Truyện:Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân - Chương 02

Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân
Trọn bộ 21 chương
Chương 02
Xuân còn vì ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày 16 tháng giêng năm Kỷ Mùi, sắc trời u ám, tối tăm, mây đen giăng đầy. Đến giờ Mùi, những bông tuyết cuối cùng cũng đã rơi, rơi vào mái ngói lưu ly vang lên những tiếng ào ào, tiếng tuyết rơi vừa nhanh vừa dày. Chỉ trong chốc lát, nhìn ra xa đã thấy nhà nhà đều bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng.

Gần nền đá xanh trong vườn lộ ra màu xanh của hoa cỏ, trông chúng như bị rắc lên một lớp bột mì, trải khắp mặt đất không đồng đều. Gió thổi bay những bông tuyết kia lên, tạt vào mặt hơi đau hơi rát.

Ngọc Trợ xoay người vội vàng buông mành, chậu than giữa phòng thi thoảng phát ra tiếng lách tách, lách tách. Nàng đi qua lấy que gắp than cời lửa, không ngờ que gắp than đụng phải tro than củi lại thấy nặng trĩu, không khỏi cười nói: "Lại là đứa nào gài xuống đây mà, cả ngày chỉ biết có ăn."

Còn chưa nói xong đã nghe ngoài cửa có người hỏi: "Ngọc cô cô lại đang mắng ai đây?"

Mành được vén lên, một người bước vào, mặc một thân màu xanh. Vừa vào phòng đã lấy cái mũ xuống, phủi phủi tuyết trên tua rua, cười nói: "Mới giữa tháng giêng, lão nhân gia đã muốn dạy bảo các tỷ tỷ rồi."

Người Ngọc Trợ thấy là tiểu thái giám Phùng Vị của Tứ Chấp Khố*, liền hỏi: "Thằng nhãi con nhà ngươi, lúc này sao nhà ngươi lại rảnh rỗi mà đi dạo sang đây?"

* Tứ Chấp Khố: Nơi lo liệu vấn đề liên quan đến y phục của Hoàng đế và chủ nhân các cung

Phùng Vị vừa quay mặt lại liền thấy củ khoai trong chậu than, lấy que gắp than rồi cười hì hì hỏi: "Không biết đây là của vị tỷ tỷ nào? Tiểu nhân dùng trước vậy." Nói xong liền giơ tay bóc vỏ. Lúc này Họa Châu đang ngồi trên tràng kỉ gấp y phục quay đầu lại, căm hận nói: "Đúng là đồ tham ăn, đã giấu ở trong chậu than rồi cũng không thoát."

Củ khoai vừa lấy ra bốc khói nghi ngút, hắn bị bỏng liền không ngừng vung vẩy tay kêu la.

Họa Châu không nén được tiếng cười, mắng: "Đáng đời!"

Phùng Vị cầm củ khoai lang nóng bỏng tay kia cắn một miếng, trong miệng lại bị bỏng liền nuốt vội nuốt vàng xuống, nói với Ngọc Trợ: "Ngọc cô cô, Họa Châu tỷ tỷ càng ngày càng sắc sảo. Mai này thăng chức xin cho chúng tiểu nhân chút mặt mũi."

Họa Châu liền mắng hắn: "Miệng chó không phun nổi ngà voi! Ta nào có mệnh tốt đấy!"

Phùng Vị thổi phù phù vào thứ trên tay, nói: "Tỷ tỷ đừng nói nữa, những chuyện trong cung vẫn không thể nói trước. Cứ nhìn việc của Đoan chủ nhân xem, vẻ ngoài còn không sánh được với Họa Châu tỷ tỷ, ai biết được rằng người ấy lại có ngày hôm nay?"

Ngọc Trợ liền dí dí ngón tay vào trán hắn: "Lại quên lời dạy phải không? Không được so sánh chủ nhân với lũ nô tài chúng ta, không có quy củ gì cả, cứ đợi ta đi nói với sư phụ ngươi đi."

Phùng Vị lè lưỡi, vừa gặm củ khoai vừa nói: "Thiếu chút nữa quên mất việc chính, sư phụ bảo nô tài đến, chiếc áo bào gấm xanh đen có lớp lông lót trong đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ tuyết rơi rồi, sợ không lâu nữa sẽ muốn dùng."

Ngọc Trợ hướng về phía bên trong nói: "Lâm Lang đang ủi trong kia kìa."

Phùng Vị liền nhấc mành buồng trong, nghiêng đầu vào nhìn, chỉ thấy Lâm Lang đang cúi đầu chăm chú, khom lưng là quần áo. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền nói: "Xem cái tay đen thui của ngươi ấy, lát nữa lại làm bẩn y phục." Hắn nuốt vào hai ba miếng mới vỗ vỗ tay vào nhau rồi nói: "Không cần vội so đo với ta chuyện này, y phục của chủ nhân cần gấp hơn."

Họa Châu đang đi vào bảo: "Đừng lấy chủ nhân ra dọa chúng ta, cả cái phòng này, đang treo, đang là đều là y phục của chủ nhân đấy thôi."

Phùng Vị thấy Họa Châu tiếp lời, không dám giả bộ kênh kiệu, kéo người khác nói: "Lâm Lang, bộ đồ mới này của ngươi thật đẹp."

Họa Châu liền mắng: "Không có trên dưới gì cả, "Lâm Lang" là để người gọi đấy à, đến một tiếng "tỷ tỷ" cũng không kêu?" Hắn cười hì hì: "Nàng ấy với tiểu nhân sinh cùng năm, hai người không phân biệt lớn nhỏ."

Lâm Lang không muốn cùng hắn huyên thuyên, chỉ hỏi: "Là muốn lấy chiếc áo gấm màu xanh đen có lớp lông lót?"

Phùng Vị bảo: "Hóa ra ngươi nghe ta nói ở bên ngoài rồi?" Lâm Lang đáp: "Đâu phải ta nghe thấy, chỉ là bên ngoài tuyết rơi, nhất định là cần áo lông. Hoàng thượng lâu nay vẫn chọn màu sắc thanh nhã, ta liền đoán là chiếc màu xanh đen đó."

Phùng Vị cười to: "Lời này của ngươi giống hệt sư phụ, Lâm Lang à, có lẽ ngươi sẽ nhanh được đến ngự tiền (trước mặt vua) hầu hạ."

Lâm Lang cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ thổi thổi lớp than đỏ trong đầu bàn là, bảo: "Đừng nói lung tung, ta chỉ ngẫu nhiên đoán bừa mà thôi."

Họa Châu lấy một tấm lụa xanh đến, bọc chiếc áo lông màu xanh đen lại, đưa cho Phùng Vị, xua hắn đi rồi mới nói một cách oán hận: "Từ sáng đến tối chỉ biết nói vớ vẩn." Rồi cũng lấy bàn là đến là một bộ y phục, thở dài nói tiếp: "Hôm nay đã là ngày 16 tháng giêng rồi, lại qua một năm. Một năm lại một năm khó khăn, nháy mắt cũng đều là quá khứ."

Lâm Lang cúi đầu đã lâu, cổ đã thấy cứng đờ liền lấy tay xoa xoa. Nghe Họa Châu nói như vậy, nàng không khỏi mỉm cười: "Lại qua vài năm nữa là có thể xuất cung rồi."

Họa Châu cười: "Cô gái nhỏ lại mong muốn tình yêu đây. Tỷ biết muội sáng mong chiều cũng mong, ngóng trông được xuất cung gả lấy một chàng rể tốt."

Lâm Lang đi qua lấy thêm than đặt vào đầu bàn ủi, miệng đáp: "Muội biết tỷ cũng sáng mong chiều mong, mong mỏi có một ngày được nở mày nở mặt."

Họa Châu nghiêm mặt nói: "Chớ nói bậy!"

Lâm Lang cười: "Không lâu nữa là được tỷ tỷ chiêu đãi rồi... rồi rồi, coi như muội không tốt, được chưa?"

Nàng mềm giọng làm nũng, Họa Châu cũng không nghiêm nghị được nữa, cuối cùng cười cho qua.

- ----

Cuối giờ Thân, tuyết rơi càng nhiều, một trận rồi một trận lớn đổ xuống cứ như một chiếc áo rét bị xé toạc, bông trong áo rơi hoài không hết. Ngược lại thì gió đã ngừng, chỉ thấy tuyết càng rơi càng nhanh, tứ phía đã một mảng trắng xóa mù mịt. Đên cung điện nguy nga lộng lẫy cũng hiện lên một màu trắng toát khiến người ta cảm nhận được một sự yên tĩnh hiếm có.

Vì trời âm u, tuyết rơi, thế nên vào canh giờ này trời cũng đã gần tối. Ngọc Trợ đi vào gọi: "Họa Châu, tuyết rơi nhiều, ngươi đem chiếc áo lông chồn tía mang đi đi, chỉ sợ đợi bọn họ tới luống cuống tay chân, phái người đến lấy không kịp."

Họa Châu lắc lắc đầu rồi bảo: "Trời tối tuyết lại lớn như thế đi đưa áo, cô cô lại làm khó nô tì."

"Tỷ tỷ cũng lười quá rồi đó, đến cô cô cũng chẳng sai nổi tỷ. Thôi đi, để muội đi một chuyến vậy. Dù gì muội ở trong phòng cả ngày cũng buồn bực, ngửi khói than đến đau cả đầu, huống hồ hôm nay là 16, coi như là "Tẩu bách bệnh" đi. (Ngày xưa gọi ngày 16 tháng giêng là ngày Tẩu bách bệnh, giải trừ tai họa, bệnh tật, bây giờ gần như thất truyền. )" Lâm Lang nói.

Câu cuối khiến Ngọc Trợ phải nở nụ cười: "Cầm đèn lồng đi, cẩn thận dưới chân kẻo bị ngã."

Lâm Lang nói "vâng" xong, cầm lấy bọc quần áo, châm đèn đi về hướng Tứ Chấp Khố. Trời đã tối đen. Khắp nơi trong cung đều lên đèn, xa xa chỉ thấy ánh đèn lập lòe. Tuyết rơi chậm hơn, nhưng vẫn dày đặc như trước, như hàng ngàn sợi bông bay bay, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống.

Binh sĩ canh gác Long Tức môn đang đổi ca, từ xa chỉ nghe thấy tiếng lách cách khi bội đao va vào những chiếc đinh bạc trên đai lưng, lách ca lách cách trong đêm khuya yên tĩnh. Nàng bước thấp bước cao tới, gót giày dẫm lên lớp tuyết bên dưới chỉ thấy vừa lạnh buốt vừa ẩm ướt.

Vừa đi qua Dực Khôn cung liền thấy xa xa ở chỗ khúc quẹo có một đôi đèn lồng, theo sau là một chiếc kiệu đang đi từ ngõ nhỏ đến đây, nàng vội vàng nép vào tường lánh đi, đứng lặng nghe tiếng chân đi qua, giẫm lên tuyết gây ra tiếng vang nho nhỏ. Mấy thái giám nâng kiệu bước chân đi rất đều, cứ như là một người vậy.

Lâm Lang cúi đầu nín thở, chỉ thấy một cặp rồi một cặp đèn lồng chiếu qua đám tuyết dưới đất, chợt nghe một giọng uyển chuyển gọi tên chính mình: "Lâm Lang." Lại lệnh thái giám: "Dừng một lát."

Người Lâm Lang gặp là Vinh tần, nàng vội vàng thỉnh an: "Nô tì xin thỉnh an Vinh tần nương nương."

Vinh tần gật đầu, Lâm Lang tạ ơn xong mới đứng lên. Vinh tần mặc một chiếc áo lông đỏ thẫm dưới ánh đèn lấp lánh càng thêm rực rỡ. Nàng ở trong kiệu hơi nghiêng người ra nói chuyện với Lâm Lang, lộ ra chiếc áo gấm bên trong có hoa văn màu xanh ngọc, cổ tay áo có ba bốn tấc lông chồn trắng mềm mại khẽ phất phơ trên chiếc lò sưởi tay, chỉ hỏi: "Gần đây có gặp Vân Sơ không?"

"Bẩm Vinh tần nương nương, hôm qua nô tì có đi giao xiêm y, còn cùng tỷ ấy nói vài câu, Vân Sơ cô nương rất tốt, chỉ là hay nhớ tới nương nương, lại e ngại quy củ, không thể thường xuyên đến thỉnh an nương nương."

Vinh tần nhẹ nhàng gật đầu nói: "Mấy ngày sau ta sẽ sai người đến thăm nàng." Vinh tần đang trên đường đi thỉnh an hoàng thái hậu, nàng sợ đến muộn nên chỉ nói vài câu lại ra lệnh cho thái giám khởi kiệu.

Lâm Lang theo phép tắc đứng sang một bên, đợi kiệu đi xa rồi mới xoay ngườiNàng ven theo tường hẻm đến bên ngoài Tây Noãn Các, thái giám Trường Khánh đang trực ở Tứ Chấp Khố thấy nàng khó tránh mặt mày hớn hở chạy tới: "Là Ngọc cô cô sai ngươi đến?"

Lâm Lang đáp: "Ngọc cô cô thấy tuyết rơi nhiều, chỉ sợ các sư phụ ở đây sốt ruột, nên bảo nô tì đem áo choàng tới."

Trường Khánh nhận lấy bao y phục rồi bảo: "Trời lạnh như vậy, đúng là làm khó cô nương rồi."

Lâm Lang mỉm cười nói: "Công công khách khí rồi, Ngọc cô cô luôn nói những việc tốt về các sư phụ, bảo các sư phụ thường giúp đỡ chúng nô tì, huống hồ đây cũng là việc của nô tì."

Trường Khánh thấy nàng nói như thế, trong lòng vui mừng đáp:

"Lúc về thay ta nói lời cảm tạ với Ngọc cô cô, làm khó cô cô lo nghĩ chu toàn như vậy, còn cố ý phái ngươi tới."

Lâm Lang đang định trả lời thì thấy mành trong phòng chợt động, có người vén mành, dưới vầng sáng của đèn chỉ thấy một bộ dáng thon thả uyển chuyển, người đó vui vẻ hỏi: "Lâm Lang, là muội sao?"

Lâm Lang cảm giác được hơi ấm theo mành dào dạt phả vào mặt mình, cười nói: "Vân Sơ, là muội." Vân Sơ vội vàng tiến lên nói: "Mau vào uống chén trà cho ấm."

Trong phòng có thêm hai chậu than dùng than xương trắng, cháy đỏ như đá hồng ngọc, không hề phát ra tiếng tách tách nào. Lâm Lang đi về hướng luồng khí ấm tỏa ra từ chậu than, nàng xoa xoa tay một lúc lâu mới lấy lại được cảm giác.

Vân Sơ bảo: "Bên ngoài thật là lạnh, lạnh đến mức đầu óc gần như cũng đã cứng đờ." Lại đem lò sưởi tay của mình cho Lâm Lang, gọi tiểu thái giám mang trà nóng lên, rồi bảo: "Chắc muội chưa ăn cơm tối? Bánh bột ngô này là chủ nhân ban thưởng cho đấy, muội cũng ăn thử chút đi."

Nghe vậy Lâm Lang liền nói: "Trên đường trùng hợp gặp được Vinh Tần nương nương, người nói qua mấy ngày nữa sẽ phái người đến thăm tỷ tỷ."

Vân Sơ nghe xong quả nhiên vui vẻ hẳn, hỏi: "Khí sắc tỷ tỷ thế nào?"

Lâm Lang trả lời: "Tất nhiên là tốt rồi, hơn nữa còn mặc xiêm y Hoàng thượng mới ban thưởng, càng toát ra sự cao quý."

Vân Sơ ngạc nhiên: "Hoàng thượng mới thưởng cho tỷ tỷ xiêm y sao? Tỷ tỷ nói cho muội biết?"

Lâm Lang mỉm cười: "Nương nương làm sao có thể nói với muội chuyện này, là muội tự đoán ra thôi." Vân Sơ càng ngạc nhiên hơn: "Sao muội lại đoán ra được?"

Lâm Lang buông lò sưởi tay xuống, ở trong đĩa lấy cái bánh bột ngô ra ăn rồi nói: "Gấm hoa mà phủ dệt Giang Ninh cống năm ngoái, ngoài Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, hoàn toàn không tặng cho chủ nhân các cung khác. Hôm nay nhìn thấy Vinh Tần mặc trên người, chỉ có thể là do Hoàng thượng mới ban thưởng cho."

Hai câu vừa nói xong lại khiến Vân Sơ bật cười: "Lâm Lang, sau này nên gọi muội là nữ Gia Cát mới đúng."

Lâm Lang cười tủm tỉm: "Muội chỉ đoán linh tinh thôi, sao tỷ lại nói như vậy."

Vân Sơ lại hỏi: "Họa Châu vẫn khỏe chứ?" Lâm Lang đáp: "Vẫn bướng bỉnh như cũ." Vân Sơ nói: "Năm đó ba người chúng ta cùng nhau tiến cung, lại cùng nhau nhận thẻ bài. Thời gian học quy định trong phủ Nội Vụ lại ở cùng một phòng, may mắn kết giao tỷ muội, chung quy cũng coi như có duyên phận. Chỉ buồn ngày nay tỷ cô đơn một mình ở đây, cách các muội quá xa, đến một người để nói chuyện thân thiết cũng chẳng có ai."

Lâm Lang nói: "Tội gì phải nói như vậy, mặc dù chúng ta cách xa nhau, nhưng ngày thường cũng có thể gặp nhau, hơn nữa, tỷ tỷ làm việc ở đây chiếu cố cả muội và Họa Châu."

"Muội ngồi xuống đã, tỷ tỷ có thứ tốt này muốn cho muội." Vân Sơ nói xong liền vào phòng trong, không lâu sau đem ra hai miếng nho nhỏ đưa cho nàng: "Đây là đồ bữa nọ biểu tỷ (chị họ) sai người đến thăm tỷ đưa cho, nói rằng là cao sâm Triều Tiên cống, bôi vào sẽ không bị nứt nẻ, cũng không bị lạnh cóng nữa. Cho muội một miếng, còn lại một miếng cho Họa Châu."

Lâm Lang nói: "Vinh Tần nương nương đưa cho tỷ tỷ, tỷ giữ lại mà dùng."

Vân Sơ đáp: "Tỷ vẫn còn, huống hồ muội cầm lấy dùng, so với tỷ dùng còn khiến tỷ thấy vui hơn."

Lâm Lang nghe tỷ tỷ nói như vậy đành nhận lấy. Vì sắc trời đã tối, sợ cửa cung đóng lại nên nàng cùng tỷ tỷ nói mấy câu liền cáo từ trở về.

Tuyết rơi kéo dài đến nửa đêm, qua nửa đêm trời lại quang đãng. Một mảnh trăng nghiêng nghiêng treo lơ lửng trên phía tây tường, chiếu vào lớp tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng, phản lên lớp giấy ở cửa sổ khiến nó sáng bừng lên.

Lâm Lang ngủ mơ mơ màng màng, mắt díp lại xoay người, lại tưởng rằng trời đã sáng, sợ muộn giờ nên ngồi bật dậy lắng tai nghe. Xa xa vọng đến tiếng gõ canh bốn, nàng lại nằm xuống. Họa Châu cũng đã tỉnh, chậm chạp lấy vải gối lau qua khóe mắt. Lâm Lang liền hỏi: "Lại mơ thấy mẫu thân của tỷ?"

Họa Châu không lên tiếng, qua một lúc mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Lâm Lang giấu tiếng thở dài nói: "Đừng nghĩ nữa, chịu đựng thêm hai năm nữa là được xuất cung rồi, tóm lại là còn có hi vọng. Tỷ vẫn may còn có mẫu thân, có ca ca, so với muội không biết còn may mắn bao nhiêu."

Họa Châu trả lời: "Muội cũng biết đấy, ca ca của tỷ đúng là tên nghiện rượu khốn nạn, hễ say là nhắm vào tỷ, mẫu thân tỷ. Từ khi tỷ tiến cung, không biết mẫu thân tỷ đã khổ đến bước nào."

Lâm Lang trong lòng chua xót, cách một lớp chăn vỗ vỗ nhẹ lên Họa Châu: "Ngủ đi, một lát nữa là phải dậy rồi."

Mỗi ngày cứ đúng giờ Thìn là y phục sẽ được mang đến phòng Giặt Đồ. Ngọc Trợ phân công người làm, nhóm của Lâm Lang, Hoạ Châu tương ứng có 12 người, như cũ chuyên về là ủi.

Lâm Lang từ trước đến nay làm việc cẩn thận, cho nên không cần Ngọc Trợ dặn dò, liền đem chiếc áo choàng đen có thêu hoa văn rồng trải lên tấm bản to, rẩy nước rồi quay người lấy bàn là, bỗng hỏi: "Ai lại cầm bàn là của ta rồi?"

Họa Châu cách đó một giá đang treo xiêm y liền thò đầu lại nói: "Muội muội thân, tỷ đang dùng, cho tỷ mượn một chút." Lâm Lang chưa đáp lời, Ngọc Trợ đã nói: "Họa Châu, rồi sẽ có ngày ngươi lười đến mức sinh bệnh cho xem."

Họa Châu ở sau bộ xiêm y màu sắc rực rỡ làm mặt quỷ với Ngọc Trợ. Còn Lâm Lang cầm một chiếc bàn là khác, ép than vào, cúi đầu xuống nhìn kỹ y phục: "Thật là qua loa, đến đường viền bị sút chỉ cũng chẳng nói một tiếng, lát nữa giao cho bề trên chắc chắn bị phạt nhịn ăn."

Ngọc Trợ đi đến cẩn thận nhìn, Lâm Lang đã cầm hộp may vá đến, đem chỉ màu đen vàng lấy ra so mốt chút. Ngọc Trợ nói: "Phải là màu đen tuyền mới được..." Một lời còn chưa nói xong tự mình cảm thấy đã lỡ lời, cười cười: "Thật là lão bối hồ đồ rồi, mở miệng lại quên kiêng kị." (Chỗ này chắc do nhắc đến tên của Hoàng đế. )

Họa Châu sẵng giọng: "Cô cô suốt ngày bảo mình già, thật ra cô cô trông thế này, so với chúng nô tì cũng chẳng khác biệt lắm, chỉ là chưa hề giống chúng nô tì ở khoản miệng lưỡi vụng về mà thôi."

Ngọc Trợ cười xì một tiếng: "Ngươi miệng lưỡi vụng về? Ngươi mà miệng lưỡi vụng về sao?" Cô cô nhân tiện nhìn qua thấy chiếc áo màu mật ong, thế nên hỏi: "Là xong chưa? Còn không mau đi nộp lên trên, lúc người của Hàm Phúc cung giao đến có nói là sẽ đứng đợi, nếu như bị muộn, chắc chắn phạt nhịn ăn đấy."

Họa Châu cầm chiếc áo khoác dài lên, miệng vẫn còn nói: "Đều là chủ nhân cả, chỉ có mỗi vị kia cần gấp."

Lâm Lang cắn đứt đoạn chỉ, quay đầu lấy bao quần áo giơ lên, cười nói: "Muội đi đưa thay tỷ, tỷ đừng cằn nhằn nữa."

Nàng giao xiêm y cho Hàm Phúc cung xong, đi men theo lối nhỏ ở ngự hoa viên, theo lỗi rẽ đi đến đường hẻm, vừa vặn gặp Phùng Vị đang ôm bọc quần áo, thấy nàng liền mặt mày tươi cười: "Đúng là vừa khéo, là Vạn Tuế Gia thay ra đấy, ngươi cầm lấy mang về luôn đi."

Lâm Lang đáp: "Ta chẳng dám nhận đâu, lại chẳng có người giao nhận ở đây, lát nữa nếu như thiếu mất cái gì thì bảo ta giải thích thế nào đây?"

"Trong này là bao tay bắn cung bằng lụa Giang Nam màu xám."

Lâm Lang đáp: "Lại nói linh tinh, trong cung này xung quanh không săn bắn, cũng chẳng kéo cung bắn tên, sao lại có bao tay bắn cung được?"

Phùng Vị mở bao: "Ngươi xem, không phải bao tay bắn cung thì là gì?" Mặt mày hớn hở bảo: "Hôm nay Vạn Tuế Gia có hứng thú nên truyền mấy đại nhân rồi đi bắn cung ở hoa viên, thật sự rất đặc sắc nha."

Lâm Lang hỏi: "Tận mắt ngươi thấy sao?"

Phùng Vị không khỏi kinh ngạc: "Ta nào có cái vận may hầu hạ ngự tiền đó. Là nghe Lương công công nói đấy." Lại khoa tay múa chân: "Vạn Tuế Gia thì khỏi cần phải bàn, mũi nào cũng trúng đích, không có mũi tên nào bắn lệch. Không ngờ thị vệ Nạp Lan đại nhân lại đạt được giải nhất, nhất tiễn song điêu."

Đang nói chưa xong, chỉ nghe phía sau hắn "phạch" một tiếng, lúc Lâm Lang ngẩng đầu lên hóa ra lại là một chú chim lông xám, vỗ cánh qua núi đá bay mất.

Ánh mắt nàng nhìn theo chú chim, ngẩng đầu thấy bầu trời, trời xanh lam trong vắt, không có lấy một áng mây, xa xa nhìn lên thấy như một cái hồ sâu tĩnh lặng, như đang kéo người ta vào chìm đắm trong nó.

Không lâu sau, nàng cúi đầu bảo: "Xem ra cũng không còn sớm, không nghe ngươi nói chuyện phiếm nữa."

Phùng Vị đem cái bọc nhét vào tay nàng: "Vậy cái tay áo này đưa ngươi cầm luôn." Không đợi nàng trả lời liền quay đầu bỏ chạy mất hút.

Lâm Lang đành phải ôm cái bọc quần áo về phòng giặt đồ. Đi theo cửa bên của Chung Túy cung, lại gặp bốn người đang vây quanh một vị phu nhân, nhìn y phục thì dường như là mệnh phụ triều đình tiến cung thỉnh an, nàng vội tránh sang một bên. Không ngờ bốn người kia kinh ngạc nói: "Đây chẳng phải là Lâm cô nương sao?"

Lâm Lang không khỏi ngẩng đầu lên, người phu nhân kia cũng quay mặt sang, thấy nàng thì thần sắc cũng vừa mừng vừa sợ: "Đúng là Lâm cô nương rồi."

Lâm Lang đã quỳ xuống, chỉ gọi một tiếng: "Tứ thái thái."

Bốn người lúc trước kêu lên tên nàng cũng chính là a hoàn hầu hạ Tứ thái thái, thấy Tứ thái thái liếc sang liền vội vàng đỡ Lâm Lang đứng lên. Tứ thái thái nói: "Cô nương đừng đa lễ, chúng ta là người một nhà, hơn nữa, đây lại là ở trong cung." Dắt tay Lâm Lang, vui vẻ nói: "Mấy năm không gặp, cô nương càng ngày càng lớn, Lão thái thái hôm rồi còn thương nhớ, bảo không biết lúc nào mới gặp được cô nương một lần."

Lâm Lang nghe Tứ thái thái nói vậy, vành mắt ửng đỏ, đáp: "Hôm nay gặp được thái thái đã là may mắn của Lâm Lang rồi." Chưa nói xong thì ngữ khí đã mang theo một chút nức nở, nàng vội vàng nén lại, mạnh mẽ cười cười nói: "Thái thái trở về xin nói Lâm Lang thỉnh an Lão thái thái."

Trong nơi cung cấm này nào dám nói thêm câu gì nữa, nàng lại quỳ xuống vái đầu, Tứ thái thái cũng biết không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Đứa bé ngoan, ngươi tự bảo trọng."

Lâm Lang đứng yên cạnh tường cung, nhìn theo Tứ thái thái dần đi xa. Phía cuối cung điện khúc khuỷu, chân trời ánh lên ánh nắng chiều huyền ảo, như là mặt nước gợn sóng, dập dờn nhè nhẹ. Giữa không trung tản ra tơ lụa ngũ sắc, ngói lưu ly sáng rọi. Tứ phía lại dần dần nhuộm màu đen, trông như giọt mực loang dần trong hồ nước, chầm chậm hòa tan.

Ra cửa cung, trời đã tối, quay về phủ đã vừa lúc lên đèn. Đám nhóc cõng nhau lên, lại đứng trên chiếc ghế châm đèn. A hoàn xuống xe trước, đã có ba bốn gia nhân của Tứ thái thái từ cổng trong chạy ra nghênh đón: "Thái thái đã trở về."

Tứ thái thái bước xuống xe, hướng đến Thượng phòng, Đại thái thái, Tam thái thái đang ngồi chơi bài với Lão thái thái ở bên trong. Thấy Tứ thái thái bước vào, Lão thái thái vội bỏ quân bài xuống hỏi: "Đã gặp được Huệ chủ nhân chưa?"

Tứ thái thái thỉnh an xong mới cười nhẹ nhàng nói: "Bẩm Lão thái thái, đã gặp được Huệ chủ nhân rồi. Chủ nhân khí sắc vô cùng tốt, cùng con nói chuyện một lúc lâu, lại thưởng vật này vật kia kêu con mang về."

A hoàn vội theo lời Tứ thái thái dâng lên, là một pho tượng Bồ Tát bằng vàng ròng, gậy trầm hương, đồng hồ vàng phương Tây, còn nhiều đồ vật nữa. Lão thái thái nhìn chúng, gật đầu liên tục bảo: "Tốt lắm, tốt lắm." Quay đầu lại kêu a hoàn: "Còn không mau đỡ thái thái các ngươi xuống nghỉ ngơi đi?"

Tứ thái thái tạ ơn, còn nói: "Hôm nay còn kỳ ngộ gặp được một người."

Đại thái thái cười: "Kỳ ngộ gì chứ, mau mau nói xem, chẳng lẽ Tứ thái thái nhìn thấy Thánh giá hay sao?" Tứ thái thái không khỏi cười đáp: "Trước mặt Lão thái thái mà Đại thái thái còn nói đùa, trên đời này làm gì có đạo lý mệnh phụ gặp Thánh giá chứ, muội gặp là gặp Lâm cô nương."

Lão thái thái nghe xong quả nhiên vội vàng hỏi: "Đúng là gặp được Lâm Lang? Nó thế nào? Chắc chắn đã lớn lên nhiều rồi."

Tứ thái thái tiện thể đáp:"Lão thái thái yên tâm, Lâm cô nương rất tốt, đã lớn rồi, dung mạo càng xinh đẹp, còn xin thỉnh an người."

Lão thái thái thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này, không uổng công ta luôn nhớ đến nó, chỉ tiếc nó không được may mắn lắm..." Ngừng lại một chút, nói: "Lát nữa Đông Lang trở về, đừng ở trước mặt nó nhắc đến Lâm Lang."

Tứ thái thái đáp: "Con sẽ để ý." Còn nói: "Huệ chủ nhân quan tâm đến thân thể của lão nhân gia, hỏi nhân sâm lần trước đưa đã dùng hết chưa, con trả lời là vẫn chưa hết. Huệ chủ nhân bảo mấy ngày nữa sẽ phái Đại a ca đi thăm Lão thái thái."

Lão thái thái vội bảo: "Việc này không thể được. Đại a ca là quý tộc hậu duệ thiên hoàng, kim chi ngọc diệp, Huệ chủ nhân nói như vậy, đừng làm xương cốt già nua này của ta yếu thêm nữa."

Đại thái thái, Tam thái thái tự nhiên thấy vui, cười nói: "Hiện giờ tuy Huệ chủ nhân đã là chủ nhân, nhưng vẫn hướng Lão thái thái một lòng phụng hiếu, vậy là không thể so đo, không uổng công Lão thái thái ngày thường nhớ đến nàng."

Lão thái thái nói: "Mấy đứa nữ nhân nhà chúng ta ở trong cung cũng coi như có phúc, lại chẳng chịu thua kém ai, khó trách Đại a ca cũng phải thay nó ra mặt."

Đang lúc chuyện trò, a hoàn đến bẩm: "Thiếu gia đã trở về ạ."

Lão thái thái vừa nghe, chớp mắt nói: "Mau mau kêu nó vào đây."

A hoàn vén mành, một vị công tử trẻ tuổi nhanh nhẹn đi vào. Tứ thái thái mở miệng cười: "Đông Lang mặc triều phục, đúng là rất có khí khái."

Dung Nhược thỉnh an tổ mẫu (bà nội) một tiếng: "Lão thái thái." Rồi lại thỉnh an vài vị bá mẫu sau. Lão thái thái kéo hắn tới, lại lệnh cho hắn ngồi cạnh mình, hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng kêu ngươi đi, việc công có ổn thỏa không?"

Dung Nhược đáp: "Lão thái thái yên tâm." Lại nói: "Hôm nay Dung Nhược còn được ban thưởng nữa." Rồi đem một khẩu súng ngắn dâng lên cho Lão thái thái xem: "Đây là phần thưởng của Hoàng thượng."

Lão thái thái cầm lấy ước lượng: "Đây là thứ đồ gì, thật nặng."

Dung Nhược đáp: "Đây là súng phương Tây, hôm nay trong hoa viên tỷ thí bắn bia, Hoàng thượng vui vẻ liền ban cho cái này."

Tứ thái thái ở một bên cười nói: "Lúc ta còn chưa ra kỏi cửa cung đã nghe nói Đông Lang hôm nay đoạt được giải nhất, nhất tiễn song điêu, không riêng thị vệ, đến ngay cả các vị bối tử, bối lặc đều không đấu lại, Hoàng thượng cũng rất vui vẻ."

Lão thái thái chỉ gật đầu bảo: "Đi gặp mẫu thân ngươi đi, chắc nàng ấy cũng sẽ rất vui đây." Dung Nhược liền đáp một tiếng "Vâng." rồi đứng dậy đi ra phía sau gặp Nạp Lan phu nhân.

Nạp Lan phu nhân nghe hắn nói quả nhiên cũng vui mừng bảo: "Phụ thân ngươi suốt ngày nói huyên thuyên, ông ấy cũng chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép mà thôi. Thật ra Hoàng thượng vẫn đối với ngươi rất tốt, ngươi đừng phụ lòng Thánh thượng."

Dung Nhược đáp "Vâng.", Nạp Lan phu nhân lại nhớ đến một chuyện: "Bà mối cầm thiệp tuổi đến, ngươi cũng nghĩ một chút, thê tử ngươi đã không còn gần hai năm rồi, việc này cũng nên cho qua thôi." Thấy hắn cúi đầu không nói, liền tiếp tục: "Mẫu thân biết ngươi vẫn khổ sở trong lòng, nhưng nghĩa phu thê ngươi cũng đã tận tâm rồi."

Dung Nhược đáp: "Việc này xin mẫu thân làm chủ là được rồi."

Một lúc lâu sau Nạp Lan phu nhân mới nói: "Vợ kế tuy không thể so với vợ cả, nhưng cũng đều là việc lớn chung thân, trong lòng ngươi có ý muốn gì thì đừng ngại nói ra."

"Mẫu thân nói như vậy, chẳng khác khiến nhi tử cực kì xấu hổ. Có câu: "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn", người Mãn chúng ta cưới hỏi qua mai mối cũng phải theo ý của phụ mẫu mới là đúng phép tắc."

"Ngươi đã nói như vậy, ta cũng sẽ chỉ đi bẩm Lão thái thái, rồi lại cùng phụ thân ngươi bàn bạc thêm sau." Nạp Lan phu nhân gật đầu.

Dung Nhược theo lệ thường cùng mẫu thân hầu hạ Lão thái thái ăn cơm xong lại đi thỉnh an phụ thân Minh Châu rồi mới đi về phòng mình. A hoàn cầm đèn đi phía trước, hắn đi qua đình qua viện, bất tri bất giác đi đến ngoài cổng tròn, xa xa trông thấy trên cành cây thấp thoáng sau góc hành lang uốn khúc, dưới ánh sao mông lung tựa như thấy một bông hoa trắng muốt, không khỏi kinh ngạc dừng bước, bật hỏi: "Hoa lê nở rồi sao?"

A hoàn đáp: "Thiếu gia nói đùa rồi, tiết trời này đến ngọc lan cũng không nở, huống hồ hoa lê."

Dung Nhược im lặng không nói, qua một lúc lâu lại nhấc bước chân đi về hướng hành lang gấp khúc kia, a hoàn vội vàng đi theo. Đêm đen như mực, vầng sáng ấm áp từ những chiếc đèn lồng chiếu xuống nền đá xanh bên dưới, từng viên, từng viên đá xanh ba thước vuông vắn, ghép lại không kẽ hở, trơn bóng trong veo như gương. Mỗi viên mỗi cột, mỗi cây mỗi hoa đều có bóng dáng tà áo nàng lướt qua. Gió đêm lạnh thấu xương, thổi vào chiếc mành của sổ khiến nó tung bay.

Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy một chấm sáng nhỏ trên trời đêm đen mịt mờ. Phía đông một ngôi, tây lại có liền một chùm sao giống như ông trời tiện tay vẩy ra một nắm đinh bạc. Duỗi tay miết lên cột trụ sơn đỏ thắm của hành lang, nhớ tới năm đó cùng nàng chơi đố từ, đố vần. Những lúc nàng chưa kịp nghĩ ra đáp án liền vỗ vỗ lên cột trụ đến xuất thần, hoặc nhìn cây chuối, hoặc vuốt vuốt hoa lê. Chỉ trong chốc lát nàng sẽ xoay người lại, trên mặt tươi cười, giống như gió xuân.

Trong lòng hắn không khỏi có một tiếng than nhẹ: "Phong dã tiêu tiêu, vũ dã tiêu tiêu, sấu tận đăng hoa hựu nhất tiêu." (Mưa gió lất phất, đứng nhìn hoa đăng cháy đến hết). Hiện tại trời trong sao sáng, trong lòng lại chịu một trận gió mưa lạnh lẽo, tất cả nỗi niềm ưu sầu lại không thể nói ra.

Tỉnh cũng chán chường, say cũng chán chường, trong mộng cũng chưa từng đến Tạ Kiều*...

* Tạ Kiều chỉ nơi có người mình thương

Trích Thái Tang Tử của Nạp Lan Tính Đức (tự Dung Nhược)

谁翻乐府凄凉曲?风也萧萧。

雨也萧萧,瘦尽灯花又一宵。

不知何事萦怀抱,醒也无聊。

醉也无聊,梦也何曾到谢桥!

Lâm Lang ngẩng mặt nhìn một góc bờ tường trong cung, ngắm nhìn bầu trời đen tím ngọc, tường đỏ tứ hợp* nhìn lên, bầu trời như là một cái giếng thật sâu, mà nàng đang đứng ở dưới đáy. Chỉ có thể đứng lặng im, cứ như sẽ chẳng còn một khắc nào có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.

* Tứ hợp trong Tứ hợp viện, một kiểu nhà có nhiều nhà nhỏ, tường bao quanh bốn phía

Gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh mùa xuân, con dao có cắt một nhát trên mặt cũng chẳng thể có cảm giác. Từ nay đã khác, đến trong mộng nàng cũng chưa từng gặp được hắn... trong mộng cũng chưa từng đến Tạ Kiều...

*****

Họa Châu đi ra thấy nàng liền kêu "ai ôi" một tiếng, nói: "Muội không muốn sống nữa sao, vào lúc tiết trời thế này lại đứng ở đầu gió hứng gió?" Lúc này Lâm Lang mới cảm thấy trước ngực lạnh buốt, chắc đã đông cứng vì lạnh từ lâu "Muội thấy sao sáng nên đứng ngắm một lát thôi."

Họa Châu bảo: "Sao thì có gì đẹp mà ngắm, đứng đây thêm lúc nữa xem da muội có đông lại hay không!"

Lâm Lang cũng thấy đã đông cứng rồi, theo Họa Châu đi vào trong phòng, ngồi trước chậu than giữ ấm một lúc mới thấy hơi ấm dần đến. Họa Châu đã đi ngủ trước, lâu nay nàng ấy vẫn vô âu vô lo, chỉ trong chốc lát Lâm Lang đã nghe thấy tiếng thở bình ổn của nàng ta, chắc là đã ngủ say rồi.

Than củi trong chậu đang cháy, từng ngọn từng ngọn lửa hồng dần dần biến thành tro tàn. Dầu trong đèn cũng không còn nhiều nữa, ánh lửa cũng yếu ớt. Lâm Lang gỡ cây trâm xuống gài gài cái bấc đèn, nghe gió đông rít ngoài cửa sổ, gió càng thổi càng mạnh. Nàng ngủ không yên, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, tiếng gió cứ như đang gào ở bên tai, thổn thức cả một đêm.

Gió đêm se lạnh đầu xuân đó rét đến thấu xương. Ngày hôm sau Lâm Lang thức dậy liền có chút không thoải mái, hơn nửa canh giờ chẳng làm nên việc gì. Họa Châu liền hỏi: "Không phải muội bị nhiễm phong hàn rồi đấy chứ? Nửa đêm qua chỉ thấy muội trở mình suốt trên giường."

Lâm Lang đáp: "Muội làm gì yếu ớt đến vậy, lát nữa uống bát canh gừng sẽ dần khỏe thôi." Không ngờ đến buổi chiều liền phát sốt thật.

Ngọc Trợ thấy mặt nàng đỏ rực, đi đến nắm nắm tay nàng, thở dài một tiếng rồi than: "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt rồi, sao lại như người bị bỏng thế này? Mau đi nằm nghỉ một lát đi."

Lâm Lang vẫn mạnh mẽ chống đỡ: "Không cần đâu."

Họa Châu đã đi đến, xô xô đẩy đẩy nàng đến bên giường, nói: "Việc gì cũng có tỷ rồi, muội mau đi nằm nghỉ đi."

Nàng cũng thấy mình đã chịu đựng đến cực điểm, chẳng bao lâu nàng chìm vào giấc ngủ mê man. Người phát sốt, lờ mờ nghe thấy như có tiếng mưa rơi, thế rồi cũng dần tỉnh lại. Lại nghe tiếng nói chuyện thì thào khe khẽ bên ngoài. Tiếng nói rất nhỏ, nàng nằm trên giường cố ý im lặng, mãi mới nghe được câu được câu chăng, hình như Ngọc Trợ cô cô đang cùng ai nói chuyện. Cả người nàng đã toát mồ hôi, giờ thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút. Mở to mắt nhìn ra mới biết hóa ra đã gần đến giờ Dậu rồi.

Nàng ngồi dậy mặc vào chiếc áo khoác, chải đầu tóc, chỉ là không biết ai đang ở bên ngoài nên chần chừ một lúc mới vén mành lên. Trên trường kỷ có một vị ma ma đang ngồi, tuổi tầm trên dưới 40. Người ấy mặc áo dài gấm xanh có thêu hình cỏ linh chi và hoa màu tối, trên đầu ngoài chiếc mũ dẹt vuông vắn khảm ngọc chỉ thấy một bông hoa, tay cầm một miếng đồng gảy gảy than trong lò. Ngón trỏ tay trái được giáp tròn bằng ngọc bảo vệ, nó đụng vào chiếc lò phát ra âm thanh, y phục sang trọng không kém chủ nhân.

Ngọc Trợ thấy Lâm Lang vén mành đi ra, vội gọi nàng: "Đây là Anh ma ma bên thân Thái hậu."

Lâm Lang vội vàng thỉnh an, Anh ma ma lại cực kì khách khí, vừa đỡ vừa dìu. Khi nàng ngẩng mặt lên thì Anh ma ma kia chợt ngẩn ra, nắm tay nàng, tinh tế đánh giá một hồi, đoạn hỏi: "Tên là gì?" Lại hỏi: "Tiến cung mấy năm rồi?"

Lâm Lang trả lời từng câu hỏi, Ngọc Trợ lại hỏi nàng: "Khá hơn chưa? Sao đã dậy rồi?" Lâm Lang đáp: "Đã khiến cô cô bận lòng, chỉ là nhiễm chút phong hàn, nghỉ một lúc đã thấy đỡ nhiều rồi." Ngọc Trợ liền bảo nàng: "Đi ăn cơm đi, mấy đứa Họa Châu đã đi cả rồi."

Đợi nàng đi khuất Ngọc Trợ mới hướng Anh ma ma nói: "Ma ma chọn đứa nhỏ này sao?" Anh ma ma cười một tiếng, đáp: "Đứa nhỏ này vẻ ngoài thanh tú, đúng là nhân tài, chỉ là đáng tiếc... ta với ngươi cũng chẳng phải người ngoài, nói chuyện cũng không cần giữ kẽ gì cả. Nàng ta... ta thấy vẻ ngoài của nàng ấy có ba phần giống với Đoan Kính hoàng hậu*."

* Hoàng hậu thời Thuận Trị, tên thật là Đổng Ngạc Tử-Vi

Ngọc Trợ nghe xong câu này quả nhiên một lúc lâu không nói nổi lời nào, cuối cùng mới bảo: "Trong mấy đứa nhỏ ở đây, nàng là người dịu dàng chu toàn nhất, thêu thùa may vá cũng khéo nhất, làm việc gì suy nghĩ cũng chín chắn, chỉ tiếc... đúng là không có phúc."

Anh ma ma nói: "Thái hậu muốn chọn một người phù hợp để hầu hạ bên cạnh cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai. Chỉ là hậu cung tuy lớn, người đông, nhưng không biết bản chất tính tình như thế nào, thôi thì chúng ta từ từ quan sát vậy."

Đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Ngươi vừa rồi nhắc đến cái tên Họa Châu đó, là ai? Cái tên thật thú vị."

Ngọc Trợ đáp: "Tên của đứa nhỏ này nói ra cũng có nguồn gốc riêng. Lúc mẫu thân hoài thai nó, mơ thấy một vị tiên đưa đến một cuộn tranh, lúc mở ra nhìn vào lại chỉ thấy một viên ngọc trong cả bức tranh lớn như vậy. Từ đó mới thay tên hồi nhỏ của nó thành Họa Châu."

Anh ma ma "ai da" một tiếng: "Đứa nhỏ này chỉ sợ có chút lai lịch, ngươi gọi đến để ta nhìn xem."

Ngọc Trợ vì thế kêu tiểu cung nữ: "Đi gọi Họa Châu đến."Chỉ chốc lát sau Họa Châu đến nơi, Ngọc Trợ bảo nàng thỉnh an Anh ma ma. Lúc Anh ma ma nhìn nàng chỉ thấy một mặt phấn trắng nhẹ nhàng, tròn tròn sáng sủa như mặt trăng, mặt mày thanh tú. Anh ma ma hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Họa Châu đáp: "Năm nay 16." vừa nói liền lộ ra hàm răng trắng như ngọc, ngây thơ, động lòng người. Trong lòng Anh ma ma đã có ba phần yêu thích. Lại hỏi: "Là người nhà nào?"

Họa Châu trả lời: "Phú Sát Thị."

"Ai da, vòng vo cả nửa ngày hóa ra lại là người một nhà." Anh ma ma cảm thán.

Ngọc Trợ liền cười nói: "Khó trách đứa nhỏ này hợp với ma ma như vậy. Người ta bảo Phú Sát Thị sinh ra mỹ nhân, quả nhiên không sai. Lúc ma ma còn trẻ cũng là một mỹ nhân, đứa nhỏ Họa Châu này cũng cực kì đoan trang."

Anh ma ma để cái lò sưởi tay xuống, cầm tay Họa Châu rồi nói với Ngọc Trợ: "Ngươi đừng nói đùa, ta chỉ là một bà già mà thôi, ta thì lấy đâu ra mỹ nhân, chỉ là một người không bằng ai mà thôi."

Họa Châu từ lâu đã không nhịn được cười, Anh ma ma lại hỏi thêm nàng rất nhiều. Họa Châu vốn là người thích náo nhiệt, hỏi một câu liền đáp trên ba câu, khiến ma ma Anh cực kì vui vẻ.

Nói: "Lão luyện thành thục đương nhiên là tốt, nhưng trong cung ai ai cũng đều thành thục cả, cả năm mệt mỏi khiến người ta sinh buồn. Đứa nhỏ này thích cười thích nói, có lẽ Thái hậu sẽ thích."

Ngọc Trợ vội nhắc Họa Châu: "Anh ma ma cất nhắc ngươi như vậy còn không mau dập đầu tạ ơn?"

Họa Châu vội vàng cúi lạy, Anh ma ma đích thân nâng nàng lên, nói: "Mọi chuyện còn phải bẩm lên Thái hậu, xin Lão nhân gia người định đoạt nữa, ngươi vội dập đầu làm gì. Đợi tin chính xác vào ngày mai rồi tạ ta cũng chưa muộn."

Ngọc Trợ một bên cười bảo: "Ma ma là người đắc lực của Thái hậu, ma ma có thể vừa mắt đứa nhỏ này, chắc cũng có thể hợp với Thái hậu."

Anh ma ma quả nhiên cực kì vui vẻ: "Cũng chỉ là theo người từ lâu nên biết được tính tình của người. Chúng ta phận làm nô tài làm sao có thể thay Thái hậu lo liệu được." Rồi đứng dậy bảo: "Đã muộn rồi, ta phải về hầu hạ Thái hậu."

Ngọc Trợ vội đứng dậy tiễn, lại bảo Họa Châu: "Trời tối rồi, châm đèn tiễn ma ma."

Họa Châu vâng lời châm đèn đến, đi cùng Anh ma ma. Lâm Lang ăn cơm xong quay về phòng, thấy Ngọc Trợ đang ngồi một mình kiểm tra y phục, Lâm Lang tiến tới giúp một tay.

Ngọc Trợ hít vào một hơi sâu: "Ngươi đang bệnh, đi nghỉ trước đi." Lâm Lang nói: "Nằm cả nửa ngày rồi, giờ làm việc một chút cũng tốt."

"Ai ai cũng có duyên phận cả rồi, cưỡng cầu cũng vô ích." Lâm Lang nghe vậy cười cười: "Cô cô sao lại nói như thế?"

Ngọc Trợ nhìn nàng, nàng đang bệnh, thần sắc khó tránh hiện lên vài phần tiều tụy, mái tóc đen nhánh làm nền cho khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt dịu dàng động lòng người. Ngọc Trợ chậm rãi gật đầu một cái, đoạn nói: "Ngươi ấy à, sinh ra xinh đẹp, chỉ tiếc đẹp không đúng cách rồi."

"Hôm nay cô cô làm sao vậy? Nói mấy lời này khiến nô tì không vào đầu được chữ nào." Ngọc Trợ đáp: "Thêm than vào rồi đi ngủ đi, trời sao mà lạnh thế, ai da, lập xuân thì tốt rồi."

Nàng nghe lời "vâng" một tiếng, đi qua thêm than, lại cầm kim thêu đến thêu một lúc. Đợi Họa Châu trở về rồi cùng nhau đi ngủ. Nàng ngẫu nhiên nhiễm phong hàn lại không chịu nghỉ ngơi dưỡng bệnh, buổi tối lại ngồi thêu thùa hao phí sức lực. Đến canh tư nửa đêm về sáng lại phát sốt. Họa Châu đợi đến lúc trời hửng sáng thấy nàng phát sốt đến mức mặt đỏ hồng hồng, vội đi báo cho Ngọc Trợ. Ngọc Trợ vội đi đến gặp tổng quản, mỗi ngày đều đi lấy thuốc cho nàng uống.

Lần bị bệnh này của nàng rất nặng, triền miên đến nửa tháng, mỗi ngày đều uống thuốc nhưng chẳng khởi sắc. Sốt cũng không lùi, lúc nào cũng mê man.

Nàng đang ngủ mơ màng, hoảng hốt tựa như mơ đến thời điểm nàng bị bệnh lúc 15 tuổi, mở mắt thấy rèm cửa sổ xanh biếc. A hoàn bên cạnh dùng cái siêu bạc đun thuốc cho nàng, từng đợt từng đợt hương thuốc mù mịt cả phòng. Ngoài cửa sổ gió đang thổi những bông hoa lay động, hoa lê như tuyết, sắc nguyệt như nước, chiếu lên từng sợi vải thêu hoa nghiêng nghiêng, như có linh hồn riêng. Nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang kia ngày càng gần, vừa quen thuộc vừa thân thiết.

A hoàn cười nói: "Thiếu gia đến thăm cô nương." Nàng ngồi dậy, bàn tay mát lạnh của hắn đã đặt trên trán nàng.

Nàng ngạc nhiên đến bừng tỉnh, trên cửa dán một lớp vải trắng thật dày, một cơn gió nhỏ cũng không len vào được. Siêu thuốc đang đặt trên lò, đun đến mức rung rung liên hồi. Nàng toát mồ hôi. Tiểu cung nữ đi đến vội nhấc siêu thuốc xuống, vui vẻ nói với nàng: "Lâm Lang tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi. Họa Châu tỷ tỷ sắp đi hầu hạ Thái hậu, mọi người ai ai cũng đang chúc mừng tỷ ấy."

Lâm Lang hoảng hốt, thấy tiểu cung nữ đổ thuốc ra, đầy ăm ắp một bát lớn bưng tới, nàng cầm lên chỉ thấy một màu đen, uống vào đắng đến lục phủ ngũ tạng. Sau lưng lại dính dính mồ hôi, mồ hôi ẩm ướt, bết cả tóc mai, chỉ thấy trong lòng không thoải mái chút nào.

Đến tối Họa Châu trở về nói chuyện cùng nàng. Lâm Lang hỏi: "Đồ đạc đã thu xếp xong xuôi chưa?"

Họa Châu đáp: "Quay đi quay lại cũng chỉ có vài bộ quần áo, có gì nhiều đâu mà thu xếp?" Đôi mắt đỏ lên hoảng hốt nói: "Lâm Lang, tỷ chỉ không nỡ rời xa muội."

Lâm Lang cười mỉm bảo: "Ngốc quá, đi hầu hạ Thái hậu là việc tốt, là phúc mà người ta muốn cũng chẳng được." Dừng một chút lại nói: "Thái hậu lão nhân gia xưa nay tính tình hiền lành độ lượng, tính tình tỷ tỷ thế này nói không chừng lại vừa mắt người. Nhưng hầu hạ trước mặt Thái hậu không thể giống như trước, tỷ xưa nay qua loa đại khái, ham vui ham chơi, bây giờ phải bớt ham chơi đi, lão nhân gia thích những người phúc hậu."

Họa Châu cúi đầu, sau một lúc lâu mới đáp: "Tỷ biết rồi." Đột nhiên nói: "Đem khăn của muội cho tỷ."

Lâm Lang lúc này mới biết ý của Họa Châu, rút ra một cái khăn phía dưới gối đưa đến. Thế là Họa Châu cũng cầm chiếc khăn của mình đưa cho nàng, thời khắc chia tay chung quy vẫn là lưu luyến không rời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)