bên đều đang lau nước mắt, khó khăn lắm mới khuyên được ngoại tổ mẫu ngừng rơi lệ. Ngoại tổ mẫu lại liên tục hỏi: "Đông Lang đâu rồi? Gọi nó tới gặp muội muội đi."

Đông Lang......... Đông Lang....... .

Bởi vì sinh vào mùa đông nên mới đặt nhũ danh như vậy.......

Ngày gặp hắn lần đầu tiên đó trời có tuyết rơi, tuyết rơi ào ào vào mái ngói. Hắn dẫn theo gã sai vặt tiến vào, cầm theo một bó tiễn, mặt mũi sáng sủa thanh tú, mỉm cười rồi hành lễ: "Thỉnh an Lão thái thái. Ngoài trời tuyết đang rơi ạ."

Ngoài trời tuyết có đang rơi không?....... .

Đông Lang.......... Đông Lang.........

Thoáng chốc đã gần mười năm trôi qua............

Hình ảnh thơ ấu gần phai mờ, tâm tư tình cảm vẫn chưa kịp nói...

Đông Lang.......... Đông Lang.........

Tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống dày đặc như áo bông bị xé. Sự đau đớn ở cổ họng lan hẳn xuống ngực, cơ hồ như có người cầm cây kéo cắt hẳn một đường từ miệng đến trái tim vậy, tạo nên một nỗi đau đứt ruột đứt gan.

"Đại ca ca có đại hỷ, tiếc là hôm đó muội không thể gặp chị dâu rồi."

Ngậm cười nói ra câu này, khoé miệng nàng run run, cố gắng không rơi những giọt nước mắt nóng hổi kia xuống, nàng nhẫn nhịn đến mức trong lòng cuộn lên một nỗi đau.

Sắc mặt hắn nàng chẳng dám nhìn, câu nói lạnh lẽo của a hoàn trong phòng đại thái thái vẫn văng vẳng bên tai: "Nó thì Cách Cách cái nỗi gì, là đứa mồ côi con tội thần, gia sản bị sung công thì có!"... Bị đày vào Tân Giả Khố... Tội thần vĩnh viễn không ngóc đầu lên được...

Đầu bút thấm mực đỏ chu sa, màu sắc đẹp đẽ như ráng chiều hoàng hôn. Ngòi bút chầm chậm phác lên một nét mác, cổ tay áo của hắn thêu rồng vàng, màu vàng tôn quý của cửu long chí tôn...

Thiên tử cầm bút sẽ dùng mực đỏ chu sa...

Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay nàng, một nét ngang lại một nét sổ...

Huyền Diệp... Cái tên này vô cùng tôn quý, trong thiên hạ không ai dám gọi thẳng. Lúc viết cũng không dám viết đủ nét...

Đông Lang... Đông Lang...

Trong lòng như nước sôi lửa bỏng, tâm tư quay cuồng, cực kì khó tả... Từng bát từng bát thuốc, đen đặc, thật là đắng... Uống vào trong miệng thấy đắng tới tận chỗ sâu nhất trong tim...

Tiếng Hoạ Châu gọi nàng: "Lâm Lang... Dậy ăn cháo nào..."

Nàng mở mắt ra trong mơ hồ, sắc trời đã tối, trong phòng đã thắp đèn. Gắng gượng ngồi dậy, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi. Hoạ Châu vươn tay sờ trán nàng: "Hôm nay có vẻ khá hơn chút rồi."

Nàng cảm thấy cả người lâng lâng, dường như trời đất đang đảo lộn quay cuồng, nàng cố gắng tựa vào chiếc gối. Hoạ Châu vội vàng đến bên chiếc giường khác, cuộn chăn lại, đem đến đặt sau lưng nàng rồi nói: "Cảm lạnh trọn cả ngày rồi. Sao muội lại ốm đến thế này cơ chứ?"

Lâm Lang chậm chạp mở miệng hỏi: "Chuẩn bị chuyển muội ra ngoài rồi?"

"Lương Am Đạt không mở miệng, ai dám xen miệng vào? Muội đừng nghĩ ngợi lung tung, dưỡng bệnh cho tốt đi."

Lâm Lang cầm lấy bát cháo. Sau khi bị ốm nàng rất yếu, tay cầm bát cứ run run không ngừng. Hoạ Châu vội cầm lấy: "Tỷ đút cho muội."

Nàng gượng cười: "Ở đâu có kiểu tiểu thư như vậy."

Hoạ Châu cười nói: "Xem ra cũng đã khoẻ hơn nhiều rồi, còn cãi lại được tỷ cơ mà."

Cuối cùng vẫn là Hoạ Châu cầm bát, Lâm Lang tự mình cầm thìa xúc cháo ăn. Ăn được nửa bát cháo thì lại ra một trận mồ hôi nữa, cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Nàng nằm xuống rồi hỏi: "Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Mùng bảy, ngày kia là tết Trùng Cửu."

(Mùng 9 tháng 9 là Tết Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh. )

Lâm Lang "ừ" một tiếng, bất giác thì thào: "Vừa mới qua tết Trung Thu liền đến tết Trùng Cửu..."

"Mấy ngày nay trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt là đến mùa đông thôi." Nói xong lại giúp Lâm Lang nhét bốn góc chăn: "Hôm nay Vân Sơ xuất cung, tỷ đi tiễn tỷ ấy. Tỷ ấy nghe nói muội bị ốm, vừa thương vừa lo, nhưng chỉ tiếc là không thể đến thăm muội được, còn bảo tỷ đem vật này cho muội."

Lâm Lang nhìn lên, hoá ra là một chiếc trâm ngọc cài tóc, chính là chiếc mà Vân Sơ vẫn dùng hằng ngày. Nàng hiểu tấm lòng của tỷ tỷ, trong lòng không khỏi chua xót.

Hoạ Châu nói: "Muội đừng buồn, nhất định sẽ có ngày gặp được nhau, tỷ ấy lại còn gả vào nhà muội nữa."

Lâm Lang nằm ở đó, gối đầu lên chiếc gối mới được làm từ những chiếc lá cúc, chỉ cần hơi cựa hoặc miết nhẹ là sẽ nghe thấy tiếng xoạt xoạt nho nhỏ. Khắp giường khắp gối đều là hương hoa cúc thanh khiết, khiến nàng nhớ lại khu vườn ngày xưa. Khi đó đang là thời điểm ngắm hoa cúc. Lão thái thái thích hoa cúc, năm nào cũng mở tiệc ngắm cúc đến mấy ngày...

Nàng lấy lại tinh thần: "Hoa cúc chắc là sắp nở rồi, mấy ngày nay cứ mưa suốt, chỉ sợ không tốt đối với hoa thôi."

Hoạ Châu cười bảo: "Thân thể xương cốt của muội, muội tự dưỡng cho tốt đi, còn lòng dạ nào mà lo cho mấy bông hoa cây cỏ ngoài kia."

Gần tết Trùng cửu, cả thành đều ẩn mình trong màn mưa gió lất phất. Vừa vào tháng chín đã đổ liên tiếp mấy trận mưa lớn, hôm nay mưa cứ rả rích mãi, như hàng ngàn sợi bạc li ti lách tách, đan lại với nhau thành một mành che bằng nước, bao phủ lên vạn vật dưới đất.

Cung điện cung Càn Thanh cũng ẩn hiện mơ hồ dưới làn mưa, toát ra sự nghiêm nghị. Hoàng đế bãi triều trở về, thay y phục. Lương Cửu Công nhớ ra một chuyện liền bẩm báo: "Xin Vạn Tuế Gia quyết định, Lâm Lang ốm đã lâu không khỏi, sẽ làm theo quy định chuyển nàng ra ngoài?"

Hoạ Châu đang quỳ trên mặt đất cài khuy, nghe thấy câu này không khỏi ngước mắt liếc trộm sắc mặt Hoàng đế. Hoàng đế chỉ nói: "Việc nhỏ nhặt đó cũng phải hỏi sao?"

Giữa lúc nói chuyện, Hoạ Châu run run mở khuy cài chiếc áo gấm giúp Hoàng đế mặc vào. Hoàng đế xỏ tay, vô thức quay mặt sang một bên, đập vào mắt là hoa văn tứ hợp như ý được thêu trên vai áo.

Lương Cửu Công thấy Hoàng đế thần người ra một lúc, không rõ vì sao. Hoàng đế từ từ dang tay còn lại để hạ nhân choàng áo vào, hỏi Lương Cửu Công: "Việc trà nước còn có ai nữa?"

Lương Cửu Công đáp: "Ngoài Lâm Lang thì việc hầu hạ trà nước chỉ còn có Phương Cảnh... Năm sau Phương Cảnh sẽ xuất cung."

"Đã như vậy, nếu như bây giờ chọn người khác sẽ càng phiền hà, khó có thể chu toàn cẩn thận." Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, Lương Cửu Công đáp một tiếng "vâng" rồi cũng không đề cập đến nữa.

Mưa liên tiếp mấy ngày, thời tiết vẫn chưa có nắng, đều là một mảng mờ mịt âm u. Mùa này ban ngày sẽ ngắn hơn thông thường. Chiều hôm nay Hoàng đế chỉ chợp mắt có một lúc liền bất chợt tỉnh giấc. Vì trời mát, chăn gấm mới thay lại quá nóng nên cả người đây mồ hôi, hắn gọi: "Người đâu!"

Lương Cửu Công đang trực vội đáp lời, vén nửa chiếc mành mỏng màu vàng lên, hỏi: "Vạn Tuế Gia cần gì ạ?"

Hoàng đế nói: "Bảo bọn họ pha trà dâng lên."

Lương Cửu Công lập tức đi về hướng cửa, vỗ tay một cái nho nhỏ. Mành cửa vén lên, theo đó là một dáng người thướt tha mảnh khảnh đang dâng trà lên. Đã gần một tháng Hoàng đế không gặp nàng rồi. Hiện tại thấy sắc mặt nàng trắng xanh, tiều tuỵ hốc hác. Vẻ yếu ớt càng đậm nét hơn sau trận ốm.

Lâu rồi nàng không hầu hạ ngự tiền, Hoàng đế đang dựa người vào chiếc gối, nàng liền quỳ xuống nói nhỏ: "Mời Vạn Tuế Gia dùng trà."

Hoàng đế một bên cầm lấy tách trà, một bên nói với Lương Cửu Công: "Ngươi ra ngoài xem mưa đã ngớt chút nào chưa?" Lương Cửu Công vâng lời lui xuống. Hoàng đế nhấp một ngụm trà rồi lại đặt xuống tràng kỉ. Trên đó có đặt một chiếc đồng hồ báo thức tinh xảo xinh xắn của phương Tây. Nàng nghe thấy tiếng tích ta tích tắc phát ra đều đều từ chiếc đồng hồ. Trong điện lại yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng mưa rào rào bên ngoài.

Cuối cùng vẫn là Hoàng đế mở miệng: "Khỏi ốm rồi?"

Nàng đáp nhỏ: "Tạ Vạn Tuế Gia quan tâm, nô tì đã khoẻ nhiều rồi." Hoàng đế thấy nàng vẫn đang quỳ liền nói: "Đứng lên đi."

Nàng tạ ơn rồi đứng dậy. Trên người nàng mặc bộ áo lụa Giang Nam màu tím, chỗ eo lưng nho nhỏ khiến người ta cảm thấy một bàn tay cũng thừa sức ôm trọn, mảnh khảnh yếu ớt như hoa trong gió thu, gặp gió sẽ ngả nghiêng.

Hoàng đế không nói gì nữa, nàng cũng đứng lặng im. Lương Cửu Công đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại. Nàng thấy Hoàng đế định ngồi dậy liền vội quỳ xuống giúp người đi giày. Mới vừa khỏi bệnh lại đột ngột đứng lên, chân vẫn chưa kịp đứng vững thì mắt đã hoa lên, nàng ngã về phía trước. May mà Hoàng đế nhanh tay đỡ nàng, nàng mới tránh được một cái đập đầu mạnh vào mép tràng kỉ. Lâm Lang không kịp lùi lại, nhào hẳn người vào lòng Hoàng đế, mặt đỏ tai hồng, lí nhí nói: "Nô tì thất lễ."

Hoàng đế chỉ thấy trong lòng mình mềm mại ấm áp, không nhịn được mà ôm nàng chặt hơn. Tim nàng cứ đập thình thịch thình thịch, nàng không dám giãy dụa mà chỉ cúi thấp đầu nữa. Sau một lúc lâu mới nghe tiếng Hoàng đế nói nhỏ: "Nàng cố ý."

Nàng hoảng hốt, lúng túng đáp: "Nô tì không dám." Trong lúc vội vàng, nàng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng lên. Hoàng đế chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn chăm chú vào nàng một lúc rồi bảo: "Được rồi, coi như nàng không cố ý."

Lâm Lang cắn cắn môi, vốn dĩ sắc mặt nàng đã trắng bệch, trên môi cũng chẳng còn mấy tia hồng nữa. Nàng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy: "Nô tì biết mình sai rồi."

Hoàng đế không nhịn được cười một cái, lại nghe thấy Lương Cửu Công ho nhẹ ở bên ngoài liền cầm chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm.

Tháng mười có một trận tuyết. Tuy tuyết rơi nhẹ nhưng trên ngói đã được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Nền đá dưới đất cũng dần bị tuyết che hết, thành màu xam xám đẹp đẽ. Trong noãn các đã mở lò sưởi lên, Lâm Lang đi từ ngoài vào thấy một luồng khí nóng phả tới. Mùi hương Long Tiên hướng thẳng vào người nàng, cả phòng tràn ngập hơi ấm. Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo gấm xanh đơn giản thường ngày, đang ngồi ở trước ngự án xem tấu sớ.

Nàng không dám quấy rầy, lặng lẽ đặt tách trà xuống rồi lùi một bước sang bên. Hoàng đế không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi có nhiều không?"

Nàng đáp: "Bẩm Vạn Tuế Gia, tuyết chỉ rơi nhẹ thôi."

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi bảo: "Vào đông rồi, trong cung ngày càng khó chịu. Tuy cung điện Nam Uyển nhỏ nhưng còn ấm áp hơn ở đây, cũng tự do tự tại hơn cung này."

Lâm Lang nghe hắn nói như vậy cũng chẳng biết tiếp lời thế nào. Hoàng đế buông bút, dường như có chút đăm chiêu: "Đợi qua đợt bận rộn này rồi đi Nam Uyển."

Lâm Lang nghe tiếng gió bắc ngoài cửa sổ rít gào, bông tuyết rơi xuống mái ngói lưu ly, phát ra tiếng ào ào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)