Vay nóng Tinvay

Truyện:Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn - Chương 071

Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Trọn bộ 112 chương
Chương 071
Quá khứ của Lại Tư
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Edit: Windy

Tận đến lúc trở về nhà lớn, Tuyết Thuần đều trầm mặc không nói được lời nào. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh Lại Tư thô bạo, cảnh Lam Dạ đánh Trình Lãng đến máu chảy đầm đìa...

Trong lòng, đau khổ đến tột cùng.

Rèm cửa sổ chất lượng cao che đi ánh sáng mặt trời chiếu tới, bên trong không bật đèn, hoàn toàn tối om, một người phụ nữ ngồi đờ đẫn ở góc giường, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn cái gì.

Cửa chậm rãi mở ra, Lại Dung Nhàn nhìn đồ ăn trên bàn, thở dài. Từ sau khi Tuyết Thuần trở về Trung Quốc, cả người giống như mất hồn, không có một chút sức sống. Cả căn phòng ấm áp, lại bị hai người ép cho thành buồn bực.

"Em làm như vậy không những đang tra tấn bản thân, đến cả Lại Tư cũng không tốt."

Nghe được giọng nói của Lại Dung Nhàn, Tuyết Thuần nằm ra giường, kéo chăn mỏng lên trên mặt, cô không muốn nghe bất cứ ai khuyên bảo.

Lại Tư hủy hoại cuộc sống của Trình Lãng, cô tuyệt đối không tha thứ cho anh. Mặc dù Trình Lãng không phải là người cô yêu, cô cũng không định sống cả đời vì người yêu, nhưng mạng sống của cô là do anh cho cô.

Cô là hung thủ giết chết cha mẹ mình! Ý nghĩ này cả ngày lẫn đêm đều tra tấn cô, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến cái chết. Cái mạng này của cô ở năm đó sớm đã chết rồi, nhưng anh lại vươn tay ra, từng bước từng bước kéo cô ra khỏi vũng bùn. Trong lòng cô nhận định, Trình Lãng còn thân thiết hơn cả máu mủ ruột thịt, có thể hi sinh cho nhau khi gặp hoạn nạn.

Lại Dung Nhàn nhìn người trên giường cố gắng lấy chăn che lên, ánh mắt có chút phức tạp. Chuyện cô vẫn lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện gì, Tuyết Thuần sẽ phải làm sao?

Lại Dung Nhàn bỗng nhiên thở dài một tiếng, "Tuyết Thuần, cô không hiểu thế giới của chúng tôi."

"Lại Tư từ nhỏ đã thông minh, nổi tiếng là thần đồng. Người nắm quyền trước đã từng đánh giá nó, Lại Tư chính là thủ lĩnh xuất sắc nhất trong trăm năm qua của Lại gia. Từ nhỏ nó đã được đặt kỳ vọng rất cao, tuổi còn nhỏ đã phấn đấu trở thành người thừa kế xuất sắc nhất Lại gia."

Người nằm trên giường im lặng hoàn toàn không có động đậy, Lại Dung Nhàn mỉm cười, biết cô đang lắng nghe, nói không chừng lỗ tai Tuyết Thuần dưới chăn đang dựng thẳng lên, ánh mắt thẫn thờ dừng lại.

"Lại Tư năm tuổi đã học giết người, các kỹ năng tuyệt sát liếc qua một cái đã có thể học được rất nhanh, hậu sinh khả úy. Mười ba tuổi vào đảo Luyện Ngục rèn luyện, năm năm sau mới đi ra. Lại Tư mười tám tuổi, đã trở thành ác ma giết người không chớp mắt."

Cái gì! Sắc mặt Tuyết Thuần trắng bệch, vội vàng kéo chăn xuống, như muốn nói gì đó.

Lại Dung Nhàn lại nắm tay cô tiếp tục hỏi: "Cô có biết đảo Luyện Ngục là nơi như thế nào không?"

Tuyết Thuần ngồi thẳng người, không hề chớp mắt nhìn Lại Dung Nhàn. Cô biết Lại Dung Nhàn hỏi như vậy, chỉ là muốn cô chú ý, không để cho cô trả lời. Dù sao nghe thấy cái tên đã không thấy có thiện cảm rồi, đương nhiên cũng không tốt chút nào.

So sánh với nơi này, cô đương nhiên càng muốn biết chuyện Lại Tư giết người không chớp mắt.

Lại Dung Nhàn vừa lòng nhìn thấy Tuyết Thuần bắt đầu chú ý, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng, "Đảo Luyện Ngục là một hòn đảo riêng lẻ ở sâu trên biển, là một hòn đảo nhỏ duy nhất không có tên trên bản đồ thế giới."

"Cô có biết tại sao không?" Dường như Lại Dung Nhàn nhớ tới cái gì đó, trên mặt hiện lên nét sợ hãi, "Phải quay về từ thời chiến tranh thế giới thứ nhất. Nơi đó là căn cứ bí mật mà các quốc gia tiến hành các thí nghiệm sinh hóa cùng thí nghiệm các gen. Bởi vì mức phóng xạ của nơi đó rất cao, không có người nào dám đi vào sâu hơn. Vì thế các quốc gia cùng thỏa thuận, không công khai hòn đảo này cho toàn thế giới biết."

"Nơi đó có rừng rậm nguyên thủy nhất còn sót lại trên thế giới, có dã thú hung dữ nhất, hơn nữa đều biến dạng mà hung dữ hơn cả loài bình thường và cả dã nhân nữa. Đảo Luyện Ngục không hề mở cho người ngoài vào, nhưng trở thành nơi lớn nhất mà hắc đạo lựa chọn dùng để bồi dưỡng nhân tài, nhưng không phải ai cũng dám đi tới đó, cho tới giờ người có thể sống mà đi ra, chỉ có hai người."

Hai người? Tuyết Thuần bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, "Ngoại trừ Lại Tư ra, một người khác nữa... là Trù Nhiên sao?"

Lại Dung Nhàn giật mình, kinh hãi hỏi: "Làm sao em biết?"

"Đoán." Tuyết Thuần cười không tự nhiên, nói thế nào được nhỉ, chắc là trực giác. Trực giác Lại Tư với Trù Nhiên có gì đó liên quan với nhau. Trù Nhiên và Lại Tư lớn lên cùng nhau, có được năng lực mạnh mẽ mà cô có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Lại Dung Nhàn không có gì để giải thích cả, Lại Tư sớm đã có thể chèn ép Trù Nhiên không dậy nổi, nhưng vẫn buông tha cho cô ấy nhiều lần, không chừng khi đó đã phát sinh cái gì đó rồi. Mà nếu Tuyết Thuần không xuất hiện, chỉ sợ người vợ hiện tại của Lại Tư lúc này, không nghi ngờ chính là Trù Nhiên.

"Ở nơi đó chẳng những phải đối đầu với đám dã thú hung mãnh, còn phải đối mặt với những người thừa kế đang được đương gia tiền nhiệm bồi dưỡng, phải chiến đấu với một đám sát thủ được phái tới. Chính là hoàn cảnh sinh hoạt trong suốt năm năm của Lại Tư."

Kinh ngạc! Tuyết Thuần biết gia tộc của Lại Tư to lớn như vậy, để bồi dưỡng nhân tài nhất định sẽ có một hệ thống riêng. Nhưng cũng không lường trước được, là bí mật và cực kỳ tàn ác như vậy. Tuy rằng không tận mắt chứng kiến, nhưng lớn lên trong căn cứ đủ để phá hủy loài người ấy, cũng đã kinh hách toàn bộ thế giới rồi.

"Hơn nữa, chị với Lại Tư là chị em cùng cha khác mẹ."

Tuyết Thuần giật mình, ngu ngơ nhìn Lại Dung Nhàn, thầm giật mình, sao lại thế này? Cô chậm rãi hỏi lại: "Làm sao có thể?"

Lại Dung Nhàn tự giễu cười cười, "Thật không ngờ phải không. Nhưng mà, em không biết là chị với Lại Tư cũng không giống nhau quá sao?"

"Ai... Ngoại trừ đôi mắt có chút giống." Tuyết Thuần thật lòng đáp.

"Thật ra cha của chị và Lại Tư có năm người vợ."

"Hả?" Miệng Tuyết Thuần há to, như có thể ăn được cả quả trứng gà. Chuyện giật mình ngày hôm nay, cũng đủ để cô không kịp tiêu hóa. Cảm giác có năm người vợ là như thế nào? Ý tới Lại Tư có khả năng cũng cưới năm người vợ! Hiện nay đang là chế độ một vợ một chồng, đối với Lại Tư mà nói, cũng là có cũng được không có cũng không sao, toàn bộ đều phụ thuộc vào quyết định của anh. Huống hồ hiện nay ở một số quốc gia, như Thái Lan, Châu Phi cùng với một số miền Islam khác đều là một chồng nhiều vợ.

Tuyết Thuần nghĩ tới đó, trong lòng tự nhiên đau nhói.

"Lại Tư là đứa con trai nhỏ nhất của cha, cũng là người con trai duy nhất còn sống trở về từ đảo Luyện Ngục. Hơn nữa vừa trở lại đã lập chiến công liên tục, dần dần làm trên dưới Lại gia không người nào không phục, hoàn toàn xứng đáng trở thành đương gia mới, cũng chính là mục đích mà mọi người cùng hướng tới. Có thể nói, Lại Tư, chính là mạch máu Lại gia. Lúc cha sắp chết đã nói, Lại Tư không chỉ là người thừa kế xuất sắc nhất của Lại gia gần trăm năm qua, đối với thế giới mà nói, cũng là thiên tài kinh tế."

Lại Dung Nhàn mỉm cười, kéo tay của Tuyết Thuần, "Một người như vậy, vốn nên vô tình, sát phạt quả quyết. Mà Lại Tư quả thật như thế, nó sử dụng đầu óc thiên tài tinh vi, diệt trừ đối thủ, làm người trong hắc đạo sợ đến mất mật, đối thủ có thông minh thế nào, cho dù họ hao tổn tâm huyết đến đâu, cũng chưa có người nào thoát khỏi mưu kế của Lại Tư. Chị nghĩ nếu là ở cổ đại, Lại Tư tuyệt đối nắm chắc chức vị Thừa tướng."

Nha... Chị cả, xem phim truyền hình quá nhiều.

"Anh ấy là thông minh nhất."

Mỗi khi làm việc gì ánh mắt của anh không hề dấu diếm sự cơ trí trong đó, anh không cần tự ra tay, chỉ cần nói mấy câu đơn giản phân phó xuống dưới, đã có thể giết người một cách vô hình. Toàn bộ anh đều nắm hết trong lòng bàn tay, thường thường chỉ cần một ánh mắt, có thể hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì, chạm tới thâm tâm của cô.

Không thể không thừa nhận, Tuyết Thuần rất khâm phục điểm này của anh, thậm chí còn mù quáng tin tưởng, ở bên cạnh anh tuyệt đối sẽ không có ai xúc phạm tới cô, chỉ trừ chính anh ra.

"Trong hắc đạo, không có người nào dám đối kháng với nó, cho nên lúc ở Tập đoàn YD, cho dù nó không đếm xỉa đến, cũng không có ai dám tới Lại gia tìm phiền toái. Bởi vì bọn họ cũng biết, Lại Tư chỉ cần nhẹ nhàng ra lệnh ở xa, liền có thể phá hủy kẻ địch. Lại Tư cũng biết, nó chính là công cụ của Lại gia. Nó có quyền thế tiền tài mà thế nhân khổ sở tim kiếm, nhưng lại không vui mừng nổi, mỗi ngày nó đều như đang cười, nhưng lại cô đơn, sống như cái xác không hồn, giống như vũ khí được buôn bán ở nơi đầy khói thuốc, hủy hoại kẻ chặn đường, là chuyện duy nhất nó nên làm."

"Anh ấy sai Lam Dạ đánh Trình Lãng bị thương như vậy, cũng bởi vì có quá khứ như vậy sao?" Tuyết Thuần hỏi nhỏ, con ngươi trong sáng bắt đầu lấp lánh. Tuy rằng anh không cần đồng tình, nhưng Tuyết Thuần vẫn dâng lên đủ loại đau đớn thương hại, Lại Tư... Rất đáng thương!

"Trải qua việc đào tạo thủ đoạn như vậy, Lại Tư trước khi gặp em căn bản không phải là một người. Nó ngay cả người chị ruột thịt này cũng giữ một khoảng cách, không có cách đến gần. Nó đối xử với bạn của em như vậy, là bởi vì nó rất để ý em. Nếu em không quan trọng, nếu không lo lắng cảm xúc của em, tin chắc Trình Lãng đã không còn trên đời này."

Tuyết Thuần xiết chặt ga giường, khớp xương trên bàn tay mềm mại trắng bệnh vô cùng nổi bật, cô nín thở, "Chị cả, người chị nói, thật sự là Lại Tư sao?" Bình thường vẫn cười như hồ ly, mặc dù vui vẻ không xuất phát từ thực tâm, nhưng cũng không đến mức như vậy mới đúng. Đối mặt với anh ấy như vậy, nhưng gì cô đã trải qua trong quá khứ, hối hận với cha mẹ đã chết, cô có tư cách gì mà hối hận, lại làm gì có tư cách trách anh đâu?

Nói cho cùng, là cô không hiểu hết Lại Tư, không đủ quan tâm anh.

"Nếu em thật sự yêu Lại Tư, em nên thấu hiểu nó, sau đó em dùng sự thiện lương ấm áp bao dung nó, giải thích với nó. Muốn Lại Tư trở thành người vui buồn bình thường, chỉ có Tuyết Thuần mới có thể làm được."

Tuyết Thuần không tự nhiên hất mặt, "Em không làm được, chuyện của Trình Lãng, anh ấy không biết hối cải. Hơn nữa, một ngày Trình Lãng bị thương chưa khỏi lại, em cũng không có cách nào..."

"Đừng lo cho người bạn bị thương đó của em, chị sẽ tìm quỷ y chữa trị cho anh ta." Lại Dung Nhàn cười nói, xem ra, Tuyết Thuần ăn mềm không ăn cứng. Lại Tư, xem chú thiếu nợ chị thế nào, còn dám đưa Tề Luận đến đai Hắc Lý, chị sẽ tận lực nói xấu chú trước mặt Lại Tư.

"Quỷ y?"

"Đúng, chỉ cần không phải người chết, không sợ chỉ còn một hơi thở cuối cùng, vào tay ông ta cũng có thể hồi sinh, người bạn đó của em nhất định sẽ khá hơn."

Tuyết Thuần bắt lấy tay của Lại Dung Nhàn, vội vàng nói: "Lại Tư nói anh ấy bị tàn tật suốt đời, có thể chữa được không?"

"Đừng lo lắng, có quỷ y ra tay, bệnh gì cũng không thành vấn đề, toàn bộ đều khá hơn." Lại Dung Nhàn cười ôn hòa an ủi, đôi mắt chợt lóe lên chút giảo hoạt, sau đó vờ lơ đãng hỏi, "Người tên Trình Lãng đó, rốt cuộc có quan hệ gì với em?"

"Người thân, hoặc cũng có thể gọi là người bạn em tin tưởng nhất." Khuôn mặt Tuyết Thuần cười tươi sáng. Đúng vậy, Trình Lãng mang ánh sáng mặt trời tới cho cô, là người anh che chở cô, cũng là người bạn trao cho cô sự tin tưởng nhất.

"Nói như thế nào?" Lại Dung Nhàn có chút tò mò muốn biết, Tuyết Thuần không phải là người vui vẻ dễ dàng như vậy, vì sao lại có một người bạn khác giới thân thiết như vậy. Nhưng mà, bạn thân càng ít, một khi gặp tri kỷ, sẽ càng dễ dàng lấy được trung thành.

"Em đã từng mắc chứng tự kỷ, nghĩ tới tự sát. Nhưng chỉ cần trường học cho nghỉ, anh ấy luôn mang em đi du lịch các nước, dạy em leo núi, để cho em dần dần trở nên tươi sáng, mới có thể sống tới ngày nay."

"Chính là như vậy?"

"Bọn em lên núi thì từng không chỉ có một lần ở bên cạnh vào sinh ra tử, nhưng anh ấy luôn đặt em ở vị trí đầu tiên, ngay cả đến mạng của bản thân cũng không cần, chỉ muốn cứu em, là đồng đội tốt nhất. Một người như vậy, em tình nguyện người nằm trên giường bệnh giờ phút này là chính em." Tuyết Thuần càng nói càng kích động, đây là vấn đề lớn nhất giữa cô và Lại Tư. Cô luôn luôn không hiểu được, vì sao cứ nhắc đến chuyện của Trình Lãng thì Lại Tư liền nổi giận, hóa thành ác ma. Bọn cô rõ ràng rất trong sạch, chẳng lẽ lúc sống cùng anh, đến cả người bạn khác giới bình thường cũng không thể qua lại sao?

A... Được rồi, Trình Lãng không phải là bạn bè bình thường, nhưng quan hệ cũng không phải da thịt thân thiết như bọn họ. Lại Tư còn có cái gì không hài lòng đây?

"Người đàn ông kia nhất định rất yêu em."

"Em biết, em cũng thương anh ấy."

Tuyết Thuần không hề do dự thẳng thắn trả lời, thực sự làm cho Lại Dung Nhàn sửng sốt.

Lại Tư ở ngoài cửa chỉ thiếu đánh một quyền vào cửa gỗ. Lời nói từ chính mồm cô ấy nói ra, Lại Tư thật sự cảm thấy chuyện anh lo lắng thành sự thật! Trái tim anh tựa như bị ai đó đâm một nhát, máu tươi chảy ra.

Anh yêu cô như vậy, che chở cô như vậy, vì cô mà ngăn chặn toàn bộ mưa gió, đặt vào lồng ngực tôn quý của anh. Cô lại không hề biết ơn chút nào, ăn trong nồi còn muốn trong bát, người đàn ông khác còn tốt hơn với anh!

Rét lạnh đến tận xương. Cuộc đời này, lần đầu tiên có một người phụ nữ, ép anh tức giận không lý do. Nắm đấm kêu răng rắc giòn, vang vọng khắp hành lang nhỏ vắng tanh!

Không khí trở nên mỏng manh, độ ấm trong vòng ba thước thay đổi, quanh thân Lại Tư đằng đằng sát khí.

Lại Tư luôn luôn nội liễm, khí phách mạnh mẽ, khí lạnh tiêu điều, dưới đáy mắt đen bóng ẩn chứa xoáy nước. Lại Tư bề ngoài nho nhã tôn quý, người không quen biết còn tưởng rằng là một phú nhị đại được nuôi dưỡng rất tốt.

Đồng thời, trên người anh có cơ trí cùng tính cách trầm ổn đặc biệt lạnh nhạt, từng khiến người hắc đạo liều mạng đi theo không hề do dự, đương nhiên ở ngoài bạch đạo, cũng rất nhanh chóng liền thu hút được rất nhiều người tự nguyện đi theo. Cho nên lúc vào thị trường bạch đạo, anh có thể không cố kỵ gì mà đại triển quyền cước.

Lúc này anh không che giấu chút khí phách nào, sát phạt lạnh lùng, đến ngay cả Lam Dạ bên cạnh suýt chút nữa không ngăn cản được sát khí mà đương gia thả ra, sát khí hủy diệt mãnh liệt như vậy chỉ sợ giữa trăm ngàn người chỉ có một. Mà cũng chỉ có người trải qua chuyện giết chóc không ngừng và quyết đoán, ngay cả trong mơ cũng phải lo lắng bên bờ sống chết huấn luyện khốc liệt mới có thể luyện thành thôi.

Lại Tư đi từng bước một trở về phòng sách, không khí nhà chính vốn nghiêm túc, bởi vì nét mặt anh lạnh lẽo tàn khốc, thần kinh người bên dưới càng căng thẳng, càng thêm giữ nghiêm kỷ luật không nói được lời nào.

Giọng nói lạnh lùng như băng ở Bắc Cực.

"Trình trưởng lão gần đây quá manh động rồi, ông ta không biết đã xúc phạm đến ta sao? Người sống không kiên nhẫn, trước tiên đoạt lại quyền lực của ông ta, sau đó làm cho ông ta nghỉ hưu sớm đi."

Khóe mắt Đao Dân nheo lại, đương gia hơi xúc động rồi, "Trình trưởng lão chỉ là không cùng quan điểm, nếu lập tức liền đoạt thế lực của ông ta, các trưởng lão khác sẽ không dễ dàng đồng ý."

Nghe thế, khóe mắt Lại Tư lạnh nhạt thoáng nhìn, trái tim Đao Dân mạnh mẽ đập mạnh hai cái, nhanh chóng nghiêm túc đáp: "Vâng! Thuộc hạ sẽ xử lý mọi chuyện gọn gàng."

"Tập đoàn Trình thị, khiến nó sáp nhập vào Tập đoàn YD của chúng ta."

"Đã rõ."

"Đem hình ảnh nữ chủ nhân tập đoàn Trình thị thông dâm phát lên mạng."

...

"Thông báo quỷ y mất tích ba tháng."

Đao Dân chớp mắt đáp: "Tôi đi hạ mệnh lệnh."

Con ngươi Lam Dạ lạnh lùng, không nói gì nhìn Lại Tư hạ từng mệnh lệnh mang tính hủy diệt, khẽ xoay mặt đi. Đương gia, quá đáng sợ! Đây là tru di cửu tộc, không thấy máu.

Trong phòng ngủ, vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện với nhau.

"Nếu Tuyết Thuần yêu Trình Lãng, còn Lại Tư thì sao, em sẽ không không thích nó chứ?" Trong lòng Lại Dung Nhàn thấy thất bại, quả thực không có cách nào tưởng tượng, nếu Tuyết Thuần không yêu Lại Tư, Lại Tư sẽ trở thành ác quỷ như thế nào! Nếu trở thành bộ dạng khi đó... Cô nhất định không bao giờ trở về Lại gia nữa! Nếu không, lập tức mua vé máy bay về Trung Quốc, tìm ông xã Tề Luận. Muốn lấy chồng thì vẫn là không nên chọn ông chủ lớn. Tóm lại Tề Luận vẫn là đáng yêu nhất! Ít nhất cô cũng có lựa chọn sáng suốt cỡ nào rồi!

"Đối với Lại Tư không giống như vậy." Sớm đoán được Lại Dung Nhàn sẽ hỏi như vậy, Tuyết Thuần sẽ không để ý, mỉm cười nói thẳng, "Anh ấy, là người đàn ông em muốn lấy làm chồng, Trình Lãng là anh trai của em, Xuyến Sở Sở là chị em thân thiết của em. Nhưng nếu nhất định phải chọn người nào quan trọng hơn, em không có cách nào trả lời được. Bởi vì với em mà nói, bọn họ đều là người không thể thiếu được."

Phù... Lại Dung Nhàn thở ra một hơi nặng nề, may quá, nhưng mà người ngoài cửa đã rời đi. Nếu không nghe được những lời nói này, lửa "ngục" cũng sẽ "đốt" lên.

"Chị hiểu rồi. Chị tin tưởng Lại Tư sẽ suy nghĩ cẩn thận, hoặc là qua hôm nay, nó sẽ xin lỗi em."

Nói ra tâm sự trong lòng với Lại Dung Nhàn, trong lòng thấy thoải mái hơn. Nhưng thu hoạch lớn nhất, cũng là biết được quá khứ của Lại Tư.

Lại Dung Nhàn đã thực sự rời đi, để lại Tuyết Thuần kinh ngạc ôm đầu gối, chậm rãi tiêu hóa lời nói của chị ấy.

"Lại Tư..." Cô nhẹ giọng nỉ non, trong lòng đau đớn vô cùng, lại không nhịn được nhớ tới dịu dàng của anh, đáy lòng dâng lên nồng đậm quyến luyến. Cô thật sự yêu anh! Chỉ là cô là người rất dễ dàng suy nghĩ theo hướng cực đoan, nói ra hai chữ ly hôn, chỉ sợ người thực sự tổn thương chính là Lại Tư. Cho nên cô cực đoan, để sự cực đoan đó ép lên người Lại Tư. Cho nên mọi chuyện mới đi đến nước này, cô cũng có trách nhiệm.

Thử nghĩ một chút, nếu rời khỏi Lại Tư, cô còn có thể đi đến nơi nào để tìm được người đàn ông tốt như anh ấy? Trước khi gặp Lại Tư, cô nghĩ hôn môi là ghê tởm, cũng e ngại chuyện đụng chạm thân thể với đàn ông, nhưng người đàn ông giống như ma quỷ này, khiến cho cuộc sống cô vui vẻ, khiến cô cam nguyện bỏ qua chuyện tâm tâm niệm niệm sống cuộc sống độc thân, vứt bỏ tạp niệm, nguyện ý sống cùng một chỗ với anh.

Nghĩ đến đây, Tuyết Thuần bắt đầu tính toán, đêm nay sẽ làm lành với Lại Tư, anh mạnh mẽ như vậy, không thể để anh thỏa hiệp mãi được. Chỉ cần nói rõ ràng, toàn bộ sẽ tốt hơn. Nghĩ như vậy, tâm trạng Tuyết Thuần bỗng nhiên được khai sáng, nhìn đồ ăn Lại Dung Nhàn mang tới, bắt đầu ăn.

Bỗng nhiên trong đầu lóe lên một chủ ý, Tuyết Thuần nhẹ nhàng cười thần bí. Cô phải đi, nghĩ tới liền lập tức đi làm.

"Tuyết Thuần."

Tuyết Thuần ngưng lại một chút, hóa ra Lại Dung Nhàn vẫn còn ở ngoài chờ cô, "Làm sao vậy?" Chị cả còn lời nào muốn nói sao?

"Vậy Lại Tư, em sẽ đem tất cả tình yêu dành cho nó đúng không? Sẽ không ghét bỏ, sẽ không e ngại, cho dù nó biến thành gì đi nữa, đều yêu nó?"

Tuyết Thuần cúi mắt im lặng suy nghĩ kỹ trong chốc lát, bỗng nhiên nâng mi mắt lên, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn tỏa ra vẻ trong sáng kiên định, "Chị yên tâm đi, sẽ không có một ngày như vậy."

Cô sẽ làm cho Lại Tư hạnh phúc, sẽ không có cơ hội làm ra thương tổn tới bản thân cũng như tổn thương người khác.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-112)