Truyện:Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân - Chương 07

Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân
Trọn bộ 21 chương
Chương 07
"Tâm" thành tro bụi*
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nửa đêm trời bắt đầu mưa, cứ tí ta tí tách đến tận sáng. Cái chuông gió treo ngoài mái hiên cũng phát ra tiếng leng ceng cả đêm, hoà với tiếng mưa tạo nên âm thanh vừa sầu vừa não nề.

Đoan Tần đã tỉnh từ lâu, ngủ không ngon giấc nên ngồi dậy rời giường. Cung nữ Thê Hà đi tới giúp nàng chải đầu. Đúng lúc đang dùng bữa sáng thì thái giám đi nghe ngóng tin tức đã hồi cung, dập đầu bẩm báo: "Bẩm Đoan chủ nhân, theo như thái giám của Kính Sự phòng nói lại thì đêm qua Vạn Tuế Gia bảo "Lui"."

Lúc này Đoan Tần mới cảm thấy tâm trạng khá hơn chút, súc sạch miệng rồi lại nhìn vào cái gương lớn, ngắm nghía một thân xiêm y màu đỏ son, thêu hoa lan, bươm bướm của mình, nói với Thê Hà: "Chúng ta đi thăm Huệ chủ nhân."

Thê Hà mau chóng sai người đem ô tới, đỡ Đoan Tần đến chỗ Huệ Tần. Ngày mưa vốn sinh cảm giác nhàm chán, Huệ Tần đang đứng dưới rãnh nước nhỏ xuống từ mái hiên, nàng nhìn chú vẹt mổ đồ ăn nước uống mà cung nữ mới thay cho nó ở phía cuối hành lang. Thấy Đoan Tần tới, vội vàng cười đón từ xa: "Hôm nay trời mưa, muội muội còn tới đây làm gì, mau đi vào trong đi." Chú vẹt đập cánh một cái, chiếc chuông gắn ở chân nó kêu leng ceng một hồi chói tai, hai cánh không ngừng vỗ vỗ. Đoan Tần bảo: "Tỷ tỷ nuôi chú vẹt này cũng đã được một thời gian rồi nhỉ, chỉ tiếc là nó không biết nói."

Huệ Tần không vội trả lời, nắm tay Đoan Tần dẫn vào phòng mới đáp: "Con vẹt không biết nói cũng hay." lại khe khẽ thở dài: "Muội muội chưa nghe qua sao..."Hàm tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn" (Những ẩn tình trong cung cấm cũng không dám nói trước mặt con vẹt). Thơ của cổ nhân cũng viết hết ra rồi."

"Mấy lời này là muội nói còn được, tỷ tỷ được sủng ái bao nhiêu, vì sao còn nói như vậy." Đoan Tần tiếp lời.

"Muội muội chẳng lẽ không biết, Hoàng thượng đối đãi với tỷ như vậy cũng chỉ là niệm tình cũ mà thôi, nói đến sủng ái thì..." Tiếng thở dài này của nàng dường như kéo dài mãi không dứt. Trong lòng Đoan Tần vốn đang có sẵn tâm sự, hiện tại càng thấy chua xót, hai mắt đỏ ửng sắp rơi lệ, Đoan Tần cố gắng cười cười: "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện hôm qua ở cung Càn Thanh đó, không biết tỷ tỷ đã biết chưa?"

Huệ Tần đáp: "Làm sao có thể chưa biết chứ! Vừa mới sáng sớm, cả lục cung ai ai cũng tường tận cả rồi."

Bên môi Đoan Tần khẽ hiện một nụ cười mỉm, chỉ sang hướng đông: "Lần này chỉ e vị chủ nhân kia đã tính toán sai lầm rồi."Hay đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày". Theo muội thì tính tình vị đó cũng quá nôn nóng, Vạn Tuế Gia chỉ hơi hơi coi trọng cung nữ kia một chút, người ta liền lo mưu tính kế ngay rồi."

Huệ Tần nói: "Cũng không thể nói người ta nôn nóng được, chỉ là đề phòng trước mà thôi. Ai dè Vạn Tuế Gia lại ung dung thản nhiên như vậy, lần này ngược lại khiến người ta chán chường đến nản lòng."

"Vạn Tuế Gia chưa chắc đã coi trọng cung nữ nọ, nếu không thì đã ban thánh chỉ từ lâu rồi. Vạn Tuế Gia giận cái vị kia, dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây doạ khỉ, rồi mới bất ngờ xử lí như vậy."

Nghe Đoan Tần nói hết, Huệ Tần chỉ cười cười: "Muội muội nói rất đúng."

Đoan Tần bỗng có ý nghĩ độc ác: "Chẳng biết cái vị kia lúc này có phải đang ở trong phòng nằm khóc lóc hay không. Mấy ngày nay Đồng Quý Phi không được khoẻ, việc trong lục cung đều giao cho người ta hết, đến hôm nay làm loạn lên thế này... Chúng ta đi Vĩnh Hoà cung đi."

Huệ Tần liền gọi cung nữ bên người - Thừa Hương: "Cầm áo choàng của ta tới đây."

Thừa Hương đáp: "Chủ nhân quên rồi sao, Phương thái y đã dặn dò rất kĩ là, chủ nhân uống thuốc xong không thể ra ngoài gặp gió được." Huệ Tần liền mắng: "Ngươi cứ nhớ mấy việc nhỏ nhặt đó làm gì? Ta chỉ cùng Đoan Tần đi đến Vĩnh Hoà cung một chuyến, sao có thể trúng gió được."

Đoan Tần vội đáp: "Tỷ mắng nó làm gì, nó một lòng trung thành lo lắng cho tỷ mà, tỷ tỷ đã không thể ra gió, mà trận mưa này đúng là có gió lạnh thật, vậy để một mình muội đi xem náo nhiệt thôi."

Nàng đứng dậy cáo từ, Huệ Tần tự mình tiễn tới đầu hiên rồi mới quay về phòng. Thừa Hương dâng trà lên cho nàng, Huệ Tần cười mỉm bảo: "Ngươi thật là thông minh." Thừa Hương cũng cười: "Theo chủ nhân lâu như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như thế cũng cần chủ nhân dặn trước hay sao?"Huệ Tần cầm nắp tách trà, chầm chậm gạt lá trà trong tách sang một bên rồi nói: "Nàng ta muốn đi xem náo nhiệt thì cứ để nàng ấy đi xem. Có ai không biết sau lưng An Tần là Đồng Quý Phi cơ chứ! Vị Đồng Quý Phi kia rồi cũng sẽ có ngày lên làm Hoàng hậu, ở trong cung này cũng không thể không lưu lại một đường lui." Ngừng một lát nói tiếp: "Ngươi đi mở cái rương trong phòng kia của ta, lấy cao trân châu và hai cái trâm cài đầu ra, đem tới chỗ Lâm Lang, đừng kinh động người khác."

Thừa Hương đang muốn nói lại thôi, Huệ Tần nói tiếp: "Ta biết ngươi muốn khuyên ta, chúng ta không cần phải đi bợ đỡ nịnh hót thế làm gì, còn khiến người ta khinh thường. Nhưng mà xảy ra việc như vậy, nói thế nào thì ta và nó cũng là thân tỷ muội, việc giúp người khi gặp nạn này đảm bảo sẽ khiến nó cảm động vô cùng, những việc hợp tình hợp lý như thế chúng ta không thể không làm... Sau này chỉ sợ là đối thủ lớn của chúng ta."

Thừa Hương thắc mắc: "Nhưng nô tì vẫn không hiểu, sáng ra không phải nghe bẩm báo lại là, tối qua để nàng về phòng, Hoàng thượng nói không cần tạ ơn, đến gặp cũng chẳng gặp nữa."

Huệ Tần đặt chiếc tách trà xuống: "Tính tình Vạn Tuế Gia của chúng ta, càng là người mình coi trọng thì càng tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững trên mặt. Nếu như ngược lại, người gọi vào tạ ơn thì mới như Đoan Tần kia nói, là tức giận với cái vị chủ nhân Vĩnh Hoà cung kia dám tính kế người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây doạ khỉ. Thế nhưng người không truyền vào, thái độ lạnh nhạt, hỏi cũng chẳng hỏi lấy một câu... Đã như thế thì ngươi không thể không thay ta đi thăm Lâm Lang một chuyến rồi."

Lúc này Thừa Hương mới nở nụ cười: "Nô tì hiểu rồi."

Huệ Tần thở dài: "Ngàn tính vạn tính cũng không lường tới ngày hôm nay, vốn tưởng rằng nó sẽ bị đày đến Tân Giả Khố, cả đời không ngẳng mặt lên được, không ngờ nó lại có bản lĩnh quay về được ngự tiền, chỉ sợ việc chúng ta tưởng là thông minh lại hoá ra ngu xuẩn mất rồi."

Thừa Hương nói: "Chủ nhân yên tâm, nàng ta có thế nào cũng không thể vượt qua địa vị của chủ nhân được."

Huệ Tần lại cầm tách trà lên, nhưng thất thần một lúc mới nói: "Đến nay chỉ có thể đi một bước, tính một bước. Ngự tiền là nơi gió to sóng lớn, chúng ta tạm thời lẳng lặng theo dõi, không khéo sẽ có người hành động thay, chúng ta càng đỡ mất công tốn sức."

Qua tết Đoan Ngọ, trong cung đều đổi sang mặc áo mỏng. Hôm nay Hoàng đế vừa ngủ trưa dậy, vừa hay mực tàu mà Sao Quan (một cổng/trạm tên là Sao) ở Vu Hồ mới tiến cống đến nơi. Xưa nay có tiền lệ là mực do An Huy tiến cống, nhưng Lưu Nguyên của Sao Quan lại chế ra được một loại mực tàu hảo hạng, đặc biệt được Hoàng đế yêu thích. Lúc này Hoàng đế thấy mực cống mới của năm nay, tinh mịn bóng bẩy, màu sắc đen bóng, xung quanh có hoa văn rồng, uốn lượn quanh bốn chữ "Tùng phong thuỷ nguyệt". Ngẩng đầu thấy Lâm Lang đang đứng trước mặt liền sai bảo: "Đi lấy nước đến đây thử mực."

Hầu hạ bút mực vốn là việc của tiểu thái giám. Lâm Lang vâng lời, dùng một chiếc thìa đồng lấy nước từ trong lọ, đổ ra nghiên mực, nhẹ nhàng xoay tròn thỏi mực tàu, đợi đến khi đầu thỏi ngấm nước mềm dần, nàng mới từ từ nhấn mạnh thêm. Vì thỏi mực mới dùng lần đầu nên ở góc rất cứng, không thể cọ mạnh dễ gây xước nghiên mực. Hoàng đế mỉm cười, hương mực dần dần toả ra quanh quẩn, tiếng thỏi mực nhẹ nhàng ma sát với nghiên, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.

Hoàng đế chỉ viết lên hai chữ, mực kia rơi xuống giấy sáng bóng như sơn. Xưa nay hắn thích thư pháp Đổng Kỳ Xương, chữ viết có ẩn sự kiêu ngạo, đồng thời còn toát lên vẻ ung dung trong đó. Thế nhưng hai chữ này lại viết rõ tới từng nét. Lâm Lang nhận lấy ngự bút, gác lên gác bút. Hoàng đế thấy nàng đỏ bừng từ mặt đến tai nên hỏi: "Ngươi biết hai chữ này?"

Quy định xưa nay trong cung không cho phép cung nữ hiểu biết chữ nghĩa cho nên nàng đáp nhỏ: "Nô tì chỉ biết vài chữ mà thôi." Mặt mày lại càng đỏ hơn, lúc này tiếng đã nhỏ như muỗi kêu: "Tên của nô tì thì nô tì mới biết." (há há hoá ra là viết tên của nàng, a di nô mô tô =])

Hoàng đế không ngờ nàng lại biết, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thái giám cung nữ đều đang ở ngoài noãn các, hắn ho nhẹ một tiếng rồi gấp tờ giấy kia lại, nhét bừa vào một quyển sách. Hoàng đế tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, cầm lấy quyển sách toán học đến tính toán. Hắn vốn rành toán học, lại mời thầy giáo phương tây đến dạy các phép toán. Những lúc rảnh rỗi thường luyện tập giải toán. Lâm Lang thấy Hoàng đế đang vô cùng tập trung liền nhẹ nhàng lui xuống một bước, ai ngờ Hoàng đế lại đột ngột hỏi: "Ngươi sinh ngày bao nhiêu?"

Nàng ngẩn người một lúc, Hoàng đế hỏi không thể không đáp lời, nàng nói: "Giáp Thần Giáp Tử Mậu Thần..."

Hoàng đế chấm chấm bút, trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: "Mùng bảy tháng năm năm Khang Hi thứ hai?"

Trên mặt nàng lại hiện sắc hồng, chỉ đáp một tiếng "vâng". Hoàng đế lại cúi đầu tính toán, trong điện phục hồi lại sự yên tĩnh như trước, yên lặng đến mức nghe rõ tiếng bút lông chạm vào giấy, từng nét từng nét, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Vào mùa hè trời tối rất muộn. Đến đầu giờ tuất thì cung Càn Thanh mới lên đèn. Lương Cửu Công nghe thấy "Cho lui!" liền đi đốc thúc bọn thái giám canh cửa cung khoá cửa. Hoàng đế lại đi dạo tới trước điện. Vầng trăng khuyết trên trời, sáng bạc rực rỡ. Ánh trăng chiếu lên tường cung điện, cảnh đẹp mê hồn. Hoàng đế sai bảo: "Trẫm muốn đi tản bộ."

Lương Cửu Công vâng mệnh, lập tức truyền lệnh chuẩn bị hầu hạ. Hoàng đế khẽ nhíu mày bảo: "Đi bộ nhàn nhã dưới ánh trăng còn mang theo nhiều người như vậy, thật chẳng thú vị chút nào." Lương Cửu Công đành cười đáp: "Xin chủ nhân nói rõ là định đi đến cung nào. Nô tài to gan lớn mật xin Vạn Tuế Gia, bất kể thế nào cũng nên có người theo cùng."

Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Chẳng đến cung nào, chỉ thong dong tản bộ xung quanh."

Vì Hoàng đế có nói qua nên lễ nghi giản lược, chỉ còn mười người theo hầu. Một đoàn tám chiếc đèn lồng vậy quanh kiệu, nối đuôi đi ra khỏi Long Phúc môn, hướng về phía bắc. Lương Cửu Công không biết Hoàng đế định đi cung nào, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Đi xuyên qua hoa viên, Thuận Trinh môn đã khoá cổng, Hoàng đế sai người mở ra, lúc này mới ra khỏi nội cung. Tướng lĩnh đang trực ở Thần Vũ môn chạy vội tới tiếp giá, quỳ gối hành đại lễ trước kiệu. Hoàng đế chỉ nói: "Trẫm chỉ muốn đi thăm thú một chút, đừng quá kinh sợ."

Tướng lĩnh cung kính đáp "vâng", lùi ra phía sau, đi theo kiệu qua Thần Vũ môn, đồng thời dẫn theo thị vệ đang trực, vây quanh Hoàng đế đi lên thành lầu.

Đêm lạnh lẽo. Bên ngoài cấm thành, ánh sáng từ nhà nhà chín thành hai hướng đông tây trông như hàng ngàn vì tinh tú từ trên trời rơi xuống, từng điểm từng điểm lóng lánh rực rỡ. Trên Thần Vũ môn có treo đèn cực lớn, đường kính cả trượng, hiện tại đang lay động đung đưa trong gió.

Hoàng đế cảm thán: "Thắp đèn dưới ánh trăng làm mất đi cả cảnh đẹp!" Rồi đi về hướng tây của tường thành, Lương Cửu Công đang muốn dẫn người đi theo thì hắn bảo: "Các ngươi đứng ở đây, Trẫm muốn một mình yên tĩnh một lát."

Lương Cửu Công lo sợ thỉnh an: "Vạn Tuế Gia, chuyện này không thể nói bừa được. Thái hoàng thái hậu nếu biết thì cái đầu của nô tài cũng chẳng còn nữa. Trên tường thành tuy là bằng phẳng, còn có ánh trăng, nhưng đêm nay trời tối om tối mò..."

Xưa nay Hoàng đế không thích hắn khuyên bảo, chỉ nói: "Vậy theo ý ngươi đi, cho một người đi theo cầm đèn."

Lúc này Lương Cửu Công mới nghĩ ra một cách, trong lòng ngầm cười trộm. Hắn quay người vẫy vẫy Lâm Lang, cầm lấy chiếc đèn bát bảo lưu ly từ tên tiểu thái giám rồi giao vào tay nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi soi đường cho Vạn Tuế Gia."

Lâm Lang vâng lời, cầm đèn đi đến chỗ Hoàng đế. Trên tường thành bỗng nổi gió lớn, thổi vào người khiến ống tay áo cứ bay bay. Càng đi về phía trước thì chung quanh càng yên tĩnh vắng lặng. Chỉ thấy một mảnh trăng trên bầu trời đen như mực, treo thấp đến mức dường như có thể với tay tới. Hoàng đế đi từng bước thong dong, không vội không gấp. Trong tiếng gió mơ hồ nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ hạt cườm trên chiếc túi có thêu hoa văn kim tuyến, thắt ở lưng hắn.

Gió thổi mấy sợi tóc ngắn trước mặt của nàng dạt sang một bên, cứ phe phẩy, ngưa ngứa trên mặt. Giống như có đứa bé đang lấy đầu ngón tay gãi nhẹ ở đó vậy. Nàng giơ tay vuốt vuốt sợi tóc, Hoàng đế đột nhiên ngừng bước. Nàng cũng vội vàng dừng lại theo, nhìn theo hướng ánh mắt của hắn. Thành lầu của Thần Vũ môn đã nhỏ lại, hoá ra bất tri bất giác đã đi xa đến vậy.

Hoàng đế quay đầu lại, nhìn nàng rồi dịu dàng hỏi: "Ngươi lạnh à?"

Lâm Lang không hiểu vì sao Hoàng đế lại mở miệng hỏi như vậy, nàng đáp: "Nô tì không lạnh."

Hoàng đế giơ tay nắm lấy tay nàng, nàng sợ hãi giật mình, may mà hắn đã buông tay ra ngay, hắn nói: "Lạnh như vậy còn bảo là không?" Hắn giơ tay cởi nút thắt bằng hai dải lụa như ý trên cổ, cầm chiếc áo choàng ngoài có thêu hoa văn rồng vàng ra, khoác lên vai nàng. Nàng sợ hãi sắc mặt trắng bệch, chỉ nói: "Nô tì không dám."

Hoàng đế lại tự tay giúp nàng thắt hai dải lụa như ý kia, nói thản nhiên: "Lúc này không được tự xưng là nô tì."

Đây là lệnh vua, dù tuân theo hay không cũng phạm quy củ, nàng hoang mang, trong lòng rối như tơ vò, như có hàng ngàn con kén đang nhả tơ vậy. Suy đi tính lại, cũng không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu. Hoàng đế lại giơ tay ra, trong lòng nàng vẫn mơ hồ hoảng loạn như cũ, chỉ đành giơ tay đặt vào tay hắn. Tay hắn rất ấm áp, nắm lấy tay nàng rồi chầm chậm đi về phía trước. Tâm trạng nàng vẫn đang bay lơ lửng ở đâu, sắc mặt hoảng hốt, chỉ nghe thấy tiếng hắn hỏi: "Nàng tiến cung mấy năm rồi?"

Nàng đáp nhỏ: "Hai năm rồi."

Hoàng đế "ừ" rồi bảo: "Chắc chắn là rất nhớ nhà đây."

Nàng nói cực nhỏ: "Nô tì không dám." Hoàng đế cười cười: "Nếu nàng còn không sửa thì Trẫm sẽ phạt nàng." Nàng sợ hãi một phen, Hoàng đế lại cầm tay nàng đi tới bên bờ thành: "Quy tắc trong cung cũng không thể cho phép nàng về nhà được, nàng đứng đây nhìn một chút, cũng coi như nhìn thấy nhà đi."

Nàng nhất thời kinh ngạc, trong lòng rối rắm, không biết là buồn bã hay vui mừng, là kinh ngạc hay cảm thấy kì lạ. Lại nghe hắn nói: "Hôm nay là ngày sinh của nàng, Trẫm sẽ cho nàng một nguyện vọng, nàng nghĩ kĩ rồi nói với Trẫm. Nàng muốn gì, hay muốn Trẫm đồng ý với nàng chuyện gì thì đều có thể nói với Trẫm."

Gió càng thổi càng mạnh, thổi vào người nàng khiến chiếc áo choàng cứ bay lên phần phật. Chiếc áo dường như vẫn còn vương hơi ấm trên người hắn, mùi hương Long Tiên phảng phất, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đáy lòng nàng dấy lên một nỗi đau thương khó tả, cứ như có một con dao cực cùn đang nhẹ cứa trong tim. Hơi nóng trong đáy mắt như muốn trào ra ngoài, nàng đáp lại hắn: "Lâm Lang không dám cầu Vạn Tuế Gia việc gì."

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, nàng từ từ xoay mặt đi. Đứng từ đây nhìn ra xa, trong số hàng ngàn nhà của chín thành, nhà nào là nhà của nàng? Hắn chầm chậm nâng lên, trong bàn tay hắn là bàn tay nàng, trên cổ tay còn dấu vết của vết thương mới, là vết bỏng lúc đang hầu hạ ngự tiền hôm nọ. Lúc đó mặt nàng tái mét, chỉ hỏi hắn: "Vạn Tuế Gia có bị bỏng không?"

Phạm lỗi lớn như vậy đương nhiên nàng bị doạ hết hồn, khi đó hắn chỉ thấy nàng rất đáng thương. Đôi mắt đen nháy giống hệt như một chú nai con đang hoảng sợ, khiến tim hắn đập liên hồi.

Bàn tay nàng hơi run run càng làm hắn có chút không nỡ, hắn nắm chặt hơn, cứ tiếp tục dắt nàng đi về phía trước. Cây nến thắp trong chiếc đèn bát bảo lưu ly mà nàng cầm chỉ hắt ra một vòm sáng tròn dưới chân hai người. Trong đêm đen, tường thành như một con đường dài đằng đẵng, dường như đi mãi cũng không đến đích.

*****

Lương Cửu Công thấy ánh trăng đã nghiêng nghiêng bên góc hiên thành lầu, trong lòng âm thầm sốt ruột. Một điểm sáng nhỏ từ xa dần tiến lại, hắn vội vàng dẫn người qua đón.

Sắc mặt Hoàng đế bình thản, Lâm Lang đứng ở một bên, một tay cầm đèn, một tay tháo chiếc áo choàng vàng thêu hoa văn rồng của Hoàng đế. Lương Cửu Công vội tiến tới nhận lấy chiếc áo, hắn nói: "Đêm khuya gió lạnh, Vạn Tuế Gia sao lại cở chiếc áo choàng này ra?", lại giúp Hoàng đế khoác lên vai, thắt dải lụa. Thị vệ túc trực của Thần Vũ môn đã thay ca trực, lúc này thị vệ thống lĩnh của ca này tiến lên một bước, khấu đầu: "Thị vệ Nạp Lan Tính Đức thỉnh an thánh thượng."

Hoàng đế thấy hắn liền cười nhẹ: "Khó khăn lắm Trẫm mới ra ngoài một hồi thì gặp ngay ngươi. Việc hôm nay không được nói cho người ngoài biết, rơi vào tai đám quan lại kia thì Trẫm lại đau đầu."

Nạp Lan đáp "vâng" một tiếng rồi lại dập đầu: "Đêm tối gió lạnh, xin Hoàng thượng khởi giá hồi cung."

Hoàng đế đáp: "Ngươi không giục Trẫm thì Trẫm cũng muốn về rồi." nói xong chợt hỏi: "Trán ngươi làm sao thế?"

"Bẩm Hoàng thượng, mấy hôm trước nô tài đi săn, không cẩn thận bị người ta làm bị thương." Nạp Lan trả lời.

Hoàng đế cười cười: "Kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi vượt trội như vậy, ai có thể khiến ngươi bị thương? Trẫm càng muốn biết là ai." Nạp Lan thấy Hoàng đế tâm tình vui vẻ, biết rõ là câu hỏi này có ý trêu trọc hắn, hắn không biết trả lời thế nào, chỉ đành khấu đầu.

Hoàng đế cười ha ha rồi bảo: "Tấu tạ tội của phụ thân ngươi Trẫm đã đọc rồi, mọi thứ Trẫm đều sắp xếp thay ngươi, ngươi tạ ơn Trẫm cho tốt là được."

Nạp Lan cảm thấy cổ họng hắn như đang nghẹn một vật gì đó rất rắn chắc, từ lúc sinh ra đến nay, chưa bao giờ hắn thấy vô cùng đau đớn giống đêm nay. Một câu nói nghẹn trong cổ họng, không cách nào nói ra được.

Cơn gió lạnh chợt thổi qua, giữa nơi eo hẹp của lầu thành này, Nạp Lan đang quỳ gần Hoàng đế nhất, hắn ngửi thấy y phục của Hoàng đế mơ hồ có ám một mùi hương. Mùi hương tuy rất mỏng manh, nhưng đối với hắn lại quen thuộc đến vậy, mùi hương hắn nhớ mong từ lâu. Trong lòng hết sức kinh ngạc, hoài nghi, dâng lên một nỗi sợ hãi mờ mịt. Theo bản năng hắn liếc mắt ra xa hơn, chỉ thấy một màu xanh của y phục mà bọn thái giám cận vệ tuỳ tùng theo Hoàng đế mặc trên người, xa hơn nữa là các cung nữ với trang phục màu xanh nhạt. Mùi hương cứ lượn lờ vấn vít, cứ mông lung như trong cõi mơ. Trên mặt hắn lộ rõ sự hoảng hốt, không biết mùi hương từ người nào, không biết đêm nay là ngày bao nhiêu, trong tim có muôn vạn dạng niềm đau..

Hoàng đế cười nói: "Đứng lên đi, Trẫm phải đi đây."

Nạp Lan dập mạnh đầu, vết thương trên trán đụng vào nền đá xanh cứng khiến nó lại rách miệng ra, đau đớn đến tận tim, đến tiếng nói của hắn dường như cũng chẳng còn là của hắn nữa rồi: "Tạ long ân Hoàng thượng."

Hắn đi xuống lầu thành tiễn Hoàng đế lên kiệu, cuối cùng giả vờ như vô ý nhìn liếc qua các cung nữ một cái, liền thấy Lâm Lang cũng ở trong nhóm người, chỉ hận cách cả đám người, không thể nhìn rõ nàng được.

Hắn không dám nhìn nhiều, đứng yên lặng cúi thấp đầu. Lương Cửu Công nhẹ vỗ tay một cái, thái giám nâng kiệu vững vàng chuyển hướng. Thái giám Kính Sự Phòng hô to: "Vạn Tuế Gia khởi giá!". Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo lanh lảnh đó đã kinh động tới con chim sống trên nóc của cung điện, nó vỗ cánh bay qua tường thành, hướng về phía trời cao bên ngoài cấm thành mà bay đi.

Đến đúng giờ mão Nạp Lan mới bàn giao công việc về phủ. Vừa đi đến đầu phố đã thấy có mấy chiếc kiệu màu xanh lục đang dựng ở trước cổng lớn. Hắn liền đi về hướng tây, nơi có cổng phụ. Gã sai vặt đứng ở cổng phụ phía tây vui mừng chạy đến ôm lấy chân hắn nói: "Thiếu gia đã về rồi? Lão thái thái vừa phái người đến hỏi, bảo là vào giờ này mỗi ngày thì thiếu gia đã về, sao hôm nay mãi vẫn chưa về đến phủ?"

Nạp Lan xoay người xuống ngựa, thuận tiện ném chiếc roi trong tay cho gã sai vặt rồi tự mình dắt ngựa đi. Hắn quay đầu nhìn mấy chiếc kiệu, hỏi: "Hôm nay lão gia không lên triều?"

Gã sai vặt đáp: "Không phải là tới bái kiến lão gia, mà là khách của phía bên Tam lão gia." Nạp Lan đi vào cổng bên trong, tới Thượng Phòng thỉnh an tổ mẫu, lại quay về đi gặp mẫu thân hắn. Nạp Lan phu nhân đang ngồi tán gẫu cùng các chị em, thấy nhi tử tiến vào, vui mừng khôn xiết: "Sao hôm nay về muộn thế?"

Đầu tiên hắn thỉnh an rồi mới đáp: "Trên đường gặp bằng hữu, mọi người cùng nói dăm ba câu nên nhi tử mới nán lại một lúc."

Nạp Lan phu nhân thấy hắn có vẻ uể oải mệt nhọc nên nói: "Thức cả đêm, chẳng dễ dàng gì mới về phủ, con đi xuống nghỉ ngơi đi."

Lúc này hắn mới quay về phòng, theo hành lang đi tới cổng tròn, chợt nghe một trận ồn ào huyên náo. Hoá ra là vài vị huynh đệ cùng gia tộc ở Tam phòng, đang bắn bia trong vườn. Thấy hắn cùng gã sai vặt đi tới, một vị đường huynh (anh con bác) ngoảnh đầu cười nói: "Đông Lang, hôm qua ở Vương phủ nghe nói Hoàng thượng có chỉ tứ hôn cho đệ? Ha ha, loại chuyện đại hỷ như thế này cũng khó gặp trong triều. Đông Lang à, đệ đúng là có phúc lớn."

Nạp Lan không nói gì, thuận tay nhận lấy mũi tên trong tay vị đường huynh kia, đặt lên cung tên rồi kéo, vèo vèo vèo, bắn liền ba phát, cái nào cái nấy đều trúng ngay hồng tâm của bia. Mấy vị huynh đệ trong gia tộc không ai bảo ai cùng hô một tiếng "Hay!", Nạp Lan nói đều đều: "Mời các vị ca ca từ từ chơi tiếp, đệ xin lui trước."

Vị đường huynh kia lại thấy hắn đi ra khỏi cổng tròn, giờ mới vung bím tóc đuôi sam một cái, cầm chiếc cung rồi buồn bực nói: "Đông Lang làm sao thế nhỉ? Cứ như người ta nợ hắn một vạn lượng bạc vậy, cả mặt đầy bất mãn."

Một vị khác cười bảo: "Đệ ấy còn bất mãn cái gì nữa! Trên thế gian này có thứ gì mà đệ ấy không có? Lão gia cũng không cần phải nói, đến nay đệ đệ được thánh thượng coi trọng, trong hai năm tới sớm muộn gì cũng sẽ làm quan lớn ở biên cương. Giả như ở làm quan ở kinh thành thì, nhìn cái cách hàng ngày Hoàng thượng đối xử với đệ ấy, trong vài năm tới nhất định sẽ đổi mũ (ý chỉ thăng quan) thôi. Nếu nói là bất mãn, không vừa ý, chắc chỉ có một chuyện... Đại thiếu nãi nãi (em dâu đã khuất) mất sớm khiến đệ ấy đau lòng mấy năm nay."

Nạp Lan lững thững đi đến thư phòng. Lúc này là đầu hạ, cây lựu trong đình nở hoa từng chùm từng chùm bừng bừng như lửa.

Một trận gió thổi qua, thổi vào những khóm hoa của cây lựu kia, đỏ rực như lửa cháy. Vì cửa sổ đang mở, mấy cánh hoa của bông hoa đỏ thẫm như máu bay loạn, rơi xuống trên quyển sách. Hắn phủi nhẹ cánh hoa đi, mở quyển "Tiểu sơn từ" ra, không ngờ lại lật đến trang nọ, trên đó mép trang có viết hai chữ nhỏ kiểu Trâm Hoa Tiểu Giai* vô cùng đẹp đẽ: "Cẩm Sắt**", trong lòng chợt đau, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đình, chỉ thấy lấp lánh lập loè. Trước mắt đều là trăm hoa khoe sắc đỏ sẫm, như lụa đỏ ráng chiều, nóng bỏng đến mức mắt cũng xót xa tê dại. Hoa lựu nở vô cùng đẹp mắt, nổi bật trên nền lá xanh rờn. Dưới nền hành lang rơi đầy hoa lá của cây lựu, từ xa nhìn tới, dưới ánh mặt trời, hoa đỏ đến mức như muốn bốc cháy. Người hầu làm mấy việc chân tay - Tô Lạp cầm cái giẻ tới lau chậu cảnh trồng cây hoa lựu. Hoạ Châu thấy Lâm Lang đứng trước hành lang, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào Tô Lạp, trên mặt có tia hoảng hốt ngơ ngẩn, nàng đi đến vỗ một cái: "Muội đứng ngẩn ở đây làm gì?"

Lâm Lang giật cả mình, nhè nhẹ vỗ ngực: "Hoạ Châu, tỷ làm muội sợ hết hồn." Hoạ Châu cười hì hì: "Nhìn dáng vẻ muội cứ như đang lo lắng ưu sầu vậy, có tâm sự gì có thể nói cho tỷ nghe được không?"

"Muội làm gì có tâm sự, chỉ là nghỉ đến việc hầu hạ mà thôi."

Hoạ Châu ngước nhìn mặt trời, nói: "Ừ, lúc này chắc Vạn Tuế Gia đã bãi triều hồi cung rồi." Lâm Lang đỏ mặt: "Tỷ trêu muội thì thôi đi, sao lại không biết trên dưới mà kéo cả chủ nhân vào?" Hoạ Châu nhăn mũi: "Được rồi, cứ coi như tỷ buột miệng, được chưa?"

"Cái miệng này của tỷ thế nào cũng có một ngày gây nên đại hoạ, nếu để Am Đạt nghe thấy thì..."

Hoạ Châu càng cười to hơn: "Lương Am Đạt khách khí với muội như vậy, tỷ tỷ đây cũng được thơm lây."

Lâm Lang đáp: "Lương Am Đạt đối với ai cũng khách khí, cũng không phải là chỉ với duy nhất một mình muội." Hoạ Châu không nhịn được mà cười hì hì: "Xem muội quýnh chưa kìa, mặt đỏ ửng đến mức sắp đỏ ngang hoa lựu rồi!"

"Hôm nay tỷ làm sao vậy, chẳng nói được câu nào nghiêm túc cả!"

"Ai bảo tỷ làm sao chứ, có mà muội làm sao mới đúng. Tối hôm qua cứ nghe muội lăn qua lộn lại trên tràng kỉ suốt, giờ lại đứng ngẩn người ở đây một hồi lâu. Tỷ không hiểu, loại hoa này đẹp đẽ gì đâu, chẳng tới mức quốc sắc thiên hương (sắc nước hương trời), khiến muội thơ thẩn ngắm nghía cả ngày trời."

Lâm Lang đang muốn nói thì nghe thấy hai tiếng vỗ tay nho nhỏ, báo hiệu Hoàng đế hồi cung, là ám hiệu của thái giám đứng bên ngoài cửa thuỳ hoa. Lâm Lang vội quay người chạy về hướng phòng ngự trà, Hoạ Châu nói: "Muội vội gì hả? Đợi ngự giá tới nơi cũng còn cả nén hương nữa cơ mà."

"Chẳng phải muội đã nói với tỷ rồi sao, muội không có gan lớn như tỷ, lần nào cũng đợi nước đến chân mới nhảy."

Quả nhiên Hoàng đế hồi cung là thời gian một nén hương sau đó. Hoàng đế thay y phục, Hoạ Châu thấy không có Lương Cửu Công hầu hạ, một thái giám của Tứ Chấp Khố giúp cởi y phục xong liền lui xuống, lúc này chỉ có mình nàng đang chỉnh lại quần áo cho Hoàng đế, vì vậy mới nói nhỏ: "Vạn Tuế Gia."

Ngừng một chút rồi nói tiếp: "Lần trước Vạn Tuế Gia hỏi nô tì về chiếc khăn đó, nô tì đã bảo người Tứ Chấp Khố tìm ra rồi." Lại trình lên chiếc khăn rút ra từ ống tay áo, Hoàng đế nhận lấy, chính là chiếc khăn lụa trắng kia, trên đó có thêu hoa văn tứ hợp như ý màu vàng nhạt, không nén nổi nụ cười: "Đúng là nó, hoá ra là Tứ Chấp Khố cất giữ."

Hoạ Châu đáp: "Tiểu Phùng ở Tứ Chấp Khố nói, chiếc khăn này vốn là ở trong ống tay áo một bộ y phục của Vạn Tuế Gia, vì hoàn toàn không phải là vật dụng của người, mà cũng không dám ném đi, cho nên mới giữ lại để sang một bên."

Hoàng đế chỉ gật gật đầu, tiểu thái giám bên ngoài vén mành lên, là Lâm Lang bưng khay trà tiến vào. Hoạ Châu đỏ mặt đứng lui sang một bên, Lâm Lang cũng không để ý nên không thấy.

Thời tiết càng ngày càng nóng. Triệu Xương từ Từ Ninh cung trở về, dừng lại dưới mái hiên, lấy mũ xuống lau qua mồ hôi trên trán, rồi lại đội mũ ngay ngắn lên, chỉnh trang y phục rồi đi vào trong điện. Vừa vặn gặp Lương Cửu Công đi ra từ Đông Noãn Các (buồng sưởi hướng đông), nhìn thấy hắn liền nháy mắt ra hiệu. Triệu Xương đành theo ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: "Sớm như vậy mà Vạn Tuế Gia đã ngủ trưa rồi?"

Lương Cửu Công cười cười: "Không phải Vạn Tuế Gia ngủ trưa, mà là đang xem tấu sớ." Lại càng khiến Triệu Xương khó hiểu hơn, hắn nói: "Vậy nô tài đi vào bẩm vài câu với Vạn Tuế Gia."

Lương Cửu Công vội nói thêm: "Sao ngươi cứ như không có mắt vậy? Bây giờ chỉ có Lâm Lang hầu hạ trong đó thôi."

Lúc này Triệu Xương mới vỗ vỗ vào trán mình, nhỏ giọng tự trách: "Nô tài đúng là đầu heo... Lão huynh, đa tạ nhắc nhở, nếu không thì nô tài cứ ngu ngốc xông vào, thể nào cũng khiến Vạn Tuế Gia chán ghét." Hắn vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài điện. Bầu trời xanh lam thăm thẳm, trong suốt như pha lê. Có tiếng ve từ nơi xa xăm vọng về. Ánh mắt trời buổi trưa chiếu xuống nắng gắt.

Mành trúc rủ xuống trước cửa Đông Noãn Các. Từng dây trúc trơn nhẵn, bọc ngoài khéo léo bởi tơ lụa màu vàng, đang nhẹ nhàng ma sát vào nhau, thắt lại bởi như ý đồng tâm kết*. Như ý đồng tâm kết của chiếc mành đó làm từ hàng ngàn sợi tơ tằm. Tia nắng mặt trời soi nghiêng vào, chiếc mành ngả bóng trên nền đá vàng, im ắng tịch mịch.

* Như ý đồng tâm kết: Kiểu thắt nút của Trung Quốc, rất hay gặp, ảnh tại đây

Trên ngự án vốn đặt một bát dưa ướp đá lạnh ngọt lịm, đá đang dần dần tan ra trong chiếc bát màu xanh như lá sen, thế rồi đọng lại những hạt nước li ti bên ngoài chiếc bát.

Trên chóp mũi của Lâm Lang cũng đã có vài giọt mồ hôi, nàng nín thở, không dám thở mạnh. Chỉ thấy hơi thở ấm áp của Hoàng đế đang phả trên tóc mai nàng khiến nó hơi rối, chạm vào má nàng, cảm giác ngưa ngứa, rộn rạo thẳng vào tim.

Tiếng Hoàng đế cực nhỏ, nhưng vì nó kề sát bên tai nên ngược lại lại làm người ta giật mình: "Đừng run, nguyên tắc đầu tiên khi viết chữ là lực cổ tay phải đều, vững vàng. Chỉ cần nàng run là chữ sẽ lộn xộn ngay."

Đầu bút chậm chậm hất lên một nét mác. Trên cổ tay hắn là tay áo màu vàng thêu hoa văn rồng, tay áo lại rũ xuống cổ tay nàng, khiến nàng chẳng còn hơi sức nào mà cầm bút. Mực đỏ chu sa nghiêng nghiêng đẹp đẽ như ráng chiều, mặt nàng cũng đỏ bừng diễm lệ y như vậy. Chỉ đành tuỳ ý để hắn nắm tay nàng, quệt quệt bút lông vào nghiên mực, lần này lại viết một nét chấm đầu tiên, rồi một nét ngang, gạch sổ, lại sổ...

Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, nói nhỏ: "Nô tì khi quân phạm thượng..."

Hoàng đế bật cười: "Đúng thật là nàng đã khi quân phạm thượng... Trẫm vừa bảo hiện tại không được phép tự xưng là nô tì."

Lâm Lang lại đỏ mặt: "Hai chữ này... Lâm Lang biết viết."

Hoàng đế "ồ" một tiếng, sau đó quả nhiên thả lỏng tay nàng ra. Lâm Lang vững tay viết thêm một nét sổ, rồi viết tiếp chữ còn lại...

Vì kiêng kị nên ở mỗi chữ đều viết thiếu một nét cuối cùng (ở đây nàng viết tên huý của vua là Huyền Diệp), nhưng mỗi chữ lại vẫn thanh tú, vừa nhìn đã biết có luyện qua nhiều năm. Hoàng đế không ngờ đến, bất giác nở nụ cười: "Đúng là đã khi quân phạm thượng, để xem Trẫm phạt nàng thế nào... Phạt nàng viết một trang."

Lâm Lang chỉ đành đáp "vâng", thế nhưng lại đặt bút trong tay xuống. Hoàng đế nói: "Chỉ có hai người chúng ta thì không cần để ý mấy quy củ đó." Lâm Lang lại đỏ mặt, cuối cùng vẫn chọn một chiếc bút khác, chấm vào nghiên mực. Tuy nàng không dùng mực đỏ như chu sa nữa nhưng trên ngự án đều là ngự bút, nàng cúi đầu nói nhỏ: "Lâm Lang phạm thượng."

Nàng trầm ngâm suy nghĩ rồi thong dong hạ bút. Sau một lúc khua tay múa bút, nàng dâng trang giấy bằng hai tay lên cho Hoàng đế.

Là những chữ vô cùng thanh lệ kiểu Trâm Hoa Tiểu Giai:

"Trú lậu hi văn tử mạch trường, phi phi tế vũ quá nam trang.

Vân phi ngự uyển thu hoa thấp, phong đáo hồng môn dã thảo hương.

Ngọc liễn diêu lâm bình điện khoát, vũ kì cận bàng viễn lâm dương.

Sơ tình thiểu khoảnh bố vi liệp, hảo sấn thanh lương dược túc sương."

Chính là bài thơ của hắn viết lúc đi săn ở Hạnh Nam Uyển. Nét nào nét nấy đẹp đẽ vô cùng, nhìn vào có thể thấy được công sức cả chục năm, ắt hẳn đã từng ở danh gia khuê các. Thanh tú như "Cổ danh cơ thiếp" của Vệ phu nhân, "Mai hoa phú" của Triệu phu nhân*... Nét bút mượt mà quyến rũ, khiến người ta ngạc nhiên. Hắn cầm bút lên, viết một hàng chữ nhỏ xíu vào mặt sau: "Đêm qua sao sáng lấp lánh, gió lạnh khẽ thổi. Đông có Hoạ Lầu, tây có Giai Đường**."

*Vệ phu nhân và Triệu phu nhân đều rất nổi tiếng với nét chữ Trâm Hoa Tiểu Giai, còn có lời đồn là Vệ phu nhân là người sáng tạo ra kiểu chữ này.

**Hoạ Lầu, Giai Đường đều chỉ sự đẹp đẽ tráng lệ, thường tả nhà cửa, thành lầu

Chỉ một câu này đã đủ, mặt Lâm Lang đỏ bừng như thiêu như đốt, ánh mắt dao động không yên, trông như hoa dưới ánh trăng, thuận theo gió mà lay động. Viền tai cũng đỏ ửng, hiện tại trắng trong như con dấu cứng ngắc trên ngự án, cơ hồ như có thể nhìn xuyên qua được, nổi rõ từng tơ máu nho nhỏ trên đó. Dưới cổ có vài giọt mồ hôi trong suốt, càng làm dấy lên hương thơm sâu kín từ xiêm y toả ra. Hắn không nhịn được mà hôn vào vành tai đỏ bừng đó của nàng.

Cả người nàng chợt mềm nhũn, lại bị hắn nắm chặt tay chẳng thể nhúc nhích. Hắn cảm thấy nàng đang run nhè nhẹ, trong mắt chỉ có sợ hãi và sợ hãi, khiến người ta muốn yêu thương vô cùng. Hắn gọi nhỏ: "Lâm Lang."

Tim nàng đập vừa mạnh vừa nhanh, tay Hoàng đế đang nắm lấy tay nàng, càng ngày càng nóng. Một giọt nước từ hơi lạnh ngưng tụ bên ngoài chiếc bát dưa ướp lạnh kia đang chảy xuống thuận theo viền bát. Nàng thấy bốn bề đều yên tĩnh hẳn, hương Long Tiên trên y phục hắn nồng đậm khiến nàng khó thở. Nàng khẽ xoay mặt, đứng vững lên rồi nói nhỏ: "Vạn Tuế Gia, đá tan rồi, nô tì đi đổi bát khác."

Hoàng đế không buông tay, chỉ đáp: "Mấy ngày nay vì sao nàng tránh Trẫm?"

Lâm Lang đỏ mặt: "Nô tì không dám, nô tì hoàn toàn không tránh Vạn Tuế Gia."

"Câu này của nàng không phải là nói thật. Hôm nay nếu như không phải do Lương Cửu Công thì nàng nhất định sẽ không ở lại một mình. Hắn nháy mắt ra hiệu với nàng, đừng tưởng Trẫm không nhìn thấy."

Lâm Lang không thể quay mặt lại, nàng run sợ nhìn chằm chằm vào viên đá trong chiếc bát màu xanh lá sen kia, viên đá đang tan dần thành những miếng mỏng, sắp sửa trôi nổi. Dưa ngọt có màu xanh biếc hơi vàng, được thái lát rất mỏng, dường như toả ra hương thơm ngọt ngào như mật, quện với hơi lạnh vấn vít trong chiếc bát. Nàng nói: "Thân phận nô tì thấp hèn, không xứng Vạn Tuế Gia quan tâm."

Vốn dĩ trong điện đã rất yên tĩnh, loáng thoáng mơ hồ nghe thấy tiếng ve vọng từ ngoài vào. Mành cửa sổ của noãn các vừa được thay mới mấy hôm trước, là hàng dệt từ cánh ve tiến cống từ Giang Ninh, mỏng manh như khói.

Nàng nhớ đến căn phòng hồi nhỏ, nhớ đến vải xanh da trời mỏng tang nơi đó. Bóng cành trúc chiếu qua, chiếu lên chiếc bàn, đặt trên nó là cái lò lớn đang cháy hương, khói hương cũng xuyên qua chiếc mành xanh ra ngoài. Gió thổi vào cành trúc xào xạc, nghe như tiếng mưa. Gió lạnh từ hướng bắc qua cửa sổ, thổi tới mấy trang giấy đang đặt trên bàn khiến nó phát ra tiếng xoạt xoạt nho nhỏ.

Trên ngự án, trang giấy trắng mịn Tuyên Thành của tấu sớ cũng đang phát ra tiếng động nho nhỏ bởi gió. Tay Hoàng đế lạnh dần, từ từ buông lỏng, chậm rãi thả ra. Đầu ngón tay dường như mất đi hơi nóng, như chạm vào chiếc bát lạnh kia, lạnh lẽo, băng giá, lướt nhẹ qua tay nàng.

Nàng lùi về phía sau một bước, giọng Hoàng đế vẫn bình thản như thường lệ: "Ngươi lui xuống đổi bát khác đi."

Nàng đáp "vâng" một tiếng. Lúc dâng bát dưa ngọt khác lên thì Hoàng đế đã đi ngủ trưa rồi. Vừa vặn gặp Lương Cửu Công đi ra từ noãn các, thấy hắn ra hiệu, nàng liền lui xuống. Loáng thoáng nghe được Lương Cửu Công dặn dò Triệu Xương: "Ngươi lắng tai nghe Vạn Tuế Gia, ta đi gọi Thượng Ngu Bị Dụng Sở*, Vạn Tuế Gia nghe tiếng ve, đang buồn bực cả người."

*Thượng Ngu Bị Dụng Sở: còn có tên khác là Niêm Can Sở, bảo vệ và theo hầu Hoàng đế câu cá

Triệu Xương không nhịn được cười hỏi: "Lương Am Đạt có cách trị cả ve sầu?"

"Đừng nói lung tung!" Lương Cửu Công nói nhỏ. Hai ngón tay hắn gập lại, chính là ám hiệu hay được dùng. Triệu Xương hiểu ngay là Hoàng đế không vui liền lập tức câm như hến.

Lúc Lâm Lang giao đồ dùng lại cho phòng ngự trà xong quay về chỉ thấy một nhóm thị vệ Thượng Ngu Bị Dung Sở, cầm sào tre đi tuần tra kỹ càng vài vòng bốn phía xung quanh cung Càn Thanh. Mười con ve thì giết được sáu bảy con, số còn lại cũng bị xua đuổi đi xa lắc. Chung quanh dần yên tĩnh, ánh nắng mặt trời chói loà chiếu lên mặt đá nền trong điện. Đá vốn màu đen tuyền, nay được chiếu trong như gương, như ngọc thạch màu đen vậy, trên đó đang ánh lên vô số tia sáng trắng lấp lánh bởi vạt nắng gay gắt kia chiếu tới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)