Ác ma Lại Tư
← Ch.069 | Ch.071 → |
Edit: Windy
Lần trở về này định đối xử tốt với cô, muốn ôm ôm hôn hôn dụ dỗ mấy câu, xoa dịu mối quan hệ bị rạn nứt vì xuất hiện tình địch mấy ngày qua. Nhưng không ngờ cô lại vì chuyện trước đó mà dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn, cô không quý trọng tình cảm của anh! Chẳng lẽ tình cũ còn quan trọng hơn anh sao?
Dù thế nào cũng phải áp chế tức giận xuống, cũng sẽ không vì sai lầm của cô mà tùy tiện bộc phát.
Lại Tư lại gần mặt của cô, hít một hơi, anh căm căm tức giận, mím môi tận tình châm biếm, "Ly hôn? Cho đến bây giờ em cũng chỉ là vật sở hữu của anh, em không có quyền đòi ly dị. Đừng có quên, ngay từ khi bắt đầu em chỉ là hàng hóa để trao đổi của Tần thị."
Khuôn mặt trong sáng kết hợp hoàn mỹ với quyến rũ gần trong gang tấc nhưng hai trái tim gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Lồng ngực anh nóng bỏng, cảm xúc mất khống chế, giống như nước đun sôi bốc hơi ngùn ngụt, nóng bỏng mà sôi trào. Chưa bao giờ như vào lúc này, đau lòng đến như cắt da cắt thịt, máu chảy đầm đìa.
"Hai người tổn thương lẫn nhau, ở chung với nhau cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả." Tuyết Thuần nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ lịch sự này, đã từng khiến cô mê luyến cả ngày, thậm chí lúc ngủ cũng mở mắt nhìn, trong mắt trong lòng đều là khuôn mặt xinh đẹp nho nhã lại mang theo chút dã tính của anh.
Nhưng mà người đứng trước mặt cô ngay lúc này, nội tâm tàn nhẫn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, "Anh đã nói em bất trinh với anh, chia tay là tốt với tất cả. Hơn nữa..." Tuyết Thuần dừng lại một chút, ánh mắt có chút buồn rầu, "Người em yêu không phải như vậy."
Người ra tay với Trình Lãng là Lam Dạ, nhưng cô lại biết rõ, nếu không có Lại Tư vô tình ra lệnh, Trình Lãng sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Thật lòng mà nói, Lại Tư mới là người đáng sợ thật sự.
Rầm! Có thứ gì đó dần sụp đổ trong lòng. Người phụ nữ này, chính là người anh đặt ở trong lòng bàn tay mà che chở, không đành lòng để cô chịu một chút mưa gió! Ánh mắt Lại Tư thoáng cái trở nên hung tàn, đáy mắt đỏ ửng lên, con ngươi đen lạnh lùng cùng màu đỏ như ruby hòa quyện vào nhau, giống như hoa hồng đỏ nở rộ trong đêm khuya, cứ như cùng với ma quỷ, trí mạng tràn đầy ma tính.
Yêu nghiệt! Trong đầu Tuyết Thuần thoáng qua hai chữ. Nhưng không thể phủ nhận, trên thế giới này không ai có đôi mắt xinh đẹp như anh! Hoặc là, trên thế giới này, đúng như đôi mắt yêu nghiệt của anh, thứ gì càng tà ác, lại càng đẹp đến kinh hồn.
Ác quỷ phủ xuống, bàn tay vung lên không chút thương hương tiếc ngọc nào.
"A!"
"Shift!"
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, còn mang theo một tiếng bùm, trán Tuyết Thuần đụng vào góc tường, hai ba giọt máu đỏ tươi chảy xuống, nhiễm đỏ cả hàng mi đen và sống mũi như ngọc, cô trong sáng, trong khoảnh khắc đó cô giống như người đẹp tuyệt diễm hóa thành nữ quỷ.
Bàn tay Lại Tư đặt trên trán trơn bóng bất đắc dĩ rên một tiếng, nghiêng đầu về hướng Tuyết Thuần khẽ thở hổn hển. Anh lại mất khống chế! Lần này người bị thương không phải là người không quan trọng, mà là người vợ anh phí hết tâm tư để cưới về.
Mặc dù anh chỉ muốn gạt bỏ những chuyện cũ không có giá trị kia ra khỏi đầu, nhưng lại đánh trúng Tuyết Thuần. Với những người thường xuyên qua lại giữa lằn ranh sinh tử như các anh, chút thương tổn này chẳng đáng là gì. Nhưng Tuyết Thuần thiện lương đến cả một con kiến bò qua cũng không dám giết, là người phụ nữ anh yêu thương nhất. Hành động này, vết thương này, sẽ càng làm cô thất vọng hơn thôi.
Tuyết Thuần ngẩn người! Lại Tư thế mà lại đánh cô? Sao lại như thế! Con ngươi cô mở thật to, chất lỏng ấm áp rơi xuống cùng với đau đớn, cô cho là ảo giác. Khi cô chớp mắt lần nữa, cảm giác kia không tiêu giảm thì cô đã hiểu ra điều gì.
Thì ra Lại Tư không chỉ đối xử với một mình Trình Lãng như vậy, ngay cả cô dù được đón nhận... cũng không may mắn thoát khỏi.
Cô chợt cúi đầu cười lên, "Em thật sự quá ngu ngốc, anh căn bản không phải là người mà em nên yêu."
Lần đầu tiên tay chân Lại Tư đột nhiên luống cuống, anh cảm thấy lần này anh càng đẩy Tuyết Thuần ra xa hơn. Cảm giác đáng sợ này, khiến anh muốn ôm lấy Tuyết Thuần ngay lập tức, giống như một đứa trẻ to xác làm sai, nhẹ nhàng nói câu, "Thật xin lỗi, bảo bối, là anh làm em đau, thật xin lỗi..."
Trình Diễm cùng Đao Dân và Lam Dạ đứng phía sau không xa đều cả kinh tới trợn tròn hai mắt, đương gia, đang nói câu xin lỗi? Là thật sao! Trên trời muốn đổ mưa đỏ nha!
Tuyết Thuần hít một hơi, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa sâu lấy hình ảnh của anh, hỏi rất nghiêm túc, "Rốt cuộc anh là loại người như thế nào?"
Tim Lại Tư đập mạnh một nhịp, lớp ngụy trang bị phát hiện rồi sao? Bản chất tàn nhẫn bạo lộ của anh, cô ấy đã biết được sao? "Em có ý gì?"
Tuyết Thuần nghiêng đầu sang chỗ khác, "Trình Lãng, chắc chắc sẽ không đối xử với em như vậy, cho tới bây giờ cũng sẽ không như vậy." Nếu như là Lại Tư lúc trước, Lại Tư cao quý, ưu nhã, lịch sự, cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Trình Lãng! Đáng chết! Lại là anh ta! Cô không biết hiện giờ anh đang bị người tình cũ của cô ép cho điên lên sao! Lại còn liên tục nói đến, trái một câu Trình Lãng, phải một câu Trình Lãng, thân thiết đến như vậy, ngày thường cũng không thấy cô trái một câu Lại Tư, phải một câu Lại Tư.
Trong lòng Lại Tư buồn bực khó chịu, sâu trong trí nhớ của anh có người tàn khốc say sưa dạy anh như vậy.
"Lại Tư, con thấy rõ chưa! Người đàn bà nào phản bội chồng cũng đều đáng chết! Dám cả gan cho đương gia cắm sừng, nên đưa tới Đảo Luyện Ngục, mặc cho người khác chà đạp đi!"
Một khẩu súng lục được đưa tới, giọng nói khát máu cất lên: "Giết bà ta, bà ta không xứng làm mẹ con, giết bà ta, con chính là đương gia tiếp theo."
Trong nháy mắt đáy mắt Lại Tư điên cuồng đỏ lên, tròng mắt đen láy lạnh lùng lại biến thành hoa hồng đen trong đêm.
Đột ngột kích động khát máu xảy ra, anh muốn mạnh mẽ bóp chết người đàn bà phản bội này! Người phụ nữ khiến anh phải chịu đau khổ! Nếu cô ấy chết đi, anh vẫn là anh, sau này sẽ không đau không biết hạnh phúc là gì, cũng sẽ không có thất tình lục dục.
Sâu trong đầu anh lại có giọng nói liên tục thúc giục: "Chỉ cần cô ta chết rồi, tất cả sẽ kết thúc. Từ đó, lòng của con sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác nữa."
"Đương gia, đây là bà chủ." Đao Dân vừa nhìn Lại Tư thật sự quyết tâm, nếu không yêu thật sự, ép đến không còn đường lui, đương gia tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt muốn giết người như vậy.
"Tất cả các người đều cút cho tôi! Tất cả đều cút ra khỏi biệt thự mau!" Lại Tư tức giận quát, nhưng lý trí trong nháy mắt liền trở lại. Anh chợt buông tay ra, Tuyết Thuần trượt chân ngã trên mặt đất, ôm cổ họng không ngừng ho khan.
Thời khắc vừa rồi, Tuyết Thuần cho rằng Lại Tư muốn giết mình!
Lại Tư không dám tin lùi lại hai bước, trong lòng đều là khiếp sợ, anh còn muốn giết chết Tuyết Thuần, đây là người anh yêu đến tận xương tủy.
Trong lòng Đao Dân và Lam Dạ có chút lo lắng, nhưng lúc đương gia ra lệnh không thể không nghe, vung tay lên, mọi người đồng loạt rút lui ra bên ngoài. Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, bọn họ không thể xen vào được, cũng không có khả năng quản chuyện nhà của đương gia. Đương nhiên, cho dù Trình Diễm không cam lòng đến đâu, nhưng là người của Lại gia, đương gia ra lệnh một tiếng, dù là phía trước có núi đao biển lửa, cô cũng muốn xông lên.
Đã bao lâu mới bị buộc lâm vào trạng thái điên cuồng như vậy, cũng đã mười năm rồi. Ác ma trong lòng tự nhiên vì một người phụ nữ mà trở lại, anh có nên cảm kích vì bản thân vừa trở lại hắc đạo giống như ma quỷ, hay là buồn phiền vì không thể hưởng thụ quyền lợi của một người bình thường nữa đây.
Không được! Anh phải khống chế bản thân. Muốn hiểu được cuộc sống của Tuyết Thuần, của bạn bè cô. Để giải quyết một vấn đề, không phải chỉ có một cách làm tàn khốc đầy máu như vây, chắc chắn sẽ có một phương pháp giải quyết rất hoàn mĩ. Anh là một thiên tài, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng nhất định sẽ nghĩ ra được.
Rất đáng sợ! Anh căn bản không phải con người! Nhất định là ác ma! Tuyết Thuần cố gắng bò dậy, cố gắng đi qua bên cạnh Lại Tư, kéo hành lý đi ra ngoài. Cô không bao giờ muốn nhìn thấy anh lần nào nữa, ở lại cũng chỉ bị giễu cợt và nhận lấy lửa giận của anh mà thôi. Cô sợ, nếu có một ngày anh mất hứng, không phải là cô sẽ chết trong tay anh sao.
"Anh không nói em có thể rời đi."
Lại Tư thấy cô không thèm nhìn anh một cái vội bỏ đi, trong lòng áy náy, nhưng lại không ngăn được lửa giận. Chỉ cần Tuyết Thuần một ngày nhắc tới Trình Lãng, anh sẽ một ngày không được yên ổn.
Thừa nhận đi! Anh đối với Tuyết Thuần, gần như đã trở thành tình yêu bệnh hoạn, độc chiếm hoàn toàn, không cho bất cứ người đàn ông nào có cơ hội tiếp cận. Thân thể của cô, trái tim của cô, sẽ không có bất cứ hình ảnh của người đàn ông khác, nên như vậy, không có một chút tạp chất nào dành tặng cho anh. Lúc đó mới phù hợp với lòng tự trọng của một đương gia cao quý!
Cho dù là một cái hôn, cũng sẽ vấy bẩn vật sở hữu của anh. Đối với người phụ nữ anh yêu, anh thích phải thật trong sạch. Tình yêu của anh là ích kỷ, là cô chỉ có anh... anh cũng sẽ chỉ có mình cô, không thể tha thứ khi có người thứ ba xuất hiện. Nếu không, anh sẽ ghen sẽ tỵ, sẽ cho rằng Tuyết Thuần không yêu mình.
Tại sao Tuyết Thuần lại không hiểu anh? Chỉ cần cô không ghé vào tai anh nói tên người đàn ông khác, không biểu lộ sự lo lắng của cô, tình nồng chưa dứt, anh cũng sẽ không ghen tỵ tới mức nổi điên lên!
Tuyết Thuần không hề dừng bước lại, Lại Tư mạnh mẽ bắt được cánh tay ngọc ngà trắng noãn của cô, chỗ ngón tay thon dài đặt lên cánh tay ngọc ngà liền đỏ ửng lên. Lại Tư cau mày: "Mệnh lệnh của anh, em không nghe thấy sao?"
Cánh tay đã đau đến chết lặng, Tuyết Thuần quay lưng với anh, liên tục chớp mắt, ép cho nước mắt không rơi xuống, cô nghẹn ngào hít một hơi, "Nghe thấy, nhưng em không phải là thuộc hạ của anh. Chúng ta sẽ ly dị, sẽ không còn quan hệ gì với anh nữa, mấy ngày nữa, em sẽ bảo luật sư đưa giấy tới."
Ly hôn! Cô còn cố chấp nói ra hai từ này. Lại Tư cố gắng áp chế lửa giận không kiềm chế được, lửa giận đáy mắt như trong đêm tối lại sâu thêm mấy phần, lạnh lẽo âm u giống như quỷ hút máu.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua mái tóc đen nhánh của cô, chợt hơi dùng sức mạnh mẽ kéo ra đằng sau, Lại Tư mạnh mẽ đè cô ở trên vách tường, thân thể cường tráng của anh dán chặt vào cô, giam cầm lấy thân thể mềm mại của cô.
"A!" Da đầu như muốn rách ra, Tuyết Thuần đau đến hốc mắt đỏ lên.
"Không có quan hệ gì với anh?" Con ngươi Lại Tư đỏ lên, khóe môi nhếch lên nụ cười ma quỷ, âm trầm như quỷ hút mát ngàn năm. Ngón tay thon dài khẽ nắm lấy cằm đẹp đẽ của cô, trái ngược với con ngươi lạnh lùng, ngón cái của anh dịu dàng vuốt ve đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô."Em nói, không có quan hệ với anh nữa? Phải không?" Lúc nói chuyện, dịu dàng nỉ non như là nói với người yêu.
Từng câu từng chữ giống như nặn ra trong từng kẽ răng, "Em còn muốn đưa cho chồng của em thư của luật sư? Có phải anh đã quá dung túng em rồi phải không! Dám cả gan không vâng lời anh! Thật không biết sống chết mà!"
Cha nói rất đúng, không thể động tình với phụ nữ, phụ nữ cũng chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý. Phụ nữ đều là thủy tính dương hoa.
Cắn răng nghiến lợi chịu đựng vừa bị dùng sức, "A!" Giọt nước mắt trong suốt liên tiếp chảy xuống, đầu Tuyết Thuần đau đến mơ hồ, Lại Tư trước mắt đã biến thành hai, thành ba người... Rốt cuộc vì chuyện gì mà trở thành như này! Lại Tư dịu dàng, ưu nhã thỉnh thoảng lại phúc hắc, lại tàn nhẫn hung bạo như vậy.
"Anh muốn cái gì? Em đều cho anh, anh muốn cái gì em cũng đều cho anh, cổ phần của Tần thị mẹ đều chuyển hết cho em nắm giữ, giờ anh trai cũng không còn, mẹ lại không cần mấy thứ đó. Tất cả đều giao hết cho anh. Tài sản hơn mười triệu, Lại Tư, một phân tiền em cũng không cần, nếu như anh muốn, em cho anh hết. Anh buông tha cho em đi."
Lại Tư không cắt đứt lời của cô, giống như đang kịch liệt đấu tranh với giọng nói dạy bảo trong trí nhớ, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên nghe được cô nói nhiều như vậy trước mặt anh, tàn nhẫn, quyết tuyệt.
"Muốn phủi sạch quan hệ với anh, cũng phải tự lượng sức mình."
Nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, giống như tâm trạng yếu ớt của cô, "Lại Tư, rốt cuộc tại sao lại thành như vậy?" Cuối cùng Tuyết Thuần không nhịn nổi nữa mà khóc thét lên, đau khổ gào thét hỏi.
Nước mắt trong suốt động lòng Lại Tư, Tuyết Thuần vừa thút thít, vừa khóc nói: "Những ngày qua, chúng ta đều không vui vẻ. Nếu đã mất hứng, vì sao còn muốn như vậy? Em không hiểu, em không hiểu, Lại Tư tại sao lại như vậy, ô ô..."
Từng giọt nước mắt đẹp như trân châu rơi xuống, Lại Tư đau lòng đến không thể hít thở, tay cũng không nhịn được mà mềm nhũn ra.
Đúng như vậy, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Tay của anh chậm rãi nâng lên, muốn vuốt ve gò má xinh đẹp của cô, muốn ôm cô vào lòng, nghĩ kỹ muốn yêu thương cô, cùng cô trải qua cuộc sống hạnh phúc, cho cô hết tất cả.
"Trình Lãng, " Nghe thấy hai chữ này, tay Lại Tư ngừng lại một chút, lửa giận trong lòng lại nổi lên, tiếp tục nghe Tuyết Thuần nói: "Anh ấy là người thân của em, em đã nợ anh ấy rất nhiều, không có anh ấy, cũng không có em ngày hôm nay. Em đã từng muốn tự sát rất nhiều lần, một lần lại một lần, lúc em đứng giữa ranh giới sống chết, là anh ấy đưa em ra khỏi nơi tối tăm đó. Đối với em anh ấy là người tốt nhất trên thế gian, vì sao, " Tuyết Thuần ngước đôi mắt kiên định lên, đôi mắt được lưu ly rửa sạch càng sáng long lanh, "Cho dù bỏ đi hay thay thế tình yêu, em cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương anh ấy!"
Nghe được câu nói sau cùng, trong lòng Lại Tư vừa mới dịu lại, lại nói tới, nguội lạnh giống như một tảng đá. Anh cười lạnh một tiếng, đau lòng đến tột đỉnh, giận quá thành cười, "Thì ra ở trong lòng em anh lại rẻ mạt như vậy, không ngờ Lại Tư anh tự mãn như vậy, lại có một ngày mất nhiều hơn được."
Tuyết Thuần nhìn thấy ý cười trên mặt Lại Tư càng ngày càng đậm, so với sự hiểu biết của cô với anh, nói đến như vậy, Lại Tư đã là xanh mặt, hận đến muốn hủy cô đến tận xương tủy.
Cô run môi, muốn nói gì đó, nhưng chợt phát hiện, đã không còn gì để nói. Thật ra Lại Tư cũng chỉ là một người qua đường đối với cô, một khi xuất hiện vết nứt, những lời ngon tiếng ngọt trước đây cũng chỉ là một giấc mơ. Hạnh phúc, đều không có thật.
"Chỉ là, đã không còn quan trọng nữa rồi. Người em muốn bỏ rơi là anh, là bá chủ hắc đạo, bao gồm cả em, cũng phải do anh quyết định. Tuyết Thuần, lúc mẹ nuôi của em bán cho anh xong, em cho rằng, em còn có quyền làm chủ? Tài sản mười triệu của Tần thị, cho Lại Tư anh cũng không đủ để nhét kẽ răng. Em đến cùng có bao nhiêu cái tôi, hôm nay sẽ để cho em biết."
Dứt lời, tay Lại Tư vuốt ve môi của cô dời xuống, dùng sức xé một phát, ngực trắng như tuyết của Tuyết Thuần hiện ra, roạc một tiếng, cúc áo rơi lả tả khắp nơi. Đẩy áo ngực lên trên, đưa tay nắm lấy mềm mại, sau đó hơi thở nam tính nóng rực phả tới.
Dám can đảm bỏ rơi anh, dám can đảm muốn không còn quan hệ gì với anh! Muốn quan hệ gì? Thân thiết da thịt, cá nước thân mật, không có quan hệ nào thân mật hơn. Tuyết Thuần, đây là em đang ép chính mình bị anh ăn luôn mà thôi. Quan hệ của chúng ta là quan hệ gì! Là quan hệ điên đảo ngày đêm!
Đừng! Không được đi xuống tiếp nữa!
Cảm giác của Tuyết Thuần đối với Lại Tư vô cùng thất vọng, bắt chước hành động Trình Diễm, cô thừa lúc anh hôn xuống xương quai xanh, dùng hết toàn lực đột kích, dùng đầu gối mạnh mẽ đánh vào bụng của anh, nhân lúc anh kêu đau một cái, cúi thân thể xuống, tìm khe hở chui ra. Ngay cả hành lý cũng không cần, cô thầm nghĩ chạy ngay đi.
Trong trí nhớ hiện lên hình ảnh thô bạo trong phòng tổng thống ở khách sạn Đế Đô, thân thể mạnh mẽ rùng mình, trong lòng đau đớn, không thể để cho loại chuyện này xảy ra thêm lần thứ hai.
Không có hành lý cũng không cần vội, dựa vào hai bàn tay là có thể kiếm được tiền, quần áo có thể mua lại được, Sở Sở, còn có Sở Sở hỗ trợ. Nhưng mà... Không được, cô thiếu chút nữa thì ngã xụi lơ tại chỗ, ngay cả Trình Lãng Lại Tư cũng không tha, Sở Sở nhất định cũng không may mắn thoát khỏi, cô không thể liên lụy Sở Sở.
Cô toàn lực đánh anh, đối với Lại Tư mà nói, cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi. Anh cười lạnh, không hề hoang mang cầm lấy điều khiển phòng khách, nhẹ nhàng ấn một cái nút.
Anh không có đuổi tới đây! Gần, rất gần, Tuyết Thuần chờ đợi mở cửa lớn ra.
Tay đẩy một cái, cửa không hề lay động. Sao lại thế này? Tuyết Thuần vội vàng dùng sức đẩy một cái, kéo tay cửa vài cái.
Làm sao bây giờ, vì sao lại không mở được? m thanh cộp cộp phía sau, giống như thẩm phán địa ngục cuối cùng. Lại Tư sắp đuổi tới nơi, nhanh mở đi! Cô gấp gáp đến sắp khóc.
"Vô dụng thôi."
Giọng nói của Lại Tư giống như tu la ở địa ngục, khoảng cách rõ ràng xa như vậy, nhưng lại trốn không thoát khỏi vòng vây.
Tuyết Thuần kích động đập cánh cửa, càng hoảng lại càng loạn, xoay tới xoay lui lại không nghe thấy âm thanh răng rắc nào.
"Điều khiển cửa đang trong tay anh."
Tay của Tuyết Thuần khựng lại, quay người lại, mắt thấy anh cười đến mê hoặc, cả người khoác một chiếc áo da đen, giày da dưới chân, đạp trên mặt đất, giống như tu la từng bước từng bước tới gần, chỉ muốn lấy mạng của cô.
Cô không nhịn được lui ra phía sau, nhưng đằng sau lại là cánh cửa, lưng cô dựa vào cửa, lùi cũng không thể lùi. Trong lòng lo sợ tới cực điểm!
"Sợ?" Lại Tư cười yêu nghiệt, "Sợ như vậy, thì ngoan ngoãn ở lại đừng có nghĩ muốn trốn."
Nghe lời anh đúng là ngốc, Tuyết Thuần nhìn lướt qua phòng khách, cửa sổ bên cạnh sô pha đang mở, gió thổi rèm cửa sổ màu vàng bay bay. Nghĩ đến liền làm, Tuyết Thuần lấy sức chân kinh người, xông lên, muốn thoát ra theo hướng cửa sổ.
Oành một tiếng, cách đó không xa, Lại Tư lấy tay ấn điều khiển một cái, "Đừng giãy dụa vô ích nữa." Lại Tư dương tay ném điều khiển đi, mạnh mẽ vỡ tại chỗ.
Cũng không biết động tác của Lại Tư như thế nào, tới trước mặt cô rất nhanh. Tuyết Thuần kinh hãi kêu lên, Lại Tư lại ôm lấy cô, sau đó ném mạnh cô xuống sô pha, tay lập tức kéo quần bò của Tuyết Thuần ra, lộ ra quần lót hồng nhạt, cùng với làn da tuyết trắng.
Tuyết Thuần kinh hồn chưa kịp tỉnh táo, quần lót đã kêu rẹt một tiếng, biến thành mảnh vải vứt đi.
Sô pha lay động, hai thân thể nóng bỏng kết hợp lại cùng một chỗ, từ sô pha đến thảm Ba Tư mềm mại. Nóng rực, nhưng mà hai tâm hồn lại vỡ nát.
Chưa từng có cảm giác bị cường đạo như giờ khắc này.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |